Chương 31
"Lại hôn"
Trong phòng bệnh khép kín dành cho một người, mùi thuốc đặc trưng lan tỏa, lẫn với một chút mùi tanh nhàn nhạt, chẳng mấy dễ chịu.
Tạ Nghi: [Vừa xong việc, xin lỗi, muộn hơn dự kiến ba ngày.]
Tạ Nghi không nói những lời dối trá như "không bị thương".
Ảnh hưởng của phóng xạ khiến tốc độ hồi phục vết thương chậm đi, đợi đến khi hắn về thủ đô e rằng cũng khó lành hoàn toàn, không cần thiết phải nói dối những điều dễ bị vạch trần, nhưng lại không muốn Tô Tri lo lắng trước, Tạ Nghi chọn cách tạm thời tránh né chủ đề này.
May mắn là cách nhau qua điện thoại, Tô Tri không hỏi thêm, có lẽ là sợ hỏi đến những nội dung nhiệm vụ cần bảo mật.
Beta ở đầu dây bên kia vắt óc an ủi: [Không sao đâu! Chuyện dự kiến này, rất dễ có sai số so với thực tế mà!]
Tô Tri cần cù liệt kê mấy lần anh làm thí nghiệm, kết quả dự kiến khác xa so với ban đầu, cố gắng khiến Tạ Nghi cảm thấy an ủi phần nào.
Có lẽ đã một tuần không trò chuyện với người yêu, ngoài vui vẻ ra, Tô Tri thực ra có chút gượng gạo, nhất thời không biết nên nói chuyện gì với Tạ Nghi.
Anh vốn là người chậm nhiệt, không ai động thì không nhúc nhích, có động cũng chưa chắc đã nhúc nhích, chủ động nhắn tin cho người khác đã là chuyện kỳ tích, không giỏi bắt đầu câu chuyện.
May mắn là Tạ Nghi rất nhanh đã khéo léo nắm quyền chủ đạo cuộc trò chuyện.
Tạ Nghi: [Hôm nay tăng ca à? Muộn vậy rồi em còn lái xe.]
Tô Tri: [Ừ ừ, vừa xong việc, bên viện nghiên cứu hơi bận, em vừa về đến nhà.]
Tạ Nghi: [Ăn tối chưa?]
Tô Tri: [Năm giờ hơn ăn rồi.]
Tạ Nghi: [Bây giờ chín giờ rồi, ăn chút gì khuya rồi ngủ, trong nhà có đồ ăn vặt không?]
Tô Tri vừa nhìn thấy nửa câu đầu thì định nói anh không đói, muộn thế này không muốn ăn cơm nữa, nhưng Tạ Nghi chỉ bảo anh ăn chút đồ ăn vặt, cũng không quá đáng.
Anh "ừ" một tiếng, nói: [Đợi chút, em tìm xem.]
Trong nhà Tô Tri có một ít đồ ăn vặt, bọn họ làm nghiên cứu, mệt mỏi không có thời gian ăn uống bình thường, ăn chút đồ ăn nhanh để lót dạ là chuyện thường, chỉ là anh quen tay nhét lung tung, có mấy gói bánh kẹo đã hết hạn từ lâu, anh tìm một lúc, tìm được một hộp bánh quy giòn sô cô la hạt dẻ chưa hết hạn.
Anh nghĩ nghĩ, chụp một tấm ảnh gửi cho Tạ Nghi: [Có cái này.]
Tạ Nghi: [Ừ, ăn một chút đi.]
Cách Tạ Nghi nói chuyện với anh không khác gì trước đây, rất tự nhiên lại bắt đầu can thiệp vào cuộc sống của anh, với một thái độ rất có sự tồn tại nhưng lại không khiến Tô Tri cảm thấy khó chịu.
Một chút gượng gạo trong lòng Tô Tri vì đã lâu không trò chuyện, rất nhanh đã tan biến đi lúc nào không hay.
Tô Tri cắn một miếng bánh quy giòn, vị giòn tan ngọt nhẹ hòa quyện với hạt dẻ, đường và chất béo tan chảy giữa môi và răng, có một cảm giác ấm áp hạnh phúc, xua tan đi mệt mỏi của cả một ngày.
Dạ dày anh muộn màng mà cũng cảm thấy đói, ăn được vài miếng Tô Tri mới nhận ra, hóa ra anh thật sự đói.
Cảm giác của anh đôi khi rất chậm chạp, có khi bị bệnh cũng không phản ứng kịp, phải đợi một lúc sau mới nhận ra.
Anh ăn liền mấy miếng.
Lúc này Tạ Nghi lại gửi đến một tin nhắn: [Đừng ăn nhiều quá, ngủ sẽ không thoải mái.]
Tô Tri ngẩn người, luyến tiếc đặt những chiếc bánh còn lại xuống.
Anh hơi mở to mắt nhìn màn hình, giống như một sự bất mãn rất nhỏ, rồi nói: [Được rồi, em đi tắm, rồi xem chút tài liệu cần dùng cho ngày mai.]
Tạ Nghi: [Ừ, đừng thức khuya quá.]
Mấy ngày nay công việc nhiều, Tô Tri liên tục cứ mấy ngày làm việc không ngừng nghỉ, không đủ thời gian nghỉ ngơi, cộng thêm việc về thủ đô rồi lại mất liên lạc với Tạ Nghi, anh ít nhiều cũng để ý, tinh thần đã lâu không được thả lỏng hoàn toàn.
Hôm nay Tạ Nghi lại giống như trước đây, cách nhau qua điện thoại vẫn ở bên anh, giống như trở lại những ngày yêu nhau ở thành phố Z, mỗi ngày đều có lời chào buổi sáng và chúc ngủ ngon, cơn buồn ngủ của anh chả mấy chốc đã đến rất nhanh.
Tắm xong, tài liệu xem được một nửa thì mắt đã nhòe đi, mí mắt trên dưới đánh nhau liên tục, hàng mi dài khẽ rung động như cánh bướm sắp rơi.
Xem tài liệu như vậy hiệu quả quá thấp, đầu lần thứ ba lắc lư gật gù trong không khí, Tô Tri quyết định đi ngủ, tài liệu chưa xem xong để ngày mai nói sau vậy, xe đến trước núi ắt có đường, hừm.
Tô Tri nhắn tin cho Tạ Nghi nói anh chuẩn bị đi ngủ, rồi dựa vào trí nhớ cơ bắp di chuyển từ phòng khách đến phòng ngủ, ngã nhào xuống giường.
Anh lăn vài vòng trên giường, thuận lợi quấn mình trong chăn, mơ mơ màng màng, đến xương cốt cũng mềm nhũn ra.
Vẫn nhớ phải chúc ngủ ngon bạn trai, không còn sức gõ chữ, ngón tay trượt đến nút ghi âm, ấn giữ, nói: "Em ngủ đây, anh cũng ngủ sớm đi nhé, Tạ Nghi."
Tin nhắn "vèo" một tiếng gửi đi thành công.
Tin nhắn được người nhận mở ra, giọng nói hơi khàn do xử lý tín hiệu điện từ, vang lên trong phòng bệnh chỉ có tiếng máy móc hoạt động đều đặn và tiếng hô hấp bình ổn của Enigma.
Vì buồn ngủ, giọng beta mềm mại hơn bình thường một chút, trong sự lạnh lùng pha lẫn chút giọng mũi, giống như đang nũng nịu nhẹ nhàng.
Tạ Nghi nhìn tin nhắn đó rất lâu, chuyển giọng nói thành văn bản rồi lưu lại.
Sau đó mới gõ chữ trả lời, từng chữ từng chữ chậm rãi nói: [Ngủ đi, bé cưng.]
Tin nhắn vừa gửi đi, Tô Tri đã ngủ say.
Màn hình điện thoại khẽ sáng lên làm xao động hàng lông mày của anh, đôi mày thanh tú của Tô Tri hơi nhíu lại, rồi rất nhanh lại trở về bình yên khi màn hình tắt.
–
Năm ngày sau, Tạ Nghi trở về thủ đô.
Thời gian đến là buổi chiều hôm đó, khi Tạ Nghi nhắn tin nói đã đến dưới lầu viện nghiên cứu, Tô Tri vẫn đang làm việc.
Dự án bí mật mà giảng viên hướng dẫn bị bắt đi, mấy ngày nay sắp chính thức ký hợp đồng khởi công, bây giờ giảng viên hướng dẫn đã bận đến mức gần như không có ở viện nghiên cứu, Tô Tri chia sẻ bớt một số công việc của thầy.
Ví dụ như, giúp thầy xem xét dự án mà đàn anh Phương đang phụ trách.
Đàn anh Phương hơn anh hai khóa, khi Tô Tri học năm nhất nghiên cứu sinh, đàn anh Phương học năm ba, hai người từng có một thời gian giao tiếp, nhưng sau đó đàn anh Phương đổi hướng nghiên cứu, chuyển sang nghiên cứu cơ chế tác dụng của pheromone ở cấp độ phân tử, khác với hướng nghiên cứu chủ yếu dựa vào thực nghiệm mẫu vật của Tô Tri, nên sự giao tiếp cũng giảm đi nhiều.
Dù cùng một giảng viên hướng dẫn và làm việc ở cùng một viện nghiên cứu, trước đây hai người cơ bản không có trao đổi sâu sắc, chỉ là mối quan hệ quen biết qua loa.
Lần này vì giảng viên hướng dẫn bận dự án bí mật, Tô Tri thay thầy phụ trách giúp theo dõi dự án của đàn anh, hai người mới bắt đầu giao tiếp lại.
Khách quan mà nói, đàn anh Phương là người không tệ, rất dễ gần, tính cách điển hình của một beta tốt bụng, nhưng có lẽ tính cách quá mềm yếu, thể hiện trong công việc là không đủ độc lập, làm việc cũng có chút lơ đãng.
Khi Tô Tri xem lại hồ sơ thí nghiệm trước đây của đàn anh, phát hiện có vài số liệu không đầy đủ, nên đến tìm đàn anh để lấy dữ liệu liên quan được ghi lại bởi các thiết bị có kết nối mạng trước đó, tranh thủ bổ sung cho đầy đủ, nếu không đợi đến cuối cùng mới bổ sung sẽ rất phiền phức.
Chỉ vì chuyện này, đàn anh Phương loay hoay hơn một tiếng đồng hồ, vẫn không làm xong.
Tô Tri không khỏi thở dài trong lòng.
Đàn anh Phương tò mò hỏi Tô Tri: "Thầy nhận dự án gì vậy? Bận thế."
Tô Tri biết một chút, có liên quan đến quân đội, nhưng rõ ràng không thể tiết lộ ra ngoài, nên nói: "Em cũng không rõ lắm."
"À, được rồi." Đàn anh Phương gãi đầu, anh ta tuy hơn Tô Tri hai khóa, nhưng tự biết mình không có thành tựu gì, không thể so sánh với cục cưng của giảng viên hướng dẫn như Tô Tri, cũng không ra vẻ đàn anh trước mặt anh, "Xin lỗi nhé, em đợi anh chút, anh xem thế nào."
Đàn anh Phương nghiên cứu đến đổ mồ hôi trán cũng không tìm ra, cuối cùng vẫn phải gọi một thực tập sinh alpha mới bắt đầu theo anh ta, mới tìm được dữ liệu đầy đủ từ một thiết bị cũ suýt bị bỏ đi, "Em xem cái này dùng được không?"
Tô Tri nhìn: "Dùng được, trước thứ Tư tuần sau anh sắp xếp lại dữ liệu đầy đủ rồi tải lại lên hệ thống được không?"
Đàn anh Phương gật đầu lia lịa: "Được được, xin lỗi, làm phiền em rồi."
Lúc này, đã bốn mươi phút trôi qua kể từ khi Tạ Nghi nhắn tin cho anh.
"Không sao." Tô Tri liếc nhìn thời gian, vẻ mặt hơi vội vàng, nói: "Xin lỗi đàn anh, em còn chút việc bận, xin phép đi trước."
Đàn anh Phương tiễn anh ra cửa: "Ừ ừ."
Tô Tri gật đầu, vội vã rời đi.
Thực tập sinh alpha ló đầu ra từ sau lưng đàn anh Phương, nhìn bóng lưng gầy gò mặc áo blouse trắng nhanh chóng đi xa, cúi đầu lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, tóc đen da trắng, so với thế giới này như ở một lớp khác, lẩm bẩm: "Anh ấy là beta sao? Khí chất khác người thật đó, thật đẹp, thật giỏi."
Đàn anh Phương nhìn alpha có vẻ như bị mê hoặc đến mức rối loạn ngôn ngữ, cười hì hì: "Đúng vậy, cục cưng của thầy chúng ta đấy, từ khi còn đi học đã rất nổi tiếng rồi, mới vào viện nghiên cứu làm việc hai năm, dự án trên tay bây giờ còn nhanh hơn tiến độ của rất nhiều đồng nghiệp làm việc mười mấy năm. Mấy vị giáo sư lớn tuổi đều muốn lôi kéo cậu ấy từ chỗ thầy chúng ta, còn có người đưa ra điều kiện chức danh cao cấp và phòng thí nghiệm độc lập, nhưng cậu ấy không động lòng."
Thực tập sinh alpha trợn mắt há hốc mồm, lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng của dân lao động nghiên cứu khoa học cấp thấp sắp chết vì không ra dữ liệu: "...Giỏi đến mức này luôn sao."
Đàn anh Phương uể oải nói: "Đúng vậy đó, người giỏi đều giống như một giống loài khác, có sự cách ly sinh sản với người bình thường rồi. Thật đáng tiếc, trí tuệ và học thuật không thể truyền qua đường sinh dục, giai cấp học thuật cũng không thể vượt qua bằng hôn nhân."
Nói không ghen tị với đàn em là giả.
Cảm giác thiên tài ở ngay bên cạnh mình thật không dễ chịu, anh ta đã mất vài năm mới chấp nhận được điều này, chấp nhận việc mình có lẽ mãi mãi chỉ là nhóm đối chứng tầm thường.
Chỉ là thỉnh thoảng vẫn không tránh khỏi chút cảm xúc, rồi biến thành sở thích xấu.
Thực tập sinh alpha: "..."
Thực tập sinh alpha bị sự độc miệng đột ngột của beta thật thà làm cho toát mồ hôi: "...Em chỉ hỏi thôi, không có ý gì khác."
"Vậy là tốt nhất," đàn anh Phương nhún vai, tiếp tục bồi thêm một câu: "Dù sao cậu ấy cũng không thích alpha, trước đây ở viện nghiên cứu có alpha vì cậu ấy mà đánh nhau, còn náo loạn đến mức bị đuổi việc, có lẽ là phiền đến cậu ấy rồi, sau đó cậu ấy thấy alpha nịnh nọt là sẽ tránh đường đi. Không muốn gây phiền phức thì nên giữ ý tứ một chút, đừng có nịnh nọt vô nghĩa, cái đuôi vẫy càng nhanh càng bị ghét bỏ nhanh thôi."
Cái này cũng quá lạnh lùng rồi, khó theo đuổi quá.
Đây chính là hoa trên đỉnh núi cao sao?
Trái tim vừa mới rung động của thực tập sinh alpha, trong nháy mắt vỡ tan thành trăm mảnh.
Đàn anh Phương khẽ cười, đẩy gọng kính, sau khi tàn nhẫn làm tan vỡ trái tim non nớt của alpha trẻ tuổi, tâm trạng vui vẻ rời đi.
Tô Tri thậm chí còn không kịp thay áo blouse thí nghiệm, bước ra khỏi cửa phụ của viện nghiên cứu, Tạ Nghi nói đang đợi anh ở gần đây.
Ngoài cửa phụ là một bồn hoa, cây cối xanh tươi rậm rạp xếp chồng lên nhau, đổ bóng râm như mây xuống mặt đất.
Nơi này rất ít người qua lại, nhân viên viện nghiên cứu thường không đi ra vào bằng cửa này, ngoài cây cối ra thì cơ bản không có sinh vật nào khác.
Tô Tri liếc nhìn trái phải mấy lần, bước vài bước vào bồn hoa, khắp nơi đều không thấy bóng dáng nào nghi là Tạ Nghi.
Tô Tri lấy điện thoại ra, đang định nhắn tin hỏi Tạ Nghi ở đâu, đột nhiên có một luồng hơi nóng từ phía sau tiến lại gần.
Tô Tri giật mình kinh hãi, theo phản xạ có điều kiện liền dùng khuỷu tay hất về phía người phía sau, sắp va vào thì đột nhiên phản ứng lại, hơi thở này có chút quen thuộc, ngẩn người một chút, vội vàng thu lại lực đạo.
Nhưng có chút không kịp rồi, khuỷu tay của Tô Tri cuối cùng vẫn nhẹ nhàng chạm vào người phía sau, một cảm giác ấm áp.
Tô Tri quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Cao lớn thẳng tắp đứng sau lưng anh, vóc dáng cao hơn anh cả một cái đầu, bờ vai rộng rất có tính uy hiếp, đôi mắt sâu thẳm nhìn xuống anh từ trên cao.
Tạ Nghi vừa vặn đứng dưới bóng râm bị lá cây che phủ hoàn toàn, đôi mắt đen dưới hàng lông mày sắc sảo càng thêm sâu thẳm lạnh lẽo, giống như một kẻ săn mồi nguy hiểm, đang chờ thời cơ hành động.
Là bạn trai nửa tháng không gặp của anh.
"Tạ Nghi," Tô Tri giật mình: "Sao anh không gọi em?"
Cũng không lên tiếng, giống như một bóng ma không biết từ đâu xuất hiện rồi áp sát lại, hại anh suýt chút nữa đã đánh trúng hắn.
Tô Tri có hơi sợ hãi chút xíu.
Mặc dù vóc dáng anh thuộc kiểu thanh mảnh, nhưng là một người trưởng thành khỏe mạnh thực sự, lực đạo dốc toàn lực va chạm không hề nhẹ.
Tô Tri: "Anh không sao chứ? Có bị em đụng đau không?"
Anh nhìn vị trí vừa va chạm, hình như là ở bên hông, chỗ đó có một nếp nhăn nhẹ trên quần áo.
"Không sao," Tạ Nghi đưa tay vỗ nhẹ vào chỗ nếp nhăn đó, vuốt phẳng quần áo, khẽ nói xin lỗi: "Xin lỗi, làm em giật mình."
Tô Tri: "Ừm, cũng may."
Thật sự giật mình, chủ yếu là khuôn mặt kia quá mức gây ấn tượng, Tô Tri mấy ngày không thấy, đột nhiên áp sát gần như vậy, tim anh không khỏi đập nhanh hơn mấy nhịp.
Tô Tri bình tĩnh lại, đánh giá hắn từ trên xuống dưới hai lần.
Tính cả những ngày xa cách ở thành phố Z, hai người đã nửa tháng không gặp, Tạ Nghi dường như không có gì thay đổi, vẫn là dáng vẻ cao lớn tuấn mỹ đó.
——Dù sao cũng chỉ là nửa tháng, không phải nửa đời người, thời gian ngắn như vậy, một người trưởng thành rất khó có thay đổi gì lớn.
Nhưng dường như lại có chút khác biệt nho nhỏ.
Ví dụ như vừa rồi, thực ra anh có một khoảnh khắc cảm thấy hơi thở trên người Tạ Nghi rất u ám, nhưng sau đó một trận gió thổi qua làm lá cây lay động, ánh nắng nhạt nhòa xuyên qua kẽ lá rơi xuống mặt Tạ Nghi, lại xua tan đi chút u ám đó, trở nên gần giống như bình thường.
Kỳ lạ, chắc là nhìn nhầm rồi.
Tô Tri không để ý đến chuyện nhỏ này, anh hỏi: "Anh đến đây bằng cách nào? Lái xe à?"
Tạ Nghi gật đầu, hắn chỉ về phía đối diện bồn hoa: "Xe đỗ ở bên kia."
Tô Tri nhìn kỹ, lại nhón chân lên một chút, mới phát hiện ra một góc đen kịt của chiếc xe, đỗ rất kín đáo.
Tô Tri nghĩ nghĩ: "Vậy chúng ta ra xe nói chuyện đi."
Mặc dù cửa phụ không có nhiều người, nhưng Tô Tri vẫn không có thói quen tình tứ ở nơi công cộng, anh cảm thấy hơi ngại.
Tô Tri vừa nói, động tác rất tự nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay Tạ Nghi, Tạ Nghi bị nh lấy, ánh mắt dừng lại trên những ngón tay trắng nõn đang nắm chặt mình một lát, không nói gì, sau đó "ừ" một tiếng, một thân hình to lớn, ngoan ngoãn bị Tô Tri kéo đi.
Hai người vào trong xe.
Tô Tri phát hiện Tạ Nghi đã đổi xe, không phải chiếc xe trước đây ở thành phố Z nữa.
Chiếc xe trước đây không nhìn ra kiểu dáng, chắc là một kiểu đặc biệt nào đó.
Chiếc xe này Tô Tri nhận ra, nhìn logo là Maybach, chỉ là không biết cụ thể là dòng nào, anh không rành về những thứ này, bản thân anh còn chưa mua xe nữa.
Bởi vì căn hộ anh thuê hiện tại rất gần viện nghiên cứu, theo tình hình giao thông giờ cao điểm buổi sáng và tối ở thủ đô, lái xe có lẽ còn không nhanh bằng đi bộ.
Chưa đợi anh nghiên cứu kỹ, Tạ Nghi đưa tay điều chỉnh một nút, kính chắn gió phía trước đột nhiên lóe lên một cái.
Tô Tri lập tức bị thu hút sự chú ý, tò mò hỏi: "Đây là gì vậy?"
Tạ Nghi: "Chế độ chống nhìn trộm, bật lên thì từ bên ngoài không nhìn thấy bên trong."
Tô Tri chợt hiểu ra, thầm nghĩ Tạ Nghi nghĩ thật chu đáo.
Cách ly hoàn toàn khả năng bị người khác nhìn thấy, Tô Tri yên tâm.
Trong không gian kín mít của xe chỉ có hai người họ.
Tô Tri ngồi ở ghế phụ nhìn Tạ Nghi, trước khi gặp hắn, anh luôn cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi thật sự gặp mặt rồi, nhất thời lại không biết bắt đầu từ đâu. Nói đơn giản thì họ chỉ vì công việc mà xa nhau nửa tháng thôi, thực sự không phải chuyện gì to tát.
Đôi tình nhân mới yêu nhau một tháng, dường như không có nhiều chuyện sinh ly tử biệt như vậy.
Tô Tri muộn màng phát hiện ngón tay mình vẫn đang nắm chặt vạt áo trên cánh tay Tạ Nghi, chỗ đó bị anh vò đến nhăn nhúm cả rồi, vội vàng buông ra.
Nhưng Tạ Nghi lại nhân lúc anh rụt tay về, ngược lại nắm lấy tay anh.
Tô Tri giật mình, ngước mắt nhìn hắn, giọng Tạ Nghi trầm thấp lạnh lùng: "Nắm tay."
Mặt Tô Tri nóng lên một chút, "À."
Quyền lợi chính đáng của bạn trai, Tô Tri đành phối hợp, lẩm bẩm: "Anh nắm đi..." rồi không động đậy nữa.
Nửa tháng không nắm tay rồi, Tô Tri cần làm quen lại với nhiệt độ lòng bàn tay của Tạ Nghi, lòng bàn tay của hắn vẫn nóng như vậy, những ngón tay trắng nõn của hắn rất nhanh đã bị ủ đến đỏ lên, Tạ Nghi mân mê đầu ngón tay anh một lúc, khiến đầu dây thần kinh của anh tê rần.
Ánh mắt đen láy của người đàn ông lướt qua từng tấc trên khuôn mặt anh: "Gầy đi rồi."
Tô Tri "ừ" một tiếng, anh không biết giảng viên hướng dẫn và Tạ Nghi làm sao nhận ra anh gầy đi được, bản thân anh cảm thấy thực ra không có gì thay đổi.
Tô Tri tò mò hỏi: "Rõ ràng lắm sao?"
Tạ Nghi ừ một tiếng, nói: "Để tôi sờ mặt em một chút nhé?"
Tô Tri không chút phòng bị gật đầu, nghiêng mặt qua một chút, tiện cho hắn sờ.
Bàn tay ấm áp của người đàn ông vuốt ve bên má anh, khớp ngón tay khẽ chạm vào, rồi nhẹ nhàng véo véo lớp da thịt mỏng manh bên trên: "Đúng là gầy đi rồi."
Má Tô Tri bị hắn sờ cũng cảm thấy ngứa ngáy, Tạ Nghi xương lớn, bàn tay cũng lớn, một bàn tay với các khớp ngón tay rõ ràng, bao trọn nửa khuôn mặt anh, anh không thoải mái khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng cọ xát một chút, không những không thoát ra được, ngược lại giống như đang nũng nịu trong lòng bàn tay người khác.
Tô Tri kìm nén nghi ngờ hỏi: "Sờ cũng nhận ra được sao?"
Anh thật sự cảm thấy không rõ ràng mà.
Tạ Nghi: "Nhìn cũng nhận ra được."
À, được rồi, có lẽ khả năng quan sát của quân nhân tốt hơn, Tô Tri đành kính nể năng lực chuyên môn của hắn.
Không đúng, Tô Tri đột nhiên phản ứng lại, nếu như dùng mắt đã có thể quan sát ra kết quả, vậy, vậy Tạ Nghi tại sao còn phải đặc biệt sờ mặt anh?
Tô Tri choáng váng một chút: "..."
Sờ soạng một hồi, người đàn ông không biết từ lúc nào đã cúi người tới gần, một khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt anh, đầu mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ vào mũi anh, mang theo một dòng điện nhỏ xíu.
Tâm trí vốn đã mơ hồ của Tô Tri càng thêm mơ hồ.
Tạ Nghi ở khoảng cách gần như vậy hỏi: "Có thể hôn không?"
Hành vi chính đáng của người yêu nhau, Tô Tri không có lý do gì để từ chối.
Hơn nữa trước đây không phải là chưa từng hôn, môi anh run rẩy, còn chưa được hôn đã ửng hồng lên: "...Có thể."
Tạ Nghi lại tiến gần thêm một chút, sống mũi anh chạm vào mũi anh, đã là khoảng cách hơi thở hòa quyện, nhưng vẫn chưa lập tức hôn xuống, còn hỏi: "Hôm nay muốn hôn sâu hơn một chút, được không em?"
Giọng nói trầm thấp, có chút khàn khàn.
Tô Tri: "..."
Tô Tri mơ mơ màng màng "ừ" một tiếng.
Thực ra ở thành phố Z, họ đã hôn nhau mấy lần rồi.
Nhưng có lẽ vì lần đầu tiên hôn quá mạnh bạo, Tạ Nghi sợ Tô Tri kháng cự chuyện này, những nụ hôn sau đó đều dịu dàng hơn, luôn nhẹ nhàng áp lên môi anh, đến cuối cùng mới khẽ cắn một hai cái, giống như dụ dỗ mà ngậm một chút đầu lưỡi của anh, cũng không còn đuổi theo liếm láp nước bọt của anh như lần đầu nữa.
Hôn sâu hơn một chút... là chỉ muốn hôn anh như lần đầu sao?
Tô Tri nhớ lại cảnh tượng lần đó, có đôi chút ngượng ngùng.
Tô Tri quả thực không biết Tạ Nghi là có lễ phép hay không, xin phép trước là rất có ý thức về ranh giới, nhưng miệng Tạ Nghi đã sắp chạm vào rồi, lúc này, anh phải nói từ chối thế nào, chỉ cần Tạ Nghi hôn nhẹ một chút thôi cũng được?
Thật khó khăn.
Dù sao cũng lâu như vậy không gặp, anh cũng rất nhớ Tạ Nghi.
Lúc này, anh rất khó từ chối yêu cầu có chút quá đáng của người đàn ông.
Bàn tay không bị nắm của Tô Tri không nhịn được nắm chặt lấy ghế bên cạnh, không biết là xấu hổ hay căng thẳng.
Giọng Tô Tri hơi run, đưa ra câu trả lời cho phép: "Có thể."
Tạ Nghi liền giữ lấy hai má anh mà hôn xuống.
Nụ hôn được cho phép này ngay từ đầu đã tỏa ra một hơi thở khác biệt, Tạ Nghi trực tiếp cắn vào môi dưới của anh, dùng lại chiêu cũ như lần đầu tiên hôn, thừa dịp Tô Tri kinh ngạc mà chen vào giữa môi và răng anh.
Cướp đoạt——
Hành động của người đàn ông lúc nào cũng tỏa ra hơi thở như vậy.
Dù Tô Tri đã đồng ý, anh vẫn không chịu cho Tô Tri đủ thời gian phản ứng, giống như cố ý trêu chọc người khác, dùng nhịp điệu mạnh mẽ nhanh chóng kéo Tô Tri vào vòng xoáy, bị hôn đến mức chỉ có thể nắm chặt vạt áo trước ngực hắn mà run rẩy.
Dường như chỉ có phản ứng hoảng loạn như vậy mới có thể thỏa mãn dục vọng chiếm hữu đang trào dâng trong sâu thẳm trái tim hắn, một thói quen xấu xa khắc sâu trong bản năng.
Trong nửa tháng không gặp, sự bứt rứt và nhớ nhung bị kìm nén mạnh mẽ, trong khoảnh khắc trút hết vào nụ hôn này.
"Ưm ưm..."
Tô Tri sắp bị hắn hôn đến phát khóc, lần này Tạ Nghi còn hung hăng hơn lần đầu.
Một chiếc lưỡi mạnh mẽ khác cuốn lấy đầu lưỡi đang bối rối của anh mà giày vò một hồi, sau đó tiến thẳng vào sâu trong cổ họng anh.
Tô Tri khẽ rên một tiếng, không chuẩn bị tâm lý đã đột ngột bị đẩy đến tận gốc lưỡi, yết hầu khẽ động, không kìm được phản ứng sinh lý, hốc mắt lập tức cay xè, khóe mắt ướt át.
Anh theo bản năng muốn rụt người lại, cơ thể theo bản năng muốn trốn tránh nguồn nguy hiểm, nhưng đại não lại nhớ ra, anh đã đồng ý với Tạ Nghi lần này có thể hôn sâu hơn một chút, lại dùng chút khả năng suy nghĩ còn sót lại, cố gắng kiềm chế bản thân đừng giãy giụa quá mạnh.
Không nhịn được run rẩy.
Vừa run, vừa bị hôn đến kêu chụt chụt.
Lúc đầu Tạ Nghi nghiêng người hôn anh, một tay sờ sau gáy anh, một tay buông tay Tô Tri ra rồi chuyển sang giữ chặt vai anh.
Sức mạnh cốt lõi của người đàn ông rất mạnh, cho dù là tư thế nghiêng người, lơ lửng giữa không trung không có điểm tựa này, duy trì cũng không hề khó khăn.
Chỉ là Tô Tri giống như chim sẻ du kích, từng chút từng chút lùi về phía sau, cuối cùng lưng chạm vào cửa xe ghế phụ.
——Tạ Nghi không ép anh quá chặt, cho con mồi một ảo giác vẫn còn đường lui, có thể giảm bớt hiệu quả mức độ phản kháng và tỷ lệ bỏ trốn.
Khoảng cách này có chút quá xa rồi, hôn tiếp nữa sẽ đè lên người Tô Tri, như vậy thì hôm nay e rằng khó mà kết thúc được.
Tạ Nghi tranh thủ lúc hôn, một tay di chuyển ghế lái ra sau, cánh tay khẽ dùng lực, thừa dịp Tô Tri bị hôn đến không phân tâm được, ôm người từ ghế phụ lên, với tư thế hoàn toàn khống chế, đối diện tách hai chân anh ra rồi ép vào lòng.
Một tay người đàn ông ôm lấy eo và lưng anh, tay kia giữ chặt sau gáy anh, lòng bàn tay và khớp ngón tay nóng rực miết dọc theo sau gáy Tô Tri lên trên, luồn vào giữa mái tóc sau ót anh, vò mái tóc đen mềm mại đến rối tung, cùng với hai xoáy tóc nhỏ sau đầu, lộn xộn vểnh lên mấy sợi, trượt qua kẽ ngón tay rõ ràng xương cốt của người đàn ông.
Mái tóc đen bị vò rối, bên cổ trắng nõn bị vuốt ve đến ửng hồng, hơi thở lạnh lùng thờ ơ kia hoàn toàn bị phá vỡ, cho dù không có pheromone, cũng có thể dễ dàng nhận ra khắp người đã vương đầy hơi thở của người khác, chiếc áo blouse thí nghiệm dài trên người cũng hoàn toàn bị đè ép đến nhăn nhúm trong quá trình này.
Từ khi beta mặc chiếc áo blouse trắng lạnh lẽo này đứng đợi hắn ở cửa phụ, Tạ Nghi đã muốn làm như vậy rồi.
Đợi đến khi Tô Tri cuối cùng cũng được buông tha đôi môi và lưỡi bị mút đến tê dại, không biết đã bị ăn bao nhiêu nước bọt, anh mới giật mình phát hiện, mình đã hoàn toàn ngồi vào lòng Tạ Nghi, mông ngồi trên đùi người đàn ông, cách lớp quần áo cũng cảm nhận được lực đạo ấm nóng rắn chắc kia, cơ bắp căng cứng, rất cộm.
Tư thế này quá, quá đáng quá rồi, đầu óc Tô Tri bị hôn đến thiếu oxy mơ hồ nhận ra nguy hiểm.
Anh muốn trèo xuống khỏi lòng Tạ Nghi, nhưng tư thế này thực sự khó dùng lực, Tô Tri giãy giụa mấy cái ngược lại thuận theo đường cong cơ thể, trượt sâu hơn xuống tận háng người đàn ông, đầu gối kẹp chặt vào eo Tạ Nghi, quả thực giống như đang chủ động ôm lấy.
Lúc này Tô Tri mới phát hiện eo của Tạ Nghi chỉ là so với bờ vai và ngực rộng của anh thì trông có vẻ nhỏ, thực tế lại rất rắn chắc, rất có cảm giác lực lượng, hai chân anh bị ép tách ra kẹp giữa hông người đàn ông, hoàn toàn không thể khép lại, chóp mũi anh đổ mồ hôi, vội vàng cọ cọ hai cái, cọ đến cơ bắp ở eo người đàn ông càng thêm cứng rắn.
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này là bé chim nhỏ của Tạ tổng bị mút thành hạt xoài.
Viết viết đột nhiên nhớ ra, trong thế giới quan ABO, beta có khoang sinh sản, tức là sẽ tương đối khít... oi!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro