Chương 31

Bên ngoài mưa lớn, từng dòng nước dày đặc đập vào cửa sổ, chảy xối xả xuống như rửa trôi tất cả.

Thi thể trong ngõ nhỏ đã có người xử lý, chỉ cần ngày mai mặt trời lên, những thứ bẩn thỉu kia sẽ bị thiêu rụi thành tro, biến mất không còn dấu vết.

Biệt thự Ngô gia dùng để liên lạc với quỷ hút máu sáng đèn rực rỡ, không khí trong đại sảnh ấm áp dễ chịu.

Giang Bán Nhứ ngồi trên ghế sô pha, được Ngô Tương Đình đưa cho một tấm chăn lông khô mềm và một ly sữa nóng.

Sắc mặt cậu vẫn trắng bệch, ngón tay lạnh buốt.

Cậu đón lấy cái ly, khẽ nói lời cảm ơn.

Ứng Điều đi tắm rửa và thay quần áo, mất khá nhiều thời gian.

Khi bước ra, trên người hắn đã không còn chút mùi máu tanh, khoác trên mình bộ đồ đen thoải mái, mái tóc đen vẫn còn ướt nửa chừng.

Từ trên lầu đi xuống, Ứng Điều lập tức ngồi xuống cạnh Giang Bán Nhứ rồi mở chăn phủ thêm cho cậu ở trên đùi.

Ngô Tương Đình cũng ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

Trước đó ông chỉ được gọi đi xử lý hiện trường, nên đối với những gì xảy ra đêm nay vẫn hoàn toàn không hay biết, trong lòng lúc này sốt ruột muốn biết ngọn ngành.

“Là một con huyết tộc cấp thấp.”

Ứng Điều cảm nhận nhiệt độ bên người thanh niên dường như nóng hơn thường ngày, hắn giơ tay chạm vào những ngón tay đang đặt trên chăn của Giang Bán Nhứ rồi nắm lấy, không buông ra nữa.

“Nó muốn dùng cách khống chế người đánh thức tôi để kiềm chế tôi.”

Ngô Tương Đình nghe vậy, thần sắc căng thẳng, bất giác liếc nhìn Giang Bán Nhứ trong lòng còn thấy sợ hãi.

Ứng Điều tiếp tục thuật lại vắn tắt.

Con ma cà rồng cấp thấp kia vốn sống sót từ thời kỳ nội chiến huyết tộc.

Thực lực yếu kém, nhưng có thể vượt qua được trận chiến gần như diệt tộc ấy thì chắc chắn nó phải có năng lực che giấu vô cùng đáng gờm.

Sau khi sống lại, Ứng Điều chỉ thỉnh thoảng cảm nhận được dao động mơ hồ trong phạm vi nhất định từ loại quỷ hút máu cấp thấp này, nhưng không thể xác định vị trí chính xác.

Khi đó, nó cũng không hề biết hắn đã sống lại, thậm chí chưa hề có ý định đối địch với hắn.

Mãi đến gần đây, sự tồn tại của nó ngày một rõ ràng, khoảng cách với Tĩnh Sơn Thị càng lúc càng gần.

Mục tiêu nó nhắm đến không phải đối đầu trực diện với Ứng Điều, mà là cậu - người đánh thức hắn.

Chỉ cần bắt giữ được cậu, dùng máu của cậu để khống chế một ma cà rồng đã sống lại, với nó mà nói chẳng khác gì dễ như trở bàn tay.

Để tìm ra Giang Bán Nhứ, nó đã phải tốn không ít công sức.

Mà chuyện này, Ứng Điều vốn dĩ không thể nào không nhận ra.

Chẳng qua khả năng che giấu của nó quá mạnh, ngay cả người trong lâu đài cổ cũng khó lần ra tung tích.

Nhưng càng đến gần Giang Bán Nhứ, cảm giác của Ứng Điều lại càng rõ rệt.

Hắn vốn dự tính trong vài ngày tới sẽ ra tay giải quyết, chỉ chờ khi nào đối phương lộ diện.

Có điều, hắn lại không hề hay biết Giang Bán Nhứ đã sớm bị ác ý quấy nhiễu trong mơ.

Khi biết được cậu gặp ác mộng vì con quỷ cấp thấp ấy, hắn lập tức đi tìm và giết nó ngay tại chỗ.

Hai bên thực lực quá chênh lệch, với hắn, việc giết chết một ma cà rồng cấp thấp chỉ là chuyện dễ dàng.

Trong lòng hắn đã nắm chắc, tuyệt đối không để cho thứ bẩn thỉu đó chạm được vào Giang Bán Nhứ dù chỉ một chút.

Nhưng cảnh máu me kia lại vô tình bị Giang Bán Nhứ chứng kiến, còn dọa cậu sợ hãi, đây là điều ngoài dự tính của hắn.

Sau khi nghe xong, Giang Bán Nhứ đã dần thả lỏng, nỗi sợ hãi cũng tan biến từ lâu, chỉ còn cảm giác mệt mỏi, cậu đưa tay đặt ly sữa lên bàn.

“Chỉ cần Tiểu Giang không sao là được,” Ngô Tương Đình lên tiếng, thân phận của ông ở đây vốn không hề có lợi nếu ai gặp chuyện

“Có cần tôi cho người âm thầm bảo vệ không?”

“Không cần.” Ứng Điều liếc nhìn Giang Bán Nhứ, thấy mí mắt cậu đang dần sụp xuống vì mệt, ánh mắt hắn thoáng trầm xuống, khẽ nói: “Tôi sẽ bảo vệ cậu ấy.”

Ngô Tương Đình vẫn còn lo lắng.

Nghĩ kỹ lại, đôi khi ma cà rồng cấp thấp còn đáng sợ hơn cả những kẻ mạnh như Ứng Điều.

Bởi vì bọn chúng gần như không có lý trí, chẳng hề phân biệt đúng sai, trong mắt chỉ có hai chữ “hút máu”.

Gặp phải loại đó, người thường quả thật không có khả năng chống đỡ.

“Vậy… vẫn còn nhiều ma cà rồng cấp thấp như thế này sao?” Ngô Tương Đình chợt nghĩ đến một điểm khác, lại càng thêm bất an.

Ứng Điều bình thản đáp: “Lý ra thì không nhiều.”

“Ông không cần lo, chỉ cần tôi biết, tuyệt đối không để chúng tùy tiện phá hoại xã hội loài người.”

Ngô Tương Đình nghe vậy thì liên tục gật đầu: “Vậy thì tốt rồi.”

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Ứng Điều hơi thất thần như còn đang nhớ lại cảnh mình đứng trong con ngõ nhỏ kia.

Lúc đó trong lòng hắn tràn ngập sát ý, lý trí tạm thời biến mất, hành động cũng đầy máu tanh và nhơ bẩn.

Đến khi tỉnh táo lại, hắn toàn thân dính máu mà đứng trước mặt Giang Bán Nhứ, thật sự đã khiến cậu sợ hãi không nhẹ.

Thực ra, từ khoảnh khắc Giang Bán Nhứ đánh thức hắn sống lại, hai người đã định sẵn sẽ dây dưa không rõ.

Ma cà rồng lập tức bước vào cuộc sống của Giang Bán Nhứ. Ban đầu hắn nghĩ cậu sẽ kháng cự, sẽ khó thích nghi, nhưng bất kể thế nào, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

Nhưng giờ đã khác.

Sau khi Giang Bán Nhứ tận mắt chứng kiến hắn làm ra chuyện máu me nguy hiểm kia, hắn lại lo cậu sẽ vì vậy mà sợ hãi hoặc chán ghét hắn.

Dù sao, hắn vẫn đang theo đuổi Giang Bán Nhứ.

Hắn khẽ nhíu mày, rồi lại ngồi gần hơn.

Giang Bán Nhứ đã mệt rã rời, tiếng nói chuyện đều đều không gợn sóng của cả hai như một loại thôi miên khiến cậu thật sự không còn chống đỡ nổi.

Cậu dứt khoát đặt trán lên cánh tay Ứng Điều, cứ thế dựa vào hắn mà ngủ.

Trước khi ngủ còn lẩm bẩm vài câu, làm lúc rời đi suýt nữa lại đánh thức hắn.

Khuôn mặt mềm mại ấm áp của cậu kề sát, tư thế dựa dẫm vô cùng rõ ràng, khiến ánh mắt ma cà rồng dần trở nên dịu lại.

Chuyện trò còn kéo dài thêm một lúc, sau khi công việc sắp xếp xong xuôi, sự việc xem như khép lại.

Khi đứng dậy, Ngô Tương Đình thấy Giang Bán Nhứ đã ngủ say, liền hạ giọng nói: “Trên lầu chuẩn bị phòng đi.”

Ứng Điều khẽ đáp không cần, rồi nhẹ nhàng bế Giang Bán Nhứ lên, nhanh chóng rời khỏi biệt thự.

Về đến nhà, Giang Bán Nhứ liền phát sốt.

Một phần vì bị dọa, nhưng phần lớn vẫn là do bị hơi thở âm trầm của ma cà rồng ảnh hưởng, thêm vào thời tiết hôm đó vốn không tốt.

Cơn sốt lần này khá nặng, cậu hôn mê gần một ngày một đêm.

Trong thời gian ấy, bác sĩ đã tới nhà nhiều lần.

Mỗi lần cậu mơ mơ màng màng mở mắt, đều nhìn thấy bóng dáng Ứng Điều ngồi bên giường.

Chỉ cần thấy cậu có động tĩnh, hắn liền cúi xuống, bàn tay lạnh áp lên trán nóng của cậu lại vuốt nhẹ trên má.

Giang Bán Nhứ toàn thân nóng rực, nhưng chạm vào ma cà rồng lại thấy dễ chịu, có chút sức lực thì cậu sẽ nắm lấy tay hắn, không chịu buông.

Khi không còn sức, cậu chỉ lẩm bẩm vài tiếng.

Ứng Điều cúi xuống lắng nghe, mới nhận ra thanh niên nói: “Thêm túi chườm đá nữa.”

Khuôn mặt lạnh lùng của ma cà rồng vì vậy mà nhu hòa hơn, tay hắn càng không chịu rời đi.

Ứng Điều giúp cậu xin nghỉ học, còn đặc biệt nhờ hộ công chuyển lời đến Giang Vi Vinh rằng mấy hôm nay Giang Bán Nhứ bận học, để tránh ông lo lắng.

Mãi đến tối hôm sau, khi đo lại thân nhiệt chỉ còn 37 độ thì hắn mới yên lòng.

Vệt đỏ ửng trên má cậu dần biến mất, tóc ướt mồ hôi dán cả vào trán.

Đoán cậu sắp tỉnh, Ứng Điều đi gọi điện nhờ đưa cơm tới.

Giang Bán Nhứ tỉnh lại, tuy cơ thể vẫn yếu nhưng đầu đã không còn nặng, mắt nhìn mọi thứ cũng rõ ràng hơn nhiều.

Ngay sau đó, cậu liền cảm giác toàn thân ướt đẫm, dính dấp khó chịu, không biết đã toát mồ hôi bao nhiêu lần.

Nghe theo đề nghị của Ứng Điều, cậu chỉ tắm qua loa, nhanh chóng gội đầu rồi đi ra ngoài.

Hắn đưa nước ấm cho cậu uống, nhân tiện sấy khô mái tóc.

Đợi Giang Bán Nhứ ăn cơm và uống thuốc xong, hai người đều không nhắc lại chuyện con ma cà rồng cấp thấp.

Giang Bán Nhứ coi như mặc nhiên chấp nhận chuyện ấy đã qua, cậu tin tưởng Ứng Điều một cách khó hiểu. Loại việc này cậu vốn không giúp được, hắn đã nói sẽ bảo vệ, thì cậu chỉ cần phối hợp.

Sau bữa ăn, cậu lấy lại được chút sức, cùng hắn thay toàn bộ ga giường và chăn gối.

Nhưng vừa sốt xong, lại mới tắm, chỉ hơi hoạt động một chút đã hoa mắt choáng váng, người rũ xuống.

Vì vậy, vừa thay xong sạch sẽ, Giang Bán Nhứ đã mềm nhũn ngã xuống giường.

“Ngủ thêm một giấc là sẽ khỏe thôi, chỉ cần ngủ thêm một chút.” Cậu vừa chui vào chăn vừa nhỏ giọng lặp lại.

Nhưng nói thì nói vậy, ngủ lâu như thế rồi, giờ cậu lại chẳng chợp mắt được.

Nằm trong chăn, chỉ ló đầu ra ngoài, gương mặt vừa bớt ửng đỏ chỉ còn tái nhợt bệnh tật.

Đôi mắt vẫn sáng long lanh lại càng khiến người ta thấy cậu đáng thương.

Ứng Điều ngồi bên giường, im lặng nhìn, ánh mắt khác hẳn thường ngày.

Giang Bán Nhứ nhận ra có gì đó không đúng, còn tưởng rằng chuyện ma cà rồng cấp thấp chưa được giải quyết.

Cậu chưa kịp hỏi, Ứng Điều đã mở miệng.

Hắn lại đặt tay lên trán cậu, giống như thói quen hình thành từ khi cậu phát sốt.

“Xin lỗi.” hắn nói đều đều, thẳng thắn bộc lộ suy nghĩ trong lòng.

“Không ngờ lại dọa em đến phát bệnh.”

Nhân loại thật sự yếu ớt, điểm ấy hắn luôn hiểu rất rõ.

Nhưng sau chuyện này, hắn cảm thấy về sau phải đối xử với Giang Bán Nhứ càng cẩn trọng hơn mới được.

Huống hồ, giờ đây hắn lại càng không muốn một điều…

Ứng Điều biết rất rõ cậu chán ghét và sợ hãi con quỷ hút máu kia.

Ánh mắt hắn dừng lại trên người Giang Bán Nhứ, nhíu mày khẽ hỏi: “Em cũng sẽ sợ anh sao?”

Giang Bán Nhứ thoáng ngẩn người.

Khi hắn hỏi, cậu theo bản năng nhớ lại cảnh tượng trong con ngõ nhỏ kia - ma cà rồng toàn thân đẫm máu, giết chết một con ma cà rồng khác.

Một cảnh tượng máu me khiến người ta sợ hãi, điều đó là bình thường, người thường khó mà giữ được bình tĩnh trước tình huống ấy.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu sẽ sợ Ứng Điều.

Ít nhất lúc này, khi hắn ngồi gần bên như vậy, trong lòng cậu chỉ thấy nhẹ nhõm và vững vàng.

“Em cũng không ngờ mình lại phát bệnh.”

Cậu nói ra đúng suy nghĩ trong lòng:

“Nhưng em thật sự không sợ anh.”

Câu trả lời như vậy hiển nhiên khiến ma cà rồng vui mừng bất ngờ, cảm xúc thấp thỏm trong mắt Ứng Điều nhất thời quên che giấu, liền bị cậu thanh niên loài người bắt gặp.

Giang Bán Nhứ bỗng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Cảm xúc của Ứng Điều bị cậu tác động, nhận thức ấy làm hắn như bị một làn sóng ấm áp bao phủ.

Lần đầu tiên hắn rõ ràng cảm nhận được hương vị của rung động trong tim.

“Thật vậy sao.” Thần sắc Ứng Điều thoạt nhìn không thay đổi quá nhiều, ngữ khí vẫn bình thản cất lời, chỉ là muốn xác nhận thêm một lần nữa.

Nhưng khi tiếng nói vừa dứt, Giang Bán Nhứ bỗng chống tay ngồi dậy.

Đầu ngón tay cậu nắm lấy cánh tay Ứng Điều, ngẩng đầu hôn lên đôi môi lạnh lẽo của hắn.

Cái chạm ấm áp ấy chỉ thoáng qua rồi rời đi, nhưng đã đủ khiến ma cà rồng cứng đờ tại chỗ.

Đôi tai và gương mặt Giang Bán Nhứ nhuộm sắc hồng nhạt, đôi mắt sáng rực khẽ lặp lại: “Anh xem, em thật sự không hề sợ.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro