Editor: Repuryel
"Tôi không muốn có liên quan gì đến anh nữa." Sầm Niên nói không chút cảm xúc, tay đặt lên mắt mình.
Phó Nhiên im lặng, không nói gì.
Nửa giờ sau, Sầm Niên nghe tiếng bước chân Phó Nhiên dần xa. Trong khoảng thời gian đó, cậu gần như đã chìm vào giấc ngủ.
Thực ra, có nhiều lý do để giải thích, nhưng dù là gì, Sầm Niên đều không tránh khỏi việc bị chỉ trích. Hoặc sẽ bị cộng đồng LGBT nói rằng cậu không dám thừa nhận, cố giấu giới tính thật và phân biệt đối xử, hoặc sẽ bị những fan hâm mộ không quan tâm chỉ trích.
Nhưng với cậu, điều đó chẳng còn quan trọng nữa.
Sầm Niên mơ màng nghĩ.
Kinh nghiệm gần mười năm trong ngành giải trí kiếp trước đã dạy cậu rằng, ý kiến của người khác không phải điều quan trọng nhất.
Chẳng bao lâu sau khi Phó Nhiên rời đi, Sầm Niên đã ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ kéo dài đến tận 10 giờ sáng. Ngày hôm đó, chương trình truyền hình thực tế không có nhiều nhiệm vụ, nên Sầm Niên cho phép mình ngủ nướng thêm. Cậu đã sẵn sàng để đối mặt với hàng loạt chỉ trích trên mạng xã hội.
Nhưng khi mở Weibo, điều Sầm Niên nhìn thấy lại không như cậu dự đoán.
Ngược lại, nhiều người để lại những bình luận kiểu "ôm cậu" hay "đây không phải lỗi của cậu" dưới bài viết của cậu.
Sầm Niên: "......?"
Thậm chí cả hot search cũng đã thay đổi.
Từ "Tình yêu thần tiên," "Anh yêu em, không liên quan đến giới tính" chuyển thành "Quấy rối tình dục nơi làm việc."
Cậu khó hiểu bấm vào Weibo của Phó Nhiên, và bài viết được ghim đầu trang hóa ra là một bức thư xin lỗi. Có lẽ chính Phó Nhiên đã tự viết nó, câu từ không nhiều, lời lẽ cũng cứng nhắc, không hề khéo léo.
"Phó Nhiên V: Trong quá trình quay phim Chẳng gửi tới mai sau và Mưa Gió Không Vội Vã, tôi đã không giữ khoảng cách giữa công việc và đời tư, vì lợi ích cá nhân mà có những hành vi vượt quá giới hạn với Sầm Niên. Tôi không phải là một diễn viên chuyên nghiệp, và ở đây tôi chân thành xin lỗi Sầm Niên. Sầm Niên có quyền kiện tôi, và tôi sẽ không tự bào chữa."
Bên dưới còn đính kèm một video. Đó là đoạn ghi hình từ camera giám sát tại địa điểm ghi hình tối hôm qua.
Trong video, Sầm Niên dội ly rượu vang lên đầu Phó Nhiên.
Chỉ với một tuyên bố ngắn gọn, Phó Nhiên đã giúp Sầm Niên thoát khỏi mọi rắc rối. Và không biết ai đã mua hot search, nhưng chủ đề "Quấy rối tình dục nơi làm việc" đã leo lên top tìm kiếm. Sau khi hỏi Vương Nguyệt Bao, Sầm Niên mới biết rằng chính Phó Nhiên đã mua hot search này. Thực sự là...
Dĩ nhiên, một ly rượu vang không thể chứng minh được điều gì, nên phần lớn bình luận dưới bài đăng vẫn mang tính chất thăm dò. Nhưng đến thời điểm này, bất kể chuyện gì xảy ra, Sầm Niên cũng không còn bị đồn thổi gì thêm. Ngược lại, đây là lần đầu tiên Phó Nhiên có vết nhơ trong sự nghiệp vốn luôn sạch sẽ của mình.
Tâm trạng Sầm Niên càng thêm phức tạp.
Sau khi bàn bạc với Vương Nguyệt Bao, Sầm Niên đã đăng lên tài khoản của mình một phản hồi mang tính chất trung lập, nhằm xoa dịu tình hình. Còn người khác nghĩ sao, thì không quan trọng nữa.
Quá trình quay chương trình thực tế vẫn tiếp tục. Sau sự cố này, tổ chương trình đã sắp xếp lại các nhóm. Lần này, Sầm Niên và Cố Nhàn được ghép chung một đội. Suốt hai, ba ngày tiếp theo, cậu luôn cố tránh Phó Nhiên. Phần chơi ma sói của chương trình trôi qua êm ả, và chương trình thực tế cũng dần đi đến hồi kết.
Trước khi giải tán, cả đoàn, từ nhân viên đến các ngôi sao, đều cùng nhau ăn một bữa cơm chia tay.
Sau bảy ngày cùng trải nghiệm cuộc sống khổ cực ở nông thôn, mọi người đã nảy sinh chút tình cảm đồng đội. Một nữ người mẫu cầm ly rượu vang cao chân đến mời Sầm Niên uống, cậu chạm ly với cô, rồi cả hai đứng bên quầy tráng miệng nói chuyện phiếm.
"Cậu chia tay rồi à?" Nữ người mẫu nhìn cậu từ trên xuống dưới, bất ngờ hỏi.
Sầm Niên thoáng lúng túng: "Hả? Với ai cơ?"
"Với Phó Nhiên chứ ai." Nữ người mẫu trả lời đầy tự nhiên. "Chia tay rồi thì cân nhắc đến tôi đi—tôi biết cậu không phải gay hoàn toàn đâu."
Thực ra, Sầm Niên không phải gay.
Trong điện thoại của cậu vẫn còn lưu ảnh của nữ diễn viên mà cậu từng thích hồi còn tuổi teen.
Chỉ là...
Sầm Niên mỉm cười, đáp: "Cảm ơn, nhưng hiện tại tôi——"
"Định tập trung vào sự nghiệp chứ gì." Nữ người mẫu làm vẻ ngây thơ, gật đầu. "Tôi hiểu mà."
Sầm Niên: "......"
Cô ta đưa một ngón tay, nhẹ nhàng đặt lên yết hầu của Sầm Niên, rồi trượt xuống.
Cách đó không xa, Phó Nhiên cầm ly champagne nhưng không uống, đang trò chuyện với đạo diễn.
Giữa chừng, Phó Nhiên ngừng nói.
Ánh mắt anh hướng về phía xa, gương mặt bỗng trầm xuống.
Nữ người mẫu mặc một chiếc váy dạ hội cổ sâu, ngón tay thon dài mịn màng lướt nhẹ trên làn da của Sầm Niên.
Sầm Niên khựng lại, dù sao cũng là phụ nữ, cậu không thể lập tức ngăn cô ta lại.
Ngón tay của cô ta dừng lại ở chỗ yết hầu nhạy cảm của Sầm Niên một lúc, rồi trượt xuống, dừng ở chiếc khuy đầu tiên của cậu, cô thì thầm:
"Mai bay rồi, sao không thư giãn một chút tối nay nhỉ?"
Lời nói này rõ ràng mang ý khiêu khích.
Đã lâu rồi Sầm Niên không tiếp xúc với phụ nữ như thế này, không khỏi có chút nóng bừng trên mặt. Thấy vậy, nữ người mẫu càng cười tươi hơn.
Cô ghé sát tai Sầm Niên, thì thầm:
"Anh chàng đẹp trai, giúp tôi một chuyện đi."
"Hửm?" Sầm Niên tỉnh táo lại, ngay lập tức nhận ra điều gì đó không ổn.
Ánh mắt cậu chỉ thoáng dừng lại trong một giây, rồi bình thản đáp:
"Chuyện gì?"
Nữ người mẫu vẫn mỉm cười đầy mờ ám, nói:
"Bạn trai cũ của tôi là Hùng Kỳ, loại người đeo bám chết không buông. Cậu giúp tôi một chút. Bây giờ chương trình kết thúc rồi, tôi sợ tối nay anh ta sẽ làm gì đó không hay, trợ lý của tôi cũng đã bị anh ta mua chuộc rồi."
Nếu không nghe thấy cuộc trò chuyện này, chắc chẳng ai biết rằng hai người trông như đang thì thầm tình tứ này lại đang nói về một vấn đề nghiêm trọng như vậy.
Sầm Niên mở to mắt.
Thảo nào.
Hùng Kỳ là một trong tám thành viên của chương trình thực tế, và anh ta đóng vai một nhiếp ảnh gia cao to. Điều làm Sầm Niên ngạc nhiên là trong suốt quá trình quay, mọi thứ giữa Hùng Kỳ và nữ người mẫu vẫn rất bình thường, không để lộ chút manh mối nào.
Cậu đã tự hỏi tại sao nữ người mẫu lại thân thiết với mình từ đầu, thỉnh thoảng còn ám chỉ mập mờ——hóa ra cô ta định dùng Sầm Niên làm tấm chắn, chuyển sự chú ý của bạn trai cũ sang cậu, nhưng kế hoạch đó đã thất bại.
Sầm Niên chỉ thờ ơ đáp lại bằng một tiếng "ừm."
"Giúp tôi với." Người phụ nữ khẽ cầu xin.
Sầm Niên không trả lời.
Cậu uống một ngụm rượu, mỉm cười: "Dựa vào đâu?"
Nếu ngay từ đầu cô ta nói rõ, có lẽ Sầm Niên sẽ giúp.
Nhưng...
"Cô đã định lừa tôi ngay từ đầu, bây giờ thì dựa vào đâu mà tôi phải giúp cô?"
Sầm Niên lạnh lùng nói.
Nữ người mẫu lặng người.
Cô ta nhìn xung quanh, đầu tiên là chạm mắt với Phó Nhiên.
——Phó Nhiên vẫn nhìn chằm chằm về phía này, vẻ mặt anh ta bình thường, nhưng ánh mắt thì vô cùng nguy hiểm. Nữ người mẫu rùng mình, rồi nhìn thấy một người khác.
Ánh mắt của Hùng Kỳ cũng giống hệt Phó Nhiên, nhưng có thêm một chút căm hận méo mó.
... Trước là sói, sau là hổ, không còn đường lui nữa.
Nữ người mẫu cắn răng, khi Sầm Niên không để ý, giật lấy điện thoại của cậu. Sầm Niên theo phản xạ giơ tay chụp lại điện thoại, cô ta lập tức giấu điện thoại ra sau lưng, đồng thời kiễng chân, không chần chừ mà hôn Sầm Niên.
Sầm Niên: "!" Mịa nó!
Mọi người: "!!"
Tay Sầm Niên đang cố với lấy điện thoại của mình, thoạt nhìn giống như cậu đang ôm eo cô ta, thậm chí còn đang âu yếm vuốt ve.
Sắc mặt Phó Nhiên tối sầm lại.
Nữ người mẫu rất giỏi hôn, Sầm Niên muốn đẩy cô ta ra nhưng không biết nên đẩy chỗ nào——khác với Phó Nhiên, cơ thể của phụ nữ mềm mại, cậu sợ mình dùng sức mạnh quá thì cô ta sẽ ngã.
Sầm Niên nhất thời không biết phải làm sao, cực kỳ lúng túng.
Ở phía bên kia, Phó Nhiên cầm ly rượu, bước về phía họ. Khi đến gần, vẻ mặt u ám của anh biến mất, thay vào đó là một nụ cười.
"Cô Lý." Phó Nhiên nâng ly về phía nữ người mẫu, mỉm cười nói, "Sầm Niên khá nhút nhát, có lẽ trò đùa này không phù hợp lắm."
Nữ người mẫu nhìn người bạn trai cũ ở đằng xa, giọng nói có phần lớn hơn:
"Không phải đùa, tôi và Sầm Niên đang hẹn hò."
Sầm Niên: "......"
Phó Nhiên rõ ràng không tin, lông mày khẽ động: "Ồ?"
"Cô rất xuất sắc. Nhưng xin lỗi, tôi không nghĩ rằng," anh dừng lại một chút, rồi nói, "Sầm Niên sẽ thích——"
"Làm sao anh biết tôi sẽ thích hay không?" Sầm Niên cắt ngang.
Cậu không định giúp nữ người mẫu, nhưng khi nhìn thấy vẻ hiểu rõ của Phó Nhiên, trong lòng cậu bỗng dưng tức giận.
"Tôi chỉ chắc chắn một điều," Sầm Niên liếc nhìn Phó Nhiên một chút, mỉm cười nói, "Tôi sẽ không thích kiểu người như anh Phó đây."
Phó Nhiên im lặng.
Anh dừng lại một chút rồi nhắc nhở: "Trước đây em đã thích."
"Đó không phải gọi là thích, mà là ngây ngô." Sầm Niên nhún vai. "Trước kia tôi còn trẻ con, giờ thì đã trưởng thành."
Phó Nhiên không nói gì thêm.
"Sầm Niên," anh nghĩ một chút, rồi đề nghị, "Hay là——"
"Phó ảnh đế." Nữ người mẫu lên tiếng ngắt lời, "Hay thế này đi."
Cô ta giơ ly nước trái cây lên, mỉm cười:
"Chúng ta cùng thi uống rượu, tôi thắng, tối nay Sầm Niên phải ở bên tôi, thế nào?"
Sầm Niên ngạc nhiên nhìn cô ta, ánh mắt nói rõ "Dựa vào cái gì?".
Nữ người mẫu cầm điện thoại lắc lư trước mặt cậu, trên màn hình là một bức ảnh vừa được gửi đến cho cô——ảnh chụp lúc cô và Sầm Niên hôn nhau. Vì sự tính toán khôn ngoan của nữ người mẫu, trông như Sầm Niên đang cưỡng hôn cô ta.
Ngoài ra, cô ta chỉ cầm một ly nước trái cây, rõ ràng là gian lận.
Phó Nhiên không do dự lâu, nói: "Được."
"Đợi đã." Lông mày Sầm Niên nhíu lại. "Uống rượu cạnh tranh?!"
Nữ người mẫu đã uống xong nửa ly nước trái cây, giơ ly lên cho Phó Nhiên nhìn thấy đáy.
Phó Nhiên cầm ly rượu lên, một lúc sau, anh cũng cho cô ta nhìn thấy ly rượu đã cạn.
Sầm Niên mở to mắt nhìn hai người họ uống cạn ly rượu.
Nữ người mẫu uống nước trái cây, vẫn bình thản như không. Còn Phó Nhiên, tửu lượng tốt, uống ba, bốn ly rượu mà vẫn không có gì bất thường.
"Phó Nhiên," lông mày Sầm Niên càng lúc càng nhíu chặt, "Anh có thể đừng ngây thơ như vậy không?"
Phó Nhiên im lặng, uống nốt ly rượu vang còn lại.
Sau khi uống rượu, anh không có nhiều thay đổi, chỉ nói ít hơn. Có lẽ là đã hơi say, dù Sầm Niên nói gì, anh chỉ im lặng, nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt không rời đi giây nào.
"Không được uống nữa, anh không muốn sống nữa sao?"
Sầm Niên thấy chuyện này thật nực cười. Cậu giật lấy ly rượu từ tay Phó Nhiên, nhưng anh lại cúi xuống, hôn nhẹ lên khóe môi cậu.
Sầm Niên: "......"
Lợi dụng lúc Sầm Niên ngẩn người, Phó Nhiên lấy lại ly rượu và uống nốt phần còn lại.
Nữ người mẫu cũng bắt đầu cảm thấy không ổn. Cô ta ngây người nhìn Phó Nhiên, rồi nói: "Đủ rồi, đủ rồi, tôi thua."
Cách Phó Nhiên im lặng mà uống như thế này khiến cô ta thật sự sợ rằng anh sẽ bị ngộ độc rượu.
Ngay cả khi không bị ngộ độc rượu, bất kỳ ai uống nhiều thế này thì dạ dày cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Phó Nhiên không nhìn cô ta.
Nhưng anh đã nghe thấy từ "thua".
"Phó Nhiên, anh đi theo tôi." Sầm Niên thấy mọi người xung quanh bắt đầu chú ý đến họ, liền cau mày, kéo Phó Nhiên ra ngoài hành lang.
Phó Nhiên không phản đối, đi theo cậu.
Ánh trăng như nước lặng lẽ trải khắp hành lang.
Có lẽ do đã say, ánh mắt Phó Nhiên dịu dàng hơn rất nhiều. Anh cúi mắt nhìn Sầm Niên vài giây rồi nói: "Em là của anh."
Phó Nhiên chăm chú nhìn Sầm Niên, giọng nói rất nhỏ.
Vừa rồi, nữ người mẫu đã nói "cô thua."
Theo thỏa thuận ban đầu, nếu cô ta thắng, Sầm Niên sẽ là của cô ta tối nay, vậy ngược lại...
Phó Nhiên như đứa trẻ vừa nhận được món quà mà mình ao ước nhất, đặt tay lên vai Sầm Niên, cúi đầu xuống——
"Không phải."
Sầm Niên thản nhiên gạt tay Phó Nhiên ra.
"Nếu anh không quý trọng tính mạng của mình, vậy thì tôi cũng thế." Sầm Niên nghiêm túc nhìn Phó Nhiên, nói.
Phó Nhiên nhìn cậu, rồi đưa tay chạm vào khóe môi cậu.
Tại sao cậu không cười? Tại sao... lại nhìn anh như vậy?
Sầm Niên cau mày gạt tay Phó Nhiên ra lần nữa, như thể đang tránh bệnh dịch, lùi lại một bước. Dưới ánh trăng tĩnh lặng, gió thu lùa qua hành lang, Sầm Niên ngẩng đầu nhìn Phó Nhiên, ánh mắt không chứa chút cảm xúc nào.
Phó Nhiên ngơ ngác nhìn cậu, không hiểu gì.
"Không phải của anh," Sầm Niên chỉ vào chính mình, cười. "Trước đây không phải, sau này cũng không phải, anh đừng mơ nữa."
Hơi thở của Phó Nhiên chợt nghẹn lại.
Anh đờ đẫn nhìn Sầm Niên, không hiểu cậu đang nói gì.
"Anh nghĩ mình giỏi lắm à?" Sầm Niên nghĩ về cách Phó Nhiên đã uống rượu mà không thể ngăn lại được, giọng điệu ngày càng lạnh lùng. "Tửu lượng tốt thì hay ho lắm sao? Thể hiện thật ngầu à? Anh——"
Đang nói dở, thân hình cao lớn của Phó Nhiên chợt loạng choạng.
Sầm Niên giật mình.
Sắc mặt Phó Nhiên trắng bệch, như thể vừa tỉnh lại sau cơn say. Anh lùi lại một bước, dựa vào tường hành lang, cố gắng nở một nụ cười xin lỗi với Sầm Niên.
"Xin lỗi."
"Anh sao vậy?" Sầm Niên cau mày, cảm thấy có điều không ổn.
"Không sao đâu." Phó Nhiên lắc đầu. "Đừng lo cho anh."
Sầm Niên cảm thấy có gì đó không đúng.
Cậu nhìn Phó Nhiên chằm chằm vài giây rồi nói: "Vậy tôi về phòng ngủ trước, sáng mai phải bay."
Phó Nhiên mỉm cười, đáp: "Được."
Sầm Niên liền quay người bỏ đi.
Phó Nhiên nhìn theo bóng lưng của cậu, trong lòng có chút buồn bã.
Anh kìm nén cơn đau trong lòng, đưa tay bịt miệng, cúi đầu ho dữ dội. Toàn thân anh run rẩy, nhưng anh cố không phát ra tiếng.
Sau đó, Phó Nhiên mở tay ra, nhìn xuống lòng bàn tay.
Một vệt đỏ thẫm.
Anh khẽ cười, đưa tay ra lấy thuốc, nhưng vô tình kéo ra một vật khác từ trong túi.
"Đây là gì?"
Phó Nhiên khựng lại, ngẩng đầu——
Người lẽ ra đã rời đi, Sầm Niên, lại đang đứng ngay trước mặt anh.
Cậu cầm trong tay một tượng ngọc chạm hình con chó nhỏ, lông mày nhíu chặt, nhìn Phó Nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro