Chương 2


Chương 2

"Cũng đáng thương cho ngươi, nếu Cố Đại còn ở đây thì tốt biết bao a, sáng sớm một đêm đã suy..."

Lâm a cha còn chưa biết làm sao, vị La đại nương này hai mắt đã đẫm lệ khóc lên.

Lâm a cha nói: "Nhắc tới đúng là ta không đúng, đại nương mệt nhọc rồi, thẩm hỗ trợ nhiều ngày như vậy, cho nên ta phải hảo hảo đa tạ các vị đại nương."

"Chờ đưa trượng phu nhà ta lên núi, xong việc, ta làm chủ cho các đại nương đại thẩm mỗi người ba mươi văn tiền, coi như cám ơn đại nương đại thẩm bận rộn vất vả mấy ngày qua."

"Ba mươi đồng!?" La đại nương mở to mắt,"Nhà Cố gia, ngươi nói thật chứ?".

Lâm a cha gật đầu: "Lời nói ra không có lý nào thu hồi lại, nói là ba mươi văn tuyệt không thể thiếu nửa phần."

"Tuy nhiên,... " Lâm a cha nhìn các nàng đang mừng rỡ," Mấy ngày này ta muốn tìm người khác đi mua, cùng chia sẻ công việc với các đại nương."

"......"

Mấy phụ nhân mắt nhìn nhau, không biết phải trả lời thế nào.

Có người thông minh một chút, biết Lâm a cha phát hiện hành vi của các nàng, nhưng không vạch trần, mà chọn dùng phương thức vòng vo như vậy để bình ổn sự việc.

Ánh mắt vừa chuyển nói: "Cứ làm theo lời nhà Cố gia, chúng ta nấu ăn nấu cơm quả thật đã đủ bận rộn, những thứ khác bảo người khác làm cũng được."

Nàng vừa nói chuyện xong, La đại nương ở bên cạnh muốn nhảy ra, bị nàng hung hăng giữ chặt.

Lâm a cha nhìn người thông minh này: "Vậy là tốt rồi, trưa nay làm một đĩa măng tây thịt băm, một đĩa cải trắng, một đĩa heo băm, một chậu canh đậu hũ cải trắng, các vị đại nương bận rộn, ta đi qua trước."

Nói xong, Lâm a cha cất bước đi.

La đại nương vội vàng kéo người bên cạnh: "Sao ngươi lại bảo hắn thế, chúng ta có thể vừa lấy tiền vừa lấy đồ, sau này hắn tìm người mua, chúng ta không lấy được bao nhiêu đồ nữa."

Người bị kéo tên Trương đại nương nói: "Với cái giọng điệu kia của hắn, ngươi nghĩ hắn sẽ chúng ta vừa lấy tiền vừa cho đồ vật được sao?"

" Sao lại không được, bây giờ hắn đang cầu xin chúng ta làm việc!"

Trương đại nương nói: "Nhưng trong thôn không chỉ có một mình ngươi biết nấu, chọc giận hắn, không nhịn nữa mà tìm người khác đến nấu cơm, ngươi có thể làm gì hắn chứ."

La đại nương bị nghẹn quay trở lại.

Đúng vậy, trong thôn làm công sự đều mời người nấu cơm, nhưng chỉ là bữa cơm gia đình, chỉ cần nàng nói mình không làm nữa, lập tức có người đến làm ngay.

Dù sao ai cũng biết trong phòng bếp có dầu, có nước, chưa kể số tiền Lâm a cha đưa thêm, còn có những thức ăn kia, các nàng vẫn có thể làm chút ít đi rồi cất giấu thức ăn sau."

Các nàng cảm thấy Cố Đại ở trong thôn không có giúp đỡ thân tộc huynh đệ gì, y vừa chết trong nhà cũng chỉ còn lại có Lâm a cha và Cố Xuyên Tử mới là tiểu tử bảy tuổi, muốn từ bên trong vớt chút gì đó, còn đổi lại nhà khác, có lẽ chẳng dám có tâm tư.

Dù sao Lâm a cha đoán được những người này suy nghĩ gì, cho nên mới nói ra những điều như vậy.

Ở nơi mà thế lực dòng họ đồng nhất, Cố Đại nhân khẩu đơn bạc, ngoại trừ có tiền ra cái gì cũng không thể dựa vào, thay vì huyên náo gà chó không yên, còn không bằng cho một chút tiền nhỏ mua sự bình yên.

Hơn nữa cho dù có náo loạn, đổi người khác cũng không kém là bao.

Ai bảo Cố gia vốn là từ bên ngoài rời tới đây, Cố Đại còn từ trong nhà tịnh thân xuất hộ, không có chỗ dựa.

Chuyện mua đồ, Lâm a cha tìm một đại thúc có quan hệ tốt, dặn dò y mua gạo, cao lương cùng một ít thức ăn, về phần cải trắng thì trong thôn có, mua ngay tại trong thôn cũng được, không chỉ tiết kiệm công sức, mà còn được duyên tốt từ những người đó, dù sao những thứ này nhà nhà đều có, bán cũng không được giá mấy, Lâm a cha còn thừa được chút tiền.

Mặt trời dần dần lên cao, nam nữ già trẻ trong thôn đều đến ăn cơm xem náo nhiệt.

Tiên sinh chuyên môn mời tới siêu độ vong linh khua chiêng gõ trống, niệm kinh không ai nghe rõ, Cố Xuyên Tử thì khoác áo tang, cầm một cây cờ, theo tiên sinh phân phó quỳ xuống, khuôn mặt đen sì căng thẳng.

Lâm a cha bận đến đầu óc choáng váng, không phải là tìm đồ nọ, thì chính là tìm đồ kia, quả thực đôi chân không có điểm dừng lại.

Đột nhiên, cách đó không xa vang lên tiếng vang, đại thúc mua thức ăn cho Lâm a cha nói: "Là thân thích đến phúng viếng, nhà Cố gia mau mang theo Xuyên Tử đi nghênh đón."

Lâm a cha giương mắt nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy mười mấy người hướng bên này đi tới, người dẫn đầu còn buộc vải bố trên đầu.

Hắn gọi Cố Xuyên Tử, quỳ xuống ven đường nghênh đón, một phụ nhân trẻ tuổi đột nhiên quỳ xuống ôm lấy Cố Xuyên Tử gào khóc: "Xuyên Tử!!"

Cố Xuyên Tử vươn cánh tay nho nhỏ, chần chừ ôm lấy nàng.

Người đi theo bọn họ vội vàng khuyên: "Nhà Chu gia mau đứng lên đi, ngươi vừa mới khỏi bệnh, đừng để bệnh tái phát lại nữa."

" Cho dù không nghĩ cho chính mình, cũng phải nghĩ cho muội tử ngươi, tuổi còn nhỏ không có cha mẹ, cuộc sống sau này biết như thế nào."

Hai câu nói xong khiến Lâm a cha biết được người tới là ai.

Vợ cả của Cố Đại, người nhà mẹ đẻ của nương Cố Xuyên Tử tới, nam nhân có dáng người trung bình, tướng mạo có chút tuấn khí kia là cữu cữu của Cố Xuyên Tử, người ôm nhóc khóc chính là cữu mẫu.

Bị người ta khuyên nhủ, cữu mẫu Cố Xuyên Tử nhịn xuống khó chịu: "Vâng, đứa trẻ còn nhỏ, ta còn phải giúp nó chống đỡ."

Nàng đứng lên, kéo tay Cố Xuyên Tử, ánh mắt dừng trên người Lâm a cha cũng đang thuận thế đứng lên.

Lâm a cha chào hỏi nàng trước: "Cữu mẫu nhà nó tới rồi."

Mã thị nhìn hắn, thần sắc trên mặt trở nên có chút nhàn nhạt: "Đến rồi, muội tử nhà ta không có phúc, bỏ trượng phu nhi tử ở lại mà đi, tuy nhiên nàng đi trong nhà vẫn có người, Xuyên Tử không phải chỉ có một mình đâu."

Trượng phu của nàng Chu Đào nhíu nhíu mày, lại nhìn đứa cháu trai còn nhỏ mặc áo tang, cũng không cảm thấy lời có bao nhiêu quá phận.

Đứa nhỏ còn nhỏ đã không còn cha mẹ ruột, về sau phải cùng cha kế sinh hoạt, nếu Lâm a cha thật sự có hai lòng, đứa nhỏ sẽ đáng thương biết bao.

Bọn họ hiện tại có lợi thế, khiến Lâm a cha không dám coi thường Xuyên Tử.

Lâm a cha cười cười đoán được mùi vị bên trong, nói với hai phu thê: "Phụ thân nó trước kia luôn nói, đồ đạc trong nhà đều cho Xuyên Tử, hiện tại phụ thân nó không còn nữa, vẫn sẽ theo ý của phụ thân nó mà làm, điều ấy Chu gia cữu cữu và cữu mẫu yên tâm."

" Mau vào đi, dâng hương xong còn bày tiệc ra nữa."

Mã thị cảm thấy Lâm a cha coi như biết điều, gật đầu kéo Xuyên Tử đi vào bên trong.

Bọn họ cùng Cố Đại vế ngang hàng nhau, tất nhiên không có khả năng khoác tang cho Cố Đại, mà nhi tử nhi nữ của bọn họ giống như Xuyên Tử, trên đầu đội vải trắng, trên người mặc áo gai, trước dâng hương cho Cố Đại, sau đó dập đầu.

Chờ bọn họ dập đầu xong thì đi tìm thân thích hảo hữu mình mang đến ăn tiệc.

Mã thị cùng mấy thân thích hảo hữu ngồi chung một chỗ, vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện với người bên cạnh.

Khăn tay đưa qua đưa lại trên cánh tay nàng, như muốn nàng nhìn sang bên trái.

Nàng vừa nhìn, chỉ thấy cái người Cố Đại cưới kia đang cầm một quyển sổ nói chuyện với hai người đàn ông, khuôn mặt trắng bệch, eo nhỏ nhắn có thể bóp chặt.

Khó trách Cố Đại cưới một ca nhi không sinh con được như vậy, hóa ra là loại người này, chậc chậc.

Mã thị tư sắc bình thường, sau khi sinh ba đứa con xong, so với tuổi thật già hơn nhiều, nếu không phải gia cảnh tốt hơn Chu Đào, sẽ không tới phiên gả được cho Chu Đào anh tuấn.

Cho nên nàng không thích nữ nhân hay ca nhi có dáng vẻ yêu tinh, phải là loại nữ nhân hoặc là ca nhi thô một chút mới nhìn được, còn như Lâm a cha vừa nhìn là biết không phải loại tốt đẹp gì.

Nhưng dù sao cũng là người trong nhà, nàng nói: "Cố Đại có bản lĩnh cưới hắn nuôi hắn ăn, vậy cũng không sao."

Có người vỗ lên khăn tay nàng một cái: "Ngươi chính là không biết gì*, khi Cố Đại còn sống, trông hắn ta như thế nào, nhìn hắn ta có quan tâm không, nếu Cố Đại không có ở đó thì sẽ quan tâm sao?"

*Nguyên văn tác giả sử dụng là "bất tỉnh thủy", đây là một từ tiếng Quảng Đông, thường được dùng để mô tả một người không đủ thông minh hoặc không đủ nhanh nhẹn, tương đồng với cụm từ " không tỉnh táo", " không đủ cảnh giác ".

"Cố Đại lúc cưới hắn, có ai dám quản chứ, đấy không phải sự cố chấp của Cố Đại sao?"

"Nghe nói hắn năm nay mới mười tám tuổi đấy, dù sao đã là lần gả thứ hai, nói không chừng còn có lần gả thứ ba thứ tư nữa, nếu hắn bọc bạc trong nhà bỏ đi, đứa nhỏ liền xong rồi."

Hạt dưa trong tay Mã thị ngừng lại, vẻ mặt kinh nghi(kinh ngạc và nghi ngờ): "Không thể nào, ngươi cũng nghe thấy hắn nói rồi, sau này đồ đạc trong nhà đều đưa cho Xuyên Tử mà."

"Ai mà không nói vậy, ngươi cứ đợi xem, sau này chắc gì đã đưa cho Xuyên Tử chứ."

Mã thị vốn tâm kiên định bị nàng ta nói cho bất ổn, sau khi ăn tiệc trở về trên đường lặng lẽ kéo Chu Đào: "Đương gia, còn có vài ngày nữa chính là ngày Cố Đại hạ táng, Xuyên Tử ở đó ngươi tính toán làm sao bây giờ?"

"Cái gì làm sao bây giờ?"

"Kế a cha của nó...." Mã thị dọc theo đường đi suy nghĩ, dứt khoát nói rõ, "Ta là nói, nếu không đem Xuyên Tử đón về nhà đi, cũng chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, có thể tự mình ăn cơm tự mình mặc quần áo sao? Chúng ta chiếu cố hắn vài năm, chờ hắn lớn lên một chút rồi kiếm hôn sự cho hắn, coi như là làm chút chuyện cho Anh muội tử."

Chu Đào trong lòng lộp bộp, gã không biết từ khi nào lại nảy ra ý tưởng này.

Gã nói: "Cố Đại mặc dù không còn, nhưng Lâm a cha là kế a cha nó, nó nên đi theo Lâm a cha."

"Ai nha,... " Mã thị vỗ tay. " Ngươi cho rằng Cố Đại cưới Lâm a cha chỉ để sống một cuộc sống tốt đẹp à, còn không phải vì hắn có gương mặt đẹp, mà cái tên Lâm a cha đó, phỏng chừng cũng là vì bạc của Cố Đại mới gả đi. "

" Nếu như Xuyên Tử đi theo hắn, chờ hắn đem bạc trong nhà gom vào trong tay, Xuyên Tử làm sao có thể sống nổi?"

"Hai chúng ta không nói gì khác, chúng ta chỉ chỉ ra rằng Xuyên Tử là máu thịt của Anh muội tử, sẽ hắn đối xử tệ với nó, tốt nhất bảo nó nên đi theo chúng ta."

Chu Đào và muội muội Chu Anh có tình cảm tốt, Chu Anh từ nhỏ xinh đẹp, lại là nhi nữ duy nhất trong nhà, lúc xuất giá Chu Đào còn khó chịu rất lâu.

Tự nhiên mà nói, đối với nhi tử của muội muội cũng có vài phần yêu thương.

Y bị lời Mã thị nói đả động.

Đúng vậy, ngàn tốt vạn tốt không bằng nhà mình chiếu cố tốt hơn, nhìn dáng vẻ Lâm a cha kia, quả thật không thể có cuộc sống tốt để chăm sóc đứa trẻ được.

Gã nhìn con đường phía trước nói: "Chuyện này cần được Xuyên Tử đồng ý, xem nó muốn đi theo chúng ta hay là ở nhà mình."

Mã thị liên tục gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy, chờ tang lễ của phụ thân nó qua rồi hãy hỏi."

 Lâm a cha không hề hay biết hai vợ chồng này nghĩ mình như vậy, trời tối hắn mới ăn được miếng cơm nóng, thuận tiện để cho phòng bếp bên kia hâm nóng mấy món rang cùng cơm, dùng mâm vuông trong thôn bưng đến trước quan tài: "Ăn một chút đi."

Cố Xuyên Tử chần chờ một chút, quỳ xuống ôm lấy bát và đũa.

Lâm a cha ỷ vào nhóc còn nhỏ, đem hai chân hắn đặt ngồi thẳng xuống đất, thấy hắn muốn khôi phục nguyên dạng trực tiếp đè lại: "Phụ thân ngươi thương ngươi, sẽ không bởi vì ngươi không quỳ kính hắn mà tức giận."

''Còn quỳ xuống nữa, hai chân của ngươi có cần nữa không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro