Ngoại Truyện 38: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (7)

Ôn Gia Nhiên vốn tưởng rằng Lục Yến Trạch sẽ còn nhẫn nhịn một thời gian rất dài.

Nhưng cậu không ngờ rằng, có lẽ hai chữ "kết hôn" thật sự đã kích thích đến thần kinh của Lục Yến Trạch.

Đến nửa đêm, anh liền bắt đầu trở nên không an phận.

Tay trái thỉnh thoảng chạm vào mặt cậu, sờ môi cậu, sau đó thậm chí còn thăm dò muốn chui vào trong quần áo của cậu.

Ôn Gia Nhiên giả vờ như tỉnh như mê mà lật người lại.

Bàn tay đó thoáng chốc rút ra, ngoan ngoãn đặt lên bụng cậu, một bộ dạng như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Giống như một kẻ ngốc.

Cậu lặng lẽ cong khóe môi, hơi thở cố tình để dài ra, giống như thật sự đã ngủ say.

Bàn tay vốn đặt trên bụng cậu, chậm rãi chui vào qua khe hở ở cúc áo ngủ, da thịt và da thịt chạm vào nhau.

Lục Yến Trạch kìm nén không thực hiện các hành động khác.

Không biết qua bao lâu, anh khẽ nói: "Nhiên Nhiên?"

"Hửm?"

Ôn Gia Nhiên lơ mơ đáp một tiếng, cậu nghe có vẻ rất buồn ngủ, ý thức dường như còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

"Có thể giao cơ thể cho tôi một lúc được không? Chỉ một lúc thôi..."

Giọng của Lục Yến Trạch thấp đến mức gần như không nghe thấy, Ôn Gia Nhiên không lên tiếng, một lúc sau, Lục Yến Trạch nhận ra mình đã nắm giữ cơ thể,

Anh chậm rãi mở mắt ra, tay phải đặt lên trái tim ở lồng ngực, nơi đó đang đập thình thịch không ngừng.

Vừa nghĩ đến chuyện sắp làm, Lục Yến Trạch liền kích động đến mức có hơi không thở nổi. Anh hít sâu một hơi, từ từ thở ra. Sau khi bình tĩnh lại vài phút, anh tự cho rằng Ôn Gia Nhiên chắc đã ngủ thiếp đi, lúc này mới từ từ ngồi dậy.

Anh cúi đầu nhìn cơ thể, cổ áo ngủ vì lăn qua lộn lại trên giường mà lệch sang một bên, cộng thêm cổ áo rất rộng, khung cảnh bên trong quần áo lồ lộ ra ngoài.

Lục Yến Trạch mím môi, cẩn thận dùng đầu ngón tay chạm vào xương quai xanh của mình.

Nơi đó vẫn còn mang theo nhiệt độ của Ôn Gia Nhiên.

Yết hầu của anh động đậy, khó khăn di dời tầm mắt, kéo lại cổ áo, chân trần bước xuống đất.

Toàn thân dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy.

Lục Yến Trạch khát khô cả họng, anh đi đến trước bàn tự rót cho mình một cốc nước, ừng ực một hơi uống hết.

Lúc đặt cốc xuống, anh nhìn thấy tấm gương trên bàn học, ma xui quỷ khiến thế nào, Lục Yến Trạch đã cầm lấy tấm gương.

Trên đó phản chiếu khuôn mặt của Ôn Gia Nhiên, khóe mắt đầu mày còn mang theo ý cười chưa tan, Lục Yến Trạch cũng cười. Anh vươn tay ra nhẹ nhàng chạm vào gò má của Ôn Gia Nhiên.

Trên đó để lại một mảng nhỏ dấu vân tay.

Trên gò má của cậu, giống như một vết hôn, vết hôn của Lục Yến Trạch dành cho Ôn Gia Nhiên.

Lục Yến Trạch hài lòng đặt tấm gương lại trên bàn, cúi người xuống từ trong tủ lấy ra một cuộn dây đỏ, đây là thứ mà anh rất lâu trước đây đã viện cớ để Ôn Gia Nhiên mua cho.

Tim đập ngày càng nhanh.

Lục Yến Trạch thậm chí còn cảm thấy mình có hơi chóng mặt. Anh đến cửa, cẩn thận khóa trái cửa phòng lại.

Làm xong tất cả những việc này, anh bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.

Sợi dây đỏ quấn quanh hai mắt cá chân, trói chặt chúng lại với nhau. Màu đỏ tươi tắn và làn da trắng nõn tạo thành sự tương phản mạnh mẽ. Lục Yến Trạch dùng sức mạnh, cho đến khi hai chân hoàn toàn không thể cử động, mới không biểu cảm mà buông tay ra.

Ánh mắt anh di chuyển đến tay phải, tay trái khoan thai cầm lấy sợi dây đỏ trói chặt tay phải vào ghế, răng cắn lấy đầu dây còn lại, tạo thành một nút thắt hoàn hảo.

Làm xong tất cả những việc này, lòng của Lục Yến Trạch ngược lại bình tĩnh lại.

Cậu trước đây nghĩ không sai, sự tồn tại của anh chính là thử thách mà ông trời ban cho Ôn Gia Nhiên.

Nếu không có anh, Ôn Gia Nhiên có thể giao tiếp, yêu đương với người khác một cách bình thường, cho đến khi bước vào lễ đường hôn nhân.

Cậu có lẽ còn sẽ có một đứa con rất giống cậu.

Nhưng bây giờ vì có sự tồn tại của anh, tất cả những điều này đều không thể thực hiện được.

Lục Yến Trạch không biểu cảm mà chờ đợi Ôn Gia Nhiên tỉnh dậy.

Anh là một con quái vật.

Kể từ giây phút gặp được Ôn Gia Nhiên, trái tim của anh đã hoàn toàn bị người này chiếm giữ.

Anh không thể không có cậu.

Dù dùng bất kỳ thủ đoạn nào, Ôn Gia Nhiên sẽ chỉ và chỉ có thể ở bên cạnh anh.

Cậu vốn dĩ nên thuộc về anh.

Ôn Gia Nhiên sở hữu toàn bộ cơ thể này, sở hữu tình yêu của tất cả mọi người, sở hữu một cuộc sống tốt đẹp và tươi sáng.

Lục Yến Trạch không có gì cả.

Anh chỉ có Ôn Gia Nhiên.

Một người dựa vào đâu mà có thể sở hữu mọi thứ?

Luôn phải trả một cái giá nào đó chứ?

Cái giá này cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là để cậu yêu mình thôi, giống như Lục Yến Trạch sẽ vĩnh viễn yêu Ôn Gia Nhiên vậy.

Họ là cộng sinh.

Họ vốn dĩ nên như vậy.

Ôn Gia Nhiên sẽ đồng ý chứ?

Cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Chờ đợi là một việc rất dài đằng đẵng, Lục Yến Trạch hết lần này đến lần khác tự tẩy não mình.

Em ấy sẽ đồng ý.

Em ấy sẽ.

Emấy sẽ.

Em ấy sẽ.

......

Lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, Ôn Gia Nhiên vẫn không có động tĩnh gì, Lục Yến Trạch không thể tránh khỏi việc trở nên bồn chồn.

Sợi dây đỏ quấn từng vòng từng vòng, siết chặt da thịt, mang theo chút đau nhói.

Lục Yến Trạch nghiến răng, khẽ thở hổn hển.

Bóng tối dày đặc bao trùm lấy anh. Không biết qua bao lâu, anh cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói của Ôn Gia Nhiên.

"Anh... đây là làm gì vậy?"

Ôn Gia Nhiên từ đầu đến cuối đều không ngủ, cậu sững sờ nhìn Lục Yến Trạch làm một loạt những việc này.

Sợi dây căng thẳng trong đầu Lục Yến Trạch "bụp" một tiếng đứt phựt.

Tay anh bắt đầu run rẩy dữ dội, miệng há ra, nhưng ngay cả một âm tiết cũng không nói ra được.

Ôn Gia Nhiên do dự một chút, gọi thêm một tiếng: "Lục Yến Trạch?"

Cậu chớp chớp mắt, khó hiểu nói: "Anh không đau à?"

Không sợ hãi, không ghê tởm, thậm chí... không thu hồi quyền kiểm soát cơ thể.

Lục Yến Trạch mạnh mẽ thở phào nhẹ nhõm.

Người sắp chết cuối cùng cũng nổi lên mặt biển.

Anh thở hổn hển từng ngụm lớn: "Chính là như cậu đang thấy bây giờ."

Ôn Gia Nhiên: "???"

Giọng của Lục Yến Trạch rất nhẹ: "Nhiên Nhiên, cả đời này cậu không thể kết hôn được đâu."

Ôn Gia Nhiên: "......"

Thực ra cậu cũng không muốn kết hôn lắm, hóa ra câu nói đó lại có tác động lớn đến anh như vậy.

Cậu có hơi suy tư mà cụp mắt xuống.

Lục Yến Trạch hoàn toàn không biết gì về điều này, anh tự mình nói: "Bởi vì anh thích em, vì vậy em chỉ có thể ở bên cạnh anh, anh sẽ vĩnh viễn yêu em, em cũng phải vĩnh viễn yêu anh."

"Nhưng..."

Ôn Gia Nhiên vừa mở miệng, đã bị Lục Yến Trạch mạnh mẽ cắt ngang.

"Nhưng? Không có nhưng!"

Lục Yến Trạch nhường lại quyền kiểm soát cơ thể, anh điều khiển bàn tay trái duy nhất có thể điều khiển, sờ lên môi của Ôn Gia Nhiên, mạnh mẽ véo một cái.

Giọng của anh mang theo sự căm hận: "Ôn Gia Nhiên, em nghe cho rõ đây, anh đã ở trong cơ thể tối tăm này 20 năm rồi, không có người thân, không có bạn bè, thậm chí ngay cả xuất hiện cũng cần sự bố thí của em, vì vậy, em muốn kết hôn? Em muốn để người khác nắm tay em, hôn môi em, cùng em trên giường ân ái, mà anh chỉ có thể nhìn?"

"Không thể như vậy được."

Giọng của Lục Yến Trạch bỗng thấp xuống: "Anh không có gì cả, anh chỉ có em, vì vậy..."

Anh hít sâu một hơi, giọng nói thấp đến gần như cầu xin, nhưng lại mang theo sự điên cuồng bướng bỉnh.

"Vì vậy, không có nhưng, cả đời này của em, chỉ có thể là của anh, chỉ có thể yêu anh, em hiểu không? Nếu em không hiểu..."

"Anh sẽ địt chết em."

Ôn Gia Nhiên sững sờ, bàn tay bị trói không tự chủ được mà co lại một chút, nhưng tất cả những điều này trong mắt Lục Yến Trạch lại trở thành sợ hãi.

Anh gần như tuyệt vọng, trái tim vào lúc này hoàn toàn bị xé thành hai nửa.

Anh lẩm bẩm: "Xin lỗi. Anh... không cố ý muốn dọa em, anh..."

Lục Yến Trạch hoảng loạn muốn gỡ sợi dây đỏ trên tay phải, nhưng tay run đến mức ngay cả sợi dây cũng không cầm được.

Giây tiếp theo, anh nghe thấy giọng nói của Ôn Gia Nhiên.

Đối phương nói: "Nhưng mà Lục Yến Trạch, làm thế nào anh mới có thể địt chết em được?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro