Chương 6

"Vòng tay của Tạ Nghi rất nóng, rất chặt."

Vòng tay của Tạ Nghi rất nóng, rất chặt.

Hơi thở hắn cũng nặng nề, trầm thấp, tựa như nhịp thở của một loài dã thú. Vì hai người ở rất gần nhau, ngón tay rắn rỏi của Tạ Nghi còn giữ chặt sau gáy, ép đầu Tô Tri vào lồng ngực mình. Mỗi nhịp thở đều phả hơi nóng lên cổ Tô Tri, gần như mang đến ảo giác bị một thứ thô ráp liếm qua.

Tạ Nghi rất khỏe, chỉ bằng một cánh tay siết ngang eo hắn cũng đủ nhấc bổng Tô Tri, khiến anh hoàn toàn mất đi khả năng chống cự, buộc phải dán chặt vào người đối phương.

Hai chân Tô Tri mềm nhũn.

Một nửa là vì hoảng sợ sau vụ sập hầm, một nửa là vì khoảng cách giữa họ đã vượt quá giới hạn cho phép.

Sau khi lên mười, ngay cả cha mẹ cũng chưa từng ôm anh như thế này.

Cái ôm chặt đến mức gần như muốn hòa vào một thể, thực sự quá mức, khiến từng tế bào trong cơ thể Tô Tri đều muốn co rút lại.

Cơ thể anh vốn thiên về lạnh, Tạ Nghi ôm chặt như vậy, anh cảm giác mình như một viên đá nhỏ, sắp bị hơi nóng của đối phương tỏa ra hun cho tan chảy.

Alpha đều có thân nhiệt cao như vậy sao? Tô Tri chưa từng tiếp xúc gần gũi với Alpha, cũng không rõ lắm.

Anh rất muốn thoát ra, nhưng cũng biết đây không phải lúc để bận tâm đến những chuyện này.

Hầm mỏ có thể sập thêm bất cứ lúc nào. Tạ Nghi tuy hơi bá đạo nhưng thực chất chỉ đang lựa chọn tư thế thuận tiện để bảo vệ anh. Lúc nguy cấp như vậy, không thể quá để ý những chi tiết nhỏ.

Nếu để Tô Tri tự do cử động, có khi lại cản trở hành động của đối phương.

Anh rất tự ý thức được thực lực của bản thân.

Sự chênh lệch thể lực giữa anh và Tạ Nghi thực sự quá lớn. Trong vài giây ngắn ngủi khi sự cố xảy ra, anh hoàn toàn không có cơ hội phản ứng. Nếu không nhờ Tạ Nghi kịp thời kéo ra, có lẽ giờ này anh đã bị chôn vùi dưới đống đổ nát.

Bây giờ anh không sao, nhưng Tạ Nghi lại bị thương.

Tô Tri cố gắng hỏi trong lúc thở gấp: "Anh bị thương ở đâu? Có nặng lắm không?"

Vì đầu bị ép vào lồng ngực người kia, ngay cả khi nói chuyện, Tô Tri cũng phải nói thật nhẹ, sợ cử động mạnh quá sẽ vô tình chạm vào đâu đó.

Không hiểu vì sao, từ lúc hầm sập xuống, Tạ Nghi trở nên đặc biệt trầm lặng.

Hơi thở của hắn rất nặng nề, như thể đang kiềm chế thứ gì đó. Trong bóng tối, phải mất vài giây hắn mới cất giọng khàn khàn trả lời: "Không nặng, chỉ là vết thương nhỏ."

Tô Tri lo lắng: "Chúng ta có nên di chuyển vào sâu hơn không? Bây giờ làm sao báo tin ra ngoài?"

"Ừm," Tạ Nghi nói, "Có hệ thống giám sát tự động, sẽ báo động... Người ở trại chắc đang trên đường tới cứu viện."

Nghe vậy, Tô Tri mới yên tâm phần nào.

Sau khi hầm sập, trong tầm mắt anh chỉ còn một màu đen kịt, không thấy được tình trạng của Tạ Nghi. Anh sợ nếu chậm trễ quá lâu, đối phương sẽ không kịp được chữa trị.

Sau khi những mảnh đá vụn hoàn toàn ổn định, Tạ Nghi ôm anh lùi vào sâu trong đường hầm.

Không gian đen tối yên tĩnh lạ thường, không có chút ánh sáng nào. Tô Tri không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tạ Nghi, chỉ có thể cảm nhận nhịp tim hắn đập nhanh hơn qua tiếp xúc cơ thể.

Anh đoán rằng nét mặt đối phương chắc vẫn như mọi khi – lạnh lùng, bình tĩnh, có lẽ vì tình hình nguy cấp mà hơi nhíu mày.

Nhưng thực ra, Tô Tri có hơi bất an.

Không biết có phải do bản năng sợ hãi bóng tối của con người không, mà ngay từ lúc nãy, anh đã có cảm giác có thứ gì đó đang rình mò.

May mà Tạ Nghi vẫn ở bên, luôn bảo vệ anh. Dù khoảng cách giữa hai người quá gần, nhưng không thể phủ nhận sự bảo vệ nghiêm ngặt này thực sự mang lại cảm giác an toàn.

Nếu ánh sáng không bị che phủ, Tô Tri nhất định sẽ nhận ra ánh mắt theo dõi anh kia, thực chất đến từ chính người anh đang tin tưởng.

Đôi mắt người đàn ông khóa chặt trên người anh, nhìn lướt qua phần cổ trắng nõn bị ép lộ ra, bờ vai gầy gầy mà không đến mức yếu ớt, cùng thân thể rõ ràng không quen bị ôm chặt nhưng vẫn cố gắng thuận theo, khẽ run rẩy.

Đôi con ngươi đen láy tham lam dán chặt vào Beta trong lòng.

Gương mặt hắn không có chút biểu cảm nào, giữa hàng mày lạnh lẽo chỉ còn lại sự vô cảm và nguy hiểm. Đôi mắt thỉnh thoảng lóe sáng, nhưng lại nhanh chóng bị bóng tối nuốt chửng.

Nếu ánh nhìn có thể trở thành thực thể, có lẽ Tô Tri đã bị hắn liếm qua vô số lần.

Enigma có năm giác quan nhạy bén hơn Alpha thông thường, có khả năng nhìn trong bóng tối. Trong mắt Tạ Nghi, con đường tối tăm này chẳng khác gì ban ngày, mọi phản ứng dù nhỏ nhất của người trong lòng đều hiện rõ mồn một.

Theo phản xạ, một Enigma như hắn vốn không thể bị thương. Nhưng chính vì khoảnh khắc ghì chặt lấy người trong lòng quá phấn khích, nên phản ứng chậm một nhịp, bị mảnh vỡ cứa vào.

Nhịp tim dâng cao, không phải vì lo lắng trước nguy hiểm.

Mà là một niềm hứng thú thuần túy.

Trong không gian đen tối và yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân cùng hơi thở đan xen của hai người.

Tạ Nghi từng bước ôm Tô Tri đi sâu vào trong.

Nếu có người thứ ba đứng đây, chắc chắn có thể nhận ra —

Đây rõ ràng là động tác dã thú tha con mồi về tổ.

Tạ Nghi ôm anh đi rất lâu.

Lâu đến mức Tô Tri mơ hồ cảm thấy có phải họ đã đi quá xa không? Đến lúc đội cứu hộ đến, liệu có tìm được họ không?

Anh nín nhịn một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được: "Anh Tạ, chờ một chút, có thể... nới ra một chút không?"

Anh khó khăn nói: "Tôi... có hơi... khó thở."

"..."

"Xin lỗi."

Lực siết trói buộc cuối cùng cũng được thả lỏng đôi chút. Tô Tri rơi xuống đất, cuối cùng cũng cảm nhận được sự vững vàng từ mặt đất.

Nhưng bàn tay người đàn ông vẫn giữ sau gáy anh, chỉ là nới lỏng một chút, như thể bảo vệ.

Chỉ cần anh có ý định trốn chạy, sẽ lập tức bị kéo trở lại.

Tô Tri hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác thiếu dưỡng khí.

Khoảng cách giữa họ với nơi sập hầm đã rất xa, sự căng thẳng giảm bớt, Tô Tri chậm một nhịp mới nhận ra điều khác thường ở Tạ Nghi.

Tạ Nghi hình như đang giữ anh... quá chặt.

Tô Tri do dự một lát, không cố gắng thoát ra, mà hỏi: "Anh có thấy không khỏe chỗ nào không?"

Anh nghi ngờ Tạ Nghi đang gặp phản ứng căng thẳng.

Alpha khi gặp nguy cơ hoặc cảm xúc dao động mạnh rất dễ bị ảnh hưởng bởi hormone, dẫn đến phản ứng kích thích quá mức, làm ra những hành động ngoài ý thức.

Tạ Nghi ép buộc bảo vệ anh, rất có thể là phản ứng căng thẳng sau sự cố.

Tô Tri chuyên nghiên cứu về pheromone của Alpha, nên cũng hiểu rõ những chuyện này.

So với những Alpha có thể có hành vi cực đoan trong tình huống căng thẳng, Tạ Nghi chỉ đơn thuần giữ chặt anh lại, phản ứng này đã coi như rất kiềm chế.

Giọng của Tạ Nghi vẫn trầm thấp, mang theo cảm xúc mà Tô Tri không hiểu được: "Ừm, có một chút."

Tô Tri vẫn hơi mơ màng, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng anh nghĩ mình nên làm gì đó.

Sau vài giây cân nhắc, anh nhịn xuống cảm giác xấu hổ, chủ động ôm lấy người đàn ông cao lớn trước mặt, nhẹ giọng nói: "Không sao đâu, chúng ta đã rời khỏi khu vực sụp đổ rất xa rồi."

Tô Tri chưa từng làm những hành động dỗ dành người khác thế này, thậm chí còn rất hiếm khi thấy ai làm. Anh cố gắng hồi tưởng những chương trình truyền hình về thú cưng, bắt chước động tác chủ nhân xoa dịu một con chó sói to lớn đang bất an, dùng ngón tay thon dài, vụng về vỗ nhẹ lên tấm lưng cơ bắp căng cứng của người đàn ông.

Anh không biết rằng, hành động này chẳng khác nào con mồi tự đưa mình vào miệng thú dữ, như một kẻ bị săn đuổi lại chủ động nhảy vào nồi, dốc hết vốn liếng của mình ra để an ủi đối phương: "Cố chịu thêm chút nữa, chắc đội cứu hộ sắp đến rồi."

Vị trí sụp đổ không thuận lợi, theo tốc độ thông thường, ít nhất phải mất sáu, bảy tiếng mới có thể đào thông đường hầm.

Nhưng đội trưởng Chu đã ra lệnh cho toàn bộ Alpha trong trại lập tức tham gia cứu hộ, dù phải tiêm thuốc ức chế cũng không được phép rút lui. Chỉ mất hai tiếng, bọn họ đã khai thông khu vực sụp đổ với tốc độ đáng kinh ngạc.

Từ những dấu vết còn lại tại hiện trường, dường như hai người mắc kẹt không bị thương nghiêm trọng. Lượng máu để lại rất ít, hơn nữa còn là của Tạ Nghi — một chút chảy máu này đối với Alpha chẳng đáng kể gì.

Chu đội trưởng không trả lời, chỉ chọn ra vài Alpha có thể lực tốt nhất, yêu cầu tất cả chuẩn bị vũ khí, rồi dẫn đầu tiến vào.

"Hãy giữ khoảng cách hai mươi mét với tôi. Nếu tôi ra lệnh chạy, lập tức rút lui và báo cảnh sát."

Từ khi đi vào khu vực sụp đổ, tâm trạng Chu đội trưởng càng lúc càng căng thẳng.

Gã cố gắng bước nhẹ, nhưng khi vừa quẹo vào một khúc ngoặt, liền đụng phải một bóng dáng cao lớn.

Gã lập tức giơ khẩu súng đã tháo chốt an toàn, nhắm thẳng vào đầu người kia.

Nếu là người bình thường, đột nhiên bị súng chĩa vào đầu chắc chắn sẽ phản ứng đề phòng theo bản năng.

Nhưng người đàn ông trước mặt lại như chẳng hề nhìn thấy nguy hiểm, trong đôi mắt đen láy không gợn lên dù chỉ một tia dao động.

Không phải vì hắn phản ứng chậm, mà là vì không để tâm.

Ngay cả vũ khí cũng không thể dễ dàng trói buộc hắn — sự lãnh đạm đến từ sức mạnh tuyệt đối.

Biểu cảm này...

Một hình ảnh bất chợt hiện lên trong đầu Chu đội trưởng — đêm hôm đó, hai mươi năm trước.

Gã vừa dấy lên cảnh giác cực độ, thì một bóng người khác bước ra từ sau lưng Tạ Nghi.

Là Beta kia.

Gương mặt trắng trẻo của Tô Tri bị phủ một lớp bụi do vụ sập hầm cuốn lên, may mắn không có vết bầm hay thương tổn nào. Quần áo trên người anh nhăn nhúm, như thể đã bị ai đó siết chặt thô bạo, nhưng không hề rách nát.

Ngoại trừ ánh mắt còn chút mơ hồ, cả người anh đều hoàn toàn lành lặn.

Chỉ có một bàn tay với các đốt xương rõ ràng, gân xanh nổi lên căng chặt, đang ghì chặt lấy eo anh đầy chiếm hữu.

Tô Tri: "Hả?"

Anh mở to mắt, hoàn toàn không hiểu tại sao đội trưởng đội thăm dò lại chĩa súng vào bọn họ, đầu óc thoáng chốc rơi vào trạng thái trống rỗng, không biết nên nói gì.

Khoảng cách giữa hai người họ trở thành một vạch ngăn cách vô hình.

Tô Tri quay lưng về phía Tạ Nghi, không thể nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của hắn, không thấy được khoảnh khắc anh thoát khỏi vòng tay hắn và xuất hiện trước mặt người khác, đôi mắt hắn gần như đặc quánh lại thành một màu đen thực thể.

Chu đội trưởng thậm chí còn nghĩ rằng Tạ Nghi sắp làm gì đó.

Chẳng hạn như bẻ gãy gã và khẩu súng trong tay, tiêu diệt hết những "đối thủ tiềm năng," loại bỏ tất cả sinh vật có thể thở xung quanh bạn đời của hắn.

Gã chắc chắn rằng — có một khoảnh khắc, ý định đó lóe lên trong mắt người đàn ông kia.

Nhưng cuối cùng, hắn không làm gì cả.

Chỉ đơn giản là thả tay ra khỏi eo Tô Tri, đẩy anh về phía trước, khàn giọng nói:

"Dẫn cậu ấy đi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro