Chương 25

"Đôi môi bị nghiền nát thô bạo."

Nửa tháng sau, tại cửa hàng hoa.

Tô Tri vừa tiễn một vị khách, chưa đầy mười giây sau, chuông gió ở cửa lại vang lên.

Mùa mưa đã qua, thời tiết tốt dần lên, lượng khách trong trung tâm thương mại cũng tăng, nhờ đó mà cửa hàng hoa bận rộn hơn. Không còn cảnh vắng vẻ cả ngày như hồi mưa dầm kéo dài nữa.

Tô Tri ngẩng đầu lên, tưởng rằng vị khách ban nãy quay lại vì bỏ quên đồ.

Nhưng hóa ra, người bước vào không phải cô gái Omega nhỏ nhắn vừa rồi, mà là một bóng dáng cao lớn hơn nhiều.

Là một người mà Tô Tri vô cùng quen thuộc.

"Tạ Nghi." Tô Tri sững lại một chút, mắt sáng lên, bước về phía trước vài bước, hỏi: "Không phải anh nói hôm nay làm việc muộn sao?"

Tạ Nghi ừ một tiếng: "Xong việc sớm, nửa tiếng trước có nhắn tin cho em, vừa rồi bận à?"

Nửa tháng sau khi xác nhận quan hệ yêu đương, Tạ Nghi thường xuyên đến cửa hàng hoa tìm anh.

Không phải ngày nào cũng đến, đôi khi hắn cũng bận công việc riêng. Nhưng nhìn chung, khoảng một nửa số ngày hắn sẽ ghé qua, có khi ở cả buổi, có khi chỉ đến gần giờ tan làm để cùng nhau đi ăn.

Không hẳn là kiểu yêu đương dính nhau 24/7, nhưng sự hiện diện của hắn cũng đủ để người ta nhận ra, tần suất xuất hiện này chắc chắn vượt quá mức của một người bạn bình thường.

Điều đó giúp Tô Tri dần dần ý thức được và quen với sự thật rằng—anh có bạn trai.

Tô Tri "ồ" một tiếng: "Vừa rồi em đang tiếp khách nên không xem điện thoại."

Anh lấy điện thoại ra phủi bụi, thấy tin nhắn Tạ Nghi gửi từ nửa tiếng trước.

[Tan làm rồi, tôi qua cửa hàng hoa tìm em nhé?]

Mặc dù ngay ngày hôm sau khi yêu nhau, Tô Tri đã bảo Tạ Nghi có thể đến cửa hàng bất cứ lúc nào, nhưng có lẽ do bản tính lịch sự và không muốn làm phiền, mỗi lần trước khi tới, Tạ Nghi vẫn nhắn báo trước.

Dù vậy, so với ban đầu cũng có chút thay đổi. Giờ đây, hắn không còn phải đợi Tô Tri đồng ý mới dám đến nữa—Tạ Nghi đã học được cách tự động "không mời mà tới" một cách hợp tình hợp lý.

Điều này khiến Tô Tri cảm thấy chút chút vui vẻ.

Giờ người đã đứng ngay trước mặt, tin nhắn hỏi han kia dường như không còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng Tô Tri suy nghĩ một chút, vẫn gửi lại một sticker hồi đáp.

[Ừ ừ! Chim nhỏ gật đầu mổ thóc.jpg]

Điện thoại Tạ Nghi rung nhẹ, hắn cúi xuống nhìn màn hình vài giây, ánh mắt lướt qua tin nhắn rồi dừng lại trên người Tô Tri. Một lát sau, hắn hỏi: "Tối nay muốn ăn gì? Tôi đặt chỗ trước."

Tô Tri suy nghĩ nửa phút: "Muốn ăn quán lẩu cá ớt hôm cuối tuần."

Tạ Nghi: "Được."

Hai người vừa nói được mấy câu, nhân viên giao hàng bước vào cửa hàng hoa.

Đó là đơn hàng hoa mà Tô Tri đặt vài ngày trước.

Lô hoa mới cần được xử lý, mất khoảng nửa tiếng. Hiện tại đã hơn bốn giờ chiều, sau khi hoàn tất cũng vừa kịp tan làm.

Tạ Nghi nghe thấy động tĩnh, bước đến: "Tôi giúp em."

Tô Tri không từ chối. Trong cửa hàng hoa, Tạ Nghi thường xuyên làm trợ thủ giúp anh.

Ban đầu, Tô Tri cảm thấy không ổn lắm, vì anh không quen để bạn trai làm việc như một nhân viên trong tiệm, huống hồ Tạ Nghi đã chăm sóc anh rất nhiều. Nhưng khi Tạ Nghi nói muốn xây nhà kính trồng hoa, cần luyện tập trước, anh không còn tìm được lý do để từ chối nữa.

Khả năng học hỏi của Tạ Nghi rất nhanh. Chỉ sau một thời gian ngắn, hắn đã thành thạo công việc đến mức gần như là một học viên xuất sắc của cửa hàng.

Lô hàng hôm nay gồm những chậu cây nguyên vẹn và hoa cắt cành cần xử lý. Hoa chậu chỉ cần sắp xếp lại, nhưng hoa cắt cành phải được tỉa rễ và ngâm nước.

Tạ Nghi xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay, để lộ đường gân xanh nhạt, nhúng tay vào bồn nước, cánh tay cường tráng thấm đầy nước, giọt nước lăn dọc theo cơ bắp rắn chắc.

Tô Tri vô thức nhìn hắn, trong đầu thoáng hiện lên cảm giác mình đã từng trải nghiệm sức mạnh ấy...

Lúc này, cánh tay của chủ nhân chỉ nhẹ nhàng đặt cành hoa vào nước, kiên nhẫn làm một việc hoàn toàn không hợp với khí chất của mình.

Tạ Nghi đặt ngay ngắn tất cả những cành hoa cần ngâm, rồi đứng thẳng dậy. Cánh tay anh dính vài chiếc lá xanh biếc.

Tô Tri nhìn một lúc, cẩn thận đưa tay gỡ hai chiếc lá xuống. Đầu ngón tay vô tình chạm vào cánh tay rắn chắc của đối phương. Vì vừa mới nhúng nước lạnh nên cánh tay ấy không còn hơi ấm như thường ngày, mà thay vào đó là một cảm giác mát lạnh, ẩm ướt, mang theo một sự kỳ lạ khó diễn tả.

Tô Tri vô thức cuộn ngón tay lại, đưa khăn lông tới, hơi ấp úng: "Anh lau đi."

Tạ Nghi nói lời cảm ơn, bình tĩnh nhận lấy khăn lông, lau khô cánh tay còn đọng nước, sau đó kéo tay áo lên, che lại bắp tay.

Hắn có dáng người cao lớn, chân tay dài, dù có cơ bắp nhưng khi mặc quần áo vào vẫn tạo cảm giác gọn gàng và chỉn chu.

Hai người cùng nhau xử lý số hoa mới nhận, tốc độ nhanh hơn khi Tô Tri làm một mình. Chưa tới hai mươi phút, anh đã đóng cửa tiệm hoa sớm hơn dự kiến nửa tiếng, rồi cùng Tạ Nghi đi ăn tối.

Cơm nước xong chưa đến sáu giờ, mặt trời dần lặn, đèn thành phố vừa mới sáng lên, ánh đèn neon rực rỡ chiếu sáng cả con phố.

Hôm nay là cuối tuần, nhân viên văn phòng và học sinh đều được nghỉ, dù mật độ dân cư ở thành phố Z không cao nhưng đường phố vẫn náo nhiệt hơn bình thường.

Tô Tri không vội về nhà, nhưng cũng không đi dạo khu thương mại mà cùng Tạ Nghi tản bộ trên con đường nhỏ trong một công viên vắng người.

Hai bên đường trồng đầy cây bạch quả, lá đã bắt đầu rụng. Những chiếc lá vàng nhạt pha chút đỏ phủ kín nửa con đường nhựa tối màu, trông như một bức tranh thủy mặc được vẽ một cách tỉ mỉ.

Dấu chân một lớn một nhỏ song song in trên thảm lá, chỉ có lá cây mới nhớ được dấu vết ấy.

Mùa thu đã đến khoảng giữa, không còn những cơn mưa ẩm ướt của mùa hè, nhưng gió lạnh cũng đã bắt đầu len lỏi. Thời tiết mát mẻ nhưng không quá rét, rất thích hợp để đi dạo.

Chỉ còn khoảng một tháng nữa là trở về thủ đô, lúc đó mùa thu cũng sẽ dần chấm dứt. Nghĩ đến điều này, Tô Tri cảm thấy có chút e dè với cái lạnh sắp tới.

Hai người trò chuyện về công việc, chủ yếu là Tô Tri hỏi về lịch trình của Tạ Nghi.

Anh không rõ công việc cụ thể của hắn, cũng không muốn hỏi sâu vì có thể liên quan đến bảo mật, chỉ tò mò về thời gian làm việc.

Giọng nói trầm ấm của Tạ Nghi vang lên: "Khoảng một tháng nữa, khu vực cấm sẽ mở lại, tôi sẽ ở đó một thời gian rồi về thủ đô."

Tô Tri tính nhẩm rồi khẽ nói: "Em cũng sẽ về thủ đô sau khoảng nửa tháng nữa."

Tạ Nghi lập tức nhận ra hàm ý chưa nói hết của anb: "Nếu thời gian khớp nhau, đi cùng nhau nhé?"

Tô Tri cong mắt cười: "Được ạ."

Anh rất hiếm khi hẹn ai cùng về như vậy, giống như một đứa trẻ ngây ngô kết bạn. Trước giờ anh quen với việc đi một mình, nhưng không hiểu sao, việc đồng hành cùng Tạ Nghi lại chẳng hề khiến anh cảm thấy gượng gạo.

Công viên này khá rộng nhưng lại thiếu các khu vui chơi, chỉ có cây cối và phong cảnh nên rất ít người lui tới. Hai người đi qua hơn nửa đoạn đường mà vẫn chưa thấy bóng dáng người thứ ba.

Bất chợt, Tạ Nghi vươn tay, nắm lấy bàn tay đang buông thõng bên người của anh.

Ngón tay bị bao bọc bởi một bàn tay ấm áp. Mỗi lần như vậy, Tô Tri đều không khỏi ngạc nhiên vì nhiệt độ từ lòng bàn tay hắn. Anh khẽ run lên theo phản xạ, phải mất một lúc mới thích ứng, ngoan ngoãn để mặc bàn tay mình được nắm chặt.

Ngón tay Tô Tri dài, thon và có vẻ hơi gầy, thoạt nhìn chẳng có chút thịt nào. Nhưng khi nắm chặt mới phát hiện, lòng bàn tay của anh thực ra rất mềm mại, xúc cảm mượt mà. Nếu véo nhẹ, sẽ cảm thấy có chút đàn hồi.

Tạ Nghi chậm rãi siết lấy tay anh, thỉnh thoảng nhẹ nhàng vuốt ve.

Bàn tay hắn lớn hơn Tô Tri một vòng, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ hơn như thể đang thưởng thức một món đồ chơi tinh xảo.

Bị hắn chạm đến phát ngứa, nhưng Tô Tri lại không có ý định rút tay ra. Nắm tay nhau là quyền lợi chính đáng của người yêu, chỉ là do anh cảm thấy quá nhạy cảm với xúc giác nên mỗi lần đều giật mình theo phản xạ.

Để đánh lạc hướng sự chú ý của mình, anh đưa mắt nhìn sang người bên cạnh.

Nhìn Tạ Nghi, đáy mắt anh ánh lên một tia nghi hoặc.

Nửa tháng yêu đương, hai người gặp nhau rất thường xuyên, nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc nắm tay, chưa bao giờ tiến xa hơn.

Tô Tri vốn là người chậm nhiệt, nhưng Tạ Nghi lại ngoài dự đoán của anh mà đi chậm hơn nữa. Ban đầu, anh cảm thấy có chút lo lắng, sợ nếu Tạ Nghi có nhu cầu quá cao thì không biết phải làm sao. Nhưng dần dần, cảm giác lo lắng ấy lại chuyển thành thắc mắc.

...Hửm? Tạ Nghi không có nhu cầu gì khác sao?

Trước khi yêu, cả hai đã vô tình ôm nhau rất nhiều lần. Vậy mà sau khi chính thức yêu đương, hơn nửa tháng trôi qua, ngoài việc nắm tay thì ngay cả những tiếp xúc cơ thể đơn giản cũng vô cùng kiềm chế.

Tô Tri cảm thấy có một chút mơ hồ.

Alpha không phải đều... khá chú trọng bản năng sao?

Mặc dù anh hơi ngại khi nghĩ theo hướng này, nhưng theo lẽ thường, sau khi tình cảm ổn định, ít nhất Tạ Nghi cũng sẽ chủ động hôn anh một lần mới phải chứ.

Thế mà, đến tận bây giờ vẫn chẳng có dấu hiệu nào cả.

Thái độ của hắn hoàn toàn không giống một Alpha đang yêu.

Tô Tri là Beta, không thể ngửi được pheromone của Alpha, nhưng dựa vào phản ứng của những người xung quanh, anh đoán pheromone của Tạ Nghi vẫn luôn ổn định, không hề có dấu hiệu bộc phát.

Giống như một mặt hồ yên tĩnh, không một gợn sóng.

Đối với Alpha – những người vốn có bản năng mạnh mẽ – dấu hiệu này dường như đang ám chỉ rằng... Tạ Nghi không quá hứng thú với anh chăng?

Nhưng Tô Tri lại không nghĩ vậy.

Bởi vì ngay lúc này, Tạ Nghi vẫn đang nắm lấy tay anh, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve mu bàn tay, lòng bàn tay, từng khớp xương một cách kiên nhẫn. Cứ thế lặp đi lặp lại, không biết mệt mỏi.

Động tác ấy không quá mức suồng sã, nhưng trong đó lại ẩn chứa sự thân mật không thể nghi ngờ. Tô Tri không biết phải diễn tả thế nào, chỉ biết mỗi lần Tạ Nghi nắm tay mình như vậy, anh đều cảm thấy hơi ngượng ngùng. Quá mức gần gũi, giống như thông qua những lần chạm nhẹ nhưng liên tục ấy, có điều gì đó đang được truyền tới, bao bọc lấy anh.

Đã nắm tay nhau rất nhiều lần, nhưng Tạ Nghi vẫn luôn thích lướt qua lướt lại, như thể từng tấc da thịt trên tay anh đều khiến hắn không ngừng muốn khám phá.

Có gì đặc biệt sao? Tô Tri từng tự hỏi chính mình, nhưng dù nhìn thế nào, tay anh cũng chỉ là một đôi tay bình thường. Anh không hiểu vì sao Tạ Nghi lại thích đến vậy.

Tóm lại, nhìn thế nào thì Tạ Nghi cũng không giống một người không có hứng thú với việc tiếp xúc thân mật cùng anh.

Ngay cả khi không xét đến cảm nhận chủ quan của bản thân, thì từ những hành động cụ thể—Tạ Nghi mỗi ngày đều liên lạc, thông báo, giúp anh xử lý cửa hàng hoa, sắp xếp giấy tờ, bận tâm đến chuyện ăn uống và dẫn anh đi chơi khắp nơi—mọi thứ đều là sự quan tâm thực tế.

Những việc vụn vặt chẳng phải chuyện lớn lao gì, cũng không phải điều lãng mạn đáng để kể, nhưng chính những chi tiết nhỏ nhặt ấy lại cần một lượng kiên nhẫn và sự chú ý rất lớn mới có thể duy trì lâu dài.

Nói thật, ngay cả cha mẹ cũng chưa chắc đã chăm sóc anh chu đáo như vậy.

Dù có ngốc đến đâu, Tô Tri vẫn có thể suy luận một cách logic rằng Tạ Nghi thực sự nghiêm túc với tình cảm này. Điểm này không có gì phải nghi ngờ.

Vậy tại sao đến giờ hắn vẫn chưa có bất kỳ động thái nào tiến xa hơn?

Là có rào cản nào đó? Hay lo lắng anh sẽ cảm thấy bị quấy rối nên cố gắng kiềm chế? Dù sao thì trông Tạ Nghi cũng có vẻ là người cực kỳ coi trọng ranh giới cá nhân.

Trong lúc suy nghĩ rối ren, Tô Tri đưa tay rút từ túi áo ra một viên kẹo.

Đó là quà tặng từ nhà hàng lúc nãy sau bữa ăn, giúp làm thơm miệng. Có nhiều hương vị khác nhau, nhưng anh không để ý, tùy tiện lấy một viên, nhìn bao bì cũng không đoán được vị gì.

Vừa cho vào miệng, anh mới phát hiện là vị bạc hà. Cảm giác mát lạnh làm anh giật mình hít một hơi, mắt trợn to.

Tạ Nghi cúi đầu hỏi: "Sao thế?"

Tô Tri đáp: "Hơi lạnh."

Tạ Nghi nhíu mày: "Nhổ ra đi."

Hắn nhanh chóng lấy khăn giấy ra, đưa lên trước miệng anh, chờ anh nhả ra.

Nhưng Tô Tri lắc đầu từ chối: "Không cần, chỉ hơi lạnh chút thôi."

Anh vừa ngậm kẹo vừa nói, giọng có phần mơ hồ, mềm hơn bình thường một chút.

Tạ Nghi "ừ" một tiếng, rút tay về.

Tô Tri không nói nữa, tập trung ăn kẹo.

Viên kẹo cứng di chuyển trong miệng, thỉnh thoảng va vào răng tạo ra tiếng chạm nhỏ. Hương vị bạc hà lan tỏa, mạnh đến mức có phần không quen, anh cẩn thận dùng răng cắn nhẹ, dùng đầu lưỡi liếm mút.

Phải mất hơn mười phút anh mới ngậm xong viên kẹo.

Trong khoảng thời gian đó, Tạ Nghi vẫn nắm tay anh, tiếp tục bước về phía trước.

Đến khi kẹo tan hết trong miệng, con đường trước mặt cũng đi đến cuối.

Nơi cuối đường là một rừng cây bạch quả rộng lớn. Một chiếc lá vàng bay xuống từ tán cây, rơi ngay trên mái tóc đen của Tô Tri, trông như một chiếc kẹp tóc tự nhiên.

Tạ Nghi đưa tay lấy xuống, rồi vô tình bỏ vào túi.

Tô Tri không chú ý đến động tác ấy, chỉ liếm liếm khóe môi, cảm thấy toàn khoang miệng vẫn còn lạnh lạnh, thật kỳ lạ.

Cảm giác tóc bị chạm vào khiến anh hơi sững lại, vài giây sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Tạ Nghi.

Trong mắt anh có chút mơ màng, như thể vừa bị bắt nạt.

Tạ Nghi nhìn anh vài giây, rồi hỏi: "Viên kẹo đó có vị bạc hà à?"

Tô Tri gật đầu: "Ừm."

Tạ Nghi không nói gì nữa. Sau vài lần quan sát, hắn đã chắc chắn rằng Tô Tri không thích vị bạc hà, thậm chí còn có phần bài xích.

Có lẽ hắn nên thấy may mắn vì Tô Tri là một beta, không thể ngửi được pheromone.

Dù vĩnh viễn không thể đáp lại hắn bằng pheromone, không thể hòa hợp, không thể bị hắn đánh dấu, nhưng ít nhất cũng sẽ không cảm thấy phản cảm với mùi pheromone của hắn.

Nếu Tô Tri có thể ngửi thấy pheromone, có lẽ hắn sẽ chẳng còn cơ hội nào để đến gần nữa.

Nếu bạn đời không thích pheromone của mình, đối với một alpha dựa vào pheromone để theo đuổi bạn đời mà nói, đó sẽ là một cú đánh vô cùng nặng nề.

Nhưng chính vì Tô Tri không thể ngửi thấy, ngay từ đầu bọn họ đã tránh được vấn đề này.

Không biết đó là may mắn hay bất hạnh.

Tạ Nghi siết chặt môi, ánh mắt lướt qua đôi môi có chút ửng đỏ của Tô Tri, rồi nhanh chóng dời đi.

Liều thuốc ức chế Enigma hắn tiêm vào sáu ngày trước đã qua giai đoạn hiệu quả mạnh nhất, khả năng tự kiểm soát của hắn bắt đầu suy giảm.

Hắn khó kiềm chế mà nghĩ, nếu cùng là hương vị bạc hà không được hoan nghênh, vậy thì khoang miệng của Tô Tri bị thứ kẹo rẻ tiền kia chiếm giữ, chi bằng để pheromone của hắn nhuộm đầy.

Nước bọt, dịch tuyến, thậm chí một số chất lỏng tệ hơn nữa—tất cả đều có thể mang theo pheromone Enigma của hắn.

Pheromone trong nước bọt chỉ là một lượng nhỏ, còn nồng đậm nhất... phải là ở nơi đó, đủ để xua tan hết mùi hương ngoại lai.

Tô Tri hoàn toàn không hay biết những ý nghĩ nguy hiểm trong đầu Tạ Nghi.

Thực tế, anh có chút mơ màng, ánh mắt tuy nhìn về phía hắn, nhưng dường như tâm trí lại trôi dạt đến đâu đó. Nếu có người quen ở đây, có lẽ họ sẽ nhận ra—đây là biểu hiện thường thấy của anh mỗi khi đột nhiên suy nghĩ vẩn vơ.

Bất giác, Tô Tri lặp lại một lần nữa: "Ừm, vị bạc hà."

Anh cảm thấy đoán bừa về vấn đề chức năng của người khác không phải phép lịch sự, hơn nữa Tạ Nghi thoạt nhìn cũng không giống vậy, nên anh bỏ qua suy đoán đó.

Vậy có lẽ, là do Tạ Nghi quá lịch sự, lo rằng anh không thích nên luôn cố kiềm chế.

Có lẽ, anh nên đưa ra tín hiệu nào đó để người đàn ông này hiểu rằng, anh cũng không hoàn toàn bài xích.

Tô Tri vẫn nhớ, Tạ Nghi từng nói hắn chưa có kinh nghiệm yêu đương.

Vậy thì—công bằng mà nói, không thể cứ đợi hắn chủ động mọi chuyện được.

Là như vậy. Rất hợp lý hợp tình.

Tô Tri hoàn hồn lại, ngẩng đầu, khẽ nói: "Tạ Nghi, anh có thể ngửi được không? Cúi xuống chút đi."

Tạ Nghi nghe lời, nghiêng người tiến lại gần môi anh, nhẹ nhàng ngửi thử.

Khoảng cách rất gần.

Gần đến mức Tô Tri có thể nhìn thấy sống mũi thẳng của hắn, ngũ quan sắc nét dưới góc nhìn này lại càng trở nên cuốn hút. Nhưng dù gần đến vậy, hắn vẫn duy trì một khoảng cách nhất định.

Giống như lần hắn từng ngửi thử mùi hương trên người anh vậy—cực kỳ gần, nhưng vẫn kiềm chế.

Giọng Tạ Nghi rất thấp: "Ngửi thấy rồi."

Tô Tri lơ mơ hỏi: "Thật à?"

Trong miệng anh vẫn còn vương mùi bạc hà, kích thích tuyến nước bọt tiết ra nhiều hơn. Tô Tri bất giác nuốt xuống.

Hương vị bạc hà khiến anh choáng váng, vừa tỉnh táo lại vừa mơ hồ.

Anh gần như thì thầm: "Lại... lại gần chút nữa thử xem..."

Rồi anh hơi ngẩng đầu, nghiêng người lên, nhẹ nhàng chạm vào khóe môi Tạ Nghi.

Anh hoàn toàn không có kinh nghiệm gì liên quan, nụ hôn này thậm chí khó mà gọi là một nụ hôn thực sự. Chỉ đơn thuần chạm khẽ như một loài động vật nhỏ ngây thơ, nhẹ nhàng nếm thử một chút, ngay cả bản năng cũng trong sáng đến mức ngây ngô.

Môi vừa chạm vào, Tô Tri mới chậm rãi nhận ra mình vừa làm gì, lông mi khẽ rung, muốn rụt lại. Nhưng anh quên mất rằng mình chính là con mồi chủ động dâng lên, đã mời kẻ săn mồi cúi xuống, làm sao có thể thoát được? Một cái há miệng của người kia là đủ để nuốt trọn, huống hồ một bàn tay của anh còn bị nắm chặt. Dù nhìn từ góc độ nào, anh ũng không có cơ hội chạy thoát.

Con mồi ngây thơ không biết hiểm nguy, sẽ phải trả giá cho sự tò mò và cám dỗ của mình.

Tô Tri vừa lùi lại chưa được bao xa đã bị giữ chặt bờ vai, kéo mạnh vào lòng ngực. Bàn tay đã nắm chặt bấy lâu cuối cùng cũng buông ra, nhưng lại vòng ra sau cổ, giữ chặt để anh tiếp tục ngẩng cao đầu, duy trì tư thế chủ động dâng hiến này.

Hơi thở nặng nề trút xuống, đôi môi bị nghiền ép một cách thô bạo.

Tô Tri kinh ngạc hé mở môi, còn chưa kịp thốt lên nghi vấn đã bị đối phương mạnh mẽ xâm nhập, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại hoàn toàn không có phòng bị. Âm thanh ướt át vang lên khe khẽ.

Lời tác giả:

🌱 Tri Tri: Chợt có suy nghĩ kỳ lạ, lẩm bẩm một chút 🕊

🔥 Tạ tổng: Bắt ngay tại trận! 😤

Cuối cùng cũng được thân mật, trên tuyến if này, Tạ tổng còn có thể giữ được thanh tâm quả dục. Chứ mà cách một bức tường kia, không biết một ngày ba bữa có còn ăn ngon không nữa...

Chờ lâu rồi nhỉ! Thân thể hơi yếu, vừa mới vật lộn với cơn bệnh xong, thật sự có lỗi với các cưng! Quỳ trên bàn phím 😭

Một hai chương nữa sẽ về thủ đô, dưỡng bệnh xong sẽ quay lại chiến đấu, tui nhất định sẽ rửa sạch mối nhục này, hỏa tốc viết H!

Yêu mọi người lắm ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro