Phiên Ngoại [tương lai] 12

Phiên Ngoại [tương lai] 12: Sinh nở, sinh nai con nhỏ, chồng hút sữa, ngón tay chơi lồn, vừa cho con bú vừa bị liếm lồn

Editor: Tiểu Tinh Thần

Sáng sớm, tia nắng đầu tiên chiếu vào, Thác Bạt Phong mở mắt. Thói quen quân đội khiến hắn luôn dậy sớm.

Lục Tuần còn ngủ ngon trong khuỷu tay hắn, mặt hồng, lông mi dài kiều diễm tạo bóng nhạt, chăn lộ bụng bầu cao.

Hắn nhẹ hôn mắt cậu, sợ đánh thức, chỉ lướt qua. Đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của hắn.

Lông mi cậu rung, Lục Tuần rên khe khẽ, mở mắt. Thác Bạt Phong không dám động, sợ làm phiền giấc cậu. Nhưng nai con nhíu mày.

"Anh làm em tỉnh à?" Thác Bạt Phong xoa vết đỏ trên mặt cậu do ngủ.

"Không... Ư..." Lục Tuần sờ bụng "Hình như... Con đang động..." Cậu bĩu môi: "Đau..."

Thác Bạt Phong xốc chăn, thấy quần ngủ cậu loang máu đỏ tươi, tim thắt lại: "Bảo bối, em xuất huyết."

Lục Tuần khó chịu chống eo: "Anh Phong... Đau..." Cậu hơi hoảng, nhưng cố không làm hắn lo, kìm sợ hãi.

Thác Bạt Phong thoáng luống cuống, rồi bình tĩnh, hôn mặt cậu: "Đừng sợ, anh Phong luôn bên em." Hắn gọi bác sĩ đợi sẵn dưới lầu và ba mẹ hai bên đã đến từ trước. Buông điện thoại, hắn lót khăn sạch dưới người cậu, cởi quần ngủ và quần lót ướt, sờ bụng nặng, chưa co bóp tử cung, cậu còn chịu được. Hắn gọi người mang đồ ăn.

Bạch Sương và Đồ Cẩn cùng bác sĩ, y tá vội vã chạy vào. Đồ Cẩn sờ mặt Lục Tuần, an ủi: "Tiểu Tuần đừng sợ, moi người cùng Tiểu Phong sẽ ở đây."

Bạch Sương nắm tay cậu: "Bảo bối ngoan, dũng cảm lên."

Lục Tuần sáng tỉnh đã đau bụng, giờ mệt, nhưng vẫn cười ngọt. Đồ Cẩn xót, luôn động viên.

Thác Bạt Phong bưng khay đồ ăn: "Bảo bối, ăn chút đi, lát nữa mới có sức."

Bạch Sương lo lắng, Lục Tuần còn trẻ, chưa từng sinh, nhưng thấy Thác Bạt Phong chăm sóc kỹ, đút cháo từng muỗng, ông yên tâm hơn.

Lục Tuần ăn ít, không nuốt nổi, bị Thác Bạt Phong dỗ ăn chút chocolate. Bụng đau từng cơn, lưng cũng đau.

Bạch Sương nói: "Chưa vỡ ối, Tiểu Phong đỡ Tiểu Tuần đi lại, sẽ dễ đẻ hơn."

Thác Bạt Phong hôn mặt cậu, đỡ xuống giường, dìu đi trên thảm. Lục Tuần đau, đi nghiêng ngả, mệt thì tựa vào hắn, hắn hôn mặt trấn an.

Bạch Sương và Đồ Cẩn nhìn, trao đổi ánh mắt, cảm khái. Lục Tuần mới tập đi, Thác Bạt Phong 4 tuổi hay nắm tay nai con, lớn nhỏ dắt nhau nghiêng ngả. Nai con sắp ngã, Tiểu Phong ôm lấy, hôn mặt "chụt chụt" động viên.

Chớp mắt, hai đứa trẻ lớn lên sắp có con.

Lục Tuần đi một lúc, nằm nghỉ, được Thác Bạt Phong ôm đi vệ sinh. Đến chiều, đang đi, cơn đau mạnh đánh tới, cậu ôm bụng, chân mềm gần quỳ. Thác Bạt Phong đỡ chặt.

Giữa hai chân cậu nhỏ giọt, nước ối chảy xuống thảm. Thác Bạt Phong bế ngang, đặt lên giường.

Bác sĩ sờ bụng cậu, nói: "Vỡ ối, tử cung co bóp, bồn nước sẵn sàng, khi tử cung mở mười ngón, có thể sinh trong nước."

Lục Tuần không còn tâm trí, bụng đau từng cơn, không còn âm ỉ mà nhói từ bụng đến eo, mông như vỡ ra, mỗi lần đau hơn, trán đẫm mồ hôi, mắt ngập nước mắt.

"Anh Phong... Đau quá... Đau quá... Ô ô..."

Cậu nằm trong lòng Thác Bạt Phong, đau đến khó thở. Hắn xót, ôm cậu, xoa eo giảm căng cơ. Bụng trắng nhô cao co bóp, cho thấy nai con đau đớn thế nào.

Bác sĩ hướng dẫn thở, nhưng đau quá, Lục Tuần chỉ muốn khóc, chưa từng chịu đau thế này, nước mắt trào ra, theo bản năng gọi người cậu dựa vào, khóc nghẹn: "Đau quá... Ô ô... Anh Phong... Ba... Tiểu Tuần đau chết mất..."

Bạch Sương mắt đỏ, hôn trán cậu, động viên: "Bảo bối, nghe ba, hít sâu, thở ra..."

Lục Tuần run, mặt ướt nước mắt, ngửa đầu thở hổn hển. Thác Bạt Phong rửa tay, luồn vào lồn mở, sờ miệng tử cung hạ thấp, chân cậu run. Vòng thịt nhạy cảm nhất, trước chỉ bị cặc hay lưỡi sói chạm, giờ lần đầu ngón tay sờ. Thường phải kích thích bằng đầu cặc mới mở, giờ đã rộng mười ngón.

Thác Bạt Phong báo bác sĩ, được đồng ý. Hắn bế ngang cậu vào bồn tắm đã chuẩn bị.

Lục Tuần quỳ trong nước ấm, dang chân, khuỷu tay tựa đệm hơi bên bồn, Thác Bạt Phong luồn tay qua nách đỡ cậu. Bụng tròn hạ thấp gần hông, cậu cảm nhận con di chuyển xuống theo cơn co bóp.

Đau bụng như búa bổ, cậu cố thả lỏng lồn theo hướng dẫn, dùng sức đẩy, bộ phận sinh dục bị túi thai ép lồi ra. Con bụ bẫm ép tuyến thể lỗ đít, tiết dịch, cặc phía trước cương, phun tuyến dịch. Vú nhỏ căng, núm vú đỏ. Khoái cảm giờ thành tra tấn. Lục Tuần ôm cổ Thác Bạt Phong, nức nở.

Khi lồn mở cực đại, như tê dại, khoái cảm tuyến thể lỗ đít và vú trướng rõ hơn. Cậu treo trên cổ hắn, run giọng: "Ngực... Trướng quá..."

Thác Bạt Phong dịu dàng nâng vú, xoa nhẹ, sữa trào ra, ngực thoải mái, cậu ưỡn eo dùng sức, con hạ thấp hơn.

Cậu sờ lồn, cảm nhận đầu con, dang chân rộng, liều mạng ưỡn eo, eo vẫn thon, gần không chịu nổi đau. Xương chậu như vỡ, nước mắt mờ mắt, nhưng cánh tay mạnh mẽ của hắn đỡ cậu, môi thì thầm bên tai: "Đừng sợ, bảo bối, anh hôn cái, đau bay đi... Anh ở đây."

Lục Tuần hoảng hốt nhớ lúc nhỏ, ngã khi chơi, anh Phong bế, phủi bụi, xoa chỗ đau, hôn, giọng non nớt: "Đừng khóc, anh hôn cái, đau bay đi."

Cằm cậu tựa vai anh, nước mắt rơi, có lẽ từ đó cậu đã thích anh Phong, thích sự dịu dàng chỉ dành cho mình. Giờ, con họ sắp ra đời.

Lục Tuần ôm chặt hắn, rên run, cổ trắng ngửa ra, vú phun hai dòng sữa, nước dưới thân loang trắng đục.

Bạch Sương nhanh tay vớt em bé ướt nhẹp từ nước, cắt rốn, ôm đi vệ sinh.

Thác Bạt Phong vớt Lục Tuần kiệt sức, theo Đồ Cẩn hướng dẫn, xoa bụng còn nhô, chân cậu run, nhau thai và chất lỏng trượt ra từ lồn. Cậu kiệt sức ngã vào lòng hắn, được lau sạch, ôm lên giường.

Em bé trong lòng Bạch Sương khóc nỉ non, được ôm lại cho xem. Đồ Cẩn kinh ngạc: "Nai trắng nhỏ! Giống Tiểu Tuần lúc bé!"

Em bé tóc đen như Lục Tuần, lộ khe nhỏ dưới chim non.

Lục Tuần nhận con, bọc chăn, bé ngửi mùi mẹ, ngừng khóc, miệng tìm núm vú. Cậu đỏ mặt, mở áo, nhét núm vú hồng vào miệng bé. Bé ngậm, mút phồng má.

Mọi người không nỡ quấy, lặng ngắm bé bú sữa đáng yêu.

Bé no, phun bong bóng sữa, mở mắt xanh lam giống Thác Bạt Phong. Ông bà, anh rể tranh ôm, hoàng đế chụp ảnh bé, định khoe trên mạng, mới nhớ chưa đặt tên.

Đại danh ông bà đồng ý là Thác Bạt Nguyệt, nhũ danh để Lục Tuần nghĩ. Nai con mệt, tựa vào Thác Bạt Phong: "Anh Phong nghĩ đi... Em... Đầu óc không chạy nổi..."

Thác Bạt Phong chạm má con, mềm mại: "Tiểu Tuần thích ăn pudding, gọi Pudding đi."

Lục Minh bật cười: "Chuẩn với bé thật, đều mềm mại."

Hoàng đế đánh dấu "Tiểu Pudding" trên ảnh, khoe. Thác Bạt Phong chụp ảnh nai con ôm bé, đăng mạng xã hội: "Nai trắng nhỏ của anh và Nai trắng tí hon @Lục Tuần."

Vài giây, thiết bị của cả hai rung liên tục, bạn bè chúc mừng, bình luận ngập tràn.

"A a a mỹ nhân Lục sinh rồi!!!!"

"Là nai trắng nhỏ!!! Bé đáng yêu quá a a a hét lên luôn!"

"Nhìn là biết mỹ nhân phôi! Bạch Sương cũng siêu mỹ nhân, ba đời nai trắng gien đỉnh quá, tui ghen tị..."

"Má ơi, vợ tui sinh rồi."

"Lầu trên biến thái, không sợ bị khóa acc à, thương hại ba giây."

"Bao giờ gặp tiểu vương tử? Hôn lễ có mang ra không, muốn xem quá!"

"Tiểu vương tử đáng yêu phải ăn sữa tốt, lớn nhanh nha ✪ω✪"

Trong tiếng pháo mừng, Thác Bạt Phong ôm Lục Tuần và Pudding đang đánh sữa, lòng như chứa đám mây mềm, ấm áp.

Bốn tháng sau, hoàng thất đế quốc tổ chức hôn lễ thế kỷ hoành tráng.

Lục Tuần và Thác Bạt Phong trong xe tuần du qua trung tâm thành, về hoàng cung, xuất hiện trên ban công, giữa tiếng hoan hô, Thác Bạt Phong hôn sâu người hắn yêu. Pudding đội sừng và tai nai, ngồi trong tay ba, gặm tay.

Trong yến tiệc, Lục Tuần lo cho con, Thác Bạt Nguyệt cho họ về sớm. Hai người ngồi bên giường nhỏ, nhìn Pudding mút ngón tay ngủ ngon, chân mũm mĩm đạp đạp. Thác Bạt Phong cười: "Bảo bối, bé ngủ giống em."

Lục Tuần nắm chân nhỏ động đậy: "Mọi người bảo bé giống anh, anh Phong."

Thác Bạt Phong kéo cậu ngồi lên đùi, hôn cổ trắng dưới tóc đen, ngửi mùi sữa ngọt: "Giống cả hai, nên mới đáng yêu thế."

Họ hôn dài, bên cạnh con ngủ, nhà không ai, chỉ có tiếng nước ái muội. Lục Tuần vẫn không biết thở khi hôn, như chết đuối trong nụ hôn, đẩy nhẹ ngực hắn. Tách môi, kéo sợi dâm thủy mảnh, họ nhìn nhau say đắm.

Cơ thể dính chặt, ngực Lục Tuần ép khó chịu, vú trướng đau, dù Thác Bạt Phong và bé đã hút nhiều sữa, cảm giác vẫn xấu hổ.

Thác Bạt Phong thèm nai con đến phát điên. Vì cậu hồi phục sau sinh, mấy tháng nay họ chưa làm, mỗi tối ôm nai con thơm mềm ngủ là thử thách.

Hắn ôm ngang cậu qua đầu gối, đặt lên giường lớn. Lục Tuần ngượng ngùng nhưng chờ mong. Thác Bạt Phong hiểu ngay: "Bảo bối trướng sữa à?"

Cởi áo khoác, áo sơ mi cậu ướt hai mảng trước ngực. Tay hắn luồn vào, nắm vú đầy, như thỏ con run, nhẹ nhàng xoa. Ngón tay chai sần vuốt da mịn, núm vú cậu ngứa, sữa đầy muốn trào.

"Anh Phong... Đừng chỉ sờ..."

"Trướng khó chịu? Chồng hút cho ngay." Tay hắn mở cúc áo, vú trắng lộ anh đào hồng, vì hắn và bé mút, núm vú căng kiều. Hắn liếm núm vú, Lục Tuần rên ngọt.

"Ư..." Núm vú ngứa vào khoang miệng nóng ướt, hắn hút, khoái cảm bùng nổ từ núm vú. Lục Tuần ưỡn ngực, đẩy núm vú sâu hơn vào miệng hắn.

"Ư... Ư ư..."

Sợ đánh thức bé, cậu rên nhỏ, giọng mũi. Lỗ nhũ tê, sữa chảy ào ạt, hắn hút mạnh, núm vú lên men, bụng cậu co rút, kẹp chân.

Thác Bạt Phong nhận ra, tay sờ lưng quần, kéo khóa, cởi quần ngoài, qua lớp quần lót mỏng vuốt lồn nhô giữa hai chân.

Quần lót ướt giữa, ngón tay hắn ấn chỗ ướt, xoa, vải kẹt giữa môi lồn, cọ lỗ lồn. Lồn sau sinh nhạy cảm, không chịu nổi kích thích, vải dưới ngón tay hắn ướt hơn.

"Bảo bối muốn dưới này nữa đúng không?" Hắn ngậm núm vú nói, răng cọ hạt thịt, vừa ngứa vừa tê.

"Ô... Không cần... Đừng chơi... Anh Phong..."

Hắn kéo mảnh quần lót, lộ lồn nhỏ ướt dâm thủy, hai ngón tay chọc vào, khuấy, phát tiếng òm ọp.

Lồn ướt kẹp chặt ngón tay, sâu trong lồn trào nhiệt, núm vú trong miệng hắn run, phun sữa.

Lúc này, Pudding táp miệng, "ư ư". Lồn Lục Tuần kẹp chặt hơn.

"Bé tỉnh..."

"Không sao..."

Ngón tay ra vào lồn chặt, gợi hoa tâm, bụng cậu lên men, sợ làm ồn bé, mắt ngập nước lấp lánh.

Pudding tỉnh nửa ngày không ai để ý, bẹp miệng, khụt khịt, khóc to hơn.

"A... Bé khóc... Đói rồi, phải bú sữa..."

Thác Bạt Phong dừng, thở dài: "Em ngồi, anh ôm bé lại."

Bé ngoan, khóc giống Lục Tuần nhỏ, không gào, chỉ thút thít làm người xót.

Lục Tuần ôm bé, đưa núm vú thơm sữa. Bé ngửi mùi, ngừng khóc, ngậm núm vú, phồng má mút.

Cậu chạm má bé mũm mĩm, nhớ ngày sinh đau, nhưng lòng vẫn ngọt.

Bỗng lồn bị vật nóng ướt chọc vào. Cậu giật mình, Thác Bạt Phong cúi đầu liếm lồn ướt nhẹp!

Nội dung thêm:

"Ư... Anh Phong... Không được... Em đang cho bé bú..."

"Ngoan, bảo bối, em chăm bé, chồng chăm em." Hắn cười, cúi liếm môi lồn ướt.

Lục Tuần ôm bé bú sữa, lồn bị ba bé liếm, xấu hổ tột độ. Cậu không dám nhìn mặt bé, ngửa đầu nhắm mắt thở hổn hển, cổ thon đến mặt hồng rực, núm vú bú cũng ửng đỏ.

Lưỡi linh hoạt chui vào lỗ lồn ấm, liếm nếp gấp gần lỗ, chọc hoa tâm.

"Ư! Ha..."

Thịt non hồng như trai co run, hoa tâm cậu chua tê, bụng căng. Môi anh chạm hột le, lưỡi công hoa tâm, chân cậu run.

"Ô... Chậm... Chậm thôi... Sắp ra... Anh Phong..."

Thác Bạt Phong kiên trì liếm, tấn công hai điểm nhạy. Cậu run, ôm chặt bé, ưỡn eo, dang chân hết cỡ, rên ngọt, lồn hồng phồng, nở hoa, dâm thủy phun ào vào miệng hắn.

Hắn nâng mông cậu run, môi ngậm lồn triều, nai con áo sơ mi hở, hạ thân trần, dùng sữa ngọt và dâm thủy nuôi con và chồng.

⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾

-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.

Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro