Chương 12


Chương 12

Lâm Chân nhìn thoáng qua người trong nhà, nói: "Cố Đại nói những người địa phương đó quanh năm đều dùng biện pháp này, dùng phân trộn lẫn với đất mịn có thể tạo ra nhiệt độ rất cao, không chỉ có thể làm sâu bọ bên trong giết chết, còn có thể đốt cháy những loại cỏ kia, giảm bớt sâu hại."

"Nếu nhà chúng ta muốn dùng phân bón thì có thể làm ngay bây giờ, nếu không thời gian đắp phân bón chưa tới hai tháng sẽ dễ bị cháy."

Người trên bàn đều là nông dân, nghe hiểu Lâm Chân đang nói chuyện trồng trọt với Lâm phụ, nhưng phân bón bên trong gì gì đó lại không biết là thứ gì.

Lâm phụ nhíu mày: "Liệu có làm cháy cây non không?"

Lâm Chân: "Thời gian không đủ mới có thể cháy giống, hai tháng trở lên sẽ không có việc gì, lúc trồng mỗi một hố đặt một nắm, chờ giống lớn lên cao bằng đầu ngón tay rồi thêm phân thêm nước một lần, cao bằng đầu gối lại thêm một lần nữa."

"Hơn nữa phân bón sẽ không ảnh hưởng đến thu hoạch năm sau, ngược lại có thể cải thiện độ phì nhiêu cho đất đai, không tới vài năm, ruộng đất nhà chúng ta có thể biến thành ruộng đất tốt."

Là cánh đồng màu mỡ thượng đẳng!!

Đừng nói Lâm phụ, những người khác đều như đang nằm mơ.

Lâm phụ nuốt nước miếng, khẽ cắn môi hạ quyết tâm: "Ngày mai không xuống ruộng, đều ở nhà sàng đất làm phân bón."

"Đương gia..." Lâm a cha nghe hiểu toàn bộ, Chân ca nhi không biết từ nơi nào nghe được biện pháp ruộng đất màu mỡ, khiến cho phụ quân y rất coi trọng.

Trong lòng Lâm a cha vừa cao hứng lại vừa không nắm chắc, đây chính là ruộng đất của người một nhà đang dựa vào, nếu bởi vì biện pháp của Chân ca nhi không có thu hoạch, khẩu phần ăn của mười mấy người làm sao bây giờ? Đến lúc đó người trong nhà nhất định sẽ oán Chân ca nhi mất.

Luôn luôn chỉ làm việc, rất ít nói chuyện như Lâm nhị tẩu buồn bực nói: "Tam đệ nói phân bón này đã có người dùng qua sao?"

Những người khác cũng nhìn về phía hắn.

Lâm Chân vội vàng nói: "Là Cố Đại ở bên ngoài nhìn thấy người khác dùng qua, ta cũng là nghe y nói thế."

"Nếu không năm nay chỉ làm hai ba mẫu đất, xem thu hoạch ra sao, nếu có thể sang năm làm nhiều thêm nữa là được."

Hắn không trách người trong nhà năm lần bảy lượt hỏi han nghi ngờ, bởi vì từ xưa tới nay tất cả mọi người đều trồng trọt như vậy, và chắc chắn họ sẽ sợ hãi khi có điều gì đó mới mẻ và không đáng tin cậy xuất hiện.

Cuối cùng Lâm phụ vỗ xuống bàn nói: "Đã làm là phải làm lớn, trong nhà ruộng đất đều phải dùng tới cái phân bón này, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai bắt đầu sàng đất!"

Trụ cột trong nhà đã lên tiếng, chuyện hoàn toàn quyết định xong.

Lâm Chân thở phào nhẹ nhõm, trong lòng hắn biết phân bón nhất định sẽ hữu dụng, không khỏi vì Lâm gia có một năm mùa màng mà vui vẻ.

Ngày hôm sau, người Lâm gia không có đi ra ngoài cuốc đất, mà là dựa theo cách nói của Lâm Chân, đem một tấm sàng được bện bằng trúc có lỗ đặt nghiêng lên ghế dài, Lâm đại ca cùng Lâm nhị ca ở phía trên đổ bùn đất, Lâm nhị tẩu cùng Lâm đại tẩu ở phía dưới lắc lư thành ghế, xào xạc xào xạc, bùn đất mịn rơi xuống phía dưới.

Sau đó Lâm phụ và Lâm a cha xúc đất đến góc tường, dựa theo tỷ lệ nhất định trộn phân và nước trong hầm cầu rồi đổ lên đất mịn.

Vốn Lâm Chân đã là tiểu đại gia trước khi xuyên qua, gần như bị mùi hôi này xua đuổi, nhưng nhìn lại trong sân có Lâm phụ và Lâm đại Lâm nhị ca đổ mồ hôi rơi như mưa, hắn chỉ có thể cắn răng tiếp tục làm.

Trương thẩm nhà ngay tại sát vách, ngửi được mùi bá đạo từ hàng rào bên cạnh bay đến: "Ai ui trời a, Lâm gia các ngươi đây là đang làm gì a, cầm cái đồ dơ bẩn đó làm gì?"

Lâm a cha xách nước nói: "Chân ca nhi biết được một biện pháp từ nơi khác, gọi là ủ phân, nói là có thể bón cho đất, trong nhà muốn thử xem."

Trương thẩm và Lâm a cha chơi thân với nhau, nói chuyện cũng không giấu diếm, "Các ngươi đều là nông dân, đừng để bị Chân ca nhi nói dăm ba câu làm cho xoay vòng, mười dặm tám thôn này cho tới bây giờ chưa từng nghe qua thứ đó có thể trồng trọt đấy."

Nàng lại nói với Lâm a cha: "Hai người họ thương ngươi nên mới theo ngươi hồ nháo, ngươi cũng không thể kéo gia đình ngươi xuống thế được!"

Lâm a cha vội vàng bảo vệ Lâm Chân: "Dù có thành hay không cũng phải thử một lần, chỉ là phí chút sức lực thôi mà."

Lâm phụ cũng vậy, lau mồ hôi trên đầu: "Đều là đất với nước, nếu có vô dụng cũng không sao."

Phân bón cho mười một mẫu ruộng là một con số không nhỏ, người lớn trẻ nhỏ Lâm gia bận rộn bảy tám ngày mới hoàn toàn làm xong, chất đống ở trong viện giống như hai tòa núi nhỏ.

Lúc họ làm không tránh mặt mọi người, không tới vài ngày người trong thôn đều biết, có xem náo nhiệt, có khuyên bảo, còn có tới hỏi cái phân bón có ích lợi gì.

Tuy nhiên tất cả mọi người đều cảm thấy Lâm gia đây là bị Lâm Chân lừa gạt, không đem phân bón coi ra gì.

Những kẻ tọc mạch đó khi gặp Lâm phụ cùng Lâm a cha ở trên đường còn cố ý nhắc tới trêu ghẹo, nói bọn họ làm việc vô ích.

Nhưng mặc kệ bọn họ nói như thế nào, trong sân hai cái núi nhỏ vẫn là càng chồng chất lên, chậm rãi tản mát nhiệt khí như lời Lâm Chân nói.

Mà khi Lâm gia hoàn thành đống phân thì cuối năm cũng tới.

Bông tuyết như lông ngỗng rơi xuống đất, ngoại trừ hai ngọn núi nhỏ trong sân, những nơi khác đều chất lên một tầng tuyết trắng xóa.

Lâm Chân bọc áo bông nhìn ra ngoài cửa sổ, trên đầu trên mặt trong nháy mắt có rất nhiều bông tuyết.

Lâm a cha kéo hắn đến bên hố lửa ngồi xuống, vỗ tuyết nhỏ trên vai hắn: "Rõ ràng nhìn tuyết lớn như vậy còn ra ngoài trời, bị phong hàn rồi ngươi mới biết lợi hại!"

Mấy đứa nhỏ bên cạnh che miệng cười trộm, Lâm Chân xoay người để cho Lâm a cha vỗ, miễn cưỡng nói: "Ta chỉ muốn xem phụ thân và ca ca bọn họ đã trở về chưa? Có cần phải đi đón bọn họ hay không?"

Còn ba ngày nữa là sang năm mới, trong nhà cái gì cũng không có chuẩn bị, cho nên sáng sớm hôm nay Lâm phụ cùng Lâm đại ca Lâm nhị ca đội tuyết lớn đi trấn trên mua sắm đồ tết.

Trước khi đi Lâm Chân lặng lẽ nhét cho Lâm phụ nửa túi bạc, bảo y mua cái đầu heo về.

Lâm phụ bắt đầu sống chết không cần, vẫn là bị Lâm Chân quấn đến đau đầu mới miễn cưỡng đáp ứng, cũng không hỏi hắn vì sao muốn mua đầu heo mà dân bản xứ không ăn đến này làm gì.

Lâm a cha đưa tay từ trên giá bên cạnh cầm giỏ trúc đựng kim chỉ, vừa kéo sợi chỉ mấy lần, lại xâu kim làm giày: "Còn sớm mà, ngày thường phải đi chừng hai canh giờ, bây giờ tuyết rơi thì lâu hơn chút nữa thôi."

"Nhưng vì mọi người trong làng đã hẹn nhau tụ họp nên sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."

Sợi chỉ kéo qua sáp vàng rất mịn, tạo ra âm thanh sột soạt khi luồn qua phần trên của giày đã được dán hồ cứng.

Lâm đại tẩu và Lâm nhị tẩu cũng cầm lót giày để làm, một miếng sáp màu vàng bằng nửa nắm tay được ba người chuyền qua chuyền lại.

Mà Xuân Hương Hạnh Hương Hòe Hương được quần áo mới cùng với ca nhi Lâm Tiểu Yêu và đưa con trai lớn nhà Lâm nhị tẩu ngồi ở bên cạnh, gạt khoai môn đang nướng trong hố lửa, nướng chín được cái đầu tiên liền đưa cho Lâm Chân.

Lâm Chân lột vỏ cắn một miếng, chỉ cảm thấy khoai môn dại trong miệng rất tê, vị bột phấn, cũng không có mùi vị gì.

Lâm đại tẩu cười nói: "Đồ dỗ trẻ con thôi, trong phòng còn có khối cao lương, lấy ra nấu cho ngươi ăn."

Lâm Chân vội xua tay: "Ta không có đói bụng."

Hắn biết trong nhà có cái gì, khối cao lương kia mấy ngày hôm trước có Lâm Tiểu Yêu còn nhắc Lâm a cha, nói muốn chờ sang năm mới thì xào làm món ăn, giờ hắn ăn rồi sẽ không còn nữa.

Hắn vội vàng chuyển đề tài: "Đại tẩu, ta thấy phân trong sân lên men rất thuận lợi, ngày hôm qua ta lấy cuốc bào một chút, bên trong đều bắt đầu mềm xốp."

Phân bón trong nhà tuyệt đối là chuyện quan trọng nhất hiện nay, hắn vừa nói Lâm a cha cùng Lâm đại tẩu Lâm nhị tẩu đều nói: "Đất kia vừa nhìn là biết nắm ra được dầu, các ngươi có nhìn thấy đống gần vườn rau kia không, giữa mùa đông lại sinh ra một luống cải trắng, cầy lớn lên cành lá dày, trồng kiều mạch cao lương khẳng định là không sai."

"Ta cũng nhìn thấy, trông thật sự rất tốt, hơn nữa trời lạnh như vậy mà không bị đông lạnh." Nhà mẹ đẻ Lâm Nhị tẩu ở Lý Ngư thôn, ngay từ đầu trong lòng y còn có chút bồn chồn, cảm thấy người trong nhà có chút mù quáng, nhưng hiện tại hình như đã có chút khởi sắc rồi.

Y nhìn Lâm Chân nói: "Tam đệ, ta muốn hỏi ngươi, biện pháp ủ phân này có thể bảo bên nhà cha ta cũng dùng được không?"

Còn Lâm Chân vốn không có ý định cất giấu nói: "Sao không thể dùng, hiện tại tất cả mọi người chưa thấy thu hoạch, không tin biện pháp này của nhà chúng ta thôi. Chờ lương thực sang năm thu vào, người đến xin biện pháp khẳng định rất nhiều, đến lúc đó còn phải để phụ thân ta làm sư phụ cơ mà."

Lâm a cha ở bên cạnh vui mừng khôn xiết: "Có sư phụ như phụ thân ngươi ư, ngay cả một chữ còn không biết đọc nữa là."

Lâm Chân hất cằm: "Đến lúc đó a cha cứ xem đi."

Mà Lâm nhị tẩu được hắn nói vậy trong lòng cao hứng, mím môi nói cám ơn với hắn.

Lâm nhị tẩu nguyên danh là Triệu Tú, trong nhà so với Lâm gia còn khổ hơn, phụ thân mất sớm, dựa vào một mình Triệu a cha nuôi lớn bốn huynh đệ bọn họ, nhưng ruộng đất trong nhà lại ít, đến bây giờ cũng chỉ có một mình Triệu đại ca cưới ca nhi, hôn sự của hai ca ca khác còn khó khăn, dù đã có vô số mối nhưng người đều bởi vì không có bạc không có phòng mà phải gác lại.

Mắt thấy hai ca ca đều sắp ba mươi, Triệu Tú gấp đến độ cả ngày cả đêm không ngủ được.

Y được ca ca nhà mình thay phiên nhau nuôi lớn, biết các ca ca đều là hán tử giỏi trồng trọt hoa màu, có thể chịu khổ biết thương người, dáng vẻ cũng là thân cao chân dài, nếu như hơn một năm sau thu chút lương thực, còn có thể thừa dịp tuổi tác không lớn cưới một đại tẩu, dù không tính là tốt lắm nhưng vẫn tốt hơn nửa đời sau một mình lẻ loi.

Mấy người ở trong phòng nói chuyện làm việc, đến lúc chạng vạng hàng rào đột nhiên phát ra tiếng vang, trong lúc đó Lâm phụ và Lâm đại ca Lâm nhị ca đi tới, trên đầu trên mặt trên người tất cả đều là bông tuyết dày đặc, ngay cả lông mi cũng đều bị đông lạnh .

Bọn họ vội vàng đứng dậy nhận gùi của mấy người, vỗ tuyết trên người ấn đến bên hố lửa.

Cái gùi Lâm a cha nhận có đựng một sợi thịt heo cùng hai lạng mì trắng và bột cao lương kiều mạch, hắn hỏi Lâm phụ đang xoa xoa tay: "Phụ thân, đầu heo mua đâu?"

"Cái gùi ca cõng kia." Lâm nhị ca chỉ vào người được đại tẩu đón đến bên tường, y đến trấn trên mới biết được chuyện Lâm Chân nhờ Lâm phụ mua đầu heo, một bên không hiểu, một bên đem đồ đạc trả lại.

Lâm Chân đi tới, quả thật nhìn thấy đầu heo lớn hướng lên trong sọt, bởi vì nơi đây không ăn thịt đầu heo, cho nên thịt trên cổ heo có rất ít, thoạt nhìn không lớn, lông cũng không cạo, nhìn có chút không ưa nhìn.

Hắn đưa tay xách thử, ước chừng tám chín cân, trừ xương cốt có thể còn có năm cân thịt.

Nhưng rất nhanh hắn phát hiện phía dưới vậy mà còn có thêm một cái, quay đầu hỏi Lâm nhị ca: "Mua hai cái sao?"

"Không phải mua, ông chủ tiệm thịt vốn định vứt đi, thấy chúng ta muốn mua mười văn tiền cho hai cái đầu heo, còn có hai bộ lòng ruột bụng cũng không tốn tiền."

"!!!"

Lâm Chân nhìn hai cái đầu heo không khỏi giơ ngón tay cái lên, mua một tặng ba ưu đãi này quả thực là không gì sánh bằng.

Hắn xách đầu heo ra trước, nói với người trong phòng: "Có hai cái đầu heo, hôm nay chúng ta làm một cái trước, còn lại một cái giữ lại ăn tết."

Người dân nơi đây không có nhà ai ăn thịt đầu heo, Lâm Chân dứt khoát không nói nhiều, trước múc mấy gáo nước vào trong nồi đun lên, sau đó đem đầu heo đặt lên hố lửa đốt.

Lông heo bị đốt cháy phát ra mùi khét, sau đó càng đốt càng đen, ở bề mặt hình thành một lớp đen mỏng.

Lâm Chân xách đầu heo lên, đặt vào trong chậu rửa rau thường ngày, đun nóng ngâm nước vào trong khoảng năm sáu phút, sau đó cầm một miếng trúc cạo bên trên, đầu heo vàng vọt liền lộ ra.

Sau khi ăn một bữa 'tai mèo', mấy đứa nhỏ đối có loại mê hoặc tự tin vây quanh hắn, Lâm Trụ Tử nuốt nuốt nước miếng: "Cô cô, những thứ này đều là thịt nha."

"Đúng, đều là thịt, chúng ta làm một cái đầu heo trộn đơn giản, không ngấy lại còn ngon."

Lâm Trụ Tử bọn họ không biết đầu heo có cái gì không tốt, vừa nghe đến là thịt hai con mắt liền dời không được.

Rửa sạch thịt heo, Lâm Chân lấy vật phẩm quý giá trong nhà, dao phay và rìu mẻ, lưu loát tách thịt đầu heo ra khỏi xương heo, sau đó rửa sạch máu loãng, thêm nước vào nồi lần nữa, bỏ thịt đầu heo vào nấu vài phút, đun đến khi tạp chất bên trong trào ra rồi đổi nước nấu, lần này thêm muối, hành lá dại, quả thù du.

Đầu heo dù có ít đến đâu thì vẫn có thịt, theo nước sôi trào lên, cùng muối phát sinh phản ứng hóa học thần kỳ, tản mát ra mùi thơm đặc biệt của thịt.

"Ùng ục- -"

Lâm Trụ Tử phát ra tiếng nước miếng rõ ràng, nó tham lam ngửi mùi thơm trong không khí, nhét mấy cây củi vào trong bếp, hận không thể làm chín ngay bây giờ.

 Kỳ thật không chỉ có nó, những người khác xung quanh hố lửa cũng không kém là bao, ngay từ đầu đối với thịt đầu heo không có cảm giác gì, giờ đây những người lớn cũng tự giác hướng trong nồi nhìn.

Thịt, đây là thịt a!

Và có rất nhiều thịt a!

Hôm nay đi mua sắm đồ tết, Lâm phụ cũng chỉ dám mua một cân thịt mỡ.

Lâm Chân trên mặt mang theo nụ cười, chờ thịt đầu heo nấu gần chín, vớt ra đặt sang một bên.

Hắn đang định múc canh trong nồi, Lâm a cha nói: "Nồi canh này không cần sao?"

"......Ừm, ăn thịt không cần canh này."

Lâm a cha vội vàng nói: "Nước canh tốt thế này, bên trong nhiều mỡ như vậy làm sao có thể bỏ được." Y gọi Lâm đại tẩu, "Đi rửa chút rau với củ cải, cầm canh này nấu không thể thích hợp hơn!"

Lâm đại tẩu, Lâm nhị tẩu cũng đồng ý, hai người cùng nhau rửa rau, bỏ vào bên trong một nồi rau với củ cải lớn.

Lâm Chân nhìn thịt đầu heo trong tay mình, lại bóc bảy tám đầu hành tây dại, cắt thành từng miếng nhỏ với quả thù du, sau đó cắt thịt đầu heo thành miếng không quá mỏng, trộn thành hai bát lớn.

Trong mắt Lâm Chân, thịt đầu heo này không có dầu ớt, không có rau thơm, không có nhiều gia vị, nhưng trong mắt người Lâm gia lại hoàn toàn ngược lại, khi Lâm phụ động miếng đầu tiên, những người khác khẩn cấp vươn đũa gắp bỏ trong miệng.

Hơi có vị thịt mỡ, thù du cay cay và hành tây dại có mùi vị kỳ lạ, quả thực ăn quá ngon!!!

Hai bát thịt đầu heo lớn ăn sạch sẽ, bát còn bị Lâm Trụ Tử, Lâm Đại Lực lấy ra trộn cơm.

Lần đầu tiên trong năm nay được ăn thịt Lâm phụ ngồi phịch ở trên ghế, lâu lắm rồi mới một thân tư thái nhàn nhã như vậy, nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro