Chương 23: Lại hành hạ em

Máy bay riêng hạ cánh xuống Dubai. Hàn Liệt nhanh chóng đưa Tuyết Mân ra khỏi sân bay qua lối đi riêng, không để cậu phải tiếp xúc với bất kỳ sự ồn ào hay chậm trễ nào.

​Chiếc xe hơi sang trọng đưa họ thẳng đến một trong những tòa nhà chọc trời cao nhất thành phố.

​Liệt đã có một căn hộ cao cấp ở Dubai-một không gian rộng lớn, hiện đại, với nội thất mạ vàng và kính cường lực, nhìn thẳng ra đường chân trời rực rỡ và những hòn đảo nhân tạo.

Căn hộ này hoàn toàn trái ngược với vẻ đẹp cổ kính, lãng mạn của Santorini; nó là hiện thân của sự giàu có kiêu hãnh và phô trương.

​Liệt dẫn Tuyết Mân vào phòng ngủ chính-một căn phòng được thiết kế tối giản, sang trọng tuyệt đối, với cửa sổ kính từ sàn đến trần.

​Anh ta chỉ vào chiếc tủ quần áo. "Cất đồ của em vào đây."

​Liệt hành động dứt khoát và hiệu quả. Anh ta không phải là một người quan tâm chu đáo, mà là một người áp đặt sự tiện nghi. Anh ta muốn mọi thứ của cậu bé được tổ chức theo quy tắc của anh ta.

​"Em nghỉ thêm một chút," Liệt nói, anh ta chỉ vào chiếc giường cỡ lớn. "Hôm qua em quá yếu ớt, tôi không muốn em làm phiền tôi nữa. Tôi sẽ xử lý công việc riêng. Sau đó, chúng ta sẽ đi ăn."

​Liệt không cho Tuyết Mân cơ hội để phản kháng hay bày tỏ ý kiến. Đó là một sự chiếm hữu theo lịch trình.

​Tuyết Mân gật đầu, sự mệt mỏi thể xác vẫn còn đó. Cậu nhanh chóng cất đồ, cố gắng không nghĩ đến chiếc vòng đang được giấu kín.

​Tuyết Mân nằm xuống giường, nhắm mắt lại. Dù cơ thể được bao bọc bởi sự xa hoa tột độ, nhưng trái tim cậu lại trống rỗng.

Cậu biết, đây là một chương mới, và cậu phải tiếp tục vai diễn của mình: ngoan ngoãn, im lặng, vô cảm với tình yêu nhỏ bé đang bị chôn vùi.

​Liệt nhìn cậu vài giây, thấy cậu bé đã nhắm mắt, anh ta lặng lẽ rời khỏi phòng để đi làm việc.

Sau một giấc ngủ ngắn, Hàn Liệt đưa Tuyết Mân đi ăn trưa tại một nhà hàng cao cấp trong tòa nhà chọc trời. Căn phòng ăn được trang trí bằng vàng và đá cẩm thạch, nhìn ra toàn cảnh thành phố.

​Bữa ăn diễn ra trong sự im lặng gần như tuyệt đối. Tuyết Mân đã hoàn toàn trở lại trạng thái phục tùng hoàn hảo. Cậu không hỏi han, không thắc mắc, chỉ ăn những gì được đặt trước mặt.

​Liệt nhìn Tuyết Mân. Cậu bé thanh lịch và hoàn hảo trong mọi cử chỉ. Liệt muốn cậu khó chịu, muốn cậu hỏi tại sao anh ta lại lãng phí như vậy. Nhưng cậu không làm. Sự im lặng của cậu lại càng khiến Liệt khó chịu.

Thứ anh khao khát chỉ là nỗi hứng thú trong các cuộc vui, chứ chưa bao giờ là cảm giác gắn kết mà tình yêu mang lại.

​Sau bữa ăn, Liệt bắt đầu hành trình áp đặt sự giàu có của mình lên Tuyết Mân.

​Liệt đưa Mân đi xem những điểm tham quan nổi tiếng nhất.
​Họ đến Burj Khalifa.

Anh dẫn Mân lên tầng cao nhất, nơi thế giới như nằm dưới chân họ.

​"Đây là Dubai," Liệt nói, giọng anh ta mang sự thách thức.
"Mọi thứ đều là nhân tạo, đều do tiền tạo ra. Sự thật là tiền có thể mua được mọi thứ em muốn, kể cả sự tự do của em."

​Tuyết Mân nhìn ra xa, không đáp. Cậu biết điều đó hơn bất kỳ ai.

​Sau đó, Liệt dẫn cậu thẳng đến trung tâm thương mại lớn nhất. Đây là phần anh ta muốn xem phản ứng nhất.

​"Em cần thêm quần áo. Tôi không thích em mặc đồ cũ," Liệt tuyên bố.

​Anh ta dắt Tuyết Mân đi qua các cửa hàng hàng hiệu đắt đỏ nhất.

Liệt chọn những bộ đồ thiết kế cầu kỳ, đồng hồ, và trang sức đắt tiền. Anh ta ép Mân thử đồ, không phải vì muốn cậu đẹp, mà vì muốn thấy sự tham lam hoặc ít nhất là sự ngỡ ngàng từ cậu.

​"Lấy hết. Từ nay, em sẽ chỉ mặc những thứ này," Liệt nói, đưa thẻ tín dụng cho nhân viên bán hàng.

​Tuyết Mân đứng yên, chấp nhận tất cả. Cậu nhận những chiếc túi xách, những món đồ đắt tiền với một khuôn mặt hoàn toàn vô cảm và vô hồn.

Cậu không cảm thấy vui, cũng không cảm thấy biết ơn. Chúng chỉ là những sợi xích bằng lụa và kim cương.

​Sự tương phản văn hóa rõ ràng đã không tạo ra bất kỳ phản ứng cảm xúc nào mà Liệt mong muốn. Tuyết Mân là một con người đơn giản, cậu không quá quan tâm đến vật chất.

​Khi trở về căn hộ vào buổi tối, Liệt thấy tay mình mỏi nhừ vì xách túi mua sắm. Anh ta đã mua cả một gia tài cho cậu nhóc này, nhưng không nhận lại được một cái nhìn, một lời cảm ơn nào.

​Sự vô cảm của Tuyết Mân đã trở thành một lời trừng phạt hoàn hảo đối với Hàn Liệt.

​Liệt đứng trong phòng khách, anh ta cảm thấy mệt mỏi hơn cả khi làm việc.

​Tôi đã phá hủy ngọn lửa trong cậu nhóc này rồi sao? Liệt tự hỏi, sự bối rối và thất bại ngày càng lớn.

Sau chuyến mua sắm, Hàn Liệt không đưa Tuyết Mân về nghỉ. Anh ta tuyên bố một lịch trình mới: ​"Tối nay, chúng ta có một buổi tiệc," Liệt nói. "Một số đối tác và bạn bè bản địa của tôi tổ chức. Em sẽ đi cùng tôi."

​Tuyết Mân gật đầu, chấp nhận sự sắp đặt mới. Cậu biết, Liệt đang cố gắng thử thách mình.

​Liệt bắt Mân mặc một bộ trang phục xa hoa vừa mua. Khi họ đến biệt thự riêng của một Sheikh.

​Buổi tiệc không phải là một buổi xã giao thanh lịch, mà là một cuộc phô trương hài hước và ghê tởm của quyền lực và dục vọng.

​Tuyết Mân phải trải qua một cảm giác kinh khủng và sự đối lập đau đớn với mọi giá trị triết học và đạo đức cậu từng tin tưởng.

​Tiền được đốt cháy một cách vô nghĩa, rượu champagne đắt nhất được đổ xuống sàn nhà cẩm thạch. Sự lãng phí đến mức thô bỉ.

​Những cái chạm thân mật, những nụ hôn vội vã, sự trao đổi bạn tình công khai... Tất cả diễn ra như thể sự cấm kỵ không tồn tại.

Có những hoạt động và trò giải trí tục tĩu đến mức Tuyết Mân phải quay mặt đi, không khỏi buồn nôn.

Những người bạn của Liệt cùng hùa với nhau cười cợt và châm chọc những người phục vụ hoặc những cô gái trẻ.

​Tuyết Mân cảm thấy thế giới của cậu đang bị bóp méo, bị nghiền nát dưới gót giày của sự giàu có vô nhân tính.

​Liệt đứng đó, tay đặt trên vai Mân, một hành động tuyên bố chủ quyền, liên tục giới thiệu cậu với mọi người bằng những lời lẽ mập mờ, hàm ý rằng Mân là món đồ chơi mới nhất của anh ta.

​Liệt liên tục quan sát khuôn mặt Tuyết Mân. Anh ta muốn thấy sự phán xét, muốn thấy sự khinh bỉ của một sinh viên nghèo bị nhốt trong lồng chim.

​Nhưng Tuyết Mân đã làm rất tốt. Cậu giữ khuôn mặt mình bất động, ánh mắt cậu trống rỗng, không biểu lộ sự sợ hãi, không có sự phẫn nộ, và hoàn toàn không có sự thèm khát.

Cậu trở nên câm điếc hoàn hảo trước mọi sự ghê tởm.

Hàn Liệt đã đưa Tuyết Mân trở lại phòng khách chính.

Cậu bé đứng cạnh anh ta, cảm giác căng thẳng tột độ không hề giảm bớt. Mân không nở lấy một nụ cười hay một cử chỉ vui vẻ, chỉ là sự yên lặng hoàn hảo.

Trong lòng Hàn Liệt, đây là một sự trừng phạt. Món đồ chơi của anh ta dám thổ lộ tình yêu, dám khơi gợi sự yếu mềm và sợ hãi trong anh ta.

Liệt muốn Mân phải diệt tận gốc cái ý nghĩ ngu ngốc đó. Bằng cách phơi bày Mân trước sự ghê tởm của thế giới này.

Anh hy vọng cậu sẽ ghét anh, ghét sự xa hoa, và tự tay rũ bỏ triệt để chút mỏng manh gọi là tình yêu vừa nảy nở.

​Tuyết Mân cũng ngầm hiểu ý Hàn Liệt. Cậu cảm thấy đau đớn và tủi nhục khi phải đứng giữa những con người này, nơi mọi giá trị đều bị đảo lộn. Nhưng cậu chỉ đành câm nín nhìn anh đối đãi như vậy với mình. Cậu chấp nhận nỗi đau như một phần của sự trả giá.

​Đúng như dự đoán của Mân, mấy người bạn của Liệt bắt đầu mở màn bằng vài trò chơi vượt xa trí tưởng tượng của một kẻ tầm thường như cậu để tiêu khiển.

Đây là những trò chơi không liên quan trực tiếp đến tình cảm của Liệt và Mân, mà chỉ đơn giản là sự phô trương quyền lực và sự vô vị của họ.

​Một người bạn của Liệt, một thương gia người Nga, quyết định chơi một trò chơi đấu giá: đem mấy con mồi ra làm tiêu khiển công khai.

​Họ không đấu giá tiền, mà đấu giá sự phục tùng trong một giờ.

​Một cô gái bị ép phải thực hiện một hành động vô cùng sỉ nhục trước đám đông.

​Một người phục vụ bị ép phải uống hết một chai rượu đắt tiền trong một hơi.

Sau đó còn có trò nhảy thoát y, bò trên đất và kêu tiếng của thú vật, hay trò bịt mắt bắt dê với những cái sờ mó công khai.

​Và rồi, Tuyết Mân cũng bị đẩy vào tâm điểm.

​Thương gia người Nga nhìn Liệt với ánh mắt đầy thách thức. "Hàn Liệt, cậu nhóc này xinh đẹp quá. Cậu có dám để cậu ta tham gia không? Cậu ta sẽ thuộc về người trả giá cao nhất cho một giờ."

​Hàn Liệt không hề phản đối. Anh ta biết Mân là của mình, nhưng anh ta muốn Mân phải sợ hãi sự bạo tàn của thế giới này, phải thù ghét anh ta.

​"Cậu ta là món quà của tôi, không bán," Liệt nói, nhưng đôi mắt anh ta đầy sự áp đặt Mân phải tuân theo. "Nhưng cậu ta có thể tham gia một trò chơi."

​Mân bị kéo ra giữa phòng. Trò chơi là "uống rượu nói thật": Mân bị ép phải uống một ly rượu mạnh mà mỗi ngụm phải kể ra một sự thật sỉ nhục về bản thân, và nếu từ chối, sẽ bị phạt bằng roi da.

​Tuyết Mân cảm thấy buồn nôn. Sự tủi nhục công khai này vượt xa bất kỳ nỗi đau nào trước đây.

Cậu không có sự thật sỉ nhục nào, ngoài sự thật rằng cậu đã bán mình, và cậu đã yêu kẻ mua mình.

​Cậu bắt đầu uống.

​"Tôi... tôi là một món hàng" Mân nói lắp bắp, giọng cậu như bị bóp nghẹt.

​Cả căn phòng cười vang, coi đó là một lời thú nhận đáng yêu.

​Liệt đứng đó, nhìn Mân bị sỉ nhục. Anh ta thấy sự đau khổ và sự sợ hãi tột cùng trong mắt Mân, nhưng Mân vẫn cố nín nhịn và giữ vững cái mặt nạ vô cảm.

​Đòn trừng phạt tâm lí đã giáng xuống, nhưng Mân vẫn kiên cường đến mức đáng sợ.

​Liệt đã thất bại trong việc phá vỡ vỏ bọc của Mân bằng sự kinh tởm. Anh ta quyết định sẽ thay đổi chiến thuật.

Sau trò "uống rượu nói thật", sự phấn khích của nhóm bạn Liệt dâng lên. Một trong số họ, một tay chơi Hy Lạp tên Andreas, đề nghị một trò chơi cũ hơn.

"Bỏ những lời nói vớ vẩn đi! Chơi cái gì kích thích hơn nào". Andreas cười lớn, liếc nhìn Tuyết Mân đang đứng bất động. "Đánh bài lột đồ! Ai thua thì cởi. Phải đủ cả chủ lẫn vật mới vui!"

Liệt ngồi xuống bàn, kéo Tuyết Mân lại. Anh ta vẫn muốn tiếp tục trừng phạt Mân bằng sự sỉ nhục, nhưng đồng thời cũng muốn áp đặt sự kiểm soát rằng Mân là món đồ của anh ta, ngay cả trong trò chơi này.

Trò chơi bắt đầu với sáu người, bao gồm Liệt, Mân, Andreas và ba "con mồi" khác.

Tuyết Mân thua liên tiếp.

Áo khoác ngoài bị cởi. Áo sơ mi bị cởi. Quần tây bị cởi.

Mân thực hiện mọi hành động một cách máy móc, không hề có sự kháng cự hay xấu hổ. Cậu đã chết tâm.

Đối với cậu, lớp da thịt bên ngoài không còn ý nghĩa gì. Cậu chỉ cần giữ vững sự im lặng và vô cảm, chấp nhận sự sắp đặt này như một phần của cái giá phải trả.

Cậu đứng đó, cơ thể chỉ còn lại chiếc quần lót và sự tủi nhục âm ỉ trong lòng. Cậu không hề vui hay cười lấy một cái, ánh mắt cậu luôn cảm thấy căng thẳng tột độ và trống rỗng.

Màn chơi đến hồi cao trào. Mân thua ván bài cuối cùng, một ván thua đã được dàn xếp tinh vi.

"Tới cậu rồi, thiên thần". Andreas cười cợt, đưa tay chỉ vào Mân.

Tuyết Mân nhìn chiếc quần lót cuối cùng. Cậu nhắm mắt lại.

Cậu đã quá mệt mỏi với cuộc chiến vô vọng này. Cậu đã bán linh hồn, giờ bán nốt thân xác cũng chẳng sao.

Cậu đưa tay lên thắt lưng, bắt đầu cởi chiếc quần trong của cậu.

Ngay khoảnh khắc Mân chuẩn bị trút bỏ lớp vải cuối cùng, khoảnh khắc mà sự tổn thương của cậu sắp bị phơi bày công khai trước những cặp mắt đói khát, một điều không ngờ đã xảy ra.

Hàn Liệt, người đang xem trò chơi với vẻ mặt lạnh lùng, đột nhiên không chịu được nữa.

Cơn giận dữ và sự chiếm hữu tuyệt đối trào lên. Đây là giới hạn mà anh ta không bao giờ biết mình đã đặt ra.

Anh ta có thể bạo hành Mân trong phòng kín, nhưng anh ta không cho phép bất kỳ ai khác được chiêm ngưỡng sự trần trụi và đau khổ của "món hàng" này.

Liệt bật dậy, nhanh như chớp. Anh ta giật lấy chiếc áo khoác của mình trên ghế, lấy áo chắn ngang người Tuyết Mân, che đi cơ thể cậu bé.

Anh ta ôm lấy Mân, bế sốc cậu lên khỏi ghế, áp chặt cậu vào ngực mình.

Cả căn phòng, bao gồm cả Andreas và những người chơi khác, đều ngơ ngác.

Hàn Liệt nhìn thẳng vào đám đông, đôi mắt anh ta đầy sát khí thực sự-sát khí khác hẳn với vẻ khó chịu thường ngày.

"Trò chơi kết thúc" Liệt gằn giọng, giọng anh ta lạnh lùng và cảnh cáo.

"Này Liệt, cậu bị sao thế?" Andreas hỏi, khó hiểu. "Chúng ta đang vui mà!"

Liệt ôm chặt Tuyết Mân, nhìn đám đông bằng ánh mắt hằn học:"Nếu ai trong số chúng mày dám nhìn tình nhân của tao thêm một lần nữa, hay nghĩ đến việc đụng vào cậu ta, tao sẽ móc mắt chúng mày."

"Cậu ta là của tao. Không phải món đồ chơi chung," Liệt tuyên bố, gần như gầm lên.

Anh ta quay lưng, bế Tuyết Mân đi thẳng, bỏ mặc những người bạn giàu có của mình đứng ngơ ngác, không hiểu sao bạn mình lại trở mặt nhanh như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dammy