Chương 9: Anh Hai Là Một Người Lắm Mồm
"Ừm."
Lần này đến lượt anh hai kinh ngạc, anh đã sớm điều tra Lục Yến Trạch từ trong ra ngoài một lượt, tên này bị đánh? Ai mà tin.
"Xin lỗi, anh ơi."
Lục Yến An trên giường bất ngờ lên tiếng, cậu ta cụp mắt xuống, mím chặt môi, ngón tay vô thức xoắn lấy ga giường, giống như đang che giấu sự căng thẳng của mình.
"Đều là lỗi của em, lúc đó em đau đầu quá, nên chỉ nghĩ ngủ một lát, không ngờ sau khi tỉnh dậy lại quên mất chuyện này."
Anh hai tuy không biết cậu ta đang nói gì, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Lục Yến An, thoáng chốc liền hiểu ra, anh cảnh giác nhìn Lục Yến Trạch, tức giận nói: "Cậu không sao chứ? An An đã bị cậu hại thành thế này, cậu còn cố tình qua đây kiếm chuyện với em ấy à?"
Lục Yến Trạch cười khẩy một tiếng.
Ôn Gia Nhiên khẽ nói: "Không có, em chỉ đến xem em ấy thôi."
Lông mày anh hai nhíu càng sâu hơn, anh vô thức che chở trước người Lục Yến An, chặn kín cửa, hất cằm: "Vậy bây giờ cậu xem xong rồi đấy, phắn lẹ đi."
Ôn Gia Nhiên cúi đầu, mái tóc lòa xòa trước trán đổ xuống một mảng bóng tối, che kín vẻ mặt của cậu, hồi lâu sau cậu mới khẽ nói: "Được."
Anh hai nhìn bộ dạng cô đơn của cậu, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy trong lòng rất khó chịu, anh có hơi ngượng ngùng quay đầu đi, giây tiếp theo, liền bị mẹ Lục vỗ mạnh một cái vào cánh tay.
Anh kinh hãi kêu lên: "Mẹ! Mẹ đánh con làm gì?"
Chào đón anh là một cái tát nữa của mẹ Lục: "Đây là thái độ con nói chuyện với em trai con hả? Nó nhập viện rồi, con không thấy sao?"
Anh hai ôm cánh tay có hơi ấm ức lẩm bẩm: "Cũng không phải con bắt cậu ta đánh nhau với người khác? Cậu ta chính là thích đánh nhau, liên quan gì đến con."
"Con......"
Mẹ Lục làm bộ muốn đánh tiếp, Ôn Gia Nhiên nói: "Mẹ, anh hai đã không chào đón con như vậy, con về trước đây ạ."
Giọng cậu bình tĩnh như đang thảo luận về thời tiết, nhưng trong mắt lại ẩn giấu sự thất vọng không dễ nhận ra.
Lục Yến An trên giường: "......"
Sao cứ cảm thấy mọi chuyện có hơi quen quen nhỉ???
Anh hai liếc nhìn bộ quần áo bệnh nhân trên người Ôn Gia Nhiên, có hơi không tự nhiên nói: "Ai nói tôi không chào đón cậu? Tôi chỉ là... chỉ là không muốn cậu lại bắt nạt An An."
Hai ngày nay trong lòng mẹ vẫn luôn không thoải mái, mình vẫn là đừng gây thêm phiền phức cho bà nữa.
Dường như đã tìm được một lý do hợp lý cho hành vi của mình, cả người anh hai đều phấn chấn lên, anh càng nói càng hăng: "Cậu xem cánh tay của cậu đi, cậu lại nhìn An An xem, em ấy gầy như gà con vậy, cậu còn ngày ngày bắt nạt em ấy, mới về được mấy ngày, đã hại em ấy nhập viện......"
Anh dừng một chút bổ sung: "Cậu cũng là em trai tôi, hòa thuận với An An, tình hình nhà chúng ta còn không nuôi nổi cậu sao?"
Vẻ mặt trên mặt Lục Yến An đều thay đổi, cậu ta thầm cắn răng.
Ngược lại Ôn Gia Nhiên thì cười tủm tỉm đáp một tiếng: "Vâng."
Qua hai lần tiếp xúc này, cậu đã nắm rõ được tính tình của anh hai, vừa nóng nảy dễ nổi giận, vừa ngu ngốc đáng thương, bị Lục Yến An chơi như khỉ mà không tự biết, nhưng nếu nói anh ta có tâm địa xấu xa gì, thì cũng không có, chủ yếu là anh ta căn bản không nghĩ đến được những chuyện đó.
Tổng kết lại chính là một tên ngốc một chiều, loại người này cậu chỉ cần thuận theo anh ta là được.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, anh hai thấy Lục Yến Trạch lần này thái độ tốt như vậy, lập tức có hơi không biết phải làm sao, miệng anh lí nhí nửa ngày, cuối cùng không nói gì, quay đầu vào phòng bệnh, đi dọn cơm cho Lục Yến An.
Mẹ Lục biết tính tình của đứa con trai này, có thể khiến anh nói ra những lời này, đã là làm khó anh rồi, vội vàng đứng ra giảng hòa, bà nhẹ nhàng kéo tay Lục Yến Trạch khẽ nói: "Anh hai con nói chuyện thẳng thắn, con đừng giận, mẹ lát nữa chắc chắn sẽ dạy dỗ nó một trận."
"Không có đâu ạ."
Ôn Gia Nhiên cong cong mắt: "Con thấy anh hai khá thú vị."
Mẹ Lục nghẹn lời, dứt khoát không tiếp tục chủ đề này nữa, kéo Ôn Gia Nhiên vào trong phòng.
Ôn Gia Nhiên tìm một chiếc sofa ngồi xuống, cùng mẹ Lục trò chuyện phiếm, bên tai thỉnh thoảng có thể nghe thấy giọng anh hai dỗ Lục Yến An ăn cơm.
"An An, em ăn chút này đi, em phải bổ sung dinh dưỡng."
"Em không muốn ăn."
"Ngoan nào."
Ôn Gia Nhiên: "......"
Cậu lặng lẽ hỏi trong lòng: "Hai người họ trước giờ vẫn luôn như vậy sao?"
Lục Yến Trạch cảm thấy có hơi mất mặt: "Làm sao tôi biết được? Lục Yến An chơi anh ta như chơi với chó vậy."
Ôn Gia Nhiên: "......"
Thôi được.
Dù sao cũng là anh trai anh chứ không phải anh trai tôi.
Một lúc sau, người trong dự kiến vẫn chưa đến, Ôn Gia Nhiên không nhịn được có hơi nôn nóng, cậu không thể ở đây mãi được, nghĩ đến hôm nay có thể phải ra về tay không, cậu liền không nhịn được phàn nàn: "Bạn của anh chậm chạp quá."
Lục Yến Trạch không thể tin được mà nói: "Chuyện này cũng có thể trách tôi?"
"Không thì? Trách tôi?" Ôn Gia Nhiên hùng hồn phản bác.
Lục Yến Trạch: "......"
Hồi lâu sau anh mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu đúng là không nói lý lẽ!"
Ngay lúc hai người đang đấu võ mồm, mẹ Lục ra ngoài nghe một cuộc điện thoại, Lục Yến An có lẽ đã hơi phiền anh hai, nằm trên giường nhắm mắt lại, ra vẻ như đã ngủ.
Anh hai nhìn người này rồi lại nhìn người kia, hứng thú sáp vào gần Ôn Gia Nhiên nói: "Mẹ nói với cậu chưa?"
"Nói gì?"
"Chuyện An An không cần dọn đi ấy."
"Hờ."
Ôn Gia Nhiên lúc này đang bực bội, căn bản không muốn nói nhiều với anh ta.
Anh hai nghẹn lời, anh nhịn đi nhịn lại vẫn không nhịn được: "Cậu không hỏi tao tại sao à?"
Ôn Gia Nhiên nhấc mí mắt lên: "Tại sao?"
Anh hai vui vẻ nhe một hàm răng trắng bóng: "Sức khỏe em ấy từ nhỏ đã không tốt, bây giờ còn bị thương, mẹ sợ em ấy ở một mình không chăm sóc tốt cho bản thân được, chắc bây giờ chưa nói với cậu, là không biết nên nói thế nào thôi."
Anh vỗ vỗ cánh tay Ôn Gia Nhiên, chân thành nói: "Tôi quyết định rồi, tôi không đi du lịch với bạn bè nữa, tôi sẽ ở nhà trông chừng hai đứa, giúp hai đứa bồi dưỡng tình cảm anh em!"
Ôn Gia Nhiên thật sự có hơi không hiểu được mạch não của anh ta, cậu dùng ánh mắt thương hại nhìn anh, hồi lâu sau mới khó khăn nói: "Em thấy hành vi này của anh cực kỳ có giá trị nghiên cứu nhân chủng học, đề nghị xin đăng ký di sản văn hóa phi vật thể."
"Hả?"
Anh hai nghi hoặc gãi đầu: "Có ý gì?"
"Khen anh đó, không cần khách sáo."
Anh hai bỗng nhiên cảm thấy người em này cũng không đáng ghét đến thế: "Cậu cũng vậy cậu cũng vậy, dù sao hai chúng ta là song sinh mà."
Ôn Gia Nhiên: "......"
Ai giống anh chứ hả!
Lục Yến Trạch có hơi không nhìn nổi nữa: "Cậu không thể không để ý đến anh ta sao?"
Ôn Gia Nhiên vừa định nói chuyện, điện thoại vang lên một tiếng, mở ra xem, là tin nhắn của Trần Vọng gửi tới.
【Bọn họ bắt taxi rồi, chắc là đã qua đó.】
Trái tim nôn nao của Ôn Gia Nhiên lập tức bình tĩnh lại, cậu vui vẻ cong cong khóe miệng, một tay níu lấy tay anh hai, chân thành nói: "Anh hai, bây giờ em cảm thấy anh đúng là người tốt!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro