Chương 39


[Lộ tẩy] "Không thể đánh dấu sẽ dễ gây rối loạn pheromone."

Tô Tri khó hiểu, tại sao giáo sư đột nhiên thay đổi thái độ, kiên trì yêu cầu anh tham gia dự án bảo mật kia.

Hơn nữa điều kiện còn rất kỳ lạ.

Không phải kỳ lạ vì quá khắt khe, mà là kỳ lạ vì quá rộng rãi.

Tô Tri thậm chí không cần dồn hết sức lực tham gia dự án như giáo sư, chỉ cần ký một thỏa thuận, đứng tên trong đó là được, nếu Tô Tri có hứng thú, có thể tham gia dự án, nhưng nếu anh tạm thời không có thời gian, cũng có thể ở lại Viện Nghiên cứu Thủ đô tiếp tục làm dự án đang làm, tùy anh lựa chọn.

Tô Tri nghe xong ngẩn người một lúc, khó tin hỏi: "Bên dự án... đồng ý điều kiện này?"

Tô Tri không tiếp xúc nhiều với những thứ như quy tắc giai cấp, nhưng cũng không phải là đóa hoa lớn lên hoàn toàn trong nhà kính, theo như thái độ trước đây của Mục Tình, dự án này rõ ràng liên quan đến chuyện lớn, dù là giáo sư đã rất nổi tiếng trong giới như Mục Tình, cũng rõ ràng là đối tượng được chọn, chỉ có thể bị động tuân theo quy tắc của đối phương.

Điều kiện tự do đi lại này, rộng rãi đến mức hoang đường.

Thông thường chỉ những nhà nghiên cứu có vị thế vượt xa bản thân dự án, mới đưa ra những điều kiện như vậy.

Tô Tri tự nhận mình không có giá trị như vậy.

Mục Tình: "Ừ, có lẽ họ có những cân nhắc khác, ha ha."

Nhắc đến chuyện này, Mục Tình lại một bụng tức giận không tên.

Khi cô nộp đơn xin cho tiến sĩ Loren, thực ra không nghĩ đối phương sẽ đồng ý.

Lời lẽ của cô, về mặt logic quả thực nói rất nhiều, trước tiên để Tô Tri đứng tên trong tổ dự án, đến lúc đó thành quả của anh, về mặt thủ tục có thể bỏ qua Viện Nghiên cứu Thủ đô, trực tiếp dùng cho tổ dự án, sẽ tiện hơn một chút.

Nhưng quá miễn cưỡng, giống như lúc đầu Mục Tình từ chối đã nói, thành quả cũng có thể điều động qua danh nghĩa của cô, chẳng qua là thêm vài thủ tục thôi.

— Bối cảnh của dự án này, còn có thể bị vài thủ tục cản trở sao?

Hoàn toàn không đáng để vì chút tiện lợi này, mà đưa ra điều kiện tương đương với đặc cách tuyển dụng như vậy.

Nói thẳng ra, trong đề nghị đó có quá nhiều thành phần bóng gió kỳ lạ.

Cô không nghĩ tiến sĩ Loren sẽ đồng ý.

Trước tiên ra giá trên trời, mới dễ mặc cả, Mục Tình chỉ định dựa vào đó, cố gắng tranh thủ cho Tô Tri.

Kết quả đối mặt với điều kiện có thể nói là cố ý khiêu khích này, tiến sĩ Loren vẻ mặt khó coi nửa tiếng sau, hỏi vài thông tin cơ bản của Tô Tri, vậy mà chỉ mơ hồ nước đôi nói một câu ông ta cân nhắc, rồi một tuần sau trả lời cô là được.

Cứ như vậy mà đồng ý toàn bộ, cả quá trình không nói một câu chất vấn nào.

Thái độ ôn hòa đến mức... chột dạ.

Về phần tại sao chột dạ.

Ha ha.

Mục Tình lười suy nghĩ xem Enigma kia phát hiện ra thân phận thật khi nào, và tiến sĩ Loren thông đồng với nhau khi nào, hay là hắn ta từ đầu đã giám sát mọi thứ?

Một sự tồn tại hiếm thấy về sự bình tĩnh và ổn định trong Enigma, không có nghĩa là hắn an toàn hơn.

Ngược lại, sự tồn tại như vậy còn nguy hiểm hơn những đồng loại thông thường.

Hãy nghĩ xem, một con thú đã học được lý trí, hoàn toàn có năng lực và tâm cơ để thực hiện mọi mưu đồ.

Mục Tình không ngại dùng tâm lý phòng bị cao nhất để suy đoán đối phương.

Đối đầu trực diện với người như vậy không có ý nghĩa, Mục Tình là người rất thực dụng, sẽ không làm những việc không có kết quả.

Mục Tình điều chỉnh lại tâm trạng, cười với Tô Tri: "Có một số lý do đợi em vào tổ rồi sẽ nói cho em biết, yên tâm đi... dù sao đi nữa, thâm niên, kinh nghiệm này là thật, sau này không có hại gì đâu."

Quyết định để Tô Tri vào tổ của Mục Tình, không phải là hành động nhất thời.

Ngược lại, cô đã cân nhắc cẩn thận gần một tuần, mới nghĩ ra phương pháp này.

Có một người bạn trai như vậy, dù Tô Tri muốn hay không, cũng đã định sẵn bị cuốn vào vòng xoáy này.

Đã không thể dễ dàng thoát ra, thì phải nghĩ cách tranh thủ lợi ích và quyền chủ động lớn nhất.

Đã từng đứng tên trong dự án cấp độ này, dù là dự án bảo mật không công khai ra ngoài, cũng sẽ có lợi rất lớn cho sự phát triển sau này của Tô Tri, coi như là một loại lợi ích vô hình.

Tô Tri tuy vẫn còn nghi vấn, nhưng anh tin giáo sư sẽ không hại mình, nên không do dự nhiều đã đồng ý.

Mục Tình trêu anh: "Nhanh vậy đã đồng ý rồi, lỡ bán em đi thì sao?"

Tô Tri: "À, chắc không đâu ạ."

Mục Tình không khỏi cảm thán: "Ngoan quá, em đôi khi ngoan quá, dễ bị bắt nạt."

Lời này mà để những alpha theo đuổi Tô Tri thất bại nghe được, e rằng cảm thấy như chuyện hoang đường.

Nào có ngoan? Rõ ràng lạnh lùng không chịu được.

Nhưng Mục Tình biết quả thực là như vậy, Tô Tri có tính cách giống như bánh sandwich kẹp vậy.

Lớp ngoài cùng là ôn hòa, nhạt nhòa, đối xử hữu nghị với những người xung quanh trong khả năng của mình, rất dễ sống chung, nhưng khi muốn tiến thêm một bước để kéo gần khoảng cách với cậu, lại phát hiện không có cách nào bắt đầu, cảm giác xa cách vốn chỉ là một lớp mỏng lại trở thành một lớp màng kiên cố không thể vượt qua.

Nhưng nếu thực sự được cậu chấp nhận, được xếp vào phạm vi cực kỳ ít ỏi dạng "người nhà", Tô Tri lại lộ ra phần nhân mềm mại bên trong.

Tô Tri không hiểu lắm, đôi mắt màu hổ phách hơi mờ mịt nhìn cô, không hiểu tại sao cô đột nhiên cảm thán như vậy, chỉ nói: "Không ai bắt nạt em cả."

Mục Tình lắc đầu.

Một lát sau, giống như tùy tiện bát quái, hỏi: "Em và cái... bạn trai em dạo này thế nào? Hắn còn thường xuyên tan làm đến đón em không?"

Tô Tri ừ một tiếng, nói: "Anh ấy dạo này có nhiệm vụ, chúng em bốn năm ngày rồi chưa gặp nhau."

Mục Tình nghĩ thầm, cô cũng một thời gian rồi không thấy Enigma ở căn cứ.

Cô còn nghi ngờ đối phương có phải cố ý tránh mặt không, hóa ra là có nhiệm vụ.

Cô không biết là có nên cảm thấy sảng khoái hay không sảng khoái, tặc lưỡi một tiếng, nói: "Cái kiểu công việc của hắn, không coi nhà ra gì, hễ động một tí là biến mất."

Tô Tri cười: "Cũng ổn, lần này không nghiêm ngặt như nhiệm vụ trước, anh ấy thường xuyên nhắn tin cho em, trò chuyện online, cũng không khác gì bình thường, chỉ là tạm thời không gặp được người, vài ngày nữa là xong."

"..."

"Nhiều chuyện để nói vậy sao," Mục Tình hỏi: "Bình thường hai đứa nói chuyện gì? Cô hỏi được không? Cô hơi tò mò giới trẻ bây giờ yêu đương thế nào."

Tô Tri nghĩ nghĩ: "Không có gì đặc biệt đâu ạ, phần lớn là chia sẻ cuộc sống hàng ngày, khi nào thức dậy, ăn cơm, thương lượng khi nào đến đón em chẳng hạn. Trước khi ngủ sẽ nói chuyện nhiều hơn một chút, chúc ngủ ngon rồi ngủ. Những chuyện khác, đôi khi anh ấy sẽ kể cho em nghe một số chuyện thú vị trong nhiệm vụ, em cũng sẽ nói với anh ấy những tâm trạng thuận lợi hoặc không thuận lợi trong công việc."

Tô Tri tổng kết: "Về cơ bản đều là những chuyện nhỏ nhặt rất bình thường."

Chậc.

Mục Tình nghe mà ê răng.

Cô rất thắc mắc, những thứ vụn vặt này, có gì hay để nói chứ?

Nói chuyện hai tháng rồi mà vẫn chưa chán.

Mục Tình hoàn toàn không hiểu được niềm vui trong đó, theo cô thấy đây đều là những hành vi lãng phí thời gian.

Tô Tri nhắc đến nhiệm vụ lần trước, Mục Tình bèn nhớ lại vụ sập mỏ ở khu cấm Thành phố Z kia.

Lúc đó có tin đồn một nhân vật lớn đang xử lý chuyện đó ở Thành phố Z.

Trước đây cô cho rằng người cứu Tô Tri ra khỏi vụ tai nạn mỏ là thuộc hạ của nhân vật lớn đó.

Bây giờ xem ra, hẳn là chính người đó.

Lúc đó cô lo lắng Tô Tri gây ra sự chú ý của nhân vật lớn kia, lo lắng thấp thỏm một hồi, thấy được nhẹ nhàng buông xuống, mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy người ta đại nhân đại lượng, không để ý đến chút hành động nhỏ của Tô Tri.

Kết quả chân tướng là không những không bỏ qua, mà còn vừa ăn vừa lấy, cả người bị nhét vào túi áo trộm đi.

"..."

Ông cha nó.

Mục Tình nghĩ đến đây, không nhịn được chửi thầm trong lòng.

Loại người có tâm tính đó sẽ có kiên nhẫn báo cáo sinh hoạt hàng ngày với bạn đời sao, cô không tin.

Có lẽ là để củng cố cái hình tượng nhân vật giả tạo trước mặt Tô Tri.

— Cái hình tượng "ôn hòa ổn trọng" trong miệng Tô Tri, so với thực tế quả thực khác xa quá nhiều.

Nhưng... nói đi cũng phải nói lại, Tô Tri vốn dĩ trông cũng không giống kiểu người thích trò chuyện những chuyện vặt vãnh hàng ngày với người khác.

Ờ —

Mục Tình khó hiểu, chẳng lẽ yêu đương sẽ khiến người ta biến dị sao?

Không hiểu nổi.

Mục Tình nghĩ đến đau cả đầu, dứt khoát không nghĩ nữa.

Dù sao đi nữa, cô kiên định cảm thấy là cái tên Enigma kia có mưu đồ bất chính, cố ý dụ dỗ học trò ngây thơ của cô.

...

Tô Tri tiễn vị giáo sư - hôm nay không hiểu sao biểu cảm đặc biệt phong phú - đi, lấy điện thoại ra xem tin nhắn của Tạ Nghi.

Vừa nãy khi giáo sư còn ở đây, Tạ Nghi đã nhắn tin cho anh rồi, còn nhắn mấy tin liền, điện thoại để chế độ rung, Tô Tri cảm nhận được, chỉ là lúc đó giáo sư vẫn còn ở đây, anh không tiện xem.

Trong phần mềm trò chuyện của anh tổng cộng cũng chẳng có mấy người, ngoài Tạ Nghi ra, không ai liên lạc với anh thường xuyên như vậy.

Tô Tri mở tin nhắn mới ra, quả nhiên là Tạ Nghi.

Tạ Nghi nói với anh tối nay đội có sắp xếp huấn luyện dã ngoại, đến giờ Tô Tri bình thường đi ngủ, e rằng sẽ không kịp chúc ngủ ngon với anh, bảo Tô Tri hôm nay tự nhớ đi ngủ đúng giờ.

[Vâng ạ.]

Tô Tri đồng ý.

Nhiệm vụ lần này của Tạ Nghi là ở quân đội địa phương tại thủ đô, làm hướng dẫn ngắn hạn cho một đội tân binh trong khoảng một tuần, tương đương với giáo quan đặc biệt, thậm chí không tính là một nhiệm vụ chính thức, chỉ là tạm thời được điều động đi giúp đỡ.

Thời gian nhiệm vụ ngắn, cường độ thấp, cũng rất an toàn, so với lúc ở Thành phố Z thoải mái hơn không biết bao nhiêu, Tạ Nghi còn có thể liên lạc với anh bất cứ lúc nào, về lý thuyết Tô Tri không có gì phải lo lắng.

Nhưng không hiểu sao, chỉ bốn năm ngày không gặp mặt trực tiếp, anh không hiểu tại sao nhớ Tạ Nghi vô cùng.

Luôn có một cảm giác bất an không biết từ đâu.

Thậm chí hiếm khi phát ra tín hiệu bám người thúc giục, Tô Tri giằng co một lúc, gõ chữ hỏi:

[Tạ Nghi, anh khi nào về?]

[Chim nhỏ ngã xuống đất ăn vạ lăn lộn.jpg]

"..."

Bên kia mấy phút không trả lời.

Tô Tri đợi mấy phút.

Tạ Nghi gửi một tin nhắn thoại qua.

Tô Tri mở ra, phát.

Giọng đàn ông trầm thấp, qua xử lý điện từ, mệt mỏi và khàn khàn: "Đợi thêm hai ba ngày nữa, nhanh thôi là xong rồi, đợi anh về, cục cưng."

Lại gọi anh như vậy.

Tô Tri nghe mà tai nóng lên một lúc, chút bất an nhẹ trong lòng tạm thời bị cảm xúc xấu hổ xua tan.

Anh tranh thủ lúc làm việc nhắn tin với Tạ Nghi mười mấy phút, cuối cùng nói chúc ngủ ngon với Tạ Nghi trước, rồi tiếp tục làm việc.

Viện điều dưỡng.

Phòng cách ly.

Phòng cách ly kín hoàn toàn dành riêng cho Enigma, chỉ có bóng dáng cao lớn của một mình Enigma.

Nhân viên y tế qua bộ đàm và tai nghe xác nhận với Enigma trong phòng: "Ngài chắc chắn muốn thực hiện lần điều trị thứ ba trong ngày vào lúc bảy giờ tối nay chứ?"

Thu dung khẩn cấp đặc biệt loại II vì cường độ quá cao, thông thường chỉ dùng cho Enigma hoàn toàn mất lý trí, nhưng lần này Tạ Nghi chủ động báo cáo xin, dữ liệu cơ thể của hắn đạt tiêu chuẩn xác định bạo loạn pheromone, nhưng hiếm thấy là toàn bộ quá trình thần trí tỉnh táo.

Đây là trường hợp rất hiếm gặp ở viện điều dưỡng, theo hiệp định nhân quyền Enigma, trong tình huống thần trí tỉnh táo, Enigma có quyền chủ đạo toàn bộ quá trình điều trị, vì vậy toàn bộ tiến độ điều trị, nhân viên y tế đều cần thương lượng với hắn.

Tạ Nghi: "Chắc chắn."

Nhân viên y tế dừng một chút, vì y tế mà nói: "Một ngày ba lần điều trị cường độ quá cao, theo hồ sơ y tế của ngài, một tháng trước đã có tiền sử tiếp xúc với bức xạ quá mức, hiện đang trong giai đoạn yếu sau di chứng, trong tình huống này tiếp tục điều trị cường độ cao, mức độ đau đớn có thể vượt quá ngưỡng chịu đựng, ngài có thể cân nhắc lại."

Tạ Nghi ngẩng đầu nhìn vị trí camera.

Trong phòng có kết nối camera, dùng để giám sát và lưu trữ hồ sơ y tế, Tạ Nghi hiện tại thần trí tỉnh táo, vốn có thể yêu cầu tắt, điều này được cho phép, nhưng hắn không đưa ra yêu cầu này, mặc kệ camera bật, giám sát mọi hành động của hắn.

Ngoại trừ thỉnh thoảng xử lý tin nhắn riêng, sẽ tránh khỏi phạm vi camera, thời gian còn lại rất thờ ơ.

Khác với đại đa số Enigma bị ép vào đây, vì tình trạng cơ thể rất nhạy cảm dễ cáu gắt, độ hợp tác của Tạ Nghi khá cao, cảm xúc cũng khá ổn định, hình thành sự đối lập kinh ngạc với dữ liệu cơ thể cực đoan khi hắn nhập viện.

Trông có vẻ không để ý đến phần lớn mọi chuyện, bình tĩnh như một cỗ máy vận hành chính xác.

Đối diện với lời nhắc nhở quan tâm của nhân viên y tế, cũng chỉ nhìn camera vài giây, bình tĩnh đến thờ ơ nói: "Không cần cân nhắc, tiếp tục."

Vì bốn năm ngày điều trị cường độ cao liên tục, quá trình điều trị khó tưởng tượng, trong giọng nói của hắn mang theo một chút khàn khàn sinh lý, không giấu được sự mệt mỏi và suy yếu.

Nhưng lại không khiến người ta cảm thấy yếu đuối, mà ngược lại có một sự nguy hiểm tĩnh lặng sâu lắng, dường như có thứ gì đó không thể dò xét, âm u tiềm ẩn dưới vẻ ngoài bình tĩnh.

Khiến người ta nghi ngờ, hắn liều mình bị thương đến mức này cũng phải mưu tính, rốt cuộc là mục đích gì.

Nhân viên y tế bị ánh mắt đen sâu thẳm xuyên qua camera kia nhìn mà trong lòng nhảy dựng.

Không dám khuyên nữa, vội vàng cắt liên lạc, sắp xếp quy trình điều trị đã xác định.

Ngày thứ ba Tô Tri đồng ý, quy trình ký kết hợp đồng nhanh chóng được sắp xếp, hiệu suất nhanh hơn Mục Tình lúc đó không chỉ một chút.

Ngày ký kết, Tô Tri được Mục Tình dẫn đến căn cứ bí mật.

Tuy chỉ là đứng tên, nhưng quy trình cần thiết vẫn phải làm.

Thỏa thuận Tô Tri ký cũng gần giống như của Mục Tình lúc đó, một bản về bản thân dự án, một bản về thỏa thuận bảo mật liên quan đến Enigma.

Tô Tri mất rất nhiều thời gian để xem xét thỏa thuận.

Anh không ngốc, đôi khi, anh thậm chí có trực giác vượt quá logic thông thường.

Khi xem xét tài liệu về Enigma được một nửa, trong lòng Tô Tri đã mơ hồ dâng lên một nỗi bất an khó tả.

Trên mặt anh lộ vẻ bối rối nhè nhẹ, nhìn Mục Tình, anh ngập ngừng hỏi: "Giáo sư... tài liệu này là?"

Mục Tình sắc mặt khá phức tạp, nhưng tạm thời không nói gì, chỉ lắc đầu, nói: "Em cứ xem hết đi."

"Vâng."

Tô Tri mờ mịt, tiếp tục xem.

Sau khi ký xong thỏa thuận bảo mật đã là một tiếng sau.

Vẻ bối rối trên mặt Tô Tri đã không giấu được, chuyển sang mức độ hoài nghi.

Anh nhìn Mục Tình vẻ mặt phức tạp, nhận ra có chuyện gì đó ở nơi anh không biết, đã lặng lẽ xảy ra.

Anh nhìn Mục Tình, khó tin: "Giáo sư, rốt cuộc đây là..."

Mục Tình chậm rãi lên tiếng: "Tiểu Tri, em là người trưởng thành rồi, có năng lực tự quyết định, chuyện riêng của em, cô sẽ không can thiệp gì, cũng không có quyền can thiệp. Chỉ là trước khi đưa ra quyết định, cô hy vọng em ít nhất cần phải nhận ra, mình hiện tại đang đối mặt với cái gì."

Tô Tri chậm rãi chớp mắt.

Đến nước này, Tô Tri đã nhận ra ý ngoài lời của Mục Tình.

Theo lý thuyết trong lòng anh phải rất kinh ngạc, nhưng sau thoáng kinh ngạc, trong đầu anh hiện ra cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Nghi qua vách kính ở Thành phố Z, ngược lại có một cảm giác chợt ngộ ra kỳ lạ.

Ngẫm kỹ lại, ngay từ đầu Tạ Nghi quả thực đã cho anh cảm giác không giống với alpha thông thường.

Lần đầu gặp mặt, anh đã cảm thấy khí chất của Tạ Nghi rất đặc biệt.

Tạ Nghi vô cùng khác biệt.

...

Mục Tình dừng lại một lúc lâu, đợi Tô Tri tiêu hóa gần xong, mới tiếp tục nói: "Bạn trai của em, khoảng thời gian trước, cô đã gặp hắn —"

Mục Tình còn chưa nói hết câu, cửa phòng họp đột nhiên bị gõ.

Mục Tình khựng lại: "Mời vào."

Một bóng người trung niên cao lớn bước vào, là một alpha, tiến sĩ Loren.

Đôi mắt xám sắc bén của ông ta đánh giá hai người trong phòng họp, đặc biệt dừng lại trên người Tô Tri lâu hơn một chút.

Mục Tình đứng dậy, vẻ mặt không giấu được sự ngạc nhiên: "Tiến sĩ Loren, sao ông lại đến đây?"

Tô Tri ngẩn người vài giây, vội vàng đứng dậy, chào hỏi vị chuyên gia y tế quốc tế danh tiếng lẫy lừng này: "Tiến sĩ, chào ông."

Tiến sĩ Loren gật đầu với hai người, coi như chào hỏi, nói: "Vừa hay đến phòng tài liệu này lấy chút đồ."

Rồi nhìn Tô Tri hỏi: "Vị này là nhà nghiên cứu ký hợp đồng hôm nay, Tô Tri?"

"Vâng ạ."

Tô Tri không biết phải cư xử thế nào với nhân vật tầm cỡ như vậy, chỉ khẽ đáp một tiếng.

Trước đây anh từng đi theo giáo sư gặp một số tiền bối, nhưng thông thường trong những trường hợp như vậy đối phương sẽ nói chuyện với giáo sư trước, Tô Tri thỉnh thoảng đáp vài câu, đóng vai trò như một cái đuôi nhỏ trang trí, không giống như tiến sĩ Loren chú ý đến anh như vậy.

Tiến sĩ Loren: "Tôi đã xem qua kết quả thí nghiệm của cậu, rất tốt, tuổi còn trẻ mà đã rất giỏi."

Tô Tri hơi lúng túng: "Còn chưa nói đến thành quả gì đâu ạ."

Tiến sĩ Loren không lộ vẻ gì đánh giá beta trước mắt.

Ừm, nếu gặp người thật, cảm giác xa cách toát ra từ ảnh thẻ giảm đi một chút, đẹp một cách sinh động hơn vài phần, chỉ là tính cách hơi nhạt, còn có phần non nớt của người mới vào nghề, ít nói, không giỏi giao tiếp lắm.

Có lẽ vì là beta, vóc dáng không cao lớn như alpha, thân hình cũng hơi gầy, trông mỏng manh như thể bóp nhẹ là gãy.

— Thực ra lời này có hơi phiến diện, Tô Tri cao gần mét tám, trong số beta có thể coi là khá cao, hơi gầy nhưng hoàn toàn ở mức khỏe mạnh, chỉ là bản thân tiến sĩ Loren là một alpha cao một mét chín vạm vỡ, khó mà cảm thông được.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy anh, tiến sĩ Loren, xuất phát từ một góc độ trưởng bối nào đó, gần như lập tức nảy sinh một chút cảm giác gần như thương tiếc, có hơi hiểu tại sao Tạ Nghi lại cẩn thận đối xử với đối phương như vậy, thà giao quyền y tế khẩn cấp, cũng phải kéo thêm ông ta để cho beta thêm một lớp bảo hiểm.

Tô Tri có một khí chất rất đặc biệt, sạch sẽ lạnh lùng, lại khiến người ta cảm thấy rất dễ bị vùi dập.

Đứa trẻ này, trông quả thực không chịu được bắt nạt.

Đặc biệt là so với thể chất vốn đã vượt quá lẽ thường của Enigma.

Trong một khoảnh khắc, ông ta thậm chí còn có hơi oán trách Tạ Nghi sao lại cao lớn như vậy?

Hai người đứng cạnh nhau, không làm gì cả, cũng giống như đang bắt nạt người khác.

Khiến ông ta vừa nhìn thấy, nghĩ đến chuyện mình định làm lát nữa, cũng có hơi chột dạ.

Tiến sĩ Loren khẽ ho một tiếng: "Tôi đang định theo dõi một nút thắt dự án, cậu vừa vào tổ, vừa hay cùng tôi đi làm quen một chút."

"Tiến sĩ —"

Sắc mặt Mục Tình trong nháy mắt trở nên khó coi.

Nhưng cô không có lý do gì để từ chối đề nghị của tiến sĩ Loren.

Tô Tri tuy chỉ là đứng tên, nhưng không thể đến những việc cơ bản cũng không biết, như vậy chẳng phải quá kiêu ngạo sao, hơn nữa có lẽ Tô Tri làm xong việc của mình, thật sự sẽ tham gia dự án, bây giờ tiện thể làm quen với tiến độ dự án đối với Tô Tri không có hại gì.

Lý do của tiến sĩ Loren hoàn toàn chính đáng.

Tiến sĩ Loren như không thấy vẻ khác thường của cô, bình tĩnh nói: "Giáo sư Mục cũng đi cùng đi."

Tiến sĩ Loren dẫn hai người đến dự án để theo dõi, tiện thể giải thích cho Tô Tri một chút, nhưng giữa chừng có một bước do Mục Tình phụ trách xảy ra vấn đề, cô bị người gọi đi xử lý, chỉ còn lại tiến sĩ Loren dẫn Tô Tri.

Khi rời đi, Mục Tình muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Như cô đã nói, Tô Tri quả thực không còn là trẻ con nữa, cô lo lắng thì lo lắng, có một số chuyện nói cho cùng chỉ có Tô Tri tự quyết định.

Thấy tiến sĩ Loren dẫn theo một gương mặt trẻ tuổi, lạ lẫm, còn đích thân giải thích tỉ mỉ, người trong dự án còn tưởng đây là học trò của ông ta, khá kinh ngạc.

Sau khi nói gần xong chuyện trong dự án, tiến sĩ Loren hỏi dò Tô Tri vài câu, thấy anh đối đáp trôi chảy, trong lòng không khỏi hài lòng.

Nghiêm túc ham học hỏi, thiên tư thông minh thuận buồm xuôi gió, lại không có chút kiêu ngạo nào, không tự ti cũng không kiêu ngạo.

Ông ta hiểu tại sao Mục Tình lại bảo vệ học trò như vậy.

Nếu đây là học trò của ông ta, ông ta cũng không nỡ đẩy vào hang sói.

"..."

Chậc.

Lương tâm khó an.

Tiến sĩ Loren dừng lại một lát, nhớ lại khi Enigma dặn dò ông ta, cái loại đau khổ kìm nén giằng co được che giấu rất kỹ nhưng vẫn bị ông ta nhận ra, vẫn chậm rãi nói: "Lại đây, tôi dẫn cậu đi xem một bản ghi chép thí nghiệm."

Tô Tri nhớ lại câu nói bỏ lửng của Mục Tình về việc đã gặp Tạ Nghi trong dự án, mơ hồ nhận ra điều gì đó.

Do dự một lát, không hỏi gì, khá ngoan ngoãn đi theo tiến sĩ Loren.

Tô Tri ở lại căn cứ cả buổi sáng, ăn trưa xong, lại quay về Viện Nghiên cứu Thủ đô một chuyến.

Lần trước cái lô mẫu vật cướp được từ Viện Nghiên cứu Bắc Cực, còn lại hai mẫu cuối cùng đang trong thí nghiệm, tuy hy vọng không lớn, Tô Tri vẫn tận tâm theo dõi đến cuối cùng.

Đợi làm xong hết mọi việc, trời đã tối.

Tô Tri vừa thở ra một hơi, điện thoại đã reo liên tục.

Chuyện xảy ra trong ngày quá nhiều, anh bận đến mức đầu óc gần như tê liệt, cả ngày hầu như không xem điện thoại.

Tô Tri mở ra xem, là Tạ Nghi hỏi anh khi nào tan làm.

"..."

Lúc này anh mới nhớ ra hôm nay là ngày Tạ Nghi kết thúc nhiệm vụ, trước đó đã nói tối nay sẽ đến đón anh tan làm.

Những chuyện xảy ra ban ngày tích tụ trong đầu, như cuốn phim quay chậm, Tô Tri không tự chủ được bắt đầu ngẩn người tại chỗ, nhất thời quên trả lời.

Những cảnh tượng nhìn thấy ở căn cứ hiện lên trong mắt anh, giống như trải qua một bộ phim khoa học viễn tưởng.

Mãi đến khi tiếng chuông cuộc gọi thoại vang lên, Tô Tri mới như tỉnh mộng.

Thấy không trả lời, Tạ Nghi gọi thoại cho anh.

Tạ Nghi rất ít khi gọi thoại cho anh, đặc biệt là trong thời gian Tô Tri làm việc, rất biết chừng mực không làm phiền quá nhiều.

Bình thường nếu Tô Tri không trả lời tin nhắn, Tạ Nghi đều kiên nhẫn đợi trả lời, lúc này còn chưa đến mười phút, cuộc gọi thoại đã đến, lộ ra vẻ khác thường gấp gáp.

Dù mọi thứ trông vẫn bình yên vô sự, vẫn từ những chi tiết nhỏ nhặt lộ ra dấu hiệu trước cơn bão.

Tô Tri do dự vài giây, đưa tay nhận cuộc gọi.

"Tri Tri." Giọng đàn ông qua điện thoại, nghe trầm thấp từ tính: "Còn bận à? Không thấy tin nhắn?"

"..." Tô Tri chậm một nhịp trả lời: "Ừm, vừa thấy, hôm nay em hơi bận."

Tạ Nghi hỏi: "Xong việc chưa? Tôi đến đón em."

Tô Tri không nói được hay không, do dự một lúc, hỏi: "Tạ Nghi, bây giờ anh có phải đang ở cổng viện nghiên cứu không?"

Tạ Nghi im lặng một lát, cuối cùng thừa nhận: "Ừ, tôi ở cổng bên này."

"Được rồi," câu trả lời bất ngờ nhưng không quá bất ngờ, Tô Tri khẽ thở dài, nói: "Vậy anh đợi em một chút, em vừa tan làm, bây giờ thu dọn đồ đạc rồi ra ngay."

Tô Tri mất mười lăm phút thay đồ thí nghiệm, thu dọn đồ đạc, mang theo mấy tập tài liệu, đi về phía cổng bên.

Bên cạnh bồn hoa ở cổng bên, chiếc Maybach vẫn đỗ ở chỗ cũ, cửa xe phía ghế lái mở, Tạ Nghi mặc áo khoác dài, hiếm khi thấy hắn không chỉnh tề, nghiêng người dựa vào thân xe cao lớn thon dài, có một vẻ tùy ý hiếm thấy.

Người đàn ông không biết đã đợi ở cổng bên bao lâu, gần như hòa vào bóng đêm.

Khi Tô Tri đến gần hắn, cũng không cảm nhận được nhiệt độ trên người hắn, cả người lẫn quần áo đều đã nhiễm hơi lạnh của màn đêm cuối thu.

"Tri Tri."

Khi anh đến gần, Tạ Nghi đứng thẳng dậy, nhìn thấy chiếc áo khoác mỏng manh trên người anh, giọng hơi khàn: "Sao mặc ít thế? Không phải đã nói với em là mặc dày hơn sao, mấy ngày nay nhiệt độ thay đổi lớn."

Tô Tri cúi đầu nhìn chiếc áo khoác hơi mỏng trên người, muộn màng cảm nhận được chút lạnh lẽo.

Anh ừ một tiếng, chột dạ, giọng điệu vô thức mang theo vẻ cầu xin: "Quên mất, hôm nay bận quá mà."

Tạ Nghi tối hôm trước đã nhắc anh đổi áo khoác dày, anh còn nhớ chuyện này khi đi ngủ, nhưng sáng dậy vội vàng, gấp gáp đến căn cứ ký hợp đồng, khó tránh khỏi đãng trí, thế là quên mất.

Tạ Nghi đưa tay đặt lên vai anh, vẻ mặt không vui, dường như muốn cởi áo khoác cho anh mặc, nhưng có lẽ nghĩ đến việc hắn đã đứng ngoài lâu như vậy, quần áo cũng nhiễm hơi lạnh đêm khuya, cuối cùng không cởi ra, chỉ nói: "Mau lên xe."

Tạ Nghi mở cửa xe phía bên cho anh, Tô Tri cúi người thuần thục ngồi vào trong.

Điều hòa trên xe khởi động rất nhanh, chỉ một hai phút, nhiệt độ đã tăng lên, xua tan chút lạnh lẽo.

Xe im lặng khởi động, động cơ phát ra một tiếng vù nhẹ.

Trên đường về, khá yên tĩnh, không ai nói chuyện.

Ánh đèn đường hai bên đường dần dần lướt qua, thỉnh thoảng chiếu sáng khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông, kỳ ảo lung linh.

Tô Tri nghiêng đầu nhìn vài lần, cảm thấy so với lần gặp trước, Tạ Nghi dường như thay đổi, hình như gầy đi một chút...?

Nhưng ánh đèn đường mờ ảo, không nhìn rõ chi tiết, ngay cả vẻ mặt cũng mơ hồ, lại dường như chỉ là ảo giác.

Tô Tri quan sát một lúc, không thể quan sát ra kết quả.

Thu hồi ánh mắt.

Ánh mắt lại rơi vào con cá đuối nhồi bông treo trên gương chiếu hậu, nhìn cái đuôi dài mảnh khẽ lay động, ánh mắt không tiêu cự.

Căn hộ anh ở rất gần Viện Nghiên cứu Thủ đô, giờ này xe trên đường cũng ít, đi rất thuận lợi.

Trong quãng đường ngắn ngủi này, Tô Tri nhớ lại những gì đã thấy ở căn cứ hôm nay.

Khi được tiến sĩ Loren dẫn đi xem hồ sơ thí nghiệm của Tạ Nghi trong dự án, vì đã chuẩn bị tâm lý, Tô Tri không mấy ngạc nhiên.

Chỉ là nhìn chằm chằm vào những dụng cụ trói buộc nghiêm ngặt nhắm vào Enigma kia, quan sát rất lâu.

"Phiên bản nâng cấp của dụng cụ trói buộc alpha, chất liệu còn chắc chắn hơn cái kia."

"Không còn cách nào," tiến sĩ Loren nói đầy ẩn ý: "Bọn hắn quá nguy hiểm, theo nguyên tắc thí nghiệm, phải bảo vệ những người tham gia còn lại, cậu làm trong ngành này, chắc hiểu chứ? Không ai gánh nổi hậu quả nếu xảy ra sai sót."

"..."

Tô Tri nghe thấy câu trả lời chậm rãi, mơ hồ của mình, cũng không nói là hiểu hay không hiểu, nhìn chằm chằm vào hình ảnh ghi lại cảnh Enigma toàn thân bị trói buộc bởi những dụng cụ kim loại và da đặc chế một lúc lâu.

Tạ Nghi khi làm thí nghiệm không nhìn vào camera, góc quay của hình ảnh ghi lại là góc nhìn từ trên xuống khoảng bốn mươi lăm độ, có thể thấy gò má cao nổi bật và sống mũi thẳng tắp của Enigma, khiến ngũ quan vốn đã sắc sảo càng thêm nguy hiểm.

Hồ sơ thí nghiệm không nhiều, Tạ Nghi cũng chỉ tham gia hai lần, hơn nữa hình ảnh khô khan, phần lớn đều là cảnh bất động, những hình ảnh không có nhiều ý nghĩa này đều bị tiến sĩ Loren tua nhanh, chỉ giữ lại vài đoạn tiêu biểu, tổng cộng mất mười mấy phút là xem xong.

...

Maybach dừng trước tòa nhà chung cư.

Trong xe vẫn im lặng.

Tạ Nghi lên tiếng nhắc nhở: "Tri Tri, đến nhà rồi."

"Ờ." Tô Tri hoàn hồn từ trạng thái ngẩn ngơ.

Tạ Nghi nghiêng đầu nhìn anh, trong đáy mắt dường như ẩn chứa điều gì đó, chậm rãi hỏi: "Sao vậy? Cả đường đi đều ngẩn người."

"Ờ..."

Tô Tri phát ra một tiếng rên rỉ mơ hồ, nắm chặt mấy tập tài liệu trong tay, cảm thấy khá khó xử.

Anh phải nói chuyện với Tạ Nghi, về giới tính của hắn.

Tô Tri phần lớn thời gian quả thực khá chậm tiêu, nhưng bây giờ mọi chuyện đã trần trụi bày ra trước mắt anh, không còn đường trốn tránh.

Phản ứng hôm nay của Tạ Nghi cũng không đúng lắm, anh cảm thấy Tạ Nghi rất có thể đã dự cảm được điều gì đó, chỉ là đang đợi anh đưa ra lựa chọn.

Đã đến nước này rồi, vẫn nên nói rõ càng sớm càng tốt.

Tô Tri hiếm khi có dũng khí như vậy, quyết định nói thẳng với Tạ Nghi.

Anh do dự mười mấy giây giữa hai lựa chọn "nói trong xe" và "về nhà nói", vẫn cảm thấy nói chuyện trong xe như vậy quá không chính thức, hơn nữa bí mật như vậy cũng không thích hợp nói ở ngoài, chọn cái sau.

Tô Tri cân nhắc lời lẽ một chút, nghiêng đầu hỏi: "Tạ Nghi, mới bảy rưỡi, anh có muốn lên nhà ngồi một lát không?"

Tô Tri nói ra lời mời mà lần hẹn hò trước anh ngại ngùng không dám nói, nhưng lần này không ý tứ mờ ám nào.

Tạ Nghi nhìn anh vài giây, khẽ nói một tiếng "ừ", đỗ xe bên đường, đi theo Tô Tri vào chung cư.

Ra khỏi thang máy, hắn theo Tô Tri vào căn hộ anh thuê.

Căn hộ Tô Tri thuê không lớn, diện tích thực tế hơn sáu mươi mét vuông, một phòng ngủ, một phòng khách, còn có một phòng làm việc nhỏ ngăn cách riêng, được Tô Tri dùng làm phòng tài liệu. Diện tích có hạn, nhưng một mình anh ở hoàn toàn đủ, còn dư dả.

Tuy nhiên, Tạ Nghi vừa bước vào, chiều cao và sự hiện diện quá lớn của hắn đã làm nổi bật sự chật chội của không gian này.

Tô Tri không có thói quen mời bạn bè về nhà, căn hộ này ngoài anh ra chưa từng xuất hiện sinh vật thứ hai, Tạ Nghi là người đầu tiên.

Không có chỗ tiếp khách chuyên dụng, Tô Tri mời Tạ Nghi ngồi trên chiếc sofa nhỏ của anh.

Anh tự mình chuyển một chiếc ghế đẩu nhỏ thường dùng để kê chân, ngồi đối diện Tạ Nghi.

Sau đó trải những tập tài liệu đã cầm cả đường lên bàn.

— Đây là tài liệu tiến sĩ Loren đặc biệt in ra, đặc biệt cho phép anh mang về xem kỹ lại vài lần.

Tài liệu về Enigma.

Giọng Tô Tri khẽ khàng: "Tạ Nghi, em biết hết rồi."

...

Ở căn cứ, sau khi tiến sĩ Loren cho anh xem xong hồ sơ thí nghiệm của Tạ Nghi, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Tiến sĩ Loren còn đặc biệt cho anh xem một đoạn hồ sơ nữa.

Là hồ sơ bệnh án của Enigma tại viện điều dưỡng.

"Là khoảng nửa năm trước, hắn vì thời kỳ phát triển thứ hai của Enigma gây ra rối loạn pheromone, đã ở viện điều dưỡng nửa năm, tiếp nhận giám sát quan sát cấp IV và điều trị pheromone. Lúc hai người gặp nhau ở Thành phố Z, hắn vừa ra viện điều dưỡng không lâu."

Nội dung hồ sơ bệnh án này phong phú hơn nhiều, có rất nhiều ghi chép về hoạt động của Enigma.

Đối với bệnh nhân dài ngày, viện điều dưỡng cung cấp phòng bệnh tương đối thoải mái, so với phòng bệnh giống một căn hộ cao cấp hơn, môi trường rất tốt, đồng thời hành động tương đối tự do, có thể đeo dụng cụ trói buộc đặc chế, hoạt động trong khu vực chỉ định.

Tiến sĩ Loren bỏ qua quá trình điều trị, có lẽ là vì bảo mật hoặc những cân nhắc khác.

Nhưng chỉ riêng phần Tô Tri nhìn thấy, cũng đã khiến anh hơi nhíu mày.

Tô Tri khó chịu: "Cần phải đến mức này sao..."

Tiến sĩ Loren ừ một tiếng, nghĩ thầm ông ta đây còn chưa đưa ra những phần kích thích hơn, giám sát quan sát cấp IV đã là một loại tương đối ôn hòa, hoàn toàn không thể so sánh với thu dung khẩn cấp đặc biệt loại II mà Tạ Nghi hiện đang tiếp nhận.

Nhưng nói đến mức độ đó thì lại quá đáng.

Tiết lộ thích hợp là một chất xúc tác, nhưng ngay từ đầu đã lôi ra những phần cực đoan nhất, áp lực thực sự quá lớn, dễ khiến người ta trực tiếp bỏ chạy.

Thông báo cũng cần có kỹ năng.

Tiến sĩ Loren, người có kinh nghiệm phong phú trong việc tiếp xúc với bệnh nhân nguy kịch và người nhà, rất có kinh nghiệm trong việc này.

Kìm nén chút áy náy nhè nhẹ trong lòng, tiến sĩ Loren nói: "Có phải cảm thấy rất vi phạm nhân quyền không? Lần đầu tiên tôi tiếp xúc với nhóm Enigma này cũng cảm thấy một số quy định quá đáng, nhưng thực tế, nếu không kiểm soát như vậy, chẳng bao lâu nữa, bọn họ sẽ trở thành những con quái vật trong đầu chỉ có giao phối và bạo lực."

"..."

Tô Tri nhìn khuôn mặt nghiêng góc cạnh sâu sắc của Enigma trên màn hình tạm dừng, nhất thời không nói nên lời.

Giọng tiến sĩ Loren dần trở nên nghiêm túc, mang theo vài phần nhắc nhở chân thành: "Ngay cả khi có giám sát chính thức, theo số liệu thống kê bí mật, tỷ lệ tội phạm của Enigma đối với bạn đời vẫn cao tới 90%. Đây vẫn là trong trường hợp bạn đời có thể giao tiếp pheromone, còn lại... bản thân cậu là người nghiên cứu pheromone alpha, một số chuyện tôi dù không nói thẳng ra như vậy, cậu cũng nên nhận thức được mức độ nghiêm trọng."

"Tôi in cho cậu một bản tài liệu, cậu mang về từ từ xem, từ từ suy nghĩ."

...

Quá trình nói rõ mọi chuyện đơn giản hơn tưởng tượng.

Tô Tri từ khi mời Tạ Nghi đến căn hộ đã bắt đầu giằng co không biết mở lời thế nào, đến khi thực sự nói ra, chỉ là một câu nói.

Phản ứng của Tạ Nghi đối với chuyện này rất dứt khoát, lập tức thừa nhận và xin lỗi: "Xin lỗi, đã giấu em."

Tô Tri khách quan nói: "... Cũng không phải lỗi của anh."

Sự tồn tại của Enigma không được công khai ra ngoài, thuộc về chuyện bảo mật, thông thường chỉ nói cho bạn đời lâu dài, việc Tạ Nghi không nói cho anh là rất hợp lý, dù sao hai người mới chỉ hẹn hò hai tháng.

Hơn nữa một khi biết được sẽ cần ký thỏa thuận bảo mật, gánh vác trách nhiệm liên quan, việc Tạ Nghi không nói có lẽ cũng là để bảo vệ anh.

— Sự lịch thiệp và kiềm chế bất thường của Tạ Nghi trong hai tháng này, đều trở nên có dấu vết để tìm kiếm.

Ừm, phải làm sao đây, vượt quá phạm vi nhận thức của anh rồi...

Tô Tri rơi vào suy nghĩ mông lung.

Tạ Nghi cẩn thận đánh giá vẻ mặt Tô Tri, ánh mắt đen láy phác họa trên khuôn mặt trắng trẻo, dường như muốn tìm kiếm dấu vết tức giận, phán đoán mức độ phản ứng tiêu cực của Tô Tri đối với chuyện này.

Nhưng Tô Tri vốn dĩ không phải là người có biểu cảm thay đổi lớn, huống chi vẻ mặt hiện tại của anh nói là vui hay không vui, giống như một loại bối rối nhẹ nhàng hơn, như đang thất thần điều gì đó.

Tạ Nghi mặt không biểu cảm, lòng lại chìm xuống.

Hắn đoán được tiến sĩ sẽ chủ động làm một số việc, nhưng không thể ước tính cụ thể đã làm gì, liệu mọi chuyện có thể trăm phần trăm phát triển theo hướng hắn dự đoán hay không.

Tạ Nghi đã tính toán lòng rất nhiều lần, gần như chưa từng sơ suất.

Chỉ riêng những chuyện liên quan đến Tô Tri, hắn mất đi sự chắc chắn, lo được mất.

Hắn thà Tô Tri tức giận với hắn, nổi nóng, trút hết cơn giận và bất mãn ra ngoài.

Chứ không phải cái vẻ mặt không lộ cảm xúc như vậy.

Giống như... đã loại hắn ra khỏi những cảm xúc chân thật, ngăn cách ở bên ngoài lớp màng kia, trở thành đối tượng bị đối xử giống như những kẻ theo đuổi bị xa lánh sau khi lộ bộ mặt thật.

Một chút bồn chồn và cảm giác mất kiểm soát tràn ngập dây thần kinh của Tạ Nghi.

Hắn đột nhiên vươn tay qua tập tài liệu, bất ngờ nắm lấy cổ tay Tô Tri.

Tô Tri theo phản xạ rụt lại, nhưng vì thói quen hình thành trong hai tháng này, vô thức ngừng giãy giụa, mặc cho Tạ Nghi nắm một lúc.

Xương cổ tay thon gầy bị bàn tay rộng lớn mạnh mẽ bao trọn, càng lộ ra vẻ gầy yếu mong manh, như thể chỉ cần vặn nhẹ là gãy.

Tư thế ngón tay của Tạ Nghi ấn lên xương cổ tay anh, vừa mờ ám lại vừa mang tính chiếm hữu giống như dã thú vô thức ngậm lấy mạch sống nguy hiểm của con mồi.

"Em là beta."

Tô Tri khẽ nói, giọng khó khăn.

Tư thế này không tiện lắm, Tô Tri dùng bàn tay còn lại khép tài liệu lại, do dự muốn rút tay bị nắm ra, nhắc nhở hắn: "Không thể đánh dấu, dễ gây rối loạn pheromone."

Enigma cao lớn lại không buông tay, ngược lại càng dùng sức nắm chặt cổ tay trắng nõn của anh, cúi đầu đặt lên đó một nụ hôn hơi lạnh.

Rũ mắt che đi bóng đen đậm đặc trong đáy mắt, giọng khàn khàn: "... Sẽ không."

Hắn đã thực hành giải pháp rồi.

Kiểm soát mức độ bạo động pheromone, toàn bộ quá trình tỉnh táo ra vào viện điều dưỡng, nắm giữ tiến trình điều trị, đảm bảo sẽ không để Tô Tri phát hiện.

Vừa ra khỏi viện điều dưỡng, pheromone bạo động đã dịu đi, theo lý thuyết pheromone trong cơ thể hắn lúc này phải là ổn định nhất, cảm xúc cũng tương đối bình ổn.

Chỉ là, sự mất kiểm soát pheromone bị kìm nén, không có nghĩa là những dục vọng sâu thẳm nhất trong lòng cũng có thể bị gột rửa sạch sẽ.

Ngược lại, vì đã loại bỏ yếu tố sinh lý bề ngoài, nó lại càng trần trụi trực quan phản ánh bản chất của ác niệm.

Không còn bất kỳ lý do nào để che đậy.

Trong khoảnh khắc này.

Tô Tri không ngửi thấy, pheromone Enigma lạnh lẽo đầy phòng, vặn vẹo mất kiểm soát còn đáng sợ hơn cả bão pheromone.

Anh chỉ đột nhiên cảm thấy khó thở.

Đó là áp lực sinh lý do pheromone Enigma đạt đến một nồng độ nhất định, vượt qua tầng pheromone tác động lên beta, nhưng Tô Tri vẫn chưa học đến kiến thức chi tiết này, chỉ cảm thấy sau một thoáng khó thở, cơ thể còn chưa bắt đầu khó chịu, lại trở lại bình thường.

Ngày đầu tiên biết bạn đời vừa xác định quan hệ là Enigma, Tô Tri đã không nhận ra nguy hiểm.

Pheromone thu liễm bớt, nhưng vẫn dày đặc bao bọc Tô Tri, dùng những xúc tu vô hình, lạnh lẽo ẩm ướt chạm vào làn da anh lộ ra trong không khí, thậm chí len lỏi qua khe hở quần áo, xâm nhiễm vào những nơi không ai biết.

Nếu Tô Tri là một alpha hoặc omega, lập tức có thể nhận ra đây là một loại xâm phạm và bỡn cợt cực kỳ tệ hại.

Nếu anh có thể ngửi thấy pheromone, ngay bây giờ sẽ bị pheromone Enigma nồng độ cao như vậy kích động, tiến vào kỳ phát tình cưỡng chế, sau đó bị cắn vào gáy đánh dấu, trong cơ thể vĩnh viễn lưu lại dấu ấn của một người khác.

Nhưng anh chỉ là một beta không ngửi thấy pheromone.

Pheromone bao bọc dày đặc không thể kích thích phản ứng sinh lý của anh, đồng thời cũng không bị phát hiện những hành vi hạ lưu suồng sã thân mật dưới vẻ ngoài bình tĩnh kia, dục vọng chiếm đoạt xấu xa tận xương tủy đã xé rách lớp da người.

Giống như ác thú tham lam vô độ, muốn nhốt anh vào lồng.

Một thoáng khó thở, Tô Tri quy kết là do mình suy nghĩ quá căng thẳng, dẫn đến quên hít thở.

Anh ngơ ngác nhìn Tạ Nghi một lúc, hoàn hồn.

Trong đầu vừa suy nghĩ về cái ý nghĩ đột ngột hiện ra, khiến anh giật mình, vừa ngẩn người đánh giá Tạ Nghi.

Dưới ánh đèn trong phòng rõ ràng, Tô Tri xác nhận Tạ Nghi thực sự khác biệt so với lần gặp trước, tuy không rõ ràng lắm.

Không phải gầy đi, mà là dưới vẻ mặt lạnh lùng, giữa đôi lông mày ẩn giấu một chút mệt mỏi rất nhạt.

Kỳ lạ, một nhiệm vụ ngắn hạn hướng dẫn đội tân binh, lại vất vả đến vậy sao?

Lúc ở Thành phố Z bị thương, cũng không cho anh cảm giác này.

Tô Tri khó hiểu, nhưng trong lòng vì chút mệt mỏi không rõ ràng của Tạ Nghi, khẽ chùng xuống.

Cái ý nghĩ đột nhiên xuất hiện kia, đột nhiên cảm thấy cũng không hoang đường đến vậy.

"Tạ Nghi..."

Tai Tô Tri chậm rãi nóng lên, nhìn thẳng vào mắt Tạ Nghi một cái, lại giật mình dời ánh mắt, hàng mi dài thẳng tắp như cánh bướm run rẩy, rũ xuống, che đi đôi mắt màu hổ phách trong veo như ngọc, cùng với chút xấu hổ nhè nhẹ lan tỏa trong đó.

Ngập ngừng một lát, Tô Tri cứ vậy rũ mắt, giọng mềm mại hỏi: "Em đang nghĩ, chúng ta có nên cân nhắc chuyện sống chung không?"

Alpha ở bên beta đã rất vất vả rồi, nếu Tạ Nghi là Enigma, chắc chắn còn khó chịu hơn.

Về chuyện pheromone, ngoài việc cố gắng làm việc, có lẽ có thể có tác dụng đối với dự án nghiên cứu chất ức chế pheromone Enigma, Tô Tri thực sự không có cách nào.

Nhưng những mặt khác, anh cảm thấy vẫn có thể thử xem.

— Anh quả thực không bài xích việc tăng cường tiếp xúc cơ thể với Tạ Nghi, chỉ cần không làm cùng một lúc.

Tuy chỉ mới hẹn hò hai tháng mà đã nghĩ đến chuyện sống chung là rất đột ngột, nhưng dù sao tình huống đặc biệt, Tô Tri cảm thấy không phải là hoàn toàn không thể cân nhắc.

Tác giả có lời muốn nói:

Ồ, anh Tạ, vậy thì thật là chúc mừng anh rồi 😏 Rơi mặt nạ không những không bị đánh, còn được vợ mời về sống chung, chậc 🐶

🍅 Bé chim nhỏ không sợ chết, dẫn sói vào hang.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro