Chương 34

Ván đấu đầu tiên vừa kết thúc, Khương Diệp Minh đã cảm thấy không ổn. Cậu ta lập tức khoác áo chạy ra ngoài mua bánh kem nhỏ, tăng tốc đến mức suýt vượt đèn đỏ. Thế mà lúc quay lại vẫn không kịp, chỉ kịp nhìn thấy chiếc xe chở Diệp Nhiên phóng đi, còn tiện tay phun luôn một làn khói thẳng vào mặt.

Khương Diệp Minh mở điện thoại ra nhìn, phát hiện trận của Diệp Nhiên mới kết thúc chưa tới 17 phút. Cậu ta vừa tức vừa buồn cười, gõ tin nhắn liên tục:

AKKK_: “Sao hôm nay đánh ác vậy?”

AKKK_: “Bánh kem nhỏ tôi đã mua rồi, không định ăn sao?”

AKKK_: “Hay để tôi mang qua cho cậu nhé?”

Diệp Nhiên: “Đừng đừng đừng!”

Diệp Nhiên: “Đội trưởng tôi không cho tôi chơi với cậu nữa…”

AKKK_: “???”

AKKK_: “Anh ta không cho cậu chơi với tôi, cậu liền không chơi với tôi thật à?”

Diệp Nhiên: “Cậu yên tâm, làm người phải có lương tâm. Cậu đã cùng tôi tụt điểm biết bao lần, trong lòng tôi, cậu sớm đã là bạn bè rồi. Tôi không tuyệt tình đâu.”

Khương Diệp Minh “xùy” một tiếng, lẩm bẩm: “Ai mà muốn làm bạn với cậu chứ…”

Trở lại phòng nghỉ, nhân viên đang đói rã, rôm rả bàn chuyện gọi đồ ăn. Cậu ta đặt hộp bánh kem xuống bàn, lười biếng nói:

“Ăn đi.”

“Ôi, mua riêng cho tụi em á?!”

“AK sao không ăn? Tâm trạng không tốt à?”

Khương Diệp Minh chống cằm, mặt tỉnh bơ:

“Tôi vui mà, thắng trận rồi còn gì…”

Trên đường về, cậu ta lên Weibo đăng một dòng:

"Hôm nay lại là một ngày bị bồ câu cho leo cây."

Khu bình luận lập tức dậy sóng:

[???]

[Thật sự yêu đương rồi à?]

[Tôi bảo sao dạo này cậu cứ thả thính lung tung...]

[Quả nhiên mùa xuân đã tới.]

[Lúc trên sân khấu xòe đuôi như công, tôi muốn khinh bỉ cậu ghê.]

[Khai mau, thích ai đấy? Bố giúp cậu đi cầu hôn luôn!]

[Tấn công thẳng đi, do dự cái gì nữa!]

Trở lại căn cứ, trời đã khuya. Lục Diễn quyết định dời việc phân tích trận đấu sang ngày mai. Kỳ thực, cũng chẳng còn gì để phân tích nữa, Diệp Nhiên đánh quá ác liệt, mọi chiến thuật, đội hình, khắc chế… trước thực lực tuyệt đối đều trở nên vô nghĩa.

Cấp trên còn đặc biệt gọi điện chúc mừng, không ngớt lời khen ngợi, dặn dò họ tiếp tục giữ vững phong độ. Nhiệt độ tìm kiếm và lượng tương tác liên quan đến trận đấu cũng tăng vọt.

Trần Ích cười tít mắt từ đầu đến cuối, vui đến mức miệng không khép lại được. Lục Diễn tâm trạng cũng không tệ, hào phóng cho cả đội nghỉ buổi tối.

Chỉ trừ một người.

Tống Tân Tinh vì còn thiếu đúng 100 trận huấn luyện thể lực. Dù có khóc lóc, quỳ lạy hay lăn ra đất ăn vạ thì tối nay cũng vẫn phải ở lại... chiến đấu đến cùng.

Vừa bước vào phòng, ba lô còn chưa kịp đặt xuống, Lục Diễn đã nhận được tin nhắn từ Diệp Nhiên: "Diễn ca, anh xong việc chưa?"

Lục Diễn lập tức đặt ba lô xuống, đi tắm, thay quần áo, chỉnh lại tóc, rồi còn dọn dẹp phòng một lượt, vứt hết đống đồ không cần thiết vào ngăn tủ, lúc ấy mới trả lời:

"Ừm."

Ai ngờ tin nhắn gửi đi mãi vẫn không thấy hồi âm.

Anh ngồi trước bàn chờ, điện thoại nóng ran lên vì cầm quá lâu. Diệp Nhiên vẫn bặt vô âm tín.

Chỉ có Trần Ích liên tục nhắn tin: "Cảm giác thế nào rồi? Đến bước nào rồi? Tôi không làm phiền chứ?"

Lục Diễn lạnh lùng đáp: "Nhắn thêm một câu nữa, tôi chặn anh."

Trần Ích trả lời ngay lập tức: "0.0 Xem ra… tình hình chẳng được như ý rồi nhỉ?"

Lục Diễn nhìn đồng hồ, kim giờ đã trượt qua số 12. Anh nghĩ có lẽ Diệp Nhiên mệt rồi, chờ một lúc thì ngủ mất. Lưỡng lự một hồi, anh đứng dậy ra khỏi phòng, do dự trước cửa phòng cậu ấy, đang định giơ tay gõ cửa thì phía sau vang lên tiếng gọi:

"Diễn ca?"

Là Dư Ninh, vừa tập luyện xong, lưng đeo ba lô, cả người ướt đẫm mồ hôi.

"Anh tìm Diệp Nhiên à? Cậu ấy còn chưa về, đang luyện cùng Tống Tân Tinh. Cần em đi gọi không?"

Lục Diễn bình tĩnh rút tay lại, đút túi:

"Không cần. Cũng không có chuyện gì quan trọng. Cậu tập vất vả rồi, mau đi nghỉ đi."

Dư Ninh gật đầu, bước đi.

Lục Diễn lại liếc đồng hồ. Muộn thế này, Diệp Nhiên đúng ra nên đi ngủ rồi… Anh ngẩng đầu, không nói gì thêm, quay người đi thẳng về phía phòng huấn luyện.

Còn chưa đến gần, đã nghe thấy tiếng Tống Tân Tinh đang gào ầm:

"Cái này không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!"

Ngay sau đó là tiếng ngáp dài của Diệp Nhiên:

"Cái này thì có gì đâu mà không thể chứ, động tác này chẳng phải 100% thành công sao?"

"Đựu!" Tống Tân Tinh kêu rống lên.

"Cậu lại thành công! Tôi không tin! Tôi cày cả đêm vẫn không học nổi nó! Tristana! Cậu không được đi ngủ! Cậu phải luyện với tôi đến khi nào tôi học được thì thôi!"

Trong phòng huấn luyện chỉ còn hai người, đèn đã tắt một nửa mà vẫn còn gào rú ầm ĩ. Lục Diễn lạch cạch gửi tin nhắn: "Cậu còn không về ngủ à?"

Đầu Diệp Nhiên suýt đập xuống bàn, nghe tiếng thông báo liền hoàn hồn, chống tay gõ lại: "Diễn ca, anh cứ ngủ trước đi, em phải luyện đến hai giờ mới xong."

Ánh mắt Lục Diễn dần tối lại.

Anh còn tưởng cậu mong chờ đến thế, ai ngờ không bằng vài trận huấn luyện với Tống Tân Tinh. Anh trở lại phòng, nhìn đồng hồ đã gần một giờ sáng.

Với cường độ thi đấu căng như dây đàn cộng thêm huấn luyện xuyên đêm, cơ thể Diệp Nhiên sao chịu nổi?

Lục Diễn không nói hai lời, gửi thẳng tin nhắn cho Tống Tân Tinh: "Cút đi ngủ."

Tống Tân Tinh: "Thế những buổi huấn luyện còn lại của tôi thì sao??"

Lục Diễn: "Miễn."

Tống Tân Tinh: "Vâng anh yêu!!"

Chưa đầy năm phút sau, trên hành lang vang lên tiếng bước chân điên cuồng. Tống Tân Tinh vừa chạy vừa hét: "Diệp Nhiên! Cậu chậm quá, nhanh về ngủ đi! Tôi mệt gần chết rồi!!"

Lục Diễn đứng cạnh cửa, lặng lẽ nghe âm thanh qua lớp tường mỏng. Mãi đến khi nghe thấy tiếng cửa phòng Diệp Nhiên đóng lại, anh mới yên tâm.

Anh xoa xoa giữa trán, không rõ mình đang thất vọng về điều gì.

Diệp Nhiên chỉ là một đứa trẻ con, nói một câu, quay đầu liền quên.

Biết thế mà vẫn cứ để tâm.

Anh ngồi trở lại bàn, mở máy tính, ép mình trấn định, tập trung xử lý công việc.

Không lâu sau, một tin nhắn bật sáng: "Diễn ca, anh ngủ chưa?"

Ánh mắt Lục Diễn hơi lay động.

Bên ngoài vang lên tiếng cửa nhẹ nhàng mở, có người rón rén bước đến.Chỉ vài bước chân, nhưng rõ ràng có người đang cố đi vê tay vê chân, như sợ bị ai bắt gặp.

Anh lập tức tháo kính, bước đến mở cửa.

Quả nhiên, Diệp Nhiên đang ngồi xổm ngoài cửa, tóc còn ẩm ướt, trên người mặc áo hoodie, mặt cúi gằm.

Tất cả các phòng trong dãy hành lang đều là đồng đội.

Ban đêm có người dậy đi vệ sinh cũng chẳng hiếm, cậu ấy gan lớn thật.

Lục Diễn không nói gì, trực tiếp kéo cậu vào.

Cạch tiếng khóa cửa vang lên, đủ để khiến người ngoài nghe thấy cũng hãi hùng khiếp vía.

Trong phòng không bật đèn trần, chỉ có ánh sáng từ đèn bàn. Lục Diễn vốn định làm nốt việc rồi đi ngủ, nhưng lúc này, người "không nằm trong kế hoạch" lại đang đứng ngay trước mặt anh.

Nhịp thở vốn ổn định, bỗng chốc lệch nhịp.

Anh thấp giọng hỏi: "Muộn thế này còn không chịu ngủ?"

Diệp Nhiên ngồi phịch xuống giường anh, cái dáng "một mông ngồi xuống" rất chi là quen thuộc, vô cùng tự nhiên coi phòng người ta như của mình. Dưới ánh đèn bàn mờ mờ, cổ áo cậu lệch hẳn sang một bên, để lộ chiếc cổ trắng trẻo và đường xương quai xanh tinh xảo. Hình xăm ngôi sao nhỏ bên vai nhấp nháy dưới ánh sáng, như thể tinh tú vừa rơi xuống ... ái muội đến không thể nhìn kỹ.

Cậu khoanh chân ngồi trên giường anh, ánh mắt sáng rực như con mèo nhỏ vừa rình được đồ ăn, ngẩng đầu nhìn anh: "Em nghĩ đến chuyện anh đã hứa, tự nhiên không ngủ được."

Lục Diễn liếc mắt nhìn cậu một cái. Cậu mặc mỗi cái quần đùi, ngồi hớ hênh trên giường anh, lại còn dùng ánh mắt đó nhìn anh. Anh cảm thấy cơ thể mình như có lửa đốt, đầu óc hơi choáng váng giống như sốt, nhưng rõ ràng không phải bệnh.

Anh chậm chạp "Ừ" một tiếng, rồi ngồi xuống cạnh cậu, cổ họng khô rát: "Cậu… muốn sờ kiểu gì?"

Yết hầu của anh lộ rõ khi nghiêng người, mà ánh sáng mờ ảo lúc này lại khiến mọi thứ trở nên quyến rũ lạ kỳ. Diệp Nhiên nhẹ nhàng dịch đến gần, dáng vẻ như một chú chó nhỏ cẩn trọng: "Diễn ca, anh đừng nhúc nhích nha."

Lục Diễn lập tức nín thở.

Yết hầu của anh vì căng thẳng mà khẽ chuyển động — nhưng vẫn không dám động đậy.
Một ngón tay lạnh buốt của Diệp Nhiên nhẹ nhàng chạm vào, rồi từ từ dọc theo đường cong yết hầu anh trượt xuống. Động tác rõ ràng rất ngây thơ, lại khiến người ta ngứa tận tim gan.

Ngón tay kia lướt qua cổ áo, vô tình chạm đến sợi chỉ đỏ buộc nơi cổ anh. Ngay lập tức, Lục Diễn nắm chặt tay cậu, giọng khàn hẳn đi: "Sờ đủ rồi chứ?"

Diệp Nhiên lắc đầu. "Còn có thể sờ thêm một chút nữa không?"

Ánh mắt Lục Diễn lúc này đã không thể dùng từ "nguy hiểm" để hình dung. Anh cúi người, giọng trầm thấp như gió đêm thổi sát bên tai: "Sờ nữa là phải trả giá đắt, nghĩ kỹ đi."

Diệp Nhiên nhìn anh, nghiêng đầu hỏi: "Trả giá gì ạ?"

Lục Diễn không trả lời, cũng không buông tay cậu ra. Lòng bàn tay anh nóng đến mức như đang thiêu đốt.

Một lúc sau, anh hít sâu, cố kiềm chế: "Cậu không cảm thấy… chúng ta tiến triển quá nhanh sao? Mới quen nhau ba tháng."

Diệp Nhiên lắc đầu ngay tắp lự.

Cậu còn chưa nắm tay anh chính thức, thế mà theo như mấy dòng bình luận thì hai người đã "do" gần nghìn lần rồi!

Cậu dứt khoát nắm lấy cổ tay Lục Diễn, từ giường nhích lại gần, quỳ thẳng trước mặt anh, giọng điệu vô cùng thành khẩn: "Diễn ca, em nghe nói yêu đương phải thử trước, thử rồi mới biết có hợp không. Hay là em hôn anh một chút thử xem, lỡ đâu anh cũng thấy không tệ thì sao?"

Lục Diễn còn chưa kịp phản ứng, đã bị Diệp Nhiên với vẻ mặt nghiêm túc đẩy ngã xuống giường.

Chú mèo nhỏ ngày thường lười biếng giờ lại linh hoạt đến mức kinh ngạc. Cậu khóa chân, ngồi lên người anh, hai tay "học đòi làm người lớn" giữ chặt cổ tay anh, hoàn toàn không có chút lực uy hiếp nào, nhưng lại khiến Lục Diễn chẳng thể động đậy.

Sau đó, như một tráng sĩ quyết tử, cậu nhắm mắt, liều mạng hôn xuống.

Lục Diễn vốn không thích tình yêu kiểu thức ăn nhanh. Anh cảm thấy tình cảm dựa trên dục vọng nguyên thủy đến nhanh thì đi cũng càng nhanh, đó là triết lý của anh.

Diệp Nhiên không hôn chuẩn, hôn vào má anh.

Môi Diệp Nhiên mềm mềm, mang theo một mùi hương nhè nhẹ quen thuộc. Trong khoảnh khắc ấy, tất cả lý trí và nguyên tắc mà Lục Diễn tự hào suốt bao năm bỗng dưng biến mất.

Anh cảm thấy, triết lý sống gì đó đều là mây bay.

Chỉ cần là con người thì luôn có một khoảnh khắc phải đầu hàng bản năng.

Diệp Nhiên len lén mở mắt, thăm dò xem anh có tức giận không. Vừa nhìn thấy ánh mắt anh, cậu ấy lập tức “di” một tiếng, cả người đỏ bừng: "Diễn ca… anh… em… em không có…"

Chú mèo nhỏ giãy nảy định nhảy xuống khỏi người anh, lại phát hiện tay mình bị giữ chặt, hoàn toàn không thoát ra được.

Lục Diễn vẫn nằm ngửa, nhìn cậu với ánh mắt vừa rối loạn vừa sâu thẳm, hơi thở có chút dồn dập, giọng nói khàn khàn đến mức dụ dỗ: "Không phải em còn muốn sờ yết hầu của anh sao?"

Diệp Nhiên nhanh chóng lắc đầu, nảy sinh ý định lùi lại. Bị đối phương kéo một cái, cả người cậu ấy nhào tới.

Khoảng cách giữa hai người gần chưa từng có, dưới ánh đèn, từng sợi lông mi cũng nhìn rõ mồn một. Diệp Nhiên bỗng nhiên không giãy giụa nữa, tai đỏ bừng nhìn Lục Diễn hoàn toàn khác với thường ngày trước mặt mình, vẫn cảm thấy thích.

Cậu bối rối nghĩ: Nếu vừa rồi Lục Diễn không muốn bị mình đẩy ngã, thì mình có đẩy nổi anh ấy không? Không thể nào.

Tai Diệp Nhiên đỏ đến mức có thể luộc trứng, lí nhí nói: "Hai tay đều bị anh giữ rồi, em không sờ được…"

Lục Diễn: "Dùng miệng."

Sắc mặt Diệp Nhiên đỏ bừng, cuối cùng vẫn không thể chống cự lại sự quyến rũ của Lục Diễn.

Cậu ấy run rẩy cúi người, há miệng cắn một cái vào yết hầu của anh. Cơ thể bỗng nhiên bị ôm chặt, trong khoảnh khắc long trời lở đất.

Lục Diễn hôn dịu dàng, tựa như đang nếm một viên kẹo. Môi anh vừa lạnh vừa mềm, mỗi lần chạm vào đều kiên nhẫn đến mức khiến người ta ngứa lòng.

Diệp Nhiên cảm thấy trải nghiệm này… thật sự rất tuyệt.

Điều duy nhất khiến cậu tiếc nuối chính là giữa hai người còn một cái gối.

Rõ ràng là đang hôn, nhưng lại bị ngăn cách như thế, vẫn chưa đủ thân mật.

Khi tách ra, cậu còn lưu luyến, cứ nhìn anh mãi không rời mắt. Sau đó liền đưa tay lấy cái gối ra.

Lục Diễn hơi ngẩn ra, nhưng không nói gì, chỉ yên lặng... đặt lại nó về chỗ cũ.

Trên người Diệp Nhiên không có mùi nước hoa, chỉ có mùi sữa tắm nhàn nhạt. Mùi hương rất nhạt ấy đã bị nước gội sạch gần hết, nhưng vẫn khiến người ta thấy dịu lòng.

Tóc cậu mềm như lông mèo, vừa hôn vừa cọ vào cổ, khiến lòng Lục Diễn bỗng trầm xuống không rõ lý do, một cảm giác mơ hồ như thể bản thân không còn thuộc về thế giới ngoài kia nữa.

Anh nắm tay cậu, khẽ vuốt ngón tay trong lòng bàn tay nhỏ.

Trầm mặc, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Diệp Nhiên gối đầu lên tay anh, ánh mắt long lanh nhìn anh chăm chú.

Lục Diễn không cho cậu lộn xộn, ngoài yết hầu ra thì không cho đụng vào chỗ nào khác.

Cậu ấy nhìn yết hầu của anh, nhìn một lúc lại không kìm được, nhẹ giọng hỏi:

“Diễn ca, sau này mỗi lần thắng trận... đều có thể sờ anh như vậy không? Anh... đều sẽ hôn em như vậy sao?”

Lục Diễn hơi sững người: “Sao em lại nghĩ thế?”

Diệp Nhiên tưởng anh không muốn, liền ngồi dậy, nóng nảy mà vung tay diễn giải:

“Diễn ca anh nghĩ đi! Sau này chỉ còn mười mấy trận đấu nữa, cho dù thắng hết thì cũng không sờ được anh bao nhiêu lần đâu. Nếu XG vào được vòng loại trực tiếp thì…”

Mỗi chữ cậu nói, ánh mắt Lục Diễn lại trầm thêm một phần.

Đến cuối cùng, Diệp Nhiên chột dạ, giọng càng lúc càng nhỏ:

“…Em không phải đang uy hiếp anh đâu. Chỉ là… em thích như vừa rồi, thật sự thích lắm. Sau này… em vẫn có thể đến tìm anh không?”

Chỉ cần cậu ấy nói thích, bao nhiêu giận trong lòng Lục Diễn đều tan sạch.

Anh vươn tay nhẹ nhàng xoa cổ cậu, ngón tay dịu dàng như gió đêm. Cả ánh mắt và giọng nói đều nhẹ đến mức không tưởng:

“Sau này muốn đến thì nhắn tin cho anh.”

“Anh sẽ để cửa.”

Diệp Nhiên thở phào nhẹ nhõm, rón rén ghé vào bên cạnh anh, ánh mắt chân thành đến kỳ lạ:
“Diễn ca, anh yên tâm, em hiểu quy củ. Chỉ khi nào thắng trận em mới đến đây, tuyệt đối không chiếm tiện nghi của anh thêm một lần nào đâu.”

Lục Diễn: “…”

Anh vốn muốn nói đến chuyện kết giao, cậu ta lại cứ như đang nói chuyện giao dịch bí mật.

Anh đau đầu xoa xoa trán.

Rõ ràng chỉ là muốn hẹn hò bình thường, cuối cùng lại thành một thỏa thuận công – tư phân minh: thắng trận thì được đến gần, thua thì biến mất không dấu vết. Nghĩ tới đây, Lục Diễn quyết định nói rõ mọi chuyện:

“Diệp Nhiên, anh cảm thấy chuyện này hai bên đều cần có...”

Chưa nói hết câu, anh nghiêng đầu nhìn sang... người bên cạnh đã ngủ mất rồi.

Cậu ấy dựa lên cánh tay anh, dáng vẻ ngủ rất ngoan, dù không được chạm vào người anh thì vẫn biết điều tự ôm lấy tay mình.

Lục Diễn thở dài trong lòng.

Anh đối mặt với người này thật sự không biết nên giận thế nào cho ra hồn. Đối ngoại có thể sấm rền gió cuốn, quyết định dứt khoát, vậy mà đối với Diệp Nhiên… ngay cả một lời nặng cũng chẳng nói nổi.

Anh cẩn thận nghiêng người, nhẹ nhàng đưa đầu Diệp Nhiên dựa sát vào mình, còn chủ động đưa tay cho cậu ấy ôm. Sau đó cũng nằm xuống, dùng tay kia làm gối, đầu óc rối loạn mãi cho đến gần sáng mới thiếp đi.

Trong lúc mơ màng, anh có cảm giác như có ai đó khẽ hôn lên má mình.

Khi mở mắt ra, Diệp Nhiên đã không còn trong phòng.

Ý thức mơ hồ lướt qua một thoáng hỗn loạn. Đêm qua… rốt cuộc có thật không?

Anh còn chưa kịp phân biệt rõ, liền cảm thấy thân dưới có luồng khí lạnh truyền đến. Lập tức bật dậy, hoảng hốt chật vật đi vào nhà tắm.

…Hai mươi ba năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên Lục Diễn cảm thấy mất mặt đến vậy.

“Tít  tít ”

Tin nhắn đến từ Trần Ích:“Còn ngủ hả? Tối qua mệt quá sức rồi à? Mau tới phòng họp, có vấn đề với nhà đầu tư rồi.”

Lục Diễn vội vàng rửa mặt thay đồ, nhanh chóng đến phòng họp. Trong phòng đã có mặt Tưởng An và vài nhà đầu tư, không khí rõ ràng nặng nề.

Sau khi nghe Trần Ích trình bày sơ lược, Lục Diễn mới hiểu: đã có vài nhà đầu tư rút vốn khỏi XG.

Trần Ích bực tức:“Thành tích của chúng ta tốt như vậy, họ điên rồi à? Sao lại rút vào thời điểm này?”

Tưởng An lắc đầu, giọng trầm xuống:“Không đơn giản vậy đâu. Những bên rút vốn này đều có liên hệ làm ăn với Giang gia. Rõ ràng có người đứng sau giật dây.”

Trần Ích kinh ngạc:“Không phải chứ, Giang Thời Trân có cả một tập đoàn lớn như thế, nhắm vào XG của chúng ta làm gì?”

“Không chỉ XG,” Tưởng An nói chậm rãi, ánh mắt đầy nghiêm trọng, “Các đội top khác cũng bắt đầu bị ảnh hưởng. Tôi đánh giá, Giang Thời Trân muốn ‘nhập cuộc’, và đây chỉ là bước đầu dò xét thái độ các bên.”

Anh dừng lại một chút, rồi nhìn Lục Diễn và Trần Ích:“Anh ta rời khỏi giới esports mấy năm, vậy mà vẫn có nhà đầu tư quay lại ủng hộ. Tôi e rằng chuyện xảy ra bốn năm trước… có khả năng sẽ lặp lại.”

Tưởng An bất đắc dĩ nhìn quanh mọi người: “Tôi e là anh ta muốn độc quyền toàn ngành.”

Năm đó, Giang Thời Trân cường thế gia nhập thị trường, đúng là đã từng vực dậy cả giới eSports, nhưng cũng để lại một mớ hỗn độn.

Tài nguyên là của hắn. Tuyển thủ là của hắn. Lưu lượng là của hắn. Đầu tư cũng toàn bộ đến từ hắn. Quyền phát ngôn trong giới, dần dần cũng rơi vào tay hắn, khiến mọi quy tắc trở nên mờ ám và thiếu minh bạch.

Có người mắng Giang Thời Trân muốn làm Hoàng đế eSports, cũng có người mù quáng tôn sùng hắn như thần thoại. Tưởng An, một nhà đầu tư đã chứng kiến tất cả – hiểu rõ: kiểu lũng đoạn đó chỉ khiến cả ngành bị kéo lùi, thậm chí bị phá hủy.

“May là hiện tại giới eSports đã đủ trưởng thành. Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, XG nhất định vượt qua được.”

Nhưng vẫn có người lo lắng hỏi:“Nếu đứt chuỗi tài chính thì sao? Thiếu hụt lớn như vậy, đâu phải chuyện nhỏ.”

Không khí trong phòng họp lập tức trở nên ngột ngạt. Mỗi người đều lặng lẽ dò xét phản ứng của những người còn lại.

Bất ngờ, Lục Diễn mở miệng:“Thiếu bao nhiêu?”

Tưởng An lập tức đáp:“Gần hai trăm triệu.”

Lục Diễn rũ mắt, giọng bình tĩnh như thường:“Tôi bù vào.”

Tưởng An lập tức nở nụ cười, mục đích đạt được rõ ràng:“Biết ngay mà! Tôi nói rồi, ngày trước anh kéo tôi lập đội, tôi đã thấy anh là người đáng tin. Đội này không có anh thật sự không được!”

Ngày đó hai người rõ ràng đã thỏa thuận “nhập cổ bằng kỹ thuật”, Lục Diễn cũng lười so đo, chỉ lạnh nhạt nói:“Đừng bóp vai cho tôi, đi kéo thêm đầu tư về là được.”

Tưởng An cười sảng khoái:“Yên tâm, chuyện nhỏ!”

Nguy cơ tạm thời được hóa giải, mọi người tản ra, ai làm việc nấy.

Lục Diễn xử lý xong công việc quay về khu huấn luyện, phát hiện phòng trống trơn. Không ai đang luyện tập cả.Ngoài cửa sổ, Tống Tân Tinh và Diệp Nhiên đang thì thầm trò chuyện, sắc mặt đều không tốt.

Tống Tân Tinh nói nhỏ:“Tôi có linh cảm đội chúng ta sắp giải tán rồi.”

Diệp Nhiên lo lắng:“Sao cơ?”

“Cậu chưa nghe tin à? Rất nhiều nhà đầu tư rút vốn, mấy trăm triệu bị hụt, lấy đâu ra mà bù?”

“Thế... chúng ta phải làm sao?” Giọng Diệp Nhiên rõ ràng có chút bối rối.

Tống Tân Tinh thở dài:“Còn làm sao được nữa. Chắc tiền lương cũng không trả nổi, đánh xong trận này là ai về nhà nấy, chờ bị giải tán hoặc bán đội đi thôi.”

Diệp Nhiên chột dạ, ánh mắt bất an hẳn lên:“Thế Diễn ca thì sao? Anh ấy sẽ thế nào?”

Tống Tân Tinh nhún vai:“Chắc phải đứng ra gánh phần nợ đó chứ còn sao nữa. Không khéo còn bị liệt vào danh sách thất tín, mất tư cách điều hành luôn cũng nên...”

Diệp Nhiên im lặng.

Một cơn lo lắng không tên bỗng dâng lên mãnh liệt. Cậu cắn môi dưới, tay siết chặt bên cạnh người, ánh mắt dõi theo cánh cửa sau lưng, nơi Lục Diễn vừa lặng lẽ bước vào.

Diệp Nhiên trầm mặc rất lâu, sau đó cúi đầu, giọng rầu rĩ:“Vậy... tôi đi làm công giúp anh ấy trả nợ vậy, chứ còn biết làm gì nữa.”

Lục Diễn nghe vậy, cảm xúc trong lòng chấn động dữ dội. Anh không kìm được bước nhanh về phía cậu, cổ họng khô khốc, rất muốn mở lời nói gì đó.

Ngay lúc ấy, Tống Tân Tinh lại chen vào:“Cậu bị ngốc à? Dưới bầu trời này đâu chỉ có mỗi anh ta là đàn ông, cậu đổi người khác chẳng phải xong à? Nghe tôi đi, tôi giới thiệu cho cậu một người mới...”

“Tống Tân Tinh.”

“Dạ!”

“Thêm 20 trận huấn luyện thể lực.”

“...Hả?”

“Tự tập, đừng làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác.”

“...Vâng...”

Biết đội đã tạm thời vượt qua nguy cơ, bầu không khí trong phòng huấn luyện đang im ắng như tờ lập tức náo nhiệt trở lại. Đối thủ ngày mai là YPG, đội xếp hạng 7 mùa xuân, thực lực không hề yếu. Chủ đầu tư của họ lại có quan hệ khá thân thiết với Lạc Ngạn Chu, hai đội chia sẻ tài nguyên, phối hợp cực kỳ ăn ý.

Nghe nói, Kuner, người đi mid của YPG, cũng rất coi trọng trận này, còn đi hỏi ý kiến của không ít cao thủ kỳ cựu.

Trước đây, Diệp Nhiên đối đầu chủ yếu với các mid yếu hơn nên thi đấu khá thoải mái. Lục Diễn lo rằng lần này cậu sẽ bị thiệt thòi, nên đã đặc biệt cùng cậu xem lại toàn bộ các trận đấu của Kuner để phân tích chiến thuật.

Thông thường, tuyển thủ chuyên nghiệp là sự kết hợp giữa thiên phú và nỗ lực hậu thiên. Nhưng Kuner lại là kiểu người... vừa có thiên phú xuất sắc, vừa chăm chỉ đến đáng sợ, tốc độ trưởng thành của hắn khiến người ta không thể không cảnh giác.

Lục Diễn không ngừng nhắc nhở:“Trận tập huấn hôm đó Kuner rõ ràng có phần khinh địch. Nếu cậu ta nghiêm túc đấu trí với em, thắng bại khó nói. Nhưng em không cần lo, anh sẽ giúp em.”

Diệp Nhiên gật đầu, ánh mắt đầy tin tưởng, không chút nghi ngờ.

Hai người tập trung phân tích đến tận khuya. Khi Tống Tân Tinh rời khỏi, tiện tay tắt luôn đèn khu vực bên ngoài, phòng huấn luyện lập tức chìm vào bóng tối.

Lúc này Lục Diễn mới giật mình nhận ra vị trí hai người ngồi đã quá gần. Anh theo bản năng khẽ nghiêng người ra sau giữ khoảng cách.

Diệp Nhiên khó hiểu quay đầu lại, hỏi nhỏ:“Diễn ca?”

Ánh mắt Lục Diễn vừa đúng chạm vào môi cậu. Nhớ tới chuyện tối qua, cổ họng anh lập tức khô rát, vội nắn lại mặt cậu:“Tập trung nhìn màn hình đi.”

Thật ra từ đầu đến cuối, người không tập trung chính là anh.

Màn hình vừa lúc chiếu lại một pha xử lý đỉnh cao của Kuner.

Hắn sử dụng Azir, bất ngờ tung chiêu cuối, vốn là đường thẳng đẩy đối phương về phía sau, nhưng lại có thể tạo ra một vòng xoắn nhẹ, đẩy kẻ địch đang ở ngoài tầm hiệu lực về thẳng dưới trụ nhà mình.

Một cú phản sát kinh điển, vừa lạ vừa đáng sợ.

Diệp Nhiên lập tức mở to mắt:“Chiêu R xoắn ốc?”

Với người chơi hiểu cơ chế Azir, chiêu cuối là đường thẳng, không thể “xoắn”. Nhưng dưới tay Kuner, nó lại như có độ lệch, quỹ đạo thay đổi, rõ ràng là tăng phạm vi tác động một cách không chính thức một pha xử lý cấp sử thi thực thụ.

Diệp Nhiên không thể tin nổi, lập tức tua lại đoạn đó để xem lần nữa.

Phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp của Lục Diễn:“Đã có người phá giải được kỹ thuật đó rồi. Trong quá trình thi triển chiêu R, dùng combo EQ để lướt đi. Chỉ cần tốc độ tay đủ nhanh, hai góc độ đè lên nhau sẽ tạo thành R xoắn ốc.”

Việc Kuner dùng Tristana đánh ra thế tam giác di chuyển với Diệp Nhiên mà nói chỉ là trò trẻ con, xem một lần là hiểu. Nhưng chiêu R xoắn ốc này, cậu đã xem đi xem lại vô số lần, vẫn không nắm được cơ chế hoạt động.

Vẻ mặt Diệp Nhiên lập tức nghiêm túc hẳn, chăm chú dán mắt vào màn hình, thậm chí căng thẳng đến mức cắn móng tay.

Lục Diễn trấn an:“Azir là át chủ bài của Kuner. Cậu ta chưa chắc sẽ lấy ra ở vòng bảng.”

Nhưng Diệp Nhiên như nhập ma, vẫn cắm cúi nghiên cứu. Phòng huấn luyện tĩnh lặng như tờ. Lục Diễn không quấy rầy, chỉ yên lặng ngồi cạnh, âm thầm đồng hành.

Bỗng nhiên, Diệp Nhiên đập bàn phím, hưng phấn hét lên:“Em hiểu rồi!”

Cậu lập tức mở một trận huấn luyện cá nhân, thử nghiệm mười mấy lần, cuối cùng vỗ bàn:“Xác suất thành công chỉ khoảng 50%! Xem ra Kuner cũng không phải toàn năng!”

Lục Diễn theo bản năng đối chiếu với bảng phân tích mình làm trước đó đúng thật, 50%. Vậy mà Diệp Nhiên lại có thể tự phân tích ra điều này trong thời gian ngắn như vậy.

Kuner không phải thần. Hắn cũng không thể thoát khỏi ràng buộc cơ chế game. Nhưng vấn đề là với trình độ thi đấu hiện tại, 50% xác suất thành công trên sân khấu chuyên nghiệp đã đủ để khiến người đối đầu sinh tâm lý sợ hãi, liên tục bỏ lỡ cơ hội phản công.

Diệp Nhiên lại bắt đầu rối rắm, lẩm bẩm:“Vậy 50% còn lại thì sai ở đâu chứ?”

Lục Diễn bật cười, vươn tay xoa đầu cậu:“Ngủ trước đi, biết đâu tỉnh dậy lại nghĩ ra.”

Diệp Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, đi ngủ. Nhưng hôm sau vừa thấy anh, cậu lập tức nhăn nhó:“Diễn ca... em vẫn không nghĩ ra...”

Trận đấu chiều nay cực kỳ quan trọng. YPG là đội đang nhắm đến vé dự giải thế giới, Kuner hoàn toàn có khả năng sẽ giấu bài không dùng Azir.

Lục Diễn nhẹ giọng an ủi:“Không sao, cứ để hắn lấy ra. Em chẳng phải đang muốn phá giải hắn sao?”

Diệp Nhiên nghe xong, tinh thần lập tức phấn chấn trở lại.Đúng vậy! Nếu hắn dám dùng, mình sẽ có cơ hội cảm nhận trực tiếp, phá giải tại chỗ!

Cậu hào hứng không thôi, bắt đầu thật sự mong chờ trận đấu chiều nay.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro