Chương 7

Giang Bán Nhứ như đang ngủ rất sâu.

Giữa chừng cậu từng bị rét run toàn thân mà tỉnh lại một lần, phát hiện xung quanh là khung cảnh quen thuộc, cậu đang nằm trên giường của mình, chăn quấn kín mít, đầu giường cắm giá truyền dịch.

Bên cạnh vang lên tiếng nói chuyện, Giang Bán Nhứ đầu tiên thấy bóng dáng cao gầy quen thuộc — là Ứng Điều, hắn đang quay lưng về phía cậu, đứng ở cuối giường.

Còn ở phía bên kia, hai ba người mặc áo blouse trắng đang bận rộn bên cạnh một chiếc xe đẩy, thỉnh thoảng mới khẽ nói một câu.

Giang Bán Nhứ mơ mơ màng màng mà thấy tò mò, chẳng lẽ Ứng Điều có thể trực tiếp mời bác sĩ đến nhà?

Chưa kịp tò mò ra kết quả thì cậu lại thiếp đi lần nữa.

Lần này ngủ thẳng một mạch tới sáng hôm sau, khi tỉnh lại thì rõ ràng cảm thấy khá hơn nhiều.

Cậu đoán chắc là do mình không nghỉ ngơi tốt, cộng thêm hôm qua trời nóng quá nên mới ngất.

Bây giờ ngủ bù đủ rồi, tinh thần đã trở lại hẳn, ngoài tứ chi vẫn hơi yếu ra thì không còn chỗ nào khó chịu.

Trong phòng ngủ không có ai, rèm cửa cũng đã được kéo kín, không gian yên tĩnh và ấm áp.

Giang Bán Nhứ xoay người duỗi lưng, chú ý thấy trên tủ đầu giường đặt thuốc hạ sốt bác sĩ kê, còn dưới sàn cạnh tủ quần áo có hai chiếc ba lô cậu mang từ bệnh viện về.

Nhìn chằm chằm hai chiếc ba lô ấy vài giây, động tác duỗi người của Giang Bán Nhứ đột nhiên khựng lại.

Cậu chợt nhớ ra!

Chuyện xảy ra hôm qua dưới lầu khu nhà, từ lúc Ứng Điều bất ngờ đỡ lấy cậu, cho đến khi cậu vì muốn xác nhận điều gì đó mà áp tai nghe nhịp tim hắn…

Giang Bán Nhứ lập tức ngồi bật dậy, tìm điện thoại, điều đầu tiên đập vào mắt là mấy tin nhắn WeChat của Đinh Tụng:

[ Cậu sốt à? Tớ gọi điện mà bạn cùng phòng cậu nghe máy ]

[ Anh ta nói cậu đang ngủ, bảo khi nào tỉnh thì nhắn lại cho tớ ]

Vài tiếng sau lại có:

[ Tớ định qua xem cậu, thế mà bạn cùng phòng cậu nói không cần! Rồi còn trực tiếp cúp máy tớ! ]

Tin cuối là sáng nay lúc 8 giờ:

[ Tiểu Nhứ!!! Tỉnh chưa!!! ]

Đinh Tụng chắc lo lắng lắm, Giang Bán Nhứ vội gọi lại để trấn an và cũng để bản thân bình tĩnh hơn.

Điện thoại vừa nối máy, bên kia Đinh Tụng đã thở phào: “Cuối cùng cậu cũng có động tĩnh, tớ còn định kéo người đi đột nhập nhà cậu đấy!”

“Là tớ ngủ một mạch tới giờ mới dậy, làm cậu lo rồi.” Giang Bán Nhứ hơi ngượng, vội báo bình an.

“Giờ đã hạ sốt rồi, tớ vừa đo, chưa đến 37 độ.”

“Vậy thì tốt. Dù sao cũng là cuối tuần nên cậu nhớ nghỉ ngơi hai ngày cho tử tế.” Đinh Tụng cảm thấy giọng Giang Bán Nhứ có hơi khẩn trương nên hỏi thêm: “Cậu không thấy khó chịu chỗ nào chứ?”

Giang Bán Nhứ mím môi: “Không có.”

Cậu thì không, nhưng cậu cảm thấy bạn cùng phòng mình rất không bình thường!

Chỉ là khi chưa chắc chắn, cậu vẫn thấy chưa nên nói với Đinh Tụng thì hơn.

Trong lòng Giang Bán Nhứ đầy những suy đoán mơ hồ, thậm chí muốn lên mạng tra thử, nhưng từ trưa hôm qua tới giờ cậu vẫn chưa ăn gì, giờ khỏe lại rồi thì cơn đói cũng kéo đến.

Tắm rửa qua loa rồi chỉnh lại bản thân, Giang Bán Nhứ mở cửa phòng ngủ một cách thật cẩn thận.

Cậu thò đầu ra trước, xác nhận phòng khách không có ai mới nhanh chóng bước ra ngoài.

Ăn sáng qua loa bên ngoài xong, cậu không vội về mà tìm một quán cà phê yên tĩnh.

Ngồi vào một góc, đợi nhân viên rời đi, Giang Bán Nhứ lấy điện thoại ra và bắt đầu tìm kiếm: Da người bị ánh nắng chiếu thành màu tro là thế nào?

Kết quả hiện ra rất nhanh, cậu kéo xuống xem.

Câu trả lời đầu tiên nói về việc da trở nên xám xịt do tiếp xúc ánh nắng lâu ngày.

Hiển nhiên không phải, vì Giang Bán Nhứ thấy rất rõ là da Ứng Điều một giây trước còn tái nhợt, giây sau đã biến thành màu tro, chứ không phải do phơi nắng lâu.

Câu trả lời thứ hai nói về việc da trở nên thô ráp. Cũng không đúng.

Cậu kéo xuống xem tiếp, vẫn không thấy đáp án mình muốn, cuối cùng đành đăng hẳn câu hỏi lên diễn đàn để hỏi ý kiến dân mạng.

Uống một ngụm đồ uống, Giang Bán Nhứ thấy bên dưới đã có vài phản hồi.

Nhưng mấy cái đầu toàn nghi ngờ cậu hỏi linh tinh, bảo đây là diễn đàn sinh hoạt nên đừng tùy tiện nêu mấy câu kỳ lạ như thế.

Cậu biết chuyện này nghe cũng quá kỳ cục…

Nhưng cậu thật sự đã thấy!

Kéo tiếp xuống, cho tới khi đọc được một câu bình luận kiểu châm chọc: [ Chủ thớt không nhìn nhầm chứ? Người chứ đâu phải ma cà rồng mà sợ ánh sáng ]

Nắm được từ khóa quan trọng, ngón tay Giang Bán Nhứ chợt khựng lại, như thể đáp án cậu không dám nghĩ đến bấy lâu nay đã bị người khác chỉ thẳng ra.

Ngẩn người một lúc, cậu quay lại trang tìm kiếm, lần này gõ hẳn: Đặc điểm của ma cà rồng.

Rất nhanh, hàng loạt thông tin phổ biến hiện ra.

[ Ma cà rồng thường tự xưng là huyết tộc, chúng sống nhờ máu tươi, không có nhiệt độ cơ thể, da tái nhợt, có thể mọc răng nanh dài, đôi mắt khi khát máu sẽ biến thành màu đỏ như máu ]

Giang Bán Nhứ đọc tới đây thì sống lưng bất giác thẳng lên.

Chính mình hôm liên hoan về hôm đó, ở hành lang… hình như thật sự đã thấy đôi mắt đỏ như máu của Ứng Điều.

Chỉ là vì trước giờ cậu không tin mấy thứ mơ hồ này, cộng thêm hôm đó hành lang rất tối rồi nhìn cũng không rõ, nên mới chẳng nghĩ nhiều.

Cậu tiếp tục kéo xuống đọc.

Thông tin phổ cập rất nhiều, nhưng phần lớn là giả thuyết tổng hợp từ tiểu thuyết và phim ảnh, thậm chí còn nói tới cả lịch sử của chủng tộc này, vốn chẳng mấy hữu ích với Giang Bán Nhứ.

Kéo xuống thêm vài trang, cuối cùng cậu cũng tìm được hai thông tin trùng khớp.

[ Ma cà rồng sợ nhất chính là ánh mặt trời, dưới ánh nắng sẽ bị thiêu cháy thành tro.

Chỉ có ánh mặt trời chói chang mới có thể giết chết ma cà rồng. ]

Giang Bán Nhứ nhìn chằm chằm đoạn chữ này, vẻ mặt phức tạp, hơi thở cũng có chút dồn dập.

Tuy thỉnh thoảng cậu cũng xem vài bộ phim về ma cà rồng, nhưng cậu vốn là một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật!

Trên đời này sao có thể thật sự tồn tại ma cà rồng, lại còn trùng hợp để cậu gặp phải chứ?

Giang Bán Nhứ thở ra một hơi, điều chỉnh tâm trạng một lúc lâu, vẫn muốn thử tìm hiểu thêm.

Cậu tiếp tục tra một câu: Ma cà rồng có tim đập không?

Theo lý thuyết thì ma cà rồng là kẻ chết sống lại, trái tim của bọn họ không thể nào đập được.

Nhưng Ứng Điều lại có tim đập, cậu nghe thấy rất rõ ràng.

Trả lời: Một khi trở thành ma cà rồng thì trái tim sẽ ngừng đập, nhưng ma cà rồng có thể khống chế cho tim đập lại, dùng cách này để thuận tiện ẩn mình trong xã hội loài người.

“…”

Ngón tay của Giang Bán Nhứ khẽ run khi gõ xuống mặt bàn.

Gần trưa, cậu xách theo một túi hoa quả và ít rau tươi trở về nhà.

Cho dù bây giờ trong lòng vẫn rất sợ hãi, nhưng đồ đạc của cậu vẫn còn ở phòng kia nên không thể không quay về lấy.

Lần này Ứng Điều đang ở phòng khách.

Vừa nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Giang Bán Nhứ liền thấy bóng lưng cao gầy của hắn ngồi trên sofa.

Cái sofa nhỏ bé, nhưng bờ vai hắn lại rộng, từ góc độ của cậu, dáng người đó phủ trong bóng tối khiến áp lực nguy hiểm càng thêm rõ rệt.

Hiện tại cậu vô cùng đề phòng hắn, không dám tùy tiện kéo rèm, đành bật đèn phòng khách.

Ít nhất cũng không còn quá tối.

Ứng Điều lúc này quay đầu lại, trong mắt như có chút ý cười:

“Hôm qua nhiệt độ cơ thể cậu cao nhất là 39 độ, bác sĩ nói là sốt kèm cảm nắng. Thuốc để ở tủ đầu giường, nhớ uống đúng giờ.”

Ở chung một thời gian, vẻ mặt của hắn đã không còn lạnh lùng như lúc mới quen, lời nói cũng toàn là quan tâm. Điều đó khiến ngoài sợ hãi và đề phòng thì trong lòng Giang Bán Nhứ bắt đầu có chút nghi ngờ bản thân.

Có khi nào cậu nhìn nhầm rồi, chỉ là tự dọa mình thôi?

“Cảm ơn, lại phiền đến anh rồi.” Giang Bán Nhứ đặt túi đồ lên quầy bếp, nói thêm: “Tiền khám bệnh để tôi chuyển lại cho anh.”

Con người cứ nghĩ mình che giấu rất tốt, nhưng thật ra đã sợ đến mức mặt trắng bệch.

Tiếng thở của cậu so với bình thường khẽ run hơn, ngón tay rũ xuống bên người cũng nắm chặt góc áo.

Ứng Điều liếc cậu một vòng, ý cười trong mắt càng sâu: “Không cần khách sáo, bạn cùng phòng giúp nhau là chuyện nên làm.”

Giang Bán Nhứ: “…”

Thực ra, vừa rồi cậu còn đang nghĩ đến chuyện dọn đi.

Mọi thứ sau đó diễn ra bình thường, lúc nấu cơm trưa cậu hỏi hắn có cần làm thêm phần không.

Hắn từ chối, bảo đã ăn rồi.

Cậu vừa loay hoay vừa chậm rì rì nấu ăn.

Khi Ứng Điều đứng dậy định vào phòng, Giang Bán Nhứ do dự rất lâu rồi cuối cùng vẫn lên tiếng từ trong bếp:

“Chờ một chút.”

Ứng Điều dừng bước, đôi mắt đen thẳng tắp nhìn lại, vẻ kiên nhẫn hiếm thấy.

“Chiều nay hình như ở công viên bên cạnh có biểu diễn, anh có rảnh không, muốn đi xem cùng không?”

Giang Bán Nhứ vì thiếu can đảm mà nói chậm, giọng cũng nhỏ.

Hôm nay trời nắng, buổi chiều ánh mặt trời rất gắt.

Cậu giả vờ bình tĩnh nhìn hắn, nhưng tim đập càng lúc càng nhanh.

Chỉ cần thử lần này thôi.

Nếu hắn từ chối thì cậu sẽ lập tức thu dọn đồ trốn đi.

Nhưng nếu đồng ý thì buổi chiều hai người sẽ cùng ra ngoài.

Chỉ cần tận mắt thấy hắn đứng dưới ánh mặt trời mà không hề hấn gì, nghi ngờ về ma cà rồng sẽ tự sụp đổ.

Cậu càng muốn tin là hôm đó mình sốt quá nặng nên sinh ảo giác.

Lúc hỏi, trái tim Giang Bán Nhứ gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nhưng Ứng Điều nghe xong không hề thay đổi sắc mặt, chỉ khẽ cười:

“Được thôi.”

Ngón tay cậu đang nắm vào cạnh cửa liền buông lỏng.

Thái độ của hắn quá tự nhiên, nửa phần nghi ngờ trong lòng cậu tan biến:

“Được, vậy ba giờ tôi gọi anh.”

Ứng Điều trở về phòng ngủ, Giang Bán Nhứ ăn cơm xong thì đã bình tĩnh lại.

Nghĩ đến phản ứng vừa rồi của bạn cùng phòng, cậu càng cảm thấy mình đã hiểu lầm.

Cậu rửa bát xong, lúc xoay người vô tình làm đổ một chiếc ly thủy tinh.

Chiếc ly rơi vào bồn rửa, mảnh vỡ bắn lên tay cậu, lập tức để lại một vết rách, máu chảy ra.

Giang Bán Nhứ đau nhăn mày, vội lấy khăn giấy đè lại, vừa đi tìm băng cá nhân.

Cậu mới ngồi xổm xuống trước quầy thấp thì nghe tiếng cửa phòng mở ra.

Ngẩng đầu trong lúc rối ren, cậu thấy Ứng Điều đứng ở cửa phòng, khí chất cả người bỗng thay đổi, sự ôn hòa khi nãy biến mất hoàn toàn.

Cách vài mét, ánh mắt lạnh băng của hắn khóa chặt cậu, sâu đen đến đáng sợ.

Cậu chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã theo bản năng lùi về sau, muốn giấu cánh tay bị thương ra sau.

Nhưng cảm giác như một con mồi đang bị săn, chỉ cần cử động nhỏ cũng bị chú ý.

Cậu không thấy rõ hắn đến gần bằng cách nào, chỉ trong chớp mắt, một bóng đen đã phủ xuống, cổ tay bị những ngón tay lạnh lẽo giữ chặt.

Khoảng cách cực gần, Giang Bán Nhứ bị ép ngồi bệt xuống sàn, toàn thân cứng ngắc.

Cậu thấy ánh mắt hắn dán chặt vào vết thương trên tay mình, đôi mắt vốn đen nhánh giờ đã biến thành màu đỏ như máu, đầy dục vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro