Chương 8 Bổn tọa chỉ là muốn nhục nhã ngươi 🌻

Edit:Kim Thoa

"Chung Vị Lăng vô cùng để tâm đến Thúy Minh, ngươi nói xem nếu chúng ta cự tuyệt liên hôn, hắn sẽ không có ý kiến gì sao?" Phong Tích ôm cánh tay dựa vào vách đá " Truyền Tống Trận của Chi Khâm và Truyền Tống Trận của ta liên tiếp xảy ra vấn đề, cây cỏ trong viện Chi Khâm lại trong một đêm toàn bộ chết hết, tiếp sau đó đó nữa là ma quân bị hại, ngươi không cảm thấy chúng có liên quan gì sao?"

Thẩm Đường nghĩ ngợi, nói: " Dựa trên sách cổ ghi lại nếu muốn nghịch chuyển Truyền Tống Trận không phải chuyện dễ dàng, cho dù kẻ đó thực sự có chủy thủ Tạ sư đệ trợ lực, cũng không thể chắc chắn một lần là thành công ngay. Vì vậy Truyền Tống Trận sư huynh và Tạ sư đệ liên tiếp xảy ra vấn đề, hẳn là do kẻ đứng phía sau đang khảo nghiệm."

" Nghịch chuyển truyền tống pháp trận phải bắt đầu từ cửa vào, nếu cửa vào được thiết lập bên trong Vân Đô, lúc bọn họ muốn tiến hành nghịch chuyển chắc chắn sẽ bị kết giới theo dõi phát hiện, cho nên vì để chắc chắn đạt được mục đích, bọn họ khẳng định sẽ lựa chọn cửa vào Truyền Tống Trận bên ngoài Vân Đô." Phong Tích trầm giọng nói" Lúc pháp trận của ta và Tạ Chi Khâm bị bóp méo, cửa vào đều ở bên ngoài Vân Đô, cho nên bọn họ mới có thể theo dõi được. Nhưng ta còn một chỗ chưa hiểu, vì sao kẻ đó không tạo ra Truyền Tống Trận cho mình mà một hai phải phải bóp méo truyền tống trận của bọn ta?"

Thẩm Đường thở dài, bất đắc dĩ nhìn Phong Tích: "Sư huynh đã sớm bảo ngươi đọc nhiều sách đi, phàm nếu đọc nhiều một chút cũng không đến mức hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy."

Phong Tích không kìm được nóng nảy : "Ngươi nói ai ngu xuẩn?"

"Ta ngu xuẩn, ta ngu xuẩn được chưa ." Thẩm Đường chậm rãi nói" Kết giới ngoại sơn Vân Đô là tập hợp chi lực ba người ngươi ta và Tạ sư đệ, kết hợp với chi thế rãnh trời Vân Đô tạo thành. Kẻ kia có thể tạo cửa vào Truyền Tống Trận bên ngoài Vân Đô là thật nhưng không thể xuyên qua kết giới Vân Đô thiếp lập cửa ra Truyền Tống Trận bên trong Vân Đô. Cho nên cũng chỉ có thể sử dụng pháp trận có sẵn."

Truyền Tống Trận có thể liên thông bên ngoài và bên trong Vân Đô chỉ có hai người Phong Tích và Tạ Chi Khâm. Những người còn lại một là năng lực không đủ không thể xuyên qua kết giới Vân Đô, hai là vì lý do an toàn cấm những người khác ngoài ba người bọn họ thiết lập Truyền Tống Trận kéo dài trong ngoài Vân Đô.

"Ta nói rồi bố trí Truyền Tống Trận kiểu này tuy rằng thuận tiện cho ngươi và Tạ sư đệ xuất nhập Vân Đô, nhưng rất nguy hiểm các ngươi nhìn xem bây giờ đã xảy ra chuyện rồi." Thẩm Đường hạ giọng "Vẫn là ta nhìn xa, không học theo các ngươi."

Phong Tích xem thường trợn mắt nhìn trời : "Đừng có khoe khoang mình băng thanh ngọc khiết rùm beng như vậy, ai không biết là bởi vì ngươi lười hoạt động, mười năm qua số lần ngươi rời khỏi Vân Đô chỉ hơn một lần? Nếu ngươi tạo Truyền Tống Trận chắc sẽ sớm đóng thành bụi mất."

"Ta không cùng ngươi ầm ỉ, ngươi nói gì cũng đúng." Thẩm Đường mệt mỏi, nói:"Tóm lại, lần này Truyền Tống Trận bị bóp méo có thể là do dư nghiệt ma quân trước quấy phá, hiện giờ quan hệ hai đạo tiên ma bằng mặt không bằng lòng, bọn họ không chừng là muốn lấy thời cơ đại điển tiên ma mượn gió bẻ măng."

Thẩm Đường dừng một chút, ánh mắt lãnh đạm nói: " Rõ ràng bọn họ lần này "mượn gió" rất thành công. Chung Vị Lăng ở lãnh địa Vân Đô chúng ta xảy ra chuyện, toàn bộ Ma tộc đều không yên ổn."

Phong Tích tuy rằng nóng nảy, trì độn nhưng vẫn rất biết rõ thế cục: "Hiện giờ việc tiên ma liên hôn tuy rằng phải thận trọng suy xét nhưng cũng là ở thế phải làm."

Hiện giờ phản bội Ma tộc, tiên môn căn bản không được lợi ích gì, không chừng còn bị thân tín ma quân trước trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, tìm được cơ hội hồi sinh, vì vậy cần phải nhanh chóng ổn định quan hệ tiên ma.

"Nhưng Chung Vị Lăng là tình cảnh đặc biệt, Thúy Minh tuyệt đối không thể trở thành vật hi sinh." Phong Tích siết chặt quyền" Phải tìm người khác thay thế hắn."

Tuy rằng làm như vậy đối với người thay thế rất bất công nhưng là tình thế bắt buộc tất phải đưa ra lựa chọn. Dù sao việc bọn họ phải làm không chỉ là bảo vệ Vân Đô mà còn phải bảo vệ toàn bộ tiên môn và bá tánh Tu chân giới.

"Nếu có thể ta thật hận không thể để mình đi qua đó như vậy cũng bớt phiền toái." Phong Tích khó xử nói.

Thẩm Đường biết lúc này nói lời đó không tốt lắm nhưng vẫn là nhịn không được: "Ta cảm thấy Chung Vị Lăng chắc chắn không thèm ngươi, dù sao thì sư huynh ngươi....." Thẩm Đường trên dưới đánh giá Phong Tích, tận lực duy trì nụ cười "Thoạt nhìn có chút già."

Chung Vị Lăng tuy rằng háo sắc bất công nhưng hẳn là không thích già như vậy.

"Thẩm Đường, ngươi muốn chết đúng không?!" Phong Tích loong coong rút kiếm ra.

Nếu không phải Thẩm Đường trốn nhanh thật sẽ bị Phong Tích đánh cho tơi bời hoa lá: "Sư huynh bớt giận, ngươi phong hoa tuyệt đại, ngươi độc nhất vô nhị, ngươi bận cứ đi trước, ta sẽ thu thập danh sách đạo lữ cho Tạ sư đệ ngay."

Dứt lời, Thẩm Đường vội cầm bội kiếm, xông cửa chạy.

Hai canh giờ sau, một bức thư tín và một lọ dược được đưa đến Yểm Nguyệt sơn.

Sau khi Hữu hộ pháp kiểm tra xong thì đi đến ngọa phòng ma quân điện tìm Chung Vị Lăng.

Trong ngọa phòng rộng lớn, Chung Vị Lăng nằm trên ghế lắc lư, quơ quơ chân phải bị quỷ đằng siết bị thương: "Ngươi đường đường là thiên hạ đệ nhất kiếm tu, lại bôi thuốc trên chân cho một ma đầu như ta, ngươi không sợ mất mặt sao?"

Tạ Chi Khâm vén tay áo lên, để chân phải Chung Vị Lăng đặt trên đùi mình, nghiêm túc bôi thuốc: "Không mất mặt, chỉ là bôi thuốc mà thôi."

Chung Vị Lăng thấy cũng lạ: "Tạ Chi Khâm, tính tình ngươi vẫn luôn tốt như vậy sao?"

Tuy rằng y và Tạ Chi Khâm xảy ra tình một đêm cũng không phải một mình Tạ Chi Khâm sai, bản thân cũng có trách nhiệm, tuy rằng vừa rồi Tạ Chi Khâm cũng đã giải thích qua, nói hắn tránh chiến trên Bích Linh đài là vì sợ mình nhìn thấy hắn lại thêm phiền lòng nhưng trong lòng Chung Vị Lăng vẫn còn khó chịu.

Ta biết ngươi có nỗi khổ, ta biết ngươi tình thế bất đắc dĩ nhưng cũng không có nghĩa là ta thật sự không tức giận.

Nói thật luôn để Tạ Chi Khâm tới bôi thuốc cho mình, thật ra là Chung Vị Lăng có chút ý tứ muốn nhục nhã hắn nhưng Tạ Chi Khâm hiền như vậy, làm y có cảm giác như mình đánh một quyền vào bông.

Tạ Chi Khâm vẻ mặt khó hiểu: "Tính tình ta tốt sao?"

Chung Vị Lăng một tay kê đầu, lười biếng nhìn hắn: "Đúng vậy không chỉ tốt thôi đâu mà còn tốt đến mức quá đáng. Ngươi có phải không biết, khi Hàn Tuần mang ta trở về, cũng thuận tiện bắt cóc tiểu sư điệt ngươi về hay không? Hắn hiện tại đang bị ta nhốt vào trong địa lao, ngươi không ghét ta? Không lấy kiếm uy hiếp ta, để ta thả hắn ra trước sao?"

Tạ Chi Khâm ấm giọng nói: "Ta biết Thúy Minh cũng đang ở đây nhưng ngươi sẽ không gây khó dễ với hắn."

Chung Vị Lăng nhướng mày: "Ngươi vì sao chắc chắn như thế ?"

Ta còn không dám đảm bảo nữa là.

Tạ Chi Khâm nghiêm túc nói: "Bởi vì trong lòng ngươi có hắn, nên hiển nhiên sẽ không làm ra việc gì có hại cho hắn."

Chung Vị Lăng thiếu chút nữa bị sặc, ngược lại lại còn rất có đạo lý!

Y điều chỉnh lại cảm xúc, nổi lên ý xấu: "Ngươi nói xem nếu hắn biết tiểu sư thúc tôn kính của mình đã ngủ với ta, sẽ nghĩ thế nào?"

Động tác Tạ Chi Khâm cứng lại, không nói.

Ngay vào lúc này hữu hộ pháp cầm thư tín đứng bên ngoài bẩm báo, sau khi được Chung Vị Lăng cho phép, mới đẩy cửa bước vào.

Thấy Tạ Chi Khâm đang nắm mắt cá chân Chung Vị Lăng bôi thuốc, hữu hộ pháp vẻ mặt vô cùng khó chịu, người của tiên môn mà cũng dám động tay động chân với ma quân nhà hắn, thật cũng quá chiếm tiện nghi rồi.

Nhưng mà việc cầm chân ma quân, bị buộc bôi thuốc cho ma quân, chuyện này đối với tiên môn chính thống mà nói hẳn là vô cùng nhục nhã.

"Điện hạ, tiên môn gởi thư đến nói đã luyện chế xong dược thanh trừ dư độc trong cơ thể ngài, chẳng qua là phải dùng trong thời gian dài, ít nhất phải hơn một năm mới có thể hoàn toàn tiêu trừ dư độc." Hữu hộ pháp đưa thư cho y " Trên thư còn nói, độc tố sẽ ảnh hưởng đến tâm tình, trước khi dư độc bị thanh trừ hết, tính tình điện hạ sẽ trở nên nóng nảy phải ăn nhiều thanh tâm hoàn để khống chế. Còn nữa chuyện hành phòng sẽ khuếch trương độc tính độc tố, cho nên thỉnh điện hạ trong vòng một năm phải khắc chế một chút."

Cúc hoa bổn tọa hiện tại vẫn còn đau, đừng nói trong vòng một năm, cả đời cũng không muốn cùng người khác lên giường nữa. Chung Vị Lăng mở thư ra, quét mắt nhìn, khó hiểu nói: "Vậy là độc này không có nguy hại gì với ta, đúng không?"

Hữu hộ pháp vâng một tiếng.

Chung Vị Lăng khẽ nhíu mày: "Nhưng nếu một chút nguy hại cũng không có, vậy mục đích của kẻ phía sau là gì ? Chỉ đơn thuần là làm ta xảy ra chuyện ở Vân Đô, phá vỡ quan hệ hai đạo tiên ma thôi sao?" Chỉ đơn giản như vậy?

Là kẻ đó quá ngu ngốc hay là có mục đích riêng, chỉ là mình tạm thời không biết?

"Không đúng." Tạ Chi Khâm đột nhiên nói.

Chung Vị Lăng nói : "Không đúng chỗ nào?"

" Tất cả đều không đúng." Vừa rồi khi từ đại điện trở về, Tạ Chi Khâm đã nói với Chung Vị Lăng chuyện Truyền Tống Trận Phong Tích cũng bị bóp méo, thuận tiện nói bản thân hắn ba năm trước làm mất chủy thủ có năng lực bóp méo trận pháp đẳng cấp cao, hoài nghi là có kẻ nào đó trộm chủy thủ để bóp méo trận pháp"Nếu muốn điều khiển chủy thủ kia tiến hành bóp méo trận pháp, phải cần có linh lực cực kỳ mạnh, hơn nữa còn phải huyết tế."

"Huyết tế?" Chung Vị Lăng khó hiểu, "Ngươi là tiên môn chính đạo, pháp khí sao lại âm tà còn hơn Ma tộc chúng ta?"

Tạ Chi Khâm rũ mắt, không trả lời vấn đề này, chỉ tiếp tục nói: "Tuy rằng hai lần bóp méo trận pháp trước có lẽ chỉ là để thử nghiệm tác dụng pháp khí, nhưng tổng cộng tiến hành ba lần trước sau không quá mười hai canh giờ, đối với người thúc giục pháp khí mà nói là tiêu hao cực đại, cho dù bậc tu vi Ma Tôn cũng sẽ đại thương nguyên khí. Phí sức lực lớn như vậy để khơi mào mâu thuẫn tiên ma điểm này có thể hiểu được, nhưng ít ra cũng phải khơi mào một một mâu thuẫn gì đó lớn chứ, nhưng hiện giờ trừ việc ma quân hôn mê vài ngày ra thì một cộng lông cũng không bị tổn hại, căn bản không khơi mào được sóng gió gì lớn cho nên ta không thể hiểu được nguyên nhân gì khiến bọn họ mất công như thế."

Chung Vị Lăng tán đồng nói: "Có lý."

Vào lúc này, một giọng nói quyến rũ của nữ tử từ truyền âm trận truyền đến.

"Điện hạ, ta là Linh nhi, lâu rồi không gặp, điện hạ có nhớ nhung ta?"

Tang Linh, Thánh Nữ Ma tộc, thừa hưởng mị ma chi lực từ mẫu thân, cũng chính là nhi nữ ngoài dã thú của ma quân trước.

Ma quân trước phong lưu thành tánh, mặc quần vào liền không nhận người, con riêng trải rộng cả thiên hạ, sinh xong thì mặc kệ, vì vậy con cái hắn cũng chưa từng xem hắn là phụ thân.

Chung Vị Lăng ngẩng mặt, nhướng mày: "Không có."

"Điện hạ ~" Tang Linh đang định oán giận, hữu hộ pháp Túc Ương mặt như băng sơn nhanh chóng nói : "Có chuyện thì nói, có rắm mau thả, giả quỷ yêu hồ ly tinh làm chi."

Truyền Tống Trận truyền ra vài tiếng nghiến răng, giọng nói quyến rũ ban đầu lập tức biến thành nóng nảy: "Túc Ương, đừng để lão nương thấy ngươi, bằng không đánh ngươi không chết lão nương không mang họ Tang!"

Chung Vị Lăng véo véo mi tâm: "Được rồi, Tang Linh ngươi truyền âm cho bổn tọa, rốt cuộc có chuyện gì?"

Tang Linh hừ một tiếng, giọng đứng đắn lại: "Một nén nhang trước, nhãi con Túc Ương truyền tới bức họa một thanh chủy thủ, ta nhìn mấy lần hình như đã từng thấy qua."

Chung Vị Lăng khuếch đại âm thanh truyền tống trận thêm vài lần, Tạ Chi Khâm mới có thể miễn cưỡng nghe thấy, nghe vậy lập tức nói: "Ở đâu?" Tang linh đang định trả lời, đột nhiên đổi giọng: "Đây là ai?"

Tạ Chi Khâm định tự mình báo gia môn, vừa mới mở miệng, đã bị Chung Vị Lăng cắt ngang : "Một người không liên quan, không cần để ý, ngươi nói tiếp đi."

Chung Vị Lăng không có ý gì khác chỉ là y mới xảy ra chuyện ở Vân Đô, hiện giờ Ma tộc đối với người tiên môn có thành kiến rất lớn, nếu Tạ Chi Khâm nói ra thân phận, chỉ sợ Tang Linh Nhi lại muốn mắng người.

Nhưng Tạ Chi Khâm lại không nghĩ giống như vậy, hắn nhìn Chung Vị Lăng ánh mắt vì mất mát mà hơi co lại, Chung Vị Lăng định giải thích nhưng lại lười nói.

Y và Tạ Chi Khâm cũng không thâm giao, nếu không có một đêm trời xui đất khiến kia, bọn họ không chừng căn bản không nhiều lời một câu, còn không phải là người không liên quan sao, không cần phải để trong lòng.

Tang Linh nói: "Tễ Lăng, Xuân Tương lâu. Lúc trước khi ta thấy chủy thủ kia đã biết có gì đó không bình thường, phía trên âm khí rất nặng, cho nên nếu có thể, điện hạ tốt nhất tự mình tới đây một chuyến."

Vừa dứt lời, âm thanh hệ thống trong đầu Chung Vị Lăng yên lặng nãy giờ đột nhiên vang lên.

【 hệ thống: Đinh —— từ ngữ địa điểm mấu chốt "Tễ Lăng" xuất hiện, kích hoạt tân nhiệm vụ cốt truyện chính"Ma quân xuất hiện phản tổ, vì yêu phó hiểm dũng cảm quên mình" thỉnh ký chủ trong vòng 5 ngày tới Tễ Lăng, hoàn thành nhiệm vụ, nếu không coi như là nhiệm vụ thất bại. 】

Ở tàng kinh các Vân Đô, Phong Tích xem qua bản sao mật tin Thẩm Đường gửi đến Yểm Nguyệt sơn, nhíu mày: " Việc ma quân phản tổ, ngươi nửa chữ không viết, chuyện hắn có khả năng mang thai, ngươi cũng nửa chữ không viết, vậy phong thư này đến cùng là muốn truyền đạt ý gì?"

Thẩm Đường đang đọc sách, nghe vậy, ngẩng đầu: "Ta đã viết rồi đó, ta nói ma quân trong khoảng thời gian này có thể tính tình sẽ nóng nảy, còn nói hắn trong vòng một năm không nên hành phòng."

Phong Tích trong lòng bất an: "Ngươi đây không phải là lừa người sao, vạn nhất để bọn họ biết, thật ra tính tình nóng nảy là bởi vì phản tổ, trong một năm không nên hành phòng là bởi vì hắn sẽ mang thai, vậy chúng ta phải làm sao?"

Thẩm Đường nói : "Không biết, ta chỉ biết, nếu nói thật với bọn họ, ma quân có khả năng phản tổ, chắc chắn mâu thuẫn tiên ma động vào là nổ ngay. Hơn nữa với phẩm hạnh của ma quân kia, ngươi nghĩ nếu hắn biết mình có thể mang thai, đầu tiên sẽ làm gì?"

Phong Tích khó hiểu: " Làm gì?"

Thẩm Đường: "Thúy Minh hiện tại còn đang ở trong tay hắn, hắn si mê Thúy Minh như thế, chuyện đầu tiên tuyệt đối là gấp không chờ nổi muốn cùng Thúy Minh gạo nấu thành cơm, sau đó hoài hài tử của hắn, như vậy mặc kệ Thúy Minh và Vũ Ninh có quan hệ tốt như thế nào, cũng mặc kệ Vân Đô chúng ta có đồng ý cho hai người bọn họ liên hôn hay không, có hài tử rồi thì chính là không thể cứu vãn nữa."

Phong Tích nghe xong, cảm thấy rất có lý, dù sao đối với ma quân biến thái kia mà nói loại chuyện hư hỏng này hắn thật có thể làm .

" Vậy nghe ngươi đi." Phong Tích dừng một chút, nhắc tới một chuyện khác , " Quan hệ tiên ma một khi xuất hiện vết nứt, chắc chắn tiếp sau đó vết nứt sẽ chỉ càng thêm lớn hơn, chúng ta cần phải sớm chuẩn bị."

Thẩm Đường híp mắt : " Ý sư huynh là muốn sớm đào tạo thế hệ đệ tử năm sau?"

Phong Tích ừ một tiếng: "Thế hệ đệ tử này của Vân Đô chúng ta, tuy nói không tầm thường nhưng cũng chưa trải nghiệm qua điều gì, kinh nghiệm thực chiến quá ít, phải cho đi ra ngoài mài giũa thêm, bằng không nếu chiến trận tiên ma lại bùng nổ lần nữa, chỉ bằng lão xương cốt chúng ta phần thắng rất nhỏ."

Thẩm Đường cũng cảm thấy như thế: " Địa điểm rèn luyện, sư huynh đã nghĩ kỹ rồi?"

"Tễ Lăng gần đây nhiều lần phát sinh dị tượng, để bọn nó đến đó luyện tập đi." Phong Tích nói"Ngươi ở lại trên núi trông coi kết giới, để Tạ Chi Khâm dẫn đi."

Thẩm Đường nhắc nhở nói: "Nhưng Tạ sư đệ hiện tại còn ở Ma tộc."

Nói đến chuyện này, Phong Tích liền tức giận: " Gọi hắn cút về cho ta."

Thẩm Đường: "Phái người đi gọi vài lần, không phải đều vô dụng sao."

Phong Tích một quyền đấm vào tường, muốn nóng máu, giận dữ điên cuồng: " Cứ đến nói bản tôn đã chết, ta cũng không tin, hắn còn không chịu trở lại!"

Nói xong, Phong Tích tức giận rời đi .

Thẩm Đường chớp mắt một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: " Nguyền rủa chính mình như vậy có làm sao không?"

Nhưng đó cũng là một cái cớ tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #tag