Chương 54: Thí Mẫu Sát Đệ

Chương 54: Thí Mẫu Sát Đệ
( đọc xong chương này là hỉu nghĩa tên chương nha chứ tui cũng k bít đổi thành cụm gì😃)

Tô Cẩn Ngôn thà rằng mẫu thân lừa dối, nói rằng không hề đi đến Đại Chiêu Tự, còn hơn nghe sự thật từ nàng. Còn việc có thực sự đi cầu phúc cho huynh đệ hắn hay không, giờ đây cũng chẳng còn quan trọng.

Hắn giả vờ như không thấy sự bất thường trong đáy mắt mẫu thân. Ngày hôm đó, Tô Cẩn Ngôn gần như chạy trốn khỏi đó, không ngờ rằng hành động dò xét này sẽ mang lại cho hắn điều gì.

Ngày đó là sinh nhật lần thứ ba mươi hai của mẫu thân, toàn bộ các phu nhân và tiểu thư khắp Kinh Thành đều đến để chúc mừng nhật yến của nàng. Tô Yến Chi đã chuẩn bị một buổi tiệc long trọng từ trước một tháng. Mỗi năm, hắn đều tận tâm chuẩn bị như thế, nghĩ ra những món quà độc đáo để làm Vương Yên Nhiên vui vẻ. Nhưng hôm ấy, khách khứa đã đến đông đủ, thế mà vẫn không thấy Vương Yên Nhiên xuất hiện.

Tô Yến Chi bận chiêu đãi khách nhân nên nhờ Tô Cẩn Ngôn – người con trai trưởng – đến viện mẫu thân để mời nàng ra. Tô Cẩn Ngôn chẳng hề nghĩ rằng hắn sẽ lại một lần nữa bắt gặp mẫu thân lén lút gặp gỡ với một người đàn ông khác.

Đường đường là chủ mẫu của Tô gia, ngay tại gia trang, trong khi cả sảnh khách đang chờ để chúc thọ, thế mà mẫu thân lại gặp riêng một nam tử ngay tại phòng mình?

Hành động không màng lễ giáo, bất chấp luân lý này đã làm đảo lộn mọi hình dung của Tô Cẩn Ngôn về mẫu thân. Trong khoảnh khắc, một cơn tức giận bùng lên dữ dội trong hắn. Không kìm được, hắn đẩy mạnh cửa phòng của mẫu thân.

Sau đó, hắn tận mắt chứng kiến một bóng người hoảng loạn nhảy ra ngoài cửa sổ từ phòng của nàng.

Kinh hoàng, không tin tưởng, nhục nhã, phẫn nộ, và thậm chí là hoảng loạn...

Sự chấn động từ đủ loại cảm xúc ùa đến, đánh sâu vào đại não của Tô Cẩn Ngôn, khiến hắn bàng hoàng đứng chôn chân tại chỗ. Trong khoảnh khắc ấy, cả người hắn hoàn toàn trống rỗng, không thể làm gì, chỉ biết đứng sững sờ. Đến khi hắn hoàn hồn, gian phu đã biến mất không còn dấu vết, chỉ còn cơn phẫn nộ lớn lao ngập tràn trong lòng hắn, kèm theo cảm giác nhục nhã và tủi hổ. Cả thế giới của Tô Cẩn Ngôn dường như đã bị đảo lộn từ giây phút ấy.

Trước mặt hắn là mẫu thân, một người phụ nữ mà hắn vẫn luôn tôn kính. Tô Cẩn Ngôn không hiểu tại sao nàng có thể làm ra những điều như thế này. Sao nàng lại phụ lòng người cha đã yêu thương và cưng chiều nàng hết mực? Sao nàng có thể đối mặt với hắn và đệ đệ?

Không! Hắn thậm chí bắt đầu nghi ngờ về thân phận của mình và đệ đệ. Cảm giác này khiến hắn xấu hổ đến tột cùng, như thể mọi vinh quang và niềm tự hào trước đây đều trở thành một trò cười nhạo. Từ một thiếu niên đầy nhiệt huyết và kiêu hãnh, giờ đây hắn chỉ thấy bản thân là một kẻ đáng thương, đầy nhục nhã.

"Mẫu thân, tại sao? Người... Người đang làm gì vậy? Vừa rồi nam nhân đó là ai? Tại sao hắn lại ở trong phòng mẫu thân?"

Chàng thiếu niên mười lăm tuổi hoàn toàn ngẩn ngơ, sự nhiệt huyết và kiêu hãnh trong hắn đã bị người đàn ông vừa nhảy qua cửa sổ làm cho tan nát.

Nhưng không ngờ, mẫu thân lại tức giận còn hơn cả hắn. Vương Yên Nhiên nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, ánh mắt đầy giận dữ nhìn đứa con mờ mịt và đau khổ của mình.

"Ngươi đây là đang nghi ngờ mẫu thân mình gặp gỡ một người đàn ông khác sao?"

"Ta là chủ mẫu Tô gia, là mẫu thân sinh ra ngươi, vậy mà ngươi dám nghi ngờ ta gặp gỡ người ngoài? Trên đời này làm gì có đứa con nào ác độc như ngươi?"

Mẫu thân dường như vô cùng đau khổ và phẫn nộ, khiến Tô Cẩn Ngôn mờ mịt lui về phía sau, "Không, mẫu thân, con không có ý đó, chỉ là người kia vừa rồi..."

"Ngươi đang có thái độ gì vậy? Đây là thái độ mà ngươi dùng để nói chuyện với mẫu thân sao?"

"Ta đã mang nặng đẻ đau mười tháng để sinh ra ngươi, chẳng lẽ để ngươi nghi ngờ và nhục nhã ta sao?"

"Tô Cẩn Ngôn, ta thật hối hận vì đã sinh ra ngươi. Ngươi làm ta quá thất vọng rồi."

"Ngươi nghi ngờ mẫu thân đến mức muốn ta đi tìm cái chết sao? Ngươi muốn bức tử mẫu thân mình, để lại tai tiếng xấu xa cho muôn đời sao?"

"Mẫu thân hỏi lại ngươi, Tô Cẩn Ngôn, ngươi muốn hủy hoại mẫu thân mình, hủy hoại Tô gia này sao?"

Từng câu hỏi trách móc của mẫu thân khiến Tô Cẩn Ngôn lùi lại từng bước, từng lời của nàng như từng nhát dao cắm sâu vào lòng hắn, khiến trái tim vốn đã lung lay càng thêm đau đớn, tả tơi.

Hắn không biết phải trả lời mẫu thân ra sao, chỉ mơ hồ lắc đầu, lui từng bước cho đến khi lưng chạm vào cánh cửa. Hắn phát hiện tầm nhìn của mình trở nên mờ nhòa, không biết vì nguyên do gì mà nước mắt rơi đầy mặt. Hắn hoàn toàn không biết nên làm gì, nước mắt cứ thế tuôn ra không cách nào ngăn được. Có lẽ là vì những ấm ức của nhiều năm qua do không được mẫu thân yêu thương, hoặc vì nỗi đau đớn và bối rối lúc này, hay có lẽ là do từng vết thương sâu sắc mà hắn hằng mong muốn mẫu thân yêu quý đã gây ra. Hắn chẳng biết nữa.

"Đừng nói thêm nữa."

Giọng trầm thấp của Tôn Tử Bách bất chợt cắt ngang dòng hồi ức của Tô Cẩn Ngôn. Hắn mơ màng quay đầu lại, đối diện với gương mặt âm trầm của Tôn Tử Bách. Đáy mắt Tôn Tử Bách chìm trong bóng tối, biểu cảm hiện lên chút lo âu. Hắn chưa từng thấy Tôn Tử Bách như thế, nhưng kỳ lạ là Tô Cẩn Ngôn lại cảm thấy một chút ấm áp.

Tôn Tử Bách ngồi xuống trước mặt hắn, nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Cẩn Ngôn và dùng đôi tay ấm áp của mình để xua tan cái lạnh lẽo nơi bàn tay hắn. Nhưng nỗi đau khổ trong ánh mắt Tô Cẩn Ngôn khiến Tôn Tử Bách không kiềm được mà cắn chặt hàm răng. Đó hiển nhiên là những ký ức không hề tốt đẹp, là căn nguyên của nỗi đau trong lòng Tô Cẩn Ngôn, và không phải vì chân bị thương hay những cơn đau lạnh hàng năm hắn phải chịu.

"Đừng nói nữa," Tôn Tử Bách dịu giọng lại, thậm chí còn cười nhẹ, "Hiện tại ta không muốn biết, về sau nếu ngươi không muốn nói, có thể giữ cho mình, không sao cả, ngươi có thể từ chối ta mà không cần lo lắng gì."

Tô Cẩn Ngôn khẽ ngỡ ngàng, thật ra hắn cũng không muốn kể, không muốn nói với bất cứ ai. Mọi chuyện nên chôn sâu trong lòng, thậm chí tốt nhất chính hắn cũng nên quên đi. Dù sao, đây là chuyện xấu của Tô gia. Nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, cả gia tộc sẽ rơi vào đầm lầy tai tiếng, khó có thể gượng dậy. Thế nên, hắn nghĩ rằng mình không nên kể.

Thực tế, suốt năm năm qua hắn chưa bao giờ nhắc lại chuyện này với bất kỳ ai. Ngay cả suốt mười lăm năm trước, hắn cũng chưa từng bày tỏ nỗi tủi thân của mình. Hắn là con trai cả của Tô gia, là thiếu gia tài trí và danh tiếng của kinh thành, là người mà ai ai cũng ngưỡng mộ. Là người như vậy, hắn không được phép có nỗi đau.

Có lẽ vì đã giấu kín quá lâu, lần này bất chợt tìm thấy một nơi để giải tỏa, Tô Cẩn Ngôn có cảm giác muốn nói hết, muốn thổ lộ hết những tủi hờn. Hắn muốn ai đó thấu hiểu, muốn được ai đó dịu dàng an ủi. Hắn cũng có nỗi đau, chỉ là khắp thiên hạ này không ai biết, mà hắn thì không thể kể ra.

Tô Cẩn Ngôn bất giác nhìn Tôn Tử Bách, nhoẻn miệng cười, "Ngươi đã kể cho ta chuyện lớn lao như mưu phản, ta cũng nên tỏ chút thành ý."

"Chuyện mưu phản gì chứ, ngươi đừng nói linh tinh," Tôn Tử Bách lẩm bẩm, "Ta không muốn khơi lại vết thương của ngươi."

Tô Cẩn Ngôn bật cười, "Ta tự khơi ra."

Có lẽ vì trước giờ luôn che giấu quá kỹ, vết thương đã thành mủ, không được đụng chạm sẽ chỉ ngày càng đau thêm, thậm chí cuối cùng sẽ vì những thứ đáng ghét này mà toàn thân tàn lụi.

Ngày hôm ấy là ngày thay đổi cuộc đời của Tô Cẩn Ngôn, ngày mà hắn từ đỉnh cao rơi xuống đáy cốc.

Cha hắn thấy hắn chưa dẫn mẹ đến nên sai Tô Lạc Trầm đi tìm. Nhưng chẳng bao lâu sau, gã sai vặt của Tô Lạc Trầm hoảng hốt chạy về, giữa đám khách khứa chẳng hiểu chuyện gì nhưng cũng đoán được đã có chuyện động trời xảy ra.

Ai cũng biết Vương Yên Nhiên là tâm can của Tô Yến Chi, không ai được chạm vào, dù hai người đã lớn tuổi và có hai con, nhưng tình cảm của Tô Yến Chi dành cho Vương Yên Nhiên vẫn như thuở ban đầu, thậm chí còn sâu đậm hơn. Khi thấy gã sai vặt về báo tin, Tô Yến Chi ngay lập tức bỏ lại hết khách khứa, hốt hoảng chạy về hậu viện.

Rồi hắn chứng kiến cảnh tượng khiến hắn gần như muốn phát điên: trưởng tử của hắn, người thừa kế đáng tự hào nhất của Tô gia, đang mưu sát mẹ mình.

Đúng vậy, tình cảnh lúc đó chính là như thế. Tô Cẩn Ngôn, mắt đỏ rực, như kẻ điên, tay nắm chặt con dao áp sát vào cổ trắng ngần của Vương Yên Nhiên. Bên cạnh, Tô Lạc Trầm năm ấy mới mười ba tuổi, mặt đầy sợ hãi, bụng dường như bị đâm một nhát, máu đang chảy ròng ròng. Nhưng Tô Lạc Trầm không để ý đến vết thương, một tay ôm bụng, một tay khó nhọc chống lấy cái bàn hỗn độn, hoảng loạn nhìn huynh trưởng đang muốn lấy mạng mẹ mình.

"Cha!" Nhìn thấy Tô Yến Chi bước vào, Tô Lạc Trầm như nhìn thấy cứu tinh, kêu lên trong tuyệt vọng, "Mau cứu mẹ, đại ca điên rồi, huynh ấy muốn giết chết mẹ."

Một câu nói ấy khiến Tô Yến Chi như phát điên, lửa giận bùng lên đỉnh điểm, căm hận nhìn Tô Cẩn Ngôn, như con sư tử bị kích động dữ dội.

"Tô Cẩn Ngôn, đồ hỗn láo! Nghịch tử! Ngươi đang mưu sát mẹ mình? Ngươi điên rồi sao? Còn không buông mẹ ngươi ra! Đồ nghịch tử!"

"Ngươi thử động vào nàng nữa xem!"

Tô Yến Chi gầm lên, ánh mắt sắc bén như dao. Nhìn thấy gương mặt đau đớn và ánh mắt cầu cứu của Vương Yên Nhiên cùng vết máu trên cổ nàng, ông như mất hết lý trí.

"Người đâu! Mau bắt tên nghịch tử này lại cho ta!"

Giữa tiếng gào thét đầy giận dữ của Tô Yến Chi, một trận hỗn loạn nổ ra. Tô Cẩn Ngôn cuối cùng bị gia nhân khống chế và lôi đi.

Khi bị kéo ra khỏi phòng, Tô Cẩn Ngôn mờ mịt quay đầu lại, chạm vào ánh mắt lạnh lùng của mẹ. Nàng được cha ôm vào lòng, dịu dàng an ủi, nhưng ánh mắt nhìn hắn thì đầy căm hận.

Nhưng nàng hận điều gì? Nàng dựa vào đâu mà hận hắn?

Tiệc mừng sinh nhật kết thúc trong hỗn loạn vì Vương Yên Nhiên ngã bệnh đột ngột. Tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành. Tô Yến Chi không màng đến mặt mũi, vội vã bỏ mặc tất cả khách khứa để chăm sóc nàng. May mắn là cuối cùng Vương Yên Nhiên qua khỏi, và vị đại si tình Tô Yến Chi, người yêu vợ hơn cả mạng sống, đã không phải chịu cảnh mất đi người mình thương nhất.

Nhưng không ai biết rằng Tô Cẩn Ngôn vì tội đại nghịch bất đạo, thí mẫu sát đệ, mà bị Tô Yến Chi dùng gia pháp quất 30 roi đến mức hôn mê bất tỉnh. Sau đó, hắn bị ném vào từ đường Tô gia, quỳ trước tổ tiên suốt ba ngày, đến khi đôi chân tê liệt không còn cảm giác. Dẫu vậy, Tô Cẩn Ngôn vẫn không nhận được cơ hội giải thích từ phụ thân, mà chỉ nhận phán quyết đuổi hắn ra khỏi Tô gia.

Cùng là phụ tử, giữ lại mạng sống cho hắn đã là ân huệ lớn nhất mà Tô Yến Chi có thể dành cho hắn.

Suốt quá trình nghe kể, Tôn Tử Bách không ngừng cau mày. Toàn bộ sự việc này thật vô lý, phải không? Hơn nữa, với thân hình yếu ớt của Tô Cẩn Ngôn, sao có thể chịu đựng nổi 30 roi và ba ngày quỳ? Rõ ràng Tô Yến Chi muốn giết hắn, phải không? Mà điều tàn nhẫn nhất khi ấy đâu phải là những vết thương trên cơ thể hắn.

"Cha ngươi bị thần kinh à?" Tôn Tử Bách buột miệng nói ra ý nghĩ của mình, không chút kiêng dè.

Tô Cẩn Ngôn chỉ cười gượng. "Bà ấy là nghịch lân của phụ thân. Không ai được phép động vào."

"Vậy có phải cha ngươi có sở thích đội nón xanh không?"

Tôn Tử Bách không nhịn được muốn hỏi thêm, nhất là về người phụ nữ vô tâm kia. Trừ khi Tô Cẩn Ngôn không phải là con ruột của bà ta, hắn thực khó hiểu được hành vi của bà.

Tô Cẩn Ngôn cười bất lực nhìn hắn, rồi nhẹ nhõm đến lạ kỳ. Sau khi giữ kín bí mật này suốt 5 năm, giờ kể ra lại khiến hắn thấy nhẹ lòng đến không ngờ, nhất là khi bị Tôn Tử Bách làm xáo trộn cảm xúc.

"Khụ... xin lỗi vì lỡ lời." Tôn Tử Bách gãi đầu, "Ta chỉ là thấy khó hiểu."

Tô Cẩn Ngôn không trách hắn. Hắn cũng không thể hiểu nổi chính mình.

Hôm đó, khi nghe hạ nhân báo tin, Tô Cẩn Ngôn đã mệt mỏi đến mức chẳng còn tỉnh táo. Hắn chỉ thấy buồn cười. Phụ thân thậm chí không buồn nhìn hắn, chỉ muốn hắn rời khỏi Tô gia, quyết tâm xóa tên hắn khỏi gia phả, mặc kệ bao người phản đối. Đơn giản vì Tô Cẩn Ngôn đã chạm vào nghịch lân của ông ta — Vương Yên Nhiên.

Hắn vẫn nhớ rõ cảnh tượng đó: phụ thân lạnh lùng đưa hắn vào từ đường, rồi quất từng roi lên lưng hắn. Khi ấy, hắn mơ hồ, cả người tê liệt. Nhưng hắn vẫn nhìn thấy rõ vẻ mặt phẫn nộ của phụ thân và nghe được những lời chua chát:

"Ngươi là nghịch tử, là nghiệt chủng! Ta không nên sinh ngươi ra!"

Hắn đã chán chường đến mức chẳng còn cảm giác đau đớn, chỉ thấy trái tim bị phụ thân quất đến tan nát vì bị mẹ ruột phản bội.

Hắn mơ mơ hồ hồ ngất đi rồi tỉnh lại, sau này mới biết mình đã quỳ suốt ba ngày trong từ đường.

Phụ thân giận dữ tột độ, cấm không cho ai vào thăm hắn, cũng không cho hạ nhân gọi thầy thuốc. Khi đó, Tô Cẩn Ngôn chỉ nghĩ, có lẽ phụ thân muốn hắn chết trong từ đường. Nhưng mạng hắn dai, không chết, nên đành bị đuổi khỏi Kinh thành, sống cảnh tha hương tự sinh tự diệt.

Thực ra, với bộ dạng như ma quỷ lúc đó của hắn, sống sót là điều không tưởng. Nhưng ai mà ngờ được bên cạnh hắn lại có một nhóm người sẵn sàng hy sinh cả mạng sống vì hắn? Dù hắn đã sớm mất đi ý chí sống, nhưng Ba Thuần, Tiểu Ất và những người khác vẫn liều mình kéo hắn lại, vừa trốn chạy vừa khắp nơi tìm thầy trị bệnh. Hắn chưa bao giờ yêu cầu họ phải quỳ lạy vì mình, vậy mà suốt những năm đó, họ chẳng biết đã quỳ lạy bao nhiêu thầy thuốc, thật giả đủ loại. Nghĩ lại khi đó Tiểu Ất còn chưa đầy mười tuổi, nhưng chỉ cần còn một tia hy vọng cứu sống hắn, họ sẵn sàng đánh đổi tất cả.

Chính Ba Thuần và mọi người đã kéo Tô Cẩn Ngôn trở về từ cõi chết, nên hắn không có lý do gì để không sống tiếp vì họ.

Tôn Tử Bách nhìn đôi chân không còn lành lặn của Tô Cẩn Ngôn, chẳng thể tưởng tượng nổi nỗi đau mà hắn đã trải qua: sau khi bị mẹ ruột làm tổn thương, kế tiếp lại là phụ thân hạ đòn tàn nhẫn. Từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu, Tôn Tử Bách hiểu quá rõ nỗi đau thực sự mà Tô Cẩn Ngôn đã phải gánh chịu.

Vì vậy, hắn đau lòng cho Tô Cẩn Ngôn, và cũng là đau lòng cho chính bản thân mình.

Một người ngoài cuộc như hắn còn nhận ra sự việc không bình thường đến mức nào, vậy mà Tô Yến Chi, với cương vị là phụ thân của Tô Cẩn Ngôn, lại không hề phân biệt phải trái mà đã vội vàng phán tội tử hình cho con mình, thậm chí sau đó còn không cho hắn cơ hội để giải thích. Điều này khiến Tôn Tử Bách thật sự không thể không nghi ngờ liệu ông ta có vấn đề gì trong đầu hay không.

"Lúc đó ngươi có bị hạ dược gì không?"

Tô Cẩn Ngôn có chút kinh ngạc nhìn về phía Tôn Tử Bách, không ngờ hắn lại có thể nhanh chóng đoán ra chân tướng sự việc. Nhưng buồn cười là, chính phụ thân hắn lại không chút do dự chọn tin vào những gì ông ta nhìn thấy, hoàn toàn không cho hắn bất kỳ cơ hội giải thích nào.

Nghĩ đến những lời "nghịch tử, nghiệp chướng, không nên sinh ra" mà phụ thân đã nói, đôi lúc Tô Cẩn Ngôn cảm thấy, có lẽ phụ thân không phải không cho hắn cơ hội giải thích, cũng không phải là không hoài nghi. Có lẽ ông ta từ đầu đã không ưa gì hắn, cũng giống như mẹ hắn, họ đều chán ghét sự tồn tại của hắn, vì vậy thà rằng hắn đi chết cho xong.

Từ lúc sinh ra, hắn đã là một sai lầm, là một người không nên tồn tại.

Cho nên có hay không có chân tướng, cũng chẳng còn quan trọng.

Hồi ức về sự việc ngày đó, Tô Cẩn Ngôn thật sự không muốn nghĩ lại, nhưng hắn vẫn gật đầu trước câu hỏi của Tôn Tử Bách.

Hắn không biết tại sao mình lại đột nhiên nổi điên, không biết tại sao lại cầm lấy con dao rồi lao đến chỗ mẫu thân. Khi Tô Lạc Trầm xông vào, hắn đã hoàn toàn mất kiểm soát, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu thân hoảng loạn hét lên, nhìn Tô Lạc Trầm đầy phẫn nộ lao đến chắn dao cho bà. Trong lòng hắn tràn ngập mờ mịt chưa từng có, cả cơ thể như không còn do mình điều khiển.

Hắn không biết vì sao lại như thế, cho đến tận bây giờ vẫn không hiểu.

Nhưng có lẽ, điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Tôn Tử Bách trong lòng nặng trĩu, cảm giác bực bội không sao giải tỏa khiến hắn có chút khó thở.

"Người đàn ông kia, rốt cuộc là ai?"

Dù biết như vậy có thể khiến vết thương trong lòng Tô Cẩn Ngôn nhức nhối, Tôn Tử Bách vẫn hỏi. Hắn tin với tính cách của Tô Cẩn Ngôn, chắc chắn sẽ đi điều tra sau khi có chút nghi ngờ. Nếu không phát hiện được điều gì, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng suy xét về mẫu thân mình, bởi đối với Tô Cẩn Ngôn khi còn nhỏ, mẫu thân không phải là người tầm thường. Dù mối quan hệ giữa họ chỉ là bề ngoài, hắn cũng không dễ gì phá vỡ.

Tô Cẩn Ngôn lại ngẩn người, nhưng ngay sau đó sắc mặt trở nên âm u, trong đôi mắt sâu thẳm không ánh sáng.

"Ta không chắc chắn, nhưng..."

"Nhưng mẫu thân trước khi gả cho phụ thân, đã từng có mối quan hệ không rõ ràng với Lục hoàng tử lúc bấy giờ, có thể nói... là thanh mai trúc mã."

Đúng vậy, đây cũng là một trong những lý do khiến Tô Yến Chi bị chê cười. Dù Vương gia không được xếp vào hàng tứ đại thế gia, nhưng ở kinh thành vẫn là một gia tộc danh giá. Hơn nữa, con gái Vương gia còn gả vào hoàng thất, càng khiến gia tộc này trở nên cao quý.

Lục hoàng tử năm đó chính là Thuận Vương hiện tại, hắn và Vương Yên Nhiên là biểu huynh muội, từ nhỏ cùng lớn lên, gọi là thanh mai trúc mã cũng không hề quá đáng.

Năm ấy, ai nấy đều nghĩ rằng Vương Yên Nhiên sẽ gả cho Thuận Vương và trở thành Vương phi, nhưng không ai ngờ nàng cuối cùng lại chọn Tô Yến Chi, nhị thiếu gia Tô gia, người mà lúc đó còn chưa phải gia chủ.

Dù khi đó Tô Cẩn Ngôn gần mười lăm tuổi, nhưng việc tra ra chuyện đã xảy ra từ mười mấy năm trước không quá khó khăn. Tô Cẩn Ngôn nhanh chóng xác định được là Thuận Vương, hơn nữa còn phát hiện ra đúng vào ngày đó, Thuận Vương thật sự đã cùng Vương phi đến Đại Chiêu Tự cầu phúc.

Ở kinh thành, và là đứa con được Tô gia tự hào, Tô Cẩn Ngôn tất nhiên từng gặp Thuận Vương. Nhưng chính vì gặp rồi, hắn mới cảm thấy đau khổ không thể chịu nổi.

Dù chỉ là một bóng dáng thoáng qua, nhưng... thật sự rất giống.

Tô Cẩn Ngôn khi đó đau đớn và phẫn nộ, lòng ngổn ngang trăm mối. Cũng như mẫu thân từng chất vấn hắn, chẳng lẽ hắn thật sự muốn bức tử bà sao?

Nếu chuyện này mà bị phơi bày ra ngoài, thì chẳng khác nào bức tử mẫu thân hắn cả. Không chỉ vậy, cả Tô gia và Vương gia đều sẽ vì đó mà hổ thẹn. Nếu người kia thật sự là Thuận Vương, thì đây không chỉ là chuyện riêng của Tô gia, mà còn là vết nhơ của hoàng thất, khiến cả hoàng thất mất mặt.

Phải biết rằng, năm đó Thuận Vương và hoàng đế hiện tại có quan hệ huynh đệ thân thiết đến mức cùng mặc chung một chiếc quần, và cho đến tận ngày nay, hắn vẫn là vị thân vương được hoàng đế tin tưởng và yêu quý nhất. Thể diện của hắn chính là thể diện của hoàng đế, của hoàng thất, và của cả Đại Nghiêu.

Vậy thì, Tô Cẩn Ngôn tính là gì chứ? Chỉ là một kẻ có tội không thể tha thứ.

Thật ra, tội hay không tội Tô Cẩn Ngôn vốn không bận tâm. Đó là mẫu thân hắn, làm sao hắn có thể để bà phải chịu cảnh bị thế nhân chế giễu, sỉ nhục? Hắn chỉ muốn xác nhận sự thật, dù cho câu trả lời hắn nhận được có là điều mà hắn ghét cay ghét đắng, thì hắn cũng chỉ định giấu kín bí mật này mãi mãi, chưa bao giờ có ý định đẩy mẫu thân vào cảnh bất nghĩa. Thế nhưng, hắn chưa từng nghĩ rằng mẫu thân lại vì điều đó mà căm hận hắn đến mức này.

Sự lựa chọn của mẫu thân không chỉ đơn giản là vì sợ bí mật bị tiết lộ, mà còn là lời khẳng định rằng bà thực sự chưa từng dành cho hắn chút tình cảm nào, dù chỉ là một chút.

Mẫu thân dễ dàng phủ định cả mười lăm năm ngắn ngủi cuộc đời hắn, phủ định hết những hy vọng mong manh của hắn suốt mười lăm năm qua. Và chính điều đó là thứ khiến Tô Cẩn Ngôn tuyệt vọng nhất.

Hắn chưa từng nhận được tình yêu từ mẫu thân, và điều khiến hắn càng tuyệt vọng là đến phụ thân cũng chẳng hề dành cho hắn một chút tình cảm nào.

Vậy thì, dù có tài giỏi đến mấy thì sao chứ? Chi bằng cứ chết đi cho vừa lòng bọn họ, có phải tốt hơn không?

Tôn Tử Bách không hỏi thêm nữa, cũng không cần hỏi thêm. Trong hoàn cảnh đó, ai lại có thể hạ độc Tô Cẩn Ngôn chứ? Còn ai khác ngoài người thân của hắn?

Đôi chân của Tô Cẩn Ngôn trở nên như thế này, chắc chắn không chỉ vì quỳ ba ngày, cũng không chỉ vì bị đánh ba mươi roi, mà có lẽ còn liên quan đến loại độc đó. Tôn Tử Bách nhớ lại Tô Cẩn Ngôn bị chứng hàn hành hạ, không khỏi tự hỏi tại sao bọn họ lại đối xử với hắn như thế.

Năm năm trôi qua, bọn họ vẫn còn không buông tha cho Tô Cẩn Ngôn, vẫn tìm mọi cách đuổi cùng giết tận hắn. Đến tột cùng là mẫu thân vô tình, hay là đệ đệ Tô Cẩn Ngôn mới là người tàn nhẫn?

Giờ nghĩ lại, trong cốt truyện gốc, nhân vật Tô gia gia chủ trẻ tuổi xuất hiện về sau chính là Tô Lạc Trầm. Chẳng phải hắn là đệ đệ của Tô Cẩn Ngôn sao? Nhưng trong câu chuyện từ đầu đến cuối lại không hề có sự tồn tại của Tô Cẩn Ngôn, liệu điều đó có phải ngụ ý rằng hắn đã sớm bị bọn họ hại chết, không bao giờ có cơ hội xuất hiện?

Không thể không nói, đây quả là một câu chuyện vừa máu chó lại vừa bi thương. Dễ dàng nhận thấy vợ chồng Tô Yến Chi và Vương Yên Nhiên đều giống như những kẻ mù quáng vì tình yêu. Một cặp phu thê si tình xuất hiện trong một thế giới tiểu thuyết lãng mạn đầy những người si tình dường như rất hợp lý, nhưng Tôn Tử Bách vẫn cảm thấy rằng, Tô Yến Chi nếu có thể vượt qua trưởng tử để trở thành gia chủ của một thế gia trăm năm, tuyệt đối không phải một kẻ si tình đơn giản.

Vậy rốt cuộc tại sao hắn lại phớt lờ sự thật này? Liệu có ẩn tình nào đó không? Tôn Tử Bách giữ câu hỏi trong lòng, mong rằng một ngày nào đó có thể hiểu rõ chân tướng. Không phải vì tò mò về những chuyện này, mà chỉ mong rằng sự thật có thể giúp Tô Cẩn Ngôn xua tan đám mây mờ trong lòng, trả lại cho hắn sự thanh thản.

Hai người trò chuyện hồi lâu dưới tán cây, cho đến khi màn đêm cuối thu tĩnh lặng buông xuống.

Tôn Tử Bách đích thân đưa Tô Cẩn Ngôn về nhà, sau đó mới chậm rãi trở về Hầu phủ trên con đường đá xanh đen thẫm.

"Tôn Tử Bách."

Lúc Tôn Tử Bách vừa xoay người, Tô Cẩn Ngôn gọi lại, lần này không gọi hắn là thế tử, mà gọi cả tên.

Hắn nói.

"Ngươi một khi đã tin ta như vậy, ta nhất định sẽ không phụ lòng tin của ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro