🌸Chương 6: Cá Mặn Bị Bắt Lao Động


Trần Dật ngáp dài, chán nản đi theo Tề Vũ.

Cậu không biết tên công chính thâm sâu này lại định giở trò gì, nhưng linh cảm mách bảo cậu rằng chuyện này chắc chắn không dễ dàng.

Cuối cùng, hai người dừng lại trước một khu rừng.

Trần Dật nhìn quanh, nghi hoặc hỏi: “Đây là đâu?”

Tề Vũ đáp: “Khu vực luyện tập của đệ tử nội môn.”

Cậu càng khó hiểu hơn. “Liên quan gì đến ta?”

Tề Vũ nhìn cậu, ánh mắt thâm sâu khó lường.

“Ngươi nói ngươi yếu, vậy hôm nay hãy chứng minh đi.”

Trần Dật: “…”

Hắn có ý gì?

Một lát sau, cậu mới hiểu ra.

Giữa sân luyện tập.

Hàng chục đệ tử nội môn đứng xung quanh, cầm vũ khí, ánh mắt đầy hào hứng.

Trần Dật đứng ở giữa, trên mặt vẫn giữ vẻ lười biếng như cũ.

Cậu hờ hững hỏi: “Ta có thể không đánh không?”

Tề Vũ khoanh tay, lạnh nhạt đáp: “Có thể.”

Trần Dật thầm thở phào.

Nhưng ngay sau đó, Tề Vũ bổ sung một câu: “Nhưng nếu thua, ngươi sẽ phải tự rửa chén trong bếp một tháng.”

Trần Dật: “???”

Cái quái gì?!

Tề Vũ nhìn biểu cảm của cậu, khóe môi cong lên.

“Bắt đầu đi.”

Trần Dật: “…”

Năm phút sau.

Cả khu sân luyện tập chìm trong im lặng.

Một đệ tử nội môn đã ngã xuống đất, bất tỉnh.

Trần Dật vẫn đứng tại chỗ, trên mặt mang theo vẻ bất lực.

Cậu thực sự không cố ý!

Rõ ràng cậu chỉ nhẹ nhàng phản đòn, vậy mà đối phương đã gục luôn!

Tề Vũ nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe môi khẽ nhếch lên.

“Ngươi nói ngươi yếu?”

Trần Dật: “…”

Mẹ kiếp, có cảm giác mình lại tự đào hố cho mình

Sau khi đệ tử nội môn đầu tiên gục xuống, bầu không khí trở nên kỳ lạ.

Những người còn lại nhìn Trần Dật bằng ánh mắt nghi ngờ cuộc đời.

“… Không phải hắn nói hắn yếu sao?”

“Ta thấy hắn còn chưa xuất chiêu đúng không?”

“Vậy mà một chưởng liền đánh bại Lý sư huynh?!”

Trần Dật đứng giữa sân, mặt không cảm xúc.

Ta thực sự không cố ý!

Cậu thậm chí còn chẳng dùng lực, chỉ phản xạ theo bản năng, vậy mà đối phương đã lăn quay ra bất tỉnh!

Hệ thống lúc này rất đúng thời điểm lên tiếng:

Ký chủ, lần này đúng chuẩn cá mặn rồi. Không hề tấn công chủ động, chỉ dựa vào phản ứng mà đánh bại đối thủ! 】

Trần Dật: “…”

Cảm ơn lời khen, nhưng ta không vui nổi.

Bên ngoài sân đấu.

Tề Vũ vẫn khoanh tay đứng nhìn, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt.

“Tiếp tục.”

Lời hắn vừa dứt, một đệ tử khác tiến lên.

Trần Dật liếc nhìn đối phương, lười biếng nói: “Ngươi chắc chứ?”

Đệ tử kia hít sâu, ánh mắt kiên định.

“Ta không tin là do ngươi mạnh! Chắc chắn chỉ là may mắn!”

Trần Dật: “…”

Được thôi, vậy ta sẽ cho ngươi thấy cái gì gọi là ‘may mắn liên tục’.

Năm phút sau.

Đệ tử nội môn thứ hai đã nằm bất tỉnh.

Cả sân luyện tập im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua.

Những người còn lại: “…”

Chẳng lẽ thật sự là… may mắn???

Trần Dật cảm thấy tuyệt vọng với đám người này.

Chẳng lẽ ta phải đánh ngã hết cả sân thì bọn họ mới chịu tin là do may mắn sao?!

Người thứ ba bước ra, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.

“Ta không tin! Hắn chắc chắn có dùng thủ đoạn gì đó!”

Trần Dật thở dài chán nản.

Cái đám người này, nếu ta không đánh, các ngươi bảo ta sợ. Nếu ta phản ứng theo bản năng, các ngươi lại không tin.

Rốt cuộc ta phải làm sao để tiếp tục làm cá mặn đây?!

Tề Vũ vẫn đứng một bên, khóe môi mang theo ý cười nhạt.

“Bắt đầu đi.”

Trần Dật: “…”

Ngươi rốt cuộc muốn ta đánh hay không?!

Trận đấu thứ ba.

Lần này, đối phương không lao vào ngay lập tức, mà đứng quan sát cẩn thận.

Hắn đã rút kinh nghiệm từ hai người trước, không định để Trần Dật dễ dàng phản công.

Nhưng Trần Dật chỉ muốn kết thúc nhanh chóng.

Cậu lười biếng nghiêng người, giả vờ lảo đảo như sắp ngã.

Mọi người: “???”

Hệ thống: 【 Ký chủ đang diễn sao? 】

Trần Dật: 【 Đương nhiên! Nếu ta tỏ ra yếu, bọn họ sẽ không nghi ngờ nữa. 】

Hệ thống: 【 … Ta thấy ngài lại sắp tự đào hố cho mình. 】

Trần Dật: “…”

Trên sân đấu.

Đệ tử nội môn kia thấy Trần Dật lảo đảo, nghĩ rằng đây là cơ hội tốt, lập tức xông lên.

Trần Dật "vô tình" nghiêng người một chút…

Đối phương tự va thẳng vào vai cậu, sau đó bay ngược ra ngoài, ngã sóng soài.

Toàn trường: “…”

Tề Vũ: “…”

Trần Dật: “…”

Ta thực sự không cố ý mà!!! Đây là hiện trường ăn vạ sao?!

Mọi người xôn xao.

“… Không thể nào! Hắn không ra tay mà vẫn thắng?”

“Cái này chắc chắn không phải may mắn nữa rồi!”

“Hắn rõ ràng có nội lực thâm hậu, chỉ là giả vờ lười biếng mà thôi!”

Trần Dật: “…”

Mẹ kiếp, ta càng diễn lại càng bị hiểu lầm nhiều hơn là sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro