Chương 140: Di chiếu

Ngày đầu tiên đi săn, Liễu Chẩm Thanh gần như chỉ đi theo phía sau hai đứa trẻ, Liễu Kiều âm thầm bảo vệ, cứ như vụ tạo phản ngày hôm qua chưa từng xảy ra vậy.

Hoắc Phong Liệt đem theo số quân Hoắc gia còn lại đi tuần tra xung quanh, đảm bảo nội bất xuất ngoại bất nhập. Vách núi chênh vênh, bốn phía xung quanh là đường sông, Hoắc Phong Liệt có thể đảm bảo ngăn chặn mọi mối nguy hiểm từ bên ngoài.

Liễu Chẩm Thanh nhìn mặt trời ban chiều dần lùi về phía tây, y gọi hai đứa nhỏ quay lại, đưa chúng về doanh trại nướng thịt ăn. Liễu Kiều bắt trộm một con cá đưa cho y, sau đó lại lùi về trong tối.

Mùi thịt nướng thơm nức mũi đã kéo đến một vị khách không mời mà tới.

"Uầy, thơm thế!" Lý Cẩm Trữ chậm rãi bước đến.

Thật ra, khi phải đối mặt với Lý Cẩm Trữ, Liễu Chẩm Thanh rất mất kiên nhẫn. Dù nhờ Nhị Cẩu, y đã không còn có tâm lý chướng ngại khi phải đối mặt với quá khứ, nhưng y vẫn không vui khi thấy hắn ta.

Hai đứa trẻ cũng không vui khi thấy Lý Cẩm Trữ.

"Chắc Lý Vương gia đói bụng rồi, các đầu bếp ở phía bên kia đã bắt đầu nướng thịt cho khách, Lý Vương gia mau qua đó đi."

Nhưng Lý Cẩm Trữ lại mặt dày bảo muốn ăn ở chỗ này.

"Cái này hơi khó rồi." Liễu Chẩm Thanh tủm tỉm nói.

"Ồ? Lý công tử lại là người keo kiệt thế sao?" Lý Cẩm Trữ nói.

"Không phải do ta keo kiệt, mà do tướng quân nhà ta thích ghen đó. Huynh ấy có dặn sau này đồ ăn do tự tay ta nấu chỉ có thể cho huynh ấy và người nhà của huynh ấy ăn. Nếu huynh ấy biết ta cho Vương gia ăn món thịt nướng này, nhất định sẽ giận ta." Liễu Chẩm Thanh bịa đặt.

Hai đứa nhỏ ở bên cạnh nghe được thì giật giật khóe miệng. Nhị thúc đâu có nói vậy? Thế nhưng lúc này hai đứa vẫn nhất trí không ngừng gật đầu, tỏ ý nhị thúc thật sự có dặn như vậy.

Nụ cười trên mặt Lý Cẩm Trữ không những không nhạt đi mà còn càng thêm rạng rỡ.

"Liễu công tử quả đúng là một người thú vị. Ta mới gặp công tử mà cảm giác như quen đã lâu vậy. Có lẽ do ta và người nhà họ Liễu trời sinh có duyên. Sau này nếu công tử có hứng thú tới làm khách tại nước Tây Hằng, tại hạ nhất định sẽ chiêu đãi công tử nhiệt tình."

Liễu Chẩm Thanh cười nói: "Cái này đành phải phụ sự nhiệt tình của Lý Vương gia rồi. Ta là tướng quân phu nhân tương lai nên sao có thể tùy ý rời khỏi Đại Chu được."

Lý Cẩm Trữ cười nửa miệng nhìn Liễu Chẩm Thanh: "Đừng tiếc, sẽ có cơ hội."

Liễu Chẩm Thanh cảm thấy lời nói của Lý Cẩm Trữ có ẩn ý, có lẽ do người này có dã tâm quá lớn, hắn ta đã mơ đến một ngày có thể thâu tóm Đại Chu hoặc đánh bại Hoắc Phong Liệt.

Liễu Chẩm Thanh đã có lệ như thế, Lý Cẩm Trữ cũng không ở lại thêm.

Một lúc sau, Hoắc Phong Liệt trở lại, nghe cặp song sinh ríu rít nói về chuyện vừa xảy ra.

Hắn nhíu mày nhìn Liễu Chẩm Thanh, cảm thấy Lý Cẩm Trữ quá chú ý tới y. Nhưng Lý Cẩm Trữ không hề biết y thật sự là Liễu Chẩm Thanh, vậy nên sẽ không nhận ra việc y còn sống. Chẳng lẽ thật sự do hắn ta cảm thấy hứng thú với hành vi và tính cách của Liễu Chẩm Thanh sao?

"Đệ sẽ phái một đội người bảo vệ Thanh ca." Hoắc Phong Liệt nói.

Liễu Chẩm Thanh định từ chối, nhưng nhìn sự nghiêm túc trên mặt Hoắc Phong Liệt, y cũng không cự tuyệt ý tốt của hắn nữa.

Hoắc Phong Liệt cầm lấy con cá đã nướng chín, bắt đầu lọc xương. Rõ ràng chỉ có một ít thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, hắn lại dùng để gỡ cá cho y. Thế nhưng Liễu Chẩm Thanh cũng không phản đối, y đút miếng thịt mình nướng cho hắn ăn.

Hai người cứ bón cho nhau qua lại, làm cho hai đứa trẻ phát ngán.

Cuối cùng, hai đứa nghe thấy nhị thúc của mình ngập ngừng hỏi Lý Cẩm Trữ có ăn thịt nướng của Liễu Chẩm Thanh không, y chỉ cười tươi đút thịt nướng cho hắn.

Đây là sự thật sao? Thật sự được mở mang tầm mắt!

Khi Hoắc Phong Liệt chuẩn bị rời đi, hắn tình cờ gặp hai cung nữ tới đưa tin. Hoắc Phong Liệt vừa nhìn đã nhận ra là người của Thái hậu, lập tức dừng bước chân, quay đầu lại nhìn.

Việc Liễu Chẩm Thanh cùng cặp song sinh được Dao Hoa mời cũng không có gì quá ngạc nhiên, dường như Thái hậu đang tận tình chăm sóc gia đình tướng quân. Nhưng khi nhìn vẻ mặt do dự của Hoắc Phong Liệt ở phía xa, y bỗng nhiên cảm thấy buồn cười không thể giải thích được.

Tại sao Nhị Cẩu vẫn ghen với Dao Hoa chứ? Rõ ràng y chưa từng có tư tình gì với Dao Hoa, huống chi y còn coi Cảnh Dương Thái tử là đại ca, vậy nên Dao Hoa cũng được coi như tẩu tử, không hiểu sao Nhị Cẩu vẫn hành xử như vậy.

Liễu Chẩm Thanh xua xua tay với Hoắc Phong Liệt, ra hiệu cho hắn đi đi, sau đó cùng hai đứa trẻ song sinh thu dọn một chút rồi đến doanh trướng của Dao Hoa.

Dao Hoa vẫn thân thiết hỏi thăm hai đứa trẻ, cũng săn sóc Liễu Chẩm Thanh, giữ họ ở lại doanh trướng uống trà ăn bánh, trò chuyện cười đùa. Vậy nhưng vẫn không thấy Giản Sương đâu.

Hoắc Vân Từ hỏi thẳng.

Vẻ mặt tươi cười của Dao Hoa bỗng có chút mất tự nhiên: "Muội ấy đang mệt, nghỉ ngơi tại doanh trướng của mình."

"Thái Phi nương nương mà mệt thì chẳng phải nên ở lại hoàng cung sao? Cần gì phải đường xá xa xôi mệt nhọc như vậy để tới đây?" Hoắc Vân Từ nghi ngờ hỏi.

Dao Hoa cười nói: "Đúng vậy, ta cũng đã khuyên nhủ muội ấy, nhưng muội ấy vẫn... không nghe, chắc có lý do nên mới muốn đi như vậy. Đúng rồi, đêm nay sẽ có pháo hoa, chỗ của ai gia có tầm nhìn tốt nhất, các ngươi tạm thời ở lại đây, xem xong pháo hoa rồi đi."

Liễu Chẩm Thanh nghe tới đó, ánh mắt y hơi chìm xuống, lấy cớ để họ ở lại là muốn bảo vệ họ hay...

Bọn họ vẫn chưa biết ai là người đứng sau Cảnh Vương, trong thâm tâm Liễu Chẩm Thanh thật sự cầu mong người đó không phải Dao Hoa. Dù sao y và Dao Hoa cũng là bạn, nhưng có vẻ Dao Hoa có biết một ít chuyện.

Liễu Chẩm Thanh im lặng nhấp một ngụm trà. Trên thực tế, dù tình huống có thế nào, với tư cách là thành viên Hoắc gia, vấn đề an toàn cá nhân của y sẽ được đảm bảo. Dù sao hoàng đế nào cũng cần Hoắc Phong Liệt bảo vệ giang sơn cho mình, vậy nên sẽ còn phải dựa vào hắn.

Trừ trường hợp Hoắc Phong Liệt đe dọa tới an nguy của hoàng đế, nhưng ai cũng biết Hoắc Phong Liệt rất trung thành với hoàng đế, với tính cách của hắn, không ai tin hắn sẽ mưu cầu hoàng vị. Vậy nên hoặc là thu phục, hoặc là uy hiếp, cuối cùng họ vẫn sẽ được an toàn.

Nhưng xem tình hình trước mắt, có vẻ đêm nay sẽ không bình yên rồi.

Liễu Chẩm Thanh quyết định chờ xem.

Doanh trướng của Thái hậu rất lớn, bên ngoài có một vòng tròn vây quanh, cặp song sinh ở bên trong chán quá nên đã ra ngoài chơi, Liễu Chẩm Thanh muốn đi theo nhưng lại bị Dao Hoa ngăn lại.

"Hôm qua nghe nói ngươi đã kịp thời thông báo cho Hoắc tướng quân nên mới cứu được Hoàng thượng, nhờ có ngươi."

Liễu Chẩm Thanh nói: "Đây là điều thảo dân nên làm."

"Sắp tới Hoàng Thượng sẽ ban hôn cho ngươi, tình duyên của các ngươi cũng coi như là kim ngọc lương duyên, không cần lo lắng lời đồn đại của người ngoài, cứ sống thật tốt đời mình là được." Dao Hoa nói.

"Đa tạ nương nương." Liễu Chẩm Thanh cung kính nói, rồi ngẩng đầu lên, thấy Dao Hoa đang ngẩn ngơ lặng lẽ nhìn mình: "Nương nương?"

Lúc này Dao Hoa mới phục hồi tinh thần, bất đắc dĩ nói: "Các ngươi thật sự rất giống nhau."

"Ngươi biết ai gia đang nói đến ai chứ?" Dao Hoa hỏi.

Liễu Chẩm Thanh gật đầu.

Dao Hoa cười nói: "Ngươi không dám nhắc tên của y."

Liễu Chẩm Thanh che giấu sự bối rối của mình và chỉ mỉm cười xin lỗi.

"Ngươi... cho rằng y là người xấu sao?"

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, nghĩ rồi nói: "Không có ai tốt hay xấu tuyệt đối cả, chẳng hạn như Hoắc tướng quân là người tốt trong lòng nhân dân Đại Chu, nhưng lại là người xấu trong lòng người Tây Hằng vậy."

Dao Hoa không ngờ y sẽ dùng tới phương pháp này, cười nói: "Điểm này ngươi rất giống y, dường như luôn có thể đứng ở bên ngoài đánh giá tình hình."

Liễu Chẩm Thanh không nói tiếp nữa, cảm giác càng nói càng sai.

Dao Hoa đột nhiên nói: "Nhưng trong lòng ta, y là người tốt, không phải vì mình mà vì mọi người trong thiên hạ. Đáng tiếc, người tốt chẳng những không sống lâu, mà còn..."

Dao Hoa nói tới đây thì dừng lại: "Nhưng ta tin rằng một ngày nào đó đúng hay sai sẽ được phơi bày."

Nghe vậy, Liễu Chẩm Thanh không khỏi nhíu mày, trong đầu lóe lên những ý nghĩ kỳ lạ. Lúc này, một thái giám đột nhiên đi vào doanh trướng, nói Hoàng Thượng muốn triệu kiến y.

Liễu Chẩm Thanh nghi hoặc, nhưng nét mặt Dao Hoa đã thay đổi. Bà hỏi: "Tại sao Hoàng Thượng lại triệu Liễu công tử?"

Thái giám phản ứng rất bình thường: "Mời Liễu công tử chơi cờ, tiện thể bàn chuyện hôn sự sau này."

"Tìm ta để bàn bạc sao?"

Không phải Hoàng Thượng nên thảo luận chuyện đó với Hoắc Phong Liệt sao? Y lấy địa vị gì để cùng Hoàng Thượng bàn luận chứ, lại còn chơi cờ, y đâu có nổi danh gì ở bên ngoài đâu?

Thái giám cười nói: "Đúng vậy, công tử mau đi thôi, Hoàng Thượng đang chờ."

Tuy Dao Hoa muốn ngăn cản, nhưng lại không có lý do thích hợp, cuối cùng nói: "Ai gia cũng có hứng thú, chúng ta có thể đi cùng nhau."

Cuối cùng, Dao Hoa cùng Liễu Chẩm Thanh đi tới đó, hai đứa trẻ thì ở lại doanh trướng của Thái Hậu. Đội bảo vệ của Hoắc gia quân cũng được Liễu Chẩm Thanh yêu cầu ở lại đây.

Khi Liễu Chẩm Thanh đến vương trướng, y phát hiện lực lượng chính của Hoắc gia quân đang bảo vệ hoàng tộc cùng với những trợ thủ đắc lực của Hoắc Phong Liệt là Mạc Kỳ và Mạc Vũ.

Bảo vệ Nguyên Giác với sức mạnh lớn nhất nhằm ngăn chặn thích khách từ bên ngoài, dù sao vụ ám sát cũng vừa mới xảy ra, hành động như vậy là hợp lý. Nhưng không hiểu sao Liễu Chẩm Thanh lại cảm thấy bất an khi bước vào doanh trướng này.

Cảm giác như có ai đó đang bóp lấy trái tim, trực giác của y cảm nhận được sự nguy hiểm.

Liễu Chẩm Thanh lo lắng, thật sự không yên tâm chút nào. Cảm giác này giống như biết được một điều gì đó sắp xảy ra, không phải với y mà là với Nhị Cẩu.

Khi họ vào doanh trướng, mọi thứ đều yên bình, chỉ có Hoàng Thượng cùng các thái giám hầu hạ, bàn cờ cũng đã được bày lên. Nguyên Giác thấy y tới cùng Dao Hoa thì không hề ngạc nhiên, dù sao hắn cũng mời người từ chỗ của Dao Hoa.

"Tại sao mẫu hậu lại cùng y tới đây vậy?"

"Nghe nói chuyện hôn sự sẽ được bàn bạc, đây chính là chuyện đại hỷ, ai gia cũng muốn chung vui." Dao Hoa cười nói.

Nguyên Giác cười, mời Liễu Chẩm Thanh ngồi xuống chơi cờ.

Liễu Chẩm Thanh lại chắp tay nói: "Thảo dân thật sự không giỏi chơi cờ, sợ sẽ phá hỏng nhã hứng của Hoàng Thượng."

"Không sao, chủ yếu là nói chuyện phiếm thôi, cứ tuỳ ý. Hiện tâm trạng trẫm cũng không tốt nên muốn giết thời gian."

Tâm trạng không tốt có thể là do vấn đề tạo phản, sao hắn lại muốn cùng y giết thời gian chứ?

Liễu Chẩm Thanh không thể không nghĩ nhiều về hành vi của Nguyên Giác, đù sao đứa trẻ này khi mới mười tám tuổi đã vô cùng mưu mô, khiến y đánh giá sai hắn.

Liễu Chẩm Thanh không thể để bị lộ tẩy được, chơi thì chơi, y có thể dễ dàng đóng vai một người mới chơi cờ ngây thơ không biết gì mà.

Dựa theo thực lực của Nguyên Giác, muốn giết y thì không cần đến một nén nhang. Vậy mà dường như Nguyên Giác lại chậm rãi đùa giỡn y, không có lần nào vây kín y.

Đúng như hắn đã nói, sự chú ý của hắn không nằm trên bàn cờ mà là ở việc ban hôn.

"Trẫm cùng Chiến Uyên như huynh đệ ruột, trước kia còn nghĩ hắn sẽ không thành thân, không ngờ tới việc hắn sẽ gặp được ngươi, Liễu công tử nhất định phải có điều gì đó phi thường."

Dao Hoa cười nói: "Hoàng Thượng tò mò vì sao Chiến Uyên lại phải lòng Liễu công tử sao?"

Liễu Chẩm Thanh muốn mở miệng, chợt nghe Nguyên Giác nói: "Không, trẫm khá tò mò, vì sao Liễu công tử lại chọn Chiến Uyên? Dù sao, một khi thánh chỉ đã ban thì sẽ không thể rút lại."

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt ngẩng đầu nhìn Nguyên Giác, thấy hắn đang nặng nề nhìn mình. Y mơ hồ nghi ngờ nhưng vẫn đáp: "Hoàng Thượng, ngay từ đầu thảo dân đã si mê Hoắc tướng quân, điều này toàn bộ người ở kinh thành đều biết."

"Không phải ngươi mất trí nhớ sao?" Nguyên Giác cười như không cười: "Mất trí nhớ xong thì coi như không quen biết, cũng không thích nữa."

Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh khẽ thay đổi: "Sau khi xảy ra chuyện gia đình, được tướng quân giúp đỡ nên thảo dân lại động lòng rồi."

Dao Hoa cười nói: "Đây có lẽ chính là định mệnh, đôi khi nhất định có duyên phận gì đó, Liễu công tử vẫn chưa khôi phục được ký ức sao?"

"Chỉ nhớ lại một chút chứ không nhiều." Liễu Chẩm Thanh hàm hồ nói: "Đại tẩu nói sẽ từ từ bình phục."

"Đại tẩu" mà y nhắc đến chính là Lê Tinh Nhược.

Dao Hoa vui mừng khi thấy quan hệ của họ không tồi, vậy mà ánh mắt của Nguyên Giác lại vô cùng phẳng lặng, quân đen được hạ xuống, hoàn toàn vây trọn quân trắng, kết cục đã định.

"Bệ hạ thắng rồi." Liễu Chẩm Thanh cười nói.

Thực tế, ngày trước khi chơi cờ, Nguyên Giác chưa bao giờ đánh bại Liễu Chẩm Thanh. Khi còn nhỏ, hắn sẽ nóng nảy và hờn dỗi khi chơi cờ, nói rằng Liễu Chẩm Thanh không cho hắn thắng, rằng hắn là hoàng đế. Vậy mà sau khi lớn lên, hắn dần trở nên trầm mặc, chỉ túm lấy Liễu Chẩm Thanh và nhờ y xem lại ván cờ, nói rằng sau này sẽ thắng y.

Ván cờ cuối cùng lại chính vào thời điểm loạn tam vương.

Ván cờ kia bọn họ chưa hạ xong đã phải tạm thời gác lại, sau này không còn cơ hội kết thúc nó nữa.

"Đương nhiên trẫm sẽ thắng." Nguyên Giác đặt quân cờ trong tay xuống rồi mỉm cười, nhưng lời nói lại vô cùng kiêu ngạo. Trong lòng Liễu Chẩm Thanh không khỏi run lên.

Lúc này, có người bẩm báo Thái Phi nương nương cầu kiến.

Dao Hoa cứng đờ, Nguyên Giác chậm rãi quay đầu, khẽ liếc mắt qua Dao Hoa, lẩm bẩm cười nói: "Hoá ra là Thái Phi."

"Có vẻ Thái Phi đã khoẻ rồi."

"Trẫm có thể yên tâm rồi."

Nói xong, hắn cho người mời Thái Phi vào.

Đi vào cùng Giản Sương là một tên thái giám cúi thấp đầu, không khí trong doanh trướng như đông cứng lại, tất cả mọi người đều im lặng chờ đợi một điều gì đó.

Giản Sương liếc nhìn Dao Hoa, hơi sửng sốt: "Tỷ tỷ cũng ở đây."

Dao Hoa ngẩng đầu nhìn Giản Sương, mặt không cảm xúc. Trong một khắc, Giản Sương đã tránh tầm mắt của bà.

Đương nhiên, Giản Sương không quan tâm đến người thừa ra ở đây là Liễu Chẩm Thanh.

"Bệ hạ, bổn cung có chuyện muốn nói."

Nguyên Giác cười cười, đang muốn đứng dậy thì đột nhiên mất thăng bằng, cả người mềm nhũn ngã trên mặt đất. Sự thay đổi đột ngột này khiến cung nhân trong doanh trướng há miệng định kêu lên, vậy mà chưa kịp kêu tiếng nào, trên cổ đã thoáng một vết máu, mạch bị cắt đứt.

Kẻ ra tay là tên thái giám đi theo sau Giản Sương.

Dao Hoa nháy mắt đứng dậy, bị tên thái giám nọ bắt làm con tin, nhưng chỉ với một ánh mắt của Giản Sương, tên thái giám ấy liền buông lỏng Dao Hoa, lui tới bên cạnh Hoàng Thượng, một tay ném Hoàng Thượng lên trường kỷ.

Tên thái giám nọ quay lại, muốn giết thái giám tổng quản của Hoàng Thượng và Liễu Chẩm Thanh.

Giản Sương nói: "Đừng đụng tới họ. Một người có thể phục vụ hoàng đế tương lai, một người muốn có thể khống chế Hoắc tướng quân, vì vậy không được động đến. Im lặng tránh sang một bên, không được phép nhúc nhích!"

Vừa nhìn thấy tên thái giám kia, Liễu Chẩm Thanh đã ngay lập tức nhận ra. Lão chính là kẻ đã phục kích bọn họ trong vụ án thứ nhất, từng là đệ nhất sát thủ một thời.

Khi Liễu Chẩm Thanh đang nhanh chóng đưa ra kết luận, y đột nhiên bị thái giám tổng quản kéo đến phía bên kia doanh trướng, như thể đang bảo vệ y.

"Người... hạ độc sao?" Nguyên Giác không thể tin, hỏi.

Giản Sương quay lại nhìn Dao Hoa: "Tỷ tỷ có chạm vào quân cờ không?"

Dao Hoa chỉ lẳng lặng nhìn Giản Sương mà không nói gì.

"Không chạm vào thì tốt, tỷ tỷ ngồi bên cạnh đi, đừng nói chuyện, nếu không ta cũng không biết thuộc hạ của ta sẽ làm gì Hoàng Thượng đâu." Giản Sương nói.

Nhưng lời này lại khiến Dao Hoa và Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc.

Dao Hoa không chạm vào quân cờ, nhưng Liễu Chẩm Thanh đã chạm rồi.

Dao Hoa trông có vẻ không có phản ứng, chỉ bị thái giám tổng quản giữ chặt, phải giả vờ bất động như Nguyên Giác, bà lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Liễu Chẩm Thanh cũng hiểu, ánh mắt quét về phía Nguyên Giác đang ngồi trên giường, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra sau lưng.

Nguyên Giác đang dụ rắn ra khỏi hang sao? Vì sao hắn lại mạo hiểm như vậy? Tại sao lại gọi y đến đây?

Đang nghĩ, y liếc nhìn sang Giản Sương ngồi ở trên giường, còn Nguyên Giác dường như muốn kêu lên gì đó nhưng lại không thể phát ra âm thanh, thậm chí ngẩng đầu cũng khó khăn.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể nói được hai chữ: "Vì sao?"

Giản Sương nói: "Hoàng Thượng đừng nhìn ta như vậy, ta chỉ làm theo di chiếu thôi."

Liễu Chẩm Thanh sửng sốt. Di chiếu? Di chiếu gì cơ? Di chiếu ở đâu ra?

Ngay sau đó, y nhìn về phía Dao Hoa, thấy Dao Hoa không hề ngạc nhiên.

Giản Sương yêu cầu lão già kia giả giọng thái giám, yêu cầu truyền thái y.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói ngập ngừng của mấy vị đại thần.

Giản Sương lệnh cho lão để những đại thần đó tiến vào.

Đến đây toàn là hoàng tộc cùng các quan đại thần, vậy nên thị vệ bên ngoài đã không phát hiện ra vấn đề.

Những người gọi là đại thần kia thực ra chỉ là một ít lão thần, một số có quyền lực thực sự trong tay, một số chỉ có cái danh hão. Khi đi vào, tất cả đều lén lút nhìn họ, như thể muốn xem xét rõ ràng tình hình tại đây.

Khi nhìn thấy Hoàng Thượng ngã xuống, Thái Hậu ngồi bên cạnh Thái Phi, người lúc này đang ngồi cạnh Hoàng Thượng, trong lòng họ đã có đáp án, đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Liễu Chẩm Thanh bình tĩnh quan sát những người này. Họ đều lộ vẻ bất an. Trong lòng y hiểu ra những người này là người của thế lực trong kinh thành.

Có người tiến lên giả vờ nói: "Hoàng Thượng làm sao vậy? Vi thần có việc muốn tấu."

"Hoàng Thượng đột nhiên ngã xuống, không thể nói cũng không thể cử động, đã truyền thái y."

Đang nói, thủ tọa Thái Y Viện nhanh chóng bước vào với sắc mặt tái nhợt, trán toát mồ hôi lạnh. Xem ra hắn không bình tĩnh như đám đại thần kia, có vẻ đã bị thái phi uy hiếp rồi.

Nhưng...

Liễu Chẩm Thanh yên lặng quan sát diễn biến, sau khi xem mạch, thái y run giọng nói: "Bệ hạ đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo, não bế tắc, tạm thời không thể chữa khỏi. Nếu muốn khỏi bệnh, không chừng sẽ phải mất mấy năm, nương nương..."

Thái y quỳ xuống nói, nhìn giống như đang bất lực vậy.

Nhưng kết luận của hắn lập tức khơi dậy một cuộc thảo luận, cái gì mà đất nước không thể một ngày không có vua.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh đã hiểu rõ tất cả.

Nguyên Giác biết có độc, sao có thể không nói trước cho thái y, cho nên ngay từ đầu đây đã là một trò chơi của hắn, chỉ chờ Giản Sương đưa người của mình vào cuộc.

Mục đích của Nguyên Giác rất đơn giản, hắn muốn biết ai đứng đằng sau giật dây, muốn một lưới tóm gọn, hoặc là còn có mục đích khác nữa.

Ngay sau đó Giản Sương đã triệu tập tất cả các đại thần Nội Các đến bàn chuyện đại sự, cũng giả vờ cử người mời Cảnh Vương tới.

Điều không ngờ tới là Cảnh Vương lại đến nhanh hơn những người khác, rõ ràng là gã đã trốn trong doanh trướng từ sáng sớm, phủ Tông Nhân kia đã sớm bị cướp ngục rồi.

Cảnh Vương vừa vào, nhìn thấy Nguyên Giác ngã xuống thì suýt không nhịn được cười, lại bị ánh mắt của Giản Sương làm cho sợ đến mức im bặt.

Mãi cho tới khi những đại thần không hiểu vấn đề gì bước vào, tất cả mới chết lặng.

"Các vị, chuyện xảy ra quá đột ngột, cho nên ta phải lén sắp xếp các vị cùng bàn luận." Giản Sương nói xong bèn lệnh cho thái y nói rõ tình hình.

Các đại thần ở đây đều là đám cáo già, vừa thấy Cảnh Vương ở đây, Hoàng Thượng thì đột nhiên đổ bệnh nặng, còn gì không rõ ràng nữa đâu.

Vị tướng duy nhất có thể tham gia cuộc họp này chỉ có Hoắc Phong Liệt, nhưng hiện tại hắn không ở đây, chỉ có thể trông cậy vào Liễu Chẩm Thanh.

Có đại thần chỉ có thể mở miệng nói: "Việc quan trọng như này tuy rằng phải giữ bí mật với người ngoài, nhưng Trấn Quốc đại tướng quân nhất định phải có mặt!"

Rất nhiều người hùa theo câu nói này.

"Bổn cung đã phái người đi tìm hắn, nếu các ngươi không tin..." Giản Sương nói, hạ lệnh cho lão già kia lệnh cho Hoắc gia quân ở bên ngoài đi tìm tướng quân Hoắc Phong Liệt, hiển nhiên ngay từ đầu đã không lo lắng về sự có mặt của hắn.

Mạc Kỳ và Mạc Vũ ở bên ngoài thấy việc mọi người ra vào doanh trướng của Hoàng Thượng vô cùng kỳ lạ, cả người hộ tống Cảnh Vương cũng đi vào trong đó. Điều này khiến cho Hoắc gia quân canh giữ doanh trướng của hoàng đế bối rối, nhưng bọn họ chỉ là thị vệ nên không được tự ý hành động. Nghe lệnh phái đi tìm tướng quân, bọn họ lập tức dập tắt mọi nghi ngờ, thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng hành động như vậy khiến Liễu Chẩm Thanh vô cùng kinh ngạc, Giản Sương không hề sợ hãi, điều đó chứng tỏ rằng Hoắc Phong Liệt chắc chắn đang bị kẹt ở đâu đó rồi.

Hoắc Phong Liệt thật sự bị kẹt, hắn bị phục kích trong đêm khi đang dẫn một đội quân đi tuần tra.

Việc phục kích Hoắc Phong Liệt thật sự chỉ để câu giờ.

Trên cây, Trịnh Duy nói với Tần Dư: "Đi thôi."

Tân Dư do dự nói: "Cha nuôi thật sự muốn ngăn cản Chiến Uyên sao?"

"Cũng vì tốt cho hắn thôi, mọi việc bên kia không thể bị gián đoạn, sẽ kết thúc sớm thôi." Trịnh Duy nói.

Tần Dư suy nghĩ một chút rồi biến mất trong màn đêm, bắt đầu bắn tên quấy nhiễu. Bởi vì hắn hiểu võ công của Hoắc Phong Liệt, hắn sẽ biết cách phá đám hiệu quả nhất, nhưng cũng chỉ để kéo dài thời gian thôi.

Nhưng Trịnh Duy đã nhận thấy điều không ổn trong lúc quan sát, dường như đang có một mối nguy hiểm rình rập trong bụi cỏ phía xa.

Trong nháy mắt, hàng chục mũi tên nhọn từ xa bay tới, mũi tên tỏa ra ánh xanh huỳnh quang, rất độc.

Sắc mặt Trịnh Duy biến đổi, hắn vừa định ra tay thì nhìn thấy một bóng người nhanh chóng phi tới phía Hoắc Phong Liệt.

Ở bên này, Giản Sương đã bắt đầu đánh bài tình cảm để các đại thần của nàng ta thuyết phục các đại thần khác: Hoàng Thượng đang hấp hối, cần phải đưa Cảnh Vương tạm thời lên ngôi vị hoàng đế.

Khi cuộc tranh luận đang đi đến hồi cao trào, có người còn cắn chết không chịu buông.

Lúc này, Giản Sương mới mở miệng: "Thật ra, người thực sự có quyền kế thừa ngôi vị hoàng đế phải là Cảnh Vương."

Lời này vừa nói, mọi người đều ồn ào hẳn lên.

Cho tới khi Giản Sương lấy di chiếu ra.

Mọi người, bao gồm cả Liễu Chẩm Thanh, đều kinh ngạc. Thật sự có một cái di chiếu như vậy tồn tại sao?

Là di chiếu của lão hoàng đế.

Biểu cảm của Liễu Chẩm Thanh lập tức thay đổi, y nhanh chóng phản ứng.

Dao Hoa không hề ngạc nhiên, trong tay Giản Sương có bức di chiếu, điều đó có nghĩa là năm đó lão hoàng đế thật sự đã phòng tình huống bọn họ không cứu được Nguyên Giác và có dã tâm cướp nước, vậy nên đã để lại một di chiếu truyền ngôi cho Cảnh Vương để chống lại y và Hoắc Phi Hàn!

Liễu Chẩm Thanh tức giận đến nổ đầu, điều này không phải đã khiến mọi chuyện trở nên phiền phức hơn sao?

Quả nhiên lần này, các đại thần ở đây đều ngây người.

"Di chiếu này ở đâu ra, Thái Hậu cũng biết chuyện này sao? Như vậy năm ấy tại sao lại là bệ hạ kế vị? Bệ hạ kế vị cũng có thánh chỉ làm chứng mà."

"Năm ấy khi Chu Thuận đế đang hấp hối, bổn cung vừa vặn hầu hạ bệ hạ thay cho tỷ tỷ đang bệnh, Chu Thuận đế cảm thấy lo lắng cho trữ quân tương lai nên cuối cùng đã để lại một di chiếu truyền ngôi cho Cảnh Vương điện hạ. Nhưng sau đó, dưới sự mê hoặc của Liễu Chẩm Thanh, việc thay đổi trữ quân khiến bổn cung không thể lấy bức di chiếu ấy ra. Khi ấy, loạn tam vương diễn ra, Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phi Hàn khuấy đảo triều chính, bổn cung thật sự là thế đơn lực mỏng, không dám có động tĩnh gì. Nếu không phải có việc ngày hôm nay, bổn cung cũng không định lấy di chiếu ra, bổn cung muốn cho các vị đại thần biết Cảnh Vương cũng có quyền thừa kế!"

Nhắc đến việc bị Liễu Chẩm Thanh mê hoặc, ý tứ là ngôi vị của Nguyên Giác có được đều do lừa lọc, cho thấy Liễu Chẩm Thanh đã tác động vào chứng cứ, thái độ của các đại thần cũng nhanh chóng thay đổi.

"Năm ấy Liễu Chẩm Thanh biết về di chiếu này sao?" Vị quan vừa được thăng làm thừa tướng đột nhiên hỏi.

Câu hỏi này quá đột ngột, Liễu Chẩm Thanh cũng sửng sốt, y biết hay không thì liên quan gì chứ?

Khi Giản Sương đang có ý định trả lời, Dao Hoa lại nói: "Ngay cả bổn cung cũng chỉ vô tình biết được Thái Phi có một cái mật chiếu khác. Năm ấy Liễu tướng gia không biết, cho nên chắc chắn không có việc Liễu tướng gia vì lợi ích của mình mà yêu cầu Chu Thuận đế thay đổi."

Sắc mặt Giản Sương thay đổi, nàng ta nhìn Dao Hoa, trầm giọng nói: "Tỷ tỷ..."

Dao Hoa nhắm mắt nói: "Các ngươi đã vu oan cho Liễu Chẩm Thanh bao nhiêu chuyện rồi? Hừ, rất nhiều việc ngày ấy rõ ràng là các ngươi làm cùng nhau, y có dụng ý gì thì ngươi sẽ là người hiểu rõ nhất. Vậy mà ngươi lại nói y muốn kiểm soát triều chính. Ta không tin. Chi bằng hôm nay chúng ta nói rõ luôn đi. Đúng rồi, ở đây cũng có một vài vị quan năm ấy đã ra sức vu oan cho Liễu Chẩm Thanh, các ngươi nói rõ xem, các ngươi đã hất bao nhiêu bát nước bẩn lên người y rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro