Chương 4: Họ Là Đồng Minh Bẩm Sinh

Đây vẫn là lần đầu tiên Ôn Gia Nhiên xuất hiện trong cơ thể Lục Yến Trạch vào ban ngày, cậu lẩm bẩm nửa ngày, cuối cùng vẫn phải chấp nhận hiện thực này.

Theo thông lệ, cậu trước tiên hồi tưởng lại trải nghiệm hôm nay của Lục Yến Trạch trong đầu, khi nhìn thấy thiếu gia giả sắp bị đuổi đi, không nhịn được mà nắm quyền tán thưởng: "Làm tốt lắm."

Sau khi xem đến đoạn sau, Ôn Gia Nhiên hiếm thấy mà im lặng.

Trời ạ, thảo nào sau này anh không hợp với người nhà.

Cái này ai mà chịu nổi chứ.

Nhưng Ôn Gia Nhiên vô cùng thấu hiểu tâm trạng của Lục Yến Trạch, lớn lên trong hoàn cảnh đó, khó khăn lắm mới được về nhà, thì phát hiện con trai của kẻ thù được nuôi nấng đàng hoàng trong nhà, đổi lại là ai thì trong lòng cũng không thể thoải mái được.

Cậu thở dài một hơi, tự lẩm bẩm: "Đúng là một kẻ đáng thương."

"Cậu đang nói tôi?"

Giọng nói đột ngột vang lên dọa Ôn Gia Nhiên giật nảy mình, cậu giật mình đứng bật dậy, nhìn trái nhìn phải: "Ai? Ai đang nói chuyện vậy?"

"Hơ."

Giọng nói đó dường như cười một tiếng.

Ôn Gia Nhiên cuối cùng cũng phát hiện ra nguồn gốc của giọng nói, hình như là ở...... ở trong đại não của mình!

Cậu thăm dò hỏi: "Lục Yến Trạch?"

"Không thì sao?"

Giọng của Lục Yến Trạch nghe có vẻ lười biếng, sau khi trải qua sự mờ mịt ban đầu, lúc này anh thậm chí còn cảm thấy mọi chuyện có phần thú vị, anh có thể nghe thấy giọng nói của thiếu niên trong đầu, có thể thông qua đôi mắt nhìn ra thế giới bên ngoài, ngoại trừ...... anh không thể điều khiển cơ thể của mình được nữa.

"Cậu là ai?"

Anh hứng thú hỏi.

"Tôi chính là anh đó."

Ôn Gia Nhiên mím chặt môi, lựa chọn giả ngu, nhưng nội tâm thì gào thét điên cuồng như gà hét: "Hệ thống! Hệ thống! Rốt cuộc là chuyện gì thế này??? Sao anh ta vẫn còn tỉnh vậy?"

"Bình tĩnh đi."

Âm thanh máy móc lạnh như băng của hệ thống vang lên.

"Tuy rằng tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn chung chỉ là một bug nhỏ vô hại mà thôi, cậu không cần phải căng thẳng như vậy."

Ôn Gia Nhiên thiếu chút nữa là đã chửi người.

Hệ thống nói tiếp: "Bây giờ cậu phải cẩn thận một chút, nếu cậu nói chuyện trong đầu sẽ bị Lục Yến Trạch nghe thấy, đương nhiên, những chuyện liên quan đến hệ thống này và thế giới của cậu, bên này đã xử lý che chắn, cậu không cần lo lắng."

Ôn Gia Nhiên hóa đá.

Hồi lâu sau, cậu mới lén lút nghĩ trong đầu: "Lục Yến Trạch?"

"Hửm?"

A a a a.

Anh ta thật sự nghe được!

Lục Yến Trạch có hơi kỳ quái nói: "Sao vậy?"

"Không... không có gì."

Ôn Gia Nhiên lúc này cả khuôn mặt đỏ bừng, không biết tại sao, cậu có một cảm giác chiếm tổ chim khách.

Lục Yến Trạch lại cười, anh hỏi: "Ý tôi là cậu tên gì?"

"Hả?"

"Dù là nhân cách phụ, thì cũng nên có một cái tên chứ?"

"Ôn Gia Nhiên, tôi tên là Ôn Gia Nhiên."

"Ồ."

Lục Yến Trạch không nói gì thêm.

Ôn Gia Nhiên sờ sờ gò má có hơi nóng lên của mình, chỉ cảm thấy bầu không khí hiện tại khá là lúng túng, cậu muốn nói gì đó để phá vỡ không khí kỳ quặc này, thì điện thoại di động đặt trên bàn bất chợt reo lên.

Cậu luống cuống chân tay đi tới, ngay lúc kết nối điện thoại, đối diện trước tiên là một trận tạp âm ồn ào, ngay sau đó là tiếng gào thét xé lòng của một chàng trai: "Anh Yến! Giang hồ cứu nguy! Bọn khốn kia lại đến nữa!"

Ôn Gia Nhiên sững sờ một chút, cậu vừa định nói gì đó, điện thoại đã bị cúp máy.

Cậu chậm rãi liếc nhìn cái tên hiển thị trên lịch sử cuộc gọi—Trần Vọng.

Bạn chí cốt của Lục Yến Trạch, một tên lêu lổng vô học, tuổi còn nhỏ đã bỏ học, đi làm mấy năm, mở một tiệm nhỏ, không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng vào thời cấp ba của Lục Yến Trạch, đã tài trợ cho cậu ta không ít, sau này khi Lục Yến Trạch nhảy lầu tự tử, còn chạy đến Lục gia tìm Lục Yến An gây náo loạn một trận, sau đó bị người làm nhà họ Lục đuổi ra ngoài, từ đó về sau bặt vô âm tín, trong sách không hề nhắc đến kết cục của cậu ta.

"Làm... làm sao bây giờ?"

Cậu nhỏ giọng hỏi, Lục Yến Trạch ngắn gọn súc tích nói: "Đi."

Ôn Gia Nhiên không muốn đi lắm, tuy trong sách không nhắc đến tình tiết này, nhưng chỉ nghe qua điện thoại là có thể biết được, e rằng không phải chuyện gì tốt đẹp.

Nhưng bây giờ mình đang chiếm cơ thể của người ta......

Điều này khiến cậu có hơi ngại ngùng không dám phản bác gì, cậu xoay người đi đến trước tủ quần áo bắt đầu lục lọi.

Lục Yến Trạch có chút kỳ quái: "Cậu làm gì vậy?"

"Hơi lạnh, tìm cái áo khoác."

Lục Yến Trạch: "......"

Hồi lâu sau, anh mới hiếm lạ nói: "Nhân cách phụ đều nhõng nhẽo như cậu sao?"

Anh thật sự tò mò, dù sao từ nhỏ đến lớn anh đều nóng trong người, hai ngày nay theo anh thấy không những không lạnh, mà thậm chí còn có chút oi bức, Ôn Gia Nhiên đã là nhân cách phụ của mình, chẳng lẽ không nên có cùng thể chất với mình sao?

Ôn Gia Nhiên cảm thấy tai hơi nóng lên, nhưng may mà Lục Yến Trạch không nhìn thấy được, cậu thở ra một hơi, phản bác: "Trời lạnh thêm áo, đây không gọi là nhõng nhẽo, đây gọi là người bình thường."

"Thôi được."

Lục Yến Trạch không phản bác, Ôn Gia Nhiên rất nhanh đã tìm được một chiếc áo khoác màu đen mặc vào. Cậu đứng trước gương soi toàn thân nhìn mình từ trên xuống dưới một màu đen tuyền, không nhịn được thầm lầm bầm chê bai: "Quần áo ngoài đen thì là trắng, cái gu thẩm mỹ này của anh..."

Cậu còn chưa nghĩ xong, trong đầu bỗng nhiên truyền đến tiếng cười trầm thấp của Lục Yến Trạch, Ôn Gia Nhiên sợ đến tay run lên, cũng không dám nghĩ nữa.

"Gu thẩm mỹ của tôi làm sao?"

"Haha."

Ôn Gia Nhiên cười gượng hai tiếng, Lục Yến Trạch lại nói: "Cậu thích màu gì?"

"Màu vàng đi."

Ôn Gia Nhiên thuận miệng đáp một câu, Lục Yến Trạch "ồ" một tiếng, sau đó không có động tĩnh gì nữa, cũng không biết đang nghĩ gì.

Ôn Gia Nhiên không để ý, cậu cầm điện thoại đi xuống lầu, vừa đi vừa lẩm bẩm trong đầu với Lục Yến Trạch: "Tôi nói trước nhé, tôi không biết đánh nhau đâu."

"Không sao."

Lục Yến Trạch lơ đãng nói: "Cậu cứ đứng đó là được."

"Đây là anh nói đấy nhé, đừng để lúc thật sự đánh nhau, tôi đánh không lại người ta đâu."

Lục Yến Trạch bật cười: "Đánh không lại thì chạy."

"Thật hả?"

Ôn Gia Nhiên hồ nghi nói: "Nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng đại ca của anh đó."

"Chuyện này không đơn giản sao? Lần sau tôi lại đi đánh cho chúng một trận là được."

Anh nhỏ giọng nói: "Cậu phụ trách chạy trốn, tôi phụ trách đánh trả, sự phối hợp của hai ta là vạn vô nhất thất."

Ôn Gia Nhiên vui vẻ, nhưng cậu dừng lại một chút, do dự nói: "Có thể không đánh thì vẫn là không đánh, nếu không bị thương sẽ rất đau."

Lục Yến Trạch im lặng, Ôn Gia Nhiên có hơi nghi hoặc: "Anh còn nghe không?"

Hồi lâu sau, ngay khi cậu tưởng rằng Lục Yến Trạch không muốn để ý đến mình nữa, cậu đã nghe thấy thiếu niên khẽ "ừ" một tiếng.

Không biết tại sao, từ lúc Ôn Gia Nhiên xuất hiện, Lục Yến Trạch đã có một sự tin tưởng và gần gũi tự nhiên đối với cậu.

Có lẽ là vì......

Lục Yến Trạch thầm nghĩ.

Ôn Gia Nhiên là nhân cách phụ của mình, cậu và mình là một thể.

Họ là đồng minh bẩm sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro