Chương 17: Mây mưa lộ thiên

Bữa trưa trên ban công tiếp tục trong sự tĩnh lặng xa hoa. Tuyết Mân ăn uống ngoan ngoãn, từ tốn như một đứa trẻ.

Khi cậu kết thúc món cá nướng, một chút dầu olive và gia vị còn dính lại ở khóe miệng. Tuyết Mân chưa kịp đưa khăn giấy lên, thì ánh mắt Hàn Liệt đột ngột trở nên nóng rực và tối sầm lại.

Liệt không dùng tay. Anh ta nghiêng người về phía trước một cách đột ngột.

Tuyết Mân còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Liệt đã đặt môi mình lên, nhanh chóng dùng lưỡi liếm một đường dứt khoát qua khóe môi cậu, cuốn đi vết thức ăn thừa.

Hành động này vừa bất ngờ, vừa sâu sắc, tình thú. Nó không phải là một nụ hôn lãng mạn, mà là dấu ấn của kẻ săn mồi lên con mồi của mình.

Tuyết Mân đứng hình. Mắt cậu mở to vì sốc, hơi thở dường như bị đình trệ. Khuôn mặt cậu đỏ bừng, sự bình tĩnh tạm thời biến mất hoàn toàn, thay thế bằng sự hỗn loạn và sợ hãi.

Cậu không hiểu Hàn Liệt đang làm cái gì nữa, anh ta điên rồi.

Liệt lùi lại, nhìn vào đôi mắt đang run rẩy của cậu. Anh ta nhếch môi cười, nụ cười nửa lạnh lùng nửa thỏa mãn.

"Em ăn uống hơi bừa bãi," Liệt nói, giọng trầm thấp và khàn khàn. "Tôi không thích thấy thứ khác chạm vào đồ ăn thừa của em."

Anh ta đưa ngón tay cái lên, chạm vào khóe môi Tuyết Mân, nơi vừa bị anh ta liếm sạch, và nói tiếp, nhấn mạnh sự sở hữu:
"Ở đây, mọi thứ của em, đều thuộc về tôi. Thậm chí là vụn thức ăn."

Sự dịu lại của Tuyết Mân ngay lập tức tan biến. Cậu bị đẩy trở lại trạng thái sợ hãi và kinh hoàng. Cậu nhận ra, dù ở đâu, cậu cũng không thể thoát khỏi sự kiểm soát bản năng và tàn bạo của Liệt.

Sau khoảnh khắc căng thẳng đó, Liệt đứng dậy, phá vỡ sự im lặng.

"Bây giờ, tiếp tục công việc của chúng ta." Liệt ra lệnh, giọng đã trở lại vẻ lạnh lùng.

Hàn Liệt quay sang đội ngũ phục vụ đã đứng chờ sẵn ở cửa và ra lệnh: "Dọn dẹp và chuẩn bị ghế phơi nắng ở khu vực hồ bơi. Không ai được phép đến khu vực đó trừ khi được gọi."

Liệt nhìn thẳng vào Tuyết Mân.
"Ra hồ bơi. Em sẽ tắm nắng."

Tuyết Mân im lặng ra khu vực hồ bơi vô cực. Ánh nắng Địa Trung Hải chói chang, mặt nước hồ lấp lánh như dát bạc. Cậu đứng đó, cơ thể run rẩy, đối mặt với mệnh lệnh tàn nhẫn của Liệt.

Liệt đã ngồi sẵn trên một chiếc ghế phơi nắng sang trọng, đeo kính râm đen, tay cầm ly cocktail mát lạnh. Anh ta nhìn Tuyết Mân, ánh mắt xuyên qua lớp kính đen, đầy sự chiếm hữu.

"Cởi ra," Liệt ra lệnh, giọng nói trầm thấp. "Hoàn toàn."

Tuyết Mân nhắm mắt lại. Cậu chậm rãi, run rẩy, cởi bỏ từng món đồ trên người. Chiếc áo sơ mi linen, chiếc quần short trắng.

Khi tất cả đã trút bỏ, cơ thể cậu trần trụi dưới ánh nắng.

Những vết bầm tím từ đêm bạo tàn vẫn còn đó, mờ nhạt nhưng vẫn hiện rõ trên làn da trắng ngần. Chúng là bằng chứng câm lặng cho cách trừng phạt của Hàn Liệt.

Tuyết Mân nằm xuống chiếc ghế phơi nắng. Cậu quay mặt đi, không dám nhìn Liệt. Đây là sự nhục nhã tột cùng.

Hàn Liệt nhấp ly cocktail, ngắm nhìn cơ thể Tuyết Mân. Anh ta không nói gì. Anh ta muốn cậu cảm nhận được ánh mắt của mình đang quét qua từng tấc da thịt, từng vết thương.

Sự đau đớn và sự xấu hổ của Tuyết Mân chính là sự thỏa mãn bệnh hoạn của Liệt.

Anh ta nhìn thấy những vết bầm, và một tia ân hận thoáng qua trong lòng, nhưng nhanh chóng bị dập tắt bởi sự chiếm hữu. Đây là của mình. Mình có quyền làm bất cứ điều gì mình muốn.

Khi niềm vui thưởng thức bằng thị giác đã bão hòa, Hàn Liệt quyết định chuyển đổi nó thành niềm vui thường nhật, với điều kiện tối thiểu là sử dụng vật dưới hạ thân.

Một lúc sau, Liệt đứng dậy. Anh ta bước đến mép hồ bơi, cởi bỏ quần áo một cách từ tốn, để lộ thân hình săn chắc, hoàn hảo.

Tuyết Mân nghe tiếng nước bắn nhẹ, cậu biết Liệt đã xuống hồ.

Liệt bơi đến gần. Anh ta trồi lên mặt nước ngay cạnh chiếc ghế phơi nắng của Tuyết Mân.

Anh ta vươn tay, chạm nhẹ vào bắp đùi cậu, rồi vuốt ve lên hông.

Tuyết Mân giật mình. Liệt không nói gì. Anh ta kéo Tuyết Mân xuống nước một cách đột ngột.

Cơ thể Tuyết Mân chìm vào làn nước mát lạnh. Cậu bị bất ngờ, nhưng Liệt đã nhanh chóng ôm chặt lấy cậu.

Dưới làn nước xanh ngọc, cơ thể Liệt và Tuyết Mân quấn lấy nhau.

Sự lạnh lẽo của nước biển ngay lập tức đối lập với nhiệt độ tăng cao của hai cơ thể. Tuyết Mân bị dồn vào thành hồ, không có lối thoát, lưng cậu chạm vào những viên gạch sứ lạnh buốt.

Liệt nhìn thẳng vào đôi mắt đang sợ hãi của Tuyết Mân, rồi áp môi mình vào môi cậu, một nụ hôn sâu và chiếm đoạt, đầy vị mặn của nước biển và sự khát khao của Liệt.

Nụ hôn kéo dài, cuồng nhiệt. Tuyết Mân cảm thấy mình bị chìm đắm, vừa sợ hãi, vừa bị cuốn hút bởi sự mê hoặc nguy hiểm của Liệt.

Liệt không cho cậu kịp lấy hơi. Nụ hôn dưới nước diễn ra sâu hơn, mạnh mẽ hơn, như thể anh ta muốn hút cạn hơi thở của cậu. Mùi clo nhè nhẹ của nước hồ hòa với vị mặn của môi trường xung quanh, tạo nên một sự kích thích bản năng, nguyên thủy.

Dưới ánh nắng rực rỡ của Hy Lạp, Liệt nhìn thấy rõ ràng sự tuyệt vọng và mềm mại trong ánh mắt Tuyết Mân.

Sự phục tùng không lời này càng làm tăng thêm sự cuồng nhiệt và chiếm hữu của anh ta.
Liệt giữ chặt eo Tuyết Mân, buộc cậu phải ngước lên.

Không gian trần trụi và hành động cháy bỏng khiến Tuyết Mân cảm thấy mình hoàn toàn bị phơi bày, không chỉ trước mắt Liệt, mà còn trước cả bầu trời và đại dương rộng lớn.

Tiếng nước vỗ nhẹ nhàng vào thành hồ, hòa với tiếng thở dốc nặng nhọc của Hàn Liệt và tiếng nức nở câm lặng của Tuyết Mân. Cơ thể Liệt chuyển động mạnh mẽ, không che giấu, sự thúc giục đó không chỉ là dục vọng, mà còn là sự cầu xin cảm xúc của anh ta bị biến dạng thành bạo lực.

Tuyết Mân siết chặt cánh tay quanh vai Liệt, không phải vì sự đáp lại, mà là để tìm một điểm tựa, cố gắng không chìm đắm trong sự nhục nhã và sự mệt mỏi mới ập đến.

Liệt muốn cậu phải cảm nhận được sự thống trị của mình ở khắp mọi nơi. Anh ta muốn khắc sâu dấu ấn của mình vào Tuyết Mân, biến cậu thành một phần của cảnh đẹp này, một phần tài sản quý giá của anh ta.

Khi mọi thứ kết thúc, Liệt ôm Tuyết Mân, đặt cằm lên vai cậu. Nước hồ bơi dâng lên, xóa đi mọi dấu vết.

Tuyết Mân chỉ còn lại sự trống rỗng đến cùng cực. Sự đẹp đẽ của Santorini đã trở thành phông nền cho hành vi chiếm đoạt tàn bạo nhất.

Hai người cùng trôi nổi trên mặt nước hồ bơi vô cực một lúc lâu. Liệt cảm thấy một sự thỏa mãn sâu sắc nhưng cũng đi kèm với một cảm giác trống rỗng quen thuộc. Anh ta đã khẳng định sự sở hữu của mình, nhưng vẫn không thể phá vỡ được bức tường tuyệt vọng câm lặng của Tuyết Mân.

Anh ta nhìn khuôn mặt trắng bệch, kiệt sức của cậu. Sự trút giận đã qua, giờ là lúc sửa chữa và chăm sóc—một vòng lặp tàn nhẫn trong mối quan hệ không tên của họ.

Liệt bơi vào thành hồ, bế Tuyết Mân lên.

Tuyết Mân không phản ứng, cậu chỉ là một gánh nặng ấm áp trong vòng tay Liệt.

Liệt lấy một chiếc khăn tắm lớn, mềm mại, được chuẩn bị sẵn trên ghế, trùm kín cơ thể trần trụi và ướt đẫm của Tuyết Mân.

Hàn Liệt bế Tuyết Mân lên, áp cậu vào ngực mình.

Cậu bé nằm im, mềm oặt, đầu tựa vào vai Liệt vì kiệt sức. Gương mặt dần mờ nhạt trong

Trong ánh nắng Hy Lạp rực rỡ, cảnh tượng này trông như một khoảnh khắc tình tứ và dịu dàng tuyệt đẹp, nhưng thực chất, đó là hình ảnh của kẻ giam cầm bế tù nhân của mình.

Liệt bước đi chậm rãi qua sân thượng, qua phòng khách sang trọng về phòng ngủ chính.

Liệt không đưa cậu thẳng đến giường. Anh ta mang Tuyết Mân thẳng vào phòng tắm lát đá cẩm thạch sang trọng.

Anh ta đặt Tuyết Mân xuống, mở vòi sen. Nước ấm bắt đầu xối xuống, cuốn trôi vị mặn của nước hồ bơi.

Trong không gian kín đáo, ẩm ướt của phòng tắm, dục vọng triền miên của Hàn Liệt lại bùng lên, mạnh mẽ và không thể kiềm chế.

Anh ta thấy sự yếu ớt và sự phục tùng không kháng cự của Tuyết Mân, và điều đó lại kích thích bản năng thống trị của anh ta. Bản năng như một loài thú vật, không còn đơn thuần là nhu cầu tối giản của nhân loại.

Liệt ép Tuyết Mân vào bức tường đá cẩm thạch. Anh ta không cần lời nói, hành động chiếm đoạt lần thứ hai diễn ra ngay dưới vòi hoa sen đang xối nước.

Âm thanh vòi nước dù xa xả vẫn khó mà át đi những tiếng đâm rút ám muội, mùi vị của tình dục phảng phất quanh phòng tắm.

Tuyết Mân không còn sức để phản kháng, cậu chỉ còn biết dựa vào bức tường lạnh lẽo, để nước mắt và nước tắm hòa lẫn vào nhau. Cậu cảm nhận sự thô bạo, sự không giới hạn của người đàn ông này, dai dẳng tới nỗi đầu óc choáng váng, đây chính xác là nỗi thất kinh mà những con người từng quen anh ta phải chịu đựng.

Điểm mật của Tuyết Mân không còn cứng nhắc như ngày đầu tiên, nó đã mở lòng hơn với thứ vũ khí thô sơ kia. Hơn nữa, dưới làn nước mát mẻ, độ ma sát dường như giảm đi đáng kể, giúp cho nỗi đau thay thế bằng sự tê dại.

Sau khi cơn bộc phát đã được thỏa mãn phần nào, Liệt mới dịu dàng nâng Tuyết Mân lên.

Anh ta dùng một chiếc khăn bông mềm mại lau khô cơ thể cậu.

Qua lớp khăn không quá dày, anh nhận thấy người cậu đã nhũn ra như chú mèo con.

Liệt bế Tuyết Mân ra giường, đặt cậu nằm xuống, đắp chăn lại.

"Ngủ đi," Liệt nói, giọng đã trở nên trầm lắng, không còn sự giận dữ. "Tôi không cho phép em ốm. Kỳ nghỉ của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu."

Liệt rời khỏi phòng, để lại Tuyết Mân trong sự cô lập tuyệt đối của căn phòng xa hoa.

Tuyết Mân nhìn theo bóng Hàn Liệt rời đi, sau đó vì rã rời thể xác mà nhắm mắt lại. Cậu đã đạt đến một trạng thái hoàn toàn trống rỗng về cảm xúc: Hết sợ hãi, hết ảo tưởng, hết mọi thứ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammy