Chương 17: Thứ Sáu này giải quyết xong
Trans: Ann
__
Trong nhà thi đấu, rất nhiều học sinh đã ngồi chờ để xem trận đấu, không khí vô cùng náo nhiệt.
Lộ Hi Nguyệt mua nước và nhờ hai bạn nữ giúp mang vào phòng nghỉ của đội bóng để phân phát cho mọi người.
Cô là hoa khôi của trường, không chỉ xinh đẹp mà cách nói chuyện lại vô cùng ngọt ngào. Mấy chàng trai tràn đầy hormone tuổi mới lớn không ai không thích có mỹ nhân ghé thăm. Đội bóng rổ ai cũng đều rất lịch sự với cô nàng.
Cô ra chào Vân Diệu Trạch, nhưng hắn chỉ cúi đầu chơi game trên điện thoại, hoàn toàn không thèm để ý.
Từ Hiến thì ở một bên đang khởi động, bộ dạng cũng vô cùng khó gần.
Không còn cách nào khác, Lộ Hi Nguyệt bèn kéo Trương Tuấn Minh – thành viên hòa đồng nhất của đội được mệnh danh là "cái loa" – ra ngoài nói chuyện. Thực ra hôm nay cô đến xem trận đấu chỉ là phụ, mục đích chính là để thăm dò tin tức về Vân Diệu Trạch.
"Thật ra tôi chỉ muốn hỏi gần đây có bạn nữ nào đang theo đuổi Diệu Trạch không?"
Trương Tuấn Minh lắc đầu: "Không có, sao thế?"
"Cậu ấy nói cuối tuần đi hẹn hò... Tôi..." Lộ Hi Nguyệt siết chặt tay, vẻ mặt như muốn khóc.
Cả đội đều biết cô thích Vân Diệu Trạch, Vân Diệu Trạch tuy rằng thái độ không quá rõ ràng, nhưng cơ bản đều coi bọn họ là một đôi, Trương Tuấn Minh nghĩ đến gì đó, vội vàng giải thích: "Cậu nói chắc là chuyện đánh cược kia đi."
"Đánh cược?"
"Ừ, không sao đâu, cậu đừng lo, chỉ là đùa vui thôi."
Trương Tuấn Minh mồm năm miệng mười kể hết sự việc hôm đó, còn kéo Lộ Hi Nguyệt đến gần khán đài, chỉ vào một nam sinh đội mũ bóng chày màu đen: "Đó chính là Lâm Sóc, từ đầu đến chân đều là nam. Diệu Trạch chắc chắn không thích cậu ta đâu, theo đuổi chỉ để chia tay thôi là thắng."
Ban đầu Lộ Hi Nguyệt đến với tâm thế tìm cho ra "kẻ phá đám" để xử lý triệt để, ai ngờ nghe xong lại cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Khóe miệng cong lên mà không thể giấu được.
"Chuyện này cậu đừng nói ra ngoài nhé," Trương Tuấn Minh dặn dò, "Chỉ là chơi đùa thôi, làm ầm lên người ta lại tưởng Diệu Trạch là gay thật đấy."
Lộ Hi Nguyệt mỉm cười giơ tay làm động tác "OK".
Thực ra Trương Tuấn Minh đang nhận nhầm, người đội mũ bóng chày đen trên khán đài không phải Lâm Sóc mà là Khương Nghị đội mũ của cậu ấy thôi.
Đến giờ thi đấu, nhưng trận đấu không thể bắt đầu đúng giờ vì ba thành viên của đội Hải Cao đến muộn, khiến trận đấu bị trì hoãn 10 phút.
Dù vậy, Lâm Sóc vẫn không xuất hiện.
Khương Nghị gọi điện sang, đầu bên kia chỉ nói một câu: "Lớp trưởng đột xuất tìm tôi, tôi không xem trận đấu được rồi," rồi cúp máy.
So với Lâm Sóc, Khương Nghị trông hơi mũm mĩm hơn. Vừa liếc qua khán đài, Vân Diệu Trạch đã biết không phải Lâm Sóc, hơn nữa bên cạnh Khương Nghị còn một chỗ trống.
Vân Diệu Trạch cau mày.
"Diệu Trạch, bắt bóng!" Từ Hiến ở thế phòng ngự, lập tức chuyền bóng cho Vân Diệu Trạch. Trận đấu diễn ra gay cấn, vì phút phân tâm ban đầu của Diệu Trạch mà đội Hải Cao dẫn trước 10 điểm, may mắn tỷ số đã nhanh chóng được san bằng.
Hiệp một kết thúc với tiếng còi vang lên.
Vân Diệu Trạch nhìn về phía khán đài, chỗ ngồi đó vẫn trống không, Lâm Sóc vẫn chưa đến.
"Tôi thấy cậu nhìn về phía đó mấy lần rồi, cậu nhìn gì thế?" Từ Hiến cũng nhìn về khán đài, có rất nhiều học sinh đến xem trận giao hữu, chẳng khác gì mọi khi, không có gì đặc biệt.
"Cậu ấy không đến," Vân Diệu Trạch nói.
"Ai cơ?"
"Lâm Sóc."
Từ Hiến nhận chai nước đồng đội đưa, đưa một chai cho Vân Diệu Trạch, nói: "Không đến thì thôi, chỉ là chơi đùa, cần gì phải coi trọng."
"Tôi không coi trọng," Vân Diệu Trạch mở nắp chai, yết hầu chuyển động khi uống cạn hơn nửa chai nước, giọng nói đầy áp chế: "Tôi có thể đùa giỡn người khác, nhưng người khác không được đùa giỡn tôi."
Câu nói này từ miệng Vân Diệu Trạch nói ra, Từ Hiến chẳng lấy làm ngạc nhiên.
Nếu có ngày hắn chịu cúi đầu xin lỗi ai đó, thì mới thật sự khiến người ta ngạc nhiên. Các đồng đội xúm lại, lờ mờ nghe thấy tên Lâm Sóc, liền hỏi Vân Diệu Trạch đã cưa đổ người chưa.
Người cược rằng hắn không cưa được trêu: "Cuối tuần tôi đã dùng tuyệt chiêu rồi, thế mà các cậu vẫn không bỏ, chẳng lẽ phải tiến thêm bước nữa à?"
Đồng đội A Thái: "Đúng rồi, chẳng thấy tiến triển gì cả, có vẻ khó cưa được rồi, hay thôi đi, đừng cược nữa."
Vân Diệu Trạch tối sầm mặt: "Thứ Sáu tuần này sẽ giải quyết xong."
Từ Hiến và Trương Tuấn Minh hét lên cổ vũ, cả đám cười đùa rôm rả, huấn luyện viên phải đến mắng mới khiến đám này yên tĩnh, tập trung quay lại trận đấu.
Hiệp hai của trận đấu bắt đầu.
Đội bóng trường Triết Thanh vẫn như thường lệ, không thể ngăn cản, từ ba điểm đến úp rổ... số điểm họ giành được vượt xa đội trường Hải Cao.
Trong tiếng cổ vũ và hò hét cuồng nhiệt của học sinh, đội trường Triết Thanh một lần nữa giành chiến thắng ở trận giao hữu. Hai huấn luyện viên bắt tay nhau, nhấn mạnh tinh thần "hữu nghị là trên hết, thi đấu là thứ hai".
Vân Diệu Trạch trở về phòng nghỉ, việc đầu tiên là gọi điện cho Lâm Sóc.
"Tại sao cậu không đến xem tôi thi đấu?"
"Trong lớp có việc, lớp trưởng đột nhiên nhờ tôi giúp vài việc, nên tôi không đến được. Lần sau tôi nhất định sẽ đến," Lâm Sóc ở đầu dây bên kia hứa chắc nịch.
Vân Diệu Trạch vừa chơi xong, tóc và người đều ướt đẫm mồ hôi, lạnh lùng ừ một tiếng, "Tan học tôi sẽ tập thêm một lúc, cậu đợi tôi."
Lâm Sóc vội từ chối: "Chuyện là, hôm nay nhà tôi cũng có việc, tối tôi không thể đợi cậu được."
"Vậy sáng mai tôi đến đón cậu nhé?"
"Cũng không cần đâu!"
"Sao vậy?"
"Không có gì, ế, lớp trưởng lại gọi tôi rồi. Lát nữa tôi sẽ gọi lại cho cậu! Cứ vậy đã nhé, tôi cúp máy đây." Nói xong, trong điện thoại chỉ còn tiếng tút tút.
Vân Diệu Trạch nhìn chằm chằm vào điện thoại vài giây, khinh thường ném điện thoại trở lại tủ. Lộ Hi Nguyệt tươi cười bước vào, tâm trạng cực kỳ tốt. Trong lúc diễn ra trận đấu, cô ấy đã cố gắng tìm "Lâm Sóc", nhưng sau khi biết được rằng Trương Tuấn Minh cái tên ngốc đó đã nhận nhầm người, điều đó cũng chẳng làm cô nàng bận tâm mà vẫn vui vẻ như thường.
"Diệu Trạch, tối thứ bảy này cậu có rảnh không? Linh Linh tổ chức sinh nhật và mời tôi đến KTV. Cậu đi cùng tôi được không?"
Lộ Hi Nguyệt ôm lấy cánh tay của Vân Diệu Trạch, ngước đầu lên, ánh mắt cầu xin ngây thơ như một chú thỏ con.
Một người đàn ông bình thường khó mà từ chối được.
"Được," Vân Diệu Trạch đồng ý, liếc nhìn Lộ Hi Nguyệt từ trên xuống dưới, mỉm cười nói: "Nhớ mặc đẹp một chút. Tôi không thích kiểu ăn mặc kín cổng thế này."
Lộ Hi Nguyệt vui sướng không thể tả. Vân Diệu Trạch rất tùy hứng, mười lời yêu cầu thì chín cái bị từ chối, một cái còn lại thì hắn lười không đáp. Hôm nay đúng là ông trời có mắt, khiến hắn đồng ý nhanh chóng đến vậy.
Người không làm phiền đến Vân Diệu Trạch cũng có Lâm Sóc.
Cậu trốn được là trốn, sáng thì chờ đến sát giờ vào lớp mới lẻn vào, hết giờ thì biến mất không dấu vết, y như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Vân Diệu Trạch mấy lần cố gắng tìm cũng chẳng bắt được cậu.
Hôm nay đã là thứ Sáu.
Ngày đã thống nhất sẽ giải quyết mọi chuyện.
【Vân Diệu Trạch: Bây giờ cậu đang ở đâu?】
【Lâm Sóc: Đang ở nhà ăn ăn trưa, cười.jpg.】
【Vân Diệu Trạch: Vậy tôi qua.】
【Lâm Sóc: Tôi vừa đi dạo ở sân vận động, lát nữa sẽ trèo tường ra ngoài đánh nhau. Cậu sẽ không gặp được tôi đâu, cứ yên tâm luyện bóng đi.】
Vân Diệu Trạch liếm môi, ánh mắt lạnh lẽo, cất điện thoại đi và lên thẳng sân thượng trường.
Quả nhiên, Lâm Sóc lại lừa hắn.
Cậu đội một chiếc mũ bóng chày trắng, vành mũ kéo thấp che gần hết mặt. Hai tay cậu vắt lên lan can sân thượng đung đưa theo gió, tay phải kẹp một điếu thuốc sắp cháy hết.
Thấy người tới, Khương Nghị vội chọc tay vào Lâm Sóc: "ĐM, bạn trai tương lai của cậu tìm đến rồi kìa."
Lâm Sóc giật mình, điếu thuốc rơi khỏi ngón tay.
Cậu quay người đẩy mạnh Vân Diệu Trạch đang tiến đến, rồi lao xuống cầu thang nhanh như chớp, còn nhanh hơn cả thỏ. Vân Diệu Trạch thậm chí chưa kịp hỏi câu "Sao lại trốn tôi?"
Khương Nghị nhân cơ hội cũng chuồn theo.
Gọi điện hay nhắn tin, Lâm Sóc đều không nghe cũng chẳng trả lời.
Tan học, Lâm Sóc nhờ Khương Nghị dò xét tình hình trước. Khi chắc chắn rằng Vân Diệu Trạch đã đến nhà thể chất tập bóng, cậu mới thở phào nhẹ nhõm bước ra khỏi nhà vệ sinh.
"Hoạt động bí mật của Đảng ngầm cũng không phức tạp như cậu. Mấy ngày nay cậu sắp thành Đại sứ Nhà vệ sinh rồi. Có gì đâu mà không nói thẳng ra cho xong?" Khương Nghị mỉa mai.
"Đừng dùng tư cách cẩu độc thân dạy bảo tôi. Tôi về đây, bye bye nha, cẩu ngốc."
Lâm Sóc kéo vành mũ xuống thấp, xách ba lô một quai của mình rồi rời khỏi trường.
Cậu vừa ra khỏi cổng trường chưa được bao xa thì một chiếc xe đỗ lại bên cạnh. Chưa kịp nhìn rõ chuyện gì, một bao tải từ phía sau đã ụp lên người và bắt cậu đi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro