Chương 1
Đính hôn cùng bạn học
Chương 1
Biên tập: Lẩu
Tiếng "rè rè" cuối cùng cũng dừng lại, Lý Tư Tri quay đầu lại nhìn. Lúc này cô đang nằm trên một chiếc giường nhỏ, trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Xong chưa?" Lý Tư Tri hỏi.
Thành Nham gật đầu, có lẽ do quá lâu không nói chuyện, vừa lên tiếng giọng có chút khàn: "Xong rồi."
Giọng anh vốn dĩ có chút trầm khàn, chỉ là âm thanh lúc này không có khí lực gì cả.
Lý Tư Tri đang định đứng lên, Thành Nham ngăn lại nói: "Nằm một lát đã, trên lưng vẫn đang chảy dịch, để quan sát một chút."
"Vậy chị ngồi cho cậu quan sát được không? Nằm sấp lâu quá, chị khó chịu."
Thành Nham tháo khẩu trang, cởi găng tay cao su ném vào thùng rác, quay đầu nhìn Lý Tư Tri: "Chỗ xăm bây giờ không được đụng vào. Chị không thể mặc quần áo vào được."
Lý Tư Tri gật đầu, hiểu rồi.
Cô xăm một hình sau vai, vừa nãy nữ trợ lý của Thành Nham đã cởi hết áo cùng áo lót cho cô rồi. Bây giờ cô không mặc áo được, nữ trợ lý quấn cho cô một cái chăn mỏng, dùng cạp kẹp phía sau lại, chỉ lộ ra phần vai.
Trong lúc đợi được quan sát, Lý Tư Tri bắt đầu nói chuyện với Thành Nham, cô kêu một tiếng: "Thành Nham?"
Thành Nham đang thu dọn đồ đạc, không ngẩng đầu lên: "Dạ?"
"Nghe con bé tóc ngắn nói... Cậu vẫn chưa kết hôn hả?"
"Con bé tóc ngắn" kia hẳn là trợ lí của Thành Nham, còn Lý Tư Tri đây là người quen cũ, trước đây đã từng là cô giáo của anh, hai người đã nhiều năm không gặp. Cách đây không lâu, Lý Tư Tri tìm đến studio này muốn xăm hình, mới phát hiện ra ông chủ studio là một người bạn cũ.
Mấy ngày nay, hầu như ngày nào cô cũng đến đây để xem Thành Nham làm việc, còn thích tán gẫu với mấy cô gái nhỏ ở đây về Thành Nham.
Thành Nham đáp một tiếng: "Ừm."
"Cũng không yêu đương sao?"
Thành Nham như cười như không, đi đến bên cạnh cô nhìn vết thương: "Không có. Sao vậy?"
"Cậu thích đàn ông hả?" Lúc Lý Tư Tri hỏi câu này giọng điệu dường như mang chút nghi vấn, nhưng ánh mắt lại rất chắc chắn, nhìn qua còn sáng ngời ngợi.
"Cũng là con bé chỗ chúng tôi nói cho chị biết à?" Thành Nham hỏi.
"Đúng đó." Lý Tư Tri cười rất nhẹ, cô đã gần bốn mươi, vẻ ngoài còn rất trẻ, tóc đen ngang vai uốn xoăn lọn to, khí chất tao nhã, tính tình lại rất thẳng thắn.
Thành Nham thừa nhận: "Đúng vậy, tôi thích đàn ông."
Anh lấy khăn mặt sạch nhẹ nhàng đặt lên vai Lý Tư Tri, nghe Lý Tư Tri nói: "Chị muốn giới thiệu cho cậu một người, không biết cậu có đồng ý nhận ý tốt này của chị hay không đây."
Thành Nham bôi một lớp thuốc mỡ lên hình xăm trên vai Lý Tư Tri, gỡ màng ni lông dán trên chỗ xăm ra, hỏi: "Giới thiệu kiểu gì vậy?"
"Còn có thể là kiểu nào nữa?" Lý Tư Tri thẳng thắn, "Kiểu giới thiệu bạn đời chứ sao."
"Xem mắt à?"
"Cậu có thể hiểu như vậy."
Thành Nham không trả lời, kêu ngoài cửa một tiếng: "Mao Mao."
"Đây ạ!"
"Lại đây giúp khách thay đồ đi." Thành Nham dặn dò, "Chụp hiệu quả hình xăm cho chị ấy xem."
"Vâng." Trợ lý tiến vào, cầm trong tay quần áo của Lý Tư Tri. Thành Nham đi ra khỏi phòng.
Cuộc nói chuyện bị gián đoạn, một lát sau, Lý Tư Tri ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trong phòng làm việc của Thành Nham. Thành Nham cầm ly ngẩng đầu rồi rót nước, Lý Tư Tri kéo ghế ngồi xuống trước bàn làm việc của anh.
"Con bé cho chị xem hình rồi, chị rất thích."
Thành Nham đặt cốc nước xuống, lấy ngón tay cọ cọ giọt nước trên khóe miệng: "Chị thích là tốt rồi. Sau khi về, trong vòng sáu tiếng không được chạm vào nước, không được dùng sữa tắm. Nhớ bôi thuốc mỡ mỗi ngày, vết thương kết vảy không được gãi vào."
Thành Nham ngắn gọn và dứt khoát đã dặn dò xong những điều cần chú ý, Lý Tư Tri tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Thế nào? Đồng ý nhận ý tốt của chị hay không đây?"
Thành Nham cầm ly nước, im lặng một lúc. Nếu là người khác, anh sẽ trực tiếp kết thúc chủ đề này. Lý Tư Tri là cô giáo cũ của anh, đã từng dạy mỹ thuật cho anh trong một quãng thời gian. Tuy rằng chỉ lớn hơn anh vài tuổi, nhưng đối với anh lại có ơn tri ngộ. Cho đến bây giờ, Thành Nham vẫn gọi cô một tiếng, cô Lý.
Vì vậy, Thành Nham thuận theo câu chuyện của cô, hỏi tiếp: "Người nào vậy?"
"Em họ của chị, bằng tuổi cậu."
Thành Nham hỏi một vấn đề rất thực tế: "Cậu ta làm nghề gì?"
"Dạy học trong trường."
Thành Nham lắc đầu, anh chưa tốt nghiệp cấp ba, không phải là người có học thức gì, đối phương lại là giáo viên, đoán chừng không thể nói chuyện được với nhau.
Anh nói: "Không thích hợp lắm."
"Lý do gì?"
"Có lẽ không có chủ đề chung."
Lý Tư Tri cười: "Sao cậu còn trẻ mà tư tưởng bảo thủ thế, cậu cho rằng nó là loại 'cổ giả mọt sách' kia hả? Hay là một ông chú hói đầu mặc áo polo?"
Thành Nham cười nói: "Tôi không có ý này..."
"Nó tên Giang Mộ Bình." Lý Tư Tri cười cười, "Trông cũng được, người cũng không tệ."
Giang Mộ Bình vừa vào sân đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, trong sân đặt một cái bàn đá, trên bàn bày đầy thức ăn, dì giúp việc đang bưng canh cá vừa nấu xong từ trong bếp đi ra.
"Tiên sinh về rồi."
Giang Mộ Bình là một giáo sư, dạy ở trường đại học. Dì giúp việc đã lớn tuổi, có tư tưởng truyền thống, thích gọi hắn là "tiên sinh" như cách thời đại trước tôn xưng nhà giáo.
"Dì Thái." Giang Mộ Bình chào.
"Nào, nhanh vào trong rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm."
"Hôm nay nhiều món vậy ạ?" Giang Mộ Bình nhìn lướt qua bàn ăn.
Cha mẹ Giang Mộ Bình sống trong một gian tứ hợp viện, Giang Mộ Bình đi vào nhà chính, mẹ Giang đang ngồi trên ghế sa-lon xem bản vẽ, nói: "Hôm nay Tư Tri cũng đến, nói là vừa xăm hình, muốn cho chúng ta xem."
"Xăm hình?" Giang Mộ Bình cầm ấm trà trên khay, rót một chén.
"Nó trước giờ luôn tuỳ hứng mà, bảo là người quen xăm cho, đẹp lắm."
Giang Mộ Bình im lặng cười cười, uống một hớp trà.
Lý Tư Tri vừa đến đã cởi chiếc khăn choàng trắng trên người xuống. Cô mặc một chiếc váy hở lưng, cởi khăn choàng ra có thể thấy một nửa hình xăm, hình xăm vẫn còn dán tấm màng giữ màu, đường viền đo đỏ xung quanh. Viền còn chút sưng, trông hơi sợ.
"Thế nào ạ? Dì dượng?"
Ba mẹ Giang đã lớn tuổi, không hiểu nổi thẩm mỹ của giới trẻ, cũng chả biết nói gì, ba Giang chỉ hỏi điểm mấu chốt: "Con xăm cái này có đau không?"
"Không sao ạ." Lý Tư Tri kéo khăn choàng lên, "Tay nghề của thợ xăm rất tốt."
Cha mẹ của Lý Tư Tri qua đời trong một vụ tai nạn ô tô khi cô còn nhỏ, mẹ của cô là em gái của mẹ Giang Mộ Bình, từ nhỏ cô đã được cha mẹ của Giang Mộ Bình nuôi nấng. Ba mẹ Giang trước giờ luôn hiền lành và tiến bộ, chưa bao giờ can thiệp vào quyết định của mấy đứa nhỏ, đều nói "Tư Tri thấy tốt là được rồi."
Giang Mộ Bình yên lặng mà ăn cơm, một tiếng vang cũng không có. Tuy rằng thường ngày hắn ăn cơm luôn là trạng thái này, nhưng hôm nay Lý Tư Tri lại có ý đồ khuếch đại cảm giác tồn tại của hắn.
"Mộ Bình." Lý Tư Tri gọi hắn.
Giang Mộ Bình ngẩng đầu lên.
"Sao em không nói gì vậy, đánh giá hình xăm của chị chút đi chứ."
Giang Mộ Bình nuốt cơm xuống rồi mới mở miệng: "Là cá voi sát thủ sao?"
"Nhìn ra à?" Lý Tư Tri khóe miệng hơi cong lên.
Giang Mộ Bình gắp một đũa đồ ăn, "Nhìn giống, em rất thích cá voi sát thủ."
"Chị cũng thích."
Cá voi sát thủ là yếu tố chính mà Lý Tư Tri cung cấp cho Thành Nham, ngoài ra cô còn đưa ra rất nhiều yêu cầu vụn vắt. Bản thiết kế sau cùng của Thành Nham thực ra là một bức tranh mà cả hình thức lẫn ý nghĩa đều rất mơ hồ.
"Có ngụ ý gì sao?" Giang Mộ Bình khá thức thời hỏi, thật ra hắn cũng không muốn biết nhiều như vậy, chỉ là hiếm khi thấy Lý Tư Tri mạnh mẽ như thế, vừa cảm thấy thú vị vừa không muốn làm cô cụt hứng.
"Tự do và sức mạnh."
Ba Giang gật đầu nói: "Ngụ ý này được lắm."
Lý Tư Tri lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, đưa cho Giang Mộ Bình: "Nếu cậu có hứng thú thì cũng có thể đi."
Giang Mộ Bình cụp mắt nhìn tên trên danh thiếp, cực kỳ tuân thủ nghiêm ngặt đạo đức nhà giáo, nghiêm trang nói: "Em dạy học mà, xăm hình không thích hợp lắm."
Lý Tư Tri há mồm nói: "Xăm trên mông ai mà thấy được em."
Mẹ Giang bưng chén cơm sặc một tiếng, cười mắng: "Nói gì vậy nè."
Khóe miệng Giang Mộ Bình nở nụ cười nhàn nhạt, đẩy tấm danh thiếp lại: "Chờ ngày nào đó em không đi dạy nữa thì có thể suy nghĩ đến."
Hôm nay Giang Mộ Bình ở lại nhà cha mẹ, phòng của hắn ở nhà kề phía tây, phía đông là Lý Tư Tri, sau khi tốt nghiệp đại học mấy năm hai người đã lần lượt rời căn nhà cũ này.
Lúc Lý Tư Tri vào phòng, Giang Mộ Bình đang xem luận văn của học sinh. Lý Tư Tri cầm trong tay ly cà phê, đặt lên bàn Giang Mộ Bình.
"Buổi tối em không uống cà phê." Giang Mộ Bình không nhìn lên, "Ngủ không được."
"Chị đây chính là không muốn để cậu ngủ sớm như vậy mới rót cho cậu ly cà phê đó. Cậu thân là thanh niên trai tráng, sao mỗi ngày cứ đến giờ liền đi ngủ như ông già thế." Lý Tư Tri nhìn hắn.
"Ba mươi lăm còn là thanh niên à."
"Cũng đâu phải là ông già chứ."
"Em không thích uống cà phê."
"Được rồi." Lý Tư Tri không làm khó hắn nữa, tự mình uống một ngụm cà phê, "Mộ Bình này, chị muốn giới thiệu đối tượng cho cậu."
Giang Mộ Bình ngẩng đầu lên, thấu kính gác trên sống mũi ánh lên màu xanh nhạt dưới ánh đèn, "Đã nghi là chị có chuyện mà."
"Không đùa cậu đâu, chị trước giờ chưa từng đề cập với cậu chuyện này." Vẻ mặt cùng giọng điệu Lý Tư Tri đều rất nghiêm túc, cô dựa vào bàn, đưa lưng về phía Giang Mộ Bình, "Là một người bạn cũ, rất tốt."
Giang Mộ Bình nhanh chóng đoán được "cậu ấy" trong miệng Lý Tư Tri là ai, bèn hỏi: "Là thợ xăm đã xăm cho chị à?"
"Đúng rồi." Lý Tư Tri xoay người lại, "Gần đây dì cũng giới thiệu cho cậu mấy người, cậu đều không gặp sao?"
"Em không thời gian." Giang Mộ Bình lại nhìn máy tính.
"Bớt đi, cậu toàn lấy lệ thôi." Lý Tư Tri chuẩn xác nói, "Cũng tại dì dượng quá hiền mới không cằn nhằn cậu."
Giang Mộ Bình cong khóe miệng, không nói gì.
Một lát sau, Giang Mộ Bình hỏi: "Sao tự nhiên muốn giới thiệu đối tượng cho em vậy?"
Lý Tư Tri thản nhiên nói: "Bởi vì chị cảm thấy được cậu ấy sẽ là tướng mạo mà cậu yêu thích đó."
Giang Mộ Bình cười, khó hiểu: "Làm sao chị biết?"
"Đoán thôi." Lý Tư Tri nháy mắt.
Khi Mẹ Giang bước vào, Lý Tư Tri xoay người nói: "Dì ơi, bên này con có người muốn giới thiệu cho Mộ Bình ạ."
"Được đó."
"Chính là thợ xăm đã xăm hình cho con ấy."
"Thợ xăm hình à..."
Mẹ Giang đi chậm lại, nhìn Giang Mộ Bình rồi nhìn Lý Tư Tri: "Người tốt là được, Mộ Bình à?"
Từ đầu đến cuối ánh mắt Giang Mộ Bình không rời màn hình máy tính, hắn đẩy mắt kính, ngước mắt nhìn mẹ mình: "Dạ, có thời gian sẽ gặp thử ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro