🌸Chương 5: Cá Mặn Bị Nhìn Thấu Rồi
***
Trần Dật đứng giữa sân luyện võ, ánh mắt bình tĩnh nhưng trong lòng thì đang gào thét.
Cậu chỉ muốn sống cuộc đời cá mặn yên bình, vậy mà lại vô tình để lộ sơ hở trước mặt Tề Vũ.
Lúc này, ánh mắt đối phương sâu thẳm như vực nước không đáy, chăm chú quan sát cậu như thể muốn nhìn xuyên qua tất cả bí mật.
Mấy đệ tử chính phái xung quanh hoàn toàn sững sờ.
“Tên này… thật sự là giáo chủ tà giáo sao?”
“Hắn không phản công, nhưng lại né tránh quá chính xác…”
“Tề đại hiệp chưa đánh thật lực, nhưng một kẻ ‘vô dụng’ thì không thể có phản xạ như vậy được!”
Bầu không khí trong sân luyện võ càng trở nên căng thẳng.
Bên trong trận đấu.
Trần Dật ho nhẹ một tiếng, chậm rãi thu tay về.
“Được rồi, ta nghĩ như vậy là đủ rồi.”
Tề Vũ không nói gì, chỉ nhìn cậu thật lâu, sau đó đột nhiên nhếch môi.
“Xem ra, ngươi không yếu như ngươi nói.”
Trần Dật: “…”
Mẹ nó, lỡ lộ sơ hở rồi!
Cậu nghiêm túc đáp: “Ta không mạnh đâu.”
Tề Vũ cười nhạt. “Vậy sao?”
Hắn không nói thêm, nhưng ánh mắt lại tỏ rõ sự nghi ngờ.
Trần Dật biết, từ giờ trở đi, Tề Vũ chắc chắn sẽ càng để mắt đến cậu hơn.
Cá mặn rơi vào ổ sói… cuộc đời đúng là bi kịch.
Buổi tối.
Sau một ngày bị “giám sát đặc biệt”, cuối cùng Trần Dật cũng được thả về phòng.
Cậu ném mình xuống giường, thở dài thườn thượt.
“Chết tiệt… Nếu cứ tiếp tục thế này, ta sẽ bị bại lộ mất.”
Hệ thống bỗng nhiên lên tiếng:
【 Ký chủ, ngài có muốn mở khóa kỹ năng mới không? 】
Trần Dật không suy nghĩ, lập tức từ chối: “Không cần, ta muốn tiếp tục giả cá mặn.”
【 … 】
Hệ thống im lặng ba giây, sau đó nói:
【 Vậy ngài có muốn học cách diễn sâu hơn không? 】
Trần Dật: “???”
Khoan đã, hệ thống này rốt cuộc là loại gì vậy?
Trần Dật chống cằm, mắt nhìn lên trần nhà, suy nghĩ về tình cảnh hiện tại.
Rõ ràng cậu đã cố tỏ ra vô dụng nhất có thể, vậy mà Tề Vũ vẫn nhìn ra vấn đề.
Tên này không chỉ nguy hiểm, mà còn cực kỳ tinh tường.
Hệ thống lại lên tiếng:
【 Nếu ngài tiếp tục lười biếng như vậy, e rằng sớm muộn gì cũng bị Tề Vũ nhìn thấu. 】
Trần Dật lười biếng đáp: “Ta đã xuyên thành một giáo chủ tà giáo. Nếu tỏ ra quá mạnh, chắc chắn sẽ bị chính phái dồn ép. Nếu tỏ ra quá yếu, lại bị nghi ngờ. Không bằng cứ tiếp tục làm một con cá mặn vô hại.”
Hệ thống trầm mặc một lúc, rồi chậm rãi nói:
【 Vậy thì… ngài cần phải diễn sâu hơn. 】
Trần Dật: “???”
Hệ thống: 【 Hãy để ta dạy ngài cách làm sao để trông vô dụng nhưng thật ra lại mạnh. 】
Cậu nhíu mày. “Cụ thể?”
Hệ thống nghiêm túc nói: 【 Giả vờ vô tình phạm sai lầm, nhưng lúc nguy cấp lại bộc lộ chút thực lực, sau đó lại giả vờ nói ‘chỉ là may mắn’.】
Trần Dật: “…”
Cậu đột nhiên cảm thấy hệ thống này cũng không phải dạng vừa.
Sáng hôm sau.
Trần Dật vẫn như thường lệ, định ngủ nướng thêm một lát, nhưng cửa phòng đã bị gõ mạnh.
Giọng Tề Vũ vang lên bên ngoài: “Dậy.”
Trần Dật cực kỳ bất mãn, nhưng vẫn phải lết ra mở cửa.
Tề Vũ nhìn bộ dạng lười biếng của cậu, cười nhạt. “Ngươi có vẻ rất thích ngủ.”
Trần Dật ngáp một cái. “Đúng vậy.
Người ta nói ngủ nhiều giúp sống lâu.”
Tề Vũ nhíu mày, nhìn cậu như thể đang đánh giá điều gì đó.
Một lát sau, hắn phất tay. “Đi thôi.”
Trần Dật chớp mắt. “Đi đâu?”
Tề Vũ bình thản đáp: “Giúp ta làm một việc.”
Trần Dật: “…”
Cậu có linh cảm không lành.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro