Chương 2 : What ? Trên đầu bổn tọa cả đều là quỷ 🌻
Edit : Kim Thoa
Chung Vị Lăng nhất thời có chút bừng tỉnh.
Vừa nãy lúc vớt tiểu dâm tặc này từ trong dục trì ra không để ý nhiều, không ngờ tới bây giờ sửa sang lại một chút lại rất có khí chất tiên phong đạo cốt.
Điển đài cách tế đài cũng không xa có lẽ cảm nhận được ánh mắt Chung Vị Lăng đang nhìn mình Tạ Chi Khâm chợt quay đầu lại cong mắt cười nhẹ vừa sạch sẽ vừa ôn nhu.
"Nếu không phải trước đó các ngươi nói cho ta biết hắn rất xấu, ta ngược lại còn cảm thấy người này là bởi vì lớn lên quá đẹp cho nên mới mang mặt nạ." Dáng người này, ánh mắt này, khí chất này, quá mức lừa người Chung Vị Lăng nói xong thuận tiện đưa cho tả hữu hộ pháp một viên kẹo.
Chỉ là hắn không có việc gì thì đến tế đài làm chi? Chẳng lẽ là ...... Chung Vị Lăng quay đầu hỏi Phong Tích: " Người mở màn tế điển của Vân Đô năm nay không phải là Tạ Chi Khâm chứ?"
Chung Vị Lăng chủ động hỏi người khác ngoài Thúy Minh làm Phong Tích vô cùng khó hiểu: "Có gì không ổn?"
Chung Vị Lăng: " Cũng không có gì chỉ là nghe nói hắn mười bảy năm trước đã phong kiếm để hắn mở màn có thật sự thích hợp không?"
Tiên giả cũng nhíu mày nói: "Tạ tiên sư đã thề đời này không dùng kiếm, nếu có trái lời vạn kiếp bất phục. Phong chưởng môn để hắn mở màn như vậy thực sự có chút quá phận."
" Ngừng ngừng." Phong Tích khó chịu nói "Ai nói là ta buộc hắn là chính hắn chủ động xin ra trận."
Chung Vị Lăng tò mò: "Tại sao?"
"Ta cũng đâu phải hắn làm sao ta biết?" Phong Tích cảnh giác nói" Các ngươi tại sao lại cùng gây sự với ta?"
"Ai gây sự với ngươi, bổn tọa chỉ là tùy tiện hỏi thôi." Chỉ là một cái vỏ rắn cỏn con trong nguyên văn, bổn tọa cần vì hắn mà gây chuyện với ngươi sao. Chung Vị Lăng bưng chén trà lên nhẹ nhàng vuốt xuôi theo nắp trà.
"Ngươi......" Có lẽ bởi vì giọng điệu Chung Vị Lăng quá mức khinh thường làm cho hai bên ria mép Phong Tích tức giận đến mức dẩu lên.
"Ta làm sao?" Chung Vị Lăng khó hiểu.
"Ngươi rất tốt!" Không thèm cùng biến thái phân chia cao thấp. Phong Tích cắn răng cả buổi, răng đã muốn cắn nát mới cứng rắn thốt ra ba chữ này. Nhớ tới nửa tháng trước đường đường là ma quân lại mang theo sính lễ xa hoa tới Vân Đô nói muốn để Thúy Minh ở rể, Phong Tích một câu cũng không thèm đếm xỉa đến Chung Vị Lăng.
Chung Vị Lăng sững sờ.
Chưởng môn đột nhiên khen ta như vậy ngược lại làm bổn tọa thật sự thấy sợ hãi.
Nên biết trong nguyên văn sau khi quan hệ tiên ma lưỡng đạo tan tành, ngươi chính là suýt chút nữa lấy mạng bổn tọa.
Chung Vị Lăng thở dài tiếp tục uống trà .
Đại điển bắt đầu vào lúc chính ngọ.
Khi mặt trời đứng bóng xung quanh tế đàn treo đầy kinh cờ, những phù văn trên cột đá trầm tịch, theo tiếng trống đánh kim quang dần dần sáng lên. Ngay sau đó, những đám mây vốn trôi nổi trên bầu trời dần dần trở thành màu đen, cuồn cuộn đè ép xuống dưới tế đài phảng phất như chỉ cần giơ tay là có thể chạm đến.
Chung Vị Lăng nhìn hiện tượng thiên văn biến dị này khó hiểu: "Xảy ra chuyện gì?"
" Phù văn trên cột đá và kinh cờ có tác dụng triệu hồn, hiện tượng này hẳn là do ý thức người đã khuất còn tàn lưu trong đại chiến năm đó tụ tập lại tạo thành." Tả hộ pháp thần sắc ngưng trọng nói "Chỉ là đại điển thiên ma tổ chức nhiều năm như vậy, hiện tượng thiên văn dị biến đạt đến trình độ này, thuộc hạ là lần đầu tiên nhìn thấy."
Hữu hộ pháp nói: "Hẳn là do kẻ chủ trì tế lần này điển linh lực quá mạnh cho nên mới như thế."
Hai người ngươi một câu ta một câu nhưng điều Chung Vị Lăng chú ý hoàn toàn không nằm ở đề tài thảo luận của bọn họ: " Ý thức tàn lưu sau khi chết vậy chẳng phải là quỷ sao?"
Vậy là trên đỉnh đầu bổn tọa hiện tại con mẹ nó toàn là quỷ?!
Chung Vị Lăng yếu ớt ngẩng đầu chột dạ mà nuốt nước bọt, chỉ là tế điển mà thôi có cần dọa người đến như vậy không.
Tả hộ pháp không để ý đến phản ứng khác thường của Chung Vị Lăng, chỉ đáp lời nói: "Có thể nói là như vậy chỉ là không phải hoàn toàn là quỷ mà là tàn thể."
Giả thiết ở thế giới này chính là tiên ma lưỡng đạo đều thuộc về thực thể nhưng quỷ trong Quỷ giới thì lại được xem như một loại linh thể mượn ngoại lực hóa thành hình dạng.
Ngoại trừ tu giả tiên thiên và Thiên Ma ra, số tu sĩ tiên môn và Ma tộc còn lại thực ra đều xem như là người chỉ là con đường tu hành khác nhau mà thôi .
Cả hai sau khi chết linh thể lưu lại sẽ thuộc về phạm trù của Quỷ giới, nhưng là cũng không phải quỷ chân chính chỉ là tỏa ra quỷ khí mà thôi, bởi vì quỷ chân chính cần điều kiện rất đặc thù mới có thể hình thành, cho nên Quỷ giới sở dĩ vẫn luôn ở ẩn không hiện thế nguyên nhân lớn nhất là thiếu nhân số.
Đương nhiên đây cũng không phải điều Chung Vị Lăng quan tâm, y chỉ quan tâm đám mây đen hỗn loạn trên đầu y có phải là quỷ hay không, nếu đúng là như vậy ......
"Tả hữu hộ pháp, các ngươi cách bổn tọa gần một chút." Chung Vị Lăng mạnh mẽ che giấu nội tâm run bần bật nghiêm túc nói.
Tả hữu hộ pháp nhìn nhau tuy rằng không rõ nguyên do nhưng vẫn dời nửa bước sang bên cạnh Chung Vị Lăng.
Chung Vị Lăng nhẹ nhàng thở ra.
Tả hữu hộ pháp chính là đệ nhất chiến lực của ma tộc, trừ tà đuổi quỷ hẳn là cũng có thể.
Theo nhịp trống càng ngày càng dồn dập, mây đen trên đỉnh đầu quay cuồng càng thêm lợi hại kèm theo âm phong phật qua điển đài, một số đệ tử tu vi thấp vì vậy mà sợ run cả người .
"A Đại, ngươi có cảm thấy có thứ gì đó thổi qua người chúng ta không?"
"Ngươi ngươi ngươi đừng nói nữa, ta cũng cảm giác được, chẳng lẽ đây thật sự là tàn linh đại chiến năm đó lưu lại, cái này cũng quá khiếp người rồi!"
Chung Vị Lăng vừa niệm xong một câu, Phong Tích đột nhiên nhíu mày quát: "Im lặng ! Thân là đồ đệ Vân Đô, mai sau còn gặp phải nhiều hơn thế này, sao lại không có ý chí đến vậy? Các ngươi là đệ tử dưới danh nghĩa trưởng lão nào, chờ tế điển kết thúc, toàn bộ cút hết về diện bích *cho bản tôn !"
*Quay mặt nhìn tường
Vừa dứt lời hai tiểu đệ tử hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất nhận sai.
Đừng nói hai đệ tử, giọng của Phong Tích cũng làm Chung Vị Lăng sợ tới mức run lên.
Cùng lúc đó, giữa đám mây nghìn nghịt, vang vọng tiếng đao kiếm đánh chém nhau.
Chung Vị Lăng xoa xoa mu bàn tay bị gió thổi lạnh, cảm giác những đám mây quỷ đó cánh càng ngày càng gần như thể chúng đang ở trên đầu y nhảy Disco. Y túm lấy ống tay áo trợ thủ đắc lực trái một cái phải một cái kéo hai người họ gần lại bên mình một chút.
Ngay lúc mây đen càng lúc càng thấp sắp nuốt chửng mái hiên, một đạo kiếm quang trắng như tuyết phá vân chém xuống linh lực khổng lồ va chạm với tế đài trên mặt đất, tựa như làn sóng nước từng vòng đánh văng ra . Linh lực bị đánh tan tác một lần nữa tụ tập ở kết giới tế đài, bạo liệt mở ra nhanh chóng lan rộng bốn phía kèm theo một luồng gió lạnh cường thế.
Áo bào Chung Vị Lăng bị thổi vù vù mắt chỉ có thể miễn cưỡng híp lại căn bản không mở ra được.
Tả hộ pháp thấy thế giương quạt chắn gió thay Chung Vị Lăng.
Ngay lúc Chung Vị Lăng nhịn không được muốn chửi bậy, cuồng phong vốn tàn sát bừa bãi chợt dừng lại, xung quay quy về an tĩnh ngay cả tiếng đao thương kiếm kích trong đám mây đen cũng đã biến mất.
Trên tế đài Tạ Chi Khâm mặc bạch y, tay phải cầm kiếm, vung tay đảo một vòng bổ ra một đạo kiếm quang sắc nhọn.
Đường kiếm cắt qua âm khí xám xịt, mỗi một bước, mỗi một chiêu, đều vang lên tiếng chuông bạc thanh thúy .
Động tác cổ quái nhưng từng chiêu xuất ra không một chút sát khí ngược lại còn có loại cảm giác khiến người ta an tâm.
Lực tay Chung Vị Lăng nắm chặt tả hữu hộ pháp cũng bất tri bất giác nới lỏng một chút, như thể mấy thứ trên đầu mình đột nhiên không còn đáng sợ như vậy nữa.
Từng chiêu vung ra mây đen áp thấp dần dần tiêu tán, ánh mặt trời bắt đầu xuất hiện từ trong khe hở của đám mây chiếu trên mặt đất phảng phất như đã qua một vòng luân hồi.
Mây đen hoàn toàn tan đi, mũi kiếm nhập vỏ, mở màn chưa đầy một nén nhang đã hoàn toàn kết thúc.
Tạ Chi Khâm vội vàng hành lễ, xuống đài, nhìn thần sắc hoảng hốt sốt ruột kia của hắn hình như có việc gì gấp.
Chỉ là vốn tưởng rằng phân đoạn múa kiếm rất nhàm chán lại "kích thích" ngoài dự đoán.
Chung Vị Lăng bưng chén trà lên vừa định uống một ngụm ấm áp an ủi lại nghe thấy vài lời thì thầm kiêu ngạo đáng ghét từ phía trước truyền đến.
"Không ngờ kẻ điếc của Vân Đô còn lợi hại như vậy, khó trách cha ta thường xuyên nhắc tới hắn."
"Lợi hại thì sao, còn không phải chỉ là một kẻ điếc thôi sao. À phải rồi hắn không chỉ điếc mà còn là một người quái dị. Ngươi biết không? Ta nghe người ta nói khoảng thời gian trước hắn còn có ý đồ quấy rối tông nữ ma tu chúng ta, bị mỹ nhân người ta trực tiếp mắng đuổi về, cũng không soi gương xem bản thân mình có xứng không."
"Thật không? Nữ tu nào thế ta cũng muốn đi hỏi một chút, rốt cuộc là bị mắng đuổi về thế nào ha ha ha ha ha!"
"Ngươi đừng cười nói nhỏ một chút đi, bọn người chưởng môn Vân Đô ở phía sau."
"Ở phía sau thì thế nào, tuy nói hiện tại tiên ma lưỡng đạo sau khitrải qua trận chiến năm đó chưa khôi phục như cũ, nhưng Ma tộc ta rõ ràng cường đại hơn, sợ gì bọn họ?"
Bình thường tu hành tới một cảnh giới nhất định, nhĩ lực và thị lực đều sẽ vượt qua người thường.
Lời hai người phía trước nói Phong Tích một chữ cũng không nghe sót, tay hắn nắm chặt thành quyền nhất thời không nhịn được trực tiếp mắng : "Đúng là đánh rắm! Hắn căn bản là không thích nữ...... Hả?"
Còn chưa nói xong đã thấy một cái chân dẫm lên lưng ghế của hai người kia .
"Ai mẹ nó đạp lên ghế lão tử ?" Người nọ vừa nói cười vừa theo bản năng mắng người, nhưng chợt nhận ra có gì đó không đúng.
Xếp đằng sau bọn họ là chưởng môn và tông chủ tiên ma lưỡng đạo, cái chân này khẳng định không thể là ma quân, dù sao đối với y mà nói ngoại trừ nhãi ranh Thúy Minh kia những người khác căn bản không xứng lọt vào mắt y, đương nhiên cũng sẽ không quan tâm đến chuyện của Tạ Chi Khâm.
Nhưng nếu không phải ma quân cách gần hắn nhất, thì chính là chưởng môn Vân Đô Phong Tích, nhưng chân lão nhân Phong Tích kia có thể dài đến như vậy sao? Có thể duỗi đến tận ghế của mình? Hơn nữa cho dù bị hắn nghe thấy thì làm sao, mình là thiếu tông chủ Bích Huyết Ma tông, hắn căn bản không thể làm gì được mình.
Nghĩ như vậy thiếu tông chủ lại lập tức tự tin mười phần, tức giận quay đầu vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy khuôn mặt tức giận đến mức dẩu râu của Phong Tích nhưng không ngờ lại đối diện với ánh mắt âm trầm của Chung Vị Lăng.
"Ngươi là người Bích Huyết tông?" Chung Vị Lăng lạnh lùng nói.
Lần này xem điển đài chỗ ngồi được thiết kế theo kiểu bậc thang, Chung Vị Lăng ngồi ở cao nhất cũng là chỗ nhìn rõ nhất, hai người kia thì được sắp xếp ngồi ở phía dưới.
Chung thiếu gia chân dài nhấc chân một cái vừa vặn đạp lên lưng ghế của hai người kia.
Đầu thiếu tông chủ túa mồ hôi lạnh, tránh ánh mắt của Chung Vị Lăng : "Ta... Ta là chi tử tông chủ Bích Huyết tông."
Ma tộc tổng cộng phân 72 tông, qua một trận đại chiến hiện giờ chỉ còn lại 25 tông, toàn bộ do ma quân điện thống lĩnh.
Bích Huyết tông là một trong tam đại Ma tông do Ma quân điện thống lĩnh nhưng cũng là môn phái kiêu ngạo nhất.
Hắn muốn tự xưng danh nhưng bị Chung Vị Lăng trực tiếp cắt lời.
"Cha ngươi không dạy ngươi lúc ra bên ngoài, mỗi tiếng nói hành động của ngươi đều đại diện cho toàn bộ Bích Huyết tông bọn ngươi hay sao?" Chân Chung Vị Lăng đột nhiên dùng sức trực tiếp dẫm nứt ghế người nọ, người nọ không chống được té ngã xuống mặt đất.
Khoảnh khắc tất cả những người đang hóng chuyện đều hít khí lạnh.
Trong đám người thỏ thẻ truyền ra vài tiếng kinh ngạc cảm thán.
"Ma quân quả thật là hung tàn táo bạo!"
"Đúng vậy, nếu tiểu đệ tử Vân Đô thật sự cùng ma quân kết làm đạo lữ rồi ở rể, hai người một khi cãi nhau ma quân nói không chừng sẽ trực tiếp đánh chết người."
"Máu thịt lần lộn, xương bay tứ tung, thật là đáng sợ, Ma tộc quả nhiên vẫn là Ma tộc."
Người ngồi bên cạnh thiếu tông chủ Bích huyết tông càng nghe càng thấy sợ, vội vàng quỳ xuống, không ngừng giúp thiếu tông chủ Bích Huyết tông cầu tình: "Ma quân bớt giận, thiếu chủ không phải cố ý, muốn phạt hãy phạt một mình ta đi, là ta nói năng lỗ mãng trước ! Không liên quan đến thiếu tông chủ! Ngài ngàn vạn lần đừng đánh chết hắn!"
Chung Vị Lăng: "......"
Nếu bổn tọa nói bổn tọa chỉ là muốn hù dọa các ngươi một chút, nhưng khống chế lực không tốt, lỡ đạp vỡ ghế, các ngươi có tin không ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro