🌸Chương 4: Tự Đào Hố Chôn Mình Rồi

***

Trần Dật cảm thấy cuộc đời cậu thật sự bi kịch.

Lần đầu xuyên không đã bị truy sát. Lần thứ hai mở mắt đã bị bắt về chính phái. Giờ thì hay rồi, còn bị nhốt chung một chỗ với Tề Vũ – một tên nguy hiểm đến mức chỉ liếc mắt cũng khiến người khác sởn gai ốc.

Cậu vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, ngáp một cái, vừa mở mắt đã thấy Tề Vũ đứng ngay cửa phòng, khoanh tay nhìn cậu.

“… Ngươi đứng đó làm gì?”

Tề Vũ thản nhiên đáp: “Giám sát.”

Trần Dật chớp chớp mắt, ngồi dậy. “Giám sát cái gì?”

“Giám sát ngươi.”

Cậu im lặng nhìn hắn vài giây, sau đó nghiêm túc hỏi: “Ngươi đứng đây cả đêm à?”

Tề Vũ gật đầu.

Trần Dật: “…”

Là nghiêm túc giám sát hay đang chơi trò hù dọa tâm lý vậy?!

Cậu không nhịn được phàn nàn: “Không ngủ à? Ngươi là con người hay tượng đá vậy?”

Tề Vũ không đáp, chỉ chậm rãi tiến đến, hơi cúi người xuống, giữ khoảng cách rất gần với cậu.

Trần Dật nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia, đột nhiên cảm thấy bầu không khí có gì đó sai sai.

“Ngươi…”

Tề Vũ nhếch môi, giọng nói trầm thấp: “Ta đang nghĩ… Nếu ngươi là tù nhân, ta có nên dùng biện pháp mạnh để thẩm vấn không?”

Trần Dật: “…”

Cậu nuốt nước bọt, ngay lập tức dịch người ra xa.

“Chúng ta có thể thảo luận chuyện này theo hướng hòa bình hơn không?”

Tề Vũ cười nhẹ. “Ngươi không hợp tác, ta đành phải tìm cách khác.”

Trần Dật nhìn vẻ mặt hắn, đột nhiên cảm thấy lạnh gáy.

Chết tiệt. Hắn thật sự muốn làm gì đó thì sao?

Bên ngoài khu viện.

Các đệ tử chính phái vẫn chưa thể tin nổi.

“Giáo chủ tà giáo bị Tề đại hiệp nhốt lại thật sao?”

“Không thể nào! Một kẻ như hắn chắc chắn sẽ phản kháng!”

“Hừ, dù hắn có giỏi cỡ nào cũng không thể thoát khỏi tay Tề đại hiệp.”

Nhưng khi họ nhìn qua cửa sổ và thấy Trần Dật vẫn đang ngồi trên giường, không hề có ý định chạy trốn, tất cả đều tròn mắt.

“Khoan… Sao hắn bình tĩnh thế?”

“Chẳng lẽ hắn đã khuất phục?”

“… Không thể nào.”

Trần Dật đương nhiên nghe thấy những lời bàn tán bên ngoài, nhưng cậu không quan tâm.

Cá mặn mà, quan tâm làm gì cho mệt?

Cậu nhắm mắt, tính ngủ tiếp.

Nhưng chưa đầy ba giây sau, Tề Vũ đã vươn tay, kéo cậu dậy.

Trần Dật: “…”

Cậu không cam tâm nhìn hắn. “Ngươi làm gì?”

Tề Vũ đáp rất nhẹ nhàng: “Ngươi có quá nhiều bí ẩn. Ta không thể để ngươi lười biếng thế này.”

Nói xong, hắn túm cổ áo cậu, lôi ra ngoài.

“Đi. Hôm nay ta sẽ kiểm tra thực lực của ngươi.”

Trần Dật: “…”

Mẹ kiếp, còn chưa kịp ăn sáng!

***

Trần Dật không tình nguyện bị kéo ra sân luyện võ.

Trời còn chưa sáng hẳn, sương sớm vẫn phủ mờ mặt đất, vậy mà Tề Vũ đã lôi cậu ra đây, vẻ mặt không có chút thương tiếc nào với một con cá mặn đáng thương.

Xung quanh, rất nhiều đệ tử chính phái tụ tập, tò mò nhìn về phía cậu.

“Giáo chủ tà giáo thật sự muốn đấu với Tề đại hiệp sao?”

“Không phải là bị ép sao?”

“Dù gì cũng là giáo chủ, chắc chắn có chút bản lĩnh.”

Trần Dật nghe vậy, thở dài chán chường.

“Đánh thật à?”

Tề Vũ đứng đối diện, khoanh tay, ánh mắt đầy vẻ nghiền ngẫm. “Không đánh, ta làm sao biết thực lực của ngươi?”

Trần Dật bĩu môi. “Thực lực của ta là… không đánh.”

“Vậy sao?”

Giọng Tề Vũ vừa dứt, một thanh kiếm lạnh lẽo đã lao đến trước mặt Trần Dật với tốc độ cực nhanh.

Cậu theo bản năng nghiêng người né tránh, suýt nữa bị lưỡi kiếm cắt vào vai.
Mọi người xung quanh hít sâu một hơi.

Nhanh!

Tốc độ xuất kiếm này…

Nhưng điều khiến họ kinh ngạc hơn chính là Trần Dật né được!

Rõ ràng động tác của cậu không nhanh, không mạnh, nhưng lại chính xác đến kỳ lạ.

Tề Vũ nhướng mày, nở một nụ cười đầy ẩn ý. “Hửm? Không đánh, nhưng né khá tốt đấy.”

Trần Dật: “…”

Mẹ nó, tự nhiên bị tấn công thì ai mà chẳng né?!

Cậu lùi lại một bước, giơ tay lên. “Ta nói thật, ta không muốn đánh nhau đâu.”

Tề Vũ cười nhẹ, ánh mắt càng thâm sâu. “Ngươi có quyền lựa chọn sao?”

Dứt lời, hắn lại tiếp tục ra tay.

Kiếm khí sắc bén quét qua, không hề có dấu hiệu nương tay.

Trần Dật nhanh chóng lách người tránh né, nhưng Tề Vũ không ngừng áp sát, từng chiêu từng thức đều ép cậu phải phản ứng.

Từ xa nhìn lại, hai người như đang khiêu vũ giữa làn kiếm quang.

Đám đệ tử chính phái xung quanh đều trợn mắt.

“Khoan… Hắn né được tất cả chiêu của Tề đại hiệp?”

“Mặc dù chỉ né tránh, nhưng động tác rất chính xác…!”

Trần Dật vẫn bất lực giữa trận chiến bất đắc dĩ này.

Cậu hoàn toàn không muốn đánh nhau, nhưng Tề Vũ rõ ràng không định dừng lại.

Nếu cứ tiếp tục thế này…

Trần Dật chợt nghiêng người, một tay chộp lấy cổ tay Tề Vũ, dùng lực nhẹ nhàng đẩy hắn ra xa.

Hành động quá mức tự nhiên, khiến toàn bộ sân luyện võ rơi vào im lặng.

Mọi người: “…”

Tề Vũ cũng khựng lại.
Bởi vì trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn có cảm giác…

Lực tay của Trần Dật cực kỳ ổn định, giống như một cao thủ lão luyện.

Hắn nhìn cậu, nụ cười trên môi càng sâu.

Trần Dật: “…”

Có cảm giác mình lại tự đào hố cho mình rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro