Chương 8: Để chúng ta uống cho đã.

Ánh mắt Trần Kỳ Chiêu dừng lại trên cổ tay đối phương một lát, rồi dời lên trên, cậu nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của chàng trai. Chàng trai đeo kính, dáng người cao gầy, vẻ ngoài sạch sẽ hoàn toàn không hợp với câu lạc bộ xa hoa trụy lạc này.

"Đứng vững được." Trần Kỳ Chiêu nói.

Rất kỳ lạ, trong không khí nồng nặc mùi rượu, cậu ngửi thấy trên người Thẩm Vu Hoài có mùi thuốc khử trùng, ngửi kỹ hơn còn có thể thấy mùi bạc hà nhàn nhạt.

Cậu nhìn Thẩm Vu Hoài, dường như có thể nhìn thấy dáng vẻ sau này của anh từ khuôn mặt trẻ trung này. Trong cầu thang hẹp tối tăm đó, xung quanh toàn là dụng cụ vệ sinh bốc mùi chua, bên ngoài là tiếng chửi rủa ồn ào, Thẩm Vu Hoài 27 tuổi dựa vào sau cửa, đôi mắt không chút gợn sóng cứ nhìn cậu như vậy.

"Ừm." Thẩm Vu Hoài thấy Trần Kỳ Chiêu đứng vững mới rút tay về, liếc nhìn Nhan Khải Lân bên cạnh.

Nhan Khải Lân lập tức rụt rè như gà con, "Anh Hoài, sao anh lại đến đây?"

Thẩm Vu Hoài không nói gì, chỉ đưa màn hình điện thoại cho Nhan Khải Lân xem.

Nhan Khải Lân: "Mẹ kiếp!"

Trần Kỳ Chiêu tạm thời thoát khỏi hồi ức, nhận ra mình đổ mồ hôi. Cậu đứng trước mặt Thẩm Vu Hoài, ánh mắt theo tay Thẩm Vu Hoài nhìn lên, thấy rõ ràng đó là giao diện trò chuyện nào đó.

Trong lịch sử trò chuyện còn kèm theo một vòng bạn bè, không phải gì khác, chính là đám người đang chơi bời trong phòng riêng đang kêu gọi.

XX: Quá tuyệt [video]

Nhan Khải Lân thấy anh trai mình hỏi thăm, người kia còn thành thật báo số phòng riêng, vị trí của cậu ta bị lộ sạch sẽ. Cậu ta nghĩ đám người trong phòng riêng này có phải bị bệnh không, kết bạn với anh trai cậu ta mà không chặn vòng bạn bè, muốn tiễn cậu ta đi sớm à.

"Anh trai em thấy vòng bạn bè, bảo anh đến đón em về." Thẩm Vu Hoài cất điện thoại, "Anh nhớ lý do em đưa ra cho anh là ra ngoài mua sách, lần đầu tiên anh nghe nói chỗ này có thể mua sách đấy."

"Anh hiểu lầm rồi." Nhan Khải Lân hận không thể lập tức phủi sạch quan hệ với người đăng bài kia, "Em không có quan hệ gì với người kia, chỉ là vừa hay ra ngoài ăn cơm với anh Chiêu, gặp bọn họ nên vào phòng riêng ngồi chơi một lát thôi."

Cậu ta nháy mắt liên tục với Trần Kỳ Chiêu, thừa lúc Thẩm Vu Hoài không chú ý, còn kéo kéo áo sau lưng Trần Kỳ Chiêu mấy cái.

Thẩm Vu Hoài nghe vậy, dời mắt sang Trần Kỳ Chiêu, hỏi: "Thế à?"

Trần Kỳ Chiêu hơi khựng lại, hoàn hồn rồi đáp: "Ừm."

Nhan Khải Lân như được cứu rỗi, cảm kích nhìn Trần Kỳ Chiêu, tiếp tục bịa chuyện theo lời nói dối vụng về này: "Thì là mua sách xong vừa hay gặp anh trai em thôi mà? Hai anh em bọn em cũng mấy năm chưa gặp nên ăn cơm ở gần câu lạc bộ."

Cậu ta bịa rất nghiêm túc, cứ như cậu ta chính là một cậu bé ngoan ngoãn mua sách trên đường rồi tình cờ gặp bạn rồi đi ăn cơm.

Thẩm Vu Hoài không có thói quen chặn người ở cửa nhà vệ sinh để chất vấn, anh lùi lại mấy bước nhường đường, giọng nói bình tĩnh như thể mọi chuyện không liên quan gì đến anh, chỉ hỏi: "Ăn xong chưa?"

Ánh mắt Nhan Khải Lân né tránh, giải thích: "Em còn để quên đồ ở trong phòng riêng."

Trần Kỳ Chiêu nói: "Ăn xong rồi."

Nhan Khải Lân ngơ ngác nhìn Trần Kỳ Chiêu, ăn xong lúc nào vậy, rượu trong phòng riêng mới mở. Cậu ta nghĩ đến chai champagne năm 76 chưa kịp nếm thử, đau lòng nói: "Ăn... Ăn xong rồi."

Thẩm Vu Hoài nói: "Xe của anh ở ngoài kia."

Ý tứ rất rõ ràng, đi cùng anh hay là ở đây chơi bời tiếp.

Nhan Khải Lân chỉ đành nói lấy đồ xong sẽ đi, Thẩm Vu Hoài cũng không nán lại, như thể vì bạn nhờ vả nên mới đến đây.

Thẩm Vu Hoài vừa đi, Nhan Khải Lân liền không nhịn được mà than thở.

Trần Kỳ Chiêu nhìn bóng dáng đối phương biến mất ở cuối hành lang, chủ động hỏi: "Sao em quen anh ấy?"

"Chẳng phải em từng nói em về nước ở nhờ nhà người ta à... Em ở nhờ nhà anh ấy đấy." Nhan Khải Lân mặt mày xám xịt, "Anh cũng biết phần lớn việc làm ăn của nhà em ở nước ngoài, anh trai em hai tháng nữa sẽ về nước mở rộng, em mới chớp thời cơ về chơi. Thẩm Vu Hoài có quan hệ tốt với anh trai em, em về trước, anh trai em nhất quyết không cho em ở khách sạn, bắt em ở nhà anh ấy."

Quan hệ giữa nhà họ Nhan và nhà họ Thẩm quả thật không tệ. Trần Kỳ Chiêu không nhớ rõ chuyện kiếp trước lắm, nghĩ kỹ lại thì hình như năm đó Nhan Khải Lân về nước không ở một mình, nghe nói là ở nhà bạn của anh trai cậu ta, hình như cũng học đại học ở đây, chỉ là sau này gây họa nên bị đưa đi.

Trần Kỳ Chiêu hỏi: "Anh ấy học ở đại học B mà? Sao lại ở thành phố S?"

"Ồ chuyện này à, nghe nói năm nay theo thầy hướng dẫn đến viện nghiên cứu bên này, em cũng không rõ, dù sao em ở hai ngày nay anh ấy cũng không mấy khi về nhà, nghe nói là ở viện nghiên cứu." Nhan Khải Lân thở dài, nếu không phải Thẩm Vu Hoài không có ở nhà, cậu ta cũng không dám chơi thâu đêm đâu, "Vừa rồi có phải thằng khốn Lưu Khải đăng vòng bạn bè không, tức chết em mà."

Trần Kỳ Chiêu hơi trầm mặc, là Viện nghiên cứu số 9...

Thì ra đã sớm về thành phố S rồi à?

Hai người từ nhà vệ sinh đi ra, Nhan Khải Lân nói: "Không xong rồi, Thẩm Vu Hoài ở ngoài kia, phải đi ngay, em sợ anh trai em gọi điện thoại kiểm tra."

"Thế thì đi thôi." Trần Kỳ Chiêu nói: "Ở lại đó làm gì?"

Nhan Khải Lân kinh ngạc nhìn Trần Kỳ Chiêu: "Nhưng anh còn đang chơi rất vui mà? Trình Vinh còn gọi mấy em ngực khủng đến..."

Trần Kỳ Chiêu: "Anh trai anh hai ngày nay cũng kiểm tra."

Nhan Khải Lân lộ vẻ đồng cảm, "Chúng ta thảm quá."

Trần Kỳ Chiêu: "Em để quên đồ gì trong phòng riêng à?"

"Không." Nhan Khải Lân nói: "Lúc nãy em chỉ muốn tranh thủ chút thôi."

Trần Kỳ Chiêu ồ một tiếng, "Thế thì ra quầy lễ tân, tối nay là Trình Vinh tổ chức tiệc à?"

"Đúng vậy." Nhan Khải Lân không hiểu ý của Trần Kỳ Chiêu, "Ra quầy lễ tân làm gì?"

-

Gió đêm hôm nay hơi lạnh, Thẩm Vu Hoài không vào trong xe, đang đứng bên ngoài hóng gió. Nhìn giao diện trò chuyện trên điện thoại, Nhan Khải Kỳ liên tục gửi tin nhắn, câu nào cũng liên quan đến cậu em trai quý báu của mình.

Tin nhắn thoại vang lên rất rõ ràng trong bãi đỗ xe ngoài trời hơi trống trải.

"Tìm được người rồi."

"Vẫn ổn, cậu yên tâm đi."

"Nói là đi nhà sách, tiện đường gặp người quen, vào ăn bữa cơm."

Nhan Khải Kỳ ở đầu dây bên kia: "Cậu mà lại tin cái chuyện vớ vẩn này à."

Thẩm Vu Hoài nhìn về phía màn đêm xa xăm, giọng nói bình thường: "Thế à, em ấy nói nghiêm túc lắm."

Nhan Khải Kỳ: "Thằng nhóc này bây giờ đến điện thoại của tôi cũng không dám nghe, trước khi tôi về, phiền cậu trông chừng nó một chút, đến lúc đó tôi mời cậu ăn cơm."

Thẩm Vu Hoài liếc mắt nhìn bóng dáng hai người đang đi đến từ xa, một trong hai người đang nhìn xung quanh.

Dường như nhận thấy ánh mắt, bước chân hai người đi về phía này nhanh hơn, tay cũng không cầm gì cả.

Nhan Khải Lân nhanh chóng bước tới: "Để anh Hoài chờ lâu rồi."

Thẩm Vu Hoài: "Không lâu lắm."

Ánh mắt anh dừng lại trên người Trần Kỳ Chiêu một lát, không hỏi gì, nói: "Lên xe thôi."

Trần Kỳ Chiêu và Nhan Khải Lân lên xe, ánh mắt liếc nhìn vị trí ghế lái.

Thẩm Vu Hoài cởi áo khoác ngoài, bên trong mặc một chiếc áo thun màu trơn, vẻ mặt điềm tĩnh xa cách.

Mùi rượu trong xe nồng hơn một chút, Nhan Khải Lân mở cửa sổ thông gió, liên tục nói chuyện với Trần Kỳ Chiêu.

Trần Kỳ Chiêu hiếm khi có chút kiên nhẫn, thỉnh thoảng đáp lời.

"Lần này em về nước chắc phải ở mấy năm, em được nhận làm sinh viên trao đổi ở đại học S rồi." Nhan Khải Lân hỏi: "Anh học trường đại học nào? Chắc không xa lắm đâu nhỉ, em nhớ thành tích của anh rất tốt mà."

Trần Kỳ Chiêu nói: "Không có gì bất ngờ thì cũng là đại học S."

Nhan Khải Lân nghe vậy thì mừng rỡ: "Vậy thì tốt quá rồi, đợi em hỏi anh trai em xem."

Cậu ta liếc nhìn Thẩm Vu Hoài đang ngồi ghế trước, nhỏ giọng nói: "Đợi đến khi nhập học, em sẽ trốn khỏi tầm mắt của anh ấy."

Trần Kỳ Chiêu không nói gì, ánh mắt dừng lại ở gương chiếu hậu phía trước, qua gương nhìn rõ khuôn mặt của Thẩm Vu Hoài.

Đã nhiều năm rồi, mấy năm rồi nhỉ?

Nhìn khuôn mặt trẻ trung đó, Trần Kỳ Chiêu vô thức nghĩ về những chuyện trước đây.

Ồ đúng rồi, cậu đã không gặp Thẩm Vu Hoài tám năm rồi.

Nếu năm đó Thẩm Vu Hoài không gặp tai nạn mà qua đời, liệu sau này cậu có liều lĩnh đi đến cực đoan như vậy không?

"Anh Chiêu?"

Gió đêm hiu hiu thổi tan mùi rượu trong xe.

Trần Kỳ Chiêu hoàn hồn, chú ý đến đôi mắt ôn hòa bình tĩnh trong gương, "Ừm?"

Nhan Khải Lân: "Anh Hoài hỏi anh ở đâu, anh ấy đưa anh về."

"Mấy năm không về thành phố S, em không nhận ra đường nào cả... Mẹ kiếp, điện thoại em hết pin rồi."

Ở ghế trước, Thẩm Vu Hoài lên tiếng: "Dùng điện thoại của anh để định vị nhé."

Trần Kỳ Chiêu còn đang suy nghĩ, Thẩm Vu Hoài đã đưa điện thoại di động tới, cũng đã mở khóa sẵn rồi.

Giao diện điện thoại rất đơn giản, không có nhiều app trên màn hình chính lắm, Trần Kỳ Chiêu liếc mắt là thấy app định vị ở đâu.

Cậu nhận lấy điện thoại, mở app.

Một lát sau, xe đi vào đường chính.

Thẩm Vu Hoài hỏi: "Xong chưa?"

Trần Kỳ Chiêu khởi động định vị, im lặng tắt một app chạy nền, "Xong rồi."

Giọng nói máy móc của app định vị phát ra trong xe, Nhan Khải Lân say khướt đã tựa đầu vào ghế ngủ say.

Trần Kỳ Chiêu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, liếc mắt nhìn chàng trai đang bình tĩnh lái xe phía trước.

Giây tiếp theo, cậu thu hồi ánh mắt, đọc nhẩm một dãy số.

Cậu đã nhớ số điện thoại của anh rồi.

-

Trong phòng riêng xa hoa trụy lạc, nhân viên phục vụ gõ cửa bước vào, mang theo mấy chai rượu.

Một đám thanh niên đang say sưa hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi trong phòng riêng, từng người một uống rượu chơi xúc xắc rất vui vẻ. Đến khi họ phản ứng lại thì đã hơn nửa tiếng trôi qua, Trình Vinh muộn màng nhận ra hình như trong phòng riêng thiếu mất hai người.

Trình Vinh: "Trần Kỳ Chiêu và Nhan Khải Lân đâu?"

Có người đáp: "Hả? Tưởng là đi vệ sinh mà?"

"Đi lâu thế à..."

"Hình như là vậy, không để ý."

"Ha ha ha, không phải nôn hết rồi chứ, có ai đi xem không?"

"Ồ, tôi thấy tin nhắn của Nhan Khải Lân rồi, nói là đi về trước với Trần Kỳ Chiêu rồi, bảo chúng ta cứ chơi thoải mái."

Trình Vinh cũng say khướt, không rảnh để ý Nhan Khải Lân và Trần Kỳ Chiêu có ở đó hay không.

Hai cậu ấm đó đi rồi, anh ta mới không cần tốn thời gian dỗ dành người ta.

Đến tận nửa đêm, một đám người hoàn toàn say mèm.

Bọn họ đang định đi về thì bị nhân viên phục vụ chặn lại.

"Chào quý khách, đây là hóa đơn tối nay."

Nhân viên phục vụ: "Quý khách thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt ạ?"

Trình Vinh ngẩn người: "Bọn Trần Kỳ Chiêu chưa thanh toán à?"

Nhân viên phục vụ mỉm cười, không nói gì.

Trình Vinh thấy vậy thì nhíu mày, trước đây những buổi tiệc như thế này, Trần Kỳ Chiêu đều tranh nhau trả tiền.

Anh ta nói: "Quẹt thẻ đi."

Anh ta đưa thẻ ra, đợi đến khi thanh toán xong thấy điện thoại hiện thông báo thì ngẩn người, một lần quẹt gần một triệu, "Sao nhiều vậy!?"

Mọi người xung quanh nhìn sang, lúc này Trình Vinh mới xem kỹ hóa đơn, phát hiện có thêm mấy chai champagne quý hiếm.

Anh ta kinh ngạc nói: "Mấy chai này từ đâu ra!?"

Có người bên cạnh tiến lên nói: "Cái này à, lễ tân mang vào, hình như là bọn Trần Kỳ Chiêu gọi, nói là để chúng ta uống cho đã."

Mí bồ cho tui xin 1 like/follow page nha '^' Link page ở trong bio nha huhu

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro