Chương 1. Xâm nhập phòng đại lão 1

C1. Xâm nhập phòng đại lão 1

Edit: frog_08

Căn phòng tối om, quần áo vương vãi khắp nơi trên sàn.

Lục Tửu mệt mỏi ngã xuống giường, đầu óc mơ màng, một giọng nói xấu hổ vang lên, mang theo một chút ngượng ngùng.

"Ký chủ, chúc mừng cậu đã hoàn thành nhiệm vụ hạng nhất!"

Nhiệm vụ hạng nhất?

Lục Tửu vừa mở mắt, trước mắt là một chiếc cổ trắng nõn, gần ngay trong gang tấc là một Adam's apple đầy nam tính.

Cái cổ đó và hơi thở của người đó nhấp nhô lên xuống không ngừng.
Nam nhân nằm trên giường, đang ở tư thế gần gũi với Lục Tửu.

Ánh mắt cậu nhìn về phía người kia, như đang suy nghĩ điều gì, Lục Tửu trong lòng  cười nhạt một tiếng.

Cái gọi là nhiệm vụ hạng nhất, hóa ra chỉ là ngủ với một người đàn ông không rõ lai lịch sao?
——
"Rầm rầm rầm —— rầm rầm ——"

"Lục Tửu, mở cửa cho tôi, ra đây ngay!"

Lục Tửu bừng tỉnh từ trong giấc mộng.

Cậu đột ngột mở mắt, ánh sáng chiếu vào mắt khiến mắt cậu nhức nhối.

Đầu óc còn đang choáng váng, cậu nhận ra mình đang ngồi tựa vào tường ở phòng vệ sinh, gần bồn rửa tay.

Vòi nước vẫn đang xả nước ào ào, hệ thống 111 lo lắng gọi tên cậu.

"Ký chủ, ký chủ, cậu ổn không?"

Lục Tửu xoa xoa trán, tựa vào tường đứng dậy.

Cậu vừa mới nôn xong, mệt mỏi dựa vào tường ngồi xuống, rơi vào trạng thái mê man.

Đây là ngày thứ 36 kể từ khi cậu bước vào thế giới này.

Cậu là một người hết sức bình thường trong một vạn người bình thường, một ngày nọ sau khi tan ca, đi cùng bạn bè nhảy Disco, rồi gặp tai nạn xe kinh hoàng. Khi tỉnh dậy, cậu phát hiện mình đã đến một thế giới xa lạ, và trong đầu xuất hiện một hệ thống tên là 111.

111 nói rằng nó đến từ "Cục Xuyên Nhanh", và lý do nó chọn cậu làm ký chủ, đưa cậu đến thế giới này, là vì trong hệ thống đã xảy ra sự cố — một người chơi đã đánh cắp một mã số nhiệm vụ thế giới, làm phân tách linh hồn của mình thành nhiều mảnh nhỏ, rồi chạy trốn vào những nhiệm vụ chưa hoàn thành trong các thế giới khác nhau.

Và thật không khéo chính là, những "thế giới chưa khai phá" này đều là những thế giới trong kiếp trước của Lục Tửu, hoặc nói cách khác là các vũ trụ song song.

Tóm lại, trong mỗi thế giới đó đều có một Lục Tửu, và những Lục Tửu gốc rễ trong các thế giới ấy, linh hồn đã bị xáo trộn, thay đổi và chui vào thân thể của cậu, nhân sinh quỹ đạo của những "cậu" từ khi đó cũng bắt đầu thay đổi.

Lục Tửu yêu cầu phải làm gì? Chính là lấy lại thân thể của mình, chỉnh sửa lại cuộc sống của mình, đồng thời giúp hệ thống "Cục Xuyên Nhanh" truy lùng linh hồn của người chơi đang chạy trốn, sử dụng chúng để bắt được bọn họ.

—— Thế nhưng, chuyện này rốt cuộc có liên quan gì đến cậu chứ?

Lục Tửu thực sự cảm thấy cạn lời.

Cậu đã sống tốt trong thế giới của mình, căn bản không quan tâm đến thế giới song song của cậu như thế nào. Cậu cũng không biết vì sao hệ thống "Cục Xuyên Nhanh" gì gì đó lại cần phải kéo một người vô tội như cậu  trở thành cu li cho việc này, trong khi hoàn toàn có thể tự mình giải quyết vấn đề.

Càng khiến cậu đau đầu hơn cả là, sau 36 ngày kể từ khi cậu nhập vào cơ thể này, sau khi hoàn thành "nhiệm vụ đầu tiên", cơ thể này cứ liên tục tách ra khỏi cậu.

Suốt mấy chục ngày, phần lớn thời gian cậu điều khiển cơ thể này, nó vẫn luôn hỗn loạn như lúc đầu.

Linh hồn của cậu bị xáo trộn, khiến "Lục Tửu" trong cơ thể này trở thành một kẻ bất cứ lúc nào cũng có thể nổi điên, cho đến khi vừa mới đây, Lục Tửu cuối cùng mới hoàn toàn kết hợp với cơ thể, tiếp nhận quyền kiểm soát.

Sau đó, cậu không thể hiểu nổi khi bản thân vừa nôn xong lại ngất đi.

Hệ thống 111 thấy cậu có thể đứng dậy, nhẹ nhõm thở ra: "Ổn định rồi là tốt! Ổn định rồi là tốt! Trong đầu ký ức có rõ ràng không?"

"Không rõ ràng lắm, rất hỗn loạn." Lục Tửu lắc đầu, trong lúc ngắn ngủi cậu không thể xử lý hết những thông tin đang quay cuồng trong đầu, cuối cùng là tiếng hét lớn của người đàn ông trung niên kia vang lên, khiến cậu không thể tự hỏi vấn đề của mình.

Cậu quay người, dưới vòi nước vốc một ít nước rồi rửa mặt, sau đó bật vòi nước, ngẩng đầu lên nhìn vào trong gương.

Khuôn mặt này không có gì thay đổi, vẫn là cậu, chỉ là so với trước kia, cậu trông trẻ trung hơn vài tuổi.

Gương mặt trái xoan, làn da vì cơ thể yếu ớt mà trở nên tái nhợt.
Nước làm ướt tóc và mi mắt, mi mắt nặng trĩu vì ướt, đè nén đôi mắt sâu thẳm.

Lục Tửu nhanh chóng tập trung, cật lực kéo lại những thông tin sâu thẳm trong ký ức, đơn giản và thô bạo mà trích xuất chúng ra.

Thế giới này, cậu hiện tại là một sinh viên năm ba, 21 tuổi.

Cha là Lục Minh Dương, người mà cậu từng biết trong thế giới cũ, là một đống tro cốt, một cái tên và hình hài — nhưng ở thế giới này, ông vẫn sống tốt. Sau khi mẹ cậu qua đời không lâu, ông kết hôn với một người phụ nữ bên ngoài, người đã nuôi dưỡng một đứa con trai cũng 21 tuổi, chỉ nhỏ hơn cậu vài tháng — Lục Khúc Ninh, người này chính là tên người chơi chạy trốn mà hệ thống 111 xác nhận.

Cậu, sau một tháng sống cùng cơ thể này, đã nhận được một vài thông tin từ hệ thống 111.

Lục Khúc Ninh không phải thông qua "chiếm đoạt cơ thể" để có được thân phận trong thế giới này. Ngay từ khi sinh ra, cậu ta đã là người chạy trốn, chỉ đến ba năm trước mới bắt đầu thức tỉnh ký ức.

Và ngay trong khoảnh khắc cậu ta thức tỉnh, linh hồn của "Lục Tửu" đã bị chấn động, thay thế bởi một mã loạn.

Kể từ đó, mọi thứ không còn như trước.

Ban đầu, Lục Khúc Ninh vì thân phận là con trai của tiểu tam mà phải cúi đầu, không dám ngẩng lên. Mặc dù Lục Minh Dương đã cho mẹ con cậu ta đủ thứ bên ngoài, nhưng điều đó cũng không thể xóa bỏ cảm giác xấu hổ mà cậu ta mang trong người.

Hầu hết người trong thế giới này, đặc biệt là thế hệ sau của gia đình Lục, đều coi thường cậu ta — đúng vậy, trong thế giới này, gia tộc Lục vẫn được coi là một gia tộc nhỏ. Tuy nhiên, ba năm trước, cậu ta đột nhiên thức tỉnh, trở nên thong dong và tự tin, tinh thần cũng khác xa trước kia.

Nhờ vào việc chăm chỉ học tập, thành tích của cậu ta đột nhiên tăng vọt. Trước kia, cậu ta đứng cuối bảng, nhưng trong thời gian ngắn đã leo lên top 10. Kết quả thi đại học của cậu ta vào trường top đầu của cả nước khiến ánh mắt của mọi người xung quanh dành cho cậu ta cũng thay đổi.

Cùng lúc đó, Lục Tửu, người vốn được coi là tài năng ưu tú, đột nhiên trở thành một kẻ điên.

Cậu trở nên nóng tính, dễ giận, và chẳng cần lý do gì đã lao vào đánh nhau, gào thét như người điên.

May mắn là nền tảng học tập của cậu vẫn khá vững vàng, dù đầu óc có vẻ không bình thường, nhưng kỳ thi đại học vẫn không quá thất bại. Cuối cùng, cậu cùng Lục Khúc Ninh đều vào được trường đại học tốt, nhưng hành vi kỳ quặc của cậu khiến cậu không được lòng bạn bè trong trường.

Vị trí gia đình và quan hệ xã giao của hai người vì sự thay đổi tính cách mà đảo ngược.

Những người bạn xưa của Lục Tửu giờ không hiểu cậu nữa, thậm chí giờ đây còn sợ hãi cậu.

Họ bắt đầu lại gần Lục Khúc Ninh, người vừa ôn nhu, thông tuệ lại lý trí, dần trở thành bạn của cậu ta.

Ba Lục Minh Dương vốn luôn mang cảm giác áy náy với Lục Tửu, vì vậy hầu hết thời gian ông đều nhường nhịn cậu.

Tuy nhiên, theo thời gian, cậu ngày càng điên cuồng hơn trước, ông dần mất kiên nhẫn, và hai cha con thường xuyên cãi nhau. Mỗi khi cãi vã, Lục Minh Dương lại nổi giận và quát tháo khiến cậu phải "rời khỏi nhà".

Gần đây, họ lại cãi nhau vì một người đàn ông.

Lục Minh Dương tình cờ biết được có một người đàn ông đang theo đuổi Lục Tửu, và Lục Tửu hình như còn "đáp lại" điều đó, khiến ông tức giận đến điên người.

"Lục Tửu, mày có nghe không? Mở cửa ra cho tao! Mày cái loại mất mặt thích chơi trò hư hỏng, mày cứ nghĩ là trốn trong phòng là..."

Ngoài cửa, Lục Minh Dương vẫn đang gào thét, từ việc gõ cửa chuyển thành giận dữ muốn đá tung cánh cửa.

Gương mặt ông đỏ tím, các dây thần kinh cổ nhô ra, trong khi vợ thứ hai Dương Ngọc và Lục Khúc Ninh đứng bên cạnh cố gắng khuyên ông bình tĩnh lại.

Đột nhiên, cánh cửa bị mở ra, và Lục Minh Dương đá qua. Cánh cửa không chịu nổi cú đá, suýt nữa làm hai chân ông giạng thẳng.

"Ba!" Lục Khúc Ninh hoảng hốt nhảy dựng lên, vội vã đưa tay đỡ ông.

Khi Lục Minh Dương đứng vững lại, ba người ngẩng đầu nhìn.

Một thanh niên tóc đen đứng sau cánh cửa.

Gương mặt cậu tái nhợt, tóc mái ướt sũng còn vương vài giọt nước, bộ hoodie trắng trên người cũng bị ướt.

Cậu có một đôi mắt đẹp, đuôi mắt hơi cong lên, giống như mắt hồ ly, ngay cả khi không cười cũng tựa như đang cười.

Trên mặt cậu có hai nốt ruồi nhỏ, một ở dưới mắt trái, một ở trên sống mũi bên cạnh. Hai nốt ruồi này làm cho khuôn mặt có phần sắc sảo, khiến vẻ nam tính của cậu càng trở nên cuốn hút. Từ nhỏ đến lớn, cậu đã có không ít cô gái theo đuổi.

Tuy nhiên, gần ba năm qua, tính cách thay đổi khiến khuôn mặt đẹp đẽ của cậu trở nên u ám, ánh mắt hồ ly kia cũng trở nên sâu thẳm và lạnh lẽo, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Dương Ngọc vô thức tránh ánh mắt của cậu, nhưng ngay sau đó, nhìn thấy tình huống trước mắt, bà không nhịn được nhếch miệng cười.

"Khụ, Tửu Tử, mau lại đây giải thích với ba, hai cha con đừng cãi nhau nữa."

Lục Minh Dương chỉ tay vào Lục Tửu, miệng phun ra nước miếng: "Mày dám nói một câu là muốn ở bên một thằng đàn ông, mày lập tức cuốn xéo ra khỏi nhà này!"

"Ba!" Lục Khúc Ninh thốt lên.

"— Vậy nói địa chỉ và mã mở cửa của phòng mới cho tôi."

Giọng nói khàn đặc, mang theo một chút lười biếng khiến ba người bất ngờ.

Thanh niên tóc đen khoanh tay trước ngực, tựa vào khung cửa, động tác có vẻ thoải mái và lười biếng.

"Địa chỉ phòng mới?" Lục Minh Dương như nghe được chuyện gì buồn cười, quát lớn: "Còn muốn tao chuẩn bị phòng cho mày?! Đừng có nằm mơ, cút ra ngoài và tự tìm cách đi!"

"Tiền mẹ tôi để lại cho tôi, không phải bảo ông giữ giúp sao? Hay là tiêu xài hết rồi à?" Lục Tửu vẫn dùng giọng lười biếng như cũ.

Lục Minh Dương bị thái độ của Lục Tửu chọc giận đến mức mắt trợn tròn, những lời "mày" "tao" không thể thốt ra, bàn tay cũng bắt đầu run rẩy.

Dương Ngọc và Lục Khúc Ninh đứng như trời trồng, không phải vì những lời Lục Tửu nói, mà vì thái độ của cậu.

Nếu là bình thường, hai cha con đã sớm cãi nhau om sòm, nhưng giờ, Lục Minh Dương đang phát điên mà Lục Tửu lại... cực kỳ bình tĩnh?

Chỉ có 111 mới hiểu, ký chủ của nó đúng là ghê tởm đến mức không thể tả nổi — chỉ có một vấn đề sinh lý, tưởng chừng như sẽ nôn ra.

Trên thực tế, từ hai ngày trước, dạ dày của cơ thể này đã bắt đầu không khoẻ.

"Sao lại thế này? Cậu ăn gì mà bụng hỏng rồi à?" 111 lo lắng hỏi.

Lục Tửu trong lòng trả lời: "Này, tôi trước kia xem những tiểu thuyết về 'xuyên nhanh' ấy, hệ thống không phải có rất nhiều công năng sao? Cậu không thể quét qua thân thể tôi một lần, xem chỗ nào bị lỗi rồi chữa trị cho tôi à?"

111 ngượng ngùng đáp lại: "Khụ, tiểu thuyết chỉ là tiểu thuyết thôi mà!"

"Vậy ngoài việc phát nhiệm vụ, cậu còn có gì chức năng khác không?" Sau 36 ngày, Lục Tửu cuối cùng cũng thử bắt đầu quen dần với hệ thống nhỏ này của mình.

"... Khi cậu cô đơn, tôi sẽ mang đến hơi ấm! Khi cậu gặp khó khăn, tôi sẽ động viên cậu! Khi cậu vui vẻ, tôi sẽ chúc phúc cậu! Khi cậu hạnh phúc, tôi sẽ rải hoa cho cậu!"

".........."

Hóa ra, cái hệ thống này đúng là một hệ thống " chăm sóc tinh thần" đấy à?

Lục Tửu không thể chịu đựng nổi nữa, chỉ muốn phun hết cảm giác ghê tởm lên người Lục Minh Dương và những người khác.

Cậu hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cơn buồn nôn từng đợt xông lên, nhìn thấy Lục Minh Dương vẫn chưa thể kết thúc câu nói "mày" "tao", cậu dằn cơn giận, vươn ngón tay, với vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Vậy, tiền cuối cùng có còn ở đây không?"

Lục Minh Dương bị kích động, lại rống lên: "Màu nghĩ mẹ mày để lại cho mày bao nhiêu tiền?! Tao có dùng những đồng tiền đó sao?!"

Lục Tửu không chút do dự, giọng điệu vẫn lạnh lùng: "Nếu vậy, chuyển hết số tiền đó cho tôi, tôi tự đi tìm phòng."

"Mày cái đồ súc sinh này—"

Lục Minh Dương tức giận giơ tay lên, định tát xuống, thì bỗng dưng chuông cửa vang lên. Dương Ngọc vội vàng ôm lấy cánh tay ông ta, nói: "Chắc là bạn của Khúc Ninh tới, đừng có làm ầm ĩ, tôi đi mở cửa."

Dương Ngọc bước nhanh xuống lầu.

Chẳng mấy chốc, những tiếng bước chân và tiếng cười rộn ràng vang lên từ dưới lầu, rồi Dương Ngọc dẫn theo một nhóm thanh niên đi vào phòng khách. Tất cả đều là những nam sinh khoảng hai mươi tuổi, người nào người nấy cũng toát lên vẻ ăn chơi trác táng. Một người trong nhóm ngẩng đầu lên, nhìn về phía lầu hai và gọi lớn: "Này, Khúc Ninh, mang vali xuống đi, đi rồi!"

Lục Khúc Ninh vỗ vỗ vào ngực Lục Minh Dương, như muốn trấn an ông ta, lại đưa mắt khuyên Lục Tửu, rồi quay người đi về phòng mình để lấy vali.

Lục Tửu quan sát Lục Khúc Ninh, cố gắng nhớ lại những ký ức mơ hồ từ ba mươi mấy ngày trước.

Một tháng trước, bạn của Lục Khúc Ninh, Diệp Lẫm, đã nói với cậu ta rằng anh trai của anh ta mua một trang trại rượu,đã gần xong, và nhóm đầu tiên có thể bắt đầu nhấm nháp rượu vào dịp quốc khánh. Diệp Lẫm mời Lục Khúc Ninh tham gia, cùng nhóm bạn bè cũ trong gia đình đến chơi ở nơi này.

Lục Tửu thật ra cũng được mời— dù sao, Diệp Lẫm là người bạn thân nhất của cậu, và anh trai của Diệp Lẫm cũng đối xử với cậu như một đứa em ruột.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro