⊹⊱QUYỂN I: Chương 11-20
Chương 11: Lục Thiên Thần ( 2 )
Lục Thiên Thần và Charles câu được câu không tùy tiện trò chuyện, phạm vi trọng tâm câu chuyện rất lớn, từ chủ đề thời sự kinh tế mới nhất đến đầu tư mới nhất của công ty giải trí, Đường Phong thức thời không nói chen vào, biện pháp tốt nhất trong loại thời gian này chính là lựa chọn nghe, từ cách nói chuyện của một người cũng có thể ít nhiều cũng sẽ cảm thấy người này là loại người gì.
Từ hiện nay đến xem, Lục Thiên Thần và Charles đều là thuộc về loại hình đàn ông lý trí.
Đường Phong đột nhiên rất muốn gặp một lần Ca Trần trong truyền thuyết khiến Lục Thiên Thần mê đến chết đi sống lại kia, có thể khiến một người đàn ông nhiều tiền, lý trí, thành thục lại anh tuấn trầm mê trong ái tình, người như vậy cũng khó trách sẽ là đại minh tinh hôm nay.
"Đường, cậu nghĩ thế nào?" Không chịu để Đường Phong đành phải ẩn hình, câu nói đầu tiên của Charles đem trọng điểm rơi lên thân người kia, Lục Thiên Thần đương nhiên nhìn về phía cậu.
Đường Phong vừa rồi nhất thời xuất thần căn bản là không nghe thấy nội dung nói chuyện của hai người kia, mơ hồ chỉ nhớ rõ Charles nhắc tới một ít bồi dưỡng cho bộ phim mới và người mới, phồng má giả làm người mập không phải là ý kiến hay.
Buông xuống ly thủy tinh ghé vào bên mép, Đường Phong xin lỗi cười cười, ánh mắt hơi xin tha thứ nhìn về phía Charles, cậu biết những người đàn ông cường thế thành công dễ hấp thu nhất là bộ dáng này, cậu trước đây biết không ít nhà đầu tư và nhà sản xuất, đừng xem mấy tên này bề ngoài đều là kiểu mẫu đáng sợ xa người ngàn dặm, nhưng kỳ thực chỉ cần bạn hơi chút tỏ ra yếu kém bọn họ cũng sẽ đối đãi với bạn không tệ.
Tiền đề là, không nên nỗ lực ở trước mặt mấy kẻ thành công lộ ra dáng vẻ cao ngạo lại tự cho là đúng, không hiểu giả vờ hiểu, hoặc là lộ ra bộ dạng so với bọn hắn còn hiểu hơn.
"Ặc. . . Tôi vừa rồi có chút xuất thần, cho nên nếu anh không ngại thì có thể lặp lại một chút." Đường Phong thả mềm giọng nói, thẳng thắn thành khẩn thừa nhận lệch lạc lại lộ vẻ xấu hổ ngược lại sẽ khiến người ta sản sinh thiện cảm.
Charles quả nhiên rất tiếp nhận, xét thấy nơi này là nơi công cộng, con sắc lang này có nghĩ sắc như thế nào đi nữa cũng sẽ không biểu hiện quá mức rõ ràng, anh vươn tay nắm lấy bàn tay người ngồi đối diện, cười đến ôn nhu: "Đường thân ái của tôi, dáng vẻ mơ hồ này của cậu thực sự là khiến tôi yêu thích."
Đường Phong cười khẽ hai tiếng.
"Thiên Thần, dù sao cậu cũng không cần Đường Phong, đem cậu ấy cho tôi đi." Charles nhìn về phía Lục Thiên Thần như siêu đại bóng đèn ở một bên, người sau từ đầu đến cuối là dáng dấp lạnh nhạt, lúc này nghe Charles nói cũng chỉ là thản nhiên cười.
Lục Thiên Thần liếc nhìn Đường Phong, giọng điệu có chút lạnh lùng: "Đây chính là vinh hạnh của cậu ta."
Đường Phong biết Lục Thiên Thần ghét cậu, nhưng thật không ngờ lại ghét đến loại tình trạng này, đem cậu tặng người còn nói đây là vinh hạnh của cậu? Cậu không ngại có một bạn giường, nhưng tiền đề là không có 'con mẹ nó' quan hệ phụ thuộc gì gì đó, bọn họ như vậy làm trò trước mặt cậu tùy ý đàm luận cậu thuộc sở hữu không khỏi có chút tận lực tổn thương người.
"Có một ông chủ tốt như chủ tịch Lục mới là vinh hạnh của tôi." Đường Phong mỉm cười không mặn không nhạt phản kích một câu.
Lục Thiên Thần liếc nhìn cậu, giấu diếm vài phần xem thường, cười lạnh một tiếng cũng không nói thêm với Đường Phong, Charles coi như cái gì cũng không thấy sau khi ăn xong đề nghị buổi chiều cùng đi đánh bi da.
"Được." Lục Thiên Thần vui vẻ đáp ứng.
Đường Phong âm thầm cười nhạt, chờ xem, nếu như Lục Thiên Thần dám cùng cậu đấu trên bàn bóng, cậu thế nào cũng phải đem tên khốn không coi ai ra gì này đánh cho nằm bò xuống cầu xin tha thứ.
Chương 12: Ca Trần
Giống như hai tầng lầu nhà ăn trong building Thiên Thần, ở đây đương nhiên cũng có nơi cung cấp cho công nhân nghỉ ngơi giải trí, mà phần lớn các quý ông yêu thích, bida ắt không thể thiếu.
Tuy rằng Đường Phong rất muốn giáo huấn Lục Thiên Thần một chút, chỉ đáng tiếc ván đầu tiên là Lục Thiên Thần đấu với Charles, quả nhiên, tiểu minh tinh xuống dốc không quyền không thế cũng chỉ có thể ở bên cạnh làm khán giả. Thẳng thắn mà nói, Lục Thiên Thần và Charles đánh cũng hết sức, chỉ là Charles lớn lên ở nước ngoài thoạt nhìn thuận lợi hơn Lục Thiên Thần một ít.
Đường Phong ở bên cạnh xem một hồi nghĩ có chút khát nước, thấy hai vị đại chủ tịch chơi bóng đến chuyên tâm thì cậu một người đi ra ngoài lấy đồ uống, bên ngoài gian phòng bi da có một cái máy bán cà phê tự động, cậu đặt cốc dưới máy cà phê chờ cà phê, vừa lúc gần đó một người đàn ông cũng đi tới cầm cái cốc trong tay, theo lễ phép, Đường Phong thói quen hướng người xếp phía sau cậu tùy ý gật đầu cười cười.
"Là cậu?" Người kia thoáng có kinh ngạc nhìn cậu, vẻ mặt phức tạp, có một chút chán ghét nói không rõ, lại có một chút nhàn nhạt đồng tình.
Đường Phong đã sớm nghĩ tới cậu sẽ không ngừng gặp gỡ người mà nguyên chủ thân thể trước đây nhận thức, cậu tiếp lấy cà phê, cầm lấy cốc uống một ngụm, nghĩ có chút đắng lại bỏ thêm một ít sữa, xoay người mỉm cười với người nọ: "Xin lỗi, tôi bị chấn động não, rất nhiều chuyện và người đã quên, xem ra chúng ta trước đây nhận thức, hiện tại một lần nữa nhận thức một chút hẳn là có thể chứ?"
Cậu hơi chút quan sát người trước mặt, vừa nhìn đã biết là người có xuất thân và giáo dục đều cực tốt, không tính là quá đẹp trai nhưng bản thân lại lộ vẻ quý ông mê người, Charles tuy rằng cũng là quý ông, nhưng bên dưới bề ngoài của cái tên quý ông này rõ ràng là một kẻ lưu manh.
"Cậu mất trí nhớ?" Người nọ có chút kinh ngạc, sau đó nhìn chằm chằm vào Đường Phong một hồi lâu, mới thì thào cười nói, "Thảo nào, cậu trở nên có chút khác với trước đây."
"Đường Phong." Cậu vươn tay, không thèm để ý có thể kết giao một người bạn hay không, nhưng ít ra có thể giảm thiểu một địch nhân.
"Tô Khải Trình." Người kia trang nhã nắm lại, "Thân thể tốt hơn chứ?"
"Đã khỏi hẳn, chỉ là ở đây đại khái không được, cũng may chỉ là mất trí nhớ mà không phải biến thành ngu ngốc." Đường Phong tự giễu cười, thu hồi tay chuẩn bị rời đi.
Người tên Tô Khải Trình bị Đường Phong pha trò hài hước nở nụ cười, hỏi tới: "Cậu đi một mình sao?"
"Không, Lục Thiên Thần và Charles ở bên trong đánh bi da."
"Ồ." Tô Khải Trình nhìn Đường Phong gật đầu, "Thật đúng lúc, tôi cũng là đưa người đến đây chơi bi da."
Đưa ai? Đường Phong rất nhanh sẽ biết, một người nam giới toàn thân màu trắng từ hướng toilet tầng trệt đi tới, đột nhiên vừa nhìn đến Đường Phong và Tô Khải Trình đứng cùng một chỗ nói chuyện thì sắc mặt hơi đổi, trên mặt vẫn duy trì dáng tươi cười cực có lực tương tác.
"Khải Trình."
Đường Phong thấy được người kia, một người trẻ tuổi xem như là đẹp, chỉ là bản thân cảm giác có chút đơn bạc gầy yếu, phối thêm một thân màu trắng rộng thùng thình lại càng có vẻ yếu đuối, điềm đạm đáng yêu, với Đường Phong bản thân mà nói cậu càng thích đàn ông khỏe mạnh cao ngất, nhưng dù sao cũng có vài người thích loại hình đáng thương khiến người ta dễ sản sinh ý muốn bảo hộ.
"Ca Trần." Tô Khải Trình nhẹ gọi một tiếng khiến Đường Phong hơi kinh ngạc.
Vậy ra núi băng Lục Thiên Thần kia lại là một tên thích người yếu, cậu còn tưởng rằng loại người như Lục Thiên Thần thích chính là loại hình khiến người ta sản sinh ý muốn chinh phục.
Không phải xuất phát từ đố kị hay cái khác, Đường Phong đối với thẩm mỹ của Lục Thiên Thần có chút thất vọng.
"Thiên Thần và Charles bọn họ cũng ở bên trong, không bằng chúng ta cùng nhau đi tới thế nào?" Tô Khải Trình thấy Ca Trần thì trước mắt sáng ngời, đi nhanh nghênh đón ôm lấy thắt lưng người kia.
Đường Phong ở một bên thản nhiên tự đắc uống cà phê, Tô Khải Trình đại khái là chủ tịch công ty giải trí đối đầu với Lục Thiên Thần, mấy người bọn họ thế nào sẽ nhận thức.
Chương 13: Đánh cược.
Vòng tròn xã hội thượng lưu kỳ thực không lớn, nếu như tăng thêm một vòng tròn "Giải trí" hạn định nữa thì sẽ càng nhỏ, một vị chủ tịch công ty giải trí nhận thức người cao tầng khác của công ty đối đầu cũng không đáng ngạc nhiên, có đôi khi để có được cộng đồng lợi ích nhất định bọn họ cũng sẽ hợp tác, dù sao trên thế giới này không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng.
Chỉ là cao tầng của công ty đối đầu có thể xưng huynh gọi đệ như Lục Thiên Thần và Tô Khải Trình xem ra cũng không tệ, để cho Đường Phong khó có thể tin chính là ngoại giới không phải nghe đồn Lục Thiên Thần ái mộ Ca Trần sao? Lục Thiên Thần và Tô Khải Trình dù coi như là bạn học cùng đại học nhưng cũng kín đáo thêm một loại nhân tố tên là "Tình địch" ở bên trong, hai người kia sao còn có thể cùng nhau chơi bóng nói chuyện phiếm.
Đường Phong dựa vào bàn bóng sau lưng, một tay ôm thắt lưng, một tay cầm cà phê, giống như một người ngoài nhìn bốn người trò chuyện với nhau thật vui, cậu sớm đã biết cuộc sống cẩu huyết xa xa hơn so với những bộ phim truyền hình, thế nhưng vừa sống lại liền gặp phải cẩu huyết kịch vui như vậy vẫn khiến cậu có chút cảm khái.
Charles đang cùng Tô Khải Trình chơi bóng, còn hơn Lục Thiên Thần trình độ xấp xỉ Charles, Tô Khải Trình quả thực là bị Charles đánh cho tan tác, hai người đàn ông này hết sức chuyên chú quay chung quanh bàn bóng so đấu, mặt khác hai người một bên phân biệt đứng ở hai đầu thỉnh thoảng mắt đi mày lại, liếc mắt đưa tình.
Đường Phong bất đắc dĩ, đến tột cùng là cậu mù hay là Tô Khải Trình mù?
"Ha, xem ra là tôi thắng." Charles lấy thành tích kiêu ngạo 137 điểm thành công hành hạ Tô Khải Trình đến chết, anh giơ cao cây gậy nhảy hai bước tại chỗ, sau đó hoa lệ xoay người chỉ chỉ Lục Thiên Thần và Tô Khải Trình ở một bên, vung lên càng dưới kiên nghị, "Dựa theo quy tắc thi đấu lúc trước của chúng ta, hiện tại tôi có quyền yêu cầu hai người làm một việc cho tôi."
"Chỉ cần không bảo tôi và Thiên Thần hôn môi, cái gì cũng được." Tô Khải Trình cười khổ.
Charles chơi bi da rất có phong cách của O'Sullivan (*), anh cười thần bí sau đó bước đến chỗ Đường Phong vẫn bị mọi người lạnh nhạt ở một bên, bàn tay kéo lấy thắt lưng người kia, bá đạo đem người ôm vào trong lòng mình.
"Thân ái, tôi nhớ hương vị của cậu." Đầu ghé vào cần cổ Đường Phong hít một hơi thật sâu.
"Tối hôm qua tôi dùng sữa tắm trong phòng tắm của anh." Ý tứ là, mùi thơm trên người tôi và trên người anh giống nhau như đúc.
Bị một câu nói chặn lại Charles chỉ là ha ha nở nụ cười, Đường Phong sơ sơ đã nắm được tính cách của Charles, có chút kiêu ngạo, có chút cuồng vọng, thường ngày vẫn duy trì dáng dấp quý ông lãnh tĩnh vô cùng tốt, nhưng trong chớp mắt anh có thể trở thành một tên lưu manh hài hước, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của người đàn ông này, trên cơ bản Charles coi như là rộng lượng, sẽ không bởi vì một ít lời nói chống đối của người khác mà tức giận.
Tương phản, anh thậm chí lại nghĩ người thỉnh thoảng chống đối vài câu càng thêm thú vị.
Đường Phong cam tâm tình nguyện phản kích Charles, không rên một tiếng mặc người ức hiếp cũng không phải sở trường của cậu.
"Thế nào, Đường thân ái của tôi có phải rất nóng bỏng không?" Charles vẫn như cũ ôm thắt lưng Đường Phong không tha, đường nhìn đảo qua Tô Khải Trình nhàn nhạt mỉm cười, Lục Thiên Thần nét mặt lãnh trầm, chậm rãi nói, "Ban huấn luyện siêu sao cuối tuần thêm một danh ngạch, Đường thân ái của tôi cũng muốn tham gia."
------
Chú thích:
(*) O'Sullivan: tên đầy đủ là Ronald Antonio Ronnie O'Sullivan, là một cầu thủ bi da chuyên nghiệp người Anh có phong cách chơi nhanh chóng, biệt danh "The Rocket". Ông là đương kim vô địch bi da thế giới và vô địch 4 lần ( 2001, 2004, 2008, 2012 ).
Chương 14: Vui vẻ ở chung.
Ban huấn luyện siêu sao, Đường Phong lần đầu tiên nghe thấy cái tên có chút ngớ ngẩn như vậy thiếu chút nữa là bật cười, vừa nghe đã biết là do hai công ty giải trí lớn đặt tên để chế tạo thanh thế, siêu sao nếu có thể huấn luyện ra, vậy thế giới này khắp nơi đều là siêu sao rồi.
Nhưng cũng giống như cậu nói, ban huấn luyện này là kết quả do hai công ty giải trí lớn của Trung Quốc hiện nay lần đầu hợp tác, đủ trò cười, cũng đủ tài chính, tài nguyên, chỉ cần có đủ bản lĩnh thì ai cũng có thể thu được mức độ quan tâm đầy đủ, mặc kệ là một tiểu minh tinh không có tiếng tăm gì hay là một minh tinh sớm đã thành quá khứ như Đường Phong, đây đều là cơ hội cực tốt để có được thành công đầu tiên.
Hoàng hôn, Charles và Đường Phong đơn độc ở nhà hàng bên ngoài dùng cơm.
Đánh xong bi da những người đó đều tự trở về, Đường Phong có hơi chút thất vọng, cậu vốn đang muốn ở trên bàn bi da ngược đãi Lục Thiên Thần một trận, nhưng sau đó hẳn là sẽ có cơ hội. Mặc kệ Lục Thiên Thần là bởi vì nguyên chủ thân thể này hay vì nguyên nhân gì khác mà tỏ ra lạnh lùng và khắt khe với cậu, nhưng đây cũng không thể trở thành lý do Đường Phong bỏ qua cho Lục Thiên Thần.
Bị ức hiếp thì sẽ phản kích trở lại, đây là châm ngôn cuộc sống của Đường Phong.
Bằng không, một mặt cam chịu làm túi trút giận sẽ chỉ khiến người ta nghĩ cậu dễ bắt nạt, thậm chí là bị coi thường, có đôi khi tính cách quyết định số phận, người đáng thương tất có chỗ đáng trách của họ, hận cũng không cãi.
"Tôi nghe nói lúc trước cậu rơi xuống biển là bởi vì lúc đóng phim, cậu và Ca Trần sản sinh một ít mâu thuẫn, sau đó hai người cùng nhau rơi vào trong biển." Charles đột nhiên nhắc tới chuyện này, trong con ngươi lóe ra vài phần xảo quyệt.
"Anh cũng cảm thấy là tôi sai?" Đường Phong cười cười, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, chậm rãi nói: "Cho dù tất cả là vì tôi dựng lên, tôi nghĩ tôi cuối cùng đã nếm tới quả đắng rồi."
Charles mím môi cười, nhìn người ngồi đối diện anh ưu nhã cùng ăn: "Tôi chỉ là cảm thấy đáng tiếc, cậu yêu Lục Thiên Thần như vậy, nhưng cuối cùng cậu ta lựa chọn cứu công nhân công ty khác, mà không phải cậu."
"Lục Thiên Thần lúc ban đầu ở thị trường khai thác giải trí đã từng khá chiếu cố mẹ của cậu, tôi nghĩ trong đó hẳn là cũng có công lao của cậu." Charles giơ lên ly rượu, chất lỏng màu đỏ dưới ánh đèn lộ ra mùi vị máu huyết.
Nói như vậy, Lục Thiên Thần chính là một con sói kiêu ngạo nhìn người bằng nửa con mắt?
Chỉ có điều, Charles nhắc tới chuyện này ở trước mặt cậu làm cái gì?
"Tôi cứ nghĩ hai người là bạn tốt của nhau."
"Cậu ta không đáng để cậu yêu sâu sắc đến vậy."
"Tôi hiện tại đã không còn yêu anh ta nữa." Đường Phong thản nhiên cười, cậu là nói thật, mặc dù Lục Thiên Thần về khoản tướng mạo khí chất rất hợp với khẩu vị của cậu, nhưng trong tự điển Đường Phong cậu còn không có hai chữ "Quay lại".
Đàn ông phụ nữ trên thế giới còn nhiều như vậy, treo cổ trên một thân cây là chuyện lãng phí đến nhường nào.
Charles chớp chớp mắt nhìn: "Vậy cậu yêu tôi không?"
"Trước khi giao dịch kết thúc, tôi sẽ rất rất yêu anh." Coi như là sau khi sống lại tìm một người đàn ông anh tuấn vui vẻ một tháng, Đường Phong thích Charles thẳng thắn, còn có diện mạo và vóc người của anh.
Đường Phong trả lời khiến Charles hết sức hài lòng, loại người có tiền như bọn họ sợ nhất chính là sau khi chấm dứt giao dịch có mấy kẻ gắt gao quấn quít lấy bọn họ không tha, anh hiện tại tuy rằng rất thích Đường Phong, nhưng thời gian một tháng qua đi hẳn là cũng có thể chán chứ?
"Tôi sẽ là một gã tình - nhân ưu tú." Charles cũng không keo kiệt bủn xỉn, anh luôn luôn vô cùng hào phóng với bạn giường thức thời mà xinh đẹp, "Chuyện đổi người đại diện tôi đã nói cho Lục Thiên Thần, sáng mai người đại diện mới của cậu sẽ đến, hai người có thể trò chuyện một chút."
"Tôi ngày mai không cần đi làm cùng anh?" Cuối cùng cũng nghe được một tin tức tốt, hiệu suất làm việc của Charles khiến Đường Phong rất hài lòng.
"Buổi tối ngày hôm nay cậu theo tôi là được."
Chương 15
Ngày không cần đi làm có nghĩa là sáng sớm hôm sau có thể ngủ thẳng tự nhiên tỉnh, Đường Phong mơ mơ hồ hồ nhớ lại lúc tám giờ sáng Charles từ bên người cậu thức dậy, đối phương nói một ít gì đó cậu không nghe rõ, trở mình một thân ôm chăn tiếp tục ngủ.
Chờ đến lúc Đường Phong lần thứ hai tỉnh táo lại đã là chuyện hai tiếng sau, cậu từ trên giường gian nan trèo xuống lại bán mộng du tiến vào phòng tắm, nửa giờ sau, lần thứ hai đi ra cậu cũng đã triệt để thanh tỉnh.
Đường Phong ngồi ở bên giường một bên mặc quần một bên đọc tờ giấy Charles lưu lại cho cậu:
【 Đường thân ái, lúc cậu tỉnh lại thì người đại diện mới của cậu hẳn là đã chờ cậu ở phòng khách, giới hạn của thẻ tín dụng là khoảng bốn mươi triệu, nhàn rỗi không có việc gì thì đi ra ngoài mua chút đồ, nhớ đừng dùng hết luôn đấy - tình nhân hoàn mỹ của cậu, Charles 】
"Thật là. . ." Dự định bao dưỡng cậu thật sao?
Tùy tiện thay một bộ quần áo trắng, Đường Phong cầm lấy thẻ tín dụng nhét vào trong túi áo đi xuống lầu, cậu hiện nay là có chút cần tiền, chỉ là không muốn thực sự để Charles giúp cậu trả tiền biên lai, đành nhớ tiền nợ trước, sau đó trả lại cho Charles vậy.
Thời gian là buổi sáng 10h45′, lúc Đường Phong xuống lầu thấy được người đại diện mới của cậu, một cô gái thoạt nhìn như mới hơn hai mươi vừa tốt nghiệp đại học xong, trên mặt còn đeo một cái mắt kính to gọng đen.
"Xin chào! Anh là Đường Phong đúng không? Tôi là người đại diện mới của anh Trương Vũ, anh có thể gọi tôi là tiểu Vũ." Cô gái đang ngồi ở phòng khách uống trà chán đến chết vừa nhìn thấy người kia xuống thì lập tức đứng lên, con mắt dưới chiếc kính cận nhìn chằm chằm vào người đàn ông từng bước đi tới trước mặt cô, cái miệng khẽ nhếch.
"Làm sao vậy, tôi nhìn giống quái thú lắm sao?" Tên khốn Lục Thiên Thần quả nhiên không nỡ phân cho cậu một người đại diện tốt, nhưng dù sao một cô gái nghiêm túc công tác cũng tốt hơn một kẻ nịnh hót trung niên mập mạp, Đường Phong thân thiện mỉm cười, tiến lên chủ động vươn tay, "Chúng ta đây coi như là chính thức gặp mặt, Đường Phong."
"Ặc, xin chào." Tiểu Vũ vội vàng nắm lại, có chút xấu hổ nói, "Xin lỗi, vừa rồi nhìn chằm chằm vào anh, tôi chỉ là nghĩ anh trong tưởng tượng của tôi không giống. . ."
"Ha hả, không giống thế nào?" Đường Phong nhìn chén trà trên bàn, cẩn thận tỉ mỉ nói, "Tôi còn chưa ăn bữa sáng, cùng ăn đi, không thể cự tuyệt đấy."
"Vâng, cảm ơn anh." Tiểu Vũ vừa cười vừa nói, "Anh so với trên ảnh quyến rũ hơn."
Cô nói chính là lời nói thật, chí ít trước ngày hôm nay gặp Đường Phong cô vẫn cho rằng Đường Phong là một bình hoa chỉ có bề ngoài, lúc cô bị phân phối cho Đường Phong đồng sự trong công ty còn đều đang tiếc hận cho cô, nhưng hiện tại cô biết, xem ra cô là đụng tới vận lớn rồi.
"Cô có một đôi mắt đẹp, ha hả, cảm ơn đã khích lệ." Đường Phong thản nhiên cười, mười phần lực tương tác.
Đường Phong mỗi tiếng nói cử động không hề tương xứng với bề ngoài, tiểu Vũ nhìn bóng lưng cao ngất của người kia có chút nhịn không được tâm động, đến tột cùng trước đó là ai nói cho cô, Đường Phong là một nghệ nhân tính tình tồi tệ, không dễ hầu hạ lại thêm vụng về?
Hiện tại trước mặt cô rõ ràng là một ngôi sao mới ôn nhu săn sóc, lại tràn đầy quyến rũ trong tương lai!
Tiểu Vũ có một loại dự cảm mạnh mẽ, khi người đàn ông này lần thứ hai xuất hiện trước mặt công chúng sẽ khiến cho mọi người kinh ngạc.
Chương 16
"Tôi sẽ nói về tình huống của mình trước một chút, trước đó không lâu vừa xuất viện có một số việc đã quên, cho nên giữa hai người chúng ta hẳn là có rất nhiều chỗ cần trao đổi." Ngồi ở trước bàn ăn, Đường Phong uống một ngụm cà phê, cầm lấy giấy bút ở một bên, "Đầu tiên là, lúc trước tôi nằm viện còn có công tác nào chưa hoàn thành?"
Cũng may tiểu Vũ tuy là một người đại diện mới, nhưng chuyện cần làm tuyệt đối không ít.
Cô ngồi thẳng lưng, từ trong cặp cầm ra một đống tư liệu: "Việc thì cũng không nhiều, công tác chủ yếu là bộ phim 《Quý ngài thời thượng 》đóng cùng với Ca Trần còn chưa hoàn thành, công ty hai bên đã tiến hành trao đổi, bởi phần quay chụp hầu hết đã hoàn thành, anh chỉ cần đơn độc tiến hành quay bù là được."
"Vậy giúp tôi sắp xếp nhanh một chút."
"Được." Tiểu Vũ nhanh chóng nhớ kỹ, cô tiếp tục nói: "Cái khác có một chút tiết mục thông cáo, chủ yếu là. . ."
"Tiết mục thông cáo tạm thời từ chối." Đường Phong nhíu nhíu mày, cậu không thích mấy tiết mục chỉnh người này.
Tiểu Vũ do dự một chút, ngẩng đầu nói rằng: "Những tiết mục này bên trong cũng có mấy cái không tệ, anh có muốn cân nhắc một chút không? Trong đó có một tiết mục là 《tình nhân trong mộng 》, từ ngày phát sóng tới nay có tiếng vọng rất lớn ở trong nước, kỳ mới nhất của 《tình nhân trong mộng 》sẽ tiến hành thay đổi, không ít khán giả và truyền thông đều đang quan tâm, tôi nghĩ nó có trợ giúp rất lớn để anh làm việc lại.
"Vậy phiền cô sắp xếp một phần tư liệu tiết mục cho tôi."
"Được!" Đường Phong đồng ý khiến tiểu Vũ hết sức vui vẻ, cô thực sự là cực kỳ sợ minh tinh không phân rõ phải trái.
"Còn có một tiết mục thuộc về loại minh tinh trò chuyện, anh gần đây đều là thành viên cơ bản cố định của tiết mục kia, bảo trì độ tiếp xúc nhất định đối với anh mà nói hẳn là cũng không phải chuyện xấu, ưm, chỉ là tôi muốn nhắc nhở anh trước, anh và người chủ trì tiết mục kia hình như có chút mâu thuẫn." Tiểu Vũ phân tích, "Tùy tiện từ chối tiết mục, có thể sẽ khiến đài truyền hình không vừa lòng, sẽ có ảnh hưởng đến 《 tình nhân trong mộng 》 anh tham gia.
Hai tiết mục này xem ra là cùng một đài truyền hình, Đường Phong trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Được rồi, cái này cũng bảo lưu." Dù sao nếu như không thích hợp cậu sẽ nghĩ biện pháp từ chối, thực sự không được nữa thì đành nhờ Charles vậy.
"Chuyện cuối cùng là, người đại diện trước giúp anh nhận một vai phụ trong một bộ phim truyền hình, tuy rằng chỉ là vai phụ, nhưng tôi đã xem qua kịch bản, hình tượng của nhân vật kia cũng không có gì không tốt."
"Là dạng phim truyền hình gì?" Đường Phong cuối cùng cũng có hứng thú, còn hơn lên tiết mục cậu càng muốn đi đóng phim.
Đóng phim giống như là linh kiện không thể thiếu trong sinh mệnh của cậu, thiếu một linh kiện như vậy cậu vẫn có thể sống sót, nhưng sẽ không ung dung tự tại như thế.
"Là một bộ phim cổ trang xuyên qua, người chế tác hiện nay ở trong nước đang bị chỉ trích, phim truyền hình của ông ta tuy rằng bị người mắng rất gay gắt thế nhưng tỉ lệ người xem thu được luôn luôn tốt, ở phương diện này nói chính là một cô gái không cẩn thận xuyên qua đến một thế giới hoàn toàn không tưởng, chủ yếu là lấy phần diễn cung đình, ở bên trong anh đóng vai một nhạc công cung đình, xem như là thầm yêu nữ diễn viên, cuối cùng để bảo vệ nữ diễn viên mà chết." Tiểu Vũ lật lật tư liệu.
Nhân vật chính diện bi tình, nếu như diễn tốt thì sẽ cực kỳ bắt mắt, có thể khiến cho khán giả đồng cảm.
Đường Phong gật đầu, bây giờ còn không phải lúc cậu được chọn phim, cậu hiện nay cũng không có tư cách này, vai diễn như vậy tuy rằng không có ý nghĩa đặc biệt gì nhưng cũng rất cần thiết, chí ít cũng có thể có chút thu nhập.
"Lúc nào tôi vào tổ phim?" Đường Phong hỏi.
"Nửa tháng sau sẽ quay phim truyền hình, tôi sẽ đem kịch bản và một ít tư liệu đưa cho anh."
"Tốt lắm, cuối tuần tôi có một buổi phỏng vấn, cô đến lúc đó cũng tới đi." Đường Phong đứng lên, nở nụ cười, "Buổi chiều có rảnh không?"
"A? Cái này, không có việc đặc biệt gì." Tiểu Vũ cũng nhanh đứng lên, "Chủ tịch Lục nói, tôi hiện tại đi theo ngài, một người nghệ nhân."
"Vậy buổi chiều chúng ta đi mua một ít quần áo, thuận tiện cũng thay đổi tạo hình." Đường Phong nhíu nhíu mày, cậu phải đi cắt tóc một chút, sợi dài sợi ngắn không đẹp mắt.
Chương 17
Thân là một nghệ nhân, trước khi còn chưa triệt để nổi tiếng thì trang phục quần áo mình mặc, kiểu tóc trang điểm, toàn bộ tất cả đều có thể trở thành danh thiếp bên ngoài, ăn mặc khéo léo không chỉ có thể tăng thêm thiện cảm của một bộ phận khán giả đối với bản thân, cũng có thể chiếm được tôn trọng nhất định từ đồng nghiệp.
Quần áo không nhất định phải nhiều, nhưng nhất định phải tinh, nhất là đối với nam nghệ nhân mà nói, bọn họ thường thường không cần giống nữ minh tinh mua quần áo và trang sức đắt tiền, nhưng mỗi một chiếc quần áo mặc trên người nhất định phải có khuynh hướng cảm xúc.
Tiểu Vũ không phải chưa từng tới cửa hàng tổng hợp, nhưng cả đời cô thì đây vẫn là lần đầu tiến bước mạnh mẽ vào cửa hàng trang phục xa hoa như Armani, mắt mở trừng trừng nhìn Đường Phong giống như một người khách quen, thuần thục trao đổi với nhân viên cửa hàng, tinh chuẩn chọn Âu phục, mặc thử, sau lấy thẻ tín dụng ra trả tiền, tiểu Vũ đột nhiên có một loại lỗi giác bước vào một đẳng cấp khác.
Cô trước kia từng tra xem tin tức về Đường Phong, trước khi cô gặp Đường Phong bản thân cô vẫn cho rằng Đường Phong đi theo chính là tinh phẩm Hàn thức nam, nhưng hiện tại xem ra Đường Phong dự định thay đổi hình tượng? Rõ ràng là đi theo con đường ôn văn nho nhã, nhưng cô không thể không thừa nhận, Đường Phong mặc vào Âu phục cộng thêm khuôn mặt cổ điển, thực sự là. . . Đẹp trai muốn chết!
"Các cô ấy đều đang nhìn anh." Đi bên cạnh một người siêu cấp đẹp trai, tiểu Vũ khó tránh khỏi có chút kích động, bên người không ít nam nữ đều nhìn bọn họ với ánh mắt cực kỳ hâm mộ, được rồi, có thể phần lớn là đang hâm mộ cô.
"Cô cũng rất đẹp." Đường Phong dừng lại bước chân, đưa tay đẩy đẩy tiểu Vũ cùng nhau đi vào một cửa hiệu cắt tóc, vừa cười vừa nói, "Làm người đại diện của tôi có thể đeo khung đen, nhưng cô đại biểu cho phát ngôn và quan hệ xã hội của tôi, vậy nên thân ái, ngày hôm nay tôi sẽ giúp cô trang hoàng một chút."
"A?" Tiểu Vũ há to miệng.
"Muốn biết phụ nữ có tiền ở nước Mỹ mọi người ăn mặc thế nào không?
"Thế nhưng, tôi. . ."
"Một quý cô ưu nhã là không thể từ chối quà tặng từ một quý ông, coi như là vì ngày đầu tiên cho chúng ta nhận thức, ngày hôm nay tôi trả tiền."
Tiểu Vũ cuối cùng chỉ có thể bị kéo vào cửa hiệu cắt tóc.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi tiểu Vũ bị Đường Phong mệnh lệnh phải ăn mặc quần áo ngày hôm qua cậu mua cho cô, giày cao gót cùng với kiểu tóc mới đi vào ngành giải trí của tập đoàn Thiên Thần, vô số ánh mắt tức khắc ào ào nhìn lên trên người cô.
"Trời ạ, đây là mỹ nữ từ đâu tới?"
"Tiểu Vũ, cậu có phải đi nhầm chỗ không? Cậu quả thực hẳn là đi đến công ty luật tốt nhất ở New York, quần áo này đều là hàng hiệu đó, cậu cuối cùng cũng chịu bỏ tiền đi trang điểm? Thật nhìn không ra, phẩm vị của cậu tốt như vậy."
"Tóc là làm chỗ nào?"
"Giầy là đi đâu mua?"
Tiểu Vũ thực sự là thụ sủng nhược kinh, chỉ có thể lần lượt trả lời đồng sự, khi cô cuối cùng nói mấy thứ này toàn bộ đều là Đường Phong phối trí cho, tất cả mọi người lộ ra biểu tình không thể tin được.
"Đường Phong? Mình nhớ là anh ta rất keo kiệt mà."
"Cậu khẳng định Đường Phong cậu nói chính là Đường đại thiếu gia mà chúng ta biết kia? Anh ta có phẩm vị tốt như vậy? !" Một người nữ đồng sự thiếu chút nữa hét lên.
"Trước kia mình cũng giống các cậu chỉ nghe một ít tin đồn, cứ như vậy mà nghĩ anh ấy là một nghệ nhân không hiểu chuyện, nhưng qua ngày hôm qua thật là. . . Anh ấy thật đẹp trai, tính tình lại hoà nhã, dù sao sau đó các cậu thấy Đường Phong sẽ biết, anh ấy tuyệt đối tuyệt đối là tương lai rộng mở!" Tiểu Vũ có chút ít tự hào, mấy động tác nhỏ của Đường Phong đã hoàn toàn thu phục được cô bé này.
Những người khác mặc dù có chút hiếu kỳ nhưng cũng không để ở trong lòng mấy, thậm chí có người còn đang chờ xem kịch vui, một tiểu minh tinh tuột dốc dùng tiền đi lấy lòng một người đại diện cũng không phải là chuyện lạ, có thể qua không lâu sau Đường Phong sẽ lộ nguyên hình.
Hơn nữa ngày đó Charles mang theo Đường Phong đến công ty cũng có rất nhiều người thấy, tiền của Đường Phong từ đâu ra? Mọi người hiểu trong lòng không nói, trong giới giải trí này minh tinh bị người bao dưỡng có nhiều lắm, nói một câu không dễ nghe, Ca Trần tuy rằng là một đại minh tinh, nhưng lúc đó chẳng phải bị Tô Khải Trình dùng tiền nâng đỡ lên sao.
Chỉ là vòng tròn này hiện thực lại thế lực, bọn họ chỉ biết nghĩ tiểu minh tinh như Đường Phong đang bán thân thể đổi tiền, mà cho tới bây giờ cũng không ai nghĩ Ca Trần có chỗ nào không đúng.
Chương 18
Đường Phong lúc trước cũng chưa thực sự đặt chân vào giới giải trí trong nước, cũng may cậu quen biết một ít bạn bè điện ảnh và truyền hình trong nước, lúc tụ họp cũng sẽ thường xuyên nghe bạn nói chuyện một ít tin đồn thú vị của giới giải trí trong nước, còn hơn nước Mỹ thương nghiệp hóa, ở chỗ này nếu như không phải có loại xuất thân như là hãng phim Bắc Kinh, rạp chiếu phim, nhạc kịch chính quy thì thực ra rất khó ngóc đầu lên.
Nguyên nhân cuối cùng, năng lực tiếp thu diễn viên có xuất thân chính quy của nội địa càng mạnh, giống như là học sinh cùng một trường học đi ra xã hội cùng vào trong một công ty, thường thường sẽ bởi vì có quan hệ bạn học cũ mà tự nhiên đi lại gần hơn, một tiếng đàn anh đàn chị càng có thể kéo gần cự ly giữa hai bên. Ngoại trừ điện ảnh và truyền hình bản thân coi trọng chính quy ra, còn có chính là diễn viên xuất từ các trường đại học trường cao đẳng thường thường cũng có được tài nguyên những người khác không có, nó gọi là tài nguyên trường học cũ.
Nhưng những thứ này chồng cùng một chỗ cũng không nhất định có thể lót thành con đường thênh thang cho tương lai, chỉ cần mở ra cánh cửa đầu tiên của giới giải trí, nếu như bản thân diễn viên có phẩm chất ưu tú, chỉ số cảm xúc EQ và chỉ số thông minh IQ cũng không tệ, như vậy thành danh cũng chỉ là vấn đề sớm muộn.
Nhưng xét đến cùng, nếu như không khiến người ta kính nể được bao nhiêu, nếu như không phải đột nhiên trong lúc vô tình nổi tiếng, không ai nâng đỡ, vậy cũng rất khó nổi tiếng, đây là cái gọi là quan hệ giữa người và người.
Đường Phong khi còn sống đã là một phú ông hàng tỉ, đáng tiếc chính là sau đó cậu đã sớm đem toàn bộ tài sản quyên tặng, con đường hiện tại ở trước mặt cậu rất đơn giản, hoặc là thỏa hiệp với tiềm quy tắc, hoặc là đi theo con đường của mình.
May là, Đường Phong cũng không cảm thấy lấy tài năng của mình cần đi con đường tiềm quy tắc.
Về phần hiện nay Charles ở chung với cậu, xét thấy Charles lời nói cử chỉ không tệ cùng với nhu cầu bình thường, Đường Phong không ngại kiên nhẫn ở cùng với đối phương trong thời gian ngắn.
Buổi tối Charles về đến nhà bị người nào đó vừa tắm rửa xong quả thực là làm kinh diễm một trận, tay anh gõ lên cạnh cửa huýt sáo về phía Đường Phong đang ngồi ở trên giường đọc sách.
Ưu điểm ngoại hình của Đường Phong là ở chỗ phong cách hơi cổ điển, cùng với khuôn mặt có thể nói là như vẽ đi ra, kiểu tóc thần tượng lúc trước không hề tăng thêm sức hấp dẫn, trái lại phản tác dụng, ngũ quan tinh tế chân chính thường thường là tóc ngắn lưu loát mới có thể thể hiện, huống chi bản thân Đường Phong cũng không phải rất thích loại hình Hàn thức, loại hình này tối đa là cho thần tượng có thể xen vào trong phim truyền hình, bước vào trong điện ảnh sẽ có vẻ rất yếu.
Cho tới bây giờ, cũng không có một người nam tính siêu sao nào nhờ vào bề ngoài ôn nhu mà thành công, trái lại một ít nam minh tinh vì có tướng mạo quá ôn nhu mà phá huỷ con đường trở thành hình nam chân chính.
"Xem ra tôi không cần tìm chuyên gia tạo hình cho cậu nữa, Đường Phong, cậu không đi làm nhà thiết kế có cảm thấy hơi lãng phí nhân tài không?" Charles đi nhanh tới, anh ngồi ở bên giường hướng bên người người kia ngửi ngửi, thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt sau khi tắm rửa.
Đem quyển sách đặt lên trên tủ ở một bên, Đường Phong dịch dịch vị trí sang bên cạnh, cậu hiện tại vẫn như cũ ở trong khách phòng, Charles thỉnh thoảng sẽ qua đêm ở đây, ngẫu nhiên bọn họ cũng sẽ qua đêm trong phòng ngủ của Charles, hai người đều thông minh không nói chuyện cảm tình, hai bên hiểu trong lòng không nói.
"Anh uống rượu?" Đường Phong thản nhiên cười, Charles tiếp cận rất gần, cậu có thể nghe thấy mùi rượu trên người đối phương, "Tôi giúp anh rót chén nước."
"Không cần, chỉ là uống một chút, cậu có thể quan tâm tôi như thế, tôi thực sự là hài lòng." Charles ôm Đường Phong nhẹ nhàng hôn lên cổ cậu, "Ngày kia có một bữa tiệc rượu, đến lúc đó cậu đi với tôi, đạo diễn Lý Nguy và phu nhân cũng sẽ đến dự, cậu có thể tâm sự một chút với bọn họ, điều này sẽ giúp đỡ cậu trong buổi diễn thử vào cuối tuần."
"Tôi sẽ không để anh mất mặt." Đường Phong nhẹ nhàng cười, cậu biết Charles đang lo lắng cái gì, thể diện của đàn ông xã hội thượng lưu.
"Cậu có đôi khi thực sự là thông minh thẳng thắn. . . Khiến tôi yêu thích." Charles cúi người đem người kia áp xuống.
Chương 19
Tiệc rượu thuộc về tính chất tư nhân, người tới không tính quá nhiều nhưng mỗi người đều có địa vị hết sức quan trọng ở thành phố S, các minh tinh của tập đoàn Thiên Thần và giải trí Tô thị giống như hoa hồ điệp qua lại không ngớt giữa đoàn người hào hoa phú quý, trong tay nâng lên ly rượu sâm banh vội vàng mở rộng mối quan hệ, nói không chừng lại có thể lôi kéo đại lão gia bằng lòng đầu tư điện ảnh cho mình thì sao?
Đường Phong cũng không phải rất thích tiệc rượu, thứ nhất là tửu lượng của cậu rất kém, bởi vì thân thể lúc trước cũng phải ít uống rượu, thứ hai là tiệc rượu bề ngoài hoa lệ thực chất bên trong đều là quan hệ tiền tài lợi ích, nhưng dù sao đang ở trong vòng tròn này, lợi dụng tiệc rượu để kết bạn cũng đã thành chuyện bắt buộc đối với mỗi người.
Một ít trường hợp cần phải xã giao Đường Phong cũng sẽ không khước từ, ở trong vòng tròn này giả vờ thanh cao là rất không cần thiết, đương nhiên cũng có thể đặc biệt độc hành, nhưng vẫn phải có một đám bạn tài hoa hơn người mới không bị biển người bao phủ.
Tiệc rượu lần này chủ yếu là để chúc mừng tập đoàn Thiên Thần của Lục Thiên Thần và giải trí Tô thị của Tô Khải Trình hợp tác mà tổ chức, hai vị đại lão gia này không thể không trở thành nhân vật tiêu điểm của tiệc rượu, nhưng được quan tâm nhất vẫn là Ca Trần trên người có hai tin tức lớn, Ca Trần thực sự rất thích mặc âu phục trắng, cho dù là ở tiệc rượu cũng là một bộ âu phục trắng giá cao, càng giống như một đóa sen trắng thanh lệ thoát tục không dính bụi trần.
Nhưng mà, như vậy có thấy quá nhạt nhẽo một chút hay không?
Mỗi lần thấy Ca Trần dùng khuôn mặt tái nhợt mặc một thân trắng muốt, Đường Phong luôn luôn có một loại xung động muốn tiến lên quan tâm sức khỏe thân thể của cậu ta, đẹp thì đẹp thật, nhưng khó tránh khỏi thiếu mất vẻ đẹp lực lượng của đàn ông.
"Anh có chắc là muốn nắm tay tôi đi ra ngoài?" Đường Phong đứng ở trên lầu nhíu mày.
Đồng dạng làm một trong những chủ nhân tiệc rượu lần này, Charles cung cấp nơi tổ chức tiệc rượu, đương nhiên là phải có phòng chờ VIP người khác không có, vốn là khuôn mặt anh tuấn hỗn huyết, Charles mặc vào lễ phục Anh thức càng có vẻ thuần chất ưu nhã, thêm một cái quyền trượng nữa thì đúng là đế vương của một quốc gia.
"Tôi hưởng thụ ánh mắt ao ước và đố kị của mọi người." Charles nhìn từ trên xuống dưới người đã mặc xong âu phục, màu đen và lam đậm phối hợp khiến Đường Phong hoàn hoàn toàn toàn thể hiện ra quý khí từ bên trong, âu phục đo đạc vừa đủ ôm vòng lấy vóc người cực tốt khiến người ta ước ao của người kia, cả người đều chứa một loại cảm giác tươi sống, giống như là một vị hoàng thân thất lạc của quốc gia nào đó.
Trên thực tế so với Ca Trần được Lục Thiên Thần và Tô Khải Trình theo đuổi, Charles thật sự nghĩ Đường Phong càng khiến anh thích thú, được rồi, có thể đây là khác biệt thẩm mỹ quan giữa Trung Quốc và Phương Tây?
Nhưng Charles vẫn nghĩ, phẩm vị và ánh mắt của anh vô cùng tốt.
Kết quả của việc sống đến ba mươi bảy tuổi qua đời vì bệnh tim, rồi chẳng biết tại sao lại sống lại chính là, Đường Phong hiện tại đã không thèm quan tâm đến cái nhìn của người ngoài, người sống nên tùy ý tự nhiên, từ phương diện này đến xem, cậu rất tán thưởng Charles cởi mở.
"Mời." Để ý lại cà vạt, Charles quý phái vươn tay về phía người kia.
Đường Phong trang nhã nắm tay Charles, hai người đàn ông anh tuấn lỗi lạc đang từ trên lầu đi xuống, trong lúc nhất thời, bảy tám phần mười ánh mắt trong sảnh đều đặt lên trên hai người, cảm giác này có một chút khiến Đường Phong cảm thấy dường như trở lại cuộc sống thân là siêu sao lúc trước, được những người ham mê điện ảnh và giới truyền thông quan tâm.
Luống cuống sao? Đương nhiên sẽ không.
Thoải mái lễ phép mà không mất tự nhiên tặng đi dáng tươi cười đầy mê hoặc.
Chương 20
Mặc kệ Đường Phong có muốn hay không, Charles trực tiếp kéo tay cậu hướng đến chỗ mấy người Lục Thiên Thần và Tô Khải Trình bọn họ, được rồi, có thể cái người hỗn huyết bề ngoài quý ông bên trong bất cần đời này chỉ là bởi vì thấy đạo diễn Lý Nguy và phu nhân đang ở bên cạnh Lục Thiên Thần, nhưng Đường Phong cũng không cho rằng đạo diễn Lý Nguy sẽ cùng Lục Thiên Thần trò chuyện cả một đêm, cũng không cảm thấy trực tiếp đi đến như vậy sẽ mang đến hiệu quả tốt.
Đường Phong âm thầm trừng mắt Charles mặt mang dáng tươi cười, người này dẫn cậu đến tiệc rượu, ngoại trừ bán cho cậu một cái nhân tình để cậu có cơ hội tiếp cận đạo diễn Lý Nguy, xem ra cũng là dự định xem kịch, ác liệt mười phần, không có một người tốt.
"HI! ( chào hỏi nha! ) Tôi nghĩ hẳn là không quấy rầy đến các vị nói chuyện phiếm đấy chứ?" Charles luôn luôn cười đến vô cùng quyến rũ, trong miệng nói lời xin lỗi, người lại kéo Đường Phong xâm nhập vào vòng tròn nói chuyện, Đường Phong lựa chọn ngậm miệng lại, sau đó lễ phép gật đầu chào hỏi mọi người.
"Giới thiệu một chút, bạn của tôi Đường Phong." Charles rõ ràng không muốn cứ như thế buông tha Đường Phong, nhiệt tình giới thiệu với đạo diễn Lý Nguy và phu nhân.
Bình thường minh tinh giống cậu vào tuổi này sẽ làm như thế nào? Lần đầu thấy đại đạo diễn lợi hại như vậy không chừng đã sớm cháng váng đầu, hơn nữa là nói năng lộn xộn, hoặc là khiêm tốn quá độ, hoặc là quá mức nhiệt tình khiến người ta khó có thể ngăn trở.
Đường Phong không biết Charles là dự định xem kịch hay là cố ý thử cậu, lấy độ hiểu biết của Charles và Lục Thiên Thần, có thể hai người đàn ông này sớm đã dò xét cậu, cậu cũng tin tưởng "Đường Phong" Trong miệng Lục Thiên Thần sẽ không là cái dạng hiện tại này, nhưng thực sự là xin lỗi, cậu mặc kệ Lục Thiên Thần hiểu rõ "Đường Phong" sẽ thấy cậu thế nào, nếu đã sống lại, cậu sẽ dựa theo phương thức mình thích mà sống, chứ không phải mô phỏng theo người khác đóng vai "Đường Phong".
Điện ảnh là diễn trên màn ảnh, mà không phải trong sinh hoạt cả đời.
"Xin chào đạo diễn, xin chào Lý phu nhân, tôi là Đường Phong, rất vui được gặp các vị." Không kiêu ngạo không siểm nịnh, tự nhiên trang nhã, ung dung giơ tay nhấc chân khiến người ta cảm giác rất không tệ.
Đường Phong đời trước đã gặp qua đạo diễn Lý Nguy và phu nhân của ông, cũng rất rõ hai vị trưởng bối này cũng không thích xã giao mà đặc biệt là nói chuyện phiếm với người xa lạ, tùy tiện tiến lên sẽ chỉ tăng thêm phản cảm của đối phương, lễ phép giản đơn giới thiệu, quá đủ.
"Cậu tên Đường Phong?" Lý phu nhân hơi kinh ngạc.
"Lý phu nhân cũng có bạn tên này sao?" Đương nhiên là có, chính là tôi đời trước nha.
Lý phu nhân nhàn nhạt cười, trong mắt lộ ra vẻ u sầu không thể nhận ra: "Ừ, trùng hợp tôi cũng có một người bạn tên là Đường Phong, tính tình của cậu và cậu ấy thật ra có vài phần giống nhau."
Cũng không có dừng lại quá lâu ở một trọng tâm câu chuyện, Tô Khải Trình bọn họ rất nhanh lại nói đến điện ảnh, chỉ có điều là giống như Đường Phong suy nghĩ, người không thích xã giao đồng dạng cũng không thích trong trường hợp này bàn chuyện công tác, đạo diễn Lý Nguy tùy tiện nói mấy câu lấy lệ cho qua, Đường Phong lẳng lặng đứng ở một bên nghe, thỉnh thoảng cũng có thể cảm giác được đạo diễn hướng ánh mắt nhìn cậu.
Khi tất cả mọi người bên người đang nói chuyện, một mình một người trầm mặc nghe sẽ khiến người ta chú ý, đây xem như là một khởi đầu tốt nhưng còn chưa đủ để khắc sâu ấn tượng khó có thể quên đến ngực đạo diễn Lý Nguy.
Đường Phong có ưu thế mọi người không có, cậu có kinh nghiệm, có diễn kỹ, cũng đã sớm xem qua bản phác thảo kịch bản của đạo diễn Lý Nguy, cho nên cậu biết đạo diễn muốn tìm một người diễn viên như thế nào.
Vừa vặn lúc này, trong tiệc rượu vang lên một đoạn nhạc điệu Tăng-gô.
"Charles, không mời tôi khiêu vũ sao?" Đường Phong nhìn về phía người bên cạnh, trong phim có một màn hai diễn viên chính cùng nhảy điệu Tăng-gô, cũng là một trong những bộ phận đặc sắc nhất của bộ phim, trùng hợp Lý phu nhân cũng là một quý bà yêu thích điệu Tăng-gô.
Có đôi khi nói nhiều, cũng không bằng một điểm hành động thực tế.
Chỉ là. . .
"Tôi cũng không giỏi điệu Tăng-gô" Charles đẩy Lục Thiên Thần đi ra ngoài, "Thiên Thần là một cao thủ vũ điệu, cậu ấy nhất định rất vui lòng nhảy cùng cậu một khúc."
"Chủ tịch Lục không cần miễn cưỡng." Đùa gì chứ, khiêu vũ với tòa núi băng này sao?
"Không miễn cưỡng, mời." Lục Thiên Thần vậy mà lại đứng dậy, Ca Trần gần đó yên lặng uống rượu, sắc mặt không phải tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro