Phiên ngoại 2: Thế giới song song (16)

Vốn tưởng rằng việc Liễu Kiều đánh Quý Thanh Lâm, không nói đến vốn nên có một lời giải thích thì ít nhiều cũng sẽ để trong lòng, chẳng ngờ hôm sau Quý Thanh Lâm đã tới cửa tặng lễ khiến Liễu Chẩm Thanh bối rối.

Y không thích nói chuyện cùng Quý Thanh Lâm, nói chuyện cùng người tâm tư sâu không lường được thường rất vòng vo tốn sức, y càng thích người đơn giản thẳng thắn hơn.

"Nói nửa ngày là muốn ta giúp ngươi thương lượng cùng Thái Tử Điện Hạ sắp xếp cho thí sinh ở xa chứ gì?" Liễu Chẩm Thanh buồn cười nói: "Ngươi cứ nói thẳng ra là được mà?"

Vẻ mặt Quý Thanh Lâm mất tự nhiên: "Hạ quan có nhắc qua với điện hạ, nhưng hình như điện hạ không quá..."

Liễu Chẩm Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, Quý Thanh Lâm cũng coi như là thông minh, nhưng đụng phải chuyện tình cảm thì bắt đầu hồ đồ.

"Tiết trời hôm nay thay đổi thất thường, lúc này có nên ra ngoài phơi quần áo?" Liễu Chẩm Thanh vờ nhìn ra phía ngoài.

Quý Thanh Lâm lập tức tỉnh ngộ, sắc mặt thay đổi: "Là hạ quan lỗ mãng."

Quả thật lão Hoàng Đế cũng nhìn chuyện này mấy ngày nay rồi, nếu tại thời điểm mấu chốt lại làm cái gì khác thường thì rất dễ xảy ra vấn đề, đặc biệt đối tượng là đám học sinh dễ dàng bị xúi giục, cho nên không làm gì mới tốt nhất. Khó trách đối với đề nghị này, Thái Tử không có phản hồi, không phải bởi vì Thái Tử cảm thấy đề nghị của hắn không tốt, mà là thời cơ không đúng.

Đối mặt với những việc quan trọng, trong lòng Quý Thanh Lâm cũng hiểu rõ bản thân không nên làm như thế, vì vậy hắn đứng dậy cáo từ.

Vừa vặn lúc này có hạ nhân tới báo Bạch Du đến, bước chân Quý Thanh Lâm dừng lại.

Liễu Chẩm Thanh cười cười, có lẽ là Bạch Du biết Quý Thanh Lâm đến để gây khó dễ cho Liễu Kiều nên hắn mới vội vã tới đây, chứ bản thân hắn vừa mới rời đi mà.

Liễu Chẩm Thanh đảo mắt đứng dậy, thở dài như tự nhủ: "Nghe nói gần đây ở huyện Kỳ Liên có một vụ án kỳ lạ, liên lụy không nhỏ, phỏng chừng điện hạ sẽ chọn ra người đi xử lý, nếu Quý đại nhân muốn đi..."

Quý Thanh Lâm khó hiểu nhìn Liễu Chẩm Thanh, cho rằng y đang ám chỉ Thái Tử muốn chọn hắn đi phá án.

Chỉ thấy y cười nói: "Có yêu cầu gì cần trợ giúp cứ nói với bổn hầu, cho dù là vật, hay là... người."

Sắc mặt Quý Thanh Lâm lập tức thay đổi, sau vài giây, hắn cúi đầu thật sâu trước Liễu Chẩm Thanh.

"Giải ưu cho điện hạ là chức trách của hạ quan, chỉ sợ năng lực hạ quan không đủ, nếu điện hạ chọn ta, còn phải nhờ đến Hầu gia cầu tình, xin cho Vọng Thư huynh cùng đồng hành."

Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, nếu không muốn hai người kia gặp mặt, vậy chi bằng đưa người rời xa khỏi kinh thành.

Cũng không phải Liễu Chẩm Thanh muốn tác hợp cho hai người, chỉ là trong lúc điều tra án thuế bạc có gặp qua bạn mới của Bạch Du vài lần... Tuy người nọ có tài nhưng không đáng để kết bạn thân thiết, Bạch Du đơn thuần, dễ mến tài của người ta, nhưng hắn lại không giỏi nhìn thấu bản chất con người. Nếu hắn đã gọi y một tiếng Khê Đình huynh, tất nhiên y sẽ giúp hắn cản, người không thích hợp thì vĩnh viễn không cần tiếp xúc.

Liễu Chẩm Thanh dẫn theo Quý Thanh Lâm đi ra, xa xa đã nhìn thấy Bạch Du sải bước tới. Hắn nhìn thấy hai người thì sửng sốt một hồi, vẻ mặt ban đầu có chút lo lắng, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Quý Thanh Lâm thì lập tức nhớ lại chuyện xảy ra mấy hôm trước, sau đó vẻ mặt lập tức gượng gạo, hắn còn tránh tầm mắt của Quý Thanh Lâm, bước chân cũng dừng.

Nếu không phải lo lắng Quý Thanh Lâm vì bị đánh mà tới đòi công bằng rồi bị Khê Đình ca chán ghét, hoặc là hắn bất kính với Khê Đình ca rồi lại bị Liễu Kiều đánh thì Bạch Du sẽ không về đây, hắn không hề muốn nghĩ tới tên đáng ghét này dù chỉ một chút.

Lúc Quý Thanh Lâm nhìn thấy Bạch Du lần nữa, cũng bởi vì lần trước quá mức kích động mà không kìm được cảm xúc dâng trào, hắn kìm không được bước tới phía trước vài bước.

Đúng lúc này, cách đó không xa có hạ nhân đột nhiên hô to một tiếng "cẩn thận".

Liễu Chẩm Thanh vừa hay nhìn thấy một khối đá từ trên núi giả giáng xuống, bay về phía Bạch Du.

Nhưng khi Bạch Du quay người lại thì đã không kịp tránh, đúng lúc này, Quý Thanh Lâm trợn mắt như muốn nứt ra, dùng tốc độ vượt quá giới hạn cơ thể bay đến, nhưng sức lực và khoảng cách không đủ để đẩy người ra, hắn chỉ có thể ôm thật chặt người vào ngực, đè trên mặt đất, lấy cơ thể bản thân che cho người ở dưới.

Đại não Bạch Du chấn động, hắn nhìn Quý Thanh Lâm, trong nháy mắt cảm thấy trái tim như đông cứng lại.

Cứ như vậy Quý Thanh Lâm sẽ chết! Hắn còn có một người mẹ già, hắn vất vả mới đạt đến quyền lực, làm sao có thể...

Trong một cái chớp mắt, Bạch Du chỉ nhìn thấy Quý Thanh Lâm cong khóe miệng nhìn mình, sự xa cách và khắc chế thường ngày bỗng hóa thành tình cảm nồng nàn, còn sâu đậm hơn cả hôm cưỡng hôn hắn.

Hắn...... Hắn thật sự thích mình.

Đại não Bạch Du trống rỗng, hắn miên man suy nghĩ.

Quý Thanh Lâm từ tuyệt vọng thâm tình chuyển sang ngây ngẩn.

Ớ? Sao lại...Lâu như vậy?

"Hai vị còn muốn nằm bao lâu vậy?" Tiếng cười khach khách của Liễu Chẩm Thanh truyền đến.

Lúc này hai người mới giật mình tỉnh lại, quay đầu nhìn sang thì thấy Liễu Kiều đứng ở bên cạnh.

Liễu Kiều một tay bưng tảng đá lớn hơn cả người, khó hiểu nhìn bọn họ.

Bạch Du đỏ mặt, quên mất mấy ngày nay Khê Đình ca đang muốn sửa sang lại bài trí trong phủ, Liễu Kiều cảm thấy những hạ nhân kia cứ đi đi lại lại vô cùng phiền phức cho nên tự mình ra tay. Võ công của hắn quả thật hù chết người, một tay có thể nâng núi giả bay lên, ném trực tiếp từ sân này sang sân khác, còn có thể đuổi theo và vững vàng bắt được trước khi quả núi rơi xuống. Bạch Du đã thấy qua rất nhiều lần, chắc chắn sẽ không có nguy hiểm.

Vừa rồi Liễu Kiều cũng là từ sau quả núi giả lại đây, chỉ là dáng người bị che khuất mà thôi.

Bạch Du nhanh tay đẩy Quý Thanh Lâm ở trên người mình ra, đỏ mặt nói không sao.

Nhưng hắn bên này không sao thì bên kia Quý Thanh Lâm lại xảy ra vấn đề, vừa mới liều mạng quên mình cứu người, chân dùng sức quá mạnh nên bị thương.

Liễu Chẩm Thanh xem qua thấy không có vấn đề gì lớn, bảo Bạch Du tự đưa người về.

Bởi vì cứu hắn nên mới bị thương, tất nhiên Bạch Du không thể cự tuyệt, hắn gọi xe ngựa, cẩn thận dìu người lên.

Nhưng sau khi đỡ người vững vàng ngồi xuống, người ta ngược lại không nỡ buông tay.

Bạch Du đỏ mặt, dùng sức một chút muốn rút tay về.

"Vừa rồi không bị đau chứ?" Giọng nói Quý Thanh Lâm ẩn chứa sự lo lắng khiến Bạch Du giật mình quên cả việc phải rút tay ra.

"Là ngươi bị thương, ta đâu có bị."

"Không bị thương thì cũng không có nghĩa là không đau." Quý Thanh Lâm nói.

Quý Thanh Lâm vừa nói thế, Bạch Du đã cảm thấy toàn thân đau nhức, nhưng cũng không phải không chịu nổi: "Ta là nam tử, bị chút xây xát này có là gì? Một xíu nữa là hết đau."

Quý Khinh Lâm đột nhiên cười nói: "Bình thường lúc đọc sách bị góc bàn đập vào, rõ ràng khóe mắt cũng đỏ lên."

Bạch Du lập tức xấu hổ, không thể tin được nhìn chằm chằm Quý Thanh Lâm, vậy mà hắn còn chú ý cả mấy chi tiết nhỏ như thế. Hắn ngước mắt lên, lại đối diện với đôi mắt dịu dàng lưu luyến. Bạch Du giật mình, lập tức nhớ tới việc rút tay lại.

Nhưng có vẻ Quý Thanh Lâm không muốn từ bỏ, giọng điệu trầm thấp: "Trách ta không nhìn rõ tình huống, xin lỗi."

Hô hấp Bạch Du tức khắc ngừng lại, rõ ràng là đối phương đã liều mạng cứu mình: "Ta đâu có không biết tốt xấu như vậy, ngươi là vì cứu ta, ta nhớ rõ."

Quý Thanh Lâm nói: "Nếu là thật sự cứu được thì tốt rồi, đáng tiếc chỉ là nhầm lẫn."

"Nói cái gì vậy, còn muốn tự tìm nguy hiểm à?" Bạch Du không vui nói.

Ánh mắt sáng quắc của Quý Thanh Lâm nhìn chằm chằm Bạch Du: "Nếu là liều mình cứu giúp thật, có lẽ ta còn có thể được lấy thân báo đáp..."

"Cái...... Cái gì? Lấy thân báo đáp?" Bạch Du khiếp sợ với cách nói của hắn.

Quý Thanh Lâm nói: "Đúng vậy, lấy ngươi báo đáp ta."

Bạch Du không dám nói tiếp, sợ Quý Thanh Lâm nói thêm một câu nữa... Chỉ là cảm xúc trong đôi mắt kia như ẩn chứa vô hạn ngôn từ không thể nói ra.

Ân cứu mạng nên lấy thân báo đáp.

Bạch Du vội vàng vội vàng chuyển đề tài, quên mất đối phương còn đang nắm tay mình: "Ngươi... Ngươi tới tìm Khê Đình ca làm gì?"

Quý Thanh Lâm suy nghĩ một lúc, kể lại việc có thể bản thân phải rời đi để điều tra vụ án.

Bạch Du lập tức nói: "Bây giờ ngươi đi lại không tiện, nếu thật sự như vậy thì vẫn nên từ chối là thì tốt hơn."

"Này chỉ sợ không được." Ánh mắt Quý Thanh Lâm lóe lên, đang nghĩ tới cách khiến Bạch Du đồng ý đi cùng hắn thì đột nhiên nghe thấy Bạch Du ngượng ngùng nói: "Nếu thật sự muốn đi... Dù sao ngươi bị thương là bởi vì ta... Ta... Ta đi với ngươi, giúp đỡ ngươi."

Ánh mắt Quý Thanh Lâm chấn động, hắn gần như nói theo bản năng: "Có thể sẽ phải bỏ lỡ khoa cử."

"Ta đâu có thi, bỏ lỡ cái gì?" Bạch Du khó hiểu hỏi.

Quý Thanh Lâm chưa bao giờ nghĩ tới Bạch Du sẽ chủ động... Hắn cho rằng mình sẽ phải phí thêm chút sức, hắn không tin Bạch Du thông minh như vậy lại không biết nếu đi cùng hắn, hắn sẽ làm gì. Nghĩ như vậy, trong lòng Quý Thanh Lâm lại càng rung động không thôi.

Bạch Du đợi không được câu trả lời thì ngước mắt lên nhìn, đột nhiên xe ngựa đụng phải thứ gì đó nên rung lắc một hồi, mà trên cổ tay truyền đến một luồng lực, chờ Bạch Du nhận ra thì đã bị kéo qua.

Ôn hương nhuyễn ngọc nằm trong ngực, Bạch Du đang kinh hãi không kịp phản ứng đã bị Quý Thanh Lâm hôn đến thất thần.

Chờ lúc tỉnh táo lại, hắn mới giãy giụa thoát ra, Bạch Du thở gấp, chỉ biết che môi trừng mắt nhìn người nọ, hốc mắt gần như đỏ bừng. "Ngươi... Vô liêm sỉ!"

Quý Thanh Lâm lại kiên định nhìn hắn: "Ngươi có chán ghét không? Chán ghét ta làm như vậy với ngươi?"

Bạch Du rất tức giận: "Chán ghét!"

Quý Thanh Lâm giật mình nhìn, vừa lúc xe ngựa đến nơi, người đánh xe nhắc nhở hắn.

Bạch Du cũng mặc kệ chân Quý Thanh Lâm bị thương, trực tiếp đẩy người xuống xe ngựa, lại vội vàng muốn cho xe ngựa rời đi.

Quý Thanh Lâm được thị vệ phủ nha đỡ xuống đứng ở phía dưới cửa sổ xe ngựa, hắn cũng không vén rèm lên, chỉ nói vọng lên xuyên qua khe hở: "Vọng Thư, ngươi biết tâm tư của ta, ta thích ngươi."

Nghe vậy, Bạch Du còn đang hoảng hốt trong xe ngựa lập tức đỏ mặt hoảng loạn, nhịn thật lâu mới nói: "Ngươi... Ngươi điên rồi, mẫu thân ngươi chỉ có một mình ngươi... Ngươi nghĩ gì vậy?"

Quý Thanh Lâm khẽ mỉm cười, chí ít Bạch Du không trực tiếp cự tuyệt.

"Ta đã sớm nói qua với gia mẫu, ngươi không chú ý mỗi lần ngươi tới, gia mẫu đều rất nhiệt tình với ngươi ư? Nhà ta cũng không có quy củ nạp thiếp, ta đã chuẩn bị tâm lý việc không có con nối dõi."

Bạch Du giật mình.

"Ta đã sớm si tâm vọng tưởng nhiều năm, ngay cả tam môi lục sính cũng hình thành trong đầu. Vọng Thư, ta của hiện tại không xứng với thân phận của ngươi, nhưng ta không muốn ngươi bị người khác cướp đi. Nếu lần này ra ngoài ngươi đi cùng ta thì coi như đã đồng ý với ta, từ nay về sau ta sẽ cố gắng lấy được sự tán thành của Bạch gia để cầu thân ngươi, nếu ngươi chán ghét ta, vậy thì đừng tới, từ nay về sau ta sẽ không làm phiền ngươi nữa."

Quý Thanh Lâm nói xong thì gõ lên vách xe ngựa, cho phu xe đưa người đi.

Bạch Du không kịp phản ứng, xe ngựa chuyển động, hắn vén rèm len lén quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng người kia vẫn đứng ở trước cửa ngây ngốc nhìn bên này, mặt Bạch Du lại càng đỏ hơn. Lời cuối cùng kia giống như một lời hứa hẹn vô cùng nghiêm túc, hắn biết Quý Thanh Lâm luôn cảm thấy thua kém Bạch gia, nếu không hắn sẽ không kìm nén lâu như vậy, chỉ bắt đầu bày tỏ lòng mình với Bạch Du khi vinh dự của gia tộc đã được khôi phục.

Thật ra Thái Tử Điện Hạ và Khê Đình ca đều tán thưởng hắn, phụ thân Bạch Du cũng hay khen hắn, còn từng nói muốn để nữ quyến chưa xuất giá trong nhà gả cho hắn, có thể thấy được sự tán thành đối với con đường làm quan trong tương lai của hắn.

Nhưng cho dù như vậy, Quý Thanh Lâm vẫn cảm thấy không xứng với Bạch Du. Còn không xứng chỗ nào, rõ ràng là...Mọi người đều vô cùng tán thưởng hắn mà, nếu hắn thật sự tới cầu thân, có lẽ cha mình sẽ không từ chối...

Á á á, mình đang suy nghĩ cái gì vậy! Bạch Du cảm thấy má mình như sắp bốc cháy, chỉ có thể lấy tay che cho đến khi về đến nhà. Nhưng rung động trong lòng không thể nào bình tĩnh lại được, hắn biết mình không hề chán ghét việc Quý Thanh Lâm "bắt nạt" mình, trong lòng hắn cũng biết mình yêu thích người tài hoa, chỉ là... nhanh quá đi!!

Vài ngày sau, Thái Tử phái Quý Thanh Lâm rời kinh thành. Xe ngựa chuẩn bị rời thành trước bình minh, Quý Thanh Lâm đứng bên cạnh xe ngựa, đợi cho đến đám người hầu hết lần này đến lần khác thúc giục, ánh mắt cũng ảm đạm đi, hắn đang định xốc màn xe bước lên thì lập tức nghe được tiếng xe ngựa truyền đến cách đó không xa.

Bước chân Quý Thanh Lâm dừng lại, hắn quay đầu nhìn thì thấy xe của Hầu phủ. Đánh xe vẫn là Liễu Kiều, Quý Thanh Lâm không màng tới chân bị thương đã vội vàng chạy tới, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm màn xe, tận đến khi khuôn mặt ngày đêm nhớ thương xuất hiện.

Bạch Du bị ánh mắt nóng bỏng của người phía dưới xe làm cho không được tự nhiên, cuối cùng vẫn chắp tay nói: "Quý đại nhân, có cần người giúp đỡ."

Quý Thanh Lâm ngẩng đầu nhìn, vươn tay về phía hắn, lại nói: "Vọng Thư muốn đi cùng ta?"

Bạch Du giật mình, cảm giác phía sau có người đẩy hắn, là Khê Đình ca.

Liễu Chẩm Thanh ra tay, Liễu Kiều tất nhiên sẽ không đưa tay ra đỡ, Bạch Du chỉ có thể mất thăng bằng ngã xuống, được Quý Thanh Lâm ôm vào lòng.

Trái tim treo lơ lửng lúc này mới được thả lỏng, thanh âm của hắn khẽ run, tựa hồ có chút bất an, lại hỏi người trong lòng đang giãy giụa đứng dậy: "Vọng Thư có nguyện ý đi cùng ta không?"

Bạch Du không thèm để ý việc ngoài ý muốn này mà tức giận, cảm nhận được rung động truyền đến từ lồng ngực đối phương, hắn ngẩn ra một hồi, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Nguyện ý."

Hốc mắt Quý Thanh Lâm đỏ lên, suýt đã khóc, hắn ôm chặt lấy Bạch Du, lúc này mới buông người ra, quy quy củ củ cùng Bạch Du cáo biệt Liễu Chẩm Thanh và Liễu Kiều. Xe ngựa của bọn họ hướng về ánh mặt trời chậm rãi rời khỏi kinh thành, hoàn toàn bỏ lỡ đám học sinh ngày hôm sau bắt đầu vào kinh dự thi.

Nhìn xe ngựa đi xa, Liễu Chẩm Thanh vỗ bả vai Liễu Kiều nói: "Liễu Kiều à, Vọng Thư cũng có chốn về rồi, bao giờ ngươi mới thông suốt?"

"Chốn về? Không phải cùng đi phá án sao?" Liễu Kiều thắc mắc.

Liễu Chẩm Thanh trực tiếp bị chọc cười, xoa mặt Liễu Kiều: "Đi, ăn sáng thôi."

Nhưng còn chưa tới quán trà, y đã bị thị vệ của điện hạ vội vàng triệu hồi, chạy tới Đông cung.

Nhìn thấy sắc mặt của Thái Tử, Liễu Chẩm Thanh biết tình thế không ổn: "Làm sao vậy?"

Thái Tử buông sách trong tay xuống, sắc mặt không vui: "Có tin khẩn cấp từ nước Tây Hằng, Lý Cẩm Trữ và Trưởng công chúa đã hoàn toàn trở mặt, quyết định hòa ly. Trưởng Công Chúa sẽ về Đại Chu, cho nên sứ giả hai nước sắp tới biên cảnh để hòa đàm, dù sao người cầm quyền Tây Hằng đã thay đổi, nhưng trong thư có một yêu cầu đặc biệt từ Nhiếp Chính Vương mới được bổ nhiệm."

Liễu Chẩm Thanh nhướng mày: "Cái gì?

Thái Tử nhíu mày: "Đoàn sứ giả tới nhất định phải có ngươi, nếu không sẽ cự tuyệt hòa đàm."

Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh thay đổi, y vuốt cằm nói: "Lý Cẩm Trữ này...vẫn chưa từ bỏ ý định với ta sao?"

"Khê Đình..." Vẻ mặt Thái Tử căng thẳng, có vẻ vô cùng do dự.

Liễu Chẩm Thanh lại cười nói: "Điện hạ, người và ta đều biết tình huống, người yên tâm, không cần lo lắng ta, ta đi. Bảo đảm không chỉ không có hại cho mình, cũng sẽ không để Đại Chu chịu thiệt. Lý Cẩm Trữ chính là bại tướng dưới tay ta!"

Thái Tử nhìn Liễu Chẩm Thanh, dù sao mình sủng y như vậy, hắn cũng không đành lòng đáp ứng yêu cầu quá đáng đó, nhưng Hoàng đế sắp băng hà, thật sự không nên thêm chuyện cần lo nữa, chỉ có thể thở dài nói: "Quên đi, lần này quấy rầy ngươi rồi, Phi Hàn ở phía Tây, có bọn hắn ở bên đó, dưới tình huống nào cũng có thể bảo hộ ngươi, tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu uất ức."

Phía Tây... Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh khẽ thay đổi, tay không tự giác sờ khối Rubik bằng ngọc treo ở thắt lưng, nhớ tới người tàn nhẫn nào đó suốt hai năm chưa từng liên hệ với y.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro