🌸Chương 10: Nằm Cũng Trúng Đạn, Cá Mặn Không Được Yên
Sau khi đám sơn tặc bỏ chạy, bầu không khí trong sân vẫn còn căng thẳng. Các đệ tử nội môn nhìn Trần Dật với ánh mắt sáng rực, lòng tràn đầy kính nể.
Trần Dật vẫn duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm khóc thét.
Tại sao lại thành ra thế này?!
Cậu chỉ muốn sống yên ổn làm một con cá mặn, thế mà bây giờ lại bị đẩy lên làm “cao thủ bí ẩn”, thậm chí còn có danh hiệu!
Tề Vũ đứng bên cạnh, khóe môi cong lên, ánh mắt như cười như không:
“Giáo chủ đại nhân, người có dự định gì tiếp theo?”
Trần Dật suýt nữa cắn trúng lưỡi.
Dự định gì? Ta chỉ muốn đi ngủ thôi!
Nhưng nhìn vào ánh mắt mong chờ của mọi người, cậu biết mình không thể tùy tiện nói lung tung, liền hờ hững đáp:
“Không có gì đặc biệt, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút.”
Lời này vừa thốt ra, một đệ tử liền gật gù:
“Quả nhiên, cao nhân đều có phong thái như vậy, không bị vướng bận bởi chuyện thế tục.”
Người khác cũng phụ họa:
“Chúng ta không thể hiểu được tầm nhìn của giáo chủ đại nhân, nhưng chắc chắn ngài có kế hoạch riêng!”
Trần Dật: “…”
Ta thật sự chỉ muốn đi ngủ mà thôi!
Ngay lúc cậu nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể thoát thân, một đệ tử vội vã chạy vào, sắc mặt tái nhợt:
“Không xong rồi! Bên ngoài có một cao thủ khiêu chiến, nói muốn gặp… giáo chủ đại nhân!”
Trần Dật: “…”
Lại nữa?!
Cậu hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Ai?”
“Người của Tứ Đại Môn Phái! Hắn tự xưng là Lâm Phong, muốn khiêu chiến với giáo chủ đại nhân!”
Cả đám người ồ lên. Lâm Phong là một cao thủ trẻ tuổi nổi danh trong giang hồ, thực lực thâm hậu, nghe nói đã đạt đến cảnh giới Hóa Khí!
Tề Vũ nhướng mày, ánh mắt thâm sâu liếc nhìn Trần Dật:
“Giáo chủ đại nhân định làm thế nào?”
Trần Dật: Ta cũng muốn biết ta phải làm gì đây?!
Hệ thống lúc này hớn hở chen vào:
【 Ký chủ, ngài không cần lo lắng! Chỉ cần đứng yên, đối thủ sẽ tự nhiên cảm thấy sợ hãi! 】
Trần Dật: 【… Ta không tin!】
Nhưng bây giờ, cậu không còn lựa chọn nào khác.
Trần Dật đành hờ hững đứng dậy, bước ra ngoài, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại hoảng loạn.
Mong là lần này cũng có thể qua ải an toàn…
Bên ngoài sân, một nam nhân trẻ tuổi đứng thẳng, toàn thân toát ra khí thế sắc bén. Hắn mặc trường bào màu xanh lam, lưng đeo trường kiếm, ánh mắt như chim ưng quét qua đám người đang tụ tập xung quanh.
Lâm Phong, đệ tử tinh anh của Tứ Đại Môn Phái, danh chấn giang hồ.
Hắn nhìn chằm chằm vào Trần Dật, giọng nói vang vọng:
“Nghe nói ngươi là cao nhân ẩn thế, ta không tin! Hôm nay ta đến đây, chính là muốn lĩnh giáo vài chiêu!”
Đám đệ tử nội môn lập tức sôi trào.
“Dám khiêu chiến giáo chủ đại nhân? Tên này không muốn sống nữa sao?!”
“Đúng vậy! Chẳng lẽ hắn không biết giáo chủ đại nhân có thể đánh bại kẻ địch chỉ bằng một ngụm trà?”
Những lời bàn tán vang lên không ngớt, càng khiến Lâm Phong thêm khó chịu.
Hắn nhíu mày, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Người này thật sự mạnh như vậy
sao?
Hắn cố gắng quan sát Trần Dật, nhưng chỉ thấy đối phương chậm rãi bước ra, dáng vẻ lười biếng, ánh mắt thản nhiên như không có gì đáng bận tâm.
Không có chút sát khí nào…
Nhưng chính vì không có sát khí, càng khiến Lâm Phong cảm thấy áp lực!
Cao thủ chân chính, thường không cần phô trương khí thế!
Hắn siết chặt chuôi kiếm, hít sâu một hơi:
“Xin chỉ giáo!”
Nói xong, hắn lập tức rút kiếm, lưỡi kiếm lóe sáng dưới ánh mặt trời, mang theo hàn quang lạnh lẽo!
Trần Dật: …Ta có thể từ chối không?
Nhưng không đợi cậu phản ứng, Tề Vũ ở bên cạnh đã lên tiếng:
“Giáo chủ đại nhân, người có muốn để ta ra tay thay không?”
Trần Dật lập tức nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy mong đợi. Nếu có thể, ngươi cứ đánh đi, ta tuyệt đối không có ý kiến!
Nhưng đáng tiếc, cậu chưa kịp gật đầu, Lâm Phong đã quát lớn:
“Không cần! Ta chỉ muốn đấu với hắn!”
Trần Dật: Ngươi có thù oán gì với ta à?!
Hệ thống lúc này lại lên tiếng với giọng điệu vô cùng hứng thú:
【 Ký chủ, đừng lo! Ngài cứ đứng yên, hắn sẽ tự chuốc lấy thất bại! 】
Trần Dật: 【… Ta thật sự không tin nổi nữa rồi! 】
Nhưng bây giờ, cậu không còn lựa chọn nào khác.
Thấy Trần Dật vẫn không có động tĩnh gì, Lâm Phong cắn răng, vận lực vào mũi kiếm, một đường kiếm khí mạnh mẽ lao thẳng về phía Trần Dật!
Khoảnh khắc ấy, toàn bộ đệ tử đều nín thở.
Nhưng ngay khi kiếm khí sắp đến gần, một chuyện bất ngờ xảy ra—
Gió lớn đột nhiên nổi lên!
Làn gió mạnh quét qua, cuốn theo bụi đất mù mịt. Lâm Phong không lường trước được, kiếm khí của hắn mất đi quỹ đạo, trong chớp mắt…
"Ầm!"
Kiếm khí lệch hướng, chém thẳng vào tảng đá lớn bên cạnh, khiến nó vỡ tan thành từng mảnh!
Lâm Phong ngơ ngác.
Đám đệ tử nội môn: “…”
Tề Vũ: “…”
Trần Dật: “…”
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?!
Không ai biết, chỉ có hệ thống cười hớn hở:
【 Ký chủ, ta đã bảo mà! Ngay cả thiên nhiên cũng giúp ngài giả làm cao thủ! 】
Trần Dật: 【… Cái hệ thống chết tiệt này! 】
Lâm Phong siết chặt chuôi kiếm, sắc mặt trắng bệch. Hắn vừa ra tay, chưa kịp giao chiến đã thất bại một cách khó hiểu.
Một cơn gió thôi mà cũng đủ khiến hắn mất kiểm soát?!
Chẳng lẽ đối phương thực sự đạt đến cảnh giới “thiên nhân hợp nhất”, có thể điều khiển thiên nhiên?
Nghĩ đến đây, lưng hắn đổ mồ hôi lạnh.
Lâm Phong hít sâu một hơi, thu kiếm lại, cúi đầu nói:
“Ta… ta đã hiểu rồi! Xin giáo chủ đại nhân lượng thứ cho sự vô lễ của ta!”
Nói xong, hắn xoay người rời đi mà không hề quay đầu lại.
Nhìn bóng lưng hắn khuất dần, đám đệ tử nội môn lại một lần nữa trầm trồ.
“Giáo chủ đại nhân quả nhiên cao thâm khó lường! Không cần ra tay cũng có thể khiến đối thủ thất bại trong nháy mắt!”
“Chỉ một cơn gió mà đã có thể xoay chuyển cục diện, đây là cảnh giới gì chứ?!”
Ánh mắt bọn họ nhìn Trần Dật càng thêm cuồng nhiệt.
Trần Dật: … Ta thật sự chẳng làm gì cả!
Cậu mệt mỏi xoa trán.
Thôi vậy… Muốn thanh minh cũng vô dụng rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro