Chương 13: Hành hạ
Sự bối rối và phủ nhận của Hàn Liệt không kéo dài được bao lâu. Mấy ngày sau, anh ta nhận được lời mời tham dự một buổi tiệc thường niên của hội những người giàu có, thực chất là một cuộc thác loạn kín nhằm mục đích giải trí và mở rộng các mối quan hệ "bẩn".
Trong cuộc gọi với bạn bè, một gã trong nhóm lên tiếng: "Này Liệt, nghe nói cậu có 'người mới' phải không? Dạo này kín tiếng quá đấy. Đưa cậu ta đến cho bọn tôi chiêm ngưỡng xem nào."
Hàn Liệt chần chừ một thoáng. Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng. Trước đây, anh ta luôn sẵn lòng khoe khoang "món hàng" mới, nhưng với Tuyết Mân, anh ta hơi đắn đo. Rõ ràng Liệt không muốn ánh mắt dò xét hay cái chạm cợt nhả của bạn bè lên Tuyết Mân.
Tuy nhiên, Liệt gạt bỏ cảm giác đó. Chỉ là thói quen cũ đã lấn át thói quen mới mà thôi, anh ta tự nhủ. Nếu anh giữ cậu quá kỹ, chẳng phải là thừa nhận sự đặc biệt sao?
Liệt cúp máy và gọi Tuyết Mân. Cậu đang miệt mài trong thư viện, tay cầm chổi lông gà làm vệ sinh.
"Tắm rửa và mặc bộ đồ tôi chọn. Tối nay em đi với tôi."
Tuyết Mân không hỏi đi đâu, chỉ vâng lời tuyệt đối. Liệt đã chọn cho cậu một bộ vest đen cao cấp, ôm sát cơ thể, tôn lên vóc dáng mảnh khảnh nhưng đầy sức sống của cậu.
Khi Tuyết Mân bước ra, Liệt nhìn cậu. Anh ta phải thừa nhận, cậu bé này có một sức hấp dẫn thuần khiết mà những người tình trước không hề có. Sự ngây thơ đã bị hủy hoại, cùng với chút gì đó rung động tội lỗi trong ánh mắt cậu, tạo nên một sự mê hoặc chết người.
"Tốt" Liệt gật đầu. "Nhớ kỹ, tối nay không được rời khỏi tầm mắt tôi".
Tuyết Mân gật đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười ngoan ngoãn nhất. Cậu cảm thấy hồi hộp. Đây là lần đầu tiên cậu bước vào thế giới xã hội của Hàn Liệt.
Hôm diễn ra buổi ăn chơi phóng túng, Hàn Liệt dùng chiếc Sian FKP 37 chở Tuyết Mân. Chiếc xe dừng lại trước một quán bar bên bờ biển. Âm nhạc chát chúa, ánh đèn mờ ảo, và những tiếng cười điên dại vọng ra. Đây là một buổi trình diễn của tiền bạc và dục vọng.
Khi Liệt và Tuyết Mân bước vào, mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ. Tuyết Mân nắm chặt tay lại, cảm thấy một sự sợ hãi lạnh lẽo. Con ngươi của những người ở đây - những người đàn ông trần trụi, những người phụ nữ ăn mặc thoải mái - đều dán vào cậu với sự tò mò và thèm khát lộ liễu.
Liệt giữ Tuyết Mân bên cạnh, tay đặt mạnh lên eo cậu như một lời tuyên bố chủ quyền.
"Chà, cuối cùng cũng chịu mang đến rồi à, Hàn tổng?" Một người bạn xã giao của Liệt, bước đến, mắt dán chặt vào Tuyết Mân.
"Thằng bé này đẹp đấy," gã bạn cười nham hiểm, định đưa tay chạm vào má Tuyết Mân.
Tuyết Mân giật mình rụt người lại một chút. Lòng biết ơn và sự rung động cậu dành cho Liệt bắt đầu bị thử thách bởi sự sợ hãi thực tế.
Liệt đột ngột gạt mạnh tay gã bạn ra.
"Cậu ta là của tao" Liệt lạnh lùng cảnh báo, giọng nói không còn là lời nói đùa mà là một sự đe dọa thực sự. "Mày chỉ được phép nhìn."
Hành động bảo vệ này khiến Tuyết Mân ngước lên nhìn Liệt, ánh mắt đầy sự ngạc nhiên và một tia hạnh phúc nhỏ nhoi.
Tuy nhiên, sự bảo vệ này cũng khiến Hàn Liệt cảm thấy hoang mang tột độ. Anh ta không hề có ý định bảo vệ. Anh ta chỉ không muốn bất cứ ai khác chạm vào món đồ chơi của mình.
Liệt nhìn vào đôi mắt đang ngập tràn lòng biết ơn của Tuyết Mân, và lại cảm thấy cái cảm giác sai sai đáng ghét đó.
Anh biết mình đã hành động hơi quá, và cần phải phủ định ngay lập tức cái cảm giác khó chịu, bảo vệ đó bằng cách nhập hội như mọi khi.
"Được rồi" Liệt nói, giọng trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn hơn. "Không khí hôm nay hơi nhàm chán. Chúng ta chơi trò cũ đi."
Liệt đặt Tuyết Mân ngồi xuống chiếc ghế da lớn ở trung tâm phòng khách. Ánh đèn màu tím và xanh dương từ hệ thống chiếu sáng hắt vào cơ thể cậu, khiến cậu trông như một món quà được bày biện hoàn hảo.
"Món quà của tao sẽ là người phục vụ chính cho buổi tiệc này," Liệt tuyên bố.
Trò chơi bắt đầu. Liệt ép Tuyết Mân thực hiện những hành động mang tính sỉ nhục và phục tùng tột độ trước mặt nhóm bạn giàu có, những người đàn ông đẹp trai, thành đạt nhưng tâm hồn trống rỗng này.
Một tên đàn ông với cơ thể săn chắc và bộ vest hàng hiệu, bước đến đầu tiên. Hắn ta nhìn Tuyết Mân với ánh mắt thèm khát lộ liễu.
Liệt bắt Tuyết Mân quỳ gối, sau đó anh ta dùng vai cậu làm gạt tàn để dập điếu thuốc của mình. Hành động này là sự tuyên bố về quyền lực tàn bạo nhất.
Sau đó, gã đàn ông yêu cầu Tuyết Mân rót rượu cho hắn ta theo cách mà Liệt đã dạy: dùng miệng. Tuyết Mân làm theo trong sự nhục nhã tột cùng, ánh mắt cậu mờ đi vì nỗi đau tận tâm can.
Hàn Liệt ngồi đó, cố gắng ép bản thân thỏa mãn khi thấy Tuyết Mân bị hạ thấp. Anh ta muốn chứng minh cho bạn bè và cho chính mình thấy rằng, Tuyết Mân chỉ là một món hàng.
Nhưng khi nhìn thấy sự tuyệt vọng ẩn sau vẻ ngoan ngoãn của Tuyết Mân, sự khó chịu trong Liệt lại tăng lên. Anh ta bực bội khi thấy Tuyết Mân phải cúi đầu trước những người đàn ông khác.
Khi Tuyết Mân đang cúi người rót rượu cho tên kia, hắn đột nhiên dùng ngón tay thon dài, lạnh lẽo chạm vào cổ tay cậu, rồi nhanh chóng trượt lên xương quai xanh một cách đầy ám chỉ.
RẦM!
Hàn Liệt đứng bật dậy. Anh ta không hề phát ra một lời đe dọa, nhưng ánh mắt anh ta sắc lạnh như băng, khiến cả căn phòng đột ngột im bặt. Cả tên đàn ông cũng phải tái mặt trước sát khí đó.
Liệt bước đến, nắm mạnh cổ tay hắn, siết chặt đến mức hắn phải rên lên đau đớn.
"Làm gì vậy?" Liệt gằn giọng, giọng nói trầm thấp, đầy sát khí.
"Tôi... tôi xin lỗi, Liệt," Tên đàn ông lắp bắp, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. "Chỉ là... đùa thôi mà. Tôi nghĩ cậu ta là 'công cụ phục vụ chung'..."
Liệt buông tay, nhìn hắn ta một cách khinh miệt, sau đó quay sang Tuyết Mân. Anh ta kéo mạnh Tuyết Mân đứng dậy, hành động đó thô bạo đến mức khiến cậu suýt ngã.
"Đủ rồi," Liệt lạnh lùng ra lệnh, không thèm nhìn lại bạn bè. "Về nhà."
Anh ta kéo Tuyết Mân ra khỏi căn phòng thác loạn, không thèm chào hỏi bất kỳ ai. Tuyết Mân bị kéo đi, cảm thấy sự bảo vệ của Liệt là một lời tuyên bố ghê rợn: Cậu là đồ vật thuộc sở hữu cá nhân, không ai được phép chạm vào.
Cơn ghen tuông của Liệt đã phá vỡ sự phủ nhận của chính anh ta. Anh ta biết mình đã vượt quá giới hạn, và giờ anh ta cần một hành động mạnh mẽ để tái khẳng định quyền lực và dập tắt cảm xúc kỳ lạ đang bùng cháy bên trong.
Chiếc Lamborghini lao đi trong đêm, tốc độ nhanh đến mức điên rồ, phản ánh cơn thịnh nộ đang sôi sục trong lồng ngực Hàn Liệt.
Tuyết Mân ngồi im thin thít bên cạnh, cơ thể cậu run rẩy, không phải vì tốc độ mà vì sự sợ hãi đối với sát khí lạnh lẽo phát ra từ Liệt.
Liệt không nói một lời nào. Khuôn mặt anh ta căng như dây đàn. Anh ta cố gắng tự trấn an mình: Không phải ghen. Chỉ là cậu ta là vật sở hữu của mình.
Khi về đến căn penthouse, Liệt mở cửa xe, lôi Tuyết Mân ra ngoài và kéo thẳng cậu vào thang máy riêng.
"Hàn tổng..." Tuyết Mân lắp bắp, sợ hãi nhìn khuôn mặt giận dữ của anh ta.
Liệt không trả lời. Anh ta đẩy Tuyết Mân ra khỏi thang máy khi cửa vừa mở, thẳng vào phòng ngủ.
Cánh cửa phòng bị Liệt đóng sầm lại, như một lời tuyên bố về cuộc hành quyết sắp xảy ra.
"Hàn tổng...sao đột nhiên..?" Tuyết Mân kinh hoàng lùi lại.
"Sao? Tôi muốn trừng phạt em vì đã để nó chạm vào" Liệt tiến lại gần, vẻ mặt dữ tợn. "Em là của tôi, từ đầu đến chân. Không ai được phép nhìn hay chạm vào em ngoài tôi".
Liệt túm lấy cổ áo vest hàng hiệu của Tuyết Mân và xé toạc nó ra. Anh ta muốn phá hủy tất cả mọi thứ liên quan đến buổi tiệc bẩn thỉu kia.
"Tôi sẽ dạy cho em biết, ai mới là chủ nhân của em" Liệt gằn giọng.
Cơn ghen tuông bị phủ nhận đã biến thành bạo lực tình dục. Liệt ném Tuyết Mân lên chiếc giường lớn, anh ta không còn muốn gần gũi hay phục tùng nữa. Anh ta muốn tái khẳng định quyền sở hữu bằng sự đau đớn và thống trị.
Màn chiếm đoạt đêm đó diễn ra một cách hung hãn và vô nhân đạo hơn bất cứ lần nào trước đây. Liệt không cho phép Tuyết Mân có bất cứ sự nghỉ ngơi nào. Anh ta muốn cậu phải tỉnh táo để cảm nhận từng giây phút.
Tuyết Mân đau không thở nổi, cậu chẳng thể làm gì khác để cứu vãn tình hình ngoài việc rên rỉ, như một sự đầu hàng cuối cùng trước sự cuồng nộ và sở hữu bệnh hoạn của Hàn Liệt.
Sau cơn bạo phát, Hàn Liệt bỏ mặc Tuyết Mân. Cậu nằm sõng soài trên giường, cơ thể đau nhức, nhưng nỗi đau tinh thần còn lớn hơn.
Cậu bất lực, đầu óc trống rỗng, cố gắng tìm kiếm logic trong sự tàn bạo vừa rồi.
Cậu không biết mình đã làm gì sai. Cậu đã tuân lệnh tuyệt đối, đã phục vụ anh ta. Vậy tại sao Liệt lại giận dữ đến thế?
Sự thật lạnh lùng nhất đã đập vào Tuyết Mân: Cậu đã lầm tưởng rằng những cử chỉ ân cần như bữa ăn, việc đút phở, hay sự bảo vệ ở buổi tiệc là dấu hiệu của một tình cảm đặc biệt.
Bây giờ, mọi ảo tưởng đã tan vỡ.
Tuyết Mân chậm rãi ngồi dậy. Cậu nhìn cơ thể mình, nhìn căn phòng bị xáo trộn, và một sự thật tàn nhẫn hiện ra: cậu đã ảo tưởng về tình cảm của Hàn Liệt. Không có tình yêu, không có sự đặc biệt. Chỉ có sự sở hữu và quyền lực.
Khuôn mặt Tuyết Mân trở nên buồn rượi, đôi mắt chứa đựng sự thất vọng và sự cam chịu mới. Cậu biết rằng, ngay cả hy vọng nhỏ nhoi về tình cảm cũng là một sai lầm chết người.
Hàn Liệt nằm ngay bên cạnh, anh ta đang thở dốc. Sau khi cơn giận dữ qua đi, một cảm giác khó chịu, xa lạ trào lên trong lồng ngực anh ta. Anh ta đột nhiên thấy có lỗi. Liệt không tin, chưa từng có ai làm anh ta cảm thấy như vậy. Cảm giác này là thật, và nó khiến anh ta kinh hoàng.
Liệt xoay người, nhìn khuôn mặt buồn bã, tan vỡ của Tuyết Mân.
Tuyết Mân ngồi đó, trên chiếc giường lộn xộn, khuôn mặt thất thần.
Hàn Liệt nằm im, cơ thể vẫn còn run rẩy nhẹ sau cơn bộc phát, nhưng tâm trí anh ta đang chìm trong sự ân hận sâu sắc. Cảm giác này hoàn toàn xa lạ, khó chịu, và nguy hiểm. Nó đi ngược lại mọi nguyên tắc sống của anh ta.
Liệt muốn gọi bác sĩ, muốn bế Tuyết Mân đi tắm, muốn ôm cậu để xoa dịu những vết thương vừa gây ra.
Nhưng sự cứng đầu của Liệt lớn hơn tất cả. Anh ta không thể hành động. Hành động nghĩa là thừa nhận sự sai trái, thừa nhận sự mất kiểm soát, và thừa nhận rằng Tuyết Mân không chỉ là một món hàng.
Liệt quay mặt đi, cố chấp nhìn vào khoảng không. Anh ta im lặng, để mặc sự hối lỗi gặm nhấm.
Tuyết Mân chậm rãi, khó nhọc xuống giường. Cậu lê từng bước chân đau đớn vào phòng tắm. Cậu tự mình vệ sinh, tự mình băng bó những vết thương đơn giản nhất, rồi bò trở lại giường.
Đêm đó, cả hai nằm trên cùng một chiếc giường, nhưng cách xa nhau vạn dặm. Tuyết Mân chìm trong sự tuyệt vọng bị phản bội, còn Hàn Liệt chìm trong sự ân hận bị xiềng xích bởi chính cái tôi cứng rắn của mình.
Sáng hôm sau, Hàn Liệt thức dậy. Cơn đau đầu dữ dội nhắc nhở anh ta về cơn bộc phát đêm qua, và khi nhìn thấy Tuyết Mân nằm co ro, anh ta không thể chịu đựng được nữa.
Anh ta nhấc điện thoại gọi ngay cho bác sĩ riêng.
"Đến nhà của tôi. Ngay lập tức," Liệt ra lệnh, giọng nói không cho phép sự chậm trễ.
Sau khi bác sĩ đến và chăm sóc cho Tuyết Mân, Hàn Liệt bước vào phòng, cầm theo một chiếc hộp nhung nhỏ và một phong bì dày.
Liệt không nói lời xin lỗi. Nhưng anh ta thay bằng một món quà.
"Đây là tiền lương tháng này, cộng thêm một khoản bồi thường," Liệt nói, đặt phong bì xuống bàn. "Và đây."
Liệt mở chiếc hộp nhung. Bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay Thụy Sĩ đắt tiền, phiên bản giới hạn.
"Đây là của em," Liệt nói. "Mang nó trên tay. Món quà này để em nhớ rằng, dù thế nào, tôi cũng là người duy nhất có quyền làm em đau."
Sự bồi thường này không phải là lòng tốt, mà là sự thỏa hiệp ích kỷ của Liệt: anh ta mua lại sự yên tâm cho chính mình.
Tuyết Mân nhìn chiếc đồng hồ lấp lánh và đống tiền, rồi nhìn vào khuôn mặt Liệt. Cậu đã không còn ảo tưởng nữa. Cậu chỉ cảm thấy mệt mỏi.
"Cảm ơn Hàn tổng" Tuyết Mân thì thầm, chấp nhận sự sắp đặt tàn nhẫn này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro