Chương 16

"Ừm, thích em."

Pheromone của Tạ Nghi bộc phát.

Chỉ trong khoảnh khắc thất thần, hương bạc hà lạnh lẽo lan ra, dù chỉ là một lượng nhỏ nhưng lại mang theo sức xâm chiếm mạnh mẽ, bao trùm cả phòng triển lãm.

Không gian yên tĩnh chớp mắt, rồi như một giọt nước sôi rơi vào chảo dầu. Những Alpha và Omega nhạy cảm lập tức nhận ra điều khác thường, đưa mắt tìm kiếm nơi phát ra mùi hương, rì rầm bàn tán.

May mà thuốc ức chế vẫn còn tác dụng, nồng độ và hoạt tính pheromone trong cơ thể Tạ Nghi bị kìm nén đến mức thấp nhất. Những người khác chỉ cảm thấy một pheromone Alpha quá mức mạnh mẽ, gây khó chịu, chứ không nghĩ đến điều gì khác, càng không đủ để gây ra phản ứng dây chuyền.

Tạ Nghi siết chặt tay, cố gắng kiềm chế, liếc nhìn Tô Tri một cái: "Xin lỗi, đợi tôi ở đây hai mươi phút."

Nói xong, hắn bước nhanh vượt qua Tô Tri, rời đi.

Tô Tri hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra: ???

Chỉ hỏi một câu thôi mà, sao Tạ Nghi đột nhiên biến sắc rồi chạy mất?

Anh theo bản năng nhìn theo bóng lưng Tạ Nghi, nhưng tốc độ của người kia quá nhanh, chỉ như cơn gió sắc lạnh lướt qua gò má anh.

Chỉ vài giây sau, Tạ Nghi đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.

"Tạ Nghi..."

Tô Tri lẩm bẩm tên hắn, trong lòng dâng lên một chút bối rối.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng bàn tán trong đại sảnh: "Cái gì thế này? Nồng quá! Có Alpha nào động dục sao?"

Anb mới bừng tỉnh nhận ra điều gì đã xảy ra.

—Pheromone của Tạ Nghi đã lan ra..

"Sao mùi pheromone này mạnh vậy? Là Alpha cấp S à?"

"Lạ thật, sao tôi hơi chóng mặt buồn nôn..."

"Chắc là cấp bậc quá cao, mau ra khỏi đây thôi!"

Tô Tri là Beta, hoàn toàn không ngửi được pheromone, nên anh không cảm nhận được bất cứ điều gì.

Nhưng nhìn phản ứng của những người xung quanh, có vẻ như tình hình không nhỏ.

Anh đang đứng ngay trung tâm cơn bão, vô thức hít sâu một hơi, cố tìm kiếm dấu vết pheromone trong không khí.

Nhưng như dự đoán, anh chẳng ngửi được gì cả.

Nhân viên triển lãm lập tức xuất hiện, bật hệ thống lọc không khí, trấn an mọi người, đưa những ai cảm thấy khó chịu ra ngoài.

Theo luồng không khí được thay mới, pheromone gây náo loạn cũng dần bị xóa sạch.

Ở nơi công cộng, Alpha hoặc Omega tiết pheromone không phải chuyện hiếm, đã có sẵn các biện pháp xử lý khẩn cấp. Vì vậy, tình hình nhanh chóng ổn định lại.

Tô Tri đứng yên một lúc, suy nghĩ dần rõ ràng hơn.

Theo lẽ thường, anh nên nghe theo lời Tạ Nghi, đứng yên tại chỗ chờ đợi. Đây là phương án đơn giản và hợp lý nhất.

Cuối cùng, trong tình huống này, anh thực sự không thể giúp được gì nhiều.

Đuổi theo ư? Có khi còn chẳng tìm được người, rồi lại khiến Tạ Nghi sau khi quay về phải đi tìm anh, càng thêm phiền phức.

Nhưng Tô Tri do dự một lát, rồi vẫn gọi một nhân viên công tác lại, hỏi: "Chào bạn, xin lỗi vì đã làm phiền. Cho hỏi phòng cách ly khẩn cấp gần nhất ở đâu vậy? Người gặp sự cố vừa rồi là bạn tôi, bạn có thể dẫn tôi qua đó không?"

Những nơi công cộng đều được trang bị phòng cách ly pheromone chuyên dụng để ứng phó với các tình huống phát sinh đột ngột.

Tạ Nghi không đến buổi triển lãm, nhưng trước khi xuất phát, hắn có thói quen xem qua toàn bộ kết cấu tòa nhà. Nhờ vào trí nhớ xuất sắc và khả năng tư duy vượt trội của Enigma, bản đồ mặt bằng hiện lên rõ ràng trong đầu hắn, không chút do dự hay vòng vo. Chỉ mất chưa đầy một phút rưỡi, hắn đã đến được phòng cách ly gần nhất.

Mãi đến khi bước vào phòng cách ly, cửa tự động khóa lại, hắn mới thả lỏng cằm, đôi mắt đen cuối cùng cũng hiện lên chút u ám kìm nén, nặng nề thở ra một hơi.

Thực ra, việc toảpheromone không nghiêm trọng, lượng cũng rất ít. Thuốc ức chế mạnh vẫn còn hiệu quả, Tạ Nghi cũng nhanh chóng kiểm soát được, không thể xem là mất khống chế.

—So với cơn bạo loạn pheromone của Enigma có thể khiến bạn đời chìm đắm đến nghẹt thở, lồng giam pheromone vô tận ấy, thì khoảnh khắc thất thần này thậm chí còn chưa chạm đến ranh giới mất kiểm soát.

Nguyên nhân thực sự khiến Tạ Nghi rời đi là vì nếu tiếp tục ở đó, hắn không biết phải trả lời câu hỏi của Tô Tri thế nào.

—Đây có phải là hẹn hò không?

Có hoặc không, vốn chỉ là một câu trả lời đơn giản.

Hắn thậm chí biết rõ, khi Tô Tri hỏi câu đó, anh cũng không có ý gì đặc biệt, chỉ đơn thuần nghe người khác nhắc đến từ khóa rồi thuận miệng hỏi vì tò mò.

Một Beta ngây thơ, ngay cả hảo cảm cũng mơ hồ, như sương mù nhàn nhạt trôi nổi, bản thân còn chưa nhận thức rõ ràng.

Chỉ cần Tạ Nghi lảng tránh vài câu, Tô Tri thậm chí sẽ không nhận thấy bất kỳ điều gì khác thường.

Tạ Nghi đã trải qua rất nhiều cuộc huấn luyện tâm lý, có thể mặt không biến sắc mà nói ra vô số lời nói dối trọn vẹn, kín kẽ. Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể dễ dàng dẫn dắt Tô Tri bằng lời nói, đưa đối phương đến bất cứ hướng nào hắn muốn. Hắn thậm chí có thể đoán trước từng phản ứng của Tô Tri.

Tô Tri, sau khi tốt nghiệp vào thẳng viện nghiên cứu, được các tiền bối bảo vệ, cả đời chỉ sống trong môi trường ấm áp của những nhà nghiên cứu. Tình huống rối ren nghiêm trọng nhất mà anb từng gặp cũng chỉ là bị những kẻ theo đuổi vô duyên quấy rầy trong giới hạn quy tắc văn minh.

Còn Tạ Nghi, từ khi sinh ra đã lớn lên trong mảnh đất xám xịt, họ vốn thuộc về hai thế giới khác nhau.

Những điều rất bình thường với Tạ Nghi lại là những chuyện mà Tô Tri vốn dĩ sẽ chẳng bao giờ phải đối mặt trong đời.

Lòng người và tình cảm, khi được phân tích chính xác đến từng chi tiết nhỏ nhất, cũng có thể trở thành một công cụ như mô hình dữ liệu.

Tạ Nghi đã hiểu rõ điều này từ rất sớm và đã quá quen thuộc với nó, quen đến mức coi chính mình như một phần của công cụ đó. Hắn dùng khả năng tư duy mạnh mẽ để xây dựng mô hình lý trí, kiểm soát chặt chẽ từng tế bào thần kinh, thay thế cảm xúc bằng tính toán chính xác đến từng chi tiết.

Ngay từ ngày đầu tiên đến căn cứ, nhân viên ở đó đã ngạc nhiên trước sự ổn định của hắn. Ở Enigma — một nhóm mà đặc điểm điển hình là mất kiểm soát, hắn lại thể hiện lý trí và khả năng tự kiểm soát đáng kinh ngạc.

Nhân viên căn cứ cho rằng đó là do tính cách bẩm sinh của hắn, cộng với trí nhớ siêu phàm, mới có thể dùng lý trí để áp chế bản năng.

Nhưng khi đối mặt với Tô Tri, toàn bộ mô hình vận hành ấy đều trở nên vô hiệu.

Giống như lần trước, khi Tô Tri hỏi hắn có thích Beta không, hắn không thể trả lời.

Tất cả những kỹ xảo, tính toán, cân nhắc, khi đứng trước Tô Tri đều trở nên vô nghĩa.

Dù đầu óc hắn vẫn phân tích, vận hành, quan sát tất cả và dự đoán mọi con đường dẫn đến kết cục, thì quyền chủ đạo vẫn bị tước mất, trở thành một người đứng nhìn trong im lặng, không nói một lời, chỉ có thể cam chịu.

Mọi thứ đều đang sụp đổ, dù hắn vẫn tỉnh táo.

Vô số hình ảnh, vui hay buồn, tốt hay xấu, cuối cùng đều hợp lại thành khuôn mặt xinh đẹp nhưng thanh đạm của Beta kia, đôi mắt mang theo sự tò mò ngây thơ nhìn hắn, chờ đợi hắn đưa ra lựa chọn.

Giữa lý trí và dục vọng, hắn chính là con thú bị trói buộc bởi chính mình.

...

Sắc mặt Enigma u ám, một tay đút vào túi áo, ngón tay chạm vào lớp vỏ kim loại lạnh băng của ống tiêm ẩn sau lớp vải.

Mười liều thuốc ức chế dành riêng cho Enigma vừa được phê duyệt tối qua đã đến tay hắn. Để phòng ngừa bất trắc, hôm nay Tạ Nghi mang theo một liều bên mình.

Tiêm hai mũi thuốc ức chế trong ba ngày, ngay cả với Enigma có thể chất cực mạnh cũng là một hành động cực đoan, huống hồ hắn không lâu trước đây mới vừa "tĩnh dưỡng" nửa năm ở căn cứ, đã giảm đáng kể nồng độ pheromone trong cơ thể, càng không nên lạm dụng thuốc ức chế như thế.

Nhưng không hiểu sao, lúc này, Tạ Nghi lại rất muốn tiêm liều thuốc này vào cơ thể.

Không phải để ức chế pheromone, mà là để kìm hãm một thứ gì đó còn sâu hơn, càng mất kiểm soát hơn, càng nguy hiểm hơn... Dù hắn biết rõ, thuốc ức chế không thể ngăn cản được thứ đó.

"Cốc cốc ——"

Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ cắt ngang dòng suy nghĩ quay cuồng của Enigma.

Giọng nói trong trẻo của Beta truyền qua cánh cửa phòng cách ly, hơi bị vách ngăn làm giảm bớt âm sắc, như phủ một lớp màng mềm mại: "Tạ Nghi, anh có ở trong đó không?"

Ánh mắt Tạ Nghi khựng lại, động tác lấy thuốc ức chế cũng dừng hẳn.

Tô Tri lại đuổi theo tận đây sao?

"Tạ Nghi?" Không nghe được hắn trả lời, Beta lại gọi một lần, sau đó dường như quay sang hỏi nhân viên công tác, giọng nhỏ dần, lẫn chút lo lắng: "Có ai khác đang sử dụng phòng cách ly không? Có khi anh ấy không ở đây..."

Tạ Nghi nuốt khan, đáp lại: "...Tôi ở đây."

Bên ngoài, Beta khẽ thở phào: "Anh ở đây à? Tốt quá, tôi còn lo anh đi tầng khác. Anh sao rồi?"

Tạ Nghi: "Vẫn ổn."

Beta vẫn nói với giọng ủ rũ, nghe qua cánh cửa không rõ ràng lắm: "À, tôi thấy rồi, nồng độ pheromone không cao."

Bên ngoài phòng cách ly có màn hình đo nồng độ pheromone, giúp nhân viên bên ngoài đánh giá tình hình bên trong. Nếu có sự cố ngoài tầm kiểm soát, họ có thể kịp thời báo động và xử lý.

Sau khi vào phòng cách ly, Tạ Nghi không tiếp tục giải phóng pheromone nữa. Màn hình hiển thị mức an toàn với tín hiệu màu xanh lá.

Chỉ cần duy trì trạng thái ổn định này, mười lăm phút sau hắn có thể ra ngoài.

Beta nói: "Vậy tôi chờ anh bên ngoài."

Tạ Nghi: "...Ừ."

Hắn rút tay khỏi túi áo, ánh mắt dần tỉnh táo hơn.

Bây giờ mà tiêm thêm một liều thuốc ức chế nữa cũng không có tác dụng thực tế, thậm chí nếu quá liều có thể gây phản ứng phụ, dễ làm lộ sự bất thường.

Rõ ràng lúc nãy suýt mất kiểm soát, nhưng sau khi người khiến hắn rơi vào trạng thái đó xuất hiện, hắn lại kỳ lạ mà tìm lại được một phần lý trí.

Bên ngoài phòng cách ly, Tô Tri ngồi trên ghế. Đến khi chắc chắn Tạ Nghi không sao, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Nghi nói rất ít, ba câu chỉ vỏn vẹn năm chữ. Bình thường hắn không hay nói chuyện với nhiều người, nhưng với Tô Tri, cũng chưa bao giờ kiệm lời đến mức này.

Tô Tri không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng do Tạ Nghi không khỏe. Việc Alpha mất kiểm soát pheromone quả thực sẽ tạo ra áp lực lớn.

Nhưng... vì sao Tạ Nghi lại đột nhiên mất kiểm soát?

Tô Tri cố gắng nhớ lại những kiến thức liên quan trong đầu.

Anh vốn làm nghiên cứu về điều chế thuốc liên quan đến pheromone của Alpha, nên nắm rõ nguyên lý của những chuyện này.

Chỉ là, với tư cách một Beta, pheromone chưa từng ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của anh. Anh cũng không cảm thấy chúng có liên quan đến mình, chỉ coi đó như công việc, vì vậy trước giờ chưa từng suy nghĩ sâu xa.

"Tít tít."

Mười lăm phút sau, thiết bị kiểm tra xác nhận nồng độ pheromone trong phòng cách ly luôn nằm trong mức an toàn, cửa tự động mở.

Enigma cao lớn bước ra, vẻ mặt đã bình thường trở lại. Ngoại trừ đôi mày còn đọng chút lạnh lùng, ánh mắt tối sâu thẳm, nhìn chung không khác biệt nhiều so với lúc trước — vẫn điềm tĩnh, trầm ổn.

Tô Tri đứng dậy, gọi hắn: "Tạ Nghi."

Tạ Nghi đi đến trước mặt anh, giọng nói trầm thấp: "Xin lỗi, vừa rồi xảy ra sự cố ngoài ý muốn."

Tô Tri lắc đầu: "Anh không sao là được."

Ban nãy anh chỉ lo tình trạng của Tạ Nghi nghiêm trọng đến mức phải liên hệ bệnh viện, nhưng xem ra không quá nghiêm trọng, chỉ là bị tiết lộ pheromone ngoài ý muốn.

Thật ra, tình trạng này không hiếm gặp ở Alpha. Khi giao tiếp với đồng loại, nhiều Alpha có thói quen dùng pheromone để trao đổi và đánh giá lẫn nhau. Ngay cả khi tâm trạng dao động, pheromone cũng có thể bị tiết ra.

Giống như lần trước trong tiệm hoa, sư huynh của Tô Tri, Ngô Dung, cũng đã giải phóng pheromone của mình.

Dù hành động đó không lịch sự, nhưng mức độ toả này vẫn rất phổ biến.

Do đặc điểm sinh lý, Alpha khó có thể che giấu pheromone hoàn toàn. Những người có khả năng kiềm chế như Tạ Nghi thực sự rất hiếm.

Dựa theo lẽ thường, mức độ toả pheromone của Tạ Nghi vừa rồi không đáng để căng thẳng như vậy.

Tô Tri đoán rằng vì pheromone của Tạ Nghi quá mạnh, để tránh gây rối loạn, dù chỉ toả ra một ít, hắn cũng chủ động vào phòng cách ly.

Mức độ pheromone của Tạ Nghi rất cao, điều này có thể thấy qua phản ứng của nhóm Alpha và Omega trong triển lãm lúc nãy.

Nếu gặp phải pheromone quá mạnh, cơ thể sẽ sinh ra phản ứng sinh lý như chóng mặt, mất sức, buồn nôn,... Đây là phản ứng bản năng khi gặp phải một sức mạnh áp đảo.

Nghĩ đến phản ứng kịch liệt của những người trong hội trường lúc nãy, Tô Tri cảm thấy có lẽ không chỉ do cường độ pheromone. Anh tò mò hỏi: "Có thể cho tôi biết pheromone của anh có mùi gì không?"

Tạ Nghi cúi mắt nhìn anh: "Bạc hà."

Ánh mắt Tô Tri lóe lên vẻ ngạc nhiên: "Bảo sao lúc nãy họ nói mùi rất kích thích."

Đúng là rất kích thích, đặc biệt với một người nhạy cảm với mùi bạc hà như Tô Tri.

Nếu anh có thể ngửi được pheromone, có lẽ phản ứng của anh còn dữ dội hơn đám người trong triển lãm, thậm chí có khi còn bị sặc đến chảy nước mắt.

Nghe nói pheromone không chỉ có mùi mà còn mang đến cảm giác mãnh liệt hơn cả khứu giác đơn thuần.

Tạ Nghi nhìn gương mặt anh: "Cậu không thích sao?"

Hắn đã xem hồ sơ của Tô Tri, nhưng không có thông tin nào về sở thích mùi hương. Dựa vào biểu cảm nhỏ của Tô Tri, hắn nhạy bén suy ra thông tin.

Tô Tri chớp mắt, hơi chột dạ: "Ờm... cũng được..."

Thật lòng mà nói, anh không thể nói là thích. Hồi nhỏ, anh từng có một trải nghiệm không mấy tốt đẹp với mùi bạc hà.

Nhưng có lẽ do ở Thành phố Z một thời gian, thường xuyên ở trong nhà kính trồng hoa kém thông gió cùng với 0409 có mùi bạc hà, mức độ nhạy cảm của anh đã giảm đi rất nhiều.

Lần trước khi trở về từ vùng cấm, Tạ Nghi còn đưa cho anh vài viên chocolate bạc hà, anh đã từ từ ăn hết.

Hơn nữa, anh chợt nhớ đến lần chạm mặt Tạ Nghi trước cửa tiệm hoa hôm đó. Khi đó, cả người anh bị 0409 ám mùi, mũi đụng vào ngực Tạ Nghi, khứu giác nhạy cảm khiến anh bị bao trùm bởi hơi thở bạc hà nồng đậm.

Nếu nghĩ theo cách đó... thì đúng là giống như đã từng ngửi thấy pheromone của Tạ Nghi.

Không biết vì sao, Tô Tri cảm thấy hơi kỳ lạ.

Anh suy nghĩ một lúc rồi khẳng định: "Không ghét!"

Tạ Nghi: "Ừm."

Ánh mắt anh lướt qua gương mặt Tô Tri rồi dời đi.

Sau sự cố này, triển lãm thực vật không thể tiếp tục tham quan, dù sao họ cũng đã xem gần hết.

Hai người lái xe về nhà.

Lần này, khi Tạ Nghi đề nghị đưa anh về, Tô Tri không từ chối.

Trên đường về, anh trầm ngâm, ánh mắt lơ đãng, như đang đắm chìm trong suy nghĩ.

Tô Tri vẫn còn đôi chút thắc mắc về chuyện lúc nãy.

Tạ Nghi ngày thường quá mức bình ổn, khiến lý trí anh hiểu rằng đối phương là Alpha, nhưng thực tế lại không có cảm giác đó.

Chỉ đến khi Tạ Nghi toả ra pheromone, anh mới thực sự nhận thức rõ ràng — Tạ Nghi cũng giống như những Alpha khác, có dao động pheromone.

Nhưng vẫn có gì đó không đúng.

Toàn bộ sự việc... thiếu mất nguyên nhân gây ra.

Vài ngày trước, trước nhà kính của Lục tiểu thư, Tạ Nghi đối mặt với một Omega đang trong kỳ động dục vô cùng mạnh mẽ, vậy mà hắn không có chút phản ứng nào. Điều đó chứng tỏ năng lực kiềm chế của hắn cực kỳ mạnh mẽ.

Tạ Nghi vừa mới ở hội chợ triển lãm, không có chuyện gì xảy ra, vậy mà pheromone của hắn lại tỏa ra ngoài.

Lúc đó, trong triển lãm rất ít người, xung quanh họ trong phạm vi 5 mét thậm chí không có Alpha hay Omega nào, chẳng có yếu tố kích thích nào cả. Hơn nữa, bản thân Tạ Nghi trông cũng không giống như đang trong kỳ mẫn cảm — thời kỳ này thường chỉ xuất hiện sau khi bị Alpha đánh dấu.

Có gì đó không hợp lý.

Tô Tri suy nghĩ kỹ, xác nhận rằng chẳng có chuyện gì đặc biệt xảy ra cả. Nhưng trong đầu anh, những suy nghĩ rối rắm cứ cuộn lại thành một mớ hỗn độn.

Nếu nhất định phải tìm ra nguyên nhân, thì ngay trước khi pheromone của Tạ Nghi tràn ra ngoài vài giây, Tô Tri đã hỏi hắn một câu: Liệu có phải hai người đang hẹn hò không?

Hả???

Bấy giờ, Tô Tri mới dần nhận thức được rằng câu hỏi đó có vẻ quá vô tư... Thậm chí... có chút ám muội.

Ngoài kích thích từ môi trường bên ngoài, chỉ có cảm xúc mạnh mẽ mới có thể khiến pheromone của Alpha mất kiểm soát đột ngột.

Loại trừ tất cả những yếu tố không có cơ sở, đáp án còn lại tuy có vẻ kỳ quặc nhưng chắc chắn là đúng — đây là một quy luật logic không thể sai lệch.

Tạ Nghi... tại sao lại có phản ứng cảm xúc mạnh chỉ vì câu hỏi đó của anh?

Tô Tri nhớ lại lần trước khi anh hỏi Tạ Nghi có thích Beta không, anh cũng không nhận được câu trả lời.

Hiếm khi đầu óc Tô Tri bị nghẽn một nhịp, trong đầu xuất hiện hẳn một dấu chấm than.

Tô Tri là một người khá chậm hiểu.

Điều này không chỉ có một người từng nói thẳng hoặc bóng gió với anh.

Thậm chí, giáo sư hướng dẫn của anh còn từng hỏi trực tiếp: Chẳng lẽ em thật sự không nhận ra những Alpha đó đang có ý với em, đang theo đuổi em sao?

Thực ra, vấn đề không phải là Tô Tri không nhận ra, mà là hầu hết thời gian, anh đều theo bản năng cho rằng chuyện của người khác chẳng liên quan đến mình. Anh không có thói quen suy nghĩ theo hướng đó.

Nên khi chuyện xảy ra, anh rất ít khi phản ứng ngay được.

Nhưng điều đó không có nghĩa là Tô Tri không có khả năng phân tích. Thực tế, đầu óc anh vận hành rất nhanh, đặc biệt là lúc rảnh rỗi, khi có thời gian suy ngẫm. Lúc đó, anh có thể dễ dàng hiểu ra rằng, đối phương đúng là đang theo đuổi mình.

Chỉ là, Tô Tri vẫn cảm thấy chuyện đó chẳng liên quan gì đến bản thân. Huống hồ, nó cũng đã là chuyện quá khứ.

Xét về logic, hành vi của Tạ Nghi đối với anh rất rõ ràng. Ngoài lý do "Tạ Nghi là người tốt," cách hắn cư xử cũng rất phù hợp với hành vi theo đuổi bạn đời của con người.

...

Chiếc xe chạy ổn định về khu chung cư của Tô Tri, còn cách hai con phố nữa.

Gặp đèn đỏ, xe dừng lại chờ. Tô Tri nghiêng đầu nhìn về phía ghế lái.

Tạ Nghi đang tập trung nhìn về phía trước, tay đặt trên vô lăng, khớp xương rõ ràng, trên mu bàn tay có thể thấy những đường gân xanh chạy dọc. Đường nét khuôn mặt hắn rất sâu, nhìn kỹ sẽ có chút áp lực, mang theo một sự lạnh lùng khó diễn tả.

"Tạ Nghi."

Tô Tri do dự gọi tên hắn.

Tạ Nghi quay sang nhìn anh, ánh mắt rơi trên gương mặt trắng trẻo của anh, nơi vẫn còn chút bối rối và hơi ngượng ngùng.

Lần đầu tiên thử suy luận trực tiếp tại hiện trường, Tô Tri không chắc chắn lắm, nhưng vẫn lên tiếng: "Anh đang theo đuổi tôi sao?"

Tạ Nghi lập tức quay mặt đi, tay nắm vô lăng chợt siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Cằm hắn căng chặt đến mức cơ cổ cũng lộ ra một đường gân xanh. Trong khoảnh khắc, biểu cảm của hắn gần như đáng sợ.

Đèn đỏ chuyển xanh. Chiếc xe phía sau bấm còi ba tiếng thúc giục. Tạ Nghi không biểu cảm khởi động xe, hòa vào dòng xe cộ.

Đồng thời, hắn ấn một nút trên bảng điều khiển, kích hoạt hệ thống lọc không khí chuyên biệt trong xe, trung hòa toàn bộ pheromone Enigma đang tràn ra ngoài một cách mất kiểm soát, tránh gây ra hỗn loạn bên ngoài.

Tạ Nghi không nói gì. Không khí trong xe im lặng đến mức kỳ lạ.

Tô Tri nhìn hắn, trong thoáng chốc không hiểu phản ứng này có ý nghĩa gì. Đây là một suy đoán có phần mạo phạm, nếu đoán sai, anh nên xin lỗi.

Xe dừng dưới chung cư của Tô Tri.

"... Đúng, tôi đang theo đuổi em."

Hệ thống lọc đã loại bỏ toàn bộ pheromone trong xe. Tạ Nghi không quay sang nhìn anh mà chỉ chăm chú nhìn hàng cây xanh mướt phía trước. Giọng hắn khàn và trầm, không chút dao động:

"Thích em. Trễ rồi, lên nhà đi."

Tô Tri: Nướng BBQ xong [trà sữa]
Tạ tổng: [hóa]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro