Chương 90: Hỡi thế gian, xin đừng ca tụng tôi

ĐỌC TRUYỆN TẠI WATTPAD CHÍNH CHỦ: @icewinni

Từ Trung tướng lên đến Nguyên soái, cũng tương tự như lúc Trình Phỉ Bạch từ Thiếu tướng thăng lên Thượng tướng.

Tuy cũng là hai cấp, nhưng khoảng cách từ Trung tướng đến Nguyên soái không hề nhỏ.

Đó là một vị trí cao mà biết bao nhiêu người đã đổ cạn máu và mồ hôi, dốc hết cả cuộc đời cũng không thể chạm tới.

Mục Hàn Vân 66 tuổi nhậm chức Nguyên soái.

Chỉ tại vị được hơn một năm thì anh dũng hy sinh.

Cảnh Từ từ Liên Minh Tinh Tế "trốn" về Liên Minh Đế Quốc, đã nhậm chức Nguyên soái. Lúc đó ông 56 tuổi.

Cảnh Thượng chỉ mới 31 tuổi...

Tại sao?

Gánh vác trọng trách, là chuyện tốt, nhưng Lục Thừa An chỉ cảm thấy một dòng nước lạnh không biết từ đâu chảy dọc sống lưng, lan sâu vào cơ thể.

Máu như đóng băng, tứ chi cứng đờ.

Cậu mím môi, chớp mắt, cảm thấy tư thế lái xe không thoải mái, bèn nhúc nhích cơ thể trong ghế lái. Phía trước đèn xanh bật lên, dòng xe kẹt cứng bắt đầu di chuyển chậm rãi, phía sau có người bóp còi.

"Bíp- Bíp-"

Vốn dĩ Lục Thừa An đã không muốn đọc tiếp tin tức, cậu lập tức ném điện thoại đi, lái xe băng băng về phía trước.

Không lâu sau, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, cơ thể Lục Thừa An đã sắp xếp ổn thỏa lịch trình tiếp theo.

Chiếc xe dừng lại bên lề đường, nơi không ảnh hưởng đến giao thông cũng sẽ không bị cảnh sát giao thông dán giấy phạt.

"..."

Sau khi mở điện thoại lên, vẫn là trang lúc nãy. Về việc nhậm chức Nguyên soái của Cảnh Thượng, chỉ được giới thiệu qua loa, văn kiện chính thức vẫn đang chờ được soạn thảo và thông báo.

Nội dung tin tức kéo dài xuống dưới-

【Nguyên soái Cảnh Thượng của Liên Minh Tinh Tế, tiêu diệt Thượng tướng Liêu Vũ của Liên Minh Đế Quốc.】

【Nguyên soái Cảnh Thượng của Liên Minh Tinh Tế, tiêu diệt Trung tướng của Liên Minh Đế Quốc...】

【Nguyên soái Cảnh Thượng của Liên Minh Tinh Tế, tiêu diệt Nguyên soái của Liên Minh Đế Quốc...】

【...Cảnh Thượng tiêu diệt Cảnh Từ.】

"Cạch."

Chiếc điện thoại trượt khỏi ngón tay, rơi xuống bên chân Lục Thừa An. Cậu không cúi xuống nhặt, chỉ quay đầu bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trước mắt là ngã tư rực rỡ ánh đèn, bốn hướng thông suốt. Không có đèn đỏ, nhưng vô số xe cùng dừng lại trên con đường rộng lớn. Không ai bấm còi, không ai la hét.

Tất cả dường như đã ngầm hiểu nhau, bằng một cách chẳng ai nói ra, họ đang cùng nhau ăn mừng chiến thắng của Liên Minh Tinh Tế.

Mọi người đều đang chiêm ngưỡng, thưởng thức, tung hô những cống hiến mà Cảnh Thượng, vị nguyên soái trẻ tuổi nhất trong lịch sử này, đã làm cho họ.

Mọi người đều đang ca tụng, hò reo, tự hào vì Nguyên soái trẻ tuổi nhất trong lịch sử - Cảnh Thượng.

Ai nấy đều nói Cảnh Thượng thật lợi hại.

Tất nhiên, cũng có người mỉa mai rằng Cảnh Thượng còn trẻ mà tâm tàn tay độc, ngay cả cha ruột cũng giết.

Bắt làm tù binh không phải được rồi sao?

Năm đó cha cậu ta, Mục Hàn Vân, cũng đã bắt Cảnh Từ, làm tù binh như vậy.

Quả nhiên, sự tàn nhẫn tuyệt tình của Cảnh Thượng còn hơn cha mình không biết bao nhiêu lần.

Khi trở về bệnh viện, Lâm Mộc Mộc cũng đã xem được tin tức, ngập ngừng nói: "Cảnh Thượng đã giết Cảnh Từ."

Lục Thừa An lắc đầu, giữa hàng vạn tiếng nói đồng tình với chuyện này, cậu kiên quyết giữ thái độ phản đối: "Cảnh Thượng không làm vậy."

Mặc dù đã gần 11 năm không gặp, nhưng cậu dám nói, mình là người hiểu Cảnh Thượng nhất.

Cậu đã đúng.

-

Trong 11 năm, chiến sự giữa Liên Minh Tinh Tế và Liên Minh Đế Quốc không ngừng tiếp diễn. Ai cũng muốn được sống, nhưng ai cũng chán ghét chiến tranh.

Cảnh Từ từng nói với Điền Tân: "Anh trai tôi yêu hòa bình."

Thỉnh thoảng có lúc rảnh rỗi ngẩn người, Cảnh Từ lại nhớ đến Ngôn Duyệt. Ông luôn thích nghe những chuyện về anh trai mình từ miệng Ngôn Truyền Tuần.

Ban đầu khi Liên Minh Đế Quốc muốn Ngôn Truyền Tuần giao Cảnh Từ ra, cái cớ họ dùng là: "Tầm quan trọng của ngài Cảnh đối với Liên Minh Đế Quốc, Tướng quân Ngôn đều biết rõ, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm tổn hại đến sức khỏe của ngài ấy. Nhưng chúng tôi cần nhiều hơn những người như ngài ấy."

Ngôn Truyền Tuần thẳng thừng từ chối: "Vũ khí hình người là một thứ dị dạng, các người chỉ thấy con trai tôi bất khả chiến bại, không gì không phá vỡ nổi, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc nó phải chịu đựng nỗi đau đớn như thế nào. Chuỗi gen pheromone của mỗi người là thứ rất riêng tư, của tiểu Cảnh lại càng đặc biệt hơn."

Đại diện Liên Minh Đế Quốc nhíu mày: "Tướng quân Ngôn đây là muốn kháng lệnh?"

Ngôn Truyền Tuần không chút nhượng bộ nói: "Nếu các người nói vậy, thì cứ cho là vậy."

Đại diện Liên Minh Đế Quốc im lặng hồi lâu, khi mở miệng lần nữa, giọng điệu đã dịu đi rất nhiều, nói: "Ngôn Duyệt chết ở Liên Minh Tinh Tế, chuyện này không thể bỏ qua. Chúng tôi có thể phát động chiến tranh để báo thù cho cậu ấy, cho cậu ấy một lời công đạo."

Mượn danh nghĩa của Ngôn Duyệt, để làm những việc thương thiên hại lý.

Là người của Liên Minh Đế Quốc, Ngôn Truyền Tuần cũng không vạch mặt họ.

Ông buồn bã lắc đầu cười nhạt, từ chối một cách khá giữ thể diện: "Đó không phải là di nguyện của con trai tôi."

"...Con trai tôi yêu hòa bình."

Nếu không thì, nó đã chẳng vì sợ chiến tranh giữa hai nước mà không cầu cứu cha ruột đang ở vị trí cao nhất. Cũng sẽ không vì lo lắng nhân dân hai nước lầm than mà cam tâm chôn vùi mình dưới lòng đất, hóa thành tro cốt.

Đứa trẻ này lương thiện, mà lương thiện lại không mọc được nanh vuốt, cho nên trông nó mới ngốc nghếch.

Di nguyện của Ngôn Duyệt không phải là chiến tranh.

Ngôn Duyệt yêu hòa bình.

"...Anh trai tôi muốn hòa bình." Ngày hôm đó, Cảnh Từ lại nói.

Trên tiền tuyến hiếm có công trình nào, gió cát bay mịt mù, không phân biệt nổi hướng mặt trời.

Chiến sự nổi lên khắp nơi, máu chảy thành sông.

Thượng tướng Liêu Vũ của Liên Minh Đế Quốc không biết đã nhìn ra tâm tư gì của Cảnh Từ, họng súng vốn nên chĩa vào Liên Minh Tinh Tế đột nhiên quay ngược lại chĩa vào Cảnh Từ.

Ánh mắt Điền Tân chợt trở nên sắc lạnh, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đã kéo Cảnh Từ ra, liên tiếp nã mấy phát súng vào đầu Liêu Vũ.

Mà cổ họng của Điền Tân cũng bị đạn bắn trúng, gần như nát nửa bên cổ.

"Đừng nói, đừng vội." Cảnh Từ nói.

Pheromone của ông không ngừng tuôn ra như một liều thuốc tiên bao bọc lấy Điền Tân, Điền Tân mất máu quá nhanh, mất đi khả năng hành động.

Ngoài việc nôn ra máu, ông chỉ có thể cảm nhận nỗi đau chân thực khi bị bắn nát nửa cổ họng, ông khẽ chớp mắt gần như không thể nhận ra để cho biết mình đã nghe thấy lời Cảnh Từ nói.

Cảnh Từ lại nói: "Cậu sẽ không chết đâu. Điền Tân, duyên phận của chúng ta đã hết, sau này cậu không cần chăm sóc tôi nữa."

"Cậu không thuộc về Liên Minh Đế Quốc, không có tôi cậu sẽ chết ở đây. Đợi trận chiến này kết thúc, cậu hãy cùng tiểu Cảnh trở về nhà."

"Tôi biết cậu ở Liên Minh Đế Quốc 10 năm nay đã chịu nhiều uất ức. Sau khi trở về, Liên Minh Tinh Tế cũng sẽ không công nhận cậu ngay lập tức. Bởi vì họ coi cậu là kẻ phản bội."

"Tiểu Cảnh có thể giúp cậu. Nó sẽ trở thành Nguyên soái, đủ sức bảo vệ cho cậu một chỗ dựa vững vàng."

Điền Tân không hiểu.

Ông chỉ có thể cảm nhận được pheromone của Cảnh Từ ngày càng nồng đậm, mà kiểu chữa trị không màng sống chết này, khiến sắc mặt khỏe mạnh của Cảnh Từ với tốc độ mắt thường có thể thấy được mà biến thành tái nhợt.

"Phu... nhân..." Cổ họng Điền Tân phát ra âm thanh khàn đặc đến kinh hoàng.

Ông muốn ngăn lại, nhưng bất lực.

Da thịt bị xé rách ở cổ bỗng mọc lại kỳ diệu, như có phép thần. Khi Cảnh Từ đứng dậy, thân thể ông hơi loạng choạng, nhưng giọng nói lại tràn đầy mệnh lệnh:

"Lập tức rút lui toàn bộ lực lượng. Không ai được theo sau, không ai được tham chiến nữa - tôi phải tự tay kết thúc Cảnh Thượng."

Mệnh lệnh ấy phát ra từ một người gần như vừa từ cõi chết bò về, khiến mọi người không ai dám cãi.

Vài phút sau, Cảnh Từ thực sự vứt bỏ vũ khí, chỉ dùng tay chân mà lôi Cảnh Thượng ra khỏi đống đổ nát, cùng anh vật lộn giữa bãi chiến trường.

Khi những cái tát và nắm đấm rơi xuống như mưa, Cảnh Thượng chỉ đỡ đòn, không đánh trả.

Bị đánh cho khá thảm hại.

"Bây giờ rút súng ra, giết ta đi." Cảnh Từ nghiêm giọng nói.

Trên chiến trường rộng lớn, giữa khoảng đất trống cát vàng mịt mù, dường như chỉ còn lại hai người họ.

Đồng tử Cảnh Thượng khẽ co lại: "Cái gì?"

"Lấy súng, giết ta!" Giọng Cảnh Từ càng thêm tàn nhẫn và kiên quyết.

Cảnh Thượng nhíu mày: "Ngài điên..."

"Con nghĩ ta đang đùa với con sao? Con coi đây là nơi nào? Vẫn nghĩ ở đây còn có tình cha con sao? Ta là kẻ thù của con."

Cảnh Từ đấm một cú vào mặt Cảnh Thượng

"Con phải giết ta."

Đang nói, ông cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, ho khan một tiếng, ngụm máu ho ra bắn lên mặt Cảnh Thượng như mưa. Cảnh Thượng theo phản xạ nghiêng đầu nheo mắt, khi mở ra lần nữa thì thấy Cảnh Từ đang bụm miệng ho sặc sụa không ngừng.

Ho ra toàn là máu.

"Tiểu Cảnh, ta đã đèn cạn dầu khô, số mệnh sắp tận... vào lúc không ai biết ta chết như thế nào, con phải giết ta."

Vì ho liên tục không ngừng, trong mắt Cảnh Từ đã nổi lên vài tia máu, ông tàn nhẫn nhìn thẳng vào con trai mình

"Ta có giá trị, và giá trị này không thể đong đếm được."

"Con phải học cách lợi dụng nó."

"Nghe ta nói- Ta là Nguyên soái của Liên Minh Đế Quốc, là vũ khí pheromone hình người mà họ luôn tự hào. Chỉ cần con dùng súng bắn chết ta, sau khi trở về con sẽ một bước lên trời. Nhanh hơn và thực tế hơn việc con đánh giặc ở tiền tuyến 10 năm, 20 năm."

"Nhìn ta như vậy làm gì? Đừng buồn tiểu Cảnh, ai rồi cũng phải đến ngày này. Con không muốn mau chóng gặp lại tiểu Lục sao? Con định dùng cái gì để gặp nó?"

"Chỉ dùng thân phận Trung tướng của con thôi sao?"

"Trung tướng cũng rất lợi hại. Nhưng theo ta biết, tính cách của đứa trẻ tiểu Lục đó rất dễ đắc tội với tiểu nhân. Hơn nữa nó lại xinh đẹp, dễ bị bắt nạt. Khi có kẻ ức hiếp nó, con lấy gì để bảo vệ?"

"Nó ngồi tù 10 năm lần này còn chưa đủ để con rút ra bài học sao?!"

"Hai đứa xa nhau gần 11 năm, còn chưa đủ để con rút ra bài học sao?!!"

"Nếu ngay từ đầu con đã là một kẻ mạnh, quyền lực vô hạn chỉ do một mình con nắm giữ, hai đứa đã không cần phải trải qua những chuyện như thế này!"

"Con nghĩ mình có thể sống đến 180 tuổi như người bình thường sao?"

"Tỉnh lại đi tiểu Cảnh, con cũng giống như ta, là một kẻ đoản mệnh, con phải dùng thời gian ngắn hơn và hữu hạn hơn người khác để làm những việc quan trọng hơn."

"Cảnh Thượng, nhìn rõ hiện thực đi!" Cảnh Từ nhổ ngụm máu trong miệng ra, biểu cảm có thể nói là đáng sợ

"Con nghĩ tại sao mình có thể dễ dàng bắn chết Giang Đoan mà không cần chịu trách nhiệm như vậy. Bởi vì con là Trung tướng, con là vũ khí hình người của Liên Minh Tinh Tế, bọn họ cần con."

"Tiểu Cảnh, con phải có quyền lực. Mà ta, chính là bậc thang để con có được quyền lực tối cao... Ta là bằng chứng để con chứng tỏ lòng trung thành với Liên Minh Tinh Tế, rằng con là kẻ bất khả chiến bại."

"Cảnh Thượng, đừng trẻ con nữa, hành động theo cảm tính không có ích lợi gì cả. Con không giết ta thì ta cũng sẽ phải chết, tại sao lại không lợi dụng cho tốt."

"Đừng khóc nữa, tiểu Cảnh. Ta là chiến công của con, con phải mang ta về để lĩnh công."

"Cảnh Thượng, rất nhiều cặp mắt đang nhìn đấy, rút súng ra, ra tay đi, con- phải giết ba!"

Từng lời từng chữ đanh thép nói đến cuối cùng, Cảnh Từ như đã dùng hết sức lực, nghiến răng nghiến lợi, thở hổn hển.

Sau đó, giữa dáng vẻ đáng thương không biết đã khóc từ lúc nào của Cảnh Thượng, ông đã sờ được khẩu súng cài bên hông cậu trong lúc vật lộn.

"Ba..."

Cảnh Thượng gọi ông, bất lực như một đứa trẻ

"Đừng như vậy..."

Nước mắt Cảnh Từ tức thì vỡ đê tuôn chảy, nhưng ông vẫn cứng rắn nhét khẩu súng, mà người ngoài nhìn vào sẽ tưởng họ đang tranh giành quyền kiểm soát, vào tay Cảnh Thượng.

Giống như lúc chia tay Mục Hàn Vân, mặc dù ông rất không nỡ, có chút đau lòng, nhưng sẽ không thay đổi việc mình phải làm.

Cảnh Từ nắm chặt cổ tay Cảnh Thượng, mạnh mẽ chĩa súng vào tim mình.

Không một chút dừng lại hay do dự.

ĐOÀNG--!

Súng nổ, mệnh tuyệt.

Câu cuối cùng Cảnh Từ nói trước khi bóp cò là:

"...Ba rất nhớ cha của con."

Người đã khuấy đảo cả Liên Minh Tinh Tế mấy chục năm trời - ngôi sao rực rỡ nhất - đã tắt lịm.

Hưởng thọ 67 tuổi.

Lúc mất cùng tuổi với Mục Hàn Vân.

Ngày hôm đó, Cảnh Thượng đã ôm chặt lấy Cảnh Từ, đau đớn khôn nguôi.

Trong cơn cuồng phong, tấm lưng rộng lớn của Cảnh Thượng cong xuống, pheromone bùng nổ điên cuồng.

Họ là kẻ thù, nhưng giây phút ấy, họ lại gần gũi, sâu nặng tình thân hơn bất cứ ai khác.

Trận chiến này Liên Minh Đế Quốc thương vong nặng nề, thất bại hoàn toàn.

Cảnh Thượng bắt Điền Tân đi.

Chiều cùng ngày, toàn bộ tướng lĩnh cấp cao của Liên Minh Đế Quốc - từ trung tướng, thượng tướng, cho đến Nguyên soái Cảnh Từ - tất cả đều bị ghi tên là "do Cảnh Thượng tiêu diệt".

Khiến anh trở thành một sự tồn tại tựa như thần thánh.

Văn kiện nhậm chức Nguyên soái được đưa đến tay Cảnh Thượng với tốc độ nhanh chưa từng có, anh hoàn toàn xứng đáng với chức vị này.

Mỗi một bước đều nằm trong dự liệu của Cảnh Từ.

Tất cả mọi người tạm thời gạt bỏ mối quan hệ cha con giữa Cảnh Thượng và Cảnh Từ, tất cả đều đang cuồng hoan reo hò, thật lòng khen anh lợi hại.

Chỉ có Lục Thừa An, không thể nào hòa mình vào niềm vui nhuốm màu âm dương cách biệt này.

Cậu hiếm khi không có tâm trí cho việc nghiên cứu thí nghiệm, giống như một bức tượng nặng trĩu, đứng bất động dưới một gốc cây bên lề đường.

Cậu rất muốn ôm Cảnh Thượng.

Thật sự rất muốn rất muốn rất muốn rất muốn.

...

Trước khi chết, Cảnh Từ đã viết sẵn một bức di thư.

Gửi cho người cha mà ông kính yêu suốt cuộc đời này.

Khi mở lá thư ra, Ngôn Truyền Tuần như bị năm tháng quật ngã, ánh mắt đầy vẻ tang thương bi ai.

Trong thư, đầu tiên là sự tôn trọng và tình yêu sâu sắc dành cho Ngôn Truyền Tuần.

Con người là một sinh vật rất kỳ lạ, có những lời khi mặt đối mặt lại khó nói ra, nhưng trong thư lại có thể thỏa sức giãi bày:

Con cảm ơn cha đã đưa con về nhà vào năm mười mấy tuổi, để con cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.

Con rất xin lỗi vì không thể phụng dưỡng cha lúc về già, không cầu cha tha thứ, chỉ cầu cha đừng đau buồn.

Chuỗi gen có khiếm khuyết bẩm sinh của con là một thứ đau khổ, cho nên hãy hỏa táng di thể của con. Tốt nhất là hỏa táng đến mức không còn lại tro cốt.

Xin đừng để con gây họa cho thế gian.

Con không muốn sau khi chết, di thể còn bị Liên Minh Đế Quốc hay Liên Minh Tinh Tế nhòm ngó.

Nếu có ai đó trộm đi để nghiên cứu, con sẽ chết không nhắm mắt.

Nếu di thể hỏa táng vẫn còn có thể vốc lên được một ít tro, hy vọng cha có thể rắc phần tro cốt ít ỏi của con lên người bạn đời của con.

Để chúng con được hợp táng chung một huyệt.

.....

Ngày hạ táng tro cốt của Cảnh Từ, trời quang mây tạnh, gió nhẹ nhàng, không chỉ là một ngày thời tiết đẹp, trên bầu trời còn hiện lên một cây cầu vồng vô cùng tráng lệ.

Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu rọi khắp mặt đất.

Ngôn Truyền Tuần cho mọi người lui ra, một mình đứng trước bia mộ, lặng lẽ cúi đầu, như đang tạo ra một mối liên kết vô thanh với những linh hồn ở thế giới bên kia.

Trước mặt ông có bốn ngôi mộ.

Mộ của người vợ yêu dấu Trần Tầm Nhu.

Mộ của người con yêu dấu Ngôn Duyệt.

Mộ của người con yêu dấu Cảnh Từ.

Mộ của Mục Hàn Vân.

...

Bốn người họ đã từng sống động tồn tại trên thế giới này, nay chỉ còn lại vài tấm bia mộ bằng đá lạnh lẽo để người thân an ủi và tưởng nhớ.

Ngôn Truyền Tuần đứng trong làn gió nhẹ, cúi mắt nhìn dòng văn bia mộ giống hệt nhau trên bia của Cảnh Từ và Mục Hàn Vân.

Ông biết rõ đây là số mệnh của họ.

- Đừng ca tụng tôi.

Cảnh Từ đã từng ngồi trước bia mộ của Mục Hàn Vân và nói: "Rất nhiều người đang ca tụng anh, nhưng họ không thể ca tụng anh được. Điều đó không công bằng với con của chúng ta."

"Em yêu nó, cũng như em yêu anh."

Cho nên...

Hỡi thế gian, xin đừng ca tụng tôi.

.

.

______________

T cũng xin khép đít lạy bà tác giả vì gắn quả tag hài hước vào truyện :))) Edit tới đâu t chết đứng tới đó. Tuýp người sống tình cảm gia đình mà dính vô cái truyện gia đình ly tán chết hết cũng hay thiệt, còn hơn trúng số nữa :)))

.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro