Chương 35: Cuộc sống hàng ngày ở Kha gia

Trong nháy mắt, với sự thông minh tài trí của Kha Lâm, hắn lập tức đoán được chân tướng sự việc.

Hắn không khỏi cảm thấy bị lừa gạt. Cái gì mà cải thìa khổ tình, cái gì mà thân bất do kỷ?! Tất cả đều không có, chỉ có đại tham ăn tung ta tung tăng vứt bỏ hắn chạy đi ăn cơm.

Nội tâm Kha Lâm gió giục mây vần, cuộn sóng ngập trời, tất cả các loại kịch bản não bổ đều bị phá hủy. Một lát sau, hắn hít sâu một hơi, thế mà cười thành tiếng: "Thì ra là vậy."

Chỉ là điệu cười của hắn âm u quỷ dị như gió đông lạnh lẽo thổi qua, cỏ cây khô cằn, nước hồ đóng băng.

Tư Hạo Lam ngước lên, nhận ra không thích hợp, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, hỏi: "Ngươi giận à?"

Kha Lâm cười một tiếng, thò tay nhéo mặt y, trầm giọng nói: "Tại sao ta phải giận? Ngươi làm gì khiến ta giận? Không phải ngươi muốn ăn thôi sao, không phải cố ý ăn cho đã mới trở về sao?"

Tư Hạo Lam bị hắn bóp thịt trên mặt nhưng không thể ngỗ nghịch hắn, cũng không thể động đậy, chỉ có thể ngồi xổm ở đó, đồng thời nước mắt lã chã rơi, thoạt nhìn cực kỳ bi thảm, đã thế y còn gật đầu, nói: "Ta sợ rất lâu nữa mới có thể ăn lại nên ăn rất no."

Kha Lâm tức giận đến nỗi hai tay đồng thời xuất trận, tay năm tay mười kéo hai má Tư Hạo Lam ra ngoài.

"Nhà ta đã bao giờ thiếu ngươi một chút cơm chưa?"

"A... Không có." Làn da trắng bóc của Tư Hạo Lam ửng đỏ. Lúc này bệnh cũ của y rốt cuộc cũng bình thường, hơn nữa Kha Lâm nhéo ra dấu đỏ khiến khuôn mặt y đỏ bừng hệt như một quả táo.

"Vậy mỗi ngày còn nhớ nhung tìm đồ ăn này nọ bên ngoài nữa không?"

Nhéo, xoa, nắn. Thật mềm, thật ấm.

Trước mặt Kha Lâm, Tư Hạo Lam không bao giờ có năng lực phản kháng, mặc hắn xoa mặt mình, không biết phải giải thích vấn đề quan trọng và phức tạp về khẩu vị này như thế nào, chỉ có thể hàm hồ nói: "Ta thích ăn cay."

Kha Lâm vừa giận vừa buồn cười, nhìn Tư Hạo Lam như nhìn hamster tìm thức ăn, không nhịn được búng búng quai hàm y.

Lúc Mai Khâm bưng trà tới liền chứng kiến cảnh Kha Lâm đang giày vò Tư Hạo Lam. Ở trên tay Kha Lâm, Tư Hạo Lam hoàn toàn biến thành một quả bóng cao su, mặc hắn vê tròn ấn dẹp, hoàn toàn không phản kháng.

Mai Khâm để ý thấy Tư Hạo Lam còn nhòe nhoẹt nước mắt bèn vội vàng ngăn cản Kha Lâm: "Tiên sinh, đừng ức hiếp Tư thiếu gia nữa, cậu ấy khóc rồi!"

Cuối cùng Kha Lâm cũng buông tha cho Tư Hạo Lam mặt đỏ khóc thút thít, xoay đầu nói với Mai Khâm: "Ngày mai anh thay tôi làm một chuyện."

Mai Khâm đáp ứng, nghi hoặc không biết là chuyện gì mà nhất định phải nói sau.

Ngày hôm sau, Tư Hạo Lam vừa tỉnh dậy, phát hiện Mai Khâm đã đi vắng. Đợi đến chiều, Tư Hạo Lam đi ra đại sảnh, phát hiện trong đại sảnh có thêm một người trẻ tuổi.

Thanh niên kia để đầu đinh, dáng người không cao cũng không thấp, gương mặt rất đoan chính, vừa nhìn liền thấy rất thật thà, lúc này đang cầm mũ ở trên tay, vô cùng căng thẳng sợ hãi, vẻ mặt mờ mịt đứng đực ở một góc.

Mai Khâm đứng bên cạnh cậu ta, mặt mũi đen sì, sắc mặt vô cùng khó ngửi. Tính cách Mai quản gia luôn rất tốt, lúc nào cũng mỉm cười dịu dàng, hôm nay lại giống như bị người khác thiếu tiền, mây đen phủ đầy đầu, khí áp quanh thân cực kỳ thấp.

Hai người đồng thời trông thấy Tư Hạo Lam, thanh niên nhìn thấy Tư Hạo Lam như nhìn thấy thân nhân, kích động chủ động lên tiếng chào hỏi: "Đại thiếu gia!"

Cậu ta biết Tư Hạo Lam, nhưng Tư Hạo Lam lại không biết cậu, mờ mịt hỏi: "Ngươi là ai?"

Thanh niên giơ tay gãi mái tóc ngắn, đáp: "Tôi là đầu bếp nhà cậu, Triệu Kỳ."

Ánh mắt Tư Hạo Lam sáng lên.

Trước đây ở Tư gia địa vị của nguyên chủ rất thấp, cũng ít khi đi lại trong nhà, nên Tư Hạo Lam hoàn toàn không có ký ức về đầu bếp, ai ngờ lại là một người trẻ tuổi.

Theo lời Triệu Kỳ, sau khi tốt nghiệp trường đầu bếp, cậu đã neo đậu ở công ty giúp việc, được Tư gia để mắt đến. Ban đầu cậu dự tính làm đầu bếp cho các hộ gia đình để luyện tập tay nghề, về sau sẽ ra ngoài mở nhà hàng, không nghĩ tới cậu nấu cơm ở Tư gia khiến Tiểu Tư béo càng ngày càng béo, Tư gia không đồng ý để cậu đi.

Tư gia tuy keo kiệt nhưng trả lương cho cậu rất hậu đãi nên cậu vẫn ở lại Tư gia. Hôm qua nghe nói đại thiếu gia trở về, cậu bận trong bận ngoài làm một mâm cơm lớn, kết quả thế mà không đủ ăn. Sau khi đại thiếu gia đi, bà chủ Tư và Tư Ích Niên cãi nhau một trận, sau đó bà chủ Tư khóc sướt mướt tiến vào phòng bếp bảo cậu làm thêm một mâm nữa.

Nhà giàu lắm ân oán thật đấy! Triệu Kỳ ở Tư gia lâu thế mà vẫn không quen. Cậu mê man đi bật bếp nhưng nguyên liệu nấu ăn đã gần hết, chỉ có thể làm mấy món xào đơn giản. Tư gia một nhà ba người ăn sạch sẽ không chừa một hạt.

Vốn trải qua một ngày thần kỳ, cậu nghĩ hôm sau sẽ không có việc gì, nhưng Triệu Kỳ vừa về đến Tư gia đã bị một người đàn ông hơn ba mươi tuổi vẻ mặt mất hứng dẫn tới nơi này.

Người kia không nói tiếng nào, sắc mặt lạnh lẽo, mang Triệu Kỳ lên đường núi hoang tàn vắng vẻ, tới dinh thự hôn ám âm u.

Triệu Kỳ suýt nữa tưởng mình xông nhầm vào hiện trường phim kinh dị.

Người mất hứng kia hiển nhiên là Mai Khâm. Mai Khâm xụ mặt, dùng điệu bộ ta là sát thủ không bàn chuyện tình cảm, nói: "Tiên sinh nói Tư thiếu gia thích đồ ăn ở Tư gia nên bảo tôi đến đó mời đầu bếp về đây. Tôi đã làm được, về sau toàn bộ công việc nấu ăn trong nhà do Tiểu Triệu gánh vác. Tôi thoái vị nhường hiền."

Anh ta nói xong, u oán liếc mắt nhìn Tư Hạo Lam một cái.

Mai Khâm ăn dấm, về sau sẽ không ai chuyển tiền vào Alipay cho y nữa. Tư Hạo Lam nhận thức rất rõ điểm này, trong cơn bi thống đồng thời lại rất vui vẻ. Sau này ngày nào cũng được ăn ngon!

Không biết Kha Lâm dùng thủ đoạn gì khiến Tư Ích Niên giao đầu bếp ra đây, đoán chừng Tư Ích Niên sẽ không dễ chịu gì. Đối với chuyện đổi chủ, Triệu Kỳ vốn rất do dự. Dù sao Kha gia quá kỳ lạ còn cách xa nội thành, đi đi về về không tiện, cậu vô cùng bất an.

Kha Lâm nói thẳng, Tư gia cho cậu bao nhiêu tiền thì hắn sẽ cho cậu gấp ba.

Triệu Kỳ bước ra nửa chân lại thu trở về, có tiền có thể sai quỷ đẩy ma, chỉ cần trả đủ tiền có bảo cậu nấu cơm cho quỷ cũng được.

Kha Lâm bảo Mai Khâm dọn một phòng cho Triệu Kỳ ở, bên cạnh đó cậu có thể dựa theo lịch trình công việc của Tư Hạo Lam để điều chỉnh thu xếp cho bản thân, lúc Tư Hạo Lam ra ngoài cậu có thể quay trở về thành phố.

Lúc này Triệu Kỳ mới bằng lòng, đồng thời nói với Tư Hạo Lam: "Đại thiếu gia, Kha tiên sinh đối xử với cậu tốt lắm luôn, đích thân đến tìm tôi để nấu cơm cho cậu." Đối với chuyện của Tư gia, Triệu Kỳ biết một chút nhưng không biết nội tình, nghĩ Tư Hạo Lam và Kha Lâm là chồng chồng chưa cưới, phát sinh từ nội tâm ở trước mặt Tư Hạo Lam ca ngợi Kha Lâm.

Tư Hạo Lam rất hưởng thụ. Ở trong lòng y, khắp thiên hạ ai cũng phải đối xử tốt với y, ai đối với y không tốt y sẽ đánh người đó.

Người duy nhất trong nhà không vui chắc hẳn chính là Mai Khâm.

Mai quản gia đáng thương bị Tư Hạo Lam ghét bỏ mất đi chức vị đầu bếp, trong lòng tràn ngập ai oán và bất bình. Kha Lâm khuyên anh ta: "Được rồi. Xuất thân của anh vốn không phải là đầu bếp, gần đây chúng ta càng ngày càng bận. Chân tôi cũng không tiện, anh tạm thời quản ít chuyện trong nhà, có thể giúp tôi xử lý thêm nghiệp vụ."

Lý lẽ thì lý lẽ thế, nhưng tâm trạng hiện tại của anh ta như mẹ già bị con cái ghét bỏ.

Anh ta đối với Tư thiếu gia tốt như vậy, Tư thiếu gia còn ruồng bỏ anh.

Tư Hạo Lam không nghĩ thế. Để trấn an Mai Khâm, y hiếm khi thương cảm vỗ vai Mai Khâm nói: "Dù ngươi không phải là đầu bếp giỏi, nhưng vẫn là thủ hạ tốt. Ta sẽ không ghét bỏ ngươi."

Mai Khâm: "..."

Mai quản gia chỉ có thể đem ai oán của anh ta phát tiết lên người Triệu Kỳ, dặn đi dặn lại đầu bếp mới: thân thể tiên sinh không tốt, không thể cho cậu ấy ăn các món có tính hoạt hóa. Hơn nữa khi Triệu Kỳ nấu cơm, anh ta sẽ bám ở cửa phòng bếp trộm theo dõi cậu, muốn xem thử đầu bếp thần thánh này rốt cuộc lợi hại ở chỗ nào.

Triệu Kỳ vã mồ hôi, chống đỡ ánh mắt như dao găm của Mai Khâm bận rộn trong phòng bếp.

Để điều hòa khẩu vị của Tư Hạo Lam và Kha Lâm, hai món giống nhau Triệu Kỳ làm mỗi kiểu một ít.

Ngoại trừ những món khẩu vị nặng thì súp lòng lợn đậu cô ve thơm ngon cùng bắp cải om rất được Kha Lâm yêu thích. Mai Khâm thấy tiên sinh nhà mình có thể ăn thêm một bát cơm, rốt cuộc cũng tuyệt vọng.

Anh ta tự ăn một miếng lòng lợn, ninh đủ đàn hồi, mềm mại, lại nhừ tới, nước súp ngon ngọt, thật sự rất vừa miệng... Mai Khâm hoàn toàn nhận thức được sự chênh lệch thực lực, tiếp nhận sự thật tàn khốc.

Triệu Kỳ ở Kha gia thích ứng cũng không tệ ___ ngoại trừ thi thoảng bị bầu không khí u ám của Kha gia dọa sợ. Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Martha suýt chút nữa bất tỉnh, tưởng cô là vũ khí robot trong phim kinh dị.

Martha mặc váy nghiêng cái đầu to tròn: "?"

Sóng gió của đầu bếp cứ thế trôi qua, tiếp theo Kha Lâm giúp Tư Hạo Lam xử lý di sản của mẹ y.

Cổ phần quả nhiên đã bị Tư Ích Niên dời đi sạch sẽ, thậm chí có căn nhà còn bị ông ta trộm bán thanh lý, nhưng vẫn còn mấy căn bất động sản khác, qua nhiều năm giá trị tài sản đã tăng lên không ít.

Nghiêm khắc mà nói giờ đây Tư Hạo Lam không còn là người nghèo nữa, mà là một triệu phú!

"Ngươi quản giúp ta, đầu tư nè, làm dự án nè. Muốn cầm làm gì cũng được." Tư Hạo Lam vô tư nói.

Kha Lâm thâm trầm nhìn y: "Tin tưởng ta như vậy à?"

Tư Hạo Lam hết sức hào phóng: "Chuyện nhỏ. Chỉ cần ngươi giúp ta nói tốt với Mai Khâm, tiếp tục chuyển tiền vào Alipay cho ta là được."

Kha Lâm: "..."

Nếu toàn bộ di sản của mẹ Tư Hạo Lam đổi thành tiền mặt thì có thể nổ tung Alipay cá nhân thế nhưng Tư Hạo Lam vẫn rất để ý đến tiền tiêu vặt trong Alipay.

Kha Lâm lắc đầu cười lặng lẽ, ghi nhớ điều này trong lòng.

Vấn đề ăn uống được giải quyết, Tư Hạo Lam không còn gì không hài lòng. Thậm chí y cảm thấy cuộc sống hiện tại còn hoàn hảo hơn so với hồi ở trên núi. Y ngồi trước gian xưởng của Kha gia, nhìn mặt trời treo trên ngọn cây ở đỉnh núi, mắt thấy sắp hạ xuống phía Tây. Bầu trời nhuộm một màu cam thẫm, từ xa đến gần mở ra từng lớp dàn trải, cảnh sắc hoàng hôn không hề điêu tàn mà trái lại càng thêm tráng lệ và khoáng đạt.

Vườn hoa trước mặt y được dọn dẹp sạch sẽ, tuy trơ trụi chưa trồng bất cứ thứ gì, vừa khéo mùi thơm của bùn đất khiến lòng người khoan khoái.

Tư Hạo Lam ôm Martha, cùng Martha chơi đùa nói chuyện. Y kiên trì cho rằng trò chuyện nhiều với cô, thủ hạ ngốc nghếch này của y sẽ có thể trở nên thông minh hơn.

"Nếu ngươi biết trồng trọt thì tốt rồi." Ánh mắt Tư Hạo Lam rơi xuống mảnh vườn. Miếng đất này hơi bạc màu, cần ai đó làm nó thêm màu mỡ.

Bóng đèn trên đầu Tư Hạo Lam đột nhiên sáng lên.

Y bế Martha chạy vào trong nhà, tìm thấy Triệu Kỳ đang làm việc, trực tiếp hỏi: "Ngươi biết trồng trọt không?"

Triệu Kỳ bị y dọa sợ, lắp bắp trả lời: "Biết... Biết chứ. Quê tôi ở nông thôn mà."

Tư Hạo Lam đập lên lưng cậu một cái, túm cổ áo Triệu Kỳ xách lên, hai chân cậu suýt nữa rời khỏi mặt đất.

Triệu Kỳ kêu lên kinh hãi. Tư Hạo Lam chống nạnh, cực kỳ hài lòng: "Cuối cùng cũng có thể trồng trọt."

Hạt giống và dụng cụ còn đặt trong xưởng, lấy ra là có thể sử dụng. Ngoại trừ nấu cơm, Triệu Kỳ còn có thêm một công việc chính là phụ trách sử dụng mảnh đất kia.

Ruộng đất màu đen được cày xới đến xốp mềm ẩm ướt. Hạt giống vùi vào trong đất, qua một đoạn thời gian sẽ đâm chồi nảy lộc, sau đó chồi sẽ biến thành lá xanh có thân rễ. Đây là ma pháp thần kỳ của thiên nhiên làm cho người ta tràn đầy mong chờ với tương lai.

Tư Hạo Lam vô cùng coi trọng công việc này, còn dặn Mai Khâm lúc y ra ngoài nhớ phải đến trông coi.

Mai Khâm không rõ vì sao Tư Hạo Lam lại cố chấp với việc trồng rau như vậy. Tư Hạo Lam không nhiều lời.

Nơi có bầu trời cao vợi, núi xanh tươi mát mới là nhà. Tư Hạo Lam không thể phân biệt bầu trời ở nơi này có gì khác biệt với thế giới của y. Hơn nữa nếu có thêm đồng ruộng thẳng cánh cò bay vậy thì càng giống bên kia. Tuy nơi này không thể trồng tiên thảo quý hiếm, nhưng Tư Hạo Lam nghĩ, y có thể trải nghiệm lại niềm vui sướng khi đến mùa thu hoạch ở thế giới này.

Trước xưởng tĩnh mịch hồi lâu, cuối cùng cũng bắt đầu khí thế ngất trời. Tư Hạo Lam rõ ràng chẳng làm gì còn thích đứng ở đó chỉ trỏ. Triệu Kỳ lao động toát mồ hôi, Mai Khâm cũng vây quanh, ngăn Tư Hạo Lam chỉ huy mù quáng, quấy rối công việc.

Mai quản gia trở vào nhà lấy nước thì gặp Kha Lâm.

Kha Lâm nhìn về phía xưởng, không biết suy nghĩ cái gì, ngơ ngác lại xuất thần.

Mai Khâm mặt xám mày tro, trên người toàn là bùn. Người anh tỏa ra mùi bùn đất, bất đắc dĩ nói: "Nơi vốn rất yên tĩnh lại bị Tư thiếu gia giày vò đến náo nhiệt." Anh ta cẩn thận thăm dò Kha Lâm. "Tiên sinh, cậu có muốn ngăn cản Tư thiếu gia không? Cậu ấy thật sự muốn cải tạo nơi đó thành đồng ruộng. Hoa cỏ ngày xưa có lẽ vĩnh viễn không trở về được."

Khu vườn từng rực rỡ vào mùa hoa làm nổi bật nhà xưởng kiểu Âu là phong cảnh đẹp nhất của nơi này, khi đó ngay cả trong không khí cũng tràn ngập hương hoa nồng nàn, xua tan mùi dầu máy. Người cha cởi mở lại nhiệt tình dẫn theo con trai nhỏ đi qua khóm hoa, trên người dính đầy cánh hoa hồng do gió thổi tới. Hai người nắm tay nhau đi vào trong xưởng, ở trong đó cả ngày. Đó là quãng thời gian bận rộn nhất cũng nhàn hạ nhất.

Nhưng những chuyện đó đã không còn nữa rồi.

Hoa hồng kiều diễm cuồng nhiệt sẽ biến thành dưa chuột, cà quả, rau dưa vân vân..., ngẫm lại còn hơi buồn cười.

Ánh mắt Lâm vẫn toát lên vẻ buồn rầu u uất, nhưng hắn khoát tay nói: "Mặc em ấy đi."

Kỷ niệm quá khứ bị Tư Hạo Lam dùng tư thái hồn nhiên lại cường ngạnh mà phá hỏng gần hết, cưỡng chế thay thế bằng trải nghiệm mới toanh.

Đây cũng có thể là chuyện đáng mừng.

Kha Lâm nhìn về phía gian xưởng kia. Hắn không thể xuyên thủng vách tường để nhìn trộm diện mạo bên trong, không biết bài trí trong đó liệu có còn giống y trong trí nhớ của hắn hay không.

Có lẽ một ngày nào đó, hắn có thể tiến vào gian xưởng kia một lần nữa.

Kha Lâm đột nhiên bật ra suy nghĩ này, sau đó quay đầu... che giấu không nhìn về phía Tư Hạo Lam.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro