Phiên Ngoại Hắc Đạo [ABO] 8
Phiên Ngoại Hắc Đạo [ABO] 8: Xe play, đụ kịch liệt đối mặt tình địch, cao trào liên tục gọi chồng, cặc căng cứng kích thích dữ dội.
Editor: Tiểu Tinh Thần
Lục Tuần vừa mới bị khai bao, đã bị Alpha làm tới hai lần, cơ thể cậu cực kỳ nhạy cảm, cao trào hết lần này đến lần khác. Thác Bạt Phong ôm Omega mệt lả vào bồn tắm để tắm rửa, nhưng không kiềm được lại lăn lộn thêm một lần nữa, khiến cậu mềm oặt khóc lóc cầu xin "Đừng mà", Alpha mới thỏa mãn bắn tinh vào lồn non mềm của cậu.
Omega ngủ say, trên mặt còn đọng nước mắt, cậu quá mệt, ngủ sâu như chết. Thác Bạt Phong đi xuống lầu, trong thư phòng nhỏ tầng một, rèm cửa kéo kín, hai gã da trắng bị trói chặt nằm bẹp dưới sàn. Thác Bạt Phong ngồi xuống liếc nhìn, một trong số đó là kẻ tối qua bám theo hắn và Lục Tuần. Ba Tháp lên tiếng: "Một thằng từ nhà hàng đi theo, thằng còn lại ngồi trong xe trước cửa khách sạn, đều là người của Mạt Tân."
Mạt Tân là trùm băng đảng lớn nhất Phỉ Ni Kéo, đứng đầu hội huynh đệ Phỉ Ni Kéo, thế lực đan xen phức tạp, làm đủ loại phi vụ ngầm, từ ma túy, sòng bạc đến buôn lậu súng đạn ra nước ngoài. Lần này Thác Bạt Phong đến để thâu tóm hai doanh nghiệp quân sự lớn nhất, đụng đến miếng bánh của hắn ta, tất nhiên không tránh khỏi một trận sóng gió.
Ba Tháp đưa hai chiếc điện thoại của bọn chúng cho Thác Bạt Phong. Hắn lật xem qua loa rồi ném sang một bên: "Mạt Tân đã nhiệt tình chào đón như thế, dĩ nhiên phải trả lại người của hắn tử tế."
Mấy tên bảo vệ bước tới lôi hai gã dưới sàn đi. Trước khi ra khỏi thư phòng, Thác Bạt Phong dặn: "Đừng làm bừa trong phòng, Tiểu Tuần không thích mùi hôi."
Hắn quay sang Ba Tháp: "Cậu cùng chi nhánh khu vực điều tra kỹ lưỡng lý lịch mấy người ở các doanh nghiệp kia."
Ba Tháp gật đầu: "Chi nhánh trước đây đã điều tra sơ bộ, vài ngày nữa sẽ có danh sách đầy đủ."
Thác Bạt Phong dẫn Lục Tuần đi dạo thêm hai ngày, sau đó vui vẻ đưa cậu đến buổi hẹn với tướng quân Tát Tạp. Tướng quân thấy hắn dẫn theo Omega, khen ngợi vẻ đẹp của Lục Tuần, biết hắn sẽ ở lại Phỉ Ni Kéo thêm vài ngày để chiều cậu, còn gợi ý vài địa điểm du lịch.
Bữa tiệc diễn ra vui vẻ, đối với chính phủ Phỉ Ni Kéo, Thác Bạt Phong là đại gia, phải tiếp đãi nồng nhiệt. Mấy ngày sau, lịch đàm phán cũng được chốt.
Thác Bạt Phong đưa Lục Tuần đi dạo trung tâm thành phố. Mấy ngày này toàn đàm phán, các vấn đề lớn đều ổn, chính phủ Phỉ Ni Kéo ủng hộ vụ thâu tóm, nhưng vẫn cò kè lợi ích chi tiết. Thác Bạt Phong giao mấy việc vặt cho Ba Tháp xử lý.
Bên Mạt Tân tạm thời im lặng, không dám thử thách nữa. Hội huynh đệ của hắn trước đây buôn lậu ma túy quá lố, bị chính phủ Phỉ Ni Kéo đè, nên giờ cũng không dám manh động.
Hai ngày trước, một nhà sưu tập tên Neil gửi thư mời tham dự buổi đấu giá tác phẩm nghệ thuật tư nhân. Chuyện Thác Bạt Phong đến Phỉ Ni Kéo đã không còn là bí mật trong giới chính thương lẫn hắc bạch lưỡng đạo. Lục Tuần ngồi trên đùi hắn, cả hai cùng lật xem danh sách đấu giá.
"Thấy gì thích không?" Thác Bạt Phong cọ mũi vào má cậu. "Dù sao tối nay cũng rảnh, đi xem thử đi."
"Ừ... Bộ sưu tập của ông Neil này phong phú phết." Lục Tuần lật xem, đa phần không có gì đặc biệt, nhưng đến một trang cuối, tay cậu khựng lại. Thác Bạt Phong cũng sững sờ. Cả hai đều nhìn chằm chằm vào bức họa.
Bối cảnh bức họa là đồng cỏ xanh mênh mông, cỏ cúi thấp, rõ ràng có gió thổi qua. Một người đàn ông thanh nhã, mặc áo trắng, ngồi trên lưng một con sói trắng khổng lồ, nhẹ nhàng vuốt ve đầu sói, cúi mi mỉm cười. Con sói cũng quay đầu nhìn người trên lưng.
Điều khiến cả hai ngừng thở không phải vẻ đẹp xuất trần của người trong tranh, mà là người đó giống Lục Tuần như đúc.
Góc trái bức họa ghi dòng chữ: "Hãn Bắc Chiêu Đức năm thứ 6, Đại Hãn và Khả Đôn cùng du ngoạn." Theo giới thiệu của nhà đấu giá, bức họa được vẽ khoảng ba ngàn năm trước, khớp với kết quả kiểm tra. Dựa vào dòng chữ, đây là tranh cổ của nước F, nhưng "Hãn Bắc" là một vương triều bí ẩn, chỉ tồn tại trong truyền thuyết, không có bằng chứng xác thực. Tác giả bức họa không rõ, và vì là lần đầu đấu giá, nhà sưu tập định giá thận trọng từ 4 triệu đến 6 triệu tệ Phỉ Ni Kéo, tương đương khoảng 1 triệu đến 2 triệu tệ nội địa nước F.
Cả hai im lặng một lúc. Lục Tuần sờ con sói trong tranh: "Anh Phong, sao... sao người trong tranh lại giống em thế?"
Thác Bạt Phong nhìn bức họa, nắm tay cậu hôn nhẹ: "Mua về là biết."
Buổi đấu giá diễn ra tại trang viên riêng của Neil. Đã đến giờ, họ chuẩn bị xuất phát vì đối phương còn tổ chức tiệc tối đón khách quý.
Khi Thác Bạt Phong và Lục Tuần đến, Neil, một quý ông tóc bạc, đang đón khách ở cổng lâu đài. Ông từng quen biết cha của Thác Bạt Phong.
"Cậu Thác Bạt, lâu rồi không gặp. Lần cuối gặp cậu là cùng cậu anh tại buổi tiệc từ thiện ở đảo Tái Lâm, nước M, đúng không?"
"Đúng vậy, ông vẫn như hồi đó, chẳng thay đổi."
"Đây là vị hôn thê của tôi, Lục Tuần." Thác Bạt Phong ôm cậu giới thiệu với Neil. "Con trai út của ông Lục Linh."
Neil cười hiểu ra, nhìn Lục Tuần: "Bố cậu từng nói, báu vật quý giá nhất của cả dòng họ là vợ và con trai út của ông ấy. Quả nhiên danh bất hư truyền."
"Ông ấy khoe hơi quá, rất hân hạnh được gặp ông." Lục Tuần hơi đỏ mặt, bố cậu đúng là kiểu người đi đâu cũng khoe vợ khoe con.
Người hầu dẫn họ vào sảnh tiệc. Nhiều ánh mắt lén nhìn về phía này, một phần vì Thác Bạt Phong đến thâu tóm doanh nghiệp quân sự, phần còn lại đổ dồn vào Lục Tuần. Áo lông cổ cao màu đen tôn lên đôi mắt đen nhánh, làn da trắng mịn, khuôn mặt tinh xảo như tranh.
Trong đám đông, Lục Tuần cảm nhận một ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm, khiến lưng cậu như bị kim chích. Cậu ngẩng đầu, kín đáo nhìn lại. Là một gã mặc vest, vóc dáng chắc nịch, tóc ngắn gần sát da đầu, đôi mắt giống chim kền kền, hung tợn, u ám, tham lam.
Thác Bạt Phong cũng theo ánh mắt cậu nhìn sang. Đôi mắt xanh lam của hắn lướt qua gã, nói với Lục Tuần: "Đừng để ý, đó là Mạt Tân, trùm hội huynh đệ Phỉ Ni Kéo."
Mạt Tân kín đáo dời mắt đi. Hắn ta vừa tận mắt thấy "Bạch Lang" – người cầm quyền hiện tại. Alpha này có đôi mắt xanh tuyệt đẹp, nhưng khi nhìn sang, đồng tử co lại lạnh băng như không cảm xúc, khiến hắn liên tưởng đến một loài thú săn mồi vô tình.
Đây là kẻ không dễ đụng. Hai ngày trước, người hắn ta phái người theo dõi Thác Bạt Phong bị đánh tơi tả, ném trước sòng bạc của hắn. Hắn ta biết ngay gã này là đối thủ khó nhằn. Nhưng đây là địa bàn của Mạt Tân, hắn ta vẫn là người định đoạt.
"Thật đúng là trắng trợn, trường hợp này mà cũng cao điệu thế." Lục Tuần liếc thêm cái nữa.
"Hắn là thế lực hắc đạo lớn nhất Phỉ Ni Kéo. Dù chính phủ muốn trị hắn, nhưng chưa tóm được điểm yếu." Thác Bạt Phong ôm Lục Tuần đi về chỗ ngồi: "Nhưng vị trí của hắn không vững như hắn nghĩ đâu. Đám tay chân dưới trướng cũng không phải dạng vừa."
Diêu Hành Thuyền và Diêu Tử Kỳ ngồi ở hàng sau. Thác Bạt Phong dẫn Lục Tuần đi qua, chào hỏi nhàn nhạt. Nhiều người đến bắt chuyện với hắn, hắn ôm Lục Tuần giới thiệu như trước.
Sau tiệc, buổi đấu giá chính thức bắt đầu. Người điều hành là một cô gái trẻ tóc vàng, trông còn trẻ nhưng kinh nghiệm dày dặn.
"Món đầu tiên là báu vật từng thuộc về công tước Nice của nước Y..."
"Món thứ năm, một bức họa cổ bí ẩn từ phương Đông, tác giả không rõ, vẽ khoảng ba ngàn năm trước. Dòng chữ trên tranh là văn tự nước F, nhưng theo chúng tôi biết, lịch sử nước F hầu như không ghi chép về vương triều Hãn Bắc bí ẩn. Chúng tôi chỉ có thể suy đoán từ dòng chữ rằng người trong tranh là đại Hãn Vương và Khả Đôn của Hãn Bắc, cưỡi một con sói. Truyền thuyết vương triều này tôn sói là thần linh, có lẽ vì thế mà họ dùng sói làm thú cưỡi."
Khi màn hình chiếu bức họa, nhiều ánh mắt đổ về Lục Tuần, vì Omega này giống người trong tranh đến kỳ lạ. Tuy nhiên, đa số nghĩ có lẽ mình bị "mù mặt" với người châu Á, chỉ là trùng hợp thôi.
Chỉ Thác Bạt Phong và Diêu Hành Thuyền nhìn rõ, người trong tranh giống Lục Tuần như đúc. Nét vẽ sống động như thật, một bức họa cổ ba ngàn năm mà trình độ đã cao đến vậy, khó tưởng tượng vương triều này từng có nền văn minh rực rỡ thế nào.
"Không phải... không phải thú cưỡi..." Lục Tuần lẩm bẩm.
"Giá khởi điểm, 4 triệu."
"5 triệu." Thác Bạt Phong giơ bảng.
"5 triệu 500 ngàn."
...
"18 triệu."
"20 triệu." Thác Bạt Phong lại giơ bảng.
"20 triệu lần một." Những người đấu giá khác ngừng tăng, dù sao đây là bức họa tác giả bí ẩn, khó xác thực.
"22 triệu." Lục Tuần kinh ngạc quay lại, là Mạt Tân, đôi mắt kền kền nhìn chằm chằm cậu.
Thác Bạt Phong không nao núng: "24 triệu." Hắn quyết lấy bằng được bức họa.
"26 triệu." Mạt Tân lại giơ bảng.
...
"50 triệu." Thác Bạt Phong bình thản. Lục Tuần trước giờ không bao giờ làm mất mặt hắn trước người ngoài, nên chỉ ngồi nhìn hắn và Mạt Tân thay nhau đấu giá. Với một bức họa chính phẩm từ Hãn Bắc, giá này thực ra không hề quá đáng.
"53 triệu."
"60 triệu." Thác Bạt Phong ôm vai Lục Tuần.
"6000 vạn lần một." Người điều hành liếc Mạt Tân.
"60 triệu lần hai. Còn ai tăng giá không?"
"60 triệu lần ba. Thành giao."
Ánh mắt chằm chằm Lục Tuần biến mất.
"Món cuối cùng, chiếc nhẫn từng được vương tử Lan Sắt của nước Z đeo cách đây 200 năm, nhẫn đính hôn do vị hôn phu tặng, tượng trưng tình yêu vĩnh cửu. Gồm một viên kim cương đen và một viên kim cương trắng, mỗi viên 3.5 carat, cắt EX, thiết kế mài giũa cực kỳ hoàn hảo."
Lục Tuần ngẩn ra. Thiết kế chiếc nhẫn rất độc đáo, hai viên kim cương hình giọt nước lồng vào nhau song song, màu sắc đối lập nhưng hài hòa, viền nạm tinh xảo.
"Giá khởi điểm 5 triệu."
"5 triệu 200 ngàn."
"5 triệu 400 ngàn." Thác Bạt Phong thấy Lục Tuần thích, định mua cho cậu, nhưng Lục Tuần đã tự giơ bảng.
"6 triệu." Giọng Diêu Tử Kỳ vang lên, cô ta liếc về phía Lục Tuần.
...
"2 triệu 200 ngàn."
"2 triệu 500 ngàn." Lục Tuần nhạy cảm, cảm giác có ánh mắt như muốn khoét lỗ sau lưng cậu, chắc chắn là Diêu Tử Kỳ, người cứ liều mạng đấu giá với cậu.
"3 triệu." Giọng nữ kiêu ngạo vang lên.
"3 triệu 500 ngàn."
"4 triệu ." Thác Bạt Phong giơ bảng. Lục Tuần quay sang, Alpha ghé sát: "Lão công mua cho em."
"4 triệu 200 ngàn." Diêu Tử Kỳ tức đến bốc khói.
"5 triệu." Thác Bạt Phong nhàn nhạt tiếp tục.
Diêu Hành Thuyền vỗ tay em gái, ra hiệu đừng bướng bỉnh.
"5 triệu lần ba. Thành giao."
Sau đấu giá, Neil tổ chức tiệc rượu. Vài thương nhân vận tải Phỉ Ni Kéo nói chuyện cảng biển với Thác Bạt Phong, còn Ba Tháp đi thanh toán và nhận hàng đấu giá. Lục Tuần ghé tai hắn thì thầm: "Em ra vườn hoa dạo chút."
Mạt Tân đã rời trang viên từ trước. Thác Bạt Phong thấy những người còn lại không nguy hiểm, hơn nữa Lục Tuần cũng có khả năng tự vệ, nên hôn lên má cậu đồng ý.
Trang viên của Neil rất rộng, vườn hoa đẹp mê hồn với nhiều cây hiếm của Phỉ Ni Kéo. Lục Tuần ngắm nghía khắp nơi, bỗng nghe giọng nói sau lưng: "Lâu thế rồi mà Thác Bạt Phong vẫn chưa đánh dấu hoàn toàn cậu à?"
Lục Tuần quay lại, không ngoài dự đoán, là Diêu Tử Kỳ. Cậu vừa dùng thuốc ức chế để qua kỳ động dục trước khi về nước, tức là còn lâu mới đến kỳ tiếp theo, nhưng chẳng cần báo cáo với cô nàng này: "Chuyện này liên quan gì đến cô?"
"Độ phù hợp của cậu với hắn là bao nhiêu?"
"Không thể nói." Độ phù hợp của cậu và Thác Bạt Phong vẫn được giữ bí mật với bên ngoài, tránh kẻ thù lợi dụng.
Diêu Tử Kỳ hơi chột dạ. Lục Tuần không nói, chắc chắn không cao tới 85%, khiến cô ta càng tự tin với kế hoạch của mình.
Lục Tuần mất kiên nhẫn, định rời đi thì thấy Thác Bạt Phong bước ra.
"Bảo bối, mệt không?" Alpha cao lớn cúi xuống hôn cậu.
Chưa kịp trả lời, hắn đã lấy từ túi áo một hộp trang sức nhỏ: "Muốn mở ra xem luôn không?"
Mắt Omega sáng rực: "Muốn."
"Gọi anh một tiếng dễ nghe đi."
"Chồng ơi, em thích anh nhất..." Lục Tuần ôm cổ Thác Bạt Phong, ghé tai hắn, giọng thường ngày trong trẻo giờ lại ngọt ngào quyến rũ.
Alpha hôn lên môi cậu, khiến Lục Tuần thở hổn hển. Khi được thả ra, không biết từ lúc nào trong tay đã có hộp trang sức.
Thác Bạt Phong bế cậu lên: "Vậy sau này bảo bối nhớ gọi anh thế nhé."
Lục Tuần cúi nhìn Alpha của mình, cười đáp lại nụ hôn, lại cảm nhận thứ gì đó nóng bỏng chạm vào chân. Tay hắn không thành thật vuốt ve mông cậu.
"Anh Phong, lát nữa có người ra thấy bây giờ."
Thác Bạt Phong tìm được Lục Tuần, thấy cậu chẳng thèm để ý mình, Diêu Tử Kỳ tự rời vườn hoa. Cô ta bị ghen tức và không cam tâm làm cho bực bội, anh trai thì đang nói chuyện hăng say. Dạo một vòng trong vườn, không muốn quay lại sảnh tiệc, cô ta ra bãi đỗ xe định ngồi chờ trong xe.
Một mình trong bóng tối, cô ta nghiến răng tức tối, bỗng nghe tiếng bước chân.
"Về rồi làm tiếp, anh Phong." Là giọng Lục Tuần. Cô ta sững sờ, theo bản năng nấp sau một chiếc SUV to lớn.
"Anh muốn em ngay bây giờ, muốn đến điên rồi."
"Ư..." Tiếng hôn môi ướt át vang lên. Thân xe trước mặt Diêu Tử Kỳ rung lên. Cô ta lén nhìn, Thác Bạt Phong đè Lục Tuần lên cửa xe, hôn ngấu nghiến, bàn tay to đã luồn vào vạt áo lông của cậu. Cả hai dường như không để ý cô ta.
Lục Tuần rên khẽ trong nụ hôn nồng nhiệt, giọng vừa kiều diễm vừa quyến rũ. Diêu Tử Kỳ suýt chửi thành tiếng, đồ hồ ly tinh! Nếu giờ đi ra, chắc chắn bị phát hiện, cô ta đành tạm nấp, nghe tiếng hôn sâu của hai người. Đồng thời, một cảm giác không rõ khiến cô ta ở lại. Cô chưa từng thấy Thác Bạt Phong như thế này. Bình thường hắn luôn lạnh lùng, chỉ khi đối diện người thân như Lục Minh mới nở nụ cười. Hắn mang khí chất sát phạt, chẳng ai dám lấn lướt trước mặt hắn. Cô từng tưởng tượng nếu cưới hắn, liệu hắn có dành tình yêu đặc biệt cho mình. Nhưng sự dịu dàng si mê hắn dành cho Lục Tuần, cô ta chưa từng nghĩ tới.
Thác Bạt Phong ôm eo Lục Tuần, mở cửa xe, bế ngang cậu đặt lên ghế sau, rồi lên xe đóng cửa.
Hóa ra đây là xe của Thác Bạt Phong. Diêu Tử Kỳ muốn chạy, nhưng chân không nhúc nhích.
Cửa sổ xe bỗng vang "bộp" một tiếng, như có ai vỗ tay lên. Một lúc sau, chiếc SUV bọc giáp rung lên nhè nhẹ. Diêu Tử Kỳ cắn môi, móng tay bấm vào lòng bàn tay.
Cửa sổ hàng ghế sau hạ xuống một chút, tiếng nói và tiếng quần áo cọ xát lọt ra.
"A... Chậm thôi... Nhanh quá..."
"Thoải mái không, bảo bối?"
Không khí lạnh tràn vào, xua bớt oi bức trong xe. Lục Tuần nằm trên ghế sau phẳng, nửa dưới bị Thác Bạt Phong lột sạch. Alpha chỉ kéo khóa quần, nắm đôi chân trắng thon dài của cậu, đâm vào lồn mềm mại giữa hai chân.
"Chậm thôi... Anh Phong... Chậm thôi... Nhiều quá... Ư ư..."
Alpha đâm sâu và mạnh, lồn non bị va chạm dữ dội. Lục Tuần cuộn ngón chân, tay ấn bụng dưới nơi lồn, vừa ê ẩm vừa tê, không chịu nổi mà co giật run rẩy.
"Bảo bối, vừa nãy nói gọi anh là gì?"
"Chồng ơi... Chồng à... Tha cho em... Chậm thôi... Em chịu không nổi..."
"Ngoan lắm." Thác Bạt Phong cúi xuống ngậm núm vú nhô lên của Omega, lưỡi liếm qua lại viên thịt trong miệng. Cả hai đều biết ai đứng sau xe. Lục Tuần cố ý gọi Thác Bạt Phong để tuyên bố chủ quyền, khiến Alpha càng hứng khởi, banh chân cậu ra thao mạnh mẽ.
"Ư... Nhẹ thôi mà hút..."
"Bảo bối khít quá, hừ... Hút anh sướng lắm..."
Thác Bạt Phong đẩy hai đầu gối cậu lên ngực. Lục Tuần mềm dẻo, dễ dàng đặt hai cẳng chân lên vai Alpha. Tư thế này khiến mông cậu nâng cao, cặc thô to đâm sâu hơn, lồn co bóp dữ dội.
"A!..."
Diêu Tử Kỳ nghe tiếng chất lỏng bắn tung tóe tí tách, rồi tiếng thở dốc sảng khoái của Thác Bạt Phong, mang theo sự si mê điên cuồng như muốn thiêu cháy người trong lòng. Nếu cô ta không đeo vòng cổ, có lẽ đã ngửi thấy mùi pheromone nồng nặc của hắn.
"Tiểu Tuần... Hừ... Bảo bối của anh... Để anh bắn vào nhé... Được không?"
Móng tay Diêu Tử Kỳ bấm lòng bàn tay đến mất cảm giác. Sự dịu dàng dỗ dành của Thác Bạt Phong khiến cô ta ghen đến phát điên. Không chịu nổi, cô ta chạy về xe mình.
Thác Bạt Phong nghe tiếng bước chân rời đi, lười bố thí một ánh mắt. Nếu cô ta biết khó mà rút, không dây dưa nữa thì tốt. Giờ phút này, trong mắt hắn chỉ có Omega ngọt ngào mềm mại dưới thân.
"Ư..." Lục Tuần bị pheromone của Alpha bao vây, toàn thân nhũn ra. Cặc thô to đâm mạnh, lồn cậu mềm nhũn, dần mở ra cánh cửa bí mật.
"A... Bị thao mở rồi... A..."
Cặc Alpha xâm chiếm lồn non, thịt ướt nóng đột nhiên siết chặt, cặc kẹp giữa hai bụng phun dịch yêu, một dòng nhiệt bắn lên quy đầu, khiến Thác Bạt Phong sướng đến rên lên, ôm mông mềm của Lục Tuần đâm rút nhanh hơn, dịch từ lồn bắn tung tóe khắp nơi.
"Ư ư... Đừng... Nhiều quá..." Lồn trong cao trào cực kỳ nhạy cảm, bị thao mạnh kéo dài khoái cảm. Giọng Lục Tuần mang tiếng nức nở: "Tha cho em... Anh Phong... Chậm thôi..."
Thác Bạt Phong cúi xuống hôn nước mắt cậu. Dù Tiểu Tuần càng khóc càng khiến hắn muốn thao hỏng cậu, nhưng vẫn mềm lòng chậm lại, nhẹ nhàng nghiền nát lồn, tay vuốt ve mông cậu đang run rẩy.
"Ư..." Lục Tuần còn nước mắt trên mặt, ôm cổ Thác Bạt Phong ngồi dậy đòi hôn. Cậu thích nhất khi làm tình được hắn hôn, lúc dịu dàng, lúc mãnh liệt, nhưng đều khiến cậu cảm nhận tình yêu trọn vẹn.
Thác Bạt Phong ngậm môi mềm của cậu, động tác dưới thân cũng nhẹ nhàng, pheromone nồng đậm hòa quyện, dịu dàng quấn quýt.
Khi Lục Tuần qua cơn cao trào, cơ thể không còn run, lồn nhỏ lại mấp máy mút cặc, môi hoa khép mở như khao khát được yêu thương. Alpha tăng tốc và lực, cặc thô dài căng lồn thành vòng tròn, mép lồn bị kéo giãn mỏng dính vào cán. Mỗi lần rút ra, một mẩu thịt non bật ra, lấp lánh dưới ánh trăng.
"Bảo bối, sướng không?"
"Ư... Sướng..."
Mông Lục Tuần ướt đẫm, ghế da thật bên dưới cũng loang lổ. Trong xe vang tiếng nước dâm mĩ và âm thanh va chạm cơ thể. Đôi chân thon dài đặt trên vai Thác Bạt Phong, bị hắn thao mạnh mà đung đưa.
Dưới ánh trăng, mồ hôi trên người Thác Bạt Phong lấp lánh, phác họa cơ bắp rắn chắc gợi cảm. Đôi mắt Alpha như dã thú, như muốn nuốt chửng Omega dưới thân.
Lục Tuần mê đắm nhìn hắn, đưa tay sờ cơ ngực anh Phong.
"Chồng ơi, em thích anh lắm..."
"Hừ... Bảo bối, tự chuốc lấy đấy." Thác Bạt Phong bị cậu khơi mào, điên cuồng thao lồn, quy đầu lôi kéo lồn non mạnh mẽ. Lục Tuần thét lên, che bụng dưới co rút.
"Jonathan, hôm nay anh thu hoạch lớn nhỉ..."
"Haha, đúng thế..."
Ngoài cửa sổ bỗng vang tiếng nói chuyện. Lục Tuần căng cứng, che miệng mình. Có người đến! Diêu Tử Kỳ nhìn thì thôi, nếu bị người khác ở tiệc biết, cậu xấu hổ chết mất.
Lồn Lục Tuần siết chặt theo bản năng, kẹp đến Thác Bạt Phong tê dại cả da đầu. Alpha đóng chặt cửa sổ xe.
Tiếng người bên ngoài không nghe thấy nữa. Lục Tuần vẫn căng thẳng, Thác Bạt Phong lại đâm thẳng vào lồn cậu. Dù cửa sổ cách âm, cậu vẫn không dám rên, cố nén tiếng rên sắp bật ra. Quy đầu cứng rắn khuấy lồn mềm, hột le non bị đảo đến run rẩy. Lục Tuần run bần bật, vừa sợ bị phát hiện, vừa có khoái cảm vụng trộm kích thích. Cơ thể cực kỳ nhạy cảm, nhưng Thác Bạt Phong vẫn thao mạnh, khiến bụng dưới cậu ê ẩm, toàn thân căng chặt.
Thác Bạt Phong tận hưởng lồn khít kẹp chặt, một lúc sau mới hôn Omega: "Bảo bối, họ đi rồi."
"Ư..." Lục Tuần vẫn căng cứng. Thác Bạt Phong vuốt mặt cậu: "Đừng căng thẳng, thả lỏng."
"Ư ư..." Omega rên ngọt ngào, lồn mút cặc co bóp dữ dội vài lần, phun dịch yêu nhiều hơn tất cả lần trước cộng lại. Trong xe vang tiếng phun nước kịch liệt và tiếng rên đê mê của Lục Tuần. Hương pheromone hòa quyện của Thác Bạt Phong tràn ngập khoang xe.
Hơi thở người yêu khiến quy đầu Alpha nóng bỏng nhảy lên. Lồn cậu trong cao trào co bóp như miệng nhỏ mút tinh, Thác Bạt Phong gầm nhẹ, bắn tinh mang pheromone vào lồn chật hẹp.
Thân xe ngừng rung, tinh dịch nóng bỏng rót vào cơ thể Lục Tuần từng đợt, nụ hôn nồng cháy dừng trên mắt và môi cậu. Cậu run rẩy, ôm chặt Alpha của mình.
⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾
-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.
-Chương này dài dữ thần.
Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro