Chương 16: Thăm Dò

Ôn Gia Nhiên từ lúc vào nhà ăn đến khi ăn cơm xong đi ra, trông lúc nào cũng rất vui vẻ, kéo theo đó Lục Yến Trạch cũng cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

"Cậu rất vui?"

Ôn Gia Nhiên sững sờ, sau đó cười cười: "Thấy cậu ta xẹp lép, đương nhiên là rất vui rồi." Cậu nói thêm với giọng điệu thấm thía.

"Anh chính là quá nuông chiều cậu ta, nếu không phải tôi về đây, cũng không biết anh sẽ bị cậu ta bắt nạt thành ra thế nào?"

Tuy rằng Lục Yến Trạch rất muốn nói với cậu, thật ra anh không quan tâm đến những chuyện này lắm, nhưng nghe lời Ôn Gia Nhiên nói, tim anh vẫn không tự chủ được mà đập nhanh hơn mấy phần.

Anh thích bộ dạng Ôn Gia Nhiên toàn tâm toàn ý tính toán thay mình.

"Tôi vẫn không biết cậu trông như thế nào."

Lục Yến Trạch đột nhiên nói, trong giọng nói ẩn chứa chút mong đợi.

"Hửm?"

"Cậu vẽ một bức xem nào?"

Ôn Gia Nhiên sững sờ một chút, cậu có hơi ngại ngùng: "Cái đó... tôi không biết vẽ lắm."

"Không sao, cứ coi như là chơi vui thôi, dù sao buổi chiều cũng không có tiết."

Ôn Gia Nhiên do dự một chút, ngập ngừng nói: "Vậy cũng được."

Họ trước tiên đến cửa hàng văn phòng phẩm mua bút vẽ và giấy, sau đó tìm một quán cà phê yên tĩnh.

Ôn Gia Nhiên tìm một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống, trải giấy ra, có chút căng thẳng hít sâu một hơi: "Tôi sẽ cố hết sức."

"Ừm."

Trong giọng nói của Lục Yến Trạch mang theo ý cười.

Ôn Gia Nhiên trước tiên là vẽ một khuôn mặt tròn, sau đó là mắt......

Cậu cố gắng làm cho người trong tranh trông giống mình hơn một chút, nhưng vẽ rồi vẽ, cậu có hơi chán nản đặt bút xuống.

"Không ổn lắm, có hơi không đúng..."

Lục Yến Trạch không nhịn được cười hỏi: "Sao vậy?"

Ôn Gia Nhiên lẩm bẩm một câu, chỉ vào người nhỏ không ra hình thù gì trên tranh nói: "Tôi căn bản không vẽ ra được nửa điểm xinh đẹp của tôi."

Lục Yến Trạch: "......"

Ôn Gia Nhiên chỉ vào người nhỏ không ra hình thù gì trên tranh tiếp tục nói: "Cái mũi này vẽ hơi to quá, mắt thì nhỏ quá, còn cái miệng này, hoàn toàn không giống của tôi."

Cậu thở dài một hơi chống cằm: "Xấu quá đi."

Lục Yến Trạch không nhịn được cười: "Tôi thấy khá dễ thương."

Ôn Gia Nhiên hồ nghi hỏi: "Thật?"

"Thật."

Tâm trạng Ôn Gia Nhiên tốt hẳn lên, cậu cầm bút lên lại, cố gắng sửa một chút, một lúc sau, cậu đặt bút xuống, nhìn bức tranh càng sửa càng xấu trước mặt, do dự một chút, vò bức tranh thành một cục nhét vào túi, cậu cười gượng hai tiếng: "Thôi thôi, vẫn là đừng xem..."

Giây tiếp theo, cậu nhíu mày, tờ giấy vốn ở trong túi đã biến mất, cậu do dự một chút.

Thôi bỏ đi.

Chắc là rơi ở đâu đó rồi.

Cậu gạt chuyện này ra sau đầu không quá để ý.

Ôn Gia Nhiên lấy ra một tờ giấy mới, bỗng nhiên, cậu nghe thấy có người gọi một tiếng: "Ôn Gia Nhiên?"

Cậu vô thức định trả lời, nhưng giọng nói này quá quen thuộc, Ôn Gia Nhiên trong lòng căng thẳng, cố gắng kìm nén sự thôi thúc muốn trả lời, cúi đầu tiếp tục vẽ, giả vờ không nghe thấy.

Anh hai thấy vậy, có hơi nghi hoặc nói với Lục Yến An: "An An, em có phải nhầm rồi không?"

Lục Yến An lắc đầu: "Sẽ không nhầm đâu, em tận mắt thấy tờ giấy đó từ trên người anh ấy rơi xuống."

Anh hai nhíu mày, chuyện này nếu nhầm thì thôi, lỡ như là thật, thì vẫn phải sớm điều trị, càng trì hoãn càng nghiêm trọng, anh hơi bực bội vò tóc, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đây đều là chuyện gì vậy chứ."

Trong mắt Lục Yến An thì đây chính là sự bài xích của anh hai đối với việc Lục Yến Trạch có thể bị bệnh tâm thần, cậu ta khẽ cong khóe miệng, sau đó ra vẻ lo lắng nói: "Anh ơi, lỡ như anh ấy thật sự là... vậy thì phải làm sao?"

"?"

Anh hai nghi hoặc liếc cậu ta một cái: "Vậy thì có bệnh chữa bệnh thôi."

Lục Yến An nghẹn lời, cậu ta còn muốn nói gì đó, liền thấy anh hai bước nhanh về phía bàn.

Ôn Gia Nhiên lúc này bề ngoài không tỏ vẻ gì, nội tâm đã hoảng thành một đoàn: "Làm sao bây giờ? Bọn họ có phải đã phát hiện rồi không?"

Lục Yến Trạch thấp giọng an ủi cậu: "Không sao, tôi thấy anh ta chỉ đang thăm dò thôi, cậu đừng hoảng, bọn họ sẽ không phát hiện đâu."

Anh hai lúc này đã đi tới, anh ngồi phịch xuống, sau đó vẻ mặt kinh ngạc vui mừng nhìn qua: "Trùng hợp vậy? Cậu cũng ở đây à."

Anh thuận thế rút lấy tờ giấy trước mặt Ôn Gia Nhiên, thấy trên đó không có gì, có hơi kỳ quái hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

Ôn Gia Nhiên giơ cây bút trong tay lên: "Không rõ ràng sao? Em đang vẽ."

"Cậu cũng biết vẽ?"

Anh hai giả vờ không để ý hỏi: "Cậu trước đây có học vẽ không?"

Lục Yến Trạch: "Tôi không học qua."

Ôn Gia Nhiên mím môi lạnh nhạt nói: "Không có, trước đây cơm còn ăn không no, không có thời gian học mấy thứ này."

Anh hai gật đầu, gọi Lục Yến An đang đứng bên cạnh ngồi xuống: "Đứng làm gì, ngồi đi."

Ôn Gia Nhiên cười như không cười nhìn cậu ta: "Anh hai nói đúng, cậu cũng ngồi đi."

Lục Yến An do dự một chút, nhưng vẫn ngồi xuống, anh hai nhìn Lục Yến Trạch, trong mắt lóe lên một tia dò xét: "Em ba, cậu về đây cũng gần một tháng rồi, cũng không thấy cậu kể với bọn tôi chuyện trước đây. Hôm nay mấy anh em chúng ta trò chuyện đi, ba mẹ nuôi của cậu đối xử với cậu thế nào? Tôi nghe nói họ đối với cậu rất tốt."

Lục Yến Trạch cười khẩy một tiếng: "Thằng ngu này, ngay cả moi tin cũng không biết moi."

Ôn Gia Nhiên cũng có hơi cạn lời, tên này đúng là không biết lựa lời mà nói, nhưng cũng cho cậu cơ hội.

Chỉ thấy sắc mặt cậu bất chợt lạnh xuống, cậu nhìn anh hai, lạnh lùng nói: "Anh hai có ý gì đây? Hôm nay cố tình đến tìm em gây sự? Báo thù cho Lục Yến An?"

Cậu mỉa mai liếc nhìn Lục Yến An.

Anh hai có hơi ngơ ngác, anh hoàn toàn không có ý đó, chỉ là muốn thông qua việc hỏi han xem bây giờ anh rốt cuộc có phải là Lục Yến Trạch không, thấy cậu tức giận, anh hai vội vàng xua tay, lúng túng nói: "Không phải, tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút, quan tâm cậu thôi."

"Quan tâm? Quan tâm em mà anh sẽ không biết cặp ba mẹ nuôi kia của em là người thế nào sao? Cần gì phải dắt con trai ruột của người ta chạy đến chỗ em diễu võ dương oai."

Giọng Ôn Gia Nhiên không lớn, nhưng từng chữ rõ ràng, mang theo sự mất kiên nhẫn.

Điều Lục Yến An ghét nhất chính là có người nhắc đến ba mẹ ruột của cậu ta, cậu ta vừa định nói chuyện, đã bị Ôn Gia Nhiên lạnh lùng ngắt lời: "Em không rảnh chơi mấy trò vô vị này với các anh, em còn có việc, đi trước đây, các anh tự nhiên."

Nói xong, Ôn Gia Nhiên vội vã đứng dậy xông ra cửa.

Anh hai nhìn bóng lưng của cậu, hồi lâu sau mới nói với Lục Yến An: "An An, em có phải nhầm rồi không? Đây chính là Lục Yến Trạch mà."

Anh cũng có hơi không vui lẩm bẩm: "Lần trước ở bệnh viện khó khăn lắm quan hệ mới dịu đi một chút, bây giờ lại căng thẳng rồi, cậu ta mà mách lẻo, anh lại bị mắng cho mà xem."

Lục Yến An ôn tồn an ủi: "Anh ơi, anh cũng là vì tốt cho anh Yến Trạch thôi, hơn nữa, em vẫn thấy anh ấy là lạ, chúng ta không thể dễ dàng đưa ra kết luận như vậy được."

Anh hai đứng dậy, hiếm thấy mà nổi nóng với Lục Yến An: "Anh thấy cậu ta chẳng có bệnh gì cả, sao em cứ nói cậu ta có bệnh vậy? Cứ ra vẻ như nhất định phải tìm ra cái gì đó, anh không tham gia vào chuyện của hai đứa nữa."

Anh nói rồi lại , còn có hơi mà ấm ức bĩu môi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro