Chương 28

Ứng Điều nhìn thẳng thiếu niên trước mặt.

Thái độ của hắn vẫn tao nhã như một quý ông, luồng khí lạnh quanh thân cũng chẳng hề giảm bớt chút nào.

Nhưng trong lúc chờ đợi phản ứng của Giang Bán Nhứ, ma cà rồng lại giống như đang đối diện với một phiên tòa. Bàn tay tái nhợt giấu bên cạnh siết chặt như thể muốn bộc lộ sự căng thẳng.

Làm sao có thể không khẩn trương được.

Ngô Tương Đình từng khuyên hắn đừng vội vàng bộc lộ tình cảm.

Bởi vì tình cảm loài người thường hàm súc, càng ép Giang Bán Nhứ thì chỉ càng phản tác dụng.

Ít nhất nên đợi đến khi biết rõ cậu nhìn hắn như thế nào, rồi mới tính bước tiếp theo.

Ma cà rồng cũng từng cố ý quan sát.

Từ khoảng thời gian qua có thể thấy rõ, trong mắt Giang Bán Nhứ, hắn trước sau vẫn chỉ là một kẻ hút máu khát huyết.

Đêm đó nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Giang Bán Nhứ và Đinh Tụng, hắn đã hoảng loạn.

Hắn lo, nếu để Giang Bán Nhứ nhận ra tâm ý thì cậu sẽ vì kháng cự hay sợ hãi mà dọn đi ngay.

May mắn là cậu không làm vậy.

Nhưng sự bình tĩnh đến mức như chẳng có gì xảy ra của Giang Bán Nhứ lại khiến hắn càng thêm khó xử.

Nên hắn mới mất kiên nhẫn mà thẳng thắn nói ra.

Vì Ứng Điều hiểu, nếu hắn không nói thì mọi điều hắn làm cho Giang Bán Nhứ đều sẽ bị hiểu lầm là vì bản năng hút máu.

Thực tế, rất nhiều lúc hắn đối xử tốt với cậu, đơn giản chỉ vì hắn muốn vậy.

Hắn muốn Giang Bán Nhứ biết, và cũng mong cậu chấp nhận hắn.

Khi bị thổ lộ, Giang Bán Nhứ còn căng thẳng hơn cả hắn.

Mặt cậu đỏ bừng vì những lời nói quá thẳng thắn kia, lại bị ánh mắt chuyên chú của hắn bao vây, sự nóng rát trên mặt hoàn toàn không giảm xuống.

Toàn thân cậu nóng ran, chỉ cảm thấy mình lúc này thật sự rất mất mặt.

Rõ ràng kẻ trước mắt vẫn chưa hiểu hết sự phức tạp trong cảm xúc loài người, vậy mà cậu lại như thể bị hắn nhìn thấu.

Nghe hắn nói thích mình, phản ứng đầu tiên của Giang Bán Nhứ chính là muốn tránh né.

Cuộc sống của cậu vốn đã đủ đầy, theo bản năng sẽ coi tình cảm kiểu này như một thứ dư thừa, phiền phức.

Huống chi, đối phương còn là một con ma cà rồng.

Tình huống đương nhiên càng phức tạp.

Mà Giang Bán Nhứ ghét phiền phức.

Cậu hít sâu mấy lần mới dám nhìn lại hắn.

Giọng thiếu niên thấp đến gần như không thể nghe thấy: “Nếu… tôi muốn từ chối thì sao?”

Hỏi ra câu này, Giang Bán Nhứ đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc Ứng Điều sẽ cắt đứt liên hệ với mình.

Vừa rồi hắn cũng nói sẽ hủy bỏ hiệp nghị.

Điều đó ít ra cũng coi như chuyện tốt.

Hủy bỏ hiệp nghị, nghĩa là cậu không còn phải băn khoăn mối quan hệ với hắn rốt cuộc là gì nữa.

Còn tiền bạc, phần thù lao cậu đã nhận được từ hiệp nghị vốn dĩ đã quá đủ rồi.

Giang Bán Nhứ ngồi thu mình ở một góc sofa, ngữ khí cẩn thận, nét mặt còn lộ rõ áy náy bất an vì chính lời từ chối ấy.

Ứng Điều chỉ muốn chạm vào mắt cậu, bởi hắn cứ có cảm giác mình sắp dồn cậu đến mức khóc mất.

“Nếu em nói không, tôi càng muốn tiếp tục theo đuổi.”

Câu trả lời ngoài dự đoán khiến Giang Bán Nhứ ngẩn người.

Dù chẳng giỏi gì EQ, ma cà rồng vẫn nhận ra rõ ràng: Giang Bán Nhứ không hề ghét hắn, chỉ là trong lòng vướng bận quá nhiều.

Ứng Điều may mắn vì đã từng hỏi cậu về lý do không muốn yêu đương.

Bởi vậy, ngay cả khi bị từ chối thì hắn cũng biết Giang Bán Nhứ không phải đang cự tuyệt hắn, mà chỉ cự tuyệt việc bắt đầu một mối quan hệ mới mà thôi.

Đêm đó, cả hai đều trở về phòng riêng, gần như chẳng ai ngủ.

Ma cà rồng vốn không cần ngủ.

Còn Giang Bán Nhứ thì cả đêm suy nghĩ miên man, không tài nào chợp mắt.

Nhưng cũng nhờ vậy mà có cái lợi.

Nếu cậu ngủ say, chắc chắn sẽ trở mình lung tung, đè trúng vết thương trên cánh tay.

Lần này suốt đêm không ngủ, sáng dậy tuy sắc mặt hơi kém nhưng vết thương đã hồi phục không tồi.

Vừa bước ra khỏi phòng, cậu liền thấy dáng người quen thuộc đang ngồi ở bàn ăn.

Ứng Điều mặc chiếc áo thun đen đồng bộ với cậu, nhưng khí thế lạnh lẽo quá mức khiến dáng vẻ nhàn nhã kia vẫn không che giấu nổi sự sắc bén trên người hắn.

Trên gương mặt ma cà rồng mang theo nụ cười dịu dàng, hắn khẽ gật đầu ra hiệu Giang Bán Nhứ ngồi xuống: “Bữa sáng mới được đưa tới, hẳn là hợp khẩu vị em.”

“……”

Đối phương dường như hoàn toàn không hề vì bị cậu từ chối mà khó chịu, điều này lại càng khiến Giang Bán Nhứ thêm ngượng ngùng.

Ánh mắt Ứng Điều nhìn thẳng về phía cậu, cậu chỉ đành bước qua ngồi xuống.

Ăn trong im lặng xong bữa sáng, Ứng Điều mang hòm thuốc tới, nhất định phải kiểm tra vết thương cho Giang Bán Nhứ.

Băng gạc bị từng lớp tháo ra, sau một đêm nghỉ ngơi, vết thương hầu như đã lành đến bảy tám phần.

Chỉ có vết sâu nhất vẫn còn đỏ tươi.

Ban đầu Giang Bán Nhứ chỉ vì động tác quá dịu dàng của Ứng Điều mà thấy căng thẳng không yên.

Nhưng khi cúi mắt nhìn động tác của hắn, cậu mới chợt để ý là tuy trên mặt quỷ hút máu vẫn là vẻ vô cảm thường thấy, nhưng đầu ngón tay lại khẽ run rẩy.

Lúc Ứng Điều cúi đầu lấy thuốc mỡ, Giang Bán Nhứ liếc nhìn theo, quả nhiên thấy trong mắt hắn đã loé lên sắc đỏ thẫm vì khát máu.

Ma cà rồng đang gắng gượng chống lại bản năng của chính mình.

Trái tim Giang Bán Nhứ chợt thắt lại.

Thật ra ngay khi nghe Ứng Điều nói thích mình, trong lòng cậu đã dấy lên một nghi vấn.

Chỉ là khi ấy cậu chỉ nghĩ đến chuyện làm sao từ chối, nên đã gạt hết những ý nghĩ khác sang một bên.

Ứng Điều từ đầu trở thành bạn cùng phòng của cậu, vốn dĩ chỉ vì cần máu của cậu.

Giang Bán Nhứ nghĩ, liệu có phải một kẻ ma cà rồng chưa có kinh nghiệm sống như hắn đã lẫn lộn giữa tình cảm và khát vọng với máu, rồi nhầm lẫn coi đó là thích cậu?

Nhưng nhìn Ứng Điều như bây giờ, Giang Bán Nhứ bỗng nhiên cảm thấy bản thân không nên nghi ngờ nữa.

Đối phương giống như… thật sự thích cậu.

Ứng Điều đưa cho cậu loại thuốc tốt nhất, lần này chỉ cần băng lại chỗ vết thương sâu kia là đủ.

Sau khi băng bó xong, hắn ngẩng đầu liền thấy Giang Bán Nhứ không biết từ lúc nào đã quay mặt sang chỗ khác, cả khuôn mặt đều tránh né hắn.

Ma cà rồng khẽ nhíu mày, nhất thời không hiểu sao lại thế này.

Hắn đưa tay tính xoay mặt cậu lại.

Nhưng khi tầm mắt hạ xuống, lại chợt phát hiện vành tai Giang Bán Nhứ đã đỏ ửng đến mức như sắp bốc khói.

Động tác của hắn khựng lại, tự nhiên thu tay về, chỉ im lặng dọn dẹp hòm thuốc.

“Đã băng xong rồi.” Hắn thản nhiên nói.

Giang Bán Nhứ nghe vậy lập tức đứng bật dậy, vội vàng nói một tiếng “Cảm ơn” rồi xoay người chạy mất.

Vốn dĩ Giang Bán Nhứ định đến bệnh viện thăm ông nội, nhưng vết thương trên tay quá rõ ràng, để tránh ông lo lắng nên cậu đành gác lại ý định này.

Ở nhà cũng không yên lòng, cậu dứt khoát gom mấy quyển sách, mặc áo khoác rồi chạy đến thư viện thành phố.

Cậu ngồi đó suốt đến tận chiều, đến khi ra ngoài thì trời đã đổ mưa.

Đang đứng ven đường bắt xe, một chiếc xe hơi xa lạ dừng lại trước mặt cậu.

Ngô Tương Đình tình cờ đi ngang qua, thật sự là trùng hợp.

Trước đây ông luôn không dám tuỳ tiện quấy rầy sinh hoạt của Giang Bán Nhứ, vì tính chiếm hữu và ý thức lãnh địa của ma cà rồng đối với “người thuộc về mình” đều rất mạnh.

Nhưng bây giờ thường xuyên làm “cố vấn tình cảm” cho vị ma cà rồng kia, Ngô Tương Đình cảm thấy mình không cần thiết phải giữ giới hạn quá nghiêm ngặt nữa.

Ông biết Ứng Điều chắc chắn đã không kìm được mà tỏ tình, sau đó lại chẳng có tin tức gì, tám chín phần là bị từ chối rồi.

Cửa sổ xe hạ xuống, Ngô Tương Đình trong bộ âu phục ngồi ở ghế sau, trên mặt mang nụ cười lễ độ.

“Là Tiểu Giang tiên sinh phải không? Tôi là Ngô Tương Đình, bạn của Ứng tiên sinh.” Nói rồi, ông ra hiệu cho tài xế mở cửa xe, bung dù đi xuống.

“Mưa lớn thế này, để tôi đưa cậu về một đoạn nhé?”

Giang Bán Nhứ vừa nghe tên đối phương, nhớ ra từng thấy trên tạp chí, biết đây là tổng giám đốc Ngô thị.

Cậu nghi ngờ không hiểu tại sao Ngô Tương Đình lại nhận ra mình, trong lòng cũng có chút cảnh giác. Nhưng nghe ông nói là bạn của Ứng Điều thì lúc này cậu mới gật đầu, theo hắn lên xe.

Ngô Tương Đình vốn giao tiếp với đủ loại người, đối với một sinh viên đơn thuần như Giang Bán Nhứ, để tạo không khí thân thiện chỉ cần nói vài câu là đủ.

Sau khi lên xe, trò chuyện đôi câu, Giang Bán Nhứ báo địa chỉ gần nhà mình, còn khách khí nói lời cảm ơn: “Làm phiền ngài rồi.”

“Không cần khách sáo.” Ngô Tương Đình cười.

“Với quan hệ của cậu và Ứng tiên sinh, việc này vốn là nên làm.”

Cách nói này khiến Giang Bán Nhứ thấy kỳ lạ, không khỏi tò mò hỏi: “Ngài quen Ứng Điều như thế nào vậy?”

Tài xế và trợ lý đều là người trong nhà, Ngô Tương Đình không kiêng kỵ gì, trực tiếp cười đáp: “Công việc của tôi chính là giúp hắn thích nghi với đời sống trong xã hội loài người.”

Giang Bán Nhứ ngẩn ra, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

“Tôi thực ra là hậu duệ của quỷ hút máu và loài người.” Ngô Tương Đình đơn giản kể qua lịch sử gia tộc mình.

Nghe xong, Giang Bán Nhứ bị chấn động đến nửa ngày chưa lấy lại tinh thần.

Cậu lắp bắp hỏi nhiều điều: “Vậy ngài cũng sợ ánh sáng mặt trời sao? Hay là giống Ứng Điều, có thể di chuyển cực nhanh, sức lực siêu mạnh. Đúng rồi, còn cả giác quan đặc biệt nhạy bén nữa.”

Ngô Tương Đình bật cười: “Qua vài đời rồi, những thứ cậu nói đều không có đâu.”

“Nhiều lắm chỉ là không thích trời nắng gắt thôi.”

“À à.” Giang Bán Nhứ gật đầu, vẫn cảm thấy thật khó tin.

Tài phiệt số một thành phố Tĩnh Sơn, một tập đoàn khổng lồ, vậy mà lại có mối quan hệ phức tạp với thị tộc ma cà rồng như thế.

Thậm chí nghe cách Ngô Tương Đình nói, dường như cả nhà họ Ngô đã quá quen với sự tồn tại của ma cà rồng.

Giang Bán Nhứ nghĩ gì đều gần như viết rõ hết trên mặt.

Ngô Tương Đình liếc qua một cái, liền thuận thế cười nói: “Ban đầu tôi cũng rất khó chấp nhận, bởi vì luôn cho rằng trên đời này vốn không có ma cà rồng.”

“Cho dù có thì cũng chẳng liên quan gì đến mình.”

Ngồi một bên nghe vậy, Giang Bán Nhứ không khỏi gật đầu lia lịa.

Cậu vô cùng đồng cảm.

“Nhưng sau khi quen rồi, tôi lại nhận ra, thật ra có quan hệ với ma cà rồng cũng chẳng sao cả.” Ngô Tương Đình cười nhạt.

“Ma cà rồng cũng không đáng sợ như chúng ta vẫn tưởng, cậu thấy có đúng không?”

“……”

Giang Bán Nhứ bất giác bị cuốn theo suy nghĩ của đối phương, cái cảm giác gượng gạo trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ hơn rất nhiều.

Ban đầu quả thật cậu cảm thấy, việc sống chung với ma cà rồng, lại còn ký hiệp nghị thì thật sự quá không chân thực.

Nhưng sau một thời gian sống chung, cậu đã sớm nhận ra Ứng Điều thật ra không hề đáng sợ như vẻ bề ngoài, cũng dần quen thuộc với sự tồn tại của hắn.

Thậm chí đến tận bây giờ, Giang Bán Nhứ kinh ngạc phát hiện bản thân không biết từ khi nào đã trở nên vô cùng tin tưởng Ứng Điều.

Ý nghĩ của cậu ngày càng bay xa.

Đúng lúc ấy, Ngô Tương Đình lại bấm nút nâng vách ngăn lên.

Tiếng động bên ngoài bị ngăn cách, hắn hơi áy náy nhìn Giang Bán Nhứ, cười nói:

“Có một vấn đề, tôi đã muốn hỏi từ rất lâu rồi, mong cậu giúp tôi giải đáp một chút.”

Giang Bán Nhứ lúc này mới thu hồi suy nghĩ, nghiêm túc nhìn sang:

“Vấn đề gì vậy?”

“Sau khi ma cà rồng uống máu của người đánh thức thì sẽ bị kích phát ra dục vọng tiềm ẩn, từ đó có thể làm ra những việc vượt ngoài lý trí.”

Ngô Tương Đình nói với vẻ nghiêm túc:

“Tôi từng hỏi Ứng tiên sinh, rốt cuộc dục vọng tiềm ẩn của hắn là gì nhưng hắn một chữ cũng không chịu tiết lộ.”

Nghe đến đây, Giang Bán Nhứ dần hiểu ra điều gì đó, sắc mặt bỗng thay đổi.

“Cậu là người đánh thức của hắn, chắc chắn rõ ràng chuyện này hơn bất kỳ ai. Vì thế tôi rất hy vọng cậu có thể nói cho tôi biết.”

Ngô Tương Đình vẫn giữ giọng điệu công việc, còn bổ sung thêm:

“Tôi là người hỗ trợ ma cà rồng, việc thống kê những tình huống đặc thù này vốn dĩ là trách nhiệm của tôi.”

Tuyệt đối không chỉ là tò mò chuyện riêng.

Giang Bán Nhứ bất giác ngồi thẳng lưng, trên mặt lại hoàn toàn không có biểu cảm.

Cậu đương nhiên biết rõ dục vọng bị kích phát trong Ứng Điều sau khi uống máu mình là gì. Rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn.

Hơn nữa, Giang Bán Nhứ vẫn luôn nghĩ rằng mỗi một ma cà rồng sau khi sống lại, hễ uống máu của người đánh thức thì đều sẽ giống như vậy.

Nhưng lời của Ngô Tương Đình khiến cậu cảm thấy có gì đó không đúng.

Ánh mắt Giang Bán Nhứ dần trở nên ngẩn ngơ, khẽ hỏi:

“Chẳng lẽ… tình huống của mỗi m cà rồng đều khác nhau sao?”

Ngô Tương Đình gật đầu giải thích:

“Đương nhiên sẽ có sai biệt nhất định giữa từng cá thể.”

“Nhưng đa số là bị kích phát khát vọng hút máu mãnh liệt hơn, vì bản chất ma cà rồng vốn đã vô cùng thèm khát máu tươi.”

“Một số ít thì bị khơi dậy dục vọng phá hoại và dục vọng khống chế.”

“……”

Giang Bán Nhứ như vẫn còn chờ hắn nói tiếp.

“… Còn nữa không?” Cậu thử hỏi.

“Hiện tại số ma cà rồng sống lại vốn đã rất ít, nên đến giờ chỉ có mấy loại này, không còn tình huống nào khác.” Ngô Tương Đình cũng không có lý do gì phải giấu.

Nhưng ông nhanh chóng để ý, càng nói tiếp, gương mặt chàng trai bên cạnh lại càng trở nên… phức tạp.

Ngô Tương Đình thật sự quá tò mò:

“Vậy nên… tình huống của Ứng tiên sinh rốt cuộc là gì?”

“……”

Giờ phút này, tâm trạng của Giang Bán Nhứ chỉ có thể dùng từ quẫn bách để hình dung.

Tai cậu nóng bừng, sau vài giây im lặng, cậu gắng gượng bình tĩnh rồi lắc đầu đáp:

“… Tôi không thể nói cho ngài biết.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro