Chương 3. Xâm nhập 【3】
C3. Xâm nhập 【3】
Edit: frog
Cậu càng lúc càng tò mò — cái người đàn ông bị cậu "ăn sạch" đêm ấy rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Lúc xông vào căn phòng kia ở lầu ba, đối phương dường như đang tắm. Lục Tửu khi đó đầu đau như búa bổ, thần trí mơ hồ, vừa vào phòng đã ngã vật ra giường, đầu óc choáng váng đến chẳng phân nổi phương hướng.
Mãi đến khi nghe tiếng cửa kính bị đẩy ra, tiếng bước chân nện sát lại bên giường — cậu mới lờ mờ có phản ứng.
Cảm giác giường bên cạnh lõm xuống, nhiệt khí tỏa ra... có người đang cúi người xuống.
Ngay khoảnh khắc đó, dưới sự thôi thúc gần như gào thét của hệ thống 111, Lục Tửu bất chấp tất cả xoay người, vươn tay câu lấy cổ đối phương, kéo xuống...
—— Nghĩ đến đây, cậu mới chợt giật mình: nếu vậy, cái người "sống rất tốt, dáng người rất đỉnh" đêm đó, chẳng phải là người tính ngủ lại Diệp gia sao?
Suy nghĩ tới đây, Lục Tửu bèn mở mắt, nghiêng đầu hỏi Thẩm Khả:
"Ngày hôm đó, tiệc ở nhà họ Diệp có ai trong đám thân thích đến không?"
"A? Không có nha, em không nghe nói gì."
"Vậy có ai ngủ lại không?"
Thẩm Khả khó hiểu, không biết vì sao Tửu ca đột nhiên hứng thú với cái chi tiết nhảm nhí này.
"À thì... có nhiều người ngủ lại lắm. Em nghe nói họ uống quá trời, xong nằm lăn ra đầy đất trong phòng khách. Nhưng em hôm đó về sớm, chỉ có lên lầu tìm anh một lát rồi đi liền..."
Lục Tửu lại trầm ngâm.
Không đúng.
Cái người "sống rất tốt" kia tuyệt đối không phải đám con nhà giàu vô dụng ô hợp ở lầu một hôm đó.
Người đó lớn tuổi hơn bọn cậu, khí chất khác hẳn — có lẽ là cùng lứa với Diệp Tần.
Cậu lại gặng hỏi: "Diệp ca hôm đó có dẫn bạn đến không?"
Thẩm Khả nhìn cậu một cái, bỗng như ngộ ra chân lý, hét lên như bị chích điện:
"—— Là Bách Quân ca!"
Lục Tửu: "?"
"Em đã nói rồi mà! Hôm đó Bách Quân ca cũng có mặt, sao anh lại không nhớ? Mấy năm không gặp, không biết giờ anh ấy còn đẹp trai như xưa không nữa..."
Giọng cậu nhóc lại bắt đầu mang theo chút mơ mộng thiếu niên.
Lục Tửu thì nhíu mày, cố đào lại chút ký ức liên quan đến cái tên "Bách Quân", mà đào mãi vẫn chỉ thấy một mớ mông lung. Đầu óc đau như bị ai dùng xẻng nện.
Lúc này, 111 chen lời, giọng không giấu được vẻ trêu chọc:
"Hắc hắc, ngoài miệng thì bảo không thèm để ý, chứ thật ra vẫn tò mò ông xã tương lai là ai đúng không~?"
Lục Tửu nhếch môi: "Tò mò thì tò mò. Nhưng đừng lôi mấy cái định mệnh lãng xẹt kia ra dọa tao."
Cậu không tin mệnh số.
Tổng cục Xuyên nhanh nói với hệ thống rằng người đàn ông đêm đó là "chồng tương lai" của cậu, vậy là định rồi á?
Không tin.
Chưa bàn đến chuyện cậu có nuốt trôi được "tình yêu đồng giới" hay không, mà cho dù có thể — cậu cũng không tin chỉ cần ngủ một lần liền phải chung thân với người ta.
Muốn cậu tin cái kiểu "duyên trời định" ấy, trừ phi đổi câu thành: "một trong những người chồng tiềm năng". Chứ "chồng tương lai duy nhất"?
Xin lỗi, không mua!
111 la lên như bị ai tát vào mặt:
"—— Ký chủ! Cậu không có liêm sỉ à?!"
Còn chưa biết ai không có liêm sỉ hơn ai đâu.
Lục Tửu bật cười thành tiếng:
"Tao mà có liêm sỉ, thì làm gì có chuyện mới ngủ với đàn anh hôm kia, hôm sau đã lăn lên giường người khác?"
Phải rồi, cái đêm trước xuyên sách, cậu vừa "gặp lại" đàn anh đại học mà cậu từng crush nhiều năm. Hôm đó tan làm đi uống, hai người gặp lại tình cờ, đối phương vẫn phong độ như xưa, cậu uống hơi nhiều, Lục Tửu năm đó liền ngo ngoe rục rịch, nên chuyện gì đến thì đến...
Cậu sau khi nương theo men say, tựa nhẹ đầu lên vai đối phương, cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể ấy. Người kia cúi đầu nhìn cậu, rồi sau đó, khi sự ngạc nhiên qua đi, môi anh cong lên, cười rộ lên —
Một nụ cười tuyệt đẹp.
Đủ để khiến tất cả xung quanh phải ngừng lại để chiêm ngưỡng.
Cái cười ấy, lạ lùng mà lại dễ dàng khiến người khác quên hết đi sự căng thẳng.
Thế mà cậu, Lục Tửu, đột nhiên lên tiếng, phá vỡ không khí ngọt ngào ấy, một cách không kìm chế: "Này, Cục Xuyên Nhanh của các người thần thông quảng đại thế, không thể không biết tao vừa mới bị tai nạn xe, sau đó lại ngủ cùng người lạ ở lầu ba chứ? Mà cái vị ấy không phải là các người cố ý sắp xếp sao? Nếu nói không đạo đức, chắc chắn các người còn không biết đạo đức là gì!"
111 bên trong hệ thống im lặng một lúc, rồi mới bật lại: "......... Chúng tôi là vì kéo lại quỹ đạo cuộc đời cậu!! Nếu cậu bỏ lỡ chồng tương lai, cậu sẽ hối hận cho mà coi!!!!"
Lục Tửu nhướng mày, không buông tha: "A? Thế người "chồng tương lai" kia là ai? Mày nói không rõ ràng, tôi chỉ biết là không rõ anh ta có thân phận gì, nhưng anh ta trông như thế nào? Đẹp trai không?"
".......... Ngày đó sao lại tắt máy chứ!!! Mày làm vậy, sao tôi có thể thấy rõ được cơ chứ!!"
111 bực tức đến mức nếu có thể cụ thể hiện hoá, lúc này nó chắc chắn sẽ đang vò đầu bứt tai.
"Vậy có nghĩa là, mày không biết anh ta trông như thế nào, tên là gì, mà lại nói tao sẽ hối hận nếu không gặp anh ta sao?" Lục Tửu vẫn cứ không buông tha, giọng điệu lười biếng mà sắc bén.
111 hơi cứng họng: "Tôi không nhìn thấy, nhưng chắc chắn cậu thấy mà!! Đẹp trai hay không, gợi cảm hay không? Khó chịu không?"
Nó biết được cảm xúc của Lục Tửu thông qua hệ thống đo lường. Ngày hôm đó, khi Lục Tửu tỉnh lại, hệ thống đã báo cáo rằng ký chủ cảm thấy rất thỏa mãn.
"Ừ thì... là là là đẹp trai, gợi cảm, rất thoải mái." Lục Tửu chu chu môi.
Dù vậy, cậu vẫn không thể nào rõ ràng xem hết mặt của người ấy. Ký ức mơ hồ đến mức khó mà chắc chắn, liệu có phải cậu đã nhìn nhầm người nào đó.
Khuôn mặt ấy quá giống với đàn anh đại học của cậu. Cứ thế, Lục Tửu mãi mãi không chắc chắn được — liệu anh ta có phải là người ấy hay không.
⸻
Đến trang trại rượu của Diệp gia đã là hơn hai giờ sau, trên đường, Thẩm Khả theo chỉ dẫn của những người xung quanh mà lái xe đến điểm tập kết.
Khi xe vừa dừng lại, đám đông đã tập trung đông đủ, xe siêu sang xếp thành hàng, một nhóm các cô cậu trẻ tuổi đang tụ tập ở cửa, trang điểm lộng lẫy, nhìn nhau cười nói.
Thẩm Khả dừng xe lại cũng không khiến bọn họ chú ý nhiều.
Thẩm Khả ở trong vòng này được coi như người trong suốt, trước kia, khi Lục Tửu vẫn còn là nhân vật trung tâm còn sẽ ít nhiều liếc cậu ta một cái, hiện giờ ngay cả liếc cũng lười.
Thẩm Khả chưa kịp xuống xe, nhưng lúc cửa xe mở ra, khi Lục Tửu bước xuống...
Một cậu trai đứng gần đó giật mình nhìn Lục Tửu, rồi ánh mắt của cả đám đồng loạt chuyển hướng, cả một đám sôi nổi bắt đầu thì thầm, sự chú ý như là không thể che giấu nổi.
Lục Tửu thế mà lại đến?
Không phải không hợp ý nhau sao?
"Xong rồi, lần này tụ hội chắc chắn sẽ có biến." Một người trong số họ nhỏ giọng nói thầm.
"Ăn dưa xem náo nhiệt không phải vui sao?" Một người khác cười nhẹ.
Mọi người nghe vậy, liếc nhìn nhau, sôi nổi cười thầm.
Thẩm Khả chú ý đến họ, cảm thấy không khí có vẻ căng thẳng, rất có ý tứ muốn gây chuyện.
"Thẩm Khả."
Giọng nói lười biếng từ phía sau vang lên.
Thẩm Khả bước đi chậm lại.
Lục Tửu tay nhét trong túi áo hoodie, nghiêng người sang một bên, ánh mặt trời màu cam chiếu vào cậu, làm cho áo hoodie trắng của cậu trở nên ấm áp hơn, cũng khiến gương mặt cậu bớt đi vẻ tái nhợt không thực tế.
Nhưng Thẩm Khả biết, suốt cả quãng đường, Lục Tửu vẫn có chút không thoải mái.
Cậu ta vội vàng nói: "Tửu ca, hình như ở đây có bác sĩ, anh muốn đi xem thử không?"
"Không cần, vào trước đi, bỏ hành lý xuống rồi nói." Lục Tửu bước lên bậc thang.
Cậu không rõ mình bị viêm dạ dày hay say xe, sắc mặt có chút mệt mỏi, nhưng nếu không phải quá cấp bách, cậu cũng không muốn đi tìm bác sĩ — đơn giản là không thích đi khám bệnh.
Khi đi qua nhóm người trẻ tuổi, ánh mắt cậu nhìn thẳng, không dừng lại.
Thẩm Khả nhìn cậu, rồi lại nhìn đám người kia, không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo phía sau Lục Tửu, miệng vẫn không ngừng lải nhải hỏi thăm, lo lắng cho cậu.
Những người kia cười khúc khích, tò mò nhìn theo hai người họ.
... Lục Tửu cho người ta cảm giác gì đó hơi khác biệt?
Diệp Tần gọi điện thoại tới nói, phòng của nam sinh cũng chỉ thừa Lục Khúc Ninh chỉ còn lại một giường, không có phòng trống nào khác, muốn thu dọn lại phải mất chút thời gian.
Lục Tửu không muốn làm phiền anh ta nhiều, nên đã đồng ý ngủ chung với Lục Khúc Ninh.
Khi vào phòng, Lục Khúc Ninh đang ở đó. Cậu ta lặng lẽ nhìn Lục Tửu để hành lý, rồi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở: "Anh, vẫn là câu nói đó, đừng thân cận quá với người đó."
Lục Tửu quay lại liếc cậu ta một cái, khẽ cười, không trả lời, rồi quay đi.
Lục Khúc Ninh như bị đâm trúng, bàn tay siết chặt lại.
———————-
Lần này tới đây chơi có gần hai mươi người trẻ tuổi.
Diệp Tần vẫn chưa xuất hiện, và "người đàn ông" thận hư trong truyền thuyết cùng Bách Quân cũng chưa thấy đâu. Quản gia của trang trại rượu đã sắp xếp cho họ một chuyến đi bằng xe điện để tham quan, mọi người vô cùng cao hứng nhanh chóng lên đường.
Lục Khúc Ninh ngồi ở ghế đầu tiên, còn Lục Tửu và Thẩm Khả ngồi ở hàng sau cùng.
Khi Lục Tửu đang ngáp, cậu chú ý thấy một ánh mắt từ phía trước nhìn lại, cậu mở mắt, nhìn thoáng qua và bắt gặp ánh mắt của nam sinh ngồi bên cạnh Lục Khúc Ninh.
Diệp Lẫm.
Người kia đã từng là người bạn thân nhất của Lục Tửu.
Diệp Lẫm cao lớn, tay chân dài, mặc áo thun đen và quần jean, nhìn đẹp trai như một idol trên sân khấu.
Chỉ một giây nhìn nhau, Diệp Lẫm đã thu lại ánh mắt của mình.
Toàn bộ quá trình, người nọ không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì.
111 trong đầu tính toán: "Muốn làm thay đổi quỹ đạo nhân sinh của cậu, lý thuyết có lẽ là lấy lại những thứ đã mất. Nếu không bị Lục Khúc Ninh ảnh hưởng, cậu sẽ không rơi vào trạng thái hỗn loạn, sẽ không trở thành một kẻ điên, và Diệp Lẫm sẽ không rời xa cậu. Tuy nhiên, kỳ lạ là, trung tâm hệ thống không có đặt nhiệm vụ nào liên quan đến Diệp Lẫm..."
Lục Tửu khẽ cười.
"Dễ dàng như vậy mà mất đi, quay lại làm gì?"
Giọng nói của cậu nhẹ nhàng, mang theo chút cười, rất tự nhiên.
111 cảm thấy nghẹn, không biết phải phản ứng thế nào.
"Lời nói không phải nói như vậy..."
Lục Tửu đặt tay lên thành ghế, nhìn về phía những cảnh vật bên ngoài.
Bên cạnh cậu, Thẩm Khả cũng giống như 111, có chút bối rối, còn Lục Tửu thì thần sắc thanh thản, hiển nhiên là không bị ảnh hưởng gì.
Trang trại rượu này rất rộng, xe ngắm cảnh lăn bánh qua những khu vườn xinh đẹp, thỉnh thoảng, mọi người sẽ dừng lại để chụp ảnh.
Khi xe đến một khu vực cỏ rộng lớn, họ nhìn thấy một vài bóng người.
Đó là Diệp Tần, người anh cả của Diệp gia.
Họ đang chơi golf.
Đúng lúc, Diệp Tần đánh quả bóng đi, và mấy người bạn đàn ông trưởng thành, mạnh mẽ đi tới cùng anh.
"A, là Bách Quân ca!"
"Anh Quân thật sự tới rồi!"
Mọi người kích động, vội vàng xuống xe.
Thẩm Khả cũng rất phấn khích, giống như fan nhìn thấy thần tượng, ánh mắt dán chặt vào bóng dáng một người trong đám đông.
Lục Tửu cũng nhìn theo, ánh mắt cậu nheo lại vì ánh sáng chói chang.
Một người đàn ông đẹp trai đi cùng Diệp Tần.
Lục Tửu thực ra vẫn chưa nhìn rõ mặt của người này, nhưng dựa vào khí chất của anh ta, cậu có thể chắc chắn đó là một người đàn ông rất thu hút.
Diệp Tần đã rất cao, Lục Tửu nhớ là khoảng 186 cm, nhưng người đàn ông bên cạnh anh ta còn cao hơn một chút, có lẽ gần 190 cm.
Anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây, đơn giản nhưng thanh lịch, rất rõ ràng tôn lên dáng người vai rộng eo thon của anh.
Cổ áo của anh mở một khuy, khá thoải mái, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn rỏi.
Anh cười nhẹ nhàng và lễ phép, khi nghe thấy tiếng hoan hô từ bên này, ánh mắt anh chuyển hướng qua...
Lục Tửu ngây người.
.......
.....Ơ?
..........Hả?
Gương mặt này....... không phải là đàn anh mà cậu đã nhiều năm không gặp sao? Người mà cậu đã ngủ cùng đêm đó..... là đàn anh sao?
Wtf??????
Lục Tửu hoang mang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Diệp Tần và Bách Quân tiến lại gần, khi đi ngang qua Lục Tửu, họ chào nhau một cái rồi vào xe lấy nước, cả nhóm liền tụ lại vây quanh họ.
Mọi người không ngừng gọi "Chào Diệp ca" "Chào Quân ca", nhưng ánh mắt họ lại chỉ dán chặt vào Bách Quân.
Lục Tửu quay đầu nhìn về phía người đàn ông cao ráo, thân hình nổi bật trong đám người, nét mặt đầy vẻ kinh ngạc.
"Ê, 111 , đây là sao vậy?" Lục Tửu hỏi, vẻ mặt bối rối. "Mày nói là 'chồng tương lai' của tao.....là đàn anh?!"
111 cũng đang hoang mang không kém: "Tôi đâu có biết chớ, hệ thống chủ chỉ đưa ra phương hướng của 'chồng tương lai' của cậu hôm đó, còn chi tiết thì tôi không có rõ. Thậm chí cái ngày cậu ngất xỉu, ký ức của cậu rất mơ hồ, tôi cũng chẳng thể kiểm soát được. Buổi tối hôm đó cùng cậu lăn giường là anh ta à?"
"............ Hình như là vậy."
Lục Tửu vẫn còn bối rối, nhưng mắt cậu không thể rời khỏi người đàn ông trong đám đông, và một cảm giác không thể lý giải chợt dâng lên trong lòng.
Ngay lúc đó, Bách Quân — người mà mọi người gọi là "Quân ca" — bất chợt ngẩng đầu lên và nhìn về phía Lục Tửu.
Ánh mắt đó vô tình chạm phải ánh mắt của cậu, như thể một tia lửa giữa hai người.
Bách Quân có một vóc dáng hoàn hảo, và một khí chất mạnh mẽ đến mức khiến cả không gian xung quanh anh như tách biệt khỏi đám đông.
Nhưng anh lại có thái độ ôn hòa, khiến không khí xung quanh trở nên dễ chịu, như thể không có gì là không thể hoà hợp được.
Mà đôi mắt của Bách Quân...
Một đôi mắt hẹp dài, dưới ánh sáng mặt trời lấp lánh chút ánh xám, sâu thẳm đến mức như chứa đựng cả một thế giới.
Lục Tửu nhớ rõ, vào đêm đó, cuối cùng của buổi tối, khi đối phương rũ mắt xuống, anh vẫn mang một ánh mắt sâu thẳm, trộn lẫn vẻ suy tư gì đó, cùng nụ cười như không cười.
Ký ức của đêm hôm ấy ùa về, ở quán bar đêm ấy, khoảnh khắc khi người đàn ông bước tới, bàn tay vững vàng đặt lên vai cậu, ánh mắt ấy lướt qua mặt cậu, cũng là cười như vậy.
Dịu dàng, quyến rũ mà, cong môi cười.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro