Ngoại Truyện 14: Thanh Mai Trúc Mã (14)

Ôn Gia Nhiên cả một ngày đều không tập trung, trong lòng lặp đi lặp lại diễn tập tối gặp Lục Yến Trạch phải nói thế nào, nhưng không ngờ, Lục Yến Trạch lại biến mất tròn một ngày!!!

Ôn Gia Nhiên cảm thấy không thể kéo dài thêm được nữa, cậu trực tiếp xông về căn nhà mà cậu và Lục Yến Trạch thuê, quyết định tìm anh hỏi cho rõ.

Ôn Gia Nhiên lấy chìa khóa ra mở cửa, trong nhà yên tĩnh, Lục Yến Trạch không ở phòng khách, vậy thì chỉ có thể là ở trong phòng ngủ của anh.

Cậu đi nhẹ chân, từ từ đi đến cửa phòng của Lục Yến Trạch.

Cửa phòng đóng, nhưng bên trong lờ mờ có tiếng gì đó kỳ lạ truyền ra.

Động tác dưới chân của Ôn Gia Nhiên dừng lại, cậu có hơi nghi ngờ nhíu mày, bước chân vốn đã nhẹ càng nhẹ hơn, cậu cẩn thận áp tai vào cửa của Lục Yến Trạch nghe vào trong.

Tiếng động trong nhà nghe không rõ, nhưng nghe kỹ, giống như có người đang thở hổn hển, xen lẫn tiếng hừ nghẹn ngào.

Ôn Gia Nhiên trong lòng thắt lại, vô thức áp tai vào cửa.

"......Ưm...... nhẹ chút......"

"Anh ơi...... Nhiên Nhiên......"

Cuộc đối thoại đứt quãng bay ra, giọng nói dồn dập, nhưng khi hai chữ cuối cùng truyền ra, trong đầu Ôn Gia Nhiên "oong" một tiếng, cả người đều cứng đờ tại chỗ.

Cậu sao cứ cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ?

Ôn Gia Nhiên do dự ba lần bốn lượt, hít một hơi thật sâu, giơ tay lên gõ cửa.

"Lục Yến Trạch, cậu có ở trong đó không?"

Trong cửa lập tức hoảng loạn một trận, như có người va phải thứ gì đó, anh thoáng phát ra một tiếng kêu đau, ngay sau đó là một trận tiếng thu dọn sột soạt.

Một lúc lâu sau, cửa mới được mở ra.

Lục Yến Trạch má đỏ bừng xuất hiện trong tầm mắt của Ôn Gia Nhiên, tóc ướt sũng, hơi thở cũng có chút dồn dập, ngay cả quần áo trên người cũng nhăn nhúm, hiển nhiên là ban nãy vội vàng mặc vào.

"Nhiên Nhiên?" Anh né tránh ánh mắt: "Sao cậu lại trở về?"

Ôn Gia Nhiên không trả lời ngay, ánh mắt lướt qua anh, nhìn vào trong phòng, trong nhà không bật đèn, trong bóng tối không nhìn rõ, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy trên sàn nhà có mấy bộ quần áo rải rác.

Cậu nhíu mày, cảm giác kỳ quái trong lòng càng lúc càng nồng.

Cậu thu lại tầm mắt: "Không có gì, tôi nghe thấy bên trong có tiếng động, còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì."

Khoảng thời gian chiến tranh lạnh này, Ôn Gia Nhiên rất ít khi nói nhiều lời với Lục Yến Trạch như vậy, khóe miệng Lục Yến Trạch lén lút nhếch lên, anh vừa định nói gì, liền thấy Ôn Gia Nhiên muốn đi vào trong nhà.

Trong lòng anh thắt lại, vô thức đưa tay ra cản.

Ôn Gia Nhiên bị cánh tay anh cản lại, cậu mím môi, trong lòng nghẹn ngào.

Bây giờ ngay cả phòng cũng không cho cậu vào?

Ý nghĩ này vừa nảy ra, ngay sau đó ùa về là đủ loại cảm xúc lộn xộn.

Ôn Gia Nhiên cụp mắt xuống, hàng mi khẽ run, che đi tất cả cảm xúc dưới đáy mắt, cậu miễn cưỡng cười, giọng nói rất nhẹ, mang theo chút ý vị đùa giỡn nói: "Cậu giấu gì trong phòng thế? Ngay cả tôi cũng không cho vào?"

Biểu cảm trên mặt Lục Yến Trạch rất kỳ lạ, trông có vẻ hơi hoảng loạn, anh cúi đầu vắt óc giải thích: "Không...... không phải, tôi không phải không cho cậu vào....... chỉ là trong phòng bây giờ hơi lộn xộn...... tôi......"

Anh nói nửa ngày, thấy Ôn Gia Nhiên không nói gì, ngẩng đầu lên nhìn, giọng nói thoáng chốc dừng lại.

Ôn Gia Nhiên đứng trước mặt anh, hốc mắt đỏ hoe, trên hàng mi ướt sũng, dáng vẻ sắp khóc mà chưa khóc.

Ôn Gia Nhiên cũng không muốn như vậy, nhưng trong lòng chính là rất khó chịu. Càng nhịn, trong lòng càng tủi thân.

Những cảm xúc dồn nén mấy ngày nay, như cuối cùng đã tìm được một lối thoát, ồ ạt ùa về.

Tại sao lại trốn tôi?

Tại sao lại không để ý đến tôi?

Bây giờ ngay cả cửa cũng không cho vào.

Cậu càng nghĩ càng buồn, mũi cay cay, nước mắt suýt chút nữa thì rơi xuống.

Thấy Lục Yến Trạch nhìn qua, cậu vội vàng lau mắt một cách qua loa, giận dỗi nói: "Không cho vào thì thôi, tôi không vào nữa."

Những lời đã nghĩ sẵn trong khoảnh khắc này tan thành mây khói.

Trong lòng Ôn Gia Nhiên chỉ có một ý nghĩ, rời khỏi đây.

Cậu quay người định đi, nhưng giây tiếp theo, cánh tay liền bị người ta túm lấy.

"Nhiên Nhiên!"

Giọng của Lục Yến Trạch mạnh mẽ cao lên, nhưng giây tiếp theo, anh lại chột dạ hạ thấp xuống: "Tôi không có...... tôi chỉ là...... tôi chỉ là......"

Anh ấp a ấp úng không nói nên lời, Ôn Gia Nhiên bất chợt cảm thấy có hơi chán ghét.

Cậu không thích Lục Yến Trạch như vậy.

Cũng không thích chính mình như vậy.

Ôn Gia Nhiên bỗng bình tĩnh lại, cậu muốn hỏi cho rõ.

Nếu Lục Yến Trạch thật sự không muốn làm bạn tốt với cậu nữa, vậy thì cậu...... vậy thì cậu......,

Cậu có thể dọn đi khỏi đây, sau này mọi người nước sông không phạm nước giếng.

Mang theo suy nghĩ như vậy, Ôn Gia Nhiên đột nhiên quay đầu lại, cậu hít một hơi thật sâu.

"Lục Yến Trạch, chúng ta nói chuyện đi."

Lục Yến Trạch sững người một chút, Ôn Gia Nhiên nhìn anh, giọng điệu bình tĩnh: "Khoảng thời gian này...... cậu vẫn luôn trốn tôi, đúng không?"

Lục Yến Trạch há miệng, định giải thích, nhưng bị Ôn Gia Nhiên cắt ngang.

"Cậu nghe tôi nói xong đã."

Trong giọng nói của Ôn Gia Nhiên mang theo sự mệt mỏi khó có thể che giấu: "Tôi không biết tại sao cậu đột nhiên như vậy, cũng không biết rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì, nhưng cậu như vậy...... thật sự khiến tôi rất khó chịu."

"Tôi ngày nào cũng nghĩ, có phải là tôi đã làm gì khiến cậu tức giận, hay là cậu không muốn làm bạn với tôi nữa."

Giọng của Ôn Gia Nhiên trầm xuống: "Nếu...... tôi nói là nếu, cậu thật sự không muốn làm bạn với tôi nữa......"

Cậu dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lục Yến Trạch, như đã hạ quyết tâm rất lớn, cậu nhấn mạnh giọng nói: "Tôi có thể dọn đi."

Sắc mặt của Lục Yến Trạch lập tức thay đổi, anh có hơi mờ mịt chớp chớp mắt: "Cậu nói gì?"

Ôn Gia Nhiên không nhìn anh, chỉ cụp mắt xuống lặp lại những lời vừa nãy.

"Cậu điên rồi sao?"

Lục Yến Trạch vẻ mặt không thể tin được mà nhìn Ôn Gia Nhiên.

Ôn Gia Nhiên: "......???"

Rốt cuộc ai điên? Cậu càng nghĩ càng tức, nỗi tủi thân ban nãy đều biến mất không còn dấu vết, cậu thậm chí một câu cũng không muốn nói, quay người định đi.

Nhưng ngay sau đó, liền bị Lục Yến Trạch ôm chầm lấy.

"Không được đi!"

Giọng của Lục Yến Trạch trầm thấp, mang theo một tia run rẩy: "Tôi không muốn cậu dọn đi."

Ôn Gia Nhiên bị anh ôm trong lòng, cả người đều cứng đờ.

Hơi thở ấm nóng phả lên tai cậu, giọng của Lục Yến Trạch vang lên bên tai: "Tôi không cố ý xa lánh cậu, tôi chỉ là...... sợ cậu phát hiện ra những suy nghĩ kỳ quặc kia của tôi, sợ cậu ghét tôi......"

"Cho nên, tôi mới......"

Lời của anh không nói xong, hơn cả ngàn lời vạn chữ.

Ôn Gia Nhiên bị anh ghì chặt, không nhìn rõ vẻ mặt của anh, cậu vô thức muốn giãy ra, nhưng lại bị Lục Yến Trạch nhận ra động tác của mình, vì vậy ôm càng chặt hơn.

"Đừng đi...... không được đi......"

Giọng của anh trầm thấp, mang theo sự cầu xin, cũng như đang làm nũng.

Ôn Gia Nhiên có thể cảm nhận rất rõ ràng trái tim đang đập dồn dập trong lồng ngực đang áp sát sau lưng mình.

Cậu mím môi, bỗng không biết nên nói gì.

Thật kỳ lạ.

Chỗ nào cũng thật kỳ lạ.

Cậu không nhịn được nói: "Cậu có thể buông tôi ra trước được không?"

Lục Yến Trạch không nói gì, ngược lại còn vùi mặt vào hõm cổ của Ôn Gia Nhiên, hít một hơi thật sâu.

Ôn Gia Nhiên: "......"

Cậu cảm nhận được hơi thở của Lục Yến Trạch phả lên bên cổ, bên tai là tiếng thở dồn dập không thể kìm nén của anh.

Mảnh da đó như bị lửa đốt, nhiệt độ nóng bỏng nhanh chóng lan ra, theo bên cổ dọc theo lan đến vành tai, rồi lại lan đến má, cuối cùng ngay cả bụng dưới cũng bắt đầu nóng lên.

Mặt của Ôn Gia Nhiên lập tức đỏ bừng, cậu lúng túng nói: "Cậu...... cậu đừng như vậy......"

Giọng nói vừa nhẹ vừa mềm.

Giống như đang làm nũng.

Lục Yến Trạch cười trầm một tiếng, anh đột nhiên thè lưỡi ra thăm dò liếm lên cổ của Ôn Gia Nhiên một cái.

Ôn Gia Nhiên: "!!!"

Cả người cậu như bị điện giật, mạnh mẽ run lên một cái: "Lục Yến Trạch!"

Cậu xấu hổ tức giận nói: "Cậu làm gì vậy?!"

Lục Yến Trạch cứ như không nghe thấy, mũi cọ cọ vào hõm cổ của Ôn Gia Nhiên: "Xin lỗi, tôi không nhịn được."

Ôn Gia Nhiên đều ngơ ngác, nhưng cùng lúc đó, sâu trong nội tâm từ từ dâng lên một tia mong đợi mà chính cậu cũng không ý thức được.

Cậu nhỏ giọng nói: "Tại sao lại không nhịn được?"

"Bởi vì......"

Lục Yến Trạch trịnh trọng ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói: "Tôi thích cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro