Chương 2 - Ngươi có thể gọi ta là Sư Huynh
Edit by: meomeocute
Hắn hy vọng được chính tay mình mang đi.
Ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu, Lục Tê Đình lập tức hành động, không chút do dự vòng tay ôm lấy eo Diệp Hi Âm. Không buồn nhìn đống hỗn loạn trước mặt, hắn quay người rời đi.
Người trong vòng tay mảnh mai hơn so với tưởng tượng, tựa như bẩm sinh đã mang thân thể yếu ớt. Vì thế, động tác của hắn cũng vô thức nhẹ nhàng hơn đôi chút.
Nhưng làm sao có thể để con mồi cứ thế rời đi? Đám người xung quanh vừa định ra tay thì trước mặt bỗng bị tung ra một làn bụi phấn trắng.
Thứ bột phấn này không độc, nhưng nếu hít phải, cơ thể sẽ lập tức trở nên mềm nhũn. Người chơi thậm chí còn bị dính hiệu ứng debuff khiến tứ chi rã rời.
Những kẻ có phản ứng nhanh vội vận nội công để xua tan dược tính, nhưng không ngờ lại trúng kế, khiến tác dụng của thuốc càng thêm mạnh. Đám người chơi thấy hệ thống thông báo không thể hóa giải trạng thái bất lợi, chỉ có thể bất lực chấp nhận.
Nhưng chính điều đó lại khiến mọi người đoán ra thân phận của kẻ ra tay.
"Độc y Từ Tử Xa!"
Hắn cũng là một trong những người chơi nổi tiếng trên bảng xếp hạng, đồng thời danh tiếng vang dội trong giang hồ. So với những kẻ chỉ biết dùng vũ lực áp đảo, một người có thể trị bệnh cứu người như Từ Tử Xa càng không thể đắc tội.
Dù là ai đi nữa cũng sẽ có lúc ốm đau bệnh tật, huống chi giang hồ đầy rẫy chém giết.
Mà một đại phu, lại càng không thể dễ dàng đắc tội.
Hắn và Lục Tê Đình liên thủ để cứu người, vậy những kẻ khác muốn ngăn cản cũng đành bó tay.
Không còn cách nào khác, mọi người đành tạm thời từ bỏ việc truy đuổi.
Chỉ có điều, Diệp Hi Âm, tuyệt đối không thể buông tha.
---
Ngoại thành Diêm Thành.
Xác nhận đã tạm thời an toàn, Lục Tê Đình mới thả Diệp Hi Âm xuống.
Dù đã rất cẩn thận, nhưng suốt quãng đường gấp gáp vừa rồi vẫn khiến hắn không chịu nổi. Hơi thở có chút rối loạn, hắn điều chỉnh lại nhịp thở rồi khẽ nói: "Cảm ơn ngươi."
Suốt dọc đường, Lục Tê Đình vẫn im lặng, mãi đến lúc này mới cất lời.
Diệp Hi Âm vừa bình ổn hơi thở, vừa cẩn thận quan sát đối phương qua khóe mắt.
Lục Tê Đình mang khí chất lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm khó đoán. Giờ phút này, hắn đang nhìn thẳng vào mình, ánh mắt khó lường khiến người ta không thể đoán được suy nghĩ.
Một người như vậy, cứu một NPC chắc hẳn chỉ vì nhiệm vụ.
Diệp Hi Âm chần chừ một chút, rồi vẫn quyết định nói thật.
Ghi nhớ rằng mình hiện tại là một NPC, hắn cố ý thêm vào giọng điệu đặc trưng của NPC: "Thiếu hiệp cứu ta, là vì manh mối về cha ta sao?"
Thấy Lục Tê Đình không trả lời, hắn giả vờ lo lắng, vội bổ sung: "Thật ra, ta cũng không rõ cha ta rốt cuộc ở đâu."
Nghĩ đến đây, ngay cả giọng nói của hắn cũng vô thức mang theo vài phần u sầu chân thật.
Theo ký ức, Diệp Quân Ngôn dù có chút vô tâm, nhưng đối với nguyên chủ vẫn rất tốt. Không đến mức bỏ mặc con trai rơi vào nguy hiểm mà không quan tâm.
Không biết ông ấy đã gặp phải chuyện gì?
Cũng chính vì cảm thấy có điều bất thường, nguyên chủ mới liều lĩnh tìm kiếm manh mối về cha mình.
Dù thế nào đi nữa, hắn vẫn phải tiếp tục sống sót.
Sau khi nhập vai vào thân phận này, hắn cũng phải thực hiện những nghĩa vụ tương ứng. Nếu có thể vượt qua nguy cơ lần này, tốt nhất vẫn nên tìm hiểu tin tức về Diệp Quân Ngôn, ít nhất cũng để nguyên chủ đã khuất có thể yên lòng.
Nhưng trước hết, hắn phải chứng minh giá trị của bản thân.
"Trong nhà ta thực ra vẫn còn một số đồ vật cha để lại. Nếu ngươi cần, có thể cùng ta đi lấy." Khi nói ra câu này, Diệp Hi Âm đã ngầm tính toán một chút.
Nguyên chủ đã đi từ Tú Thành đến Diêm Thành, quãng đường xa ngàn dặm. Trong nhà còn có sư huynh bị thương. Muốn quay về lúc này, đối với hắn mà nói, vô cùng khó khăn. Dù có hệ thống hỗ trợ của người chơi, nhưng dường như không thể dùng cách truyền tống tức thì. Chỉ có thể dựa vào đôi chân hoặc các phương tiện di chuyển trong thế giới này.
Chuyện đó vốn không đáng lo, nhưng ai biết được trong bóng tối có bao nhiêu kẻ đang rình rập?
Nếu Lục Tê Đình đồng ý đi cùng, ít nhất hắn cũng sẽ an toàn hơn nhiều.
Huống hồ, người chơi sẽ không dễ dàng bỏ qua bất cứ manh mối nào liên quan đến nhiệm vụ—điều kiện tiên quyết là nhiệm vụ đó phải đủ giá trị.
Việc có nhiều NPC đến thăm dò tin tức về Diệp Quân Ngôn chứng tỏ ông ta nắm giữ điều gì đó quan trọng. Không biết Lục Tê Đình có động lòng hay không…
Diệp Hi Âm siết chặt tay, ánh mắt chăm chú dõi theo hắn, chờ đợi câu trả lời.
Nhưng chưa kịp đáp, một giọng nói chen ngang cuộc trò chuyện của họ.
"Hai người đứng bất động ở đây làm gì thế? Ngẩn người thêm chút nữa, e là đám kia sắp đuổi tới rồi."
Một bóng người phe phẩy cây quạt tiến lại gần, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy Diệp Hi Âm.
"Ô, tiểu mỹ nhân, ngươi cũng khá đấy."
Lời xưng hô này có chút xấu hổ, Diệp Hi Âm chỉ biết cười gượng, rồi lại tiếp tục nhìn về phía Lục Tê Đình.
Dường như có chút không hài lòng, Lục Tê Đình khẽ nhíu mày, lạnh lùng liếc qua kẻ huyên náo kia một cái, sau đó mới cất giọng:
"Cha ngươi nhờ ta đến chăm sóc ngươi."
Diệp Hi Âm tròn mắt, không dám tin.
Kể từ khi đến thế giới này, ai cũng muốn moi tin tức về Diệp Quân Ngôn từ hắn. Đây là lần đầu tiên có người chủ động nhắc đến tung tích của Diệp Quân Ngôn.
"Vậy ngươi biết cha ta đang ở đâu không?" Diệp Hi Âm vội vàng hỏi.
Lục Tê Đình lắc đầu, chậm rãi giải thích:
"Nửa năm trước, ta tìm thấy một bản công pháp trong một mật thất. Bên trong có một phong thư. Trong thư viết rằng nếu Diệp Hi Âm gặp nguy hiểm, người có được công pháp này hãy tạm thời bảo vệ hắn an toàn."
Công pháp kia rất tốt, không chỉ không xung đột với những công pháp trước đây, mà còn có thể bổ trợ, giúp hắn tiến thêm một bước trên con đường võ đạo.
Đồng thời, hắn cũng nhận được nhiệm vụ này.
Nhưng trước đó, nhiệm vụ vẫn ở trạng thái xám, khiến Lục Tê Đình không quá để tâm. Mãi đến sáng nay, nó mới được kích hoạt.
Vì đang đối diện một NPC, Lục Tê Đình không có ý định nói hết toàn bộ sự thật.
Thực tế, nhiệm vụ này chia thành hai phần.
Một phần đơn thuần là giúp Diệp Hi Âm thoát khỏi nguy hiểm.
Phần còn lại là nhiệm vụ hộ tống.
Hơn nữa, có vẻ đây là một chuỗi nhiệm vụ liên hoàn. Từ lời nói vừa rồi của Diệp Hi Âm, bước đầu tiên đã được kích hoạt—đưa hắn về quê nhà ở Tú Thành, Gia Nam Hạng.
Về phần phần thưởng, hiện tại chỉ hiển thị phần đầu tiên, vẫn còn là dấu chấm hỏi. Nhưng màu sắc nhiệm vụ đã hiển thị phẩm chất cam, chứng tỏ phần thưởng không hề tầm thường.
Trong trò chơi 《Thử Kiếm》, phẩm chất vật phẩm được chia thành năm bậc: kim, cam, tử, lam, lục.
Mà màu cam đã là bậc thứ hai.
Huống hồ, phần thưởng từ chuỗi nhiệm vụ lớn như thế này chưa bao giờ ít. Nếu tiếp tục điều tra, biết đâu lại có phần thưởng tuyệt phẩm bậc kim cũng không chừng.
Nghe xong lời hắn nói, tâm trạng kích động của Diệp Hi Âm dần bình tĩnh lại, ngược lại cũng không quá thất vọng.
"Thì ra là vậy…" Hắn lẩm bẩm, rồi nhẹ giọng nói, "Dù sao đi nữa, vẫn phải cảm ơn thiếu hiệp."
"Ta tên Lục Tê Đình."
Diệp Hi Âm tất nhiên là biết tên hắn, nhưng đây chẳng phải là cách thể hiện sự tôn kính sao? NPC không phải vẫn luôn nói chuyện như vậy à?
Thế nhưng nếu kim đùi đã có yêu cầu, hắn nhất định phải đáp ứng.
Thế là gật đầu, giọng trong trẻo gọi: "Được rồi, Lục Tê Đình thiếu hiệp!"
Không ngờ đối phương lại không hài lòng.
Có vấn đề gì sao?
Diệp Hi Âm nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ khó hiểu.
Một lúc lâu sau, mới nghe Lục Tê Đình chậm rãi nói:
"Ngươi có thể gọi ta là sư huynh."
Lời này không chỉ khiến Diệp Hi Âm sửng sốt, ngay cả Từ Tử Xa đứng bên cạnh cũng mở to hai mắt nhìn, ánh mắt như thể đang nhìn thấy người ngoài hành tinh, cẩn thận đánh giá Lục Tê Đình từ đầu đến chân.
Không đúng, mười phần không đúng!
Hành vi của Lục Tê Đình hôm nay đã kỳ lạ từ lúc ôm mỹ nhân NPC chạy đi rồi.
Nếu là trước kia, với cái tính tình cẩu độc thân kia, hắn có thể ôm ai sao? Không ném cho ngươi một sợi dây thừng để tự treo cổ là đã nhân từ lắm rồi!
Thế mà bây giờ không chỉ ôm, còn ôm rất chặt. Giờ lại còn mặt dày bắt người ta gọi mình là sư huynh?
Có phải sư muội của ngươi đâu, cần gì phải thân thiết đến vậy?
"Ta học công pháp của phụ thân ngươi, coi như có quan hệ sư thừa. Gọi một tiếng sư huynh cũng hợp lý." Lục Tê Đình giải thích.
Nhưng chính bản thân hắn cũng không nhận ra, việc tự mình giải thích này nghe rất kỳ lạ.
Diệp Hi Âm không nghĩ nhiều, chỉ gật gật đầu như đang suy ngẫm điều gì.
Nói cho cùng, Lục Tê Đình mạnh như vậy, có một sư huynh như hắn cũng không phải chuyện xấu. Nghĩ vậy, Diệp Hi Âm liền nhanh chóng tiếp nhận cách xưng hô này.
"Thì ra là thế, vậy ta sẽ gọi sư huynh."
Nói rồi, hắn ngẩng lên mỉm cười với Lục Tê Đình, như thể muốn xác nhận lại, sau đó nhẹ giọng gọi thêm một câu:
"Sư huynh."
Lục Tê Đình đáp lại, khí chất lạnh lùng quanh người dường như cũng dịu đi đôi chút.
Từ Tử Xa ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, nhịn không được mà chậc lưỡi liên tục, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
"Có vấn đề gì sao?" Lục Tê Đình quét mắt nhìn hắn.
"Không có, làm gì có chuyện đó?" Giọng điệu Từ Tử Xa đầy châm chọc, đợi đến khi Lục Tê Đình gọi tọa kỵ chuẩn bị rời đi, hắn mới thong thả cưỡi ngựa tiến lên một bên, giọng điệu kéo dài, khẽ lặp lại:
"Không biết là ai trước đó còn nói, chỉ là nhiệm vụ thôi…"
Câu cuối cùng kéo thật dài, nghe càng thêm chói tai.
Nói xong, không đợi Lục Tê Đình kịp phản ứng, Từ Tử Xa liền giật dây cương, phóng ngựa đi trước.
Có số người a…
Hôm nay ôm mỹ nhân NPC, ngày mai chẳng phải sẽ hôn môi người ta sao?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro