Quyển 2 - Chương 24. Kiếm của Nặc Lan
Chương 24. Kiếm của Nặc Lan
Nhật ký dừng lại ở đây, nhưng không có ghi ngày tháng, rõ ràng vẫn chưa viết xong, có lẽ được chia thành hai trang.
Úc Ngạn vội vã ném vào một hạch vô dụng khác, lấy được trang tiếp theo, nằm trên giường trong phòng ngủ, nghiêng người đọc kỹ.
...
Nước mắt như cơn mưa rào dập tắt cơn giận của anh, chỉ để lại những tia lửa bập bùng trên than củi.
So với những bộ phận trong phạm vi hiểu biết của tôi, anh ấy thích dùng tay hơn, đầu ngón tay anh như có sinh mệnh, lúc dịu dàng khiến người ta không thể cưỡng lại, lúc thô bạo lại khiến tôi sống không bằng chết.
Tôi chỉ có thể ôm lấy anh, tôi không còn nơi nào để đi. Anh cắn lên gáy tôi, hàm răng sắc bén như dã thú muốn xé nát, cắn vụn tôi ra, nhưng cơn đau này chẳng đáng là gì so với trong cơ thể.
Trước đây tôi rất hay chọc giận anh, nhưng anh chưa bao giờ tức giận như thế này, cứ như thiếu nữ đến kỳ kinh nguyệt, khi đến một thời điểm nào đó tính tình sẽ trở nên vô cùng gắt gỏng.
Trước kia tôi chưa từng đồng cảm với những cảm xúc như vậy, khi tôi làm tổn thương người khác, tôi không cảm nhận được nổi đau của họ, nên anh dùng chính nổi đau tương tự để dạy tôi cách cảm nhận những cảm xúc nhỏ nhặt ấy, giống như dùng dòng nước để tôi hiểu thế nào là dịu dàng, dùng ngọn lửa để tôi biết thế nào là bỏng rát.
Cuối cùng anh cũng dừng lại, ép chặt tôi vào ngực, trái tim treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng hạ xuống, vừa rồi tôi còn tưởng anh từ bỏ tôi rồi.
Anh vuốt ve tôi từng chút một, hỏi tôi đã biết mình sai chưa.
Tôi suy nghĩ rất lâu, đau đến mức tốc độ suy nghĩ cũng trở nên chậm chạp.
"Chỉ khi em nghe lời anh mới thích sao?" Tôi yếu ớt hỏi anh.
Xung quanh tôi luôn có những điều khiến tôi chán ghét, nếu ai đó có thể lắng nghe tôi, tôi nghĩ có lẽ sẽ tốt hơn một chút, nếu không, tôi chỉ có thể tự mình tiêu hóa nó, khả năng tiêu hóa của tôi có hạn, cách tôi xử lý mọi việc cũng không phải nhẫn nhịn, mà là để nguồn gốc của sự bực bội biến mất khỏi thế giới này.
Anh bị câu hỏi của tôi chặn lại, anh ôm tôi ngồi dậy, để tôi ngồi đối diện trên đùi anh, vụng về dùng mu bàn tay lau đi khóe mắt tôi, bứt rứt nghẹn đỏ cả mặt, nhẹ giọng hỏi tôi: "Em muốn anh làm thế nào."
Cuối cùng anh cũng chịu từ bỏ lòng kiêu ngạo thừa nhận đây là lần đầu tiên mình chăm sóc một đứa trẻ, tiếp theo anh còn khiêm tốn xin tôi lời khuyên.
Tôi rất nghiêm túc nói cho anh biết, khi tôi bày tỏ sự thù hận hãy cùng tôi chửi mắng, đừng uốn nắn tôi. Rất nhiều chuyện không cần biết đúng sai, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ mình đúng, tôi không quan tâm, tôi vốn không sống bằng câu trả lời, có những mối thù không nhất thiết phải trả, chỉ cần biết có người đứng về phía tôi, tôi sẽ trở lại bình thường.
Anh tựa đầu vào vai tôi, im lặng một lúc lâu, cuối cùng khàn giọng đồng ý: "Ò."
Rõ ràng là anh bắt nạt tôi, nhưng bản thân lại như người bị tổn thương, tôi rất muốn trả hết những gì anh đã làm với tôi hồi nãy, tôi chắp hai tay lại vỗ mạnh vào hai bên mặt anh, qua kẽ tay có thể thấy dấu vết đỏ rực, tôi hôn anh, khi hôn anh ấy luôn nhắm chặt hai mắt, đỏ mặt không biết nên đặt hai tay ở đâu.
Anh biết sai rồi, tôi tha thứ cho anh.
Ngày 20 tháng 11 năm M017
Cửa sổ đóng chặt, căn phòng lạnh lẽo, Úc Ngạn nhắm mắt nằm nghiêng trên gối, trong tay cầm nửa trang nhật ký. Khóe mắt không biết từ lúc nào đã ướt, cả người co rúm vào chiếc chăn lạnh lẽo, bờ vai run run.
Hai bàn tay nhỏ bé len lén đi theo bò ra khỏi khóa kéo của túi, trèo lên đầu giường, lặng lẽ nhìn Úc Ngạn hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng vén một góc chăn lên chui vào, tay phải đặt trên eo Úc Ngạn, tay trái đan vào ngón tay Úc Ngạn, mang theo nhiệt độ ấm áp yên lặng ở bên cạnh y.
Cùng lúc đó, Chiêu Nhiên cũng đang nằm nghiêng trên giường trong phòng ngủ, tay phải đặt trước ngực, tay trái duỗi thẳng, như đang ôm lấy một khoảng trống vô hình, mười ngón tay của anh đan vào hư vô ấy. Tất cả bàn tay đều tương thông với xúc giác và ý thức của Chiêu Nhiên, anh có thể cảm nhận được làn da lạnh buốt, hốc mắt ẩm ướt của Úc Ngạn.
Khó được mất ngủ, hắn sờ đến bên gối điện thoại, bấm một cái mã số, ghi chú biểu hiện "Lớn oan trồng" .
Hiếm khi mất ngủ, anh với lấy chiếc điện loại bên gối, bấm một dãy số, ghi chú hiển thị "Anh ngốc nghếch".
Chuông reo vài tiếng mới có người bắt máy, gần nửa đêm, giọng người đàn ông trong điện thoại mang theo vẻ uể oải và kiêu ngạo.
"Nói." Một từ chào hỏi kiềm chế cơn giận.
"Anh hai, em chán quá, gọi điện tám chuyện với anh một lúc."
Đối phương im lặng một lúc lâu: "Cuối cùng cũng thông suốt định từ bỏ tên nhóc kia rồi?"
"Ừm vậy thì không phải," Chiêu Nhiên cười ha hả, "Dạo này gia đình vẫn ổn chứ? Sức khỏe ổn không anh?"
"..."
"À đúng rồi, anh này, anh có biết em bao nhiêu tuổi không. Hai ngày trước Ngạn Ngạn hỏi em, em không trả lời được, suýt thì lộ tẩy."
"À, Ngạn Ngạn."
Chiêu Nhiên không có bỏ cuộc, hỏi rõ ngọn ngành: "Vậy đổi cách hỏi dễ hơn nhé, anh quen em được bao nhiêu năm rồi?"
"Dù sao từ khi em sinh ra thì anh đã biết em rồi." Đối phương đau đầu vỗ trán, "Không có chuyện gì thì đừng làm phiền anh."
"Có chuyện." Chiêu Nhiên thu lại ý cười, nghiêm túc nói: "Coi như em cầu xin anh, cho em thề lần nữa đi, anh, chỉ cần anh đồng ý, sau này anh nói gì thì tính cái đó."
"À... Hóa ra là thế này." Người đàn ông khịt mũi, ""Không kể lại chuyện cũ với Úc Ngạn" là do em thề. Anh cũng chỉ có thể xử lý công bằng thôit."
"Là anh ép em thề."
"Như nhau cả thôi. Anh không muốn thấy em lãng phí thời gian vào một thằng nhóc điên nữa, em cũng đừng đến làm phiền anh."
"Chà," Chiêu Nhiên xoay xoay lọn tóc trên đầu ngón tay, lười biếng nói, "Thánh tình còn dạy ta cách sống nữa kìa, còn ôm đầu bạn trai cũ đấy à? Đặt bên gối chưa."
Trong điện thoại vang lên tiếng đồ vật cứng rơi xuống đất giòn tan, một cái đầu lâu bị hất khỏi giường, rồi lăn lông lốc trên mặt đất.
Đối phương lập tức phá vỡ phòng ngự, thở hồng hộc hỏng cúp điện thoại.
Chiêu Nhiên bình tĩnh tắt giao diện cuộc gọi, gửi tin nhắn cho Úc Ngạn, "Ngủ sớm đi, mai kiểm tra viết lên chính thức trả lời cho tốt, thi xong tôi đến đón."
Chưa đầy hai giây, Úc Ngạn đã trả lời.
"Người phỏng vấn, anh có thể giúp tôi tìm mấy hạch vô dụng không?"
Chiêu Nhiên khẽ giật mình: "Hạch vô dụng?"
Úc Ngạn: "Đúng á, là hạch vô dụng đã hết năng lượng."
Chiêu Nhiên: "Hạch vô dụng vẫn có bức xạ yếu, hạch sử dụng trong vũ khí dị động sau khi hết năng lượng sẽ được tiêu hủy tập trung, có thống kê số lượng, nhiều hay thiếu đều không dễ đối chiếu sổ sách. Cậu lấy hạch vô dùng làm gì?"
Úc Ngạn: "Sticker [Cầu xin]"
"..." Chiêu Nhiên nhìn Sticker đậu nhỏ đang chắp tay trước ngực trên màn hình, sốt ruột gãi tóc, vuốt lại mái tóc bất lực trả lời: "Để mai đi làm tôi tìm giúp cậu."
Úc Ngạn: "Sticker [Vui vẻ nhảy nhót]"
Chiêu Nhiên úp mặt vào gối, ném điện thoại sang một bên. Đến tận nửa đêm, trong đầu anh vẫn lặp đi lặp lại hình ảnh Úc Ngan ngậm cá khô nhảy tới nhảy lui.
*
Sáng sớm thứ Hai, Úc Ngạn vẫn rời giường rửa mặt như thường lệ, đeo túi chéo lên vai, nhét thẻ thân phận Underground vào túi, sau đó tiện tay cầm cây bút chì bấm, đi làm bài kiểm tra.
Không phải y không coi trọng kỳ chuyển thực tập sinh lên chính thức, dù sao bốn năm trước thi đại học y cũng rời nhà như vậy.
Úc Ngạn lên tàu tiện ngầm ở trạm gần nhất, đổi sang Tuyến số 4 tại Ga Trang viên Pisa. Bài kiểm tra viết bắt đầu lúc 11 giờ trưa, nhưng vì tiện đường, Chiêu Nhiên bảo y xuống ở ga Trang viên Pisa, đến Bệnh viện Huyện Cổ bị phong tỏa điều tra một lượt, xác định không có phòng ảo mới rời đi.
Vì Người Đầu Dê từng gây thương vong về người ở Bệnh viện Huyện Cổ, mà bệnh viện Huyện Cổ lại nằm ở cực nam của Thành phố Hồng Ly, căn cứ theo khu vực tuần tra của Underground, nó thuộc Quận Nam Hồng Ly, cũng là khu vực bị ảnh hưởng bức xạ dị hóa nghiêm trọng nhất, nên khả năng biến thành phòng ảo cao hơn nhiều so với các khu vực khác.
Sau khi bước ra khỏi trạm tàu điện ngầm, y đi về phía Bệnh viện Huyện Cổ theo tuyến đường trên bản đồ, lúc đi ngang qua nhà máy bỏ hoang chất đầy ống thép, y bỗng nhìn thấy ba nhân viên tuần tra đeo huy hiệu Underground bạc trên ngực cách đó không xa.
Từ hoa văn trên huy hiệu có thể thấy, những người này thuộc tổ tuần tra thành phố, là cấp dưới của tổ trưởng Nguyên Tiểu Oánh.
Tuy nhiên, ngoài ba người ra, còn một cô gái đi theo sau họ một quãng.
Cách ăn mặc của cô gái thời thượng, hai bên tai đeo một cặp xúc xắc rỗng, xúc xắc sẽ xoay tròn theo tốc độ bước đi của cô. Cô lấy trong túi váy ra một chiếc bật lửa hình lá bài, bật lên một ngọn lửa xanh, châm lên điếu thuốc lủng lẳng giữa môi.
Úc Ngạn chú ý đến đặc điểm khác thường trên người cô, ngón út cả hai tay từ gốc đến đầu ngón đều là màu bạc.
Một thành viên tổ tuần tra đi đầu đang liên lạc với đồng đội bằng bộ đàm, vẻ mặt nghiêm túc, dường như đang thực hiện nhiệm vụ.
Một chiếc xe tải đậu bên trái bức tường nhà máy bỏ hoang, phía sau xe luôn vang lên tiếng ma sát sột soạt, từ góc nhìn của Úc Ngạn có thể thấy bóng người lấp loáng sau xe, lờ mờ trông thấy vài người đang chuyển hàng vào thùng xe.
Ban đầu Úc Ngạn không liên kết hai việc này lại với nhau, nhưng đám công nhân bốc vác gần xe tải bỗng phát hiện có một người lạ mặt xuất hiện trên con đường vốn không ai qua lại này.
Một tên đàn ông mặt sẹo cảnh giác liếc nhìn Úc Ngạn, tay phải chậm rãi thò vào trong áo, như định rút súng.
Úc Ngạn giật mình, vội vã lánh vào góc tường gạch, đồng thời ra hiệu cho tổ tuần tra đang đi tới rằng ở đây có người.
Nhân viên tuần tra nhận thấy có người không liên quan xuất hiện gần khu nhà máy bỏ hoang, lập tức tăng tốc chạy về phía Úc Ngạn.
Mấy gã to lớn đang chất hàng lên xe cũng rất nhạy bén, vừa nghe thấy tiếng bước chân hối hả, chúng lập tức cảnh giác chia làm hai nhóm, ba người rút súng, bảo vệ hai người còn lại ở giữa, hai gã đàn ông được bảo vệ bắt đầu liều mạng ném hàng lên xe.
"Nhanh lên, tổ tuần tra đến rồi! Mau chất hàng lên xe!"
"Má, lúc nãy có thằng nhóc nhìn chằm chằm chúng, chắc chắn nó đã báo tin, để tao tóm được chắc chắn sẽ giết chết nó." Gã mặt sẹo nhổ một bãi nước bọt, "Đủ rồi, mau lên xe! Hai đứa theo tao tới chỗ phía trước chặn tổ tuần tra."
Ba thành viên của tổ tuần tra cũng đã nhận ra tình huống, hạ giọng báo qua bộ đàm: "Đã phát hiện mục tiêu khả nghi ở nhà máy Huyện Cổ ở quận Nam, sắp tiến hành bắt giữ, đội 2 chuẩn bị chặn đường."
Cô gái vẫn đi sau cùng bỗng nhiên tăng tốc, như một cơn gió lao lên trước tung mình nhảy tới: "Giao cho em! Nhiệm vụ thực tập chỉ còn thiếu một ngày để đủ số, em phải hoàn thành trước bài kiểm tra buổi trưa."
"Nặc Lan!" Một nhân viên tuần tra kỳ cựu gọi tên cô gái, nghiêm giọng nói: "Cẩn thận có dân thường gần nhà máy! Không được gây thương tích nghiêm trọng cho người vô can!"
Nặc Lan mắt điếc tai ngơ, cô hóa thành một tia chớp uốn lượn trên mặt đất, mái tóc dài đen trắng tung bay theo gió, khi đến gần bức tường, tay phải nắm chặt ngón út tay trái, rồi chậm rãi kéo ra như rút dao ra khỏi vỏ, ánh bạc lóe lên.
"Có dân thường? Vậy thì cược xem có chém trúng không."
Một thanh kiếm laser bạc rút ra khỏi ngón út tay trái, Nặc Lan vung cánh tay, lưỡi kiếm lạnh lẽo chém chéo từ gốc bức tường lên trên, một đường ánh sáng bạc sắc nhọn cắt ngang góc tường gạch, sau hai giây im lặng, giữa bức tường xuất hiện một mặt cắt nhẵn, chầm chậm trượt xuống, những viên gạch rơi ầm ầm xuống đất, một góc nhà máy đổ sập ầm vang.
Khói bụi bay lên tứ tung, Úc Ngạn bại lộ sau bức tường đổ nát, y tựa lưng vào tường, người rạp xuống, mắt mở to nhìn tia laser chói lóa lướt qua ngay đỉnh đầu mình, chỉ cần y cúi xuống chậm thêm 0,1 giây, nửa cái sọ đã bị chém đôi ngay tại chỗ.
Cô gái ấy rõ ràng thiếu cả hai ngón út, mà đoạn bạc kia chắn chắn là nơi dị hạch được gắn vào, khe gắn hạch kép, hơn nữa toàn bộ đều là hạch cấp bạc.
Kỳ chuyển chính thức này có cơ hội thắng không đây.
-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro