Phiên ngoại 2: Góc nhìn của Cảnh Thượng (5)

ĐỌC TRUYỆN TẠI WATTPAD CHÍNH CHỦ: @icewinni

Chỗ ngồi của tôi và Lục Thừa An đã có sự thay đổi, vẫn là ngồi trước sau.

Nhưng trước đây tôi ngồi sau Lục Thừa An để tiện quan sát nhất cử nhất động của em ấy.

Còn bây giờ Lục Thừa An lại ngồi sau tôi, tôi không biết em ấy có đang quan sát từng hành động, lời nói của tôi không.

Tôi rất căng thẳng.

Tôi không biết tại sao em ấy lại đột nhiên đổi chỗ.

Cùng ngày tỏ tình với tôi, sau khi về lớp, em ấy không nói hai lời mà kéo bàn ghế của mình xuống dãy cuối cùng. Còn tôi thì bị đẩy lên ngồi hàng ghế trên.

Không một lời giải thích, không có gì cả.

Trong mắt người ngoài, tôi xuất thân cao quý, Lục Thừa An xuất thân hèn mọn. Dù em ấy có hành động ra sao, lễ nghi mà tôi được học cũng buộc tôi không được so đo.

Kể từ khi Lục Thừa An ngồi sau lưng, tôi trở nên đặc biệt căng thẳng.

Có những ngày, tay chân tôi cứ như mới làm quen, không biết phải đặt để ra sao. Giáo viên thao thao bất tuyệt giảng bài, sách giáo khoa lẽ ra đã phải lật sang trang mới, nhưng cho đến khi chuông tan học vang lên, sách của tôi vẫn đang dừng ở trang bìa.

Bộ dạng vụng về như vậy, Lục Thừa An chắc chắn có thể phát hiện. Nếu việc cười nhạo tôi có thể khiến em ấy vui, tôi nguyện ý mỗi ngày đều tự biến mình thành trò cười.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy Lục Thừa An cười trộm vì sự ngốc nghếch của tôi.

Bởi vì em ấy thường xuyên trốn học.

Sau lưng tôi thường xuyên không có một bóng người.

Cả hai chúng tôi đều không có bạn cùng bàn. Khi phía sau trở nên trống rỗng, một cảm giác lạnh lẽo lại dán vào lưng tôi như một tảng băng.

Không ai dám chủ động làm bạn cùng bàn với người con trai cao quý của Thượng tướng.

Dù đến lớp hay đi ăn ở nhà ăn, bên cạnh tôi luôn có bóng dáng của đám bạn bè nối khố như Nguyên Tầm, Cao Mộc Tê.

Nhưng ai cũng có thể nhìn ra, tôi ít khi nói cười, tính cách không thích ồn ào, phần lớn thời gian đều thích đi đi về về một mình.

Lục Thừa An không có bạn cùng bàn là vì em ấy đã đột nhiên tỏ tình với tôi.

Ngày hôm đó, em ấy chặn đường tôi trong sân trường, rêu rao khắp nơi rằng nhà họ Lục và nhà họ Mục là hàng xóm, rằng tôi và em ấy là bạn nối khố, biết rõ về nhau, sau đó mạnh bạo theo đuổi tôi.

Đây là một tin tức động trời ở trường.

Chỉ trong nửa giờ, ngoài thân phận là con trai Thượng tướng, tôi càng trở thành tâm điểm của toàn bộ giáo viên và học sinh vì lời tỏ tình của Lục Thừa An.

Nhưng kết cục của Lục Thừa An lại thảm hơn nhiều.

Không một ai khâm phục hay ngưỡng mộ vì em ấy dám theo đuổi tôi. Phần lớn là kinh ngạc, tất cả mọi người đều cười nhạo em ấy không biết tự lượng sức mình, mơ mộng hão huyền.

Vì vậy, không ai dám làm bạn cùng bàn với một kẻ cả gan làm loạn, tự biến mình thành kẻ thù chung của mọi người.

Lục Thừa An trở thành cái gai trong mắt tất cả.

Bị chỉ trỏ, bị tùy ý chế giễu.

Không một ai biết rằng, trong khi họ xì xào bàn tán, tôi đã mừng như điên vì lời tỏ tình của Lục Thừa An, đến mức mất ngủ nhiều đêm liền.

Tôi không dám ngủ, sợ rằng giấc mơ sẽ đưa tôi vào bóng tối, và khi tỉnh lại tôi sẽ nhận ra đây chỉ là một giấc mộng đẹp mà tôi đã cố chấp nhiều năm.

Tôi không thể ăn ngon, không thể học yên. Ngay cả khi cha ngồi trước mặt cảnh cáo điều gì đó, tôi vẫn như một pho tượng chìm vào ảo giác.

Khi ngay cả ba nói chuyện mà tôi cũng không để ý, cha đã lạnh lùng hỏi tôi có phải muốn chết không, lại dám phớt lờ cả Trung tướng Cảnh Từ.

Tôi ngước mắt nhìn cha, lúc đó lại vô cùng hy vọng được cùng ông ấy xuống tầng hầm, để cơn thịnh nộ của ông ấy giật điện cho tôi chết đi.

Tôi khao khát được cảm nhận nỗi đau và tổn thương thể xác. Chỉ khi thân thể tan nát, linh hồn tôi mới có thể được bình yên.

Vì vậy tôi đứng dậy, khiêu khích nhìn thẳng vào ánh mắt uy nghiêm của ông ấy. Không ngờ lý trí của ông ấy vẫn còn đó, không có ý định dạy dỗ tôi.

Tôi thật sự rất cần, rất cần rất cần rất cần rất cần rất cần rất cần rất cần rất cần được nếm trải nỗi đau.

Tôi không thèm để ý đến cha nữa, tự mình đi thẳng xuống tầng hầm, bật thiết bị của chiếc ghế điện. Mức độ thành thục cứ như thể bao năm qua tôi toàn tự ngược đãi chính mình, không liên quan đến ai khác.

Cha lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của tôi, hồi lâu không hoàn hồn. Dù ông là Thượng tướng Mục vĩ đại, chuyện không tầm thường như vậy có lẽ cũng đã vượt quá phạm vi lý giải của ông.

Ông bước vào tầng hầm, nhìn thấy tôi nhíu chặt mày trên ghế điện, rồi hỏi: "Con rốt cuộc cũng điên rồi phải không?"

Dòng điện không chút lưu tình tấn công vào bên ngực trái của tôi. Cha vẫn luôn cho rằng tim của tôi cũng giống như người bình thường.

Nhưng nó không giống.

Tim tôi nằm bên phải.

Quả nhiên là một đứa quái thai.

Tôi không biết ba có biết chuyện này không. Ban đầu tôi cho là ông ấy không biết, vì tôi chưa bao giờ đến bệnh viện tư. Nếu tôi bị tra tấn quá nghiêm trọng, sắp chết đến nơi thì cũng chỉ có bác sĩ gia đình đến cứu.

Không một ai từng thảo luận xem tim tôi đập ở bên nào trong lồng ngực.

Mãi cho đến rất lâu sau này, khi cha qua đời, tôi mới biết tim của ngài ấy cũng nằm bên phải. Lúc đó tôi mới có thể chắc chắn rằng, ba thật sự biết chuyện này.

Tôi nghĩ chính vì ông ấy đã suy đoán tôi có khả năng di truyền gen của cha, nên đã sớm âm thầm dặn dò bác sĩ gia đình không được nói lung tung, cũng không đề nghị cho tôi đến bệnh viện tư để kiểm tra toàn thân.

Một khi nhược điểm bị phơi bày trước mắt người cha độc đoán, tôi sẽ không thể trưởng thành để gặp lại Lục Thừa An.

Đúng vậy, tôi còn có Lục Thừa An.

En ấy không tiếc chịu đựng áp lực bị toàn trường chế giễu, tự rước lấy nhục để bám theo sau tôi như một cái đuôi, mỗi ngày đều cười nói những lời ngọt ngào.

Hoàn toàn không ai biết, tôi rốt cuộc đã thích đến nhường nào việc Lục Thừa An bám theo tôi không rời trong trường, và tôi đã thích nghe em ấy nói thích tôi một cách đầy tự tin và phóng khoáng đến nhường nào.

Tôi đã vui đến mức có thể chết ngay lập tức.

Nhưng tôi biết, Lục Thừa An làm vậy nhất định có lý do.

Những đêm không ngủ được, tôi đã cố gắng suy nghĩ xem rốt cuộc Lục Thừa An đã gặp phải rắc rối gì.

Chuyện này không thể nói thẳng ra được sao?

Rất lâu sau này tôi mới biết, dĩ nhiên là không thể nói thẳng được.

Cố Văn là con trai độc nhất của hiệu trưởng Cố, tốt nghiệp từ chính ngôi trường này rồi lấy bằng thạc sĩ để quay về giảng dạy.

Mấy chục năm qua, hắn luôn ôn hòa chu đáo, là một người thầy tốt trong mắt tất cả học sinh và phụ huynh. Thậm chí cả thủ đô cũng khen hắn không tồi, tiền đồ vô lượng.

Lục Thừa An không có cách nào nói thẳng cho tôi biết.

Bởi vì tôi không có cách nào trực tiếp giúp em ấy được.

Lục Thừa An lại càng không có cách nào nói thẳng cho người khác.

Hình tượng của Cố Văn là gì? Hình tượng của Lục Thừa An là gì? Và hình tượng của Lục Lâm Kỳ và Kỷ Mạc, những người đã sinh ra em ấy, lại là gì?

Nên tin tưởng ai, chỉ cần liếc mắt là có thể phân biệt.

Tôi hận sự bất tài của mình, càng hận bản thân đã không lập tức phát hiện ra tình cảnh khốn cùng của Lục Thừa An.

Tôi đáng chết.

Tôi đã bị sắc đẹp làm cho mụ mị, hết lần này đến lần khác bị việc được Lục Thừa An bám theo và nói lời yêu thích mê hoặc đến thần hồn điên đảo, không còn phân biệt được đâu là đâu.

Khi đó, nỗ lực duy nhất mà Lục Thừa An có thể làm chính là bám lấy tôi.

Miệng lưỡi của em ấy không thể thắng được lòng tin của những giáo viên và học sinh sống trong thành kiến, nắm đấm của em ấy không thể đánh gục tất cả mọi người.

Cách duy nhất để giải quyết triệt để khó khăn chính là bám lấy tôi.

...Bám lấy tôi.

Không tiếc bị vô số người giẫm dưới chân.

Và điều em ấy muốn không chỉ là bám lấy tôi. Em ấy muốn mượn thế lực của tôi để hủy hoại Cố Văn, làm cho hắn thân bại danh liệt.

Nhưng tôi đã không kịp thời phát hiện ra.

Tôi còn hiểu lầm rằng em ấy thật sự thích Cố Văn.

Hận đến mức muốn cùng em ấy chết đi.

Khi em ấy theo đuổi tôi, tôi chỉ có thể nói hết những lời khó nghe, muốn đánh thức em ấy, muốn nói cho em ấy biết, dù có xảy ra chuyện gì cũng phải giữ cho mình tỉnh táo, không được tin tưởng Lục Lâm Kỳ.

Nhưng Lục Thừa An đã thay đổi, tôi sỉ nhục, mắng mỏ em ấy như vậy, em ấy vẫn cứ lớn tiếng nói rằng mình yêu nhất là cha và ba, hoàn toàn không có một chút tỉnh táo nào.

Lúc đó tôi đã rất sợ hãi.

Tôi sợ Lục Thừa An đã quên mất chuyện hồi nhỏ của chúng tôi, cũng cho rằng đó chỉ là một giấc mơ.

Sự thật là, em ấy chưa bao giờ quên.

Nhưng trước khi chân tướng sáng tỏ, tôi vẫn không tài nào nghĩ ra được rốt cuộc Lục Thừa An đã gặp phải rắc rối gì.

Ba năm cấp 3, trừ kì nghỉ đông và nghỉ hè, chương trình học có khoảng 1000 ngày, nhưng số lần Lục Thừa An đến trường lại không quá 300.

Tôi không hiểu tại sao em ấy từ một đứa trẻ ngoan có thành tích xuất sắc, lại biến thành một đứa trẻ hư hỏng, sa đọa trong mắt mọi người.

... Mãi cho đến rất lâu sau này, tôi mới biết được, Lục Thừa An đã bị Lục Lâm Kỳ và Kỷ Mạc hủy hoại mọi niềm tin.

Em ấy vẫn luôn cho rằng mình đã tự sức thi đỗ vào trường điểm, nhưng trong mắt ba của em ấy thì không phải vậy.

Khi mọi nỗ lực đều đổ sông đổ bể, còn bị gán cho những danh xưng dơ bẩn, liệu có cần thiết phải kiên trì nữa không?

Lục Thừa An thích trường học, em ấy thường xuyên tự học ở nhà, chưa bao giờ thật sự từ bỏ việc học.

Nhưng em ấy rất ghét phải đến ngôi trường này. Mỗi khi em ấy bước vào sân trường, mỗi tấc đất dưới chân đều giống như dẫm đạp lên cơ thể của ba em ấy.

Và những điều đó, tôi vẫn không thể kịp thời biết được.

Nếu tôi biết sớm hơn, cho dù có phải chết ngay tại chỗ dưới tay cha, tôi cũng vẫn sẽ ôm Lục Thừa An vào lòng, kiên định đứng về phía em ấy.

Tôi sẽ đưa em ấy bỏ trốn, lang bạt khắp nơi. Chỉ cần chịu khổ vài năm, sau này khi tôi có năng lực, tôi sẽ cho em ấy một cuộc sống tốt, tôi sẽ đối xử với em ấy rất rất tốt.

Tuyệt đối.

Đi đâu cũng được, tóm lại là phải rời khỏi nơi đã sinh ra chúng tôi nhưng lại ban cho chúng tôi những nỗi khổ tàn nhẫn này, không bao giờ quay đầu lại.

3 năm đó, tôi bị việc Lục Thừa An theo đuổi làm cho tâm thần xao động, không còn nghĩ được gì khác.

Tôi vắt óc suy nghĩ, phải làm thế nào mới có thể để Lục Thừa An quang minh chính đại xuất hiện bên cạnh mình, mà cho dù cha có thấy cũng không thể làm gì được em ấy.

Ba tôi, Trung tướng Cảnh Từ của mấy chục năm về trước, là một Alpha rất lợi hại. Pheromone của ông ấy không ai là không sợ.

Hoàn hảo là, chuỗi gen pheromone của tôi và ba gần như không khác biệt.

Dù tôi đoán được cái giá phải trả để có được năng lực pheromone bẩm sinh này, biết mình là một con quỷ đoản mệnh, nhưng tôi vẫn mặc cho Lục Thừa An khống chế cảm xúc của mình, bị kích thích đến mức pheromone mất kiểm soát.

Giang Đoan, cái thằng ngu đáng chếy đó, quả nhiên hồi nhỏ thế nào, lớn lên vẫn y như vậy.

Tất cả những thứ tôi thích, hắn đều có thể thích theo. Tôi khinh thường không thèm so đo, nhưng hắn không nên thích Lục Thừa An.

Hắn không nên, không nên không nên không nên không nên không nên không nên không nên không nên không nên ngàn vạn lần không nên dám có ý đồ với Lục Thừa An.

Chết tiệt, chết tiệt chết tiệt, chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt!!!!

Hắn lại dám ngay trước mặt tôi đòi dạy Lục Thừa An bắn súng, lại dám ngay trước mặt tôi lấy lòng Lục Thừa An.

Mà Lục Thừa An là một kẻ vô tâm, rõ ràng nói thích tôi, lại định đưa súng cho hắn dạy.

Lòng ghen tuông che mờ mắt tôi, tôi không có cách nào kiểm soát hành vi của mình.

Lý trí bảo tôi nên bình tĩnh, nhưng cơ thể lại đi trước một bước, làm ra hành động thành thật nhất.

Tôi bắn nát bia ngắm đối diện Giang Đoan, còn dùng một góc độ hiểm hóc để một vỏ đạn bay ra cắt qua mặt hắn.

Cái giá phải trả là pheromone của tôi dao động quá lớn, tôi ngã quỵ xuống đất bất tỉnh.

Nhưng tôi không hề công kích Lục Thừa An.

Giống như việc tôi rất yêu Lục Thừa An, pheromone của tôi cũng sẽ rất yêu Lục Thừa An.

Sau lần đầu tiên pheromone mất kiểm soát, tôi đã cố ý hoặc vô tình ám chỉ với cha rằng: Tôi cần một Alpha giúp tôi.

Alpha này phải thích tôi, như vậy khi tôi đánh dấu sẽ không bị phản kháng.

Và tôi không thích Alpha này, để khi tôi vứt bỏ sẽ không có vướng bận.

Thường dân là con kiến, nhưng có thể tận tình lợi dụng.

Tất cả những lời lẽ của tôi đều có nghĩa là tôi cần Lục Thừa An. Tôi rất, rất, rất, rất, rất, rất, rất, rất, rất, rất cần Lục Thừa An.

Như vậy, vì pheromone của tôi, dù cha có ghét Lục Thừa An đến đâu, cũng sẽ không tùy tiện lấy mạng em ấy.

Nhưng tôi không ngờ rằng, tôi lại có thể nghe được tất cả những lời Lục Thừa An nói trong lòng.

Tôi nghe thấy, em ấy căn bản, một chút cũng chưa bao giờ thích tôi.

Em ấy theo đuổi tôi 3 năm chỉ là để đùa ác, muốn làm tôi ghê tởm, buồn nôn.

Tôi còn chưa kịp phân tích sự thật khiến tôi lạnh sống lưng này, lại nghe thấy em ấy vui vẻ nói trong lòng rằng, em ấy thích Cố Văn, đã thích 3 năm rồi.

Trong lòng em ấy, người đàn anh đó là một hình tượng đẹp đẽ khoác trên mình ánh trăng, không ai có thể sánh bằng.

Thật ra, so với cơn thịnh nộ ngút trời khi nghe Lục Thừa An nói thích Cố Văn, thì nỗi đau khổ khi nhận ra Lục Thừa An căn bản không thích mình đã hung hăng chiếm lấy trái tim tôi.

Tôi không có cách nào đối diện với sự ghét bỏ và chán ghét của Lục Thừa An, điều đó thật đáng sợ.

Em ấy hận tôi.

...Em ấy vậy mà lại hận tôi.

Em ấy nguyền rủa tôi đi chết, dùng những lời lẽ khó nghe và độc địa nhất thế gian để đâm vào tim tôi.

Sau đó, cơn giận vì Lục Thừa An dám thích Cố Văn đã hoàn toàn thiêu rụi lý trí của tôi.

Em ấy dám thích người đàn ông khác, sao cậu ấy lại dám thích người đàn ông khác?! Cố Văn thì là cái thá gì, hắn dựa vào đâu mà được Lục Thừa An thích?!

Dựa vào đâu, dựa vào đâu dựa vào đâu dựa vào đâu dựa vào đâu dựa vào đâu dựa vào đâu dựa vào đâu dựa vào đâu dựa vào đâu dựa vào đâu!!!!

Khi tôi phát hiện đôi mắt của Lục Thừa An thật sự như muốn dính chặt trên người Cố Văn, tôi biết, tôi tiêu rồi.

Từ hôm nay trở đi, mặc kệ Lục Thừa An có muốn hay không, em ấy đều phải cùng tôi dây dưa trong bể tình biển hận này.

Em ấy là của tôi.

Em ấy là của tôi!

En, ấy, là, của, tôi!

Lục Thừa An là của tôi, Lục Thừa An là của tôi!! Lục Thừa An là của tôi Lục Thừa An là của tôi Lục Thừa An là của tôi Lục Thừa An là của tôi Lục Thừa An là của tôi Lục Thừa An là của tôi Lục Thừa An là của tôi Lục Thừa An là của tôi Lục Thừa An là của tôi Lục Thừa An là của tôi!!!!!!!

Không một ai có thể cướp Lục Thừa An khỏi tay tôi, không một ai! Không một ai!!!!!

Vì vậy tôi đã ti tiện mà cưỡng đoạt, dùng hết mọi thủ đoạn để giành lại Lục Thừa An, cắn vào tuyến thể của em ấy, đem pheromone của tôi rót thật sâu, thật đậm đặc vào đó.

Nhưng đánh dấu tạm thời không thể thỏa mãn tôi.

Tôi muốn nhốt Lục Thừa An lại, chỉ để một mình tôi nhìn thấy.

Tôi thật muốn, thật muốn thật muốn thật muốn thật muốn thật muốn thật muốn thật muốn thật muốn thật muốn thật muốn thật muốn thật muốn thật muốn nhốt Lục Thừa An lại.

Tôi muốn nhốt Lục Thừa An lại tôi muốn nhốt Lục Thừa An lại tôi muốn nhốt Lục Thừa An lại tôi muốn nhốt Lục Thừa An lại tôi muốn nhốt Lục Thừa An lại tôi muốn nhốt Lục Thừa An lại tôi muốn nhốt Lục Thừa An lại tôi muốn nhốt Lục Thừa An lại!!!!!!!

Sự thật rằng Lục Thừa An không thích tôi, càng sẽ không yêu tôi đã làm trái tim tôi tan nát thành tro bụi.

Tôi là một con súc sinh ti tiện, tôi điên cuồng muốn trả thù Lục Thừa An. Tôi thật muốn hành hạ, đè em ấy ra, bắt em ất phải cầu xin tôi, khóc lóc dưới thân tôi rồi nói rằng em ấy thích tôi, yêu tôi.

Cả đời này chỉ thích, chỉ yêu một mình tôi, tôi sẽ trở thành tất cả của em ấy, không ai có thể quan trọng hơn tôi. Lẽ ra em ấy phải yêu tôi chứ...

Nhưng khi tôi cắn vào gáy em ấy, tôi chỉ cảm thấy hai mắt mình cay xè.

Thật kỳ lạ, chỉ là không được Lục Thừa An thích mà thôi.

Người con trai ít nói, khí chất mạnh mẽ của Thượng tướng vậy mà lại muốn khóc.

Thật đáng buồn cười.

Tôi nhìn Lục Thừa An giãy giụa, nghe em ấy lăng mạ, chỉ muốn hèn mọn cầu xin em ấy hãy thương hại tôi.

Tôi không còn cầu xin em ấy nữa, chỉ nguyện em ấy sẽ yêu tôi.

...

Lục Thừa An, lẽ ra em phải yêu tôi.

Đừng rời xa tôi.

Đừng vứt bỏ tôi.

Lục Thừa An... lẽ ra em phải yêu tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro