Chương 1
"Từ từ, ban nãy anh đã va phải chỗ nào vậy"
"Đinh đoong."
Nghe thấy tiếng nhắc nhở có đơn hàng trực tuyến, Tô Tri từ phòng trong của tiệm hoa bước ra.
Anh đẩy cánh cửa kính ngăn cách, tiếng mưa ào ạt tràn vào tai.
Bên ngoài mưa rơi rất lớn. Giữa trưa, bầu trời đầy ắp mây đen, không một tia sáng len lỏi, sắc trời âm u phản chiếu lên bức tường kính lớn của cửa tiệm, khiến không gian trở nên trầm lặng với một màu xanh coban ảm đạm.
Tô Tri liếc mắt nhìn ra ngoài cửa tiệm.
Sao vẫn chưa tạnh?
Trận mưa ở thành phố Z đã kéo dài ba ngày liên tục, đến nỗi cả không khí cũng ngập tràn hơi nước, dù trong tiệm hoa có bật máy lọc không khí suốt 24 giờ vẫn không thể xua đi cảm giác ẩm ướt bám vào hơi thở, len lỏi vào tận tim phổi.
Mưa rơi, tiệm hoa vắng khách, hầu như chẳng ai ghé mua, những đơn hàng ít ỏi đều gọi dịch vụ giao tận nơi.
Không có tẹo sức sống nào.
Tô Tri cũng không thấy cô đơn, chỉ là sau khi làm xong mọi việc trong tay, khó tránh khỏi cảm thấy nhàm chán.
Sau khi gói xong những bó hoa cho đơn hàng giao đi, trong lúc đợi nhân viên giao hàng đến lấy, Tô Tri lần thứ ba nhìn sang quán cà phê bên cạnh.
Chính xác mà nói, là nhìn về phía một bóng người trong quán.
Bức tường ngăn giữa hai cửa tiệm là một tấm kính trong suốt, vì thế có thể nhìn thấy rõ bên kia.
Phía bên này của tiệm hoa có đặt nhiều cây thân gỗ cao lớn sát tường, tạo thành một màn chắn tự nhiên, vừa trang trí vừa ngăn bớt tầm nhìn.
Cây cối xanh tươi, xếp đặt có trật tự, thật ra không thể nhìn thấy rõ toàn bộ bên kia quán cà phê.
Nhưng người đàn ông kia rất tình cờ lại ngồi đúng vào khoảng trống thưa thớt giữa những tán cây, lọt vào tầm mắt của Tô Tri.
Có lẽ vì chán, Tô Tri nhìn người duy nhất trong tầm mắt mình lâu hơn vài giây.
Đó là một người đàn ông có thân hình rất cao lớn, dù đang ngồi co chân trên ghế vẫn toát lên sự hiện diện rõ ràng của một sinh vật vạm vỡ.
Người đàn ông hơi nghiêng người về phía anh, từ góc nhìn của Tô Tri có thể thấy được một phần gương mặt nghiêng, cổ và một bên vai của đối phương.
Gương mặt lộ ra không quá rõ ràng, nhưng những đường nét sâu sắc, đường viền xương hàm sắc sảo, cùng với đường cong căng nhẹ của cổ khi cúi đầu đã đủ để lộ ra một vẻ đẹp lạnh lùng, thâm trầm mà không thể phủ nhận.
Nói mới nhớ, đây là lần thứ ba dạo gần đây Tô Tri nhìn thấy người đàn ông này.
Hắn xuất hiện lần đầu tiên vào ngày thành phố Z bắt đầu có mưa.
Sau đó, mỗi ngày vào khoảng thời gian này, cứ như chấm công, hắn lại đúng giờ xuất hiện trong quán cà phê bên cạnh, gọi hai cốc cà phê, lặng lẽ ngồi khoảng hai tiếng đồng hồ.
Lần nào cũng ngồi cùng một chỗ, phần lớn thời gian đều chăm chú vào laptop, không nói chuyện với ai.
Một người như vậy, dù không nhìn mặt, chỉ cần từng gặp qua cũng sẽ để lại ấn tượng sâu sắc.
Trước đây, Tô Tri chưa từng thấy hắn.
Anh đoán hắn có lẽ là một nhân viên công tác đi công tác xa, làm việc rất nghiêm túc.
Khu vực này của thành phố Z là khu mới phát triển. Đầu năm nay, sau khi có tin tức một khu vực quân sự bị cấm chuẩn bị được dỡ bỏ, nhiều doanh nghiệp nổi tiếng lần lượt cử đội ngũ đến khảo sát, thỉnh thoảng lại có nhân viên công ty ra vào, nhân sự thay đổi liên tục.
Tô Tri suy đoán vẩn vơ.
Anh thực ra cũng không chắc, dù sao anh cũng chỉ mới đến thành phố Z nghỉ phép và trông tiệm hoa được một tháng, không thể nói là quá hiểu rõ nơi này, chỉ là đoán bừa mà thôi.
Cửa hàng hoa này không phải do anh mở, anh cũng không phải nhân viên, chỉ là đến giúp trông coi.
Người đàn ông trong tầm mắt bỗng nhiên cử động, Tô Tri chợt nhận ra cứ nhìn chằm chằm người khác thế này có vẻ không được lịch sự, liền chớp mắt rồi dời ánh nhìn đi.
May mà đối phương không nhận ra ánh mắt dò xét của anh, chỉ lặng lẽ cầm tách cà phê bên cạnh lên, nhấp một ngụm.
Nhưng động tác vai khẽ di chuyển của hắn lại vô thức thu hút ánh mắt của Tô Tri thêm lần nữa.
Anh thầm nghĩ — vai người này rất rộng.
Kết hợp với ấn tượng những lần trước, anh đoán người này ít nhất phải cao một mét chín.
Cao như vậy, lại có diện mạo và khí chất như thế... chắc là một Alpha.
Tô Tri theo thói quen đánh giá vẻ ngoài mà suy đoán giới tính của đối phương, cảm thấy xác suất chính xác phải đến 95% trở lên.
Alpha có chiều cao và khối lượng cơ bắp vượt trội so với người thường, Omega thì mảnh mai hơn, còn Beta nằm ở khoảng giữa hai bên. Nghe nói còn có một số dạng phân hóa giới tính đặc biệt hiếm gặp, nhưng đó không phải thứ người bình thường có thể tìm hiểu.
Trong cuộc sống, Tô Tri hiếm khi để ý đến những chuyện liên quan đến giới tính.
Anh chỉ là một Beta.
Beta hầu như không cảm nhận được pheromone, cũng không có kỳ mẫn cảm hay kỳ phát tình không thể kiểm soát, không có nhu cầu, nên tự nhiên cũng chẳng cần bận tâm.
Nhưng ngoại hình của người đàn ông này quá rõ ràng, ngay cả một người không nhạy cảm như Tô Tri cũng dễ dàng đoán được hắn không phải Beta hay Omega.
Tuy nhiên, anh vẫn cảm thấy người đàn ông này có chút kỳ lạ, dường như không giống những Alpha mà anh từng gặp trước đây.
Là vì khí thế đặc biệt hơn sao?
Những giọt mưa tí tách chảy dọc theo bức tường kính, trong khoảnh khắc nào đó, Tô Tri bỗng cảm thấy góc nghiêng gương mặt người đàn ông kia dường như cũng bị nhuộm một sắc màu ảm đạm, như thể hơi lạnh và ẩm ướt đang len lỏi qua tấm kính tràn vào không gian bên trong.
"Đinh đoong."
Âm báo vang lên lần nữa, nhân viên giao hàng đến lấy bó hoa đã đặt trước, cắt ngang dòng suy nghĩ mơ hồ thoáng qua trong đầu Tô Tri.
Anh hoàn hồn, thu lại ánh nhìn từ người đàn ông, đưa bó hoa đã gói sẵn cho nhân viên giao hàng.
Sau đó, anh đóng cửa lại, bước vào phòng trong của tiệm hoa.
Tô Tri không nhìn thấy rằng, sau khi anh rời đi, người đàn ông vốn đang chăm chú nhìn vào màn hình laptop lại bất chợt quay đầu. Đôi mắt đen tuyền, sâu thẳm, dừng lại một lúc nơi chiếc kệ hoa mà Tô Tri vừa đứng.
Những chiếc lá xanh mướt của cây tổ điểu khẽ rung rinh, những giọt nước đọng trên đó lặng lẽ tụ lại, phản chiếu sắc màu ẩm ướt của trời mưa.
Tô Tri đang quan sát một mầm cây non trong phòng nghiên cứu của tiệm hoa.
Cây con cao chừng bốn đến năm centimet, được đặt trong một dụng cụ thí nghiệm bằng thủy tinh chuyên dụng. Lá cây xanh mướt, nhỏ bé, chỉ có hai chiếc lá mọc lệch nhau – một lớn một nhỏ.
Cậu kiểm tra một lúc, sau đó nhập ghi chú vào thiết bị ghi chép: "Mẫu thí nghiệm X00409 - Tình trạng sinh trưởng: Bình thường."
Công việc chính của Tô Tri là nghiên cứu viên tại viện nghiên cứu thủ đô, còn mầm cây này chính là mẫu thí nghiệm mà anh mang về từ viện.
Đề tài của anh là nghiên cứu mối liên hệ giữa thực vật và pheromone con người, nhằm phát triển các loại dược phẩm mới liên quan đến pheromone.
Dược phẩm pheromone có nhiều hướng nghiên cứu, trong đó, trọng tâm của Tô Tri là phát triển thuốc ức chế dành cho Alpha. Mầm cây trước mặt anh chứa một thành phần tự nhiên có khả năng trung hòa pheromone loại Alpha.
Gần đây, viện nghiên cứu bất ngờ cho toàn bộ nhân viên nghỉ phép. Tô Tri không có lý do để về nhà – bố mẹ anh đã đi du lịch dài hạn từ hai năm trước – nên anh quyết định đến thành phố này, vừa nghỉ ngơi vừa trông coi tiệm hoa của giáo sư hướng dẫn.
Nói là trông coi, nhưng vì khu vực này của thành phố Z dân cư thưa thớt, lượng khách rất ít, công việc cũng khá nhàn hạ.
Thực ra, tiệm hoa này vốn không mở ra để kinh doanh, mà phần lớn được sử dụng làm phòng thí nghiệm tư nhân. Bên trong được trang bị nhiều thiết bị chuyên dụng.
Tô Tri đồng ý giúp giáo sư trông coi tiệm hoa cũng một phần vì lý do này – anh có thể tận dụng cơ sở vật chất để tiếp tục chăm sóc mẫu thí nghiệm của mình ngay cả khi không ở viện nghiên cứu.
Xét về nguyên tắc, việc mang mẫu thí nghiệm ra khỏi viện nghiên cứu là không hợp quy định.
Nhưng để lại nó một mình trong viện, Tô Tri thật sự không yên tâm.
Mầm cây trước mắt chính là thành quả mà anh đã dành hai năm nghiên cứu – giống lai thế hệ thứ tư của cây mẫu X, biến thể thứ chín, gọi tắt là 0409.
Thành phần mà 0409 tạo ra có hiệu quả trung hòa pheromone Alpha rất tốt, sản lượng cũng vượt trội, nằm trong nhóm ưu tú nhất trong số hàng trăm biến thể mà anh từng thử nghiệm. Tô Tri đã thử qua gần một trăm tổ hợp lai tạo khác nhau, và chỉ trong nửa năm gần đây, anh mới có thể duy trì ổn định đặc tính năng suất cao của 0409.
Nhưng nó có một điểm yếu nghiêm trọng – thể chất quá yếu, rất dễ chết yểu.
Tô Tri đã thử thêm vào nhiều tổ hợp gen để cải thiện, nhưng hiệu quả chưa như mong đợi. Một số biến thể có thể chất tốt hơn nhưng sản lượng lại giảm mạnh, nên anh đành tạm gác lại hướng cải tiến này.
Do viện nghiên cứu đột ngột đóng cửa, các mẫu thí nghiệm chỉ có thể được giao cho hệ thống tự động quản lý.
Nhưng với một giống cây yếu ớt như 0409, ngay cả khi có người chăm sóc cẩn thận, đôi khi nó vẫn chết mà không rõ nguyên nhân. Nếu để lại trong viện, khi quay lại, xác suất nó đã khô héo gần như là 90%.
Với một nhà nghiên cứu, thành quả nuôi dưỡng suốt bao năm cũng giống như sinh mệnh của chính mình.
Vì vậy, dù biết rằng hành động này không hợp quy định, Tô Tri vẫn lặng lẽ mang 0409 ra ngoài.
Tổng thể mà nói, anh vẫn rất hài lòng với giống 0409.
Chỉ là... nó có một "khuyết điểm" mà chẳng biết có nên xem là khuyết điểm hay không —
Trong giai đoạn cải tiến ban đầu, dòng biến thể thứ chín đã được cấy ghép gen của họ cây bạc hà. 0409 cũng thừa hưởng một phần đặc tính của bạc hà, đặc biệt là về mùi hương – tỏa ra một mùi thơm mát lạnh, đặc trưng của bạc hà.
Trùng hợp làm sao, Tô Tri lại rất nhạy cảm với mùi bạc hà.
Hồi nhỏ, anh từng lỡ ăn phải một lá bạc hà, cay đến mức chảy nước mắt, còn chạy đi hỏi mẹ rằng có phải lá cây đang "cắn" anh không.
Lớn lên thì đỡ hơn, không còn phản ứng dị ứng kiểu đó nữa, nhưng vẫn luôn có chút nhạy cảm. Chỉ cần ngửi thấy mùi bạc hà, anh sẽ rùng mình theo phản xạ.
Cơn mưa ngoài kia kéo dài suốt cả buổi chiều, khiến tiệm hoa vắng lặng, không có thêm đơn hàng nào mới.
Thoáng chốc, kim đồng hồ đã chỉ sáu giờ tối – đến giờ đóng cửa. Tô Tri mới ngừng nghiên cứu, bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
"Ưm..."
Anh giơ tay day nhẹ sống mũi, khẽ thở dài một hơi, có chút mệt mỏi.
Tô Tri bị mùi hương xông đến mức hơi choáng váng.
Hệ thống lọc không khí trong cửa hàng hoa không tốt bằng trong phòng thí nghiệm, mùi hương không thể thoát ra ngoài. Ở trong này quá lâu cùng với cây thực nghiệm khiến cả người anh như bị ngâm trong mùi bạc hà.
Anh cảm thấy nếu mình hắt hơi, chắc cũng có mùi bạc hà mất.
Đầu óc có chút lâng lâng, giống như phản ứng khi say rượu.
Tô Tri liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời vẫn chưa tạnh mưa, tiếng lách tách tí tách vẫn tiếp tục vang lên. Anh cầm ô, quyết định ra ngoài một lát để hít thở không khí trong lành.
Anh đẩy cửa bước ra ngoài.
Không khí lạnh ẩm bên ngoài khiến anh rùng mình một cái, vội mở ô ra, hơi mơ màng bước về phía trước.
Trước cửa có một chậu cây cọ lớn che khuất tầm nhìn. Tô Tri giương ô lên, rẽ sang hướng chậu cây thì đột nhiên trước mắt xuất hiện một bóng người cao lớn, rất gần, đang đi về phía trước.
Khi Tô Tri nhận ra thì đã quá muộn.
Đối phương cúi đầu, dường như đang xử lý thứ gì đó, hoàn toàn không phát hiện ra tình huống bất ngờ này. Vì thế, Tô Tri không kịp phản ứng mà đâm sầm vào người kia.
Chiếc ô tuột khỏi tay anh, lăn vài vòng trên mặt đất, rơi vào vũng nước và bị bắn bẩn.
"Ưm — "
Tô Tri hừ nhẹ một tiếng.
Tư thế không tốt, anh đâm thẳng vào người đối phương, cả gương mặt bị vùi kín mít vào trong.
Không biết va phải bộ phận nào, không quá cứng, thậm chí còn có chút đàn hồi, nhưng vì mũi là vị trí rất nhạy cảm, nên cú va chạm vẫn khiến anh đau đến cay cả sống mũi.
Dưới sự kích thích của cơn đau, mùi bạc hà vốn đã vương vấn trong mũi lại càng đậm hơn, như thể muốn thấm sâu vào tận da thịt.
Tô Tri cảm thấy tim mình co thắt lại trong thoáng chốc, một ảo giác kỳ lạ dâng lên trong đầu, như thể anh bị tước đoạt mất hô hấp, gần như choáng váng.
Hơi ấm từ người kia truyền qua lớp quần áo, mạnh mẽ xua tan đi sự lạnh lẽo ẩm ướt xung quanh, bao trùm lấy anh.
Tô Tri hơi mất kiểm soát, muốn đứng dậy nhưng chân lại mềm nhũn, ngược lại còn vùi sâu hơn vào người đối phương, má dán chặt vào một bộ phận mềm mại nhưng đàn hồi.
Cánh tay người đàn ông vòng qua eo và lưng anh, đó là phản xạ tự nhiên khi hai người va vào nhau, muốn đỡ anh không bị ngã. Nhưng vào thời điểm này, nó lại vô tình giữ chặt anh trong vòng tay.
Mãi đến vài giây sau, một bàn tay ấm áp, mạnh mẽ nắm lấy cánh tay anh, Tô Tri mới mượn lực đứng vững. Đồng thời, cánh tay ôm lấy lưng anh cũng kịp thời buông ra, anh lùi lại một bước, cuối cùng cũng tự giải thoát khỏi vòng tay người kia.
"Cảm ơn."
Tô Tri vội vàng nói lời cảm ơn, giọng nói mang theo chút nghẹn ngào vì mũi bị va đập, sau đó ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Ánh mắt anh lướt qua đường nét sắc sảo của xương hàm và sống mũi thẳng tắp của đối phương, rồi chạm vào đôi mắt đen sâu thẳm.
Người đàn ông có đường chân mày rất sâu, hơi ép xuống, khoảng cách giữa hai mắt khá gần, khiến cho ngũ quan thêm phần sắc nét và lập thể. Khuôn mặt hắn tuấn mỹ đến mức có phần sắc bén, dù chỉ đơn thuần đứng yên tại chỗ cũng không che giấu được sự nguy hiểm và xâm lược ẩn sâu trong cốt cách.
Tô Tri sững lại một chút, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không chú ý nhìn đường, anh có sao không?"
Người đàn ông bị anh va vào không bộc lộ cảm xúc gì. Sau khi thấy Tô Tri đứng vững, hắn buông cánh tay đang giữ anh, khẽ gật đầu đáp: "Không sao."
Sau đó nhặt chiếc ô rơi bên cạnh lên, giũ sạch vệt nước đọng trên đó rồi đưa cho Tô Tri. Trên mu bàn tay rộng lớn thấp thoáng đường gân xanh mờ nhạt.
Tô Tri nhận lấy ô, lại nói thêm một tiếng cảm ơn.
Sau khi bình tĩnh lại đôi chút, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu anh là — Trùng hợp thật, người này chính là Alpha mà sáng nay anh gặp ở quán cà phê bên cạnh.
Nhìn gần hơn, đúng là rất cao, vai rộng, ngực cũng rộng, cả khung xương đều lớn hơn Tô Tri một vòng. Giờ phút này, khi đối diện nhau ở cự ly gần, cảm giác áp bức càng trở nên rõ ràng hơn.
Tô Tri vốn đã thuộc nhóm Beta có chiều cao khá lý tưởng, gần 1m80, không hề thấp so với nhiều Alpha khác. Nhưng lúc này, anh vẫn phải hơi ngước lên mới có thể đối diện với ánh mắt người đàn ông.
Suy nghĩ thứ hai —
Khoan đã, vừa rồi anh đâm vào đâu vậy? Cái cảm giác kỳ lạ đó...
Ánh mắt Tô Tri chậm rãi dời xuống, chậm rãi dừng lại trước ngực người đàn ông.
Người này mặc một bộ vest phẳng phiu, đường cắt may gọn gàng đơn giản, nhưng ngay vị trí ngực rộng lớn, ngang với chiều cao khuôn mặt của Tô Tri, lại có một chỗ nhăn lại rõ rệt, trông như vừa bị ai đó dụi vào.
Trong đầu Tô Tri vang lên một tiếng "ong" khe khẽ: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro