Quyển 2 - C27. Chôn + C28. Kẻ vô lại
Chương 27. Chôn
Úc Ngạn cẩn thận từng ly từng tí di chuyển đến lối ra đường hầm của phòng thi, bình tĩnh quan sát hơn mười giây, sau đó nhẹ nhàng nhấc chân giẫm lên camera dưới đất, gạt nắp máy phân tích lưu trữ hạch ra, nhét hạch công năng - Con mắt của tia Rơn-ghen vào hốc mắt, rồi mới nhấc đế giày khỏi camera.
Dị hạch đỏ thẫm gắn vào hốc mắt, nhanh chóng thiết lập liên kết với vật dẫn, sau cơn đau qua đi, Úc Ngạn ngẩng đầu, sử dụng khả năng thấu thị của tia Rơn-ghen quét qua toàn bộ khu vực.
Tác dụng đặc biệt của bộ đồ đen nhánh là khi đội mũ trùm sẽ không bao giờ bị nhìn thấy mặt, nhờ đó cũng che giấu hoàn toàn dị hạch đeo trên mắt trái, trong phòng hội nghị Underground có rất nhiều màn hình quan sát và hình ảnh thực tập sinh, rất ít người chú ý đến việc màn hình phía Úc Ngạn tối đi vài giây.
Nhưng sự chú ý của Chiêu Nhiên chỉ tập trung trên người Úc Ngạn, chỉ cần nhìn thoáng qua màn hình đen mấy giây ngắn ngủi, Chiêu Nhiên đã lập tức đoán được y đang thay đổi dị hạch, và rất có khả năng đã đổi sang hạch thấu thị, dưới tình huống không rõ địch ta, đầu tiên xác định vị trí của mỗi đối thủ là tư duy bình thường.
Xem ra y đã tìm ra vị trí của hai kỹ thuật viên chưa rời khỏi phòng thi, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ, loại bỏ hai vị kỹ thuật viên trước, chiến thuật ghi điểm khá ổn định, Chiêu Nhiên rất hài lòng.
Cứ tưởng với thái độ thờ ơ với mọi thứ của Úc Ngạn, việc đầu tiên y làm sẽ là đi ám sát mục tiêu ngầm đang ẩn náu trong số các thực tập sinh. Trái tim treo lơ lững của Chiêu Nhiêu cũng hơi thả lỏng, tạm thời dời sự chú ý sang những thí sinh khác trên màn hình.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, phần lớn điều tra viên đều từ bỏ bài kiểm tra viết, chỉ điền vào những câu nằm trong phạm vi khả năng của mình rồi nộp bài sớm để ra ngoài, lúc nhìn thấy tấm bảng kiểm tra thực lực thì đều sửng sốt, nhưng rất nhanh đã hiểu và chấp nhận nội dung bài thi mới, khả năng ứng biến khá tốt.
Mười phút nữa sẽ làm mới nhiệm vụ kiểm tra đầu tiên. Để tránh tình trạng thí sinh né giao tranh, bài kiểm tra thực lực sẽ liên tục làm mới các nhiệm vụ kiểm tra, ai không hoàn thành nhiệm vụ kiểm tra sẽ tự động bị loại, nhưng để hoàn thành nhiệm vụ, họ chắc chắn sẽ phải đụng độ với những thí sinh khác.
Chiêu Nhiên liếc nhìn đồng hồ, với thực lực của Úc Ngạn, mười phút là quá đủ để xử lý hai kỹ thuật viên.
Chẳng qua, dường như suy tính của Úc Ngạn có chút khác với phán đoán của Chiêu Nhiên.
Toàn bộ khu vực kiểm tra thực lực có diện tích khoảng một nghìn mẫu, mô phỏng theo bối cảnh nhà kho ven biển, phía Tây bố trí một phần rừng cây và những căn nhà hoang, phía Đông và Bắc lần lượt là các kho hàng tạm thời chất đầy hàng hóa, lối ra vào rộng mở, tuyến đường hoạt động tương đối linh hoạt, số lượng vật cản nhiều nhưng không lộn xộn, thích hợp để người mới làm quen với công việc hằng ngày.
Úc Ngạn ngồi xổm bên ngoài hai lối ra phòng thi liền kề, nhét ngược Gậy Bóng Chày Kiêu Ngạo vào túi đeo vai, trốn ở vị trí ẩn nấp, vừa chờ vừa đếm số dị hạch trong máy phân tích lưu trữ hạch.
Hạch công năng - Điều Khiển Satan lấy từ Người Đầu Dê chỉ còn lại hai lần sử dụng, khả năng làm mục tiêu mất phương hướng thường mang lại chiến thắng bất ngờ, vẫn nên tiết kiệm để dùng khi cần thiết.
Hạch phòng ảo - Lấy Vật Trong Tranh thu được từ phá giải phòng ảo Thẩm Mỹ Viện, có cấp bậc quá cao, Úc Ngạn vẫn chưa từng liên kết thành công với hạch cấp bạc, lỡ như cơ thể không chịu nổi, chẳng những nó không có tác dụng mà còn phản tác dụng, tạm thời không nằm trong phạm vi cân nhắc của Úc Ngạn.
Hạch quan trọng nhất bây giờ là hạch quái dị - Sừng Dê xanh cấp hai mà cảnh sát Diệp trả lạ, có thể gia tăng đáng kể sức mạnh và tốc tộ, là thuộc tính cần thiết nhất khi đối đầu với điều tra viên, nhược điểm duy nhất là hạch này chỉ có thể sử dụng ba mươi phút, ít nhất phải dành hai mươi phút để đối phó với anh chàng Hỏa Diễm Khuê và Nặc Lan, nhưng dù vậy cũng chỉ có thể miễn cưỡng đối phó một trong hai người, xét cho cùng cả hai đều là vật dẫn, dị hạch gắn kết có cấp độ tương đối cao, hơn nữa điều tra viên giỏi chiến đấu trực diện, đụng độ trực diện rất bất lợi cho Úc Ngạn.
"Đây là đâu thế, gậy bóng chày của cậu đang đè vào mặt tôi rồi." Cô Bạc dưới đáy túi cất giọng bực bội.
"Quên mất chưa vứt cô ở nhà." Úc Ngạn suốt ngày quên mất sự tồn tại của người đẹp standee này, nhanh chóng kéo khóa túi lại, tránh bị camera quay được.
Tiếng bước chân cẩn thận vang lên trong hành lang sát phòng thi, Úc Ngạn đứng dậy, chậm rãi rút Gậy Bóng Chày Kiêu Ngạo ra, xách trong tay tiến sát đến lối ra.
Sở hữu khả năng thấu thị của Con Mắt Tia Rơn-ghen, Úc Ngạn có thể dễ dàng nhìn thấu vị trí của người phía bên kia bức tường, khi người đó cảnh giác đến gần lối ra, Úc Ngạn nín thở, áp chặt lưng vào tường, tránh đổ bóng xuống đất làm lộ vị trí của mình.
Kỹ thuật viên rón rén thò đầu ra ngoài, cố gắng kiểm tra tình hình xung quanh trước, không ngờ vừa ló đầu ra, một cây gậy bóng chày đã siết ngang cổ họng cậu, bị kéo mạnh về phía sau, gậy gỗ ép chặt vào cổ khiến cậu gần như nghẹt thở, hai tay vùng vẫy trong không khí một cách vô ích, chỉ kịp kéo toạc khóa áo khoác của Úc Ngạn, phát ra tiếng meo khe khẽ.
Trước ngực kỹ thuật viên đeo thẻ thân phận Underground, cột họ tên viết: "Kỷ Niên", là thực tập sinh kỹ sư máy móc của Tổ Hậu Cần Máy Móc, tổ hậu cần Underground chuyên nghiên cứu các trang bị dị động, là một phòng ban mạnh mẽ nhưng cực kỳ kín tiếng và khiêm tốn.
"Giao vũ khí ra." Úc Ngạn lạnh lùng nói.
Kỷ Niên run rẩy lộn hết túi trên áo quần ra, nhỏ giọng giải thích: "Tôi tưởng ngày mai mới kiểm tra thực lực, hôm nay chỉ kiểm tra viết nên không mang theo trang bị."
Úc Ngạn không vội kết liễu cậu, mà kéo cậu đến bên ngoài lối ra phòng thi của kỹ thuật viên khác, ấn đầu cậu vào cửa phòng thi, nhẹ giọng đe dọa: "Vào phòng an toàn của người khác thì sẽ lập tức bị loại, muốn bảo toàn điểm số thì đừng giãy giụa."
Kỷ Niên sợ hãi gật đầu, cuối cùng cảm thấy cây gậy siết chặt trên cổ đã lỏng ra, cậu vội bụm miệng ho khan liên tục, nhưng không dám ho quá to, sợ Úc Ngạn không hài lòng sẽ đẩy mình vào trong.
Úc Ngạn dùng gậy bóng chày chọc vào lưng cậu: "Quay lại."
Kỷ Niên giơ hai tay lên cao, cẩn thận xoay người đối diện Úc Ngạn, khi thấy khuôn mặt của Úc Ngạn bị bóng tối che phủ hoàn toàn, cậu kinh ngạc đẩy nhẹ gọng kính.
Đột nhiên cậu há miệng, một chiếc phi tiêu nhỏ trong miệng bắn ra, nhưng Úc Ngạn phản ứng nhanh hơn một bước, ngay khi nhìn thấy thiết bị máy móc trong miệng cậu, y đã lập tức giơ gậy bóng chày lên nện mạnh vào cằm cậu ta.
Kỷ Niên vô tình cắn phải lưỡi, ôm miệng rên rỉ đau đớn.
"Tôi cũng là kỹ thuật viên," Úc Ngạn giơ thẻ thẻ thân phận Underground của mình lên lắc lư trước mặt Kỷ Niên, "Bài kiểm tra thực lực có một hạng mục cộng điểm dành riêng cho kỹ thuật viên, nhưng đi một mình chắc chắn chỉ có nước bỏ mạng, hay là chúng ta hợp tác, thay phiên nhau nhường điểm."
Lưỡi đau, xương hàm cũng đau, Kỷ Niên nào dám nói chuyện, chỉ dám liếc nhìn cây gậy bóng chày đang chống dưới cằm mình, rồi sợ hãi gật đầu.
Úc Ngạn móc chiếc máy phóng mini trong miệng cậu ra, sau đó mới thả cậu ta. Vị kỹ sư máy móc nhỏ này yếu ớt đến mức tay trói gà không chặt, cho dù mình đứng yên mặc cho cậu ta đánh, có lẽ cậu cũng chẳng dám xuống tay.
Nhưng chuyện tiếp theo có vẻ hơi khó giải quyết.
Một kỹ thuật viên khác cố thủ trong phòng thi viết không chịu ra ngoài, Úc Ngạn biết trong số kỹ thuật viên tham gia lần này có một kỹ sư máy móc và một nhân viên an ninh mạng, người kia có lẽ đã phát hiện có kẻ phục kích bên ngoài bằng cách nào đó, nên mới kiên quyết không ló đầu ra, cố gắng chờ đối phương mất kiên nhẫn mà rời đi.
Nhưng điều đó cũng chứng tỏ khả năng tự vệ của nhân viên an ninh mạng rất yếu.
Gậy bóng chày gõ nhẹ hai cái trong lòng bàn tay, Úc Ngạn ngẩn người một lúc, rồi bất ngờ giơ gậy lên, gõ vào lan can sắt trước cửa phòng thi theo nhịp ngắn dài nhiều lần.
Kỷ Niên lẩy bẩy đứng cạnh nghe ra mật mã, lẩm bẩm: "BackDoor? Cửa hậu?"
Quả nhiên trong hành lang vang lên tiếng bước chân càng ngày càng gần, nhân viên an ninh mạng rốt cuộc cũng bước ra, đứng từ xa cảnh giác quan sát hai người đứng trước cửa. Trên tấm thẻ thân phận trước ngực ghi tên "Ung Trịnh".
Cửa hậu là một thuật ngữ phổ biến trong giới hacker, ám chỉ việc xâm nhập và kiểm soát máy chủ mục tiêu, sau đó chỉnh sửa một số thiết lập để giành quyền kiểm soát máy tính, ví von như việc tạo ra một backdoor.
Úc Ngạn sử dụng lối nói hai nghĩa này để ngầm ám chỉ thân phận của mình là kỹ thuật viên, không phải điều tra viên đang rình rập bên ngoài để cố gắng săn điểm hạ gục kỹ thuật viên.
"Cậu có ý tưởng gì hay không?" Ung Trịnh cầm trong tay một chiếc máy tính mini, cả hai đều không giỏi chiến đấu trực diện, nếu có cách khác đương nhiên họ sẵn sàng thử.
Úc Ngạn xoay người nói: "Trước tiên rời khỏi phòng thi." Dựa theo thời gian tính toán, chẳng mấy chốc sẽ có điều tra viên mò tới, bọn họ chém giết lẫn nhau không có lợi, chắn chắn sẽ có kẻ muốn nhắm vào kỹ thuật viên để cướp điểm.
"Khu vực này tổng cộng có mười giếng loại bỏ cần sửa chữa, trong đó giếng số 3 và số 6 gần chúng ta nhất, giếng số 3 xa vị trí của các điều tra viên khác nhất, đến đó trước đi."
Ung Trịnh hơi ngạc nhiên, khi còn trong phòng thi viết hắn đã hack vào hệ thống định vị của phòng thi, có thể theo vị trí của tất cả các thực tập sinh trong toàn khu vực theo thời gian thực, nhưng hệ thống bảo mật của Underground rất khó xâm nhập, ngay cả hắn cũng tốn gần mười lăm phút mới làm xong, anh chàng mặc đồ đen trước mặt lại ra khỏi phòng thi sớm như vậy, rốt cuộc làm thế nào y biết được vị trí của những người khác.
"Cậu là vật dẫn." Ung Trịnh khẳng định, "Chẳng lẽ gắn dị hạch tìm kiếm nào đó. Có vẻ cũng không có sức chiến đấu gì mấy."
Tất nhiên, không ai có thể ngờ rằng, trong số họ lại có một vật dẫn có thể thay đổi dị hạch tùy ý.
Ba người nhanh chóng tiếp cận giếng số 3, các thiết bị điện tử và linh kiện hư hỏng nằm rải rác khắp mặt đất. Úc Ngạn ngồi xổm cẩn thận kiểm tra các bộ phận, không phải chỉ đơn giản lắp ráp lại những bộ phận bị tháo rời là xong, mà bộ truyền động cốt lõi của toàn bộ giếng loại bỏ đều ở trạng thái bán phế liệu. Thời gian để Úc Ngạn tự mình sửa chữa một thiết bị như vậy dù tập trung cao độ cũng phải mất ít nhất hai mươi phút.
"Tôi có thể sửa." Kỷ Niên thò nửa cái đầu ra, lục lọi túi quần lao động rồi lấy ra một bộ công cụ.
Úc Ngạn khựng lại, vừa nãy rõ ràng túi quần cậu ta còn trống không mà.
"Thực ra cả chiếc quần này đều là trang bị dị động do tôi tự chế." Kỷ Niên gãi đầu, mở chiếc cúc thép giấu kín, để lộ dị hạch gắn ở thắt lưng.
Vị kỹ sư máy móc rụt rè ngồi xổm bên giếng loại bỏ, đầu ngón tay cẩn thận thăm dò mức độ hư hại của máy móc, thỉnh thoảng lại nhắm mắt, vẽ sơ đồ bộ điều khiển hạch trong đầu.
Úc Ngạn đứng bên cạnh quan sát một lúc, nói khẽ: "Hệ thống nhận diện loại bỏ không nằm bên trong giếng mà ở ngay miệng giếng, có thể mở rộng phạm vi phán định gấp đôi, chúng ta sẽ không quay lại vị trí này nữa."
"Làm bẩy à, đúng là ý kiến hay." Ung Trịnh đứng sang một bên đút túi tìm tòi, nhấm nháp một gói thạch mang theo. "Có thể chỉnh sửa thuật toán nhận diện, cho tôi ba mươi giây."
Úc Ngạn không tiếp tục quan tâm đến những bước lắp ráp phức tạp còn lại, mà nhảy lên đống cành cây mục rải rác trong hoang dã, dùng hạch thấu thị để kiểm tra động thái của những người khác.
Có người đang tới. Hẳn đã dựa vào sự phân bố của phòng thi để suy đoán lộ trình hành động của họ, hoặc cũng có thể, đối phương không thể hành động theo nhóm.
Úc Ngạn ra hiệu cho hai kỹ thuật viên ẩn nấp, tay phải khẽ đặt lên máy phân tích lưu trữ hạch, quay lưng về phía camera rồi mở khóa chốt, rút ra một hạch quái dị - Sừng Dê, rồi siết chặt trong lòng bàn tay.
Điều tra viên Ngải Khoa nhanh chóng tiếp cận ẩn mình trên cành cây khô, trên tay gã cầm một thiết bị dị động tương tự bộ đàm, bên trong có dị hạch cung cấp năng lượng, sở hữu khả năng dò tìm nhiệt, nên có thể nhanh chóng xác định vị trí ẩn nấp của các kỹ thuật viên.
Đây là chiến thuật của gã, biết rõ mình không giỏi cận chiến, nên dứt khoát tránh những đối thủ mạnh khác, đến săn lùng bắt nạt nhóm kỹ thuật viên, lần chuyển chính thức lần này khá may mắn, có tận ba kỹ thuật viên giúp gã kiếm điểm loại bỏ. Đừng nhắc chuyện bắt nạt kỹ thuật viên có mất mặt hay không, mặt mũi có đào ra được cơm không? Nhưng điểm số thì có đấy.
Gã vểnh tai lên nghe tiếng sửa chữa máy móc cách đó không xa, chờ đúng lúc kỹ thuật viên đang tập trung sửa chữa giếng loại bỏ, bất ngờ lao ra, rút con dao găm quân dụng ở thắt lưng.
Điều tra viên khóa chặt mục tiêu gần nhất - một chàng trai gầy gò mặc đồ đen, gã tung người tung người nhảy xuống từ trên cao, nhưng ngay khoảnh khắc đáp xuống, chàng trai áo đen dưới mặt đất chậm rãi ngẩng mặt lên nhìn gã.
Khuôn mặt đối phương bị một hố đen không đáy bao phủ, trên đỉnh đầu mọc ra một đôi sừng dê cong vút, tựa như Thần Chết đang ngước nhìn, từ trong mũ tùm xuất hiện một ánh sáng xanh kéo dài lấp lánh.
Úc Ngạn truyền sức bật mạnh mẽ của loài dê vào đôi chân, y đè thấp cơ thể, nâng cao chân trái, tung một cú đá thẳng vào bụng điều tra viên đang lao xuống từ không trung, điều tra viên không ngờ lại bị phản kích mạnh đến vậy, gã chịu đựng cơn đau trên bụng rồi xoay người giữa không trung, hai tay cầm chuôi dao, đâm thẳng vào ngực phải Úc Ngạn.
Nhưng ở giữa không trung, gã có quá ít lựa chọn để phản công, Úc Ngạn nghiêng vai phải tránh né, cả người mượn thế nhảy lên, quét một đòn cước quật bay gã ra xa ba mét, lăn đến sát miệng giếng loại bỏ sắp được sửa xong.
Ung Trịnh ngậm nửa gói thạch hút ngẩng đầu khỏi đống máy móc, Kỷ Niên tay cầm cờ lê, trên mặt lấm lem hai vệt dầu đen, nở nụ cười ngốc nghếch nhìn kẻ xui xẻo nằm sõng soài dưới đất: "Tên rác rưởi này, dám đánh lén cơ đấy, điều tra viên cũng có ngày hôm nay nhỉ."
Úc Ngạn kịp thời móc sừng dê ra để tiết kiệm thời gian sử dụng, rồi tìm một chỗ thích hợp để quan sát, hai kỹ thuật viên hỏi nên xử lí kẻ xui xẻo trên mặt đất thế nào, Úc Ngạn nghiêng đầu trả lời: "Chôn."
-
Chương 28. Kẻ vô lại
——
Viền đèn nhận diện màu xanh dương ở mép giếng loại bỏ bị hư hỏng sáng lên, Kỷ Niên lau vệt dầu máy trên mặt: "Sửa xong rồi."
Úc Ngạn liếc nhìn thời gian hiển thị trên máy phân tích lưu trữ hạch, chỉ mất tám phút. Quả nhiên vẫn hơi đánh giá thấp tay kỹ sư này.
Điều tra viên bất tỉnh dưới đất bị Úc Ngạn lục soát từ đầu đến chân, sau đó bị hai người còn lại ném thẳng đầu xuống giếng loại bỏ.
Viền đèn nhận diện màu xanh lam ở mép giếng thải chuyển thành màu đỏ, mở ra máng trượt phía dưới, đưa điều tra viên trượt xuống tầng hầm dọc theo lối ra.
Sau khi họ hoàn thành tất cả những điều này, trên bầu trời vang lên âm thanh cảnh báo, trên khung đỡ thép trên trần nhà từ từ hạ xuống bốn màn hình, lần lượt quay về bốn hướng, hiển thị bảng xếp hạng thành tích tính theo thời gian thực của các thực tập sinh.
1. Tổ Tuần Tra Thành Phố - Nặc Lan: 17
2. Tổ Phản Ứng Nhanh - Hỏa Diễm Khuê: 16
3. Tổ Trật Tự Khẩn Cấp - Úc Ngạn: 13
4. Tổ Hậu Cần Máy Móc - Kỷ Niên: 9
5. Tổ Kỹ Thuật An Toàn - Ung Trịnh: 8
6. Tổ Tuần Tra Thành Phố - Tăng Nhượng: 7
7. Tổ Cấp Cứu Chữa Bệnh - Nguyễn Tiểu Ly: 7 [OUT]
8. Tổ Tuần Tra Thành Phố - Xa Ân Tái: 6
9. Tổ Phản Ứng Nhanh - Ngụy Trì Dược: 6 [OUT]
10. Tổ Tuần Tra Thành Phố - Ngải Khoa: 3 [OUT]
"Chấm điểm kiểu gì vậy." Úc Ngạn ngửa đầu nhìn chằm chằm vào màn hình thông báo thành tích.
Xem ra mỗi khi loại bỏ một người, không chỉ có thể cộng thêm 10 điểm loại trừ mà còn có thể cộng dồn toàn bộ số điểm của người bị loại vào điểm số của mình. Ngoài điểm loại trừ, mỗi thí sinh còn nhận được điểm thành tích tương ứng.
Kỹ thuật viên vốn có tư duy nhạy bén, nghe thấy Úc Ngạn nghi hoặc, hai người còn lại lập tức nhận ra mình đang ở thế bất lợi, vì quy tắc rõ ràng đang thúc đẩy các thí sinh chém giết lẫn nhau, dù có có cung cấp cách thức tích lũy điểm kỹ thuật cho nhóm kỹ thuật viên, nhưng điều họ cần nhất chính là sống sót.
"Nếu vậy thì..." Úc Ngạn giơ gậy bóng chày lên, chỉ vào màn hình thông báo thành tích, "Bảng này hiển thị điểm số theo thời gian thực, cậu nghĩ có bao nhiêu phần trăm khả năng nó được tổ kỹ thuật điều khiển từ hậu trường?"
"Về cơ bản là không thể..." Ung Trịnh ngồi xổm trên mặt đất, ngước lên nhìn chằm chằm vào những con số trên màn hình, "Ý cậu là...?"
"Chỉnh sửa công thức tính điểm của kỹ thuật viên." Úc Ngạn gõ nhẹ gậy bóng chày, "Tôi muốn tất cả kỹ thuật viên cùng chia sẻ điểm số."
Ung Trịnh trừng to mắt: "Gian lận công khai sao?"
"Kỹ thuật viên kiếm điểm bằng kỹ thuật trong trường thi, không sửa điểm số thì sao gọi là gian lận được?" Úc Ngạn không cho là đúng, "Trang bị nào không được phép sử dụng đã bị giữ lại ở chốt kiểm tra an ninh phòng thi, có nghĩa những thứ mang vào đều có thể dụng."
Ung Trịnh do dự vài giây, miễn cưỡng gật đầu: "Không có cổng điều khiển, sẽ rất phiền phức. Cậu có thể đảm bảo trong thời gian này tôi không bị loại không?"
"Hy vọng là vậy." Úc Ngạn tiếp tục dùng hạch thấu thị để quét lại vị trí của những người khác, "Cậu phải nhanh lên."
"Tổ Kỹ Thuật An Toàn Underground rất mạnh, cậu không biết bọn họ lợi hại thế nào đâu."
"Bây giờ thì họ sắp biết cậu lợi hại thế nào rồi." Úc Ngạn khoác gậy bóng chày lên vai, sải bước về phía mục tiêu giếng số 6.
Tên gián điệp trong bức ảnh mà người phỏng vấn đưa vẫn còn trong phòng thi, chính là thực tập sinh Tăng Nhượng thuộc Tổ Tuần Tra Thành Phố, phải nhanh tìm cơ hội tốt xử lý gã, tránh để gã ta đụng phải những đối thủ mạnh khác.
Khi ba thực tập sinh liên tiếp bị loại, bầu không khí trong phòng hội nghị cấp cao của Underground dần trở nên căng thẳng.
Tổ trưởng Tổ Kỹ Thuật An Toàn khoanh tay nhìn màn hình, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tập trung thao tác của học trò cưng Ung Trịnh, nở nụ cười ranh mãnh: "Đang kết nối vào hệ thống cố gắng đánh lừa... Chờ một thay đổi điểm số, bắt đầu bóp méo lưu lượng... Cứ tiếp tục thế này thì cậu ấy thật sự sẽ sửa được mất, cần phải đối phó một chút không đây?"
Miệng thì nói phải ứng phó, nhưng anh ta lại chẳng động tay động chân, rõ ràng là đang ủng hộ thực tập sinh của mình làm vụ này.
Tổ trưởng Tổ Hậu Cần Máy Móc ngả người ra sofa ôm bụng cười to: "Tên nhóc đó nói cũng có lý, hồi kỳ chuyển thực tập lên chính thức, sao kỹ thuật viên bọn mình không dám làm thế này nhỉ, nếu không sao có thể để Đoàn Kha Chiêu Nhiên Nguyên Tiểu Oánh leo lên top 3 được chứ."
Đoàn Kha hừ lạnh: "Đây là quy tắc được cho phép à?"
"Chuyện này là sao?" Nguyên Tiểu Oánh lập tức đứng bật dậy, yêu cầu sếp lớn cho một lời giải thích.
Sếp lớn mỉm cười làm lành ra hiệu mọi người im lặng: "Chuyện này, chỉ cần không cố ý chỉnh sửa kết quả trái phép, kỹ thuật viên kiếm điểm bằng cách sử dụng kỹ thuật của mình, thì cũng không có gì đáng trách, chẳng có lý do gì để cấm cảng..."
Chiêu Nhiên hắng giọng một tiếng: "Tôi lấy lập trường Tổ Trật Tự Khẩn Cấp nói một câu, kỹ thuật viên không dễ gì mới ghi được điểm, cách này cũng chẳng có gì bất công cả."
"Đệt, tên họ Chiêu khốn kiếp này." Đoàn Kha tức giận cười phá lên, Nguyên Tiểu Oánh hừ lạnh một tiếng rồi ngồi lại xuống sô pha.
Đợi mọi người bình tĩnh tập trung theo dõi tình huống trong phòng thi, sếp lớn cầm một chiếc ly thủy tinh, đứng gần Chiêu Nhiên, chăm chú quan sát biểu hiện của Úc Ngạn.
"Đứa nhỏ này khá quỷ quyệt, có tố chất làm quản lý." Sếp lớn dùng ly thủy tinh nâng gọng kính vàng, chuyển hứng thú từ thực tập sinh điều tra viên sang người Úc Ngạn.
Chiêu Nhiên ngẩng cằm, theo dõi từng hành động của Úc Ngạn sau khi rời khỏi phòng thi viết, thành thật mà nói, anh khá bất ngờ trước biểu hiện của Úc Ngạn, chưa bao giờ anh nghĩ Úc Ngạn có thể vì điểm số mà chủ động kết giao đồng đội, phải biết rằng ngay cả trong ngày thi đại học, y cũng cũng chưa từng thể hiện sự quan tâm đến điểm số như vậy.
Việc chia sẻ điểm số với kỹ thuật viên có thực sự mang lại lợi thế cho Úc Ngạn không? Y phải bảo vệ hai kỹ thuật viên khỏi bị thương, điều này còn khó hơn việc hành động một mình, ngược lại nó còn giúp hai kỹ thuật viên có cơ hội kiếm điểm dễ dàng hơn, điều này không giống phong cách hành động của Úc Ngạn chút nào.
Chiêu Nhiên khẽ cau mày: "Nhóc con này chắc chắn đang âm mưu gì đó."
"Thế này đi, tôi có một cách khiến tất cả mọi người đều hài lòng, cực kỳ công bằng." Sếp lớn giơ ly rượu lên, "Thả sói."
...
Mười phút lặng lẽ trôi qua, nhiệm vụ kiểm tra được phát hành đúng thời hạn.
[Nhiệm vụ điều tra viên 1: Giải cứu con tin A trong nhà kho ven biển\ Điểm tối đa của nhiệm vụ: 20]
[Nhiệm vụ điều tra viên 2: Vận chuyển thiết bị\ Điểm tối đa của nhiệm vụ: 20]
[Nhiệm vụ điều tra viên 3: Tiêu hủy máy móc\ Điểm tối đa của nhiệm vụ: 20]
[Nhiệm vụ kỹ thuật viên 1: Lắp ráp thiết bị kiểm tra bức xạ\ Điểm tối đa của nhiệm vụ: 20]
Mỗi phút hệ thống trên không trung sẽ liên tục phát hành nhiệm vụ kiểm tra mới, đồng thời cập nhật thành tích và thứ hạng của từng thí sinh theo thời gian thực, mỗi giờ mỗi phút đều gây áp lực vô tận cho những thí sinh còn lại trong phòng thi.
"Xong." Ung Trịnh đã chỉnh sửa thành công công thức tính điểm của kỹ thuật viên, đổi thành hệ thống chia sẻ điểm số, như vậy khi một kỹ thuật viên hoàn thành nhiệm vụ lắp ráp hoặc sửa chữa, hai người còn lại chịu trách nhiệm bảo vệ và trông coi cũng sẽ nhận được điểm kỹ thuật tương ứng.
Kỷ Niên bận rộn lắp ráp thiết bị kiểm tra bức xạ, còn Ung Trịnh ngồi khoanh chân gần đó để gỡ lỗi chương trình thiết bị, với sự phối hợp ăn ý của cả hai, tiến độ lắp ráp được đẩy lên rất nhanh.
Úc Ngạn quan sát động tĩnh xung quanh, đồng thời dẫn hai kỹ thuật viên tránh chạm trán với các điều tra viên, cố gắng sửa chữa càng nhiều giếng loại bỏ càng tốt và hoàn thành nhiệm vụ kiểm tra, số lần sử dụng hạch thấu thị giảm dần, còn một giờ nữa mới kết thúc bài kiểm tra, hạch thấu thị đã tiêu hao gần mười lần, Sừng Dê chỉ duy trì được 27 phút, không thể tiếp tục lãng phí.
Trong bụi cỏ thỉnh thoảng vang lên những tiếng cạch rất nhỏ, giống như tiếng gỉ sét khi mở cửa lồng sắt.
Úc Ngạn cảnh giác quay đầu, ánh mắt rơi vào bụi rậm phát ra tiếng động bất thường, đột nhiên, một cái bóng khổng lồ màu bạc lướt qua đỉnh đầu y, Úc Ngạn còn chưa kịp nhìn rõ hình dạng của nó, thì một luồng sáng bạc khác đã lao thẳng tới, quật ngã Úc Ngạn xuống đất.
Móng vuốt sắc lạnh cắm vào bả vai Úc Ngạn, những chiếc răng nanh sắc bén ngày càng tiến gần đến động mạch cảnh, Úc Ngạn dùng gậy bóng chày đỡ lấy thứ khổng lồ đang đè lên người mình, hóa ra đó là một con sói máy màu bạc, tương tự như con diều hâu máy của Cục Diều Hâu, là một vũ khí dị động do dị hạch điều khiển.
Úc Ngạn cuộn người lại, đầu gối co lên chống vào bụng sói bạc, dùng hết sức đạp mạnh, hất văng nó khỏi người mình, y lăn một vòng trên mặt đất rồi bật dậy, quay đầu lại thì thấy một con sói khác đang lao thẳng về phía hai kỹ thuật viên.
Kỷ Niên hoảng hốt dừng tay khỏi chiếc máy đang sửa chữa: "Chỉ còn chút nữa thôi... Trốn... Trốn hay không..."
Sói bạc chạy băng băng, bốn móng vuốt sắc nhọn cào tung sỏi đá trên mặt đất, khí thế lao đến còn đáng sợ hơn cả loài sói xám thực sự.
Trước khi tham gia kỳ chuyển chính thức tất cả thực tập đều đã ký một bản hợp đồng miễn trừ trách nhiệm, bởi bài kiểm tra thực lực này có nguy cơ gây thương vong, dù bên ngoài luôn có Tổ Cấp Cứu túc trực, nhưng khi đối mặt với sống chết và đau đớn, những người trẻ tuổi chưa từng tham gia thực chiến làm sao có thể không sợ hãi.
Hai con sói máy bạc lần lượt lao tới từ hai hướng, Ung Trịnh ôm chặt chiếc máy tính trong tay, đè Kỷ Niên ôm đầu nằm ngã trên mặt đất.
Nhưng móng vuốt sắc bén lại không hề chạm vào người bọn họ như dự liệu, Kỷ Niên ngẩng đầu, chỉ kịp thấy cây gậy bóng chày cách xa vài mét bay tới, đập mạnh vào quai hàm của một con sói bạc, khiến phần cằm thép của nó lõm hẳn vào.
Úc Ngạn lao ra chắn giữa sói máy và hai kỹ thuật viên, dùng cả hai tay cố tách hàm răng đầy thép của con sói ra, quay đầu cắn răng nói: "Đừng dừng lại, tiếp tục sửa."
Hai chân Kỷ Niên run lẩy bẩy, lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, nhặt dụng cụ rồi cắm đầu vào máy để tiếp tục sửa chữa.
Những chiếc răng sắc nhọn xuyên thủng lòng bàn tay Úc Ngạn, Sói Bạc lắc đầu dữ dội, đồng thời vung móng vuốt sắc bén chém xuống, một ánh bạc lóe lên, máu từ má và ngực của Úc Ngạn bắn ra tung tóe.
Dù phải đối mặt cùng lúc với hai con sói máy, Úc Ngạn vẫn không để chúng có cơ hội tiếp cận kỹ thuật viên và thiết bị sửa chữa dù chỉ nửa bước.
"Cẩn thận..." Đây là lần đầu tiên Ung Trịnh chứng kiến cảnh chiến đấu thực sự có đổ máu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên ngón tay, một cảm giác tình bạn định mệnh tự nhiên sinh ra.
Một vết cào rướm máu kéo dài từ má Úc Ngạn xuống tận ngực, y nhặt cây gậy bóng chạy rơi trên mặt đất lên, lấy hạch quái dị - Sừng Dê ra, nhanh chóng gắn nó vào trong hốc mắt.
Sừng Dê lập tức tăng cường sức mạnh và tốc độ đáng kể, trên đầu Úc Ngạn mọc ra hai chiếc sừng nhọn, chớp lấy khoảnh khắc con sói bạc lao tới, y vung cây gậy thật mạnh, một tiếng đùng vang dội, nện thẳng vào phần eo thon của con sói bạc.
Đặc tính của Gậy Bóng Chày Kiêu Ngạo là không bao giờ gãy, chỉ cần có đủ sức mạnh, dù đập vào thép cứng, thứ vỡ nát cũng chỉ là đối phương.
Phần eo của sói bạc bị bẻ gãy, những sợi dây điện đứt lìa tóe lửa, Úc Ngạn rút ra con dao găm quân sự lấy được trên người điều tra viên, chuẩn xác đâm vào bộ điều khiển trung tâm của con sói, dùng cả hai tay cắt đứt các dây kim loại, lúc này sói bạc mới mất khả năng hành động.
Phải mất trọn mười phút, Úc Ngạn mới hoàn toàn hạ gục được cả hai con sói máy, y thở hổn hển, sờ vào vết thương trên mặt, lúc này mới cảm nhận được cơn đau nhức từ vết thương.
"Đã sửa xong!" Kỷ Niên bỗng nhiên ngẩng đầu.
Nhiệm vũ kỹ thuật viên: Lắp ráp thiết bị kiểm tra bức xạ [đã hoàn thành]
Kỷ Niên ném dụng cụ xuống, loạng choạng bước qua miệng giếng loại bỏ, chạy đến chỗ Úc Ngạn: "Cậu không sao chứ?"
Cậu ta giật mình trước vết cào dài trên ngực Úc Ngạn, đầu ngón tay khẽ chạm vào vết thương: "Cũng may vết xước không sâu lắm, để tôi dùng áo cầm máu cho cậu... Ung Trịnh giúp tôi một tay."
Không ai trả lời.
Kỷ Niên nghi hoặc tìm kiếm bóng dáng kỹ thuật viên còn lại, nhưng khi ánh mắt lướt qua màn hình thông báo kết quả theo thời gian thực cậu sững sốt - sau tên của Ung Trịnh xuất hiện chữ [OUT]
"Chuyện gì vậy?" Kỷ Niên nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Úc Ngạn, cảm thấy ngực mình thắt lại, cơ thể mất thăng bằng, ngã ngửa ra phía sau, rơi thẳng xuống giết loại bỏ.
Cậu vùng vẫy bám vào miệng giếng, mười ngón tay bấu lấy viền bê tông, hai mắt khiếp sợ mở to. Úc Ngạn vô cảm ngồi xổm bên cạnh giếng, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay của Kỷ Niên.
"Vì sao...?" Kỷ Niên sợ hãi hỏi y.
Giọng điệu của Úc Ngạn vẫn thản nhiên, trả lời câu hỏi hết sức bình thường này: "Bởi vì tôi muốn làm chút trò cho người phỏng vấn xem."
Cánh tay gầy yếu của Kỷ Niên không bám được vào thành giếng, cậu hét lên một tiếng rồi trượt xuống, nhưng ngay trước khi rơi vào vực sâu, cậu cởi chiếc thắt lưng gắn dị hạch, ném nó lên khỏi giếng, hét to hết sức: "Tùy cậu ——! Kỹ thuật viên không thể thua——!"
Thiết bị dị động "Thắt lưng tinh tế" của Kỷ Niên rơi xuống bên bên chân Úc Ngạn, Úc Ngạn sửng sốt một lúc, hoang mang ngây ngẩn một hồi.
Bảng xếp hạng thành tích tính theo thời gian thực của các thực tập sinh xuất hiện thay đổi:
1. Tổ Trật Tự Khẩn Cấp - Úc Ngạn: 107
2. Tổ Tuần Tra Thành Phố - Nặc Lan: 76
3. Tổ Phản Ứng Nhanh - Hỏa Diễm Khuê: 58
4. Tổ Hậu Cần Máy Móc - Kỷ Niên: 32 [OUT]
5. Tổ Kỹ Thuật An Toàn - Ung Trịnh: 30 [OUT]
6. Tổ Tuần Tra Thành Phố - Xa Ân Tái 16 [OUT]
7. Tổ Tuần Tra Thành Phố - Tăng Nhượng: 10
8. Tổ Cấp Cứu Chữa Bệnh - Nguyễn Tiểu Ly: 7 [OUT]
9. Tổ Phản Ứng Nhanh - Ngụy Trì Dược: 6 [OUT]
10. Tổ Tuần Tra Thành Phố - Ngải Khoa: 3 [OUT]
Cả phòng hội nghị quan sát lập tức lặng như tờ, tổ trưởng Tổ Hậu Cần Máy Móc và tổ trưởng Tổ Kỹ Thuật An Toàn đều choáng váng, không hẹn mà cùng nhìn về phía Chiêu Nhiên, Chiêu Nhiên mấp máy môi, xoa trán, đẩy phần tóc mái trước trán lên, vẻ mặt phức tạp.
Đứa nhỏ này đúng là kẻ vô lại, hôm nay chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, Chiêu Nhiên cũng chẳng phải lần đầu biết chuyện này. Trước đây y chỉ vì ghét sự phiền phức của phụ đạo viên đại học mà đã tự tay thiết kế một kế hoạch giết người tỉ mỉ, nếu không phải bị mình phát hiện kịp thời, có lẽ y đã thực hiện được.
Y khiếm khuyết bẩm sinh, không có lấy một chút khả năng đồng cảm cơ bản nhất, lạnh lùng tàn nhẫn, hành động bừa bãi, xem ra trận dạy dỗ ngày hôm vẫn chưa đủ nặng, không khiến cơ thể này ghi nhớ hậu quả của sự bốc đồng, y chỉ rơi vài giọt nước mắt cá sấu, mình đã không nhịn được mà buông tay dỗ dành, bây giờ nghĩ lại, ai biết lúc đó quỷ nhỏ có đang cười thầm vì mình mềm lòng mắc bẫy hay không.
Nhưng, hiện tại vẫn còn trong phạm vi kiểm soát, dạy dỗ kịp thời, chung quy vẫn có thể uốn nắn một ít. Chiêu Nhiên chống đầu, ánh mắt như sợi dây thừng, quấn quanh người thanh niên mặc áo đen trên màn hình.
Cần bao nhiêu bước để thuần hóa một con chó dữ?
-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro