🌸Chương 9: Danh Tiếng Lan Xa, Cá Mặn Khóc Thầm

Không khí yên lặng đến mức Trần Dật có thể nghe thấy tiếng tim mình đập. Cậu chậm rãi đặt chén trà xuống, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm hỗn loạn:

Mấy người này có vấn đề gì không?! Ta rõ ràng chẳng làm gì cả mà?!

Nhưng ngoài mặt, cậu vẫn giữ dáng vẻ lãnh đạm, nhẹ nhàng thở dài như một bậc cao nhân đã nhìn thấu nhân sinh.

Tề Vũ đứng bên cạnh, ánh mắt mang theo ý cười thâm sâu, chắp tay nói:

“Giáo chủ đại nhân quả nhiên thần thông quảng đại. Một ngụm trà có thể đánh bại kẻ địch, ta thật sự bội phục.”

Lời này vừa thốt ra, các đệ tử nội môn lập tức cúi đầu đồng thanh:

“Giáo chủ đại nhân cao minh!”

Trần Dật: “…”

Cao minh cái gì?!!

Tên thủ lĩnh sơn tặc bị đánh bay lúc nãy cũng run rẩy bò dậy, gương mặt tràn đầy sợ hãi. Hắn nhìn Trần Dật như nhìn thấy quỷ, cố nén đau, vội vàng quỳ

Tên thủ lĩnh sơn tặc run rẩy quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Đại nhân tha mạng! Chúng ta không biết nơi này có cao nhân tọa trấn, thật sự là mắt mù không thấy Thái Sơn!”

Đám sơn tặc phía sau cũng vội vàng quỳ xuống, dập đầu lia lịa:

“Đại nhân khai ân! Chúng ta tuyệt đối không dám làm loạn nữa!”

Trần Dật: “…”

Ta không phải đại nhân gì cả!

Nhưng ánh mắt sùng kính xung quanh đã nói rõ một điều: nếu cậu phủ nhận, bọn họ càng tin tưởng hơn.

Không còn cách nào khác, Trần Dật đành giả vờ trầm mặc, nhẹ nhàng nâng chén trà lên nhấp một ngụm, chậm rãi nói:

“Biết sai là tốt.”

Bốn chữ đơn giản nhưng mang theo áp lực vô hình, khiến đám sơn tặc càng thêm run sợ.

Tên thủ lĩnh vội dập đầu:

“Đại nhân tha mạng! Chúng ta nguyện lập tức rời đi, từ nay về sau tuyệt đối không dám quay lại nữa!”

Tề Vũ đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng này, khóe môi khẽ nhếch lên, giọng điệu mang theo vài phần ý vị sâu xa:

“Giáo chủ đại nhân, người thấy thế nào?”

Trần Dật thầm nghiến răng.

n này cố ý phải không?!

Nhưng lúc này, nếu cậu tỏ ra do dự, không chừng đám đệ tử lại tưởng cậu có thâm ý gì đó, thế nên Trần Dật dứt khoát vung tay:

“Cút đi.”

Đám sơn tặc như được đại xá, nhanh chóng bò dậy, vừa chạy vừa cảm tạ, không dám quay đầu lại.

Chứng kiến cảnh này, đám đệ tử nội môn càng kính nể hơn. Một người thấp giọng nói:

“Giáo chủ đại nhân đúng là từ bi, không giết chóc vô nghĩa.”

Một người khác gật đầu phụ họa:
“Chính xác! Đây mới là phong thái của một tuyệt thế cao nhân.”

Trần Dật: “…”

Cái quỷ gì vậy?!

Cậu muốn khóc mà không có nước mắt, nhưng vẫn phải giữ vẻ mặt bình tĩnh, không thể để lộ sơ hở.

Lúc này, một đệ tử đột nhiên nhớ ra gì đó, ánh mắt đầy kích động:

“Không lẽ… giáo chủ đại nhân chính là vị cao nhân trong truyền thuyết từng một mình tiêu diệt cả một sơn trại?”

Một người khác cũng hưng phấn nói:

“Ta cũng nghe nói có một bậc kỳ tài giấu mình trong giang hồ, thực lực thâm bất khả trắc… có lẽ chính là giáo chủ đại nhân!”

Những lời này vừa thốt ra, mọi người đồng loạt “ồ” lên, ánh mắt nhìn Trần Dật càng thêm kính sợ.

Trần Dật: “…”

Mấy người… rốt cuộc còn muốn bịa thêm bao nhiêu chuyện nữa?!

Ngay lúc cậu đang muốn tìm cách thoát thân, hệ thống đột nhiên nhảy ra.

Ký chủ, danh tiếng của ngài đang tăng vọt, chúc mừng đạt được danh hiệu: “Cao Thủ Bí Ẩn”!

Trần Dật: 【 Cái quỷ gì? Ta không cần danh hiệu này! 】

Hệ thống: 【 Nhưng danh hiệu đã được công nhận, không thể thu hồi! 】

Trần Dật: 【…】

Cậu thở dài một hơi. Xem ra con đường cá mặn của mình đã không còn nữa rồi…

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro