☆ Chương 10: Tuyển người

Nhiếp Thắng bưng hộp đồ ăn cùng phần dưa cải muối, đang ngồi ăn ngon lành trong phòng bảo vệ thì Đường Minh lấy giấy bút ra, vẽ vài cột thông tin gồm họ tên, tuổi, giới tính, nghề nghiệp và sở trường, sau khi vẽ xong bảng thì đặt trên bàn bảo vệ: "Ăn xong thì điền vào tờ đơn nhậm chức này."

Vừa quay lại liền trông thấy cô gái đã gặp hai hôm trước đang đứng cạnh cái bàn. Cô gái đó chính là Vương Viện.

Đường Minh trông thấy cô liền tỏ ra vui mừng, em gái này có nguồn tin nhanh nhạy, biết rất nhiều chuyện: "Gần đây quân đội có tin tức gì mới không?"

Vương Viện không đáp mà nhìn chằm chằm Nhiếp Thắng, hỏi ngược lại: "Tôi thấy anh ta ở trong phòng bảo vệ được một lúc lâu rồi, anh có ý định tuyển bảo vệ sao?"

Đường Minh lặp lại mấy chữ kia: "Cô thấy?"

Vương Viện gật đầu: "Tôi sống ở một tòa nhà ngay gần đây, chính là tòa Thiên Tứ bên cạnh, có thời gian rảnh tôi sẽ quan sát tình hình khu vực xung quanh qua cửa sổ. Có vài lần tôi thấy anh ra ngoài săn giết tinh thú vào buổi tối. Có anh dọn dẹp định kỳ, khu vực quanh đây an toàn hơn những khu vực khác nhiều."

Thực tế thì tòa nhà bên cạnh cũng là khu chung cư mới, nằm ngay cạnh khu chung cư Tân Quý. Tuy nhiên bên đó là khu căn hộ phổ thông, một tầng có bốn căn hộ, có vài hộ dân sống ở đó, hầu hết vẫn là căn hộ trống.

Ban đầu Vương Viện chỉ tùy tiện tìm một nơi để ở lại, về sau thấy có người sẽ dọn sạch tinh thú ở khu vực lân cận, cảm thấy rất an toàn, vậy nên cô không muốn đổi chỗ ở nữa.

"..." Đường Minh kinh ngạc, bụng nghĩ, quan sát không phải là từ đồng nghĩa của theo dõi à? Ngay trước mặt người ta, cô nói cô thường xuyên theo dõi họ, em gái này đúng là thẳng thắn ghê.

Vương Viện hỏi lại lần nữa: "Anh có ý định tuyển bảo vệ sao?"

Đường Minh gật đầu: "Ừ, tìm vài người luân phiên tuần tra, tránh cho tinh thú xông vào nhà." Tuy rằng đây chỉ là ý định nhất thời nổi lên của anh, nhưng anh cũng đã nghĩ kỹ rồi, ý định này không tệ. Nuôi thêm vài người, hàng ngày cung cấp cái ăn, khi tinh thú đến họ cảnh báo cho anh, có người xông vào khu chung cư thì có thể chặn lại.

"Anh thấy tôi được không?" Vương Viện tự tiến cử mình.

"Cô?" Đường Minh bất ngờ. Anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ tìm bảo vệ nữ. Nữ giới thông thường thể chất yếu, nếu có người đến, có thể chặn người ta lại được không?

"Nếu anh thuê tôi, tôi có thể nói toàn bộ thông tin mình biết cho anh, miễn phí." Vương Viện nghiêm túc phân tích ưu thế của mình. "Tôi biết rất nhiều chuyện, phát thanh hàng ngày của quân đội tôi đều nghe và ghi chép lại. Tôi có thể nói trước một ít cho anh, để thể hiện thành ý của mình."

Đường Minh nghe có thể chia sẻ tin tức miễn phí thì lập tức động lòng: "Nói nghe thử xem."

"Theo như phát thanh mới nhất, có một số ít người may mắn, sẽ hấp thu được năng lược đặc biệt giống như tinh thú, trở nên lợi hại hơn. Quân đội gọi những người này là 'võ giả', gọi quá trình biến dị là 'thức tỉnh', gọi nguồn năng lượng đặc biệt này là 'sức mạnh tinh thú'. Trong vòng ba đến năm ngày sau khi võ giả thức tỉnh, thực lực sẽ dần tăng lên, sau đó dần ổn định. Trong cơ thể tinh thú có chứa hàm lượng sức mạnh tinh thú rất nhỏ. Ăn thịt tinh thú sau khi săn giết, cho dù là người bình thường thì cũng có thể dần cải thiện sức mạnh thể chất. Ăn trong một thời gian nhất định, người bình thường sẽ trở thành võ giả."

"Anh nhớ chứ, sau khi săn giết tinh thú, anh đã vứt xác chúng ngay ở vệ đường phải không?" Vương Viện bình tĩnh nói. "Nếu như tôi nhìn thấy, tôi sẽ mang những con tinh thú đó về chế biến thành thức ăn. Tôi đã trở thành võ giả, nếu anh không yên tâm, có thể để tôi đối chiến với một người đàn ông trưởng thành, nếu tôi thắng thì anh nhận tôi."

Ăn tinh thú liên tục mấy ngày, Vương Viện rất tự tin vào sức mạnh của mình hiện giờ.

Đường Minh nghiêm túc nhìn Vương Viện: "Trong cơ thể tinh thú có chứa sức mạnh tinh thú, sẽ khiến tính tình chúng trở nên cuồng bạo. Cô có nguồn tin tức nhanh nhạy, không thể không biết chuyện này. Việc ăn thịt tinh thú đúng là có thể tạm thời nâng cao thực lực, nhưng sau này có ảnh hưởng phụ gì tới tâm trạng của con người hay không, hiện giờ không ai biết được. Cô không sợ có nguy hiểm về sau hay sao?"

"Tôi biết, nhưng tôi không có sự lựa chọn. So với việc làm một cô gái không có năng lực tự bảo vệ mình phải xin ăn qua ngày, tôi thà chấp nhận nguy hiểm mất khống chế tinh thần để nâng cao thực lực. Chí ít, khi tôi còn sống, có thực lực thì sẽ có quyền lựa chọn."

Vương Viện hiểu rõ bản thân đang làm gì. Cô càng rõ hơn, nếu như người đàn ông trước mặt cô đây đã quyết định tuyển người, vậy thì chắc chắn sẽ có những người đưa ra lựa chọn giống như cô. Đến lúc đó, thi thể của tinh thú sẽ không thể bị người ta vứt bừa bãi ngoài đường, chờ cô nhặt về ăn nữa. Cho nên, cô buộc phải chiếm trước tiên cơ, chủ động bày tỏ thiện ý trước.

Mặc dù trong lần trao đổi đầu tiên đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng người này đã để cô thoát thân, chính mình ở lại chặn đường. Vương Viện cảm thấy người này có giá trị vũ lực cao, nhân phẩm cũng đáng tin cậy. Cặp đùi lớn ở ngay trước mắt, cô đương nhiên phải tích cực nhào vô ôm chặt không buông rồi.

Em gái này đúng là một nhân vật tàn nhẫn... Đường Minh thầm kinh ngạc, ngoài mặt lại hết sức bình tĩnh: "Cô đã có thành ý như vậy, tôi cũng không có lý do để từ chối."

Anh lặp lại những lời trước đó một lượt: "Thời gian làm việc là từ bốn giờ chiều đến một giờ đêm, công việc là làm bảo vệ trong khu chung cư này. Cứ mỗi nửa giờ cần đi tuần một lần, thời gian còn lại có thể ngồi trong phòng bảo vệ. Có người tiếp cận thì chặn lại, khi phát hiện tinh thú nếu có thể đối phó được thì tốt, không đánh lại thì đến tầng một thông báo cho tôi cũng được. Về vấn đề đãi ngộ, mỗi ngày bao ăn hai bữa, mỗi bữa một bát cháo và một cái bánh bao ngũ cốc thô."

"Nội dung công việc không thành vấn đề, nhưng tôi có thể yêu cầu thay lương thực thành thịt tinh thú không?"

Em gái này kiên định muốn trở nên mạnh hơn, Đường Minh cũng dứt khoát thành toàn cho cổ: "Đãi ngộ một ngày tám cân (4kg) thịt tinh thú, cân sẵn cho cô, coi như trả trước."

Kể từ khi thể chất được tăng cường, sức ăn của cô cũng tăng lên, một ngày sáu cân (3kg) thịt có thể ăn no. Vương Viện thầm tính toán rõ ràng, sau đó mới lên tiếng: "Một bát cháo và sáu cân thịt đi, có thể bổ sung nước."

"Cũng được." Đường Minh đồng ý, sau đó lại làm thêm một tờ đơn nhậm chức đưa cho cô. "Điền thông tin vào đây."

Vương Viện vừa điền thông tin vừa hỏi: "Chỗ anh có thiếu người không?"

"Thiếu, tôi định sắp xếp hai người mỗi ca. Một ngày chia làm ba ca, hiện giờ còn thiếu bốn người. Sao? Cô có người thích hợp muốn giới thiệu à?" Đường Minh hỏi.

"Tôi có quen một cặp vợ chồng, nhà bốn miệng ăn, bà nội, hai vợ chồng và một bé gái. Trên có già, dưới có trẻ, thực phẩm căn bản không đủ ăn. Hai vợ chồng thường để hai bà cháu ăn thực phẩm bình thường, còn hai người họ ăn thịt tinh thú, thực lực không tệ. Nếu anh đồng ý gặp mặt, tôi sẽ gọi người tới."

Đường Minh suy nghĩ một chút rồi đồng ý: "Có rảnh thì gọi hai người họ qua tôi xem thử."

Vương Viện là người thuộc phái hành động, sau khi điền xong tờ đơn liền quay về khu chung cư Thiên Tứ, mấy phút sau đã dẫn người tới: "Người nam tên là Trương Cường, người nữ tên là Tưởng Thiến."

Đường Minh cẩn thận đánh giá hai người, hai vợ chồng trông trắng trẻo sạch sẻ, giống như công nhân văn phòng, chưa từng làm việc nặng nhọc.

Hai vợ chồng hơi câu nệ.

Trương Cường thấy ông chủ là một thanh niên trẻ tuổi thì không yên tâm cho lắm, liền chủ động hỏi: "Chào anh, nghe nói làm bảo vệ ở đây mỗi ngày bao hai bữa ăn phải không?"

Đường Minh gật đầu: "Mỗi ngày bao hai bữa sáng chiều, mỗi bữa một bát cháo và một cái bánh bao ngũ cốc thô. Cháo chính là loại này." Anh chỉ vào cháo trong hộp thực phẩm.

Hai vợ chồng thở phào. Cháo vừa đặc vừa mềm, nhìn có vẻ đủ ăn no bụng.

Đường Minh đứng dậy, đi tới bãi đất trống bên cạnh, vươn lòng bàn tay phải ra trước: "Hai người thử dùng toàn lực đánh tôi một cú, đánh vào lòng bàn tay."

Hai vợ chồng nhìn nhau, do dự: "Dốc toàn lực? Không ổn lắm đâu." Người trước mặt này là ông chủ tương lai đó, ngoại hình tuy sắc sảo và mạnh mẽ, nhưng bây giờ chính là thời đại hơn thua sức mạnh tinh thú đó, ngoại hình không nói lên được điều gì, ngộ nhỡ đánh người ta bị thương thì phải làm sao.

"Không sao, đánh mạnh được chừng nào thì cứ đánh chừng đó." Đường Minh thản nhiên như không. "Đạt tiêu chuẩn mới được nhận vào làm."

Hai vợ chồng thấy anh tự tin như vậy thì cũng không phản đối nữa.

Trương Cường trước tiên xuống tấn, hít sâu một hơi, sau đó liền dồn sức tung ra một cú đấm.

Đường Minh nhìn thấy rõ, trên đầu nắm đấm của anh ta có một dòng ánh sáng màu tím nhạt lóe lên. Nếu không phải do anh chú ý quan sát, thì có thể đã không phát hiện.

Anh không hề nhúc nhích, nhẹn nhàng chặn nắm đấm lại, không hề thương tổn gì: "Người tiếp theo."

Trương Cường kinh ngạc. Vừa rồi anh ta thấy Đường Minh rất tự tin, cho nên đã không hề nương tay, một đấm này là toàn bộ sức mạnh của anh ta. Cho dù đối diện là một con tinh thú, cũng sẽ không thể tiếp tục đứng yên không tổn hại gì giống như người trước mặt này.

Tiếp theo, Tưởng Thiến cũng tung ra một quyền, không thấy xuất hiện luồng sáng.

Đường Minh nhẹ nhàng cản được, sau đó liền quay sang nhìn Vương Viện, anh gọi cô: "Cô cũng thử xem."

Chờ khi Đường Viện đánh xong, Đường Minh mới trở lại chỗ ngồi, anh soàn soạt viết xong bảng phân công: "Ba ca làm được chia như sau, ca sáng từ tám giờ đến năm giờ chiều, ca chiều từ bốn giờ chiều đến một giờ đêm, ca tối từ mười hai giờ đêm đến chín giờ sáng. Ca sáng Nhiếp Thắng và Tưởng Thiến, ca chiều Vương Viện, ca tối Trương Cường. Ca chiều vfa ca tối tạm thời chỉ có một người, sau này tôi sẽ tuyển thêm."

Vương Viện và Trương Cường đều là võ giả, Tưởng Thiến hơi kém hơn, Đường Minh cố gắng sắp xếp sao cho thực lực mỗi ca tương đương nhất có thể.

"Trong khu chung cư này chỉ có tôi và một người bạn nữa. Công việc rất đơn giản, phát hiện nguy hiểm hoặc gặp phải chuyện không tự quyết định được, đều có thể tới căn hộ ở tầng một tìm chúng tôi. Ngoài ra, nghiêm cấm hành vi xâm hại tài sản hoặc gây nguy hiểm tới an toàn tính mạng. Một khi bị phát hiện có hành vi vi phạm sẽ lập tức nghỉ việc."

"Bảng xếp ca sau này sẽ được dán ở phòng bảo vệ, từ hôm nay bắt đầu chính thức vào làm, Tưởng Tiến được tính nửa ngày công, ca chiều, ca tối tính cả ngày công, không có vấn đề gì chứ?"

Ba người đều gật đầu đồng ý.

Đường Minh dùng hộp thực phẩm dùng một lần đựng cháo, sau khi phân phát xong phần lương thực của mỗi người trong ngày hôm đó xong, một phần cháo vừa hay đã thấy đáy, liền dứt khoát dọn luôn quầy hàng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro