Chương 020

Edit: Mạn Già La

Ngày tháng luôn trôi qua nhanh chóng, áo ngắn tay của bọn học sinh biến thành dài tay, lớp 10 cũng sắp chào đón kỳ thi giữa kỳ lần đầu tiên.

Vân Phương đến trường thường đều rất sớm, nhưng hôm nay suýt nữa không đuổi kịp buổi đọc sáng vì tối qua thức đêm làm bài.

Dịch Trần Lương đang vừa ngáp vừa học từ đơn tiếng Anh, thấy anh đến cũng không có động tác gì, mí mắt cụp xuống dáng vẻ nửa chết nửa sống.

Vân Phương nộp xong bài tập cũng rút sách tiếng Anh ra bắt đầu học từ đơn, giáo viên tiếng Anh dạo qua một vòng trong lớp rồi rời đi, Vân Phương nhìn chằm chằm cửa trong chốc lát, từ trong hộc bàn lấy ra tờ bài kiểm tra toán học bắt đầu làm.

Thuận tiện duỗi tay kéo Dịch Trần Lương đầu sắp đập xuống bàn lên, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Xin lỗi, apology, tiếp tục học."

Dịch Trần Lương khó khăn căng mí mắt ra, nửa chết nửa sống tiếp tục đọc: "a-p-o-l-o-g-y, apology, danh từ, xin lỗi ---"

Vân Phương tiếp tục cúi đầu bắt đầu làm bài, làm chừng non nửa tờ bài kiểm tra, chuông kết thúc tiết đọc vang lên, anh ngẩng đầu lên, còn nghe thấy Dịch Trần Lương ở bên kia lẩm bẩm:

"stare— nhìn chăm chú; nhìn chăm chăm, stare,s-t-a-r-e,stare—at—"

"Được rồi, đừng at." Vân Phương chọc chọc cánh tay cậu: "Đi xuống chạy bộ."

Dịch Trần Lương nhìn chằm chằm anh, ngáp cái to.

Vân Phương kéo cậu xen lẫn trong trong đám người xuống lầu, hai người cao ngang nhau, đều đứng ở hàng cuối cùng, chạy một vòng lớn quanh trường, Dịch Trần Lương mới rốt cuộc tỉnh táo lại.

"Tối hôm qua cậu làm gì mà buồn ngủ thành như vậy?" Vân Phương hỏi cậu.

Dịch Trần Lương dụi dụi mắt: "Không làm gì."

"Sh, đừng dùng tay dụi mắt." Vân Phương lo lắng kéo tay cậu xuống: "Lên lầu dùng nước lạnh rửa."

"Ừm." Dịch Trần Lương buồn ngủ rã rời, lông cũng không xù, cũng không chửi tục, cả người trở nên ngoan ngoãn lạ thường, nói gì là đó.

Vân Phương vội dẫn người lên lầu, mình đi siêu thị mua hai lon cà phê.

Nghỉ ngơi giữa giờ, Dịch Trần Lương ôm cà phê uống một ngụm, thì thấy Quý Thư Mặc xáp đến, nhìn thấy cà phê thì ánh mắt sáng lên: "Anh Dịch, em cũng muốn ---"

"Không, cậu không muốn." Dịch Trần Lương keo kiệt bỏ một lon khác vào trong hộc bàn.

Quý Thư Mặc nhìn cậu với vẻ trêu chọc: "Tôi thấy là thần học mua cho cậu."

Vân Phương vừa hết tiết học đã bị giáo viên chủ nhiệm gọi vào văn phòng, đoán chừng một chốc là không ra được. Dịch Trần Lương nâng mắt nhìn cậu ấy một cái: "Có vấn đề?"

Quý Thư Mặc vuốt cằm cân nhắc: "Thần học cậu ấy đến lớp chúng ta gần một tháng, với ai cũng lạnh nhạt, chỉ gần gũi với cậu, cậu ấy có phải coi trọng cậu không?"

Dịch Trần Lương suýt nữa phun cà phê vào mặt cậu ấy: "Cậu bớt nói hươu nói vượn."

Tuy lúc trước cậu cũng từng kinh sợ suy đoán Vân Phương là vào lớp Mười vì mục đích "không thể cho ai biết" gì đó, nhưng theo cậu tiếp xúc với Vân Phương, lại dần dần đánh mất nghi ngờ này.

Vân Phương đối với cậu quá thản nhiên, mặc dù chưa từng yêu đương thì Dịch Trần Lương cũng biết, nếu như thật sự thích thì tuyệt đối không có khả năng thản nhiên hào phóng như vậy, hơn nữa dựa theo sức mạnh liều mạng học tập này của Vân Phương, anh đại khái chẳng phân ra tinh lực gì để suy nghĩ vấn đề tình cảm.

Quý Thư Mặc nhún vai: "Dù sao thì, tôi cảm thấy cậu ấy đối với cậu rất khác biệt."

Dịch Trần Lương nghe vậy rất là kiêu ngạo cố tình lại ra vẻ bình tĩnh nói: "Bình thường, tôi và cậu ấy là bạn bè."

Kiểu bạn bè quan hệ vô cùng tốt có thể đến thăm nhà nhau.

Quý Thư Mặc bội phục giơ một ngón cái với cậu. "Anh Dịch à tâm thái anh thật tốt."

Dịch Trần Lương vui sướng hài lòng uống hết một lon cà phê nhỏ, cậu có một người bạn vô cùng tốt.

Nhận thức xa lạ này khiến cậu vui vẻ một cuối tuần, kéo theo thứ Hai không khiến người ta thích cũng trở nên không khó khăn như vậy.

"Nhưng em nghe người lớp khác nói," Quý Thư Mặc dường như có hơi rối rắm, thậm chí luôn mãi tiêm mũi dự phòng cho Dịch Trần Lương: "Em thật sự chỉ nghe nói thôi."

"Nghe nói gì cậu nói nhanh đi!" Dịch Trần Lương không nhịn được đạp nhẹ ghế cậu ấy.

Quý Thư Mặc đè thấp giọng, thấp giọng nói: "Bọn họ nói Vân Phương cậu ấy là một… gay."

Lon cà phê chợt bị siết chặt, Dịch Trần Lương cau mày hỏi: "Cậu nghe ai nói?"

"Mấy ngày nay đều đang đồn í." Quý Thư Mặc có hơi bất an liếc sắc mặt đen kịt của Dịch Trần Lương: "Anh Dịch anh không dạo Tieba trường nên không biết, còn có bạn học cấp hai của Vân Phương tự mình chứng thực, nói Vân Phương cậu ấy quả thật… là thích nam."

Quý Thư Mặc nói càng ngày càng nhỏ tiếng trong ánh mắt âm trầm của Dịch Trần Lương, uất ức nói: "Em thì không hề truyền, hơn nữa em đối với thần học là kính ngưỡng tuyệt đối, cậu ấy dù thích con chó em cũng không cảm thấy là chuyện to tát."

"Cậu lăn đi! Cậu mẹ nó mới thích chó!" Dịch Trần Lương cảm thấy tính tình tâm bình khí hòa của mình khi theo Vân Phương làm bài trong khoảng thời gian này bắt đầu cáu kỉnh hẳn, cậu bóp lon cà phê trong tay đến kêu cót két.

Quý Thư Mặc có hơi bất an sờ sờ mũi: "Em chỉ cảm thấy dạo này thần học cậu ấy vẫn luôn chỉ vùi đầu học, kéo theo phong cách học tập của lớp chúng ta cũng trở nên tốt hơn, anh xem ngay cả anh Dịch anh cũng cày đề không thèm chớp mắt… bên ngoài có truyền đến còn rất khó nghe, anh và thần học thân thiết, đừng để cho cậu ấy nghe những người đó nói hươu nói vượn."

Dịch Trần Lương gật đầu, đè xuống lửa giận trong lòng: "Tôi biết rồi."

Vân Phương trở lại phòng học thì nhìn thấy Dịch Trần Lương vẻ mặt khổ đại cừu thâm nhìn chằm chằm lon cà phê sắp bị bóp bẹp, bật cười nói: "Làm sao vậy? Trong lon có độc à?"

Dịch Trần Lương lắc đầu: "Cậu ôn tập thế nào rồi?"

Vân Phương sắp xếp lại một chút bài kiểm tra ôm về từ văn phòng, có hơi không xác định nói: "Đánh giá có thể lên năm-sáu mươi điểm."

Dịch Trần Lương nhìn anh với vẻ có hơi rối rắm: "Có phải cậu không muốn về lớp Ba không?"

"…" Vân Phương cạn lời vài giây: "Chuyện này tôi rất khó giải thích với cậu."

Nếu có thể, ai chẳng muốn làm một hạng nhất khối vẻ vang chứ?

Dịch Trần Lương vỗ vỗ vai anh, muốn nói lại thôi: "Tuy tôi không phản đối yêu sớm, nhưng nhiệm vụ chủ yếu của học sinh chúng ta bây giờ vẫn là lấy học tập làm trọng."

Vân Phương nhìn cậu với vẻ mặt hiếm lạ: "Sao cậu lại học cách nói chuyện của lão Phương rồi?"

"…" Dịch Trần Lương đờ đẫn vài giây: "Chuyện này tôi rất khó giải thích với cậu."

Hai người ông nói gà bà nói vịt lại quỷ dị mà về chung trên một mặt trận — thân là một học sinh cấp ba với thành tích học tập không mấy xuất sắc, trước mắt không có thời gian đi yêu đương.

Về phần những tin đồn nhảm nhí đó, chỉ cần không truyền đến tai Vân Phương, Dịch Trần Lương cũng căn bản mặc kệ.

Dịch Trần Lương từ khi nhớ được đã sống trong phỏng đoán và lời đồn đãi của người khác, cậu đối với cái gọi là "Đồn đãi vớ vẩn" "Chỉ chỉ trỏ trỏ" có sự thờ ơ và chết lặng vượt mức người bình thường.

Vân Phương chỉ sẽ chỉ có hơn chứ không kém.

Cứ vậy dưới ôn tập đang căng thẳng, toàn thể bạn học lớp 10 chào đón kỳ thi giữa kỳ.

"Dịch Trần Lương." Chuông dự bị thi vang lên, bọn học sinh đều đi về phía phòng thi của mỗi người, Vân Phương đột nhiên gọi người lại.

Dịch Trần Lương quay đầu nhìn anh với vẻ khó hiểu.

Phòng thi của Vân Phương vừa lúc xếp vào lớp mình, anh đứng ở cửa phòng học mỉm cười với Dịch Trần Lương: "Thi cố lên."

"Cậu cũng cố lên." Dịch Trần Lương phất phất tay với anh.

Có lẽ bù đắp và cày đề điên cuồng một tháng qua cuối cùng cũng có hiệu quả, lần này Vân Phương làm các câu hỏi vô cùng thuận tay, đặc biệt là Toán và Vật lý, gần như cho anh một loại ảo giác mình có thể thi max điểm.

Sau mấy ngày bị hành hạ bởi thi cử, nhóm đóa hoa nhỏ tung tăng nhảy nhót đều héo úa, lúc lão Phương ở trên bục giảng tuyên bố nghỉ không có bài tập cũng không ai hoan hô.

"Tối có thể đến nhà cậu ăn cơm không?" Vân Phương nhìn Dịch Trần Lương với ánh mắt chân thành.

Bạn học xung quanh mừng rỡ vì không có tiết tự học tối, tốp năm tốp ba thu dọn xong cặp sách chạy lẹ, Dịch Trần Lương theo thói quen bỏ sách luyện tập và sách vào cặp chuẩn bị cuối tuần về làm, nghe vậy cứng tại chỗ: "Hả?"

"Hôm nay ba mẹ tôi về quê, sáng thứ Hai mới về." Vân Phương hắng hắng giọng: "Tôi không biết nấu cơm."

Dịch Trần Lương và anh mắt to trừng mắt nhỏ, chỉ vào mình nói: "Cậu thấy tôi như dáng vẻ biết nấu cơm à?"

Vân Phương trái lương tâm gật đầu.

Dịch Trần Lương: "…"

Vân Phương đương nhiên biết Dịch Trần Lương không biết nấu cơm, còn biết cho dù qua hai mươi năm nữa cậu vẫn như cũ không thể thắp sáng kỹ năng nấu nướng này, nhưng không ảnh hưởng quyết tâm anh muốn đến chỗ Dịch Trần Lương ăn ké ở ké mấy ngày nay.

Đường Ý và Vân Hòa Dụ về quê, nhờ mẹ Tôn Viễn, cũng chính là dì ba Đường Tư trên danh nghĩa của anh đến nhà chăm sóc anh và Tôn Viễn, Vân Phương chỉ nghĩ thôi đã da đầu tê dại.

Anh không sợ trời không sợ đất, cố tình sợ cái miệng kia của Đường Tư, một lần trước khi Đường Ý dẫn anh đến nhà Tôn Viễn, anh suýt nữa vĩnh biệt cõi đời luôn.

Trong ánh mắt không cho từ chối của Vân Phương, Dịch Trần Lương khó khăn gật đầu: "Được thôi."

Vân Phương tâm trạng sung sướng dùng khuỷu tay huých nhẹ vai cậu: "Anh em tốt."

Khi hai người xuống xe trời đã sập tối, không bao lâu đã nổi gió, mưa thu rơi xuống tí tách tí tách, một lớp đồng phục mỏng manh có hơi không chống đỡ được ý lạnh càng nồng đậm hơn.

"Nhanh lên."

Dịch Trần Lương chạy phía trước, Vân Phương theo sát phía sau cậu, băng qua hẻm Tân Nam hẹp dài chật chội, rốt cuộc chạy vào sân nhỏ của Dịch Trần Lương.

Dịch Trần Lương mở đèn ở cửa vào, lấy chìa khóa ra mở cửa, Vân Phương kéo áo ngắn tay bên trong bắt đầu lau mắt kính, nhưng chất liệu của áo ngắn tay đồng phục không hợp để lau mắt kính lắm, làm sao cũng có vệt nước lưu lại bên trên.

Trận mưa này tuy không lớn, nhưng cũng đủ làm ướt hai mảnh thấu kính dày cộp, Vân Phương có hơi không quen dụi dụi mắt, bị Dịch Trần Lương kéo vào phòng.

"Cậu lấy khăn giấy lau một chút." Dịch Trần Lương lấy ra một tờ khăn giấy nhăn bèo nhèo từ trong túi đưa cho anh.

Vân Phương ngược lại cũng không chê, nheo mắt nhận lấy, lau khô nước bên trên.

"Mắt kính của cậu nhiêu độ vậy?" Dịch Trần Lương đột nhiên hỏi.

"Khoảng bốn-năm ngàn độ." Vân Phương rốt cuộc một lần nữa đeo kính lên, cả người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Dịch Trần Lương đưa tay gỡ khăn giấy dính trên giọng kính xuống cho anh: "Tối muốn ăn gì?"

Vân Phương biết trong nhà căn bản không có nồi niêu xoong chảo dùng nấu cơm và dầu muối tương dấm, anh theo Dịch Trần Lương về nhà cũng chỉ do nhất thời tâm huyết dâng trào, anh cúi đầu nhìn đồng hồ: "Hiện tại mới hơn năm giờ, nghỉ một lát rồi đến siêu thị mua đồ ăn đi."

"Được." Dịch Trần Lương ném cặp lên giường, cởi đồng phục ướt ra: "Cậu cũng cởi quần áo ra phơi cho khô đi."

Vân Phương cởi ra rồi tự nhiên treo lên dây thừng trước cửa sổ, thành thạo như thể quay về nhà của mình. Cũng may Dịch Trần Lương cẩu thả, căn bản không chú ý, cả người lười biếng nằm ngửa trên giường.

Vân Phương cầm một ghế gấp nhỏ ngồi bên mép giường, nhéo nhéo tấm chiếu trên giường, ánh mắt dừng trên ga giường mỏng manh kia: "Tối ngủ không lạnh à?"

"Còn ổn." Dịch Trần Lương duỗi người, hai mắt nửa mở nửa khép lẩm bẩm.

Vân Phương hoàn toàn không nhìn được, vỗ đùi cậu: "Dậy, đi siêu thị."

"Bên ngoài còn đổ mưa mà." Dịch Trần Lương không tình nguyện trở mình đưa lưng về phía anh: "Đợi lát."

"Đi ngay bây giờ." Vân Phương nửa quỳ trên giường túm người dậy, kết quả dùng lực hơi lớn, hai người suýt nữa đụng mũi nhau luôn.

Hơi thở của hai người lập tức quấn quýt bên nhau, đến gần thêm một chút nữa là có thể lập tức hôn nhau.

Dịch Trần Lương và anh mắt to trừng mắt nhỏ ba giây, lùi phắt về sau một chút" Ôi tôi đệt!"

Vân Phương mỗi lần thấy cậu xù lông đều cảm thấy thú vị, không nhịn được liền muốn ghẹo cậu: "Cậu địt ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro