Chương 34

Cho đến khi xe dừng trước cổng trường, Giang Bán Nhứ vẫn chưa trả lời thẳng câu hỏi kia.

Hai người đã cùng ở một phòng lại còn thích nhau, quan hệ cũng đã xác định là yêu đương, nếu còn cố chấp phân phòng ngủ thì lại thành ra gượng gạo.

Vốn dĩ chuyện tối hôm qua cậu nói không muốn ngủ chung cũng chỉ vì lúc đó trong lòng mang theo cảm xúc.

Giờ Ứng Điều hỏi như vậy, Giang Bán Nhứ lại không biết phải trả lời thế nào.

Cậu đâu thể mới hôm qua vừa khẳng khái từ chối, hôm nay lại chủ động mời hắn qua ngủ cùng được.

Thanh niên giả vờ thản nhiên né tránh đề tài, nhưng mấy suy nghĩ nhỏ trong lòng lại chẳng che giấu nổi.

Ứng Điều đem hết mọi thay đổi trên nét mặt cậu thu vào đáy mắt, khẽ bật cười, săn sóc không hỏi thêm nữa.

Hôm nay Giang Bán Nhứ gần như kín lịch, cả ngày đều có tiết, buổi tối còn tham gia hoạt động nhỏ do hội tình nguyện tổ chức.

Khi ra khỏi trung tâm sinh hoạt thì đã là tám giờ rưỡi tối. Cậu không ghé thư viện nữa, mà tính về thẳng nhà.

Vừa lấy điện thoại định báo cho Ứng Điều một tiếng, thì dì hộ lý gọi tới.

Nhìn thấy tên hiện lên màn hình, lòng Giang Bán Nhứ thoáng chùng xuống.

Giờ này dì gọi, ban đầu cậu còn sợ là ông nội xảy ra chuyện gì.

Nhưng khi bắt máy, giọng bên kia lại nhẹ nhàng.

Dì hộ lý nói nhà có người cháu sắp cưới nên dì phải về quê chuẩn bị hôn lễ, ít nhất phải nghỉ hơn nửa tháng.

Giang Bán Nhứ thở phào, cười chúc mừng.

Dì vốn chu đáo, nên báo trước để cậu có thời gian tìm người thay thế, tránh đến lúc đó bị động.

Cúp máy, cậu vừa lúc đi ra cổng trường.

Chỉ mới vài phút, Ứng Điều đã xuất hiện ở ngoài cổng.

Hắn đến vội quá, sữa bò còn chưa kịp làm ấm nên để lại ở nhà.

Ma cà rồng bước nhanh đến, vừa gặp mặt liền nhìn cậu từ trên xuống dưới.

Theo thói quen, hắn đưa tay nâng má cậu, khẽ hôn một cái rồi nhíu mày hỏi:

“Xảy ra chuyện gì sao?”

Giang Bán Nhứ vốn đang nghĩ đến việc tìm hộ lý tạm thời, hơi phân tâm, không ngờ lại bị hắn nhận ra ngay.

Dù sao cũng không phải chuyện gì lớn, thời gian nửa tháng chắc chắn xoay xở được.

Đã vậy, cậu chỉ lắc đầu: “Không có.”

Nói rồi, đối diện ánh mắt chuyên chú của hắn, cậu cũng cúi xuống hôn nhẹ lên môi.

Sáng hôm sau, sau hai tiết học, Giang Bán Nhứ bắt xe đến bệnh viện.

Cậu muốn trò chuyện với dì hộ lý, nếu có thể nhờ dì giới thiệu một đồng nghiệp quen thuộc thì sẽ thuận tiện hơn, trong lòng cũng yên tâm.

Tới bệnh viện gấp rút cho kịp giờ, đi đến khoa thần kinh, không ngờ lại thấy Ứng Điều ở hành lang.

Hắn cũng nhìn thấy cậu, giơ tay gọi lại.

Trong phòng, Giang Vi Vinh đang nằm nghỉ.

Cuối hành lang, Giang Bán Nhứ thấy dì hộ lý đang trò chuyện với hai người khác.

“Em muốn tìm hộ lý mới, hẳn là phải nói cho anh.” Ứng Điều nắm chặt tay cậu, nói.

Nói xong, lông mày hắn khẽ nhíu, bổ sung thêm: “Bất cứ chuyện gì, em cũng nên nói cho anh.”

Khi nói, nét mặt hắn vẫn bình thản, nhưng ánh mắt lại gắt gao nhìn cậu mà mang theo chút buồn bực.

Lúc này Giang Bán Nhứ mới biết, hai người kia chính là do Ứng Điều tìm đến.

Họ đang nghe dì hộ lý trình bày tình trạng bệnh của Giang Vi Vinh, cùng những điều cần chú ý tỉ mỉ.

Hơn nữa, thêm một hộ công thì phòng bệnh bình thường chắc chắn sẽ chật chội.

Để thuận tiện, Ứng Điều đã điền sẵn đơn xin nâng cấp phòng bệnh thành phòng riêng.

Hắn đưa giấy tờ cho Giang Bán Nhứ ký tên.

Cậu thoáng sững lại.

Phòng riêng so với phòng thường đắt hơn nhiều, mà Giang Vi Vinh cần điều trị lâu dài, đây không phải khoản tiền nhỏ.

“Không cần thiết phải lãng phí tiền như vậy.” Giang Bán Nhứ cau mày, nhìn Ứng Điều nói.

Ngón tay lạnh lẽo của ma cà rồng khẽ vuốt ve gương mặt bạn lữ, giọng điệu bình thản:

“Đây không phải lãng phí, hơn nữa anh có rất nhiều tiền.”

Bị Giang Bán Nhứ từ chối khiến hắn có chút không vui.

Ngay từ đầu, cậu đã đoán được Ứng Điều chắc chắn sẽ chi trả khoản phí này.

Nhưng cậu vốn quen tính toán chi li, thật sự khó mà chấp nhận được.

Thanh niên rũ mắt, giọng nhỏ nhẹ:

“Nhưng tiền cũng là anh vất vả kiếm ra mà.”

Hai chữ “kiếm tiền” đối với ma cà rồng lại xa lạ vô cùng.

Ứng Điều hơi khó hiểu, tiến thêm một bước: “Anh không cần phải kiếm.”

Tài sản của hắn đã quá dư dả, vốn không thể dùng cách nhìn của con người để cân đo.

“Tiền của anh dùng mãi cũng không hết.” Bị người yêu liên tục từ chối nên hắn như mang theo vài phần uất ức, rũ mắt xuống, cúi đầu khẽ cắn ngón tay Giang Bán Nhứ.

“Đều cho em dùng.”

“…”

Cuối cùng, Giang Bán Nhứ vẫn ký tên.

Ở khu phòng bệnh riêng, hai hộ lý mới nhanh chóng sắp xếp lại tất cả vật dụng hằng ngày.

Trong mấy ngày tới, dì hộ lý vẫn sẽ đến như bình thường. Tuy rằng hai hộ lý kia chuyên nghiệp hơn hẳn, nhưng mới tiếp nhận chăm sóc thì vẫn cần làm quen dần.

Mọi thứ xong xuôi, hai hộ lý dẫn Giang Vi Vinh đi tập phục hồi chức năng.

Giang Bán Nhứ vừa giải thích xong với ông nội, bước ra khỏi phòng bệnh liền bị Ứng Điều nắm tay.

Ma cà rồng không muốn cậu cứ bận lòng chuyện tiền nong, ôm lấy người tình, dịu giọng:

“Ông nội em cũng mong em có thể yên tâm học hành.”

Đang nói thì dì hộ lý cũng từ phòng bệnh đi ra.

Thấy bóng hai người dính lấy nhau, bà bật cười: “Tiểu Giang, bạn trai này con chọn đúng rồi, làm việc đâu ra đấy, lại còn chu đáo như vậy thì không dễ tìm đâu.”

Nghe vậy, Giang Bán Nhứ đỏ mặt, vội trấn tĩnh.

Cậu cười một chút, còn chưa kịp nói thì Ứng Điều đã lễ phép đáp:

“Cảm ơn dì đã khen.”

“Ai chà.” Dì hộ lý càng thêm ngạc nhiên.

“Đứa nhỏ này tốt thật, lễ phép như vậy.”

Ánh mắt bà lại đảo qua cả hai, cười tươi không khép miệng:

“Lại còn đẹp trai, đứng cạnh Tiểu Giang thật xứng đôi. Nhất định phải ở bên nhau cho tốt nhé, tương lai tôi còn chờ được uống rượu mừng của hai đứa đấy.”

Nói xong, bà vừa cười vừa đi về phía trung tâm phục hồi chức năng.

Ma cà rồng biết bà chỉ nói lời khen, trong lòng vẫn rất vừa ý.

Chỉ là câu cuối hắn lại chẳng hiểu:

“Bà muốn uống rượu mừng, là có ý gì?”

Giang Bán Nhứ vốn đã bị chọc đến đỏ mặt, nghe hắn hỏi thì bật cười:

“Không nói cho anh, sau này anh sẽ biết.”

Cuối tuần, Đinh Tụng đến tìm Giang Bán Nhứ để cùng viết tiểu luận, còn mấy báo cáo thí nghiệm chưa xong cũng định làm luôn.

Giờ Giang Bán Nhứ không cần kiêng dè như trước vì quan hệ với bạn cùng phòng không thân. Sau khi hỏi qua ý Ứng Điều, trưa thứ bảy ăn cơm ở trường xong, cậu liền dẫn Đinh Tụng về nhà.

Hai người ngồi luôn trên tấm thảm phòng khách để học, bàn trà chất đầy laptop cùng chồng sách vở dày cộp.

Vì sợ nhàm chán nên Đinh Tụng còn mở TV cho có âm thanh nền.

Đây là lần đầu cậu ta tới căn nhà này, không kìm được tò mò nhìn xung quanh.

Khu tập thể bên ngoài trông cũ kỹ, ai ngờ bên trong lại sửa sang đến ấm áp, thoải mái khiến người ta an tâm.

Hai người mày mò làm bài thật lâu, Ứng Điều thì không hứng thú, cũng chẳng qua quấy rầy.

Tiếng máy giặt vang lên, ma cà rồng từ phòng ngủ bước ra, bưng quần áo đem ra ban công phơi.

Vốn dễ phân tâm, Đinh Tụng thấy một người đàn ông khí chất lạnh lùng lại đi phơi quần áo, động tác còn thành thạo và nhã nhặn nên liền lén liếc nhìn thêm vài lần.

Khung cảnh ấy, quả thật khiến người ta… khó mà bình tĩnh.

“Cậu còn viết nữa không đấy?” Giang Bán Nhứ vốn chuyên chú tra tài liệu, đang nói nửa chừng mới phát hiện bạn mình im bặt, bèn nhắc.

Đinh Tụng giật mình, vội cúi đầu gõ tiếp:

“Viết, viết ngay đây.”

Thế rồi lại trôi qua hai ba tiếng, Đinh Tụng thật sự ngồi không nổi, ngả người xuống bàn trà than vãn:

“Tiểu Nhứ, tớ khát quá, nhà cậu có gì uống không?”

Giang Bán Nhứ cũng thấy khát, liếm môi rồi nói: “Hình như trong tủ lạnh có nước ngọt có ga, đợi tớ gõ xong đoạn này sẽ ra lấy.”

Đinh Tụng liên tục gật đầu.

Chưa kịp xong thì Ứng Điều đã bước tới.

Vẻ mặt hắn lạnh nhạt, đặt trước mặt Đinh Tụng một ly soda mát lạnh, còn trước mặt Giang Bán Nhứ lại là một ly nước trái cây.

“Cảm ơn Ứng đại ca!” Đinh Tụng vui mừng nhận lấy.

Giang Bán Nhứ thì biết ngay hắn đã nghe thấy bọn họ nói chuyện. Cậu mỉm cười nói cảm ơn nhưng sau đó lại cau mày:

“Sao em lại là nước trái cây.”

Cậu nhìn ly nước trong tay bạn mình, rồi ngẩng lên nhìn hắn:

“Em cũng muốn uống nước ngọt có ga mà.”

Ứng Điều khựng lại.

Hắn định nói nước ngọt có ga không tốt cho sức khỏe, nhưng thấy Đinh Tụng uống ngon lành thì lại nuốt lời trở vào.

Vài giây sau, ma cà rồng thỏa hiệp, thu ly nước trái cây lại và đổi sang cho cậu một lon soda rồi mới rời đi.

Giang Bán Nhứ còn chưa kịp vui mừng, liền phát hiện soda này không ướp lạnh.

Nước ngọt có ga, nhất là vào mùa hè, tất nhiên phải uống lạnh mới ngon.

Thế là cậu lập tức đứng dậy, đi theo vào bếp.

Từ phòng khách, Đinh Tụng vẫn nghe thấy tiếng Giang Bán Nhứ nài nỉ.

Giọng hơi thấp, loáng thoáng truyền ra:

“Nước ngọt thường không ngon đâu, khó khăn lắm em mới uống một lần.”

“Chỉ lần này thôi mà, sao có thể sinh bệnh được…”

“……”

Chỉ chốc lát, Giang Bán Nhứ đã chạy ra, trên tay cầm một lon soda ướp lạnh.

Cậu lại ngồi xuống thảm, mở nắp, rót nửa ly cho Đinh Tụng:

“Mau uống đi.”

Đinh Tụng: “…”

Cậu ta bỗng nhìn chằm chằm Giang Bán Nhứ thật lâu.

Giang Bán Nhứ ngẩng lên hỏi cậu ta làm sao vậy.

“Gần đây sắc khí của cậu tốt lắm,” Đinh Tụng nhận ra điểm khác thường.

“Hơn nữa tớ thấy trạng thái của cậu cũng không còn căng thẳng như trước.”

Giang Bán Nhứ cúi đầu, cắm ống hút uống soda, nghe vậy liền nghi hoặc nhìn sang.

Đinh Tụng đổi tư thế ngồi, nghiêm túc phân tích:

“Nói thật nhé, trước đây cậu lúc nào cũng căng như dây đàn, tự ép bản thân dữ lắm, giống như nghỉ ngơi thôi cũng là phạm lỗi vậy.”

“Cho dù đi chơi thì cậu cũng cứ cho tớ cái cảm giác đang căng mình ra, không lúc nào thả lỏng.”

Giang Bán Nhứ thấy cậu ta nói nghiêm túc quá cũng ngồi thẳng lại.

Cậu nghĩ nghĩ rồi đáp: “Có lẽ là vì giờ tớ không còn thiếu tiền.”

Đinh Tụng lắc đầu: “Tớ thấy là vì cậu đang yêu.”

Giang Bán Nhứ khựng lại.

“Tớ đoán từ nhỏ cậu đã quen sống tự lập cho nên ở chung với tớ thì lúc nào cũng nhường, toàn chiều theo ý tớ. Nếu không bất đắc dĩ thì cậu tuyệt đối sẽ không mở miệng nhờ tớ giúp.” Đinh Tụng hiểu Giang Bán Nhứ quá rõ.

“Đúng không?”

Giang Bán Nhứ khẽ cau mày.

Hình như lời này… không sai.

Nhưng cậu vốn chẳng cảm thấy mình nhường nhịn gì, chỉ nghĩ chuyện gì cũng được cả thôi.

Đinh Tụng lại tiếp: “Nhưng mà tớ vừa nhận ra, với Ứng đại ca thì khác. Cậu sẽ nói ra mấy yêu cầu nho nhỏ cho dù chỉ là chuyện nhỏ xíu.”

Cậu ta chỉ vào chai soda trong tay Giang Bán Nhứ:

“Ví dụ như nước này. Nếu tớ đưa cậu nước trái cây thì cậu chắc chắn sẽ không nói một câu, cứ thế uống thôi.”

“Bởi vì cậu sẽ nghĩ, nước trái cây cũng được, không đáng phiền tớ vì một chuyện vặt.” Đinh Tụng như thể nhìn thấu hết ý nghĩ trong lòng bạn, nhướng mày hỏi: “Có phải vậy không?”

Giang Bán Nhứ ngẩn người.

Nhìn chai soda mát lạnh trong tay, cậu phát hiện… hầu như tất cả những gì Đinh Tụng nói đều đúng.

Từ khi nào mà tính cách mình bắt đầu thay đổi vì Ứng Điều vậy?

Đinh Tụng biết rõ hoàn cảnh gia đình và cách cậu lớn lên, những thứ đó là tính cách mà làm bạn như cậu ta cũng không thể thay đổi.

Thế nhưng mới vừa yêu, Giang Bán Nhứ đã bắt đầu có những thay đổi tốt đẹp như thế, điều đó khiến cậu ta chân thành mừng thay bạn.

“Hơn nữa lúc đầu tớ còn lo Ứng đại ca sẽ bắt nạt cậu.”

Bởi vì Giang Bán Nhứ thoạt nhìn rất dễ bị ức hiếp, còn Ứng Điều lại quá khó gần.

Đinh Tụng bĩu môi: “Nhưng giờ tớ thấy, hình như trong nhà cậu thì chính là Ứng đại ca lo hết việc nhà?”

Giang Bán Nhứ: “…”

Trước giờ cậu đâu nhận ra Đinh Tụng quan sát kĩ như vậy.

Ngay cả chính cậu cũng không để ý.

Hình như từ lâu lắm rồi, việc nhà trong nhà đều là Ứng Điều gánh.

Hắn định kỳ gọi dịch vụ dọn dẹp, thường xuyên đặt đồ ăn mang tới tận nơi, ngay cả bữa sáng cũng chuẩn bị sẵn…

Đến chuyện giặt quần áo, Giang Bán Nhứ thậm chí không rõ Ứng Điều học cách dùng máy giặt từ khi nào.

Hiện tại, đối phương còn đang ở trong bếp chuẩn bị trái cây cho hai đứa.

Trong nhà việc duy nhất Giang Bán Nhứ còn có thể làm, hình như chỉ là thỉnh thoảng muốn tự nấu cơm ăn.

Trái tim cậu mềm nhũn như ngâm trong nước ngọt, ngọt ngào ấm áp.

“Cậu nói… hình như đúng thật.” Giọng cậu khẽ run, nhẹ nhàng thừa nhận.

Đinh Tụng ôm mặt: “Trời ơi, đáng yêu quá trời quá đất.”

Bài vở cũng gần xong, hai đứa liền buông sách vở, tán gẫu chuyện khác.

Đinh Tụng chưa từng yêu đương, nhưng nhờ cày nhiều cp nên rất tự tin chia sẻ “kinh nghiệm tình trường”, liên tục đưa lời khuyên cho Giang Bán Nhứ.

Trời tối, cậu ta đã giảng giải đến cả chuyện hẹn hò sao cho ngọt.

“Không thể cứ dính nhau trong nhà mãi được, hai người nên đi chơi, đi du lịch chẳng hạn.” Đinh Tụng chìa điện thoại ra, chỉ cho Giang Bán Nhứ một loạt địa điểm du lịch dành cho các cặp đôi.

“Vừa thả lỏng được mà lại còn tăng tình cảm nữa.”

Đáng lẽ cậu ta còn định ăn tối cùng, nhưng mẹ gọi bắt về nên đành thu dọn rời đi.

Giang Bán Nhứ cùng Ứng Điều tiễn hắn ra tận cổng khu, chờ cậu ta bắt taxi đi rồi mới quay vào.

Lời Đinh Tụng nói khiến Giang Bán Nhứ chịu ảnh hưởng không ít.

Cậu chợt nhận ra, yêu đương với Ứng Điều thực sự là một chuyện quá tốt đẹp.

Mải suy nghĩ, cậu im lặng suốt đường về.

Đi qua một đoạn đường tối, Ứng Điều dừng lại, nâng cằm cậu lên.

Ánh mắt hắn nhìn thẳng:

“Em đang nghĩ gì vậy?”

Đôi mắt Giang Bán Nhứ sáng lấp lánh. Cậu nuốt một ngụm nước bọt, dứt khoát nói thật:

“Em nghĩ… hay là đêm nay anh hút máu đi.”

Ứng Điều thoáng sửng sốt, rõ ràng không ngờ câu trả lời lại là thế này.

Càng không ngờ Giang Bán Nhứ sẽ chủ động mở miệng.

“Đinh Tụng khuyên bọn mình đi du lịch, em đã chọn sẵn chỗ rồi, anh chắc cũng nghe thấy.” Giang Bán Nhứ ôm lấy hắn mà hỏi: “Anh có muốn đi không?”

Trong đôi mắt đen sâu thẳm, Ứng Điều gật đầu.

Giang Bán Nhứ nói tiếp:

“Em tính rồi, cuối tuần sau bọn mình đi. Khoảng cách lần trước anh hút máu cũng hơi lâu rồi, mà đi chơi thì chắc chắn anh không thể phơi nắng. Vậy nên nhân lúc mai em không có tiết, đêm nay hút một lần nhé?”

Cổ họng Ứng Điều trượt lên xuống.

Từ khi số lần hút máu của Giang Bán Nhứ tăng lên, mỗi lần như thế thì thời gian hắn chịu đựng được ánh nắng cũng dài thêm.

Bình thường, để không ảnh hưởng sinh hoạt ban ngày nên hắn đều cố nén.

Hắn vừa mới yêu, càng không muốn khiến Giang Bán Nhứ thấy khó chịu.

Nhưng giờ phút này, trong bóng đêm, người cậu như phát sáng ánh mặt chủ động mời còn trân trọng hỏi ý kiến, chuyên chú nhìn hắn.

Đôi mắt ma cà rồng nhuộm đỏ, hắn không kìm được cúi xuống, vội vã hôn lên môi thanh niên.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro