Ngoại Truyện 41: Giả Sử Tiểu Trạch Là Nhân Cách Phụ Của Nhiên Nhiên (10)

Lâm Nhiên cẩn thận lùi lại một bước: "Vừa nãy... là cậu nói chuyện?"

Lục Yến Trạch: "......"

Anh nghiêng đầu: "Nếu không thì?"

Vẻ mặt của Lâm Nhiên trông vô cùng mờ mịt: "Cậu... các cậu... cả một đêm...?"

Lục Yến Trạch gật đầu bình tĩnh nói: "Ừ. Cả một đêm, điện thoại tắt máy."

Ngay lúc anh vừa dứt lời, cơ thể đột nhiên mất đi kiểm soát, nghe không nổi nữa, Ôn Gia Nhiên đã đá Lục Yến Trạch từ vị trí điều khiển cơ thể ra sau.

Lâm Nhiên trơ mắt nhìn người trước mặt bất ngờ thay đổi biểu cảm, từ sự bình tĩnh lúc nãy trở nên linh hoạt hơn rất nhiều, cậu khẽ ho một tiếng, giọng nói đã mềm hơn lúc nãy tám tông, mang theo sự chột dạ rõ rành rành: "Trêu cậu thôi, ha ha ha, cậu thế mà tin thật à."

Lâm Nhiên: "......"

Cậu ta ngập ngừng muốn nói lại thôi nhìn cậu, Ôn Gia Nhiên ánh mắt lảng tránh, dứt khoát vươn tay ấn Lâm Nhiên vào ghế sofa, nói rất nhanh: "Ngồi trước đi, ngồi trước đi, tôi rót cho cậu ly nước, Coca được không?"

Lâm Nhiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng gần như là bỏ chạy của cậu, khẽ suy tư.

Ôn Gia Nhiên đang rót nước trong bếp, do do dự dự không muốn ra ngoài, Lục Yến Trạch trầm giọng nói: "Sợ cái gì?"

"Anh còn dám nói?!"

Ôn Gia Nhiên nặng nề đặt chiếc cốc trong tay lên bàn, cậu nghiến răng, nín đến mức má đỏ bừng: "Chuyện đó... chuyện đó có thể tùy tiện nói cho người khác biết sao?"

Cậu bên này đang tức giận, Lục Yến Trạch thì lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra là sợ cái này.

Chỉ cần không phải là sợ hãi việc nói cho người khác biết mối quan hệ của họ là được.

Hai người ở bên nhau một năm nay, Ôn Gia Nhiên chưa bao giờ nói với người khác về chuyện mình đang yêu đương, điều này khiến Lục Yến Trạch trong lòng rất bất an, thậm chí mơ hồ cảm thấy Ôn Gia Nhiên có thể tùy thời rút lui khỏi mối quan hệ này.

Anh có lẽ thật sự không bình thường.

Rõ ràng một năm nay đã sống rất hạnh phúc, nhưng anh lại luôn nghĩ theo hướng bi quan nhất.

Điều này khiến anh không nhịn được muốn tiết lộ mối quan hệ của họ cho người khác.

Lâm Nhiên là người mà Lục Yến Trạch đã cẩn thận lựa chọn, cậu ta là bạn thân nhất của Ôn Gia Nhiên, cho dù Lâm Nhiên thật sự không thể chấp nhận được mối quan hệ của họ, nhưng cũng sẽ không vì chuyện này mà xa lánh Ôn Gia Nhiên, hoặc đem chuyện này nói cho người khác.

Tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh.

Chỉ có phản ứng của Ôn Gia Nhiên là anh không thể dự đoán được.

Nhưng may là...

Cậu không phải vì chuyện này mà tức giận.

Trái tim thấp thỏm bất an của Lục Yến Trạch dần dần bình tĩnh trở lại, anh khẽ nói: "Xin lỗi, là lỗi của anh."

Ôn Gia Nhiên lập tức hết giận, cậu thậm chí bắt đầu nghi ngờ mình có phải đã quá nuông chiều Lục Yến Trạch không, sao đối phương chỉ nói một câu như vậy, cậu đã hoàn toàn không thể tức giận nổi nữa?

Như vậy không tốt.

Vì vậy Ôn Gia Nhiên không lên tiếng, cố ý làm mặt lạnh.

Trong lòng Lục Yến Trạch lại hoảng hốt, anh dùng tay trái lấy lòng sờ sờ mặt Ôn Gia Nhiên, ân cần cầm lấy chiếc cốc đựng nước trên bàn: "Để anh cầm, để anh cầm, cái cốc này nặng quá, đừng để em mệt."

Ôn Gia Nhiên: "......"

Cậu im lặng nghe Lục Yến Trạch nói nhảm ở đó, một lúc lâu sau, lặng lẽ thở dài một hơi.

"Anh muốn thế nào?"

Lục Yến Trạch dừng lại, anh do dự một lúc lâu: "Anh không muốn thế nào cả... anh chỉ muốn nói cho Lâm Nhiên biết em đang yêu đương, còn về những chuyện khác... em không muốn nói, anh một câu cũng sẽ không nói cho người khác."

Anh nói xong bổ sung thêm một câu: "Em đừng giận."

Ôn Gia Nhiên cảm thấy trái tim dường như bị thứ gì đó đâm trúng, vừa chua xót vừa mềm mại.

Cậu hình như đã biết Lục Yến Trạch đang sợ cái gì rồi.

Trái tim vốn đã nguội lạnh của Ôn Gia Nhiên liền mềm đi mấy phần: "Đồ ngốc."

Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Em có nói lúc nào là em không muốn thừa nhận sao?"

Lục Yến Trạch mím môi không nói gì, Ôn Gia Nhiên dùng ngón tay nhẹ nhàng điểm điểm lên cánh tay trái, an ủi vỗ vỗ: "Nghe cho kỹ đây."

Cậu nói từng chữ từng chữ một: "Em chưa bao giờ nghĩ đến việc che giấu chuyện anh là bạn trai của em, nhưng mà Lục Yến Trạch, anh biết đấy, tình trạng của chúng ta bây giờ nếu nói ra, thật sự rất giống một... kẻ thần kinh, anh có hiểu ý của em không?"

Lục Yến Trạch không lên tiếng.

Ôn Gia Nhiên tiếp tục nói: "Về phía ba mẹ em, em thật sự không biết nên nói thế nào, họ rất thương chúng ta, có lẽ sẽ giả vờ như hiểu mà đồng ý, nhưng chuyện này nghĩ thế nào cũng không thể nào được thấu hiểu, em không muốn họ mỗi ngày đều lo lắng sợ hãi về vấn đề tinh thần của chúng ta, vì vậy... em không thể nói cho họ biết, nhưng em đảm bảo..."

Giọng của cậu rất trịnh trọng: "Tất cả mọi người đều sẽ biết em có bạn trai, anh ấy tên là Lục Yến Trạch."

Lục Yến Trạch cụp mắt xuống, một lúc lâu sau, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

Giọng anh rầu rĩ: "Đều nghe theo em."

Ôn Gia Nhiên cười: "Sau này đừng một mình suy nghĩ lung tung, em sẽ không chia tay với anh, thậm chí đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, chúng ta cũng sẽ chỉ nằm trong cùng một chiếc quan tài, vì vậy..."

Cậu nhìn về phía tấm gương được gắn ở góc bếp.

Đây là thói quen nhỏ chỉ thuộc về họ, các góc trong nhà đều được lắp đặt rất nhiều gương.

Lục Yến Trạch qua gương nhìn thấy khuôn mặt của Ôn Gia Nhiên.

Trên mặt cậu mang theo nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt màu xanh đó không chớp mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của chính mình trong gương.

Ôn Gia Nhiên qua khuôn mặt của mình, nhìn thấy Lục Yến Trạch, mắt cậu cong lên, khẽ nói: "Em vô điều kiện thuộc về anh."

Trái tim đập loạn xạ không kiểm soát.

"Thuộc về anh..."

Lục Yến Trạch lẩm bẩm một mình, giây tiếp theo, anh liền thấy Ôn Gia Nhiên đưa tay lên đặt lên mặt gương.

Tay phải của Ôn Gia Nhiên và tay trái trong gương khớp với nhau một cách hoàn hảo.

Đầu ngón tay đối với đầu ngón tay.

Lòng bàn tay đối với lòng bàn tay.

Lục Yến Trạch đối với Ôn Gia Nhiên.

Họ giống như hai mảnh ghép hoàn toàn giống nhau.

Chàng trai trong gương cười cười: "Cảm nhận được chưa?"

Ôn Gia Nhiên khẽ nói: "Em ở bên ngoài, anh ở bên trong, nhưng chúng ta hoàn toàn giống nhau, vì vậy chúng ta sớm đã quấn lấy nhau, không thể nào tách rời được nữa."

Tay của Lục Yến Trạch đều bắt đầu run rẩy, anh hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, đều là lỗi của anh, anh không nên..."

Không nên nghi ngờ Nhiên Nhiên sẽ rời đi.

Không nên không bàn bạc với Nhiên Nhiên đã tự ý nói cho người khác biết mối quan hệ của họ.

Đều là lỗi của anh.

Nhiên Nhiên không thể nào có lỗi được.

Ôn Gia Nhiên đặt một nụ hôn lên gương, cắt ngang tất cả những lời mà Lục Yến Trạch muốn nói.

Cậu chủ động nhường cơ thể cho Lục Yến Trạch.

"Không phải lỗi của anh, là em mãi không phát hiện ra nỗi lo của anh."

Cậu chậm rãi nói: "Anh có thể đi nói cho Lâm Nhiên biết."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro