Chương 9 - Tóm gọn con rùa trong hũ
Edit by: meomeocute
Hàng mi trước mắt hơi rung động, giống như một chiếc chổi lông nhỏ đang nhẹ nhàng quét qua.
Cảm giác này khiến Lục Tê Đình nhất thời mất tập trung.
Rõ ràng chỉ là một hành động vô thức vì nghĩ rằng Diệp Hi Âm sẽ sợ, vậy mà không hiểu sao, hắn lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ.
Nhận thấy bản thân đang thất thần một cách vô lý, Lục Tê Đình nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng.
"Sợ thì đừng nhìn."
Hắn nói, rồi xoay người Diệp Hi Âm lại, lúc này mới buông tay xuống khỏi mắt hắn.
Bị bàn tay che khuất tầm mắt, Diệp Hi Âm vội vàng cúi đầu, cố gắng che giấu đi sự ngượng ngùng đang lan tràn trong lòng.
Bên kia, *ngỗ tác vẫn đang khám nghiệm tử thi. Không ít người chơi lần đầu tiên gặp phải tình huống này, nhờ có hiệu ứng che mờ mà không thấy quá đáng sợ, ngược lại còn cảm thấy tò mò.
*Ngỗ tác: dùng để chỉ người chuyên khám nghiệm tử thi trong các vụ án hình sự thời cổ đại. Họ đóng vai trò giống như pháp y ngày nay
Bên tai thỉnh thoảng vang lên những tiếng bàn luận
"Vết thương chí mạng hình như là một nhát đao ngay ngực, nghe nói miệng vết thương còn rất lớn."
"Ngươi nghe ngỗ tác nói chưa? Trước khi chết hình như còn trúng độc. Không biết đó là loại độc gì, nhưng nghe qua cứ có cảm giác giống một vụ án do người quen gây ra."
"Làm sao có thể? Một nạn nhân có thể do người quen ra tay, nhưng nơi này có tận mấy thi thể, rõ ràng là một vụ án có chủ đích, hơn nữa còn không chỉ xảy ra một lần."
"Nhưng khám nghiệm tử thi ngay tại đây thế này có phải hơi qua loa không?"
"Lo gì chứ, đây là do trò chơi thiết lập để cung cấp manh mối cho chúng ta. Nếu không có NPC hỗ trợ, chúng ta biết điều tra thế nào?"
Câu nói này cũng có lý, vì vậy mọi người lập tức dồn sự chú ý về phía ngỗ tác, lắng nghe từng chi tiết của quá trình khám nghiệm tử thi. Quả nhiên, khi ngỗ tác tiếp tục phân tích, bảng nhiệm vụ của tất cả người chơi dần dần thay đổi.
Những ai đã nhận nhiệm vụ trước đó đều nhận thấy tiến độ có dấu hiệu tăng lên.
Diệp Hi Âm và hai người bên cạnh cũng không ngoại lệ.
Điều khiến hắn bất ngờ hơn là mình cũng có thể nhận nhiệm vụ giống như những người chơi khác.
Nhìn phần thưởng nhiệm vụ và lượng kinh nghiệm được ghi chú, trái tim Diệp Hi Âm khẽ rung động.
Phần thưởng không quan trọng, nhưng nếu nhiệm vụ này có thể cung cấp kinh nghiệm, liệu hắn có thể thăng cấp không? Nếu có cấp bậc, cơ thể hắn có thể khôi phục được một chút hay không?
So với những suy nghĩ đó, việc mô tả nhiệm vụ có vẻ không quá hấp dẫn, có lẽ do hắn đang hợp tác với NPC nên phần thông tin có chút khác biệt so với những người chơi khác.
Có động lực, Diệp Hi Âm dần thích ứng với tình huống trước mắt, đồng thời cũng bắt đầu tò mò hơn.
Nhưng dù sao hắn vẫn là một người sợ những thứ ghê rợn, muốn nhìn nhưng lại lo cảnh tượng quá rùng rợn sẽ ám ảnh mình. Vì vậy, hắn hơi dịch ra sau Lục Tê Đình, chỉ dám lộ nửa khuôn mặt để lén quan sát. Nếu thấy hình ảnh quá đáng sợ, hắn sẽ lập tức nấp vào sau lưng đối phương.
Dựa theo kinh nghiệm trước đó, các nhiệm vụ trong game chưa bao giờ làm người chơi thất vọng. Quả nhiên, không bao lâu sau, ngỗ tác tìm được một manh mối quan trọng.
Chỉ thấy hắn mở miệng nạn nhân, sau đó dùng kẹp gắp ra một vật gì đó.
Chắc chắn đây là một manh mối quan trọng!
Gần như ngay lập tức, tất cả người chơi đều tập trung ánh mắt vào vật thể nhỏ được lấy ra.
Từ xa nhìn lại, thứ đó có hình dáng như một cuộn nhỏ, dường như bị một lớp vải bọc lại. Chưa kịp nhìn rõ chất liệu, ngỗ tác đã cẩn thận đặt nó vào một chiếc khay, sau đó được nha dịch cung kính dâng lên cho Cổ Thanh.
Cổ Thanh không hề tỏ ra ghê tởm hay e ngại, thản nhiên cầm lấy quan sát thật kỹ, dù thứ này có mùi khó chịu đến mức nào, sắc mặt hắn vẫn không hề thay đổi.
Nhờ ánh sáng chiếu vào, Diệp Hi Âm và hai người bên cạnh cuối cùng cũng nhìn rõ thứ trong tay Cổ Thanh.
Đó là một dải lụa bị cuộn lại, bề mặt bóng loáng, có vẻ như được làm từ tơ tằm hoặc một loại vải tương tự. Tuy nhiên, muốn biết chính xác đó là gì thì phải đợi người ta làm sạch lớp bẩn bên ngoài mới có thể xác định được.
Không lâu sau, vật này liền được thu vào hộp cẩn thận. Đám người chơi xung quanh lập tức vang lên một loạt tiếng thở dài tiếc nuối.
Rõ ràng đây là một manh mối quan trọng, rất có thể từ đó sẽ lần ra được hung thủ đứng sau màn!
Đáng tiếc, bọn họ cũng không có cách nào tranh giành manh mối với quan phủ.
Ngược lại, một số người chơi có kỹ năng liên quan lập tức nảy ra ý tưởng. Một kẻ nhanh chóng tiếp cận nha dịch đang thu thập bằng chứng, định lặng lẽ sử dụng kỹ năng "Diệu Thủ Không Không" để trộm manh mối. Nhưng còn chưa kịp đến gần, một chiếc còng sắt đã khóa chặt cổ tay hắn.
Người chơi ẩn vệ khoác trên mình bộ quan phục màu đen mỉm cười: "Tiểu tử, dám trộm đồ từ tay chúng ta? Đi một chuyến đến nha môn đi."
Người chơi xấu số kia lập tức lộ vẻ tuyệt vọng.
Sao lại xui xẻo đến mức đụng trúng bọn này chứ!
Là người thuộc thế lực ẩn vệ, có quan hệ ràng buộc sâu sắc với quan phủ, bọn họ thích nhất là bắt những kẻ không tuân thủ quy tắc trong game.
Mà bắt được rồi thì sao? Đưa thẳng vào đại lao ngồi xổm thôi!
Cũng vì thế, không ít người chơi từng mắng bọn họ là "chó săn của hoàng đế", oán hận tích tụ đã lâu.
Nhưng bọn họ quan tâm sao?
Không hề.
Càng thích cái cảm giác bị người chơi khác ghét cay ghét đắng nhưng chẳng thể làm gì được mình.
Mà bị tống vào đại lao có nghĩa là gì? Nghĩa là trong một khoảng thời gian tiếp theo, người chơi đó sẽ không thể tham gia nhiệm vụ, cũng chẳng thể đánh quái thăng cấp, chỉ có thể ngồi ôm gối sau song sắt mà than khóc.
Nhưng giờ hối hận cũng đã muộn. Ai bảo hắn lại đi trộm đồ, hơn nữa còn trộm đúng thứ nằm trong tay ẩn vệ?
Trong khi người bị bắt mang vẻ tuyệt vọng, những người chơi khác lại vô cùng phấn khích.
Vì sao ư?
Bởi vì nhiệm vụ này vậy mà lại có cả ẩn vệ tham gia!
Một số người chơi thích thu thập dữ liệu từng thống kê, những nhiệm vụ có liên quan đến các thế lực lớn trong game thường có cấp độ không hề thấp, phần thưởng cũng cực kỳ hậu hĩnh.
Sự xuất hiện của ẩn vệ chứng tỏ vụ án này không chỉ đơn thuần là một vụ giết người thông thường mà còn có thế lực phức tạp đứng sau.
Tóm lại, một khi ẩn vệ đã ra mặt, nhiệm vụ này tuyệt đối đáng giá!
Ngay lập tức, số người chơi hứng thú với nhiệm vụ này ngày càng tăng.
Còn về ba người Diệp Hi Âm?
Sau màn "chơi lớn" vừa rồi, bọn họ đã khiến không ít người nghiến răng nghiến lợi.
Quá xảo trá! Chỉ nghĩ thôi cũng muốn lập tức cho họ vào danh sách "đen" ngay lập tức.
Nhưng dù người khác có tức giận thế nào, ba người họ vẫn hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Hơn nữa, nhờ cớ "báo quan", họ còn tiện thể được dẫn thẳng về quan phủ.
Cũng nhờ đó, Diệp Hi Âm cuối cùng đã có thể tận mắt nhìn rõ vật mà nạn nhân đã ngậm trong miệng.
"Một mảnh vải dệt?"
Ba người tụ lại, quan sát manh mối đã được làm sạch trong khay.
Tấm vải trước mắt có chất liệu khá tốt, nhưng do thời gian trôi qua quá lâu, hoa văn trên đó đã mờ đi ít nhiều.
Diệp Hi Âm nhìn chằm chằm vào nó, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó quen mắt.
Hắn chống cằm, khẽ nhíu mày, nhưng nhất thời không thể nhớ ra đã từng thấy ở đâu.
"Thế nào? Ngươi đã từng thấy loại vải này?"
Cổ Thanh vẫn luôn quan sát phản ứng của bọn họ, lúc này nhẹ gõ lên khay, đặt câu hỏi.
Khi nói, ánh mắt hắn thỉnh thoảng lướt qua Diệp Hi Âm.
Theo lý mà nói, lập trường của ba người này vẫn chưa rõ ràng, hắn không nên để họ biết quá nhiều thông tin về vụ án.
Chỉ là… có lẽ do bản năng của một ẩn vệ, hắn luôn có phần khoan dung hơn với người thanh niên này.
Đương nhiên, chỉ trong phạm vi không làm ảnh hưởng đến chức trách của mình.
Nghĩ đến thông tin mình đã điều tra được vào tối qua, ánh mắt Cổ Thanh một lần nữa lướt qua ba người trước mặt.
Thiên tài kiếm khách trẻ tuổi, độc y có thủ đoạn khó lường, và... từng là đệ nhất cao thủ khi còn nhỏ.
Về mặt thân phận, bọn họ trong sạch, không có vấn đề gì đáng ngờ.
Còn về việc Diệp Hi Âm là con trai của Diệp Quân Ngôn, điều đó đối với Cổ Thanh không có sức hút quá lớn.
Diệp Quân Ngôn có thực sự nắm giữ bí quyết đạt đến đỉnh cao võ học như truyền thuyết hay không, Cổ Thanh cũng không rõ. Nhưng nếu thật sự có, mà đến cả con trai mình gặp nguy hiểm cũng không thể bảo vệ kịp thời, thì thứ võ học cực hạn đó chẳng phải quá yếu kém hay sao?
Đương nhiên, chuyện này vẫn cần báo cáo lên cấp trên. Nếu người kia yêu cầu điều tra sâu hơn, đó lại là chuyện khác.
Cùng lúc đó, Diệp Hi Âm cuối cùng cũng nhớ ra mình đã thấy hoa văn này ở đâu.
"Trong phòng khách." Hắn càng nói càng chắc chắn. "Duyệt Lai khách điếm. Đêm đó, khi ta trốn khỏi đó, không phải đã dùng tấm vải trong phòng làm dây thừng sao? Lúc ấy ta quá hoảng loạn, cái gì cũng xé ra dùng. Giờ nghĩ lại, ở phần bị che khuất bên trong rèm giường, có một mảnh vải có hoa văn y hệt thế này."
Vừa nói, Diệp Hi Âm vừa chấm chút nước trong chén, vẽ lại hoa văn trong trí nhớ lên mặt bàn.
Hắn vẫn còn ấn tượng về hoa văn này vì nó khá đặc biệt.
Là vân văn.
Nhưng không giống với vân văn thông thường, hoa văn này có màu xanh ngọc, hơn nữa hình dạng lại giống như một con rồng nhỏ uốn lượn.
Dĩ nhiên, điểm này thì Diệp Hi Âm không quá chắc chắn.
Dù sao, người bình thường sao có thể tùy tiện sử dụng họa tiết hình rồng?
Nhờ vào khả năng hội họa không tồi, hoa văn mà hắn vẽ ra khá rõ ràng.
"Ngươi chắc chắn đây là hoa văn đó?"
Cổ Thanh bất chợt tiến sát lại, ánh mắt dừng trên hình vẽ, thái độ vốn điềm tĩnh bỗng trở nên nghiêm túc.
Ngay khoảnh khắc hắn trở nên nghiêm túc, khí tức nguy hiểm vốn bị đè nén liền lộ ra, giống như một con dã thú bị giam cầm trong lồng, chỉ cần được thả ra là có thể lập tức cắn xé con mồi.
Diệp Hi Âm theo bản năng lùi về phía Lục Tê Đình một chút. Chờ đến khi cảm giác an toàn trở lại, hắn mới gật đầu xác nhận, đồng thời miêu tả chi tiết hơn về màu sắc của hoa văn.
Cổ Thanh chợt cười lạnh.
Đừng nói, bộ dạng này của hắn thực sự có chút đáng sợ.
Nhưng vì manh mối, Diệp Hi Âm đành phải nhịn, thậm chí còn chủ động dò hỏi:
"Cổ phó sứ, vậy khách điếm kia thực sự có vấn đề phải không? Chúng ta có cần đến đó tìm thêm manh mối không?"
Nghĩ đến đám người kiêu ngạo trong khách điếm đó, Diệp Hi Âm lặng lẽ siết chặt nắm tay.
Nếu có thể nhân cơ hội này xả giận, thì càng tốt!
"Tìm manh mối?"
Cổ Thanh nhẹ nhàng vuốt ve tấm vải lụa trong tay, chậm rãi siết chặt nó, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười đầy ẩn ý.
"Không cần. Việc chúng ta phải làm bây giờ… chính là tóm gọn con rùa trong hũ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro